Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Từ Tử Hàn ngồi trên giường, cô nhìn qua cánh cửa số sát đất, gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái khiến cho mái tóc cô nhẹ bay. Cô đã hứa với anh là sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật lạc quan nhưng cô không biết phải làm sao?” Tuyết rơi rồi….” – Từ Tử hàn khẽ nói, những bong tuyết màu trắng tinh khiết đột ngột rơi, cô cố gắng nhích lại mép giường để cô thể đi ra đó.
“Có muốn ra ngoài không?” – Dược Thiếu Phàm khoanh tay đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn cô.
“Muốn.” – Từ Tử Hàn vui vẻ trả lời. Anh bước lại gần bế cô lên đi ra khỏi phòng, mặc cho mọi người trong nhà đang lén nhìn hai người. “Em tự đi được mà, thả em xuống, mau thả em xuống…” – Từ Tử Hàn vùng vẫy.
“Ngồi yên.” – Anh trầm giọng ra lệnh khiến cho cô phải im lặng, Dược Thiếu Phàm thong thả bước ra vườn. Từ Tử Hàn yên phận để cho anh bế cô ra ngoài, nhưng khi vừa bước ra cô liền chú ý tới vườn hoa nhỏ kế khóm hoa Lan, có kéo áo anh, chỉ tay về phía bên kài “Thiếu Phàm, vườn hoa của em…”
“Chưa nở, nhưng hai chậu hoa trong nhà kính thì nở rồi.” – Dược thiếu Phàm không dừng lại mà cứ bước tiếp đến nhà kính.
Thấy anh bước đến, hai vệ sĩ đứng gần đó liền mở cửa cho anh, và cúi đầu chào. Dược Thiếu Phàm đặt cô ngồi xuống ghế sofa trong nhà kính, sau đó đi đến chỗ đặt hai chậu hoa cầm lên đưa cho cô xem.
“Woa…nở rồi…ưm…tuy rằng chưa nở rộ cho lắm. mà nè, chậu này em tặng anh!” – Từ Tử Hàn lấy chậu còn lại đẩy qua cho anh.
“Một cặp sao?” – Dược Thiếu Phàm đưa mắt nhìn chậu hoa, lên tiếng.
“Không phải, chỉ là…chỉ là người ta thường nói, để hoa Lavender (Hoa oải hương) Pháp trong nhà sẽ may mắn đó. Nên em…mới cho anh thôi.”
“Vậy sao? Tôi thì không nghĩ vậy. Chẳng phải đây là hai chậu hoa duy nhất nở hoa sao?” – Dược Thiếu Phàm nở nụ cười tà nhìn cô.
“Thì…thì sao?” – Từ Tử Hàn ấp úng nói.
“Hữm?” – Dược Thiếu Phàm cười tà nhìn cô, ánh mắt cuốn hút đến mê người. Từ Tử Hàn vội và quay mặt sang chỗ khác, định là sẽ chạy khỏi chỗ này, nhưng cô vừa dùng sức để đứng lên thì suýt chút nữa là chụp ếch cũng may anh đưa tay kéo cô lại. Cánh tay rắn chắc kéo cô về phía của anh, khiến cho cô ngồi lên đùi anh. Từ Tử Hàn mở căng mắt quay sang nhìn anh “Anh làm gì vậy?”
“Không phải tôi vừa cứu em sao? Sao lại làm ơn mắt oán vậy?”
“Thả…raaa” – Từ Tử Hàn đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo tay anh ra khỏi eo của mình.” Ngồi yên!” – Dược thiếu Phàm cười tươi nói, anh đặt cô ngồi kế bên
"Nói xem, sao lại thích lavender đến vậy?" - Dược Thiếu Phàm chỉ vào chậu hoa Lavender hỏi.
"Hửm.... Vì lavender vừa đẹp lại còn thơm nữa, nếu như hái một nhánh hoa nhỏ ép lại sau đó để vào trong túi thơm thì sẽ rất thơm đó nha! người ta nói hoa lavender mang ý nghĩa của sự thủy chung!Và còn có người cho rằng hoa oải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ, nhưng người Trung Hoa lại nói hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa “chờ đợi tình yêu”.
"Vậy sao, trong tên em cũng có chữ Tử (Tử là màu tím) hèn gì em thích những thứ liên quan đến màu tím. " - Dược Thiếu Phàm chăm chú nhìn cô đang nói không ngừng mà lên tiếng.
"Ừm... còn nữa những bó hoa oải hương được trao cho các cặp vợ chồng mới cưới sẽ mang lại may mắn. Nếu rắc tung những bông oải hương khô trong nhà được cho là mang lại sự bình yên, hoà thuận... " - Từ Tử Hàn thoang thả nói cho anh nghe, lâu lâu lại nhìn anh một cái.
"Ồ... Vợ chồng mới cưới... nếu để trong nhà thì sẽ bình yên hòa thuận sao?" - Dược Thiếu Phàm tươi cười nói, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Vợ chồng" kèm theo khuôn mặt rất gian.
"Nè, là do anh bảo em nói mà, em chỉ nói lại thôi. Không có ý gì hết. " - Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn bỗng chốc hóa đỏ.
"Nói thật đi, em thích anh!?" - Anh chắc chắn với câu nói đó, anh bắt ép cô phải thừa nhận là cô thích anh, yêu anh. Anh muốn chính miệng cô nói ra dù trong lòng anh đã biết trước câu trả lời.
Từ Tử Hàn trừng mắt nhìn cô, anh muốn làm gì đây, có ai mà lại đi bắt ép người ta như vậy. Boss à, dù anh có là vị chủ tịch tài ba xuất chúng thì cũng không nên nhìn thấu tâm tư người khác như vậy chứ, đã vậy còn bắt người ta thừa nhận thích anh nữa chứ? Từ Tử Hàn mím môi, đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp kia mở to nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn kia, quay đầu sang chỗ khác, lát sau lại mím môi cười cười nhìn anh rồi lại quay đầu quay đi nói nhỏ "Không nói cho anh biết!"
Dược Thiếu Phàm khẽ cười, thì ra cô cũng ương bướng nhỉ. Anh đưa tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của cô "Không nói sao?"
