Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Thành phố D - 11: 30pm.
"Quyết Lang ở đâu?" - Tường Quan dùng chân giẵm lên người của người đàn ông phía dưới, khuôn mặt không chút biểu tình nói. "Khô... không... tôi không biết. " - Người đàn ông phía dưới đau đớn nói. hắn là đàn em của Quyết lang, sau khi bị truy sát hàng giờ mới tìm ra được hắn, trước đó có người cho biết hắn đã ở cùng Quyết Lang. Dược Thiếu Phàm và Lôi Lạc Kình cùng rất nhiều anh em đã tìm ra hang ổ của bọn chúng nhưng tiếc là Quyết lang đã chạy thoát. "Còn ngoan cố!" - Lực ở bàn chân Tường Quan lại tăng sức, đè càng mạnh lên ngực của tên kia. "Làm ơn... tôi thật sự không biết... Ư... ư... " - Hắn thống khổ van xin. "Nè, tôi nói cậu đó, nếu biết thì hãy nói đi, tôi sẽ không giết cậu.” – Lôi Lạc Kình phẩy tay ra lệnh cho Tường Quan nhấc chân ra, anh cười khẩy nói.
“Lúc đó…các người…các người đến…thì Quyết đại ca…đã đi rồi.” – Hắn thều thào cực khổ nói. Vì đã bị tra tấn rất nhiều nên bây giờ sức để nói cũng không còn.
“Vậy sao? Vậy cậu có biết hắn ta định trốn đi đâu không?”
“Tôi…hộc…Tôi chỉ biết…Quyết đại ca…sẽ…sẽ chốn sang Thái.”
“Cảm ơn nhé! “– Lôi Lạc Kình chạm vào vai hắn, tươi cười nói. “Thế nào? “– Anh quay sang phía của Dược Thiếu Phàm, nụ cười vẫn giữ nguyên.
“Quăng cho Sói đi.” – Thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt Dược Thiếu Phàm đầy sát khí hướng về người đàn ông kia.
“Các…các…người.. chẳng phải nói…sẽ tha cho tôi sao? – Hắn ta không ngừng run rấy, tay níu lấy ống quần của Lôi Lạc Kình sợ hãi lắp bắp.
“Ồ…phải rồi. Tôi có nói là sẽ tha cho cậu nhưng người đó…” – Lôi Lạc Kình chỉ tay về phía Dược Thiếu Phàm “…thì không!”
*Cạch…” – Dược Thiếu Phàm đưa súng lên chĩa thẳng vào hắn, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn sợ hãi kêu là … “Đừ…”
*Đoàng….
Tiếng súng vang lên, hắn chưa kịp nói hết chữ “đừng” thì viên đạn đã cắm vào mi tâm…máu xối xả tuôn ra, khuôn mặt Dược Thiếu Phàm vẫn lạnh tanh. Lôi lạc Kình đứng dậy đi vầ phía anh “Tính sao đây?”
“Hắn muốn bay qua Thái sao? yên tâm…tôi sẽ không cho hắn đi khỏi Đài Loan được đâu!” – Một giọng nói phát ra từ phía sau, một thanh niên mặc áo sơmi đen từ từ bước đến gần, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.
“Jack… về nước rồi sao?” – Phong Nhất Thiên tiến đến, vỗ vai người đó một cái.
“Phải! Là do Thiếu Phàm gửi giấy mời buổi tiệc sắp tới cho tôi nên tôi mới bay về đây.”
“Chào!” – Dược Thiếu Phàm nhếch miệng cười.
• Jack: Tên Thật Lương Trịnh Thâm cháu đứng tôn của Tổng tư lệnh Lương Vĩ Minh, người nắm toàn quyền kiểm soát quân đội ở Đài Loan. Một người tài giỏi, khá thân thiện, tuy rất ham chơi nhưng luôn phân chia chơi và việc đàng hoàng. Diện mạo rất anh tuấn, được nhiều phái nữ đeo đuổi. Bạn cũng Phong Nhất Thiên, Lôi Lạc Kình và Dược Thiếu Phàm. Đang nghĩ mát ở bên Anh.
