Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Câu trả lời của Tần Dĩ Hằng khiến Sở Nghĩa giật mình, cũng khiến cho mẹ Sở vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, hai người họ không ngạc nhiên vì cùng một lý do.
Sở Nghĩa mơ màng cảm thấy Tần Dĩ Hằng lại đang trêu chọc mình.
Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc lại lời cậu làm chi…
Lúc nói ra những lời này, bản thân cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ nghe Tần Dĩ Hằng lặp lại, cậu bỗng cảm thấy… thật xấu hổ.
Nhưng hình như mẹ Sở rất vừa lòng với câu trả lời của Tần Dĩ Hằng, bà cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ như vừa được ăn đường của Sở Nghĩa, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hai con có thể chung sống hòa thuận, mẹ cũng thấy yên tâm. Chuyện cưới xin cả đời của Tiểu Nghĩa vẫn luôn là mối lo trong lòng mẹ, cuối cùng nó chẳng nói năng gì đã kết hôn rồi. Mẹ muốn quan tâm nhưng nó lại quá bận rộn, mà ba của nó thì… mẹ…”
Mẹ Sở dường như hơi kích động. Sau khi cố lấy lại bình tĩnh, bà ngẩng đầu hỏi Tần Dĩ Hằng: “Con hãy đối xử với Sở Nghĩathật tốt, con nhé?”
Tần Dĩ Hằng nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ làm như thế.”
Sở Nghĩa cúi đầu ăn cơm.
Trải qua chuyện Tần Dĩ Hằng sao chép câu trả lời, cậu cứ luôn cảm thấy câu “con sẽ làm thế” của anh cũng là đang trêu chọc mình.
Nếu là thật… Vậy thì ngài Tần à, ngài đã thay đổi rồi.
Bữa cơm này cũng không có gì khó xử. Hơn nữa, có Tần Dĩ Hằng ở đây, mẹ Sở cũng ngại thì thầm riêng tư với Sở Nghĩa, chỉ bảo cậu thu xếp để hai gia đình sớm gặp mặt nhau.
Sở Nghĩa nói vâng.
Buổi tối Tần Dĩ Hằng còn có việc nên sau khi cơm nước xong, hai người ngồi xem TV với mẹ Sở ở phòng khách một lúc rồi liền rời đi.
Tiểu Trần đã chờ sẵn ở dưới lầu, thấy ông chủ đi xuống liền xuống xe, mở cửa phía sau ra.
Lên xe, Tần Dĩ Hằng hỏi: “Tôi nhớ em đã từng nói bà ngoại và dì của em đều ở trong chung cư này.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Sao tối nay bọn họ không tới?”
“Có lẽ là mẹ em muốn gặp anh trước, hôm nay cũng khá vội vàng, chờ có thời gian em sẽ mời tất cả mọi người ăn cơm.”
Nhắc tới chuyện này, Sở Nghĩa lại bảo: “Mẹ chúng ta đều có ý để hai nhà gặp nhau, em cảm thấy nên nhanh chóng sắp xếp.” Cậu quay sang nhìn Tần Dĩ Hằng: “Anh thấy thế nào?”
Tần Dĩ Hằng: “Được.”
Xe đi được một đoạn, anh đột nhiên hỏi Sở Nghĩa: “Em có muốn tổ chức lễ cưới không?”
Cậu suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng được ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
“Thế là sao? Do em quyết định ạ?”
“Ừ, nếu em muốn, chúng ta sẽ tổ chức, nếu em không muốn thì thôi.”
Sở Nghĩa cảm thấy rất khó tin: “Chuyện lớn như thế mà lại phụ thuộc vào quyết định của em?”
Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ: “Chẳng lẽ quyết định của em lại không lớn bằng chuyện tổ chức hôn lễ à?”
Sở Nghĩa hít sâu một hơi, dây thần kinh chợt căng ra. Cậu hỏi Tần Dĩ Hằng: “Anh thật sự chưa từng yêu đương?”
Tần Dĩ Hằng: “Chưa hề, sao vậy?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Không sao.”
Thật là dẻo miệng.
Tần Dĩ Hằng có việc nên phải về công ty, còn Sở Nghĩa đã làm xong đơn hàng hôm nay rồi. Nghĩ một lát, cậu liền hỏi anh: “Tối nay em khá rảnh rỗi, nếu tiện, anh có thể đưa em tới công ty anh để tham quan một chút được không?”