"Phải"
"Được rồi, đi vào nhà nào. " - Dược Thiếu Phàm vòng qua thắt eo của cô thuận thế bế lên. Từ Tử Hàn hai tay ôm hai chậu hoa, ngoan ngoãn để anh bế vào nhà......
- - - - - - - - - - - -
Sau ba ngày cố gắng, cuối cùng cô cũng đã đi lại được, Dược Thiếu Phàm cũng đến công ty trở lại, hôm nay khi cô thức dậy đã không thấy anh đâu trong long cô có chút thất vọng.
“Phu nhân, đây là điện thoại của cô. Ông chủ có dặn khi nào cô thức dậy thì gọi cho ngài. Còn nữa đợi khi nào rảnh, ngài ấy sẽ dẫn cô đi đang kí sim.” – Thấy cô bước xuống, quản gia liền chạy lại đưa cho Từ Tử Hàn chiếc hộp màu trăng xám. Cô cúi đầu cảm ơn, đưa tay nhận lấy rồi ngồi xuống bàn ăn. Cô cầm điện thoại lên bấm số. Nhưng…. cô đâu có biết số của anh??? Từ Tử HÀn nghiêng cái đầu nhỏ xinh nhìn cái điện thoại một hồi, sau đó lại đặt vào trong hộp, anh vốn dĩ đâu cho cố số điện thoại chứ, thôi kệ, cứ để đó lát rồi gọi, Từ Tử Hàn thong thả thưởng thức tô cháo hấp dẫn đặt trên bàn. Tiếng điện thoại chợt reo lên, cô đưa tay cầm lên “Xin chào, là ai vậy?”
“Là anh! Dậy rồi sao? “
“Thiếu Phàm? Ưm…mới vừa dậy?”
“Đây là số của anh, anh cũng đã lưu lại rồi, em không biết đọc sao mà còn hỏi?”
“Hửm???” – Từ Tử Hàn ngớ người, cô nhìn vào màn hình điện thoại, có hiện tên của anh. “Ưm…tại em không để ý mà…”
"Đang ăn sáng sao?" - Dược Thiếu Phàm khẽ cười, tiếng cười của anh vang trong điện thoại.
"Ưm... "
"Trưa nay anh không về ăn cơm, em ở nhà ngoan ngoãn ăn một mình nhé. "
"Ohhh, em biết rồi. "
"Phải ăn hết cháo đó, vậy nhé. ăn ngon miệng. "
"Vâng!"
Cúp điện thoại xong, cô lại tiếp túc ăn, cô đã ăn cháo suốt ba ngày rồi, thật sự rất ngán nhưng đã lỡ hứa với anh rồi đành nhắm mắt nín thở mà ăn vậy. Sau một hồi cực khổ xử lý tô cháo, Từ Tử Hàn đi vào phòng. Cô đi ra ngoài ban công ngồi, thơ thẫn nhìn những đám mây bồng bềnh trên trời, rồi lại nhìn chậu hoa lavender, trong đầu thoáng chốc xuất hiện một ý nghĩ. Từ Tử Hàm ôm chậu hoa chạy vào phòng. Cô có món quà muốn tặng anh. Khi anh đi làm về, cô sẽ giành cho anh một bất ngờ. Nghĩ đến đó khuôn mặt Từ Tử Hàn ửng đó, đôi mắt to tròn lấp lánh híp lại, khẽ cười.
- - - - - - - - - - - - - -
Từ Tử Hàn ở trong phòng đến tận trưa, quản gia ở dưới nhà chỉ cho rằng cô đang ngủ. Vì từ sáng cho đến giờ cô không bước xuống nhà chắc có lẽ cô còn mệt. Nhưng ông vốn đâu ngờ căn phòng thường ngày rất gọn ngàng nay lại bị cô làm cho bừa bộn. Vải, kim, chỉ, hoa,.... Chất đầy sàn. Còn cô gái xinh đẹp kia thì ngồi ở dưới sàn đang suy tư làm cái gì đó "Á... đau quá... " - Từ Tử Hàn giật nảy người, nhanh chóng đưa ngón tay trỏ vào miệng. "Sao lại khó như vậy?" - Cô bất mãn quăng cái túi nhỏ bé đang may dở xuống sàn, phụng phịu nói. Chỉ vì cái túi đó mà tay cô bị kim đâm mấy lần rồi. Cô đang may một cái túi nhỏ để làm bùa bình an cho anh. Lúc còn ở Từ gia Từ mẫu đã chỉ cô làm nhưng đã lâu rồi nên bây giờ Từ Tử Hàn đang cố gắng để có thể làm. Nhưng thật sự thì khó quá đi.
"Tử Hàn cố lênnn!!!" - Cô làm động tác giật mạnh hai tay xuống, sau đó lại tiếp tục làm, mãi cho đến khi có người gọi cô xuống ăn trưa.
"Phu nhân, mời ngài xuống ăn trưa. "
"Được rồi tôi sẽ xuống ngay. "
Cô đứng dậy, để chiếc túi bé xinh trên giừơng, sau đó mở cửa đi xuống dưới phòng ăn.
"Phu nhân, mời dùng. " - Quản gia đặt tô cháo tổ yến trước mặt cô, Từ Tử Hàn căng mắt nhìn tô cháo đầy ắp. "Bác quản gia à, bớt lại một chút đi nhiều quá. " - Cô đưa tô cháo cho ông, đôi mắt lấp lánh nài nỉ.
"Không được đâu ạ, đây là do ông chủ dặn. Ngài ấy dặn tôi phải múc thật nhiều cháo cho cô để bồi bổ. Ăn xong còn phải uống thêm canh gà nữa ạ. "
"Hả???" - Từ Tử Hàn thất vọng quay mặt lại, cô cầm cái muỗng, múc từng chút từng chút một. Cô cố gắng ăn nhưng chỉ được vài muỗng là đã rất ngán rồi.
"Bác quản gia à, cháu đem lên phòng ăn được không?" - Đôi mắt Từ Tử Hàn bỗng chốc lóe sáng, bê tô cháo tiến lại gần ông.
"Như thế cũng được. Để tôi sai người lấy luôn canh cho cô. "
"Vâng. " - Từ Tử Hàn vui vẻ chạy lên phòng. Quản gia nhìn cô khẽ mỉm cười lắc đầu.