“Chủ tử! Còn việc của Quyết Lang.” – Tường quan lên tiếng.
“Nhanh chóng bắt hắn, ngươi hãy tìm cho ta 5 ám vệ xuất sắc nhất, và 2 sát thủ cấp bậc A (cấp bậc giỏi.) Vào sáng ngày mai ta muốn 7 người đó phải có mặt tại nhà của ta. Giải quyết cái xác đó đi” – Dược thiếu Phàm phân phó xong, liền quay lưng, bước vào trong xe. Tường Quan cúi đầu vâng lệnh.
“Ê nè, Thiếu Phàm, tôi trở về mà cậu không chào đón gì hết vậy. Quăng mỗi chữ “Chào” thôi sao?” – Lương Trịnh Thâm bất mãn la lên.
“Chậc.. cậu ta là vậy đó. Mặc kệ đi, cậu ta đang nôn nóng về với vợ đó mà.” – Lôi Lạc Kình vỗ vai anh. Làm bộ dạng chán nãn thở dài nói.
“Vợ? À phải rồi, nghe nói cậu ta đã lấy một cô bé 17 tuổi phải không, Hình như tên là Từ Tử Hàn. Nhưng là cuộc trao đổi mà.”
“Ngoài mặt là vậy. Nhưng thực tế là cậu ấy yêu cô bé đó. mà Tử Hàn cũng rất thú vị” – Lôi Lạc Kình cười khẩy, thích thú nói.
“Haha.. vậy sao? “
“Nếu cậu muốn biết, mai hãy đến nhà của Thiếu Phàm. Rất thú vị đó.” – Phong Nhất Thiên vui vẻ nói.
“Được! Vậy bây giờ tôi ghé nhà cậu nhé Phong. Cho tôi ở vài ngày.”
“Gì? “
“Ông tôi vẫn chưa biết tôi về nước. Cho tôi ở tạm đi.” – Lương Trịnh Thâm nài nỉ “Nhà của cậu rất tốt mà, dù sao cũng đỡ hơn sang nhà của Kình, cậu ta ngày nào cũng lôi gái về hết. “
“Thôi được.” – Phong Nhất Thiên thở dài, đành phải gật đầu đồng ý.
“Thâm, cậu hay lắm, dám nói xấu tôi. Tôi nói cho cậu biết, tình dục cũng là một phần của cuộc sống đấy.” – Lôi Lạc Kình liếc xéo. Sau đó cũng sải bước lên xe đi về. Lương Trịnh Thâm cùng Phong Nhất Thiên cũng đi lên xe.
- - - - - - - - - - -
Đài Bắc – 12: 30am….
Dược Thiếu Phàm lái xe về nhà cũng đã hơn 12h, thấy đèn trong nhà còn sáng, anh nhíu mày đi vào. Mắt nhìn thấy Từ Tử Hàn nằm ngủ ở sofa sảnh, trong lòng có chút không vui, anh bước tới gần, đưa tay vuốt nhẹ má của cô. Từ Tử Hàn chợt giật mình tỉnh dậy. Thấy anh đang ở trước mặt cô, khuôn mặt cô tươi tắn “Thiếu Phàm, anh về rồi sao?”
“Không phải, đã dặn quản gia nói em đi ngủ sớm rồi sao? – DƯợc Thiếu Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh đừng trách bác ấy, là do em không nghe lời thôi.”
“Em cũng biết mình không nghe lời.” – Trong lời nói có chút bực bội, trách móc.
"Em xin lỗi mà. " - Từ Tử Hàn nài nỉ, khuôn mặt anh rất lạnh lùng, cô cũng tự hiểu là anh đang rất giận. Dược Thiếu Phàm ngồi bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm. Mặc kệ cô đang hối lỗi.
"Tại em lo cho anh, không hiểu sao em cảm thấy rất lo nên mới chờ anh..... Em xin lỗi mà. Thiếu Phàm... " - Thấy anh vẫn mặt lạnh, cô cố gắng nài nỉ, dùng đủ mọi cách nhưng anh vẫn không thèm nhìn cô. Từ Tử Hàn phụng phịu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Chỉ còn cách này thôi, người ta nói nếu con gái mà khóc thì đàn ông ai ai cũng sẽ mềm lòng mà. Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô "Từ Tử Hàn, em định xin lỗi anh bằng nước mắt sao?"