Có lẽ vì vừa trúng đạn của Tần Dĩ Hằng nên Sở Nghĩa đột nhiên rất muốn ở gần anh, hơn nữa cậu còn vô thức dùng chất giọng rất mềm nhẹ để nói ra yêu cầu của mình.
Tần Dĩ Hằng ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Tại một thời điểm không thích hợp, anh lại nghĩ tới một vài hình ảnh cũng không thích hợp cho lắm.
Lúc ở trên giường, Sở Nghĩa rất thích nói với anh bằng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng này.
“Anh đừng nhanh như vậy.”
“Tần Dĩ Hằng…”
Tần Dĩ Hằng thoáng nhíu mày, hơi thở bỗng trở nên nặng nề hơn.
Rõ ràng giọng điệu của cậu không như thế, nhưng tại sao anh lại nhớ tới loại chuyện này?
Tần Dĩ Hằng ngồi thẳng lên, đứng đắn nói: “Bảy giờ tối tôi có một cuộc họp. Họp xong, một số người sẽ tới văn phòng của tôi để bàn bạc vài vấn về.”
Khóe miệng Sở Nghĩa hơi trễ xuống.
Tần Dĩ Hằng liền bảo: “Tiện.”
“Hả?” Miệng Sở Nghĩa lập tức cong lên: “Thật sao, nhưng anh phải họp cơ mà?”
Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi tìm người đưa em đi tham quan.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Buổi sáng vừa đưa Tần Dĩ Hằng tới đây, thế mà bây giờ, Sở Nghĩa đã có mặt ở công ty anh một lần nữa.
Xe không chạy trên con đường ban sáng cậu đi mà trực tiếp đi thẳng xuống tầng hầm. Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa liền nhìn thấy thang máy chuyên dụng, bên trên có dán logo kèm theo dòng chữ “Phi Vân Networks”.
Trước khi kết hôn với Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa chỉ nghe nói qua về công ty này chứ không nghiêm túc tìm hiểu. Kết hôn xong, cậu từng lên mạng search thử một lần.
Dành mười mấy phút đồng hồ để đọc hết giới thiệu về Phi Vân Networks, cuối cùng cậu chỉ rút ra được hai câu cảm thán.
Một là công ty này thật trâu bò.
Hai là chồng cậu cũng thật trâu bò.
Tiểu Trần không lên văn phòng cùng hai người. Thang máy chuyên dụng cũng không có nhiều nút bấm để chọn tầng, Tần Dĩ Hằng vươn tay bấm vào con số 18 đang phát sáng.
Hiện đang là bảy giờ kém năm, Sở Nghĩa tò mò hỏi: “Anh đi họp luôn ạ?”
“Tới văn phòng trước.”
Sở Nghĩa gật đầu.
Thang máy đến, có người đi ra đón bọn họ. Khi nhìn thấy Sở Nghĩa, người này có vẻ hơi kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
Anh ta bắt đầu báo cáo công việc với Tần Dĩ Hằng. Sở Nghĩa không thể chen miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
Bỗng nhiên Tần Dĩ Hằng đứng khựng lại, Sở Nghĩa suýt thì đập mặt vào vai anh.
Tần Dĩ Hằng quay đầu nói với cậu: “Đây là Trợ lý của tôi, Hứa Kính.”
“Chào anh.” Sở Nghĩa nói.
Hứa Kính cũng đáp: “Chào cậu.”
Kết thúc chào hỏi, Sở Nghĩa đột nhiên “a” một tiếng: “Hứa Kính, tôi đã từng nhận một cuộc điện thoại, người gọi tên là Hứa Kính, là anh sao?”
“Là tôi.” Hứa Kính cười với Sở Nghĩa: “Không chỉ một lần, sáng hôm qua cậu gọi hỏi mượn áo của ngài Tần, người nghe máy cũng là tôi.”
Hai lần nói chuyện điện thoại, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy quen thân với đối phương hơn. Cậu bước tới gần anh, cảm thán: “Thì ra đều là anh à.” Rồi vươn tay phải: “Tôi là Sở Nghĩa.”