"Oaaa... thoát được rồi, Tử Hàn à, mày thật thông minh... hihaaa. " - Thật ra là cô không muốn ăn nữa nên mới đem vào phòng để khỏi phải ăn. Cô đặt tô cháo và chén canh lên bàn, sau đó lại tiếp tục công việc.
Buổi chiều, Dược Thiếu Phàm đi làm về, hôm nay Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên đến nhà thăm cô. Anh tiện tay đưa cặp tài liệu và áo khoác đưa cho quản gia "Chào ông chủ, chào cậu Lôi và cậu Phong. " Quản gia cung kính cúi đầu chào.
"Tử Hàn đâu?" - Dược Thiếu Phàm nới lỏng cà vạt hỏi.
"Thưa, phu nhân đang ở trên phòng ạ. "
"Hôm nay cô ấy có ăn nhiều không?"
"Có ạ, cô ấy ăn trong phòng. "
"Hai cậu ngồi đó đi. " - Nói xong anh đi thẳng lên phòng của Từ Tử Hàn, để lại hai người bằng hữu đang ngồi cảm thán.
Dược Thiếu Phàm đưa tay mở cửa, mày đẹp nhíu lại, anh tự hỏi tại sao phòng của cô lại bừa bãi như vậy, ngay cả cháo và canh cũng không ăn. Anh đưa mắt nhìn cô gái đang nằm dưới sàn, Dược Thiếu Phàm thở dài, vòng tay bế cô lên đặt trên giừơng.
"Ưm.... Thiếu Phàm... anh làm gì vậy?" - Từ Tử Hàn chợt mở mắt, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, thì thào nói.
"Sao lại ngủ dưới sàn?"
"Hửm... à tại em ngủ quên. " - Cô nhìn xung quanh rồi trả lời.
"Buổi trưa không ăn sao? Anh đã nói em phải ngoan ngoãn ăn cháo rồi mà. " - Dược Thiếu Phàm lạnh lùng nói.
"Đã ba ngày em ăn cháo rồi đó, thật sự là em đã ngán lắm rồi. Hết cháo rồi tới canh, anh xem em đã khỏe rồi. Cũng sắp thành heo rồi nè. " - Cô đưa ba ngón tay lên, bất mãn nói.
"Em như vậy mà thành heo sao?" - Anh đưa tay gõ nhẹ vào vầng trán của cô, mỉm cười nói. "Sao tay lại bị thương?" - Lúc này anh mới để ý đến mấy miếng băng keo cá nhân ở trên những ngón tay mảnh khảnh kia.
"Ừm... em làm tặng anh. Tặng anh nè. Em đã cố gắng lắm đó. " - Cô đưa cho anh xem cái túi mà trắng nhỏ. Anh đưa tay nhận lấy, đó là cái túi rút màu trắng nhỏ nhắn, ở giữa có thêu một hình cỏ ba lá màu tím. Trên chiếc túi này tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ. Phần đáy có gắn một cái chuông. Anh cầm sợi dây cột chiếc túi lắc qua lắc lại, những tiếng kêu "leng keng" cứ lần lượt phát ra. Anh híp mắt nhìn, khóe miệng vô thức cong lên. "Là gì vậy?"
"Là bùa may mắn đó, ừm còn nữa, bên trong có những nhánh hoa oải hương khô và phấn thơm hương lavender. Em đã tốn cả buổi trưa để làm. Đằng sau có chữ đó. "
"Chữ sao?" - Dược Thiếu Phàm lật chiếc túi lại, chính giữa thêu ngay ngắn hai chữ "Thiếu Phàm", anh bật cười nhìn cô, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ xinh nói "Cảm ơn. "
"Hì hì. Không có chi. " - Cô đưa tay xoa cái mũi, cười tươi nói. Khuôn mặt cô lúc này rất rạng ngời, hệt như tia nắng mặt trời vậy. "Phải rồi anh nhớ là phải luôn đem theo đó. "
"Ừm... Sau này không được bỏ mứa nữa biết chưa. "
"Vâng. "
"Đi xuống, có người đến thăm em. " - Dược Thiếu Phàm nắm tay cô đi ra kgỏi phòng.
"Em chưa có dọn phòng. "
"Sai người dọn là được. "
"Nè, hai người kia, có cần phải ở trong đó lâu vậy không? Để khách chờ như vậy sao?" - Lôi Lạc Kình ngồi ở sofa dưới sảnh vọng lên.
"Xin chào. " - Từ Tử Hàn lịch sự cúi đầu chào Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên.
"Ái chà, thật lễ phép mời ngồi. " - Lôi Lạc Kình tươi cười nói, anh tự nhiên mời cô ngồi giống như anh là chủ nhà, cô.. là khách. Dược Thiếu Phàm quăng cho anh một cái liếc lạnh thấu xương, nhưng cái tên đó thì đang mải mê chọc ghẹo Từ Tử Hàn. "Nè nè, Tiểu Hàn hai người làm gì ở trong đó mà lâu vậy. Khá ch tới chơi mà bắt chờ thật bất lịch sự. "
"Em ngủ quên dưới sàn, nên anh ấy bế em lên giừơng. " - Thỏ trắng Tử Hàn thành thật trả lời, cô không hề biết cái tên đào hoa kia sắp tiêm vào đầu cô những thứ "đen tối. "
"Hửm... vậy sau đó hai người có cùng nhau "vui vẻ" kh... "
* Bốp.
Chưa nói hết câu, Dược Thiếu Phàm đã hung hăng đập quyển sách dày cộm ở trên bàn lên đầu Lôi Lạc Kình "Tên chết tiệt kia. Có im đi không?"
"Này, cậu làm gì vậy?" - Lôi Lạc Kình ôm đầu ai oán nói. Dược Thiếu Phàm không trả lời, đưa tay kéo cô ngồi kế bên.
"Sao anh lại đánh anh ấy? Đau lắm đó. " - Từ Tử Hàn đưa mắt nhìn anh khó hiểu nói.
"Tốt nhất, em đừng nên đến gần cậu ta. "
"Tử Hàn, đã khỏe hơn chưa?" - Phong Nhất Thiên lên tiếng.