"Hơ.... " - Cô giương mắt nhìn anh. Như vậy mà anh cũng mềm lòng sao? Anh có phải là con trai không vậy.
Dược Thiếu Phàm vẫn làm mặt lạnh với cô. Anh đứng dậy bỏ đi vào phòng.
"Dược Thiếu Phàm!" - Từ Tử Hàn thấy anh bỏ đi tức giận hét lên. Anh dừng lại quay đầu nhìn cô.
"Em đã xin lỗi rồi mà, cũng tại anh thôi, tự nhiên ra ngoài không nói cho người ta biết. Em lo cho anh lắm đó, ngay cả cơm cũng không ăn nhiều cứ bồn chồn lo lắng sợ anh xảy ra chuyện. Em đã đi qua đi lại trước cửa chờ anh. Anh về trễ như vậy em sợ anh sẽ xảy ra chuyện... Còn sợ anh bỏ em nữa... hic... ưhuhuuhh. " - Lúc này cô mới bật khóc. Trong lòng cô đã không an tâm rồi, anh về nhà lại còn giận cô nữa. Thật là quá đáng mà. Dược Thiếu Phàm bước lại gần cô, anh lạnh nhạt nói "Có cái túi may mắn của em thì em còn sợ gì nữa. "
"Hic... là tại anh làm em phải lo đó. Về trễ như vậy... huhhu... " - Từ Tử Hàn tức giận nói. Bây giờ cô lại giận anh. Dược Thiếu Phàm thở dài, đưa tay vuốt má cô "Anh không thích ai chống đối anh, em lo anh bỏ đi vậy là em không tin anh?"
"Em không phải là không tin anh... nhưng mà... anh là người trong hắc đạo.. làm sao không lo được chứ? Vừa nãy trong lòng em cảm thấy rất lo lắng... hic... "
Dược Thiếu Phm ôm cô vào lòng, anh không muốn cô phải chờ anh, bởi lẽ anh không phải như bao người con trai tầm thường khác. Việc anh gặp nguy hiểm là việc khó tránh khỏi. Anh không muốn một lúc nào đó cô thấy anh về nhà với bộ dạng đầy vết thương... "Được rồi, đừng khóc nữa. "
"Là tại anh đó. Lỗi tại anh... " - Bàn tay nhỏ nhắn dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực anh. Cô vừa đánh vừa khóc thút thít ai oán nói. Dược Thiếu Phàm để mặc cho cô đánh, đấm, và oán trách. Giọng anh trầm xuống, thở dài nói "Phải phải, là lỗi của anh, tất cả là tại anh.... Anh đáng đánh. Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa, có được không. " Nghe anh nói như vậy cô mới ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng mịn vẫn còn vương đầy nước mắt. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, thật là lạ nha! Cô mới là người có lỗi, bây giờ anh lại phải xin lỗi cô?? Trong lòng của Dược Thiếu Phàm không ngừng cảm thán, chậc... ai kêu anh lại yêu cô chứ. Anh nhéo nhẹ cái má của cô, dịu dàng nói"Ngoan, nín đi. Đi ăn cơm. "
"Em ăn rồi... giờ rất buồn ngủ. " - Từ Tử Hàn đưa tay dịu đôi mắt ướt nhẹp trả lời.
"Chẳng phải em nói, buổi tối ăn rất ít sao? Bây giờ ăn thêm. Không được cãi. " - Dược Thiếu Phàm đanh mặt lại nhìn cô, đưa tay kéo cô vào phòng ăn. Từ Tử Hàn chỉ có thể nghe theo chứ không thể cãi lại đành phải đi theo anh. "Thiếu Phàm... bác đầu bếp ngủ rồi. "
"Để anh nấu. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Anh mở tủ lạnh lấy ra ít đồ ăn.