Hứa Kính bắt tay cậu: “Chào cậu Sở.”
Nhưng cái bắt tay này kéo dài không lâu, vì Hứa Kính phát hiện hình như ông chủ đang… nhìn tay của mình. Anh nhanh chóng buông tay, tỉnh bơ nói với Tần Dĩ Hằng đang đứng ở phía sau: “Giám đốc Tần, sắp đến giờ họp rồi.”
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Hứa Kính lại hỏi: “Bố trí cậu Sở thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Gọi Chu Tiêu tới đưa em ấy đi dạo xung quanh.”
Hứa Kính gật đầu: “Vâng.”
Chu Tiêu cũng là Trợ lý của Tần Dĩ Hằng nhưng không có thâm niên như Hứa Kính, cũng không bận như anh ta.
Trong công ty, địa vị của người này cũng gần như Hứa Kính, hiển nhiên không rảnh đến mức có thể đưa khách khứa đi tham quan này nọ.
Cho nên khi gọi điện cho Chu Tiêu, Hứa Kính cũng âm thầm cảm thấy nghi hoặc.
Giám đốc Tần nhìn như không để ý đến cậu Sở lắm, chẳng hiểu sao lại đột nhiên chọn Chu Tiêu.
Bình thường nếu có khách đến công ty, Giám đốc Tần cũng chỉ bảo Hứa Kính tùy tiện gọi một người nào đó tới tiếp. Nên khi điện thoại vừa thông, nghe Hứa Kính nói, Chu Tiêu cũng rất hoài nghi.
“Công việc của tôi còn chưa xong, làm sao đây?” Chu Tiêu hỏi Hứa Kính.
Hứa Kính đáp: “Tạm gác lại đi.”
Chu Tiêu gãi đầu: “Sao lại cử tôi đi thế, ngài Sở kia lai lịch thế nào?”
Hứa Kính không tiện tiết lộ chuyện riêng tư của ông chủ: “Dù sao lai lịch cũng không nhỏ.”
Chu Tiêu đành phải ra trận.
Tuy năng lực ngoại giao của Chu Tiêu rất tốt, nhưng với điều kiện anh phải hiểu rõ về đối phương. Mà anh chàng họ Sở xuất hiện ở đây tối nay là thần tiên từ đâu đến? Trước nay anh chưa từng nghe qua.
Chu Tiêu không biết người ta tới làm gì, cũng chẳng biết mình nên tiếp đón vị khách này như thế nào.
Gõ cửa văn phòng mấy cái, nghe tiếng mời vào, Chu Tiêu liền đẩy cửa ra. Sau đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông.
Đối phương ăn mặc khá thoải mái, trông không giống tới đây để bàn chuyện làm ăn.
“Xin chào, tôi là Chu Tiêu, Trợ lý của Giám đốc Tần.”
Người kia cũng đứng lên: “Chào anh, tôi là Sở Nghĩa.”
Hai người bắt tay nhau, ngài Sở liền hỏi: “Sao anh cũng là Trợ lý của Tần Dĩ Hằng, anh ấy có tất cả mấy Trợ lý thế?”
Gọi thẳng tên Giám đốc.
Quả nhiên là có lai lịch.
Chu Tiêu: “Ngoài tôi và Hứa Kính ra, Giám đốc Tần còn có mấy Trợ lý khác nữa, mỗi người giải quyết những vấn đề khác nhau.”
Sở Nghĩa gật đầu, hỏi: “Tần Dĩ Hằng bảo anh đưa tôi đi tham quan, đi đâu đây?”
Chu Tiêu lễ phép hỏi: “Thế thì phải xem ngài Sở muốn tìm hiểu cái gì?”
Cái gì Sở Nghĩa cũng muốn tìm hiểu.
Phần mềm là mảng ít giao thoa với ngành học của cậu. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp Đại học, cậu cũng lập tức mở văn phòng, chưa từng đến ăn nằm ở các công ty.
Vì thế, Sở Nghĩa liền bảo Chu Tiêu cứ tùy ý dắt mình đi xem xung quanh.
Giờ đã là buổi tối, rất nhiều phòng ban đã tan tầm, chỉ còn một số bộ phận phải tăng ca.