"Đã khỏe rồi. Cảm ơn anh. "
"Ai da, đau quá đi. " - Lôi Lạc Kình tức giận nhìn Dược Thiếu Phàm. Anh tự nghĩ hắn có phải bằng hữu của anh không vậy? Thật quá đáng.
"Cậu đó, người ta thường nói "ếch chết tại mồm" là vậy. " - Phong Nhất Thiên cười khẩy nhìn Lôi Lạc Kình chế giễu.
"Gì chứ?" - Lôi Lạc Kình ai oán nói.
"Hai anh đừng cãi nữa!" - Thấy tình hình có vẻ như không tốt hơn được, cô vội lên tiếng can ngăn.
"Phải rồi Tiểu Hàn, lễ kỉ niệm 10 năm thành lập tập đoàn Dược Thiên em có tham dự không vậy?" - Lôi Lạc Kình quay sang hỏi cô.
"Hả?" - Cô trố mắt nhìn anh, cắn nhẹ ngón tay trỏ. Cái đó thì làm sao cô biết được chứ.
"Có muốn đi không?" - Dược Thiếu Phàm nỏ quyển tạp chí xuống đưa mắt nhìn cô.
"Đồng ý đi, ở đó có tiệc buffer đó. Còn nữa sẵn tiện giới thiệu em với mọi người. " - Phong Nhất Thiên lên tiếng.
"Giới thiệu cái gì?"
"Thì giới thiệu em là phu nhân của chủ tịch Dược đây!" - Lôi Lạc Kình nói. Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn vì câu nói của anh mà đỏ ửng lên., cô lí nhí
"Ở đó có tiệc buffer luôn sao?"
"Phải. "
"Thiếu Phàm à, cho em đi nha. "
"Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, khóe môi cong lên, giọng nhỏ nhẹ hỏi "Em đi vì muốn được giới thiệu hay là vì tiệc buffer?"
"Hả... ừm... vì tiệc buffer. " - Từ Tử Hàn tủm tỉm trả lời. Nghe câu trả lời của cô ba người đàn ông kia phiải bật cười. Cô gái này có đầu óc thật đơn giản.
"Được. Thứ sáu này cho phép em tham gia. "
"Thật sao? Cảm ơn anh. "
"Chà... vậy bữa tiệc hôm đó sẽ rất thú vị. " - Lôi Lạc Kình cười khẩy nói.
"Hửm...?" - Từ Tử Hàn giương cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh.
"Không cần để ý đến lời của cậu ta. " - Dược Thiếu Phàm quay mặt của cô về phía anh.
"Oh.. "
"Hai cậu còn định ở đây đến bao giờ?"
"Đây là cách cậu đuổi khách sao?" - Lôi Lạc Kình vất mãn nói.
"Phải!" - Dược Thiếu Phàm thẳng thừng nói. Hai cái tên này ở đây chỉ toàn gây rối, mau mau đi về sẽ tốt hơn.
"Chúng tôi sẽ ở lại ăn cơm tối. " - Phong Nhất Thiên cười tươi trả lời. Ngay khi nói xong anh đã bị Dược Thiếu Phàm ném cho cái lườm hung tợn. "Tôi không mời. "
"Chậc.., cậu có phải bạn của chúng tôi không vậy?"
"Phải. "
"Vậy tại sao lại đuổi chúng tôi về. "
"Vì đây là nhà tôi. Quyền quyết định là do tôi. " - Anh lạnh lùng nói, câu nói của anh khiến cho Phong Nhất Thiên cứng họng, trừng mắt nhìn anh.
"Rồi, tức là cậu có vợ thì quên bạn. " - Lôi Lạc Kình tỏ vẻ buồn bã nói.
"Đúng. "
Phong Nhất Thiên, Lôi Lạc Kình và Từ Tử Hàn giương mắt nhìn anh. Trời ạ, không những anh không phủ nhận, đã vậy còn khẳng định luôn sao? Có cần phải thành thật như vậy không? Trong lòng cô không ngừng cảm thán, hai bên má bỗng dưng ửng đỏ.
"Đồ trọng sắc khinh bạn. " - Phong Nhất Thiên cầm ly trà đưa lên miệng lầm bầm. "Ai... Lạc Kình về thôi, trả tự do lại cho họ đi. "
"Chậc, cũng phải. " - Lôi Lạc Kình đứng dậy đút hai tay vào túi quần, chế giễu.
"Không tiễn. " - Dược Thiếu Phàm vẫn thong thả đọc tạp chí, ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìn Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thuên.
"Hai anh đừng giận, ở lại ăn cơm đi. " - Từ Tử Hàn lên tiếng, hình như lỗi là do cô, vì cô mà họ mới cãi nhau nên cô phải giảng hòa thôi.
"Không cần đâu, bọn anh mà ở lại thì sẽ không yên với cậu ta đâu. " - Phong Nhất Thiên trả lời sau đó cùng Lôi Lạc Kình đi ra cửa.
"Anh à. Sao anh lại nói như vậy? Họ sẽ buồn lắm đó. " - Từ Tử Hàn ngồi xuống kéo tay anh.
"Đừng lo, hai tên đó không giận đâu. " - Anh buông quyển tạp chí xuống, nhìn người con gái kế bên, lạnh nhạt trả lời.
"Sao anh biết chứ, rõ ràng hai anh ấy đang giận mà. "
Dược Thiếu Phàm đưa tay đánh nhẹ trán của cô, khóe miệng nhếch lên nói "Nếu chỉ vì chuyện này mà giận thì họ không phải là hảo bằng hữu. "
Từ Tử Hàn xoa cái trán, khó hiểu nhìn anh. Không lẽ cô lo thừa sao?
"Nè Nhất Thiên, tôi mới tìm được niềm vui mới rồi. " - Lôi Lạc Kình vừa đi vừa nói.
"Tôi biết, chính là chọc ghẹo tên máu lạnh kia phải không?"
"Đúng vậy... hahaaa còn cả cô bé đó nữa. "
"Càng ngày càng thú vị rồi... " - Phong Nhất Thiên cùng bật cười. Thật ra họ chỉ vờ giận dỗi thôi, họ muốn xem phản ứng của Dược Thiếu Phàm và Từ Tử Hàn như thế nào. Càng lúc anh càng thú vị hơn trước rồi. Hai người ung dung bước vào xe, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà của Dược Thiếu Phàm.....