"Anh biết nấu sao. " - Từ Tử ngỡ ngàng hỏi.
"Phải. "
Cô im lặng nhìn anh đứng bếp, anh cắt thịt, xào đồ ăn rất thành thạo. Cô tủm tỉm cười, nhìn anh thật giống một người chồng đảm đang. Sau một hồi xào nướng, anh đã làm xoong những món ăn khá hấp dẫn, sườn non nướng, cải xào đậu,...
"Woaaa, nhìn ngon quá. " - Từ Tử Hàn trầm trồ khen ngợi.
"Ăn đi, đã trễ rồi em không định đi ngủ sao?" - Được cô khen, trong lòng Dược Thiếu Phàm tuy rất vui nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.
"Vâng. "
"Ăn đi. " - Anh gắp miếng thịt sườn cho cô. Khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ưm... rất ngon. " - Cô híp mắt cười. Vừa ăn vừa tíu tít khen ngợi. Dược Thiếu Phàm bật cười.
Sau khi ăn xong, cô cùng anh đi lên tầng một, đến cửa phòng cô, Dược Thiếu Phàm buông tay cô ra, hôn lên vầng trán rộng, cưng chiều nói "Ngủ ngon. "
"Anh ngủ ngon" - Cô đưa tay xoa trán, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc sau đó đi vào phòng. Anh khẽ cười rồi cũng sải bước đi đến phòng ngủ. Dược Thiếu Phàm dơ tay vỗ hai cái, đèn trong nhà lập tức tắt hết. Tòa nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước....
- - - - - - - -
Ở trong khu rừng phía xa kia, có một người đàn ông đang ngồi trong khu nhà hoang. Người đàn ông da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác đen, tức giận nói "Chết tiệt... Dược Thiếu Phàm! mày lại đuổi cùng giết tận tao?Tao nhất định sẽ trả thù... " - Hắn nghiến răng tức giận nói, người đàn ông vừa mới lên tiếng là Quyết Lang - kẻ đã đến địa bàn của Dược thiếu Phàm.... Và cùngbla người anh đang trua sát...
"Quyết Lang ở đâu?" - Tường Quan dùng chân giẵm lên người của người đàn ông phía dưới, khuôn mặt không chút biểu tình nói. "Khô... không... tôi không biết. " - Người đàn ông phía dưới đau đớn nói. hắn là đàn em của Quyết lang, sau khi bị truy sát hàng giờ mới tìm ra được hắn, trước đó có người cho biết hắn đã ở cùng Quyết Lang. Dược Thiếu Phàm và Lôi Lạc Kình cùng rất nhiều anh em đã tìm ra hang ổ của bọn chúng nhưng tiếc là Quyết lang đã chạy thoát. "Còn ngoan cố!" - Lực ở bàn chân Tường Quan lại tăng sức, đè càng mạnh lên ngực của tên kia. "Làm ơn... tôi thật sự không biết... Ư... ư... " - Hắn thống khổ van xin. "Nè, tôi nói cậu đó, nếu biết thì hãy nói đi, tôi sẽ không giết cậu.” – Lôi Lạc Kình phẩy tay ra lệnh cho Tường Quan nhấc chân ra, anh cười khẩy nói.
“Lúc đó…các người…các người đến…thì Quyết đại ca…đã đi rồi.” – Hắn thều thào cực khổ nói. Vì đã bị tra tấn rất nhiều nên bây giờ sức để nói cũng không còn.
“Vậy sao? Vậy cậu có biết hắn ta định trốn đi đâu không?”
“Tôi…hộc…Tôi chỉ biết…Quyết đại ca…sẽ…sẽ chốn sang Thái.”
“Cảm ơn nhé! “– Lôi Lạc Kình chạm vào vai hắn, tươi cười nói. “Thế nào? “– Anh quay sang phía của Dược Thiếu Phàm, nụ cười vẫn giữ nguyên.
“Quăng cho Sói đi.” – Thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt Dược Thiếu Phàm đầy sát khí hướng về người đàn ông kia.
