-
Chương 1
Sau khi cãi nhau với mẹ, tôi quyết định đi về phía Bắc.
Đại học A rất lớn.
Giang Diễm rất nổi tiếng.
Tôi nhanh chóng tìm ra chỗ của anh ấy.
Khi tôi tìm thấy Giang Diễm, anh ấy đang cùng bạn bè vừa uống rượu vừa nướng thịt.
Anh ấy có làn da trắng như sứ, nét mặt thanh tú, đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo.
Giang Diễm cầm một điếu thuốc, vẻ mặt thản nhiên.
Tôi siết chặt dây đeo ba lô, bước nhanh tới đứng bên cạnh anh ấy và nhỏ nhẹ gọi: "Anh."
Cả nhóm người đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, quay đầu nhìn tôi.
"Ai đưa em gái này đến đây? Đang chơi trò cosplay đồng phục à?"
"Giang đại ca, lại là một bóng hồng khác của anh sao?"
"Học sinh cấp ba à, khẩu vị của Giang đại ca cũng mặn đấy."
Tôi bị trêu chọc đến đỏ cả tai, liếc mắt một cái, Giang Diễm đã lên tiếng: "Tụi bây có thôi đi không?"
"Giang đại ca, đây là em gái anh à?"
"Em gái gì chứ!" Giang Diễm lạnh lùng nói, "Lại đây."
Tôi vội vàng đi tới, cẩn thận gọi lại một lần nữa: "Anh."
"Em gọi cái gì đấy?" Giang Diễm trừng mắt.
Tôi và Giang Diễm chỉ là anh em cùng không cùng huyết thống. Sau khi mẹ tôi và ba anh ấy kết hôn, chúng tôi không ưa nhau, tôi không chịu gọi anh ấy là anh, anh cũng không nhận tôi là em gái.
"Xin lỗi, tôi quên mất mẹ và chú Giang đã ly hôn." Giọng tôi hơi buồn.
Giang Diễm cắn điếu thuốc, "Vậy mà em còn dám gọi anh?"
"A Diễm, đừng có dữ như vậy mà."
Một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Giang Diễm, cô ấy trang điểm tinh tế, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi nhìn anh.
Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Tôi cảm thấy lo lắng và bất an, giống như món đồ quý của mình bị người khác phát hiện và thèm khát.
Bạn cùng bàn nói đúng, Giang Diễm luôn coi tôi là trẻ con.
Bây giờ mẹ và chú Giang đã ly hôn, chúng tôi thậm chí không còn là "anh em" trên danh nghĩa.
Anh ấy lại rất được ưa thích, bên cạnh chắc chắn không thiếu con gái, nếu tiếp tục chờ đợi, tôi sẽ không có cơ hội.
Tôi nhớ lại kế sách dở hơi mà bạn cùng bàn đã bày cho tôi.
Tôi ưỡn ngực, huýt một tiếng sáo, lém lỉnh nói: "Giang Diễm, hẹn hò không? Kiểu hôn nhau táo bạo ấy?"
Lời nói của tôi làm mọi người xung quanh choáng váng.
Giang Diễm ho sặc một tiếng.
Vẻ mặt anh đầy kinh ngạc và khó tin.
Xung quanh im lặng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò và ám muội.
"Kích thích đấy, hai người thật hay đùa vậy?"
"Cút ngay!"
Giang Diễm đạp ngã ghế, giận dữ kéo tôi đứng lên, lôi vào con hẻm bên cạnh.
Trong hẻm ánh sáng lờ mờ, khi anh thô bạo ép tôi vào tường, bên cạnh có một cặp đôi đang hôn nhau.
Tiếng "chụt chụt" khiến tai tôi nóng cả lên.
Nhưng tôi không thể kiểm soát sự tò mò mà quay đầu nhìn.
"Lâm Hi." Giọng nói lạnh lùng vang lên làm tôi phải ngước lên, Giang Diễm với thân hình cao lớn che khuất tầm nhìn của tôi.
"Muốn tham gia cùng họ?" Anh hỏi, giọng khàn khàn, cố nén giận.
Tôi sợ hãi lắc đầu.
Cặp đôi nhỏ cũng bị dọa chạy mất.
"Muốn làm gì?" Giang Diễm lấy điếu thuốc từ túi ra, định châm nhưng rồi nhớ ra gì đó, lại bỏ vào hộp.
"Muốn hẹn hò với anh."
Giang Diễm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, "Như cặp đôi vừa rồi?"
Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mặt đỏ bừng, "Anh đúng là đồ vô liêm sỉ!"
"Thế đã là gì? Hành động của em lúc nãy mới là vô liêm sỉ!"
Tôi bị anh làm cho cứng họng, không biết nói gì.
Có lẽ vì im lặng quá lâu, Giang Diễm đột nhiên hỏi: "Áp lực học lớp 12 lớn lắm hả?"
"Một chút."
Anh đưa tay xoa đầu tôi, như thở phào nhẹ nhõm.
"Không trách em nói nhảm, dù sao cũng làm anh trai em một thời gian, tôn trọng anh một chút, biết chưa? Không ai biết còn tưởng anh là kẻ biến thái."
Tôi hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.