“Có muốn ra ngoài không?” – Dược Thiếu Phàm khoanh tay đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn cô.
“Muốn.” – Từ Tử Hàn vui vẻ trả lời. Anh bước lại gần bế cô lên đi ra khỏi phòng, mặc cho mọi người trong nhà đang lén nhìn hai người. “Em tự đi được mà, thả em xuống, mau thả em xuống…” – Từ Tử Hàn vùng vẫy.
“Ngồi yên.” – Anh trầm giọng ra lệnh khiến cho cô phải im lặng, Dược Thiếu Phàm thong thả bước ra vườn. Từ Tử Hàn yên phận để cho anh bế cô ra ngoài, nhưng khi vừa bước ra cô liền chú ý tới vườn hoa nhỏ kế khóm hoa Lan, có kéo áo anh, chỉ tay về phía bên kài “Thiếu Phàm, vườn hoa của em…”
“Chưa nở, nhưng hai chậu hoa trong nhà kính thì nở rồi.” – Dược thiếu Phàm không dừng lại mà cứ bước tiếp đến nhà kính.
Thấy anh bước đến, hai vệ sĩ đứng gần đó liền mở cửa cho anh, và cúi đầu chào. Dược Thiếu Phàm đặt cô ngồi xuống ghế sofa trong nhà kính, sau đó đi đến chỗ đặt hai chậu hoa cầm lên đưa cho cô xem.
“Woa…nở rồi…ưm…tuy rằng chưa nở rộ cho lắm. mà nè, chậu này em tặng anh!” – Từ Tử Hàn lấy chậu còn lại đẩy qua cho anh.
“Một cặp sao?” – Dược Thiếu Phàm đưa mắt nhìn chậu hoa, lên tiếng.
“Không phải, chỉ là…chỉ là người ta thường nói, để hoa Lavender (Hoa oải hương) Pháp trong nhà sẽ may mắn đó. Nên em…mới cho anh thôi.”
“Vậy sao? Tôi thì không nghĩ vậy. Chẳng phải đây là hai chậu hoa duy nhất nở hoa sao?” – Dược Thiếu Phàm nở nụ cười tà nhìn cô.
“Thì…thì sao?” – Từ Tử Hàn ấp úng nói.
“Hữm?” – Dược Thiếu Phàm cười tà nhìn cô, ánh mắt cuốn hút đến mê người. Từ Tử Hàn vội và quay mặt sang chỗ khác, định là sẽ chạy khỏi chỗ này, nhưng cô vừa dùng sức để đứng lên thì suýt chút nữa là chụp ếch cũng may anh đưa tay kéo cô lại. Cánh tay rắn chắc kéo cô về phía của anh, khiến cho cô ngồi lên đùi anh. Từ Tử Hàn mở căng mắt quay sang nhìn anh “Anh làm gì vậy?”
“Không phải tôi vừa cứu em sao? Sao lại làm ơn mắt oán vậy?”
“Thả…raaa” – Từ Tử Hàn đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo tay anh ra khỏi eo của mình.” Ngồi yên!” – Dược thiếu Phàm cười tươi nói, anh đặt cô ngồi kế bên
"Nói xem, sao lại thích lavender đến vậy?" - Dược Thiếu Phàm chỉ vào chậu hoa Lavender hỏi.
"Hửm.... Vì lavender vừa đẹp lại còn thơm nữa, nếu như hái một nhánh hoa nhỏ ép lại sau đó để vào trong túi thơm thì sẽ rất thơm đó nha! người ta nói hoa lavender mang ý nghĩa của sự thủy chung!Và còn có người cho rằng hoa oải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ, nhưng người Trung Hoa lại nói hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa “chờ đợi tình yêu”.
"Vậy sao, trong tên em cũng có chữ Tử (Tử là màu tím) hèn gì em thích những thứ liên quan đến màu tím. " - Dược Thiếu Phàm chăm chú nhìn cô đang nói không ngừng mà lên tiếng.
"Ừm... còn nữa những bó hoa oải hương được trao cho các cặp vợ chồng mới cưới sẽ mang lại may mắn. Nếu rắc tung những bông oải hương khô trong nhà được cho là mang lại sự bình yên, hoà thuận... " - Từ Tử Hàn thoang thả nói cho anh nghe, lâu lâu lại nhìn anh một cái.
"Ồ... Vợ chồng mới cưới... nếu để trong nhà thì sẽ bình yên hòa thuận sao?" - Dược Thiếu Phàm tươi cười nói, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Vợ chồng" kèm theo khuôn mặt rất gian.
"Nè, là do anh bảo em nói mà, em chỉ nói lại thôi. Không có ý gì hết. " - Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn bỗng chốc hóa đỏ.
"Nói thật đi, em thích anh!?" - Anh chắc chắn với câu nói đó, anh bắt ép cô phải thừa nhận là cô thích anh, yêu anh. Anh muốn chính miệng cô nói ra dù trong lòng anh đã biết trước câu trả lời.
Từ Tử Hàn trừng mắt nhìn cô, anh muốn làm gì đây, có ai mà lại đi bắt ép người ta như vậy. Boss à, dù anh có là vị chủ tịch tài ba xuất chúng thì cũng không nên nhìn thấu tâm tư người khác như vậy chứ, đã vậy còn bắt người ta thừa nhận thích anh nữa chứ? Từ Tử Hàn mím môi, đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp kia mở to nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn kia, quay đầu sang chỗ khác, lát sau lại mím môi cười cười nhìn anh rồi lại quay đầu quay đi nói nhỏ "Không nói cho anh biết!"
Dược Thiếu Phàm khẽ cười, thì ra cô cũng ương bướng nhỉ. Anh đưa tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của cô "Không nói sao?"
"Phải"
"Được rồi, đi vào nhà nào. " - Dược Thiếu Phàm vòng qua thắt eo của cô thuận thế bế lên. Từ Tử Hàn hai tay ôm hai chậu hoa, ngoan ngoãn để anh bế vào nhà......