“Các…các…người.. chẳng phải nói…sẽ tha cho tôi sao? – Hắn ta không ngừng run rấy, tay níu lấy ống quần của Lôi Lạc Kình sợ hãi lắp bắp.
“Ồ…phải rồi. Tôi có nói là sẽ tha cho cậu nhưng người đó…” – Lôi Lạc Kình chỉ tay về phía Dược Thiếu Phàm “…thì không!”
*Cạch…” – Dược Thiếu Phàm đưa súng lên chĩa thẳng vào hắn, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn sợ hãi kêu là … “Đừ…”
*Đoàng….
Tiếng súng vang lên, hắn chưa kịp nói hết chữ “đừng” thì viên đạn đã cắm vào mi tâm…máu xối xả tuôn ra, khuôn mặt Dược Thiếu Phàm vẫn lạnh tanh. Lôi lạc Kình đứng dậy đi vầ phía anh “Tính sao đây?”
“Hắn muốn bay qua Thái sao? yên tâm…tôi sẽ không cho hắn đi khỏi Đài Loan được đâu!” – Một giọng nói phát ra từ phía sau, một thanh niên mặc áo sơmi đen từ từ bước đến gần, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.
“Jack… về nước rồi sao?” – Phong Nhất Thiên tiến đến, vỗ vai người đó một cái.
“Phải! Là do Thiếu Phàm gửi giấy mời buổi tiệc sắp tới cho tôi nên tôi mới bay về đây.”
“Chào!” – Dược Thiếu Phàm nhếch miệng cười.
• Jack: Tên Thật Lương Trịnh Thâm cháu đứng tôn của Tổng tư lệnh Lương Vĩ Minh, người nắm toàn quyền kiểm soát quân đội ở Đài Loan. Một người tài giỏi, khá thân thiện, tuy rất ham chơi nhưng luôn phân chia chơi và việc đàng hoàng. Diện mạo rất anh tuấn, được nhiều phái nữ đeo đuổi. Bạn cũng Phong Nhất Thiên, Lôi Lạc Kình và Dược Thiếu Phàm. Đang nghĩ mát ở bên Anh.
“Chủ tử! Còn việc của Quyết Lang.” – Tường quan lên tiếng.
“Nhanh chóng bắt hắn, ngươi hãy tìm cho ta 5 ám vệ xuất sắc nhất, và 2 sát thủ cấp bậc A (cấp bậc giỏi.) Vào sáng ngày mai ta muốn 7 người đó phải có mặt tại nhà của ta. Giải quyết cái xác đó đi” – Dược thiếu Phàm phân phó xong, liền quay lưng, bước vào trong xe. Tường Quan cúi đầu vâng lệnh.
“Ê nè, Thiếu Phàm, tôi trở về mà cậu không chào đón gì hết vậy. Quăng mỗi chữ “Chào” thôi sao?” – Lương Trịnh Thâm bất mãn la lên.
“Chậc.. cậu ta là vậy đó. Mặc kệ đi, cậu ta đang nôn nóng về với vợ đó mà.” – Lôi Lạc Kình vỗ vai anh. Làm bộ dạng chán nãn thở dài nói.
“Vợ? À phải rồi, nghe nói cậu ta đã lấy một cô bé 17 tuổi phải không, Hình như tên là Từ Tử Hàn. Nhưng là cuộc trao đổi mà.”
“Ngoài mặt là vậy. Nhưng thực tế là cậu ấy yêu cô bé đó. mà Tử Hàn cũng rất thú vị” – Lôi Lạc Kình cười khẩy, thích thú nói.
“Haha.. vậy sao? “
“Nếu cậu muốn biết, mai hãy đến nhà của Thiếu Phàm. Rất thú vị đó.” – Phong Nhất Thiên vui vẻ nói.
“Được! Vậy bây giờ tôi ghé nhà cậu nhé Phong. Cho tôi ở vài ngày.”
“Gì? “
“Ông tôi vẫn chưa biết tôi về nước. Cho tôi ở tạm đi.” – Lương Trịnh Thâm nài nỉ “Nhà của cậu rất tốt mà, dù sao cũng đỡ hơn sang nhà của Kình, cậu ta ngày nào cũng lôi gái về hết. “
“Thôi được.” – Phong Nhất Thiên thở dài, đành phải gật đầu đồng ý.