Chu Tiêu dẫn Sở Nghĩa xuống dưới lầu, giới thiệu vài thứ cậu có vẻ hứng thú rồi lại đưa Sở Nghĩa tới phòng trưng bày.
Vào phòng, Chu Tiêu mở đèn lên, lúc này Sở Nghĩa mới nhớ tới một vấn đề.
“Đúng rồi.” Sở Nghĩa ngồi xuống, nói với Chu Tiêu: “Nghe nói trước kia Tần Dĩ Hằng làm cái gì đó rồi được cấp bằng sáng chế, sau đó anh ấy mới mở công ty.”
Chu Tiêu cười đáp: “Vâng, điều tiếp theo tôi muốn giới thiệu với ngài chính là sáng chế của Giám đốc Tần.”
Dứt lời, anh liền bật máy tính rồi cầm lấy điều khiển.
Sở Nghĩa: “Anh ngồi bên này đi, chúng ta cùng xem.”
Chu Tiêu không do dự, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tuy anh không biết Sở Nghĩa là ai, nhưng người này rất biết tương tác, hay nói hay cười, giao tiếp với cậu rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hai người trở nên thân thiết hơn, Sở Nghĩa không khách sáo nữa, anh cũng cảm thấy không cần phải câu nệ với đối phương.
Phầm mềm Tần Dĩ Hằng viết là một trò chơi. Sở Nghĩa nhìn icon game, hỏi: “Sao biểu tượng này nhìn quen thế nhỉ?”
Dứt lời, cậu lôi điện thoại di động ra, chỉ vào một ứng dụng trên màn hình: “Chẳng phải là cái này sao?”
Chu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là game cậu đang cài trên điện thoại, phiên bản đầu tiên của nó là do Giám đốc Tần viết.”
Sở Nghĩa kinh ngạc: “Anh ấy lợi hại như vậy hả?”
Chu Tiêu bật cười: “Giám đốc Tần không chỉ lợi hại như vậy thôi đâu, mấy thứ này chỉ là vụn vặt.” Chu Tiêu giải thích: “Hiện giờ, mới đưa ra thị trường bấy nhiêu phiên bản, các phiên bản nâng cấp thời gian đầu đều do Giám đốc Tần viết đấy, chẳng qua ứng dụng trên điện thoại được cập nhật liên tục nên nhìn đã khác rất nhiều.”
Sở Nghĩa cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng: “Wow.”
Phiên bản ban đầu và phiên bản hiện giờ có khác biệt rất lớn, tuy giao diện hơi ngốc nhưng lại rất dễ chơi.
Sở Nghĩa chơi một lúc liền nổi lên hứng thú, mượn điều khiển từ xa trong tay Chu Tiêu.
Chu Tiêu rất quen thuộc với phần mềm này, Sở Nghĩa hỏi gì anh đều có thể trả lời được.
Cứ thế, hai người càng thân thiết với nhau hơn.
Chơi được một lúc, di động của Sở Nghĩa chợt kêu lên, là Tần Dĩ Hằng nhắn tin, hỏi cậu đang ở chỗ nào.
Sở Nghĩa nói mình đang ở phòng trưng bày.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng và Hứa Kính cũng tới đây.
Ngay khi cửa phòng trưng bày mở ra, Hứa Kính và Tần Dĩ Hằng liền nhìn thấy hai thanh niên đang ngồi trên ghế, lại còn ghé sát vào nhau. Sở Nghĩa tò mò nghiên cứu món đồ trên tay, Chu Tiêu nhiệt tình giải thích.
Trong mắt Hứa Kính, hình ảnh này cũng chẳng có vấn đề gì.
Bình thường khi tiếp khách, Chu Tiêu đều nhiệt tình như vậy.
Nhưng với Tần Dĩ Hằng lại khác. Anh cảm thấy Sở Nghĩa và Chu Tiêu đang quá gần gũi rồi. Tay áo cũng chạm vào nhau, cách nói chuyện của cả hai không hề giống như chỉ vừa quen biết.
Có vẻ Chu Tiêu đã nhiệt tình quá mức.
Tần Dĩ Hằng cảm thấy không vui cho lắm.
Sao Sở Nghĩa có thể vui vẻ tán gẫu với những người bên cạnh anh, nhưng lại không như thế với anh?