- - - - - - - - - - - -
Sau ba ngày cố gắng, cuối cùng cô cũng đã đi lại được, Dược Thiếu Phàm cũng đến công ty trở lại, hôm nay khi cô thức dậy đã không thấy anh đâu trong long cô có chút thất vọng.
“Phu nhân, đây là điện thoại của cô. Ông chủ có dặn khi nào cô thức dậy thì gọi cho ngài. Còn nữa đợi khi nào rảnh, ngài ấy sẽ dẫn cô đi đang kí sim.” – Thấy cô bước xuống, quản gia liền chạy lại đưa cho Từ Tử Hàn chiếc hộp màu trăng xám. Cô cúi đầu cảm ơn, đưa tay nhận lấy rồi ngồi xuống bàn ăn. Cô cầm điện thoại lên bấm số. Nhưng…. cô đâu có biết số của anh??? Từ Tử HÀn nghiêng cái đầu nhỏ xinh nhìn cái điện thoại một hồi, sau đó lại đặt vào trong hộp, anh vốn dĩ đâu cho cố số điện thoại chứ, thôi kệ, cứ để đó lát rồi gọi, Từ Tử Hàn thong thả thưởng thức tô cháo hấp dẫn đặt trên bàn. Tiếng điện thoại chợt reo lên, cô đưa tay cầm lên “Xin chào, là ai vậy?”
“Là anh! Dậy rồi sao? “
“Thiếu Phàm? Ưm…mới vừa dậy?”
“Đây là số của anh, anh cũng đã lưu lại rồi, em không biết đọc sao mà còn hỏi?”
“Hửm???” – Từ Tử Hàn ngớ người, cô nhìn vào màn hình điện thoại, có hiện tên của anh. “Ưm…tại em không để ý mà…”
"Đang ăn sáng sao?" - Dược Thiếu Phàm khẽ cười, tiếng cười của anh vang trong điện thoại.
"Ưm... "
"Trưa nay anh không về ăn cơm, em ở nhà ngoan ngoãn ăn một mình nhé. "
"Ohhh, em biết rồi. "
"Phải ăn hết cháo đó, vậy nhé. ăn ngon miệng. "
"Vâng!"
Cúp điện thoại xong, cô lại tiếp túc ăn, cô đã ăn cháo suốt ba ngày rồi, thật sự rất ngán nhưng đã lỡ hứa với anh rồi đành nhắm mắt nín thở mà ăn vậy. Sau một hồi cực khổ xử lý tô cháo, Từ Tử Hàn đi vào phòng. Cô đi ra ngoài ban công ngồi, thơ thẫn nhìn những đám mây bồng bềnh trên trời, rồi lại nhìn chậu hoa lavender, trong đầu thoáng chốc xuất hiện một ý nghĩ. Từ Tử Hàm ôm chậu hoa chạy vào phòng. Cô có món quà muốn tặng anh. Khi anh đi làm về, cô sẽ giành cho anh một bất ngờ. Nghĩ đến đó khuôn mặt Từ Tử Hàn ửng đó, đôi mắt to tròn lấp lánh híp lại, khẽ cười.
- - - - - - - - - - - - - -
Từ Tử Hàn ở trong phòng đến tận trưa, quản gia ở dưới nhà chỉ cho rằng cô đang ngủ. Vì từ sáng cho đến giờ cô không bước xuống nhà chắc có lẽ cô còn mệt. Nhưng ông vốn đâu ngờ căn phòng thường ngày rất gọn ngàng nay lại bị cô làm cho bừa bộn. Vải, kim, chỉ, hoa,.... Chất đầy sàn. Còn cô gái xinh đẹp kia thì ngồi ở dưới sàn đang suy tư làm cái gì đó "Á... đau quá... " - Từ Tử Hàn giật nảy người, nhanh chóng đưa ngón tay trỏ vào miệng. "Sao lại khó như vậy?" - Cô bất mãn quăng cái túi nhỏ bé đang may dở xuống sàn, phụng phịu nói. Chỉ vì cái túi đó mà tay cô bị kim đâm mấy lần rồi. Cô đang may một cái túi nhỏ để làm bùa bình an cho anh. Lúc còn ở Từ gia Từ mẫu đã chỉ cô làm nhưng đã lâu rồi nên bây giờ Từ Tử Hàn đang cố gắng để có thể làm. Nhưng thật sự thì khó quá đi.
"Tử Hàn cố lênnn!!!" - Cô làm động tác giật mạnh hai tay xuống, sau đó lại tiếp tục làm, mãi cho đến khi có người gọi cô xuống ăn trưa.
"Phu nhân, mời ngài xuống ăn trưa. "
"Được rồi tôi sẽ xuống ngay. "
Cô đứng dậy, để chiếc túi bé xinh trên giừơng, sau đó mở cửa đi xuống dưới phòng ăn.
"Phu nhân, mời dùng. " - Quản gia đặt tô cháo tổ yến trước mặt cô, Từ Tử Hàn căng mắt nhìn tô cháo đầy ắp. "Bác quản gia à, bớt lại một chút đi nhiều quá. " - Cô đưa tô cháo cho ông, đôi mắt lấp lánh nài nỉ.
"Không được đâu ạ, đây là do ông chủ dặn. Ngài ấy dặn tôi phải múc thật nhiều cháo cho cô để bồi bổ. Ăn xong còn phải uống thêm canh gà nữa ạ. "
"Hả???" - Từ Tử Hàn thất vọng quay mặt lại, cô cầm cái muỗng, múc từng chút từng chút một. Cô cố gắng ăn nhưng chỉ được vài muỗng là đã rất ngán rồi.
"Bác quản gia à, cháu đem lên phòng ăn được không?" - Đôi mắt Từ Tử Hàn bỗng chốc lóe sáng, bê tô cháo tiến lại gần ông.
"Như thế cũng được. Để tôi sai người lấy luôn canh cho cô. "
"Vâng. " - Từ Tử Hàn vui vẻ chạy lên phòng. Quản gia nhìn cô khẽ mỉm cười lắc đầu.
"Oaaa... thoát được rồi, Tử Hàn à, mày thật thông minh... hihaaa. " - Thật ra là cô không muốn ăn nữa nên mới đem vào phòng để khỏi phải ăn. Cô đặt tô cháo và chén canh lên bàn, sau đó lại tiếp tục công việc.