“Thâm, cậu hay lắm, dám nói xấu tôi. Tôi nói cho cậu biết, tình dục cũng là một phần của cuộc sống đấy.” – Lôi Lạc Kình liếc xéo. Sau đó cũng sải bước lên xe đi về. Lương Trịnh Thâm cùng Phong Nhất Thiên cũng đi lên xe.
- - - - - - - - - - -
Đài Bắc – 12: 30am….
Dược Thiếu Phàm lái xe về nhà cũng đã hơn 12h, thấy đèn trong nhà còn sáng, anh nhíu mày đi vào. Mắt nhìn thấy Từ Tử Hàn nằm ngủ ở sofa sảnh, trong lòng có chút không vui, anh bước tới gần, đưa tay vuốt nhẹ má của cô. Từ Tử Hàn chợt giật mình tỉnh dậy. Thấy anh đang ở trước mặt cô, khuôn mặt cô tươi tắn “Thiếu Phàm, anh về rồi sao?”
“Không phải, đã dặn quản gia nói em đi ngủ sớm rồi sao? – DƯợc Thiếu Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh đừng trách bác ấy, là do em không nghe lời thôi.”
“Em cũng biết mình không nghe lời.” – Trong lời nói có chút bực bội, trách móc.
"Em xin lỗi mà. " - Từ Tử Hàn nài nỉ, khuôn mặt anh rất lạnh lùng, cô cũng tự hiểu là anh đang rất giận. Dược Thiếu Phàm ngồi bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm. Mặc kệ cô đang hối lỗi.
"Tại em lo cho anh, không hiểu sao em cảm thấy rất lo nên mới chờ anh..... Em xin lỗi mà. Thiếu Phàm... " - Thấy anh vẫn mặt lạnh, cô cố gắng nài nỉ, dùng đủ mọi cách nhưng anh vẫn không thèm nhìn cô. Từ Tử Hàn phụng phịu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Chỉ còn cách này thôi, người ta nói nếu con gái mà khóc thì đàn ông ai ai cũng sẽ mềm lòng mà. Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô "Từ Tử Hàn, em định xin lỗi anh bằng nước mắt sao?"
"Hơ.... " - Cô giương mắt nhìn anh. Như vậy mà anh cũng mềm lòng sao? Anh có phải là con trai không vậy.
Dược Thiếu Phàm vẫn làm mặt lạnh với cô. Anh đứng dậy bỏ đi vào phòng.
"Dược Thiếu Phàm!" - Từ Tử Hàn thấy anh bỏ đi tức giận hét lên. Anh dừng lại quay đầu nhìn cô.
"Em đã xin lỗi rồi mà, cũng tại anh thôi, tự nhiên ra ngoài không nói cho người ta biết. Em lo cho anh lắm đó, ngay cả cơm cũng không ăn nhiều cứ bồn chồn lo lắng sợ anh xảy ra chuyện. Em đã đi qua đi lại trước cửa chờ anh. Anh về trễ như vậy em sợ anh sẽ xảy ra chuyện... Còn sợ anh bỏ em nữa... hic... ưhuhuuhh. " - Lúc này cô mới bật khóc. Trong lòng cô đã không an tâm rồi, anh về nhà lại còn giận cô nữa. Thật là quá đáng mà. Dược Thiếu Phàm bước lại gần cô, anh lạnh nhạt nói "Có cái túi may mắn của em thì em còn sợ gì nữa. "
"Hic... là tại anh làm em phải lo đó. Về trễ như vậy... huhhu... " - Từ Tử Hàn tức giận nói. Bây giờ cô lại giận anh. Dược Thiếu Phàm thở dài, đưa tay vuốt má cô "Anh không thích ai chống đối anh, em lo anh bỏ đi vậy là em không tin anh?"