*****
Câu trả lời của Tần Dĩ Hằng khiến Sở Nghĩa giật mình, cũng khiến cho mẹ Sở vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, hai người họ không ngạc nhiên vì cùng một lý do.
Sở Nghĩa mơ màng cảm thấy Tần Dĩ Hằng lại đang trêu chọc mình.
Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc lại lời cậu làm chi…
Lúc nói ra những lời này, bản thân cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ nghe Tần Dĩ Hằng lặp lại, cậu bỗng cảm thấy… thật xấu hổ.
Nhưng hình như mẹ Sở rất vừa lòng với câu trả lời của Tần Dĩ Hằng, bà cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ như vừa được ăn đường của Sở Nghĩa, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hai con có thể chung sống hòa thuận, mẹ cũng thấy yên tâm. Chuyện cưới xin cả đời của Tiểu Nghĩa vẫn luôn là mối lo trong lòng mẹ, cuối cùng nó chẳng nói năng gì đã kết hôn rồi. Mẹ muốn quan tâm nhưng nó lại quá bận rộn, mà ba của nó thì… mẹ…”
Mẹ Sở dường như hơi kích động. Sau khi cố lấy lại bình tĩnh, bà ngẩng đầu hỏi Tần Dĩ Hằng: “Con hãy đối xử với Sở Nghĩathật tốt, con nhé?”
Tần Dĩ Hằng nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ làm như thế.”
Sở Nghĩa cúi đầu ăn cơm.
Trải qua chuyện Tần Dĩ Hằng sao chép câu trả lời, cậu cứ luôn cảm thấy câu “con sẽ làm thế” của anh cũng là đang trêu chọc mình.
Nếu là thật… Vậy thì ngài Tần à, ngài đã thay đổi rồi.
Bữa cơm này cũng không có gì khó xử. Hơn nữa, có Tần Dĩ Hằng ở đây, mẹ Sở cũng ngại thì thầm riêng tư với Sở Nghĩa, chỉ bảo cậu thu xếp để hai gia đình sớm gặp mặt nhau.
Sở Nghĩa nói vâng.
Buổi tối Tần Dĩ Hằng còn có việc nên sau khi cơm nước xong, hai người ngồi xem TV với mẹ Sở ở phòng khách một lúc rồi liền rời đi.
Tiểu Trần đã chờ sẵn ở dưới lầu, thấy ông chủ đi xuống liền xuống xe, mở cửa phía sau ra.
Lên xe, Tần Dĩ Hằng hỏi: “Tôi nhớ em đã từng nói bà ngoại và dì của em đều ở trong chung cư này.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Sao tối nay bọn họ không tới?”
“Có lẽ là mẹ em muốn gặp anh trước, hôm nay cũng khá vội vàng, chờ có thời gian em sẽ mời tất cả mọi người ăn cơm.”
Nhắc tới chuyện này, Sở Nghĩa lại bảo: “Mẹ chúng ta đều có ý để hai nhà gặp nhau, em cảm thấy nên nhanh chóng sắp xếp.” Cậu quay sang nhìn Tần Dĩ Hằng: “Anh thấy thế nào?”
Tần Dĩ Hằng: “Được.”
Xe đi được một đoạn, anh đột nhiên hỏi Sở Nghĩa: “Em có muốn tổ chức lễ cưới không?”
Cậu suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng được ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
“Thế là sao? Do em quyết định ạ?”
“Ừ, nếu em muốn, chúng ta sẽ tổ chức, nếu em không muốn thì thôi.”
Sở Nghĩa cảm thấy rất khó tin: “Chuyện lớn như thế mà lại phụ thuộc vào quyết định của em?”
Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ: “Chẳng lẽ quyết định của em lại không lớn bằng chuyện tổ chức hôn lễ à?”
Sở Nghĩa hít sâu một hơi, dây thần kinh chợt căng ra. Cậu hỏi Tần Dĩ Hằng: “Anh thật sự chưa từng yêu đương?”
Tần Dĩ Hằng: “Chưa hề, sao vậy?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Không sao.”
Thật là dẻo miệng.
Tần Dĩ Hằng có việc nên phải về công ty, còn Sở Nghĩa đã làm xong đơn hàng hôm nay rồi. Nghĩ một lát, cậu liền hỏi anh: “Tối nay em khá rảnh rỗi, nếu tiện, anh có thể đưa em tới công ty anh để tham quan một chút được không?”