Buổi chiều, Dược Thiếu Phàm đi làm về, hôm nay Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên đến nhà thăm cô. Anh tiện tay đưa cặp tài liệu và áo khoác đưa cho quản gia "Chào ông chủ, chào cậu Lôi và cậu Phong. " Quản gia cung kính cúi đầu chào.
"Tử Hàn đâu?" - Dược Thiếu Phàm nới lỏng cà vạt hỏi.
"Thưa, phu nhân đang ở trên phòng ạ. "
"Hôm nay cô ấy có ăn nhiều không?"
"Có ạ, cô ấy ăn trong phòng. "
"Hai cậu ngồi đó đi. " - Nói xong anh đi thẳng lên phòng của Từ Tử Hàn, để lại hai người bằng hữu đang ngồi cảm thán.
Dược Thiếu Phàm đưa tay mở cửa, mày đẹp nhíu lại, anh tự hỏi tại sao phòng của cô lại bừa bãi như vậy, ngay cả cháo và canh cũng không ăn. Anh đưa mắt nhìn cô gái đang nằm dưới sàn, Dược Thiếu Phàm thở dài, vòng tay bế cô lên đặt trên giừơng.
"Ưm.... Thiếu Phàm... anh làm gì vậy?" - Từ Tử Hàn chợt mở mắt, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, thì thào nói.
"Sao lại ngủ dưới sàn?"
"Hửm... à tại em ngủ quên. " - Cô nhìn xung quanh rồi trả lời.
"Buổi trưa không ăn sao? Anh đã nói em phải ngoan ngoãn ăn cháo rồi mà. " - Dược Thiếu Phàm lạnh lùng nói.
"Đã ba ngày em ăn cháo rồi đó, thật sự là em đã ngán lắm rồi. Hết cháo rồi tới canh, anh xem em đã khỏe rồi. Cũng sắp thành heo rồi nè. " - Cô đưa ba ngón tay lên, bất mãn nói.
"Em như vậy mà thành heo sao?" - Anh đưa tay gõ nhẹ vào vầng trán của cô, mỉm cười nói. "Sao tay lại bị thương?" - Lúc này anh mới để ý đến mấy miếng băng keo cá nhân ở trên những ngón tay mảnh khảnh kia.
"Ừm... em làm tặng anh. Tặng anh nè. Em đã cố gắng lắm đó. " - Cô đưa cho anh xem cái túi mà trắng nhỏ. Anh đưa tay nhận lấy, đó là cái túi rút màu trắng nhỏ nhắn, ở giữa có thêu một hình cỏ ba lá màu tím. Trên chiếc túi này tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ. Phần đáy có gắn một cái chuông. Anh cầm sợi dây cột chiếc túi lắc qua lắc lại, những tiếng kêu "leng keng" cứ lần lượt phát ra. Anh híp mắt nhìn, khóe miệng vô thức cong lên. "Là gì vậy?"
"Là bùa may mắn đó, ừm còn nữa, bên trong có những nhánh hoa oải hương khô và phấn thơm hương lavender. Em đã tốn cả buổi trưa để làm. Đằng sau có chữ đó. "
"Chữ sao?" - Dược Thiếu Phàm lật chiếc túi lại, chính giữa thêu ngay ngắn hai chữ "Thiếu Phàm", anh bật cười nhìn cô, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ xinh nói "Cảm ơn. "
"Hì hì. Không có chi. " - Cô đưa tay xoa cái mũi, cười tươi nói. Khuôn mặt cô lúc này rất rạng ngời, hệt như tia nắng mặt trời vậy. "Phải rồi anh nhớ là phải luôn đem theo đó. "
"Ừm... Sau này không được bỏ mứa nữa biết chưa. "
"Vâng. "
"Đi xuống, có người đến thăm em. " - Dược Thiếu Phàm nắm tay cô đi ra kgỏi phòng.
"Em chưa có dọn phòng. "
"Sai người dọn là được. "
"Nè, hai người kia, có cần phải ở trong đó lâu vậy không? Để khách chờ như vậy sao?" - Lôi Lạc Kình ngồi ở sofa dưới sảnh vọng lên.
"Xin chào. " - Từ Tử Hàn lịch sự cúi đầu chào Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên.
"Ái chà, thật lễ phép mời ngồi. " - Lôi Lạc Kình tươi cười nói, anh tự nhiên mời cô ngồi giống như anh là chủ nhà, cô.. là khách. Dược Thiếu Phàm quăng cho anh một cái liếc lạnh thấu xương, nhưng cái tên đó thì đang mải mê chọc ghẹo Từ Tử Hàn. "Nè nè, Tiểu Hàn hai người làm gì ở trong đó mà lâu vậy. Khá ch tới chơi mà bắt chờ thật bất lịch sự. "
"Em ngủ quên dưới sàn, nên anh ấy bế em lên giừơng. " - Thỏ trắng Tử Hàn thành thật trả lời, cô không hề biết cái tên đào hoa kia sắp tiêm vào đầu cô những thứ "đen tối. "
"Hửm... vậy sau đó hai người có cùng nhau "vui vẻ" kh... "
* Bốp.
Chưa nói hết câu, Dược Thiếu Phàm đã hung hăng đập quyển sách dày cộm ở trên bàn lên đầu Lôi Lạc Kình "Tên chết tiệt kia. Có im đi không?"
"Này, cậu làm gì vậy?" - Lôi Lạc Kình ôm đầu ai oán nói. Dược Thiếu Phàm không trả lời, đưa tay kéo cô ngồi kế bên.
"Sao anh lại đánh anh ấy? Đau lắm đó. " - Từ Tử Hàn đưa mắt nhìn anh khó hiểu nói.
"Tốt nhất, em đừng nên đến gần cậu ta. "
"Tử Hàn, đã khỏe hơn chưa?" - Phong Nhất Thiên lên tiếng.
"Đã khỏe rồi. Cảm ơn anh. "
"Ai da, đau quá đi. " - Lôi Lạc Kình tức giận nhìn Dược Thiếu Phàm. Anh tự nghĩ hắn có phải bằng hữu của anh không vậy? Thật quá đáng.