"Em không phải là không tin anh... nhưng mà... anh là người trong hắc đạo.. làm sao không lo được chứ? Vừa nãy trong lòng em cảm thấy rất lo lắng... hic... "
Dược Thiếu Phm ôm cô vào lòng, anh không muốn cô phải chờ anh, bởi lẽ anh không phải như bao người con trai tầm thường khác. Việc anh gặp nguy hiểm là việc khó tránh khỏi. Anh không muốn một lúc nào đó cô thấy anh về nhà với bộ dạng đầy vết thương... "Được rồi, đừng khóc nữa. "
"Là tại anh đó. Lỗi tại anh... " - Bàn tay nhỏ nhắn dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực anh. Cô vừa đánh vừa khóc thút thít ai oán nói. Dược Thiếu Phàm để mặc cho cô đánh, đấm, và oán trách. Giọng anh trầm xuống, thở dài nói "Phải phải, là lỗi của anh, tất cả là tại anh.... Anh đáng đánh. Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa, có được không. " Nghe anh nói như vậy cô mới ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng mịn vẫn còn vương đầy nước mắt. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, thật là lạ nha! Cô mới là người có lỗi, bây giờ anh lại phải xin lỗi cô?? Trong lòng của Dược Thiếu Phàm không ngừng cảm thán, chậc... ai kêu anh lại yêu cô chứ. Anh nhéo nhẹ cái má của cô, dịu dàng nói"Ngoan, nín đi. Đi ăn cơm. "
"Em ăn rồi... giờ rất buồn ngủ. " - Từ Tử Hàn đưa tay dịu đôi mắt ướt nhẹp trả lời.
"Chẳng phải em nói, buổi tối ăn rất ít sao? Bây giờ ăn thêm. Không được cãi. " - Dược Thiếu Phàm đanh mặt lại nhìn cô, đưa tay kéo cô vào phòng ăn. Từ Tử Hàn chỉ có thể nghe theo chứ không thể cãi lại đành phải đi theo anh. "Thiếu Phàm... bác đầu bếp ngủ rồi. "
"Để anh nấu. " - Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói. Anh mở tủ lạnh lấy ra ít đồ ăn.
"Anh biết nấu sao. " - Từ Tử ngỡ ngàng hỏi.
"Phải. "
Cô im lặng nhìn anh đứng bếp, anh cắt thịt, xào đồ ăn rất thành thạo. Cô tủm tỉm cười, nhìn anh thật giống một người chồng đảm đang. Sau một hồi xào nướng, anh đã làm xoong những món ăn khá hấp dẫn, sườn non nướng, cải xào đậu,...
"Woaaa, nhìn ngon quá. " - Từ Tử Hàn trầm trồ khen ngợi.
"Ăn đi, đã trễ rồi em không định đi ngủ sao?" - Được cô khen, trong lòng Dược Thiếu Phàm tuy rất vui nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.
"Vâng. "
"Ăn đi. " - Anh gắp miếng thịt sườn cho cô. Khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ưm... rất ngon. " - Cô híp mắt cười. Vừa ăn vừa tíu tít khen ngợi. Dược Thiếu Phàm bật cười.
Sau khi ăn xong, cô cùng anh đi lên tầng một, đến cửa phòng cô, Dược Thiếu Phàm buông tay cô ra, hôn lên vầng trán rộng, cưng chiều nói "Ngủ ngon. "
"Anh ngủ ngon" - Cô đưa tay xoa trán, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc sau đó đi vào phòng. Anh khẽ cười rồi cũng sải bước đi đến phòng ngủ. Dược Thiếu Phàm dơ tay vỗ hai cái, đèn trong nhà lập tức tắt hết. Tòa nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước....
- - - - - - - -
Ở trong khu rừng phía xa kia, có một người đàn ông đang ngồi trong khu nhà hoang. Người đàn ông da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác đen, tức giận nói "Chết tiệt... Dược Thiếu Phàm! mày lại đuổi cùng giết tận tao?Tao nhất định sẽ trả thù... " - Hắn nghiến răng tức giận nói, người đàn ông vừa mới lên tiếng là Quyết Lang - kẻ đã đến địa bàn của Dược thiếu Phàm.... Và cùngbla người anh đang trua sát...