Có lẽ vì vừa trúng đạn của Tần Dĩ Hằng nên Sở Nghĩa đột nhiên rất muốn ở gần anh, hơn nữa cậu còn vô thức dùng chất giọng rất mềm nhẹ để nói ra yêu cầu của mình.
Tần Dĩ Hằng ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Tại một thời điểm không thích hợp, anh lại nghĩ tới một vài hình ảnh cũng không thích hợp cho lắm.
Lúc ở trên giường, Sở Nghĩa rất thích nói với anh bằng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng này.
“Anh đừng nhanh như vậy.”
“Tần Dĩ Hằng…”
Tần Dĩ Hằng thoáng nhíu mày, hơi thở bỗng trở nên nặng nề hơn.
Rõ ràng giọng điệu của cậu không như thế, nhưng tại sao anh lại nhớ tới loại chuyện này?
Tần Dĩ Hằng ngồi thẳng lên, đứng đắn nói: “Bảy giờ tối tôi có một cuộc họp. Họp xong, một số người sẽ tới văn phòng của tôi để bàn bạc vài vấn về.”
Khóe miệng Sở Nghĩa hơi trễ xuống.
Tần Dĩ Hằng liền bảo: “Tiện.”
“Hả?” Miệng Sở Nghĩa lập tức cong lên: “Thật sao, nhưng anh phải họp cơ mà?”
Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi tìm người đưa em đi tham quan.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Buổi sáng vừa đưa Tần Dĩ Hằng tới đây, thế mà bây giờ, Sở Nghĩa đã có mặt ở công ty anh một lần nữa.
Xe không chạy trên con đường ban sáng cậu đi mà trực tiếp đi thẳng xuống tầng hầm. Sau khi xuống xe, Sở Nghĩa liền nhìn thấy thang máy chuyên dụng, bên trên có dán logo kèm theo dòng chữ “Phi Vân Networks”.
Trước khi kết hôn với Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa chỉ nghe nói qua về công ty này chứ không nghiêm túc tìm hiểu. Kết hôn xong, cậu từng lên mạng search thử một lần.
Dành mười mấy phút đồng hồ để đọc hết giới thiệu về Phi Vân Networks, cuối cùng cậu chỉ rút ra được hai câu cảm thán.
Một là công ty này thật trâu bò.
Hai là chồng cậu cũng thật trâu bò.
Tiểu Trần không lên văn phòng cùng hai người. Thang máy chuyên dụng cũng không có nhiều nút bấm để chọn tầng, Tần Dĩ Hằng vươn tay bấm vào con số 18 đang phát sáng.
Hiện đang là bảy giờ kém năm, Sở Nghĩa tò mò hỏi: “Anh đi họp luôn ạ?”
“Tới văn phòng trước.”
Sở Nghĩa gật đầu.
Thang máy đến, có người đi ra đón bọn họ. Khi nhìn thấy Sở Nghĩa, người này có vẻ hơi kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
Anh ta bắt đầu báo cáo công việc với Tần Dĩ Hằng. Sở Nghĩa không thể chen miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
Bỗng nhiên Tần Dĩ Hằng đứng khựng lại, Sở Nghĩa suýt thì đập mặt vào vai anh.
Tần Dĩ Hằng quay đầu nói với cậu: “Đây là Trợ lý của tôi, Hứa Kính.”
“Chào anh.” Sở Nghĩa nói.
Hứa Kính cũng đáp: “Chào cậu.”
Kết thúc chào hỏi, Sở Nghĩa đột nhiên “a” một tiếng: “Hứa Kính, tôi đã từng nhận một cuộc điện thoại, người gọi tên là Hứa Kính, là anh sao?”
“Là tôi.” Hứa Kính cười với Sở Nghĩa: “Không chỉ một lần, sáng hôm qua cậu gọi hỏi mượn áo của ngài Tần, người nghe máy cũng là tôi.”
Hai lần nói chuyện điện thoại, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy quen thân với đối phương hơn. Cậu bước tới gần anh, cảm thán: “Thì ra đều là anh à.” Rồi vươn tay phải: “Tôi là Sở Nghĩa.”