"Cậu đó, người ta thường nói "ếch chết tại mồm" là vậy. " - Phong Nhất Thiên cười khẩy nhìn Lôi Lạc Kình chế giễu.
"Gì chứ?" - Lôi Lạc Kình ai oán nói.
"Hai anh đừng cãi nữa!" - Thấy tình hình có vẻ như không tốt hơn được, cô vội lên tiếng can ngăn.
"Phải rồi Tiểu Hàn, lễ kỉ niệm 10 năm thành lập tập đoàn Dược Thiên em có tham dự không vậy?" - Lôi Lạc Kình quay sang hỏi cô.
"Hả?" - Cô trố mắt nhìn anh, cắn nhẹ ngón tay trỏ. Cái đó thì làm sao cô biết được chứ.
"Có muốn đi không?" - Dược Thiếu Phàm nỏ quyển tạp chí xuống đưa mắt nhìn cô.
"Đồng ý đi, ở đó có tiệc buffer đó. Còn nữa sẵn tiện giới thiệu em với mọi người. " - Phong Nhất Thiên lên tiếng.
"Giới thiệu cái gì?"
"Thì giới thiệu em là phu nhân của chủ tịch Dược đây!" - Lôi Lạc Kình nói. Khuôn mặt nhỏ bé của Từ Tử Hàn vì câu nói của anh mà đỏ ửng lên., cô lí nhí
"Ở đó có tiệc buffer luôn sao?"
"Phải. "
"Thiếu Phàm à, cho em đi nha. "
"Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, khóe môi cong lên, giọng nhỏ nhẹ hỏi "Em đi vì muốn được giới thiệu hay là vì tiệc buffer?"
"Hả... ừm... vì tiệc buffer. " - Từ Tử Hàn tủm tỉm trả lời. Nghe câu trả lời của cô ba người đàn ông kia phiải bật cười. Cô gái này có đầu óc thật đơn giản.
"Được. Thứ sáu này cho phép em tham gia. "
"Thật sao? Cảm ơn anh. "
"Chà... vậy bữa tiệc hôm đó sẽ rất thú vị. " - Lôi Lạc Kình cười khẩy nói.
"Hửm...?" - Từ Tử Hàn giương cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh.
"Không cần để ý đến lời của cậu ta. " - Dược Thiếu Phàm quay mặt của cô về phía anh.
"Oh.. "
"Hai cậu còn định ở đây đến bao giờ?"
"Đây là cách cậu đuổi khách sao?" - Lôi Lạc Kình vất mãn nói.
"Phải!" - Dược Thiếu Phàm thẳng thừng nói. Hai cái tên này ở đây chỉ toàn gây rối, mau mau đi về sẽ tốt hơn.
"Chúng tôi sẽ ở lại ăn cơm tối. " - Phong Nhất Thiên cười tươi trả lời. Ngay khi nói xong anh đã bị Dược Thiếu Phàm ném cho cái lườm hung tợn. "Tôi không mời. "
"Chậc.., cậu có phải bạn của chúng tôi không vậy?"
"Phải. "
"Vậy tại sao lại đuổi chúng tôi về. "
"Vì đây là nhà tôi. Quyền quyết định là do tôi. " - Anh lạnh lùng nói, câu nói của anh khiến cho Phong Nhất Thiên cứng họng, trừng mắt nhìn anh.
"Rồi, tức là cậu có vợ thì quên bạn. " - Lôi Lạc Kình tỏ vẻ buồn bã nói.
"Đúng. "
Phong Nhất Thiên, Lôi Lạc Kình và Từ Tử Hàn giương mắt nhìn anh. Trời ạ, không những anh không phủ nhận, đã vậy còn khẳng định luôn sao? Có cần phải thành thật như vậy không? Trong lòng cô không ngừng cảm thán, hai bên má bỗng dưng ửng đỏ.
"Đồ trọng sắc khinh bạn. " - Phong Nhất Thiên cầm ly trà đưa lên miệng lầm bầm. "Ai... Lạc Kình về thôi, trả tự do lại cho họ đi. "
"Chậc, cũng phải. " - Lôi Lạc Kình đứng dậy đút hai tay vào túi quần, chế giễu.
"Không tiễn. " - Dược Thiếu Phàm vẫn thong thả đọc tạp chí, ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìn Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thuên.
"Hai anh đừng giận, ở lại ăn cơm đi. " - Từ Tử Hàn lên tiếng, hình như lỗi là do cô, vì cô mà họ mới cãi nhau nên cô phải giảng hòa thôi.
"Không cần đâu, bọn anh mà ở lại thì sẽ không yên với cậu ta đâu. " - Phong Nhất Thiên trả lời sau đó cùng Lôi Lạc Kình đi ra cửa.
"Anh à. Sao anh lại nói như vậy? Họ sẽ buồn lắm đó. " - Từ Tử Hàn ngồi xuống kéo tay anh.
"Đừng lo, hai tên đó không giận đâu. " - Anh buông quyển tạp chí xuống, nhìn người con gái kế bên, lạnh nhạt trả lời.
"Sao anh biết chứ, rõ ràng hai anh ấy đang giận mà. "
Dược Thiếu Phàm đưa tay đánh nhẹ trán của cô, khóe miệng nhếch lên nói "Nếu chỉ vì chuyện này mà giận thì họ không phải là hảo bằng hữu. "
Từ Tử Hàn xoa cái trán, khó hiểu nhìn anh. Không lẽ cô lo thừa sao?
"Nè Nhất Thiên, tôi mới tìm được niềm vui mới rồi. " - Lôi Lạc Kình vừa đi vừa nói.
"Tôi biết, chính là chọc ghẹo tên máu lạnh kia phải không?"
"Đúng vậy... hahaaa còn cả cô bé đó nữa. "
"Càng ngày càng thú vị rồi... " - Phong Nhất Thiên cùng bật cười. Thật ra họ chỉ vờ giận dỗi thôi, họ muốn xem phản ứng của Dược Thiếu Phàm và Từ Tử Hàn như thế nào. Càng lúc anh càng thú vị hơn trước rồi. Hai người ung dung bước vào xe, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà của Dược Thiếu Phàm.....