Tôi bị từ chối một cách rất dứt khoát.
Đại học A rất lớn.
Giang Diễm rất nổi tiếng.
Tôi nhanh chóng tìm ra chỗ của anh ấy.
Khi tôi tìm thấy Giang Diễm, anh ấy đang cùng bạn bè vừa uống rượu vừa nướng thịt.
Anh ấy có làn da trắng như sứ, nét mặt thanh tú, đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo.
Giang Diễm cầm một điếu thuốc, vẻ mặt thản nhiên.
Tôi siết chặt dây đeo ba lô, bước nhanh tới đứng bên cạnh anh ấy và nhỏ nhẹ gọi: "Anh."
Cả nhóm người đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, quay đầu nhìn tôi.
"Ai đưa em gái này đến đây? Đang chơi trò cosplay đồng phục à?"
"Giang đại ca, lại là một bóng hồng khác của anh sao?"
"Học sinh cấp ba à, khẩu vị của Giang đại ca cũng mặn đấy."
Tôi bị trêu chọc đến đỏ cả tai, liếc mắt một cái, Giang Diễm đã lên tiếng: "Tụi bây có thôi đi không?"
"Giang đại ca, đây là em gái anh à?"
"Em gái gì chứ!" Giang Diễm lạnh lùng nói, "Lại đây."
Tôi vội vàng đi tới, cẩn thận gọi lại một lần nữa: "Anh."
"Em gọi cái gì đấy?" Giang Diễm trừng mắt.
Tôi và Giang Diễm chỉ là anh em cùng không cùng huyết thống. Sau khi mẹ tôi và ba anh ấy kết hôn, chúng tôi không ưa nhau, tôi không chịu gọi anh ấy là anh, anh cũng không nhận tôi là em gái.
"Xin lỗi, tôi quên mất mẹ và chú Giang đã ly hôn." Giọng tôi hơi buồn.
Giang Diễm cắn điếu thuốc, "Vậy mà em còn dám gọi anh?"
"A Diễm, đừng có dữ như vậy mà."
Một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Giang Diễm, cô ấy trang điểm tinh tế, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi nhìn anh.
Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Tôi cảm thấy lo lắng và bất an, giống như món đồ quý của mình bị người khác phát hiện và thèm khát.
Bạn cùng bàn nói đúng, Giang Diễm luôn coi tôi là trẻ con.
Bây giờ mẹ và chú Giang đã ly hôn, chúng tôi thậm chí không còn là "anh em" trên danh nghĩa.
Anh ấy lại rất được ưa thích, bên cạnh chắc chắn không thiếu con gái, nếu tiếp tục chờ đợi, tôi sẽ không có cơ hội.
Tôi nhớ lại kế sách dở hơi mà bạn cùng bàn đã bày cho tôi.
Tôi ưỡn ngực, huýt một tiếng sáo, lém lỉnh nói: "Giang Diễm, hẹn hò không? Kiểu hôn nhau táo bạo ấy?"
Lời nói của tôi làm mọi người xung quanh choáng váng.
Giang Diễm ho sặc một tiếng.
Vẻ mặt anh đầy kinh ngạc và khó tin.
Xung quanh im lặng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò và ám muội.
"Kích thích đấy, hai người thật hay đùa vậy?"
"Cút ngay!"
Giang Diễm đạp ngã ghế, giận dữ kéo tôi đứng lên, lôi vào con hẻm bên cạnh.
Trong hẻm ánh sáng lờ mờ, khi anh thô bạo ép tôi vào tường, bên cạnh có một cặp đôi đang hôn nhau.
Tiếng "chụt chụt" khiến tai tôi nóng cả lên.
Nhưng tôi không thể kiểm soát sự tò mò mà quay đầu nhìn.
"Lâm Hi." Giọng nói lạnh lùng vang lên làm tôi phải ngước lên, Giang Diễm với thân hình cao lớn che khuất tầm nhìn của tôi.
"Muốn tham gia cùng họ?" Anh hỏi, giọng khàn khàn, cố nén giận.
Tôi sợ hãi lắc đầu.
Cặp đôi nhỏ cũng bị dọa chạy mất.
"Muốn làm gì?" Giang Diễm lấy điếu thuốc từ túi ra, định châm nhưng rồi nhớ ra gì đó, lại bỏ vào hộp.
"Muốn hẹn hò với anh."
Giang Diễm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, "Như cặp đôi vừa rồi?"
Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mặt đỏ bừng, "Anh đúng là đồ vô liêm sỉ!"
"Thế đã là gì? Hành động của em lúc nãy mới là vô liêm sỉ!"
Tôi bị anh làm cho cứng họng, không biết nói gì.
Có lẽ vì im lặng quá lâu, Giang Diễm đột nhiên hỏi: "Áp lực học lớp 12 lớn lắm hả?"
"Một chút."
Anh đưa tay xoa đầu tôi, như thở phào nhẹ nhõm.
"Không trách em nói nhảm, dù sao cũng làm anh trai em một thời gian, tôn trọng anh một chút, biết chưa? Không ai biết còn tưởng anh là kẻ biến thái."
Tôi hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.
Tôi bị từ chối một cách rất dứt khoát.