Hứa Kính bắt tay cậu: “Chào cậu Sở.”
Nhưng cái bắt tay này kéo dài không lâu, vì Hứa Kính phát hiện hình như ông chủ đang… nhìn tay của mình. Anh nhanh chóng buông tay, tỉnh bơ nói với Tần Dĩ Hằng đang đứng ở phía sau: “Giám đốc Tần, sắp đến giờ họp rồi.”
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Hứa Kính lại hỏi: “Bố trí cậu Sở thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Gọi Chu Tiêu tới đưa em ấy đi dạo xung quanh.”
Hứa Kính gật đầu: “Vâng.”
Chu Tiêu cũng là Trợ lý của Tần Dĩ Hằng nhưng không có thâm niên như Hứa Kính, cũng không bận như anh ta.
Trong công ty, địa vị của người này cũng gần như Hứa Kính, hiển nhiên không rảnh đến mức có thể đưa khách khứa đi tham quan này nọ.
Cho nên khi gọi điện cho Chu Tiêu, Hứa Kính cũng âm thầm cảm thấy nghi hoặc.
Giám đốc Tần nhìn như không để ý đến cậu Sở lắm, chẳng hiểu sao lại đột nhiên chọn Chu Tiêu.
Bình thường nếu có khách đến công ty, Giám đốc Tần cũng chỉ bảo Hứa Kính tùy tiện gọi một người nào đó tới tiếp. Nên khi điện thoại vừa thông, nghe Hứa Kính nói, Chu Tiêu cũng rất hoài nghi.
“Công việc của tôi còn chưa xong, làm sao đây?” Chu Tiêu hỏi Hứa Kính.
Hứa Kính đáp: “Tạm gác lại đi.”
Chu Tiêu gãi đầu: “Sao lại cử tôi đi thế, ngài Sở kia lai lịch thế nào?”
Hứa Kính không tiện tiết lộ chuyện riêng tư của ông chủ: “Dù sao lai lịch cũng không nhỏ.”
Chu Tiêu đành phải ra trận.
Tuy năng lực ngoại giao của Chu Tiêu rất tốt, nhưng với điều kiện anh phải hiểu rõ về đối phương. Mà anh chàng họ Sở xuất hiện ở đây tối nay là thần tiên từ đâu đến? Trước nay anh chưa từng nghe qua.
Chu Tiêu không biết người ta tới làm gì, cũng chẳng biết mình nên tiếp đón vị khách này như thế nào.
Gõ cửa văn phòng mấy cái, nghe tiếng mời vào, Chu Tiêu liền đẩy cửa ra. Sau đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông.
Đối phương ăn mặc khá thoải mái, trông không giống tới đây để bàn chuyện làm ăn.
“Xin chào, tôi là Chu Tiêu, Trợ lý của Giám đốc Tần.”
Người kia cũng đứng lên: “Chào anh, tôi là Sở Nghĩa.”
Hai người bắt tay nhau, ngài Sở liền hỏi: “Sao anh cũng là Trợ lý của Tần Dĩ Hằng, anh ấy có tất cả mấy Trợ lý thế?”
Gọi thẳng tên Giám đốc.
Quả nhiên là có lai lịch.
Chu Tiêu: “Ngoài tôi và Hứa Kính ra, Giám đốc Tần còn có mấy Trợ lý khác nữa, mỗi người giải quyết những vấn đề khác nhau.”
Sở Nghĩa gật đầu, hỏi: “Tần Dĩ Hằng bảo anh đưa tôi đi tham quan, đi đâu đây?”
Chu Tiêu lễ phép hỏi: “Thế thì phải xem ngài Sở muốn tìm hiểu cái gì?”
Cái gì Sở Nghĩa cũng muốn tìm hiểu.
Phần mềm là mảng ít giao thoa với ngành học của cậu. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp Đại học, cậu cũng lập tức mở văn phòng, chưa từng đến ăn nằm ở các công ty.
Vì thế, Sở Nghĩa liền bảo Chu Tiêu cứ tùy ý dắt mình đi xem xung quanh.
Giờ đã là buổi tối, rất nhiều phòng ban đã tan tầm, chỉ còn một số bộ phận phải tăng ca.
Chu Tiêu dẫn Sở Nghĩa xuống dưới lầu, giới thiệu vài thứ cậu có vẻ hứng thú rồi lại đưa Sở Nghĩa tới phòng trưng bày.
Vào phòng, Chu Tiêu mở đèn lên, lúc này Sở Nghĩa mới nhớ tới một vấn đề.
“Đúng rồi.” Sở Nghĩa ngồi xuống, nói với Chu Tiêu: “Nghe nói trước kia Tần Dĩ Hằng làm cái gì đó rồi được cấp bằng sáng chế, sau đó anh ấy mới mở công ty.”
Chu Tiêu cười đáp: “Vâng, điều tiếp theo tôi muốn giới thiệu với ngài chính là sáng chế của Giám đốc Tần.”
Dứt lời, anh liền bật máy tính rồi cầm lấy điều khiển.
Sở Nghĩa: “Anh ngồi bên này đi, chúng ta cùng xem.”
Chu Tiêu không do dự, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tuy anh không biết Sở Nghĩa là ai, nhưng người này rất biết tương tác, hay nói hay cười, giao tiếp với cậu rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hai người trở nên thân thiết hơn, Sở Nghĩa không khách sáo nữa, anh cũng cảm thấy không cần phải câu nệ với đối phương.
Phầm mềm Tần Dĩ Hằng viết là một trò chơi. Sở Nghĩa nhìn icon game, hỏi: “Sao biểu tượng này nhìn quen thế nhỉ?”
Dứt lời, cậu lôi điện thoại di động ra, chỉ vào một ứng dụng trên màn hình: “Chẳng phải là cái này sao?”
Chu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là game cậu đang cài trên điện thoại, phiên bản đầu tiên của nó là do Giám đốc Tần viết.”
Sở Nghĩa kinh ngạc: “Anh ấy lợi hại như vậy hả?”
Chu Tiêu bật cười: “Giám đốc Tần không chỉ lợi hại như vậy thôi đâu, mấy thứ này chỉ là vụn vặt.” Chu Tiêu giải thích: “Hiện giờ, mới đưa ra thị trường bấy nhiêu phiên bản, các phiên bản nâng cấp thời gian đầu đều do Giám đốc Tần viết đấy, chẳng qua ứng dụng trên điện thoại được cập nhật liên tục nên nhìn đã khác rất nhiều.”
Sở Nghĩa cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng: “Wow.”
Phiên bản ban đầu và phiên bản hiện giờ có khác biệt rất lớn, tuy giao diện hơi ngốc nhưng lại rất dễ chơi.
Sở Nghĩa chơi một lúc liền nổi lên hứng thú, mượn điều khiển từ xa trong tay Chu Tiêu.
Chu Tiêu rất quen thuộc với phần mềm này, Sở Nghĩa hỏi gì anh đều có thể trả lời được.
Cứ thế, hai người càng thân thiết với nhau hơn.
Chơi được một lúc, di động của Sở Nghĩa chợt kêu lên, là Tần Dĩ Hằng nhắn tin, hỏi cậu đang ở chỗ nào.
Sở Nghĩa nói mình đang ở phòng trưng bày.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng và Hứa Kính cũng tới đây.
Ngay khi cửa phòng trưng bày mở ra, Hứa Kính và Tần Dĩ Hằng liền nhìn thấy hai thanh niên đang ngồi trên ghế, lại còn ghé sát vào nhau. Sở Nghĩa tò mò nghiên cứu món đồ trên tay, Chu Tiêu nhiệt tình giải thích.
Trong mắt Hứa Kính, hình ảnh này cũng chẳng có vấn đề gì.
Bình thường khi tiếp khách, Chu Tiêu đều nhiệt tình như vậy.
Nhưng với Tần Dĩ Hằng lại khác. Anh cảm thấy Sở Nghĩa và Chu Tiêu đang quá gần gũi rồi. Tay áo cũng chạm vào nhau, cách nói chuyện của cả hai không hề giống như chỉ vừa quen biết.
Có vẻ Chu Tiêu đã nhiệt tình quá mức.
Tần Dĩ Hằng cảm thấy không vui cho lắm.
Sao Sở Nghĩa có thể vui vẻ tán gẫu với những người bên cạnh anh, nhưng lại không như thế với anh?