Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Edit & beta: Hoa Tuyết
Những kẻ bị giam áp trong địa lao nhìn thấy Yến Tấn Khâu xuất hiện, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như người đi vào chẳng phải là một công tử văn nhã, mà là một sứ giả đến từ địa ngục vậy.
Một tên đầy tớ đang dùng hình nhìn thấy Yến Tấn Khâu tới, vội vàng ném cái roi dính đầy máu trong tay xuống, ân cần tiến lên hành lễ.
Tên đầy tớ theo sau Yến Tấn Khâu nhanh chóng khiêng cái bàn tới, dâng trà bánh, sau đó lui ra đứng thẳng tắp sau lưng Yến Tấn Khâu, dường như căn bản không nghe thấy mùi máu tươi và ẩm mốc nồng nặc trong địa lao.
"Có người nhận tội chưa?" Yến Tấn Khâu giơ chén trà lên, nhàn nhã thổi lên mặt nước, rồi khẽ nhấp một hớp, sau đó nói, "Lần trước các ngươi để cho người trốn ra ngoài, còn liên lụy vương phi bị thương, hiện tại bản vương đang vô cùng mất hứng."
Sắc mặt gã đầy tớ trông coi địa lao đại biến, không quan tâm dưới mặt đất có nước bẩn, trực tiếp quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu cầu xin tha thứ.
Cả phòng lập tức yên tĩnh, Yến Tấn Khâu bình tĩnh đảo mắt qua mấy tên đầy tớ này, dùng đắp trà quạt quạt mặt nước, một lúc lâu sau mới đưa tay chỉ vào hai tên đầy tớ đang quỳ trong góc, "Lôi ra đi."
Hai gã đầy tớ vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, đã bị người khác chặn miệng, kéo ra ngoài.
"Đừng giở trò trước mặt bản vương," Yến Tấn Khâu đặt tách trà xuống, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, "Nếu đã cảm thấy mình sống quá lâu rồi, thì bản vương cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường."
Chuyện lần trước nếu không nhờ Tịch Uyển cơ trí, thì không biết sẽ gây ra phiền toái đến mức nào. Hắn không biết Hoa Tịch Uyển biết bao nhiêu, thế nhưng mấy ngày nay nàng vẫn không hỏi gì, cũng không hiếu kì với bí mật dưới thư phòng của hắn, dường như nàng thật sự là bị ám sát chứ hoàn toàn chẳng nghe thấy gì về bí mật của hắn.
Hắn đã nghĩ tới đủ loại phản ứng của Hoa Tịch Uyển, tỷ như phẫn nộ hay hiếu kỳ, hoặc có lẽ sẽ chán ghét hắn, thế nhưng tất cả suy đoán của hắn đều không đúng, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ lại có chút sung sướng. Thiên hạ này vô số nữ nhân, duy chỉ có nàng ở trong mắt mình đặc biệt như vậy.
"Những người này đã không muốn nhận tội, thì không cần phải nói nữa, vậy giữ đầu lưỡi lại làm gì," Yến Tấn Khâu cười lạnh nói, "Những người này lấn lướt tới Hiển vương phủ ta, đương nhiên bản vương phải thiết đãi bọn họ thật tốt."
Chỉ chốc lát sau, trong ngục liền truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, hắn lạnh mặt nhìn, khi hạ nhân đem mấy cái đầu lưỡi bị cắt đến trước mặt hắn, hắn chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn mấy cái đầu lưỡi đẫm máu trong khay: "Nếu là đồ vật được lấy xuống từ trên người bọn họ thì để chính họ bảo quản đi, bản vương hy vọng lần sau trở lại, những người này đã biết dùng bút khai cung, không thì tay cũng không cần để lại."
Những kẻ bị cắt lưỡi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, sau khi nghe lời này của hắn, dần dần không dám ồn ào, chỉ run lẩy bẩy lui vào trong góc. Chờ khi đầu lưỡi bị ném tới trước mặt bọn họ, thì sự kinh hãi của bọn họ dường như đạt tới đỉnh điểm, ôm đầu nức nở không dám nhìn nữa.
Đi ra địa lao, Yến Tấn Khâu tắm rửa xong mới mang đầu tóc rối bù đến chính viện, khi hắn đi vào phòng của Hoa Tịch Uyển thì thấy y nữ đang đổi thuốc trị thương cho nàng, thấy hắn đến, mọi người trong phòng đều đứng dậy hành lễ.
"Không cần đa lễ." Yến Tấn Khâu mang một thân ẩm ướt đi tới bên cạnh Hoa Tịch Uyển, cẩn thận nâng cánh tay của nàng lên, lần trước khi nhìn thấy thì cánh tay Hoa Tịch Uyển đã được thái y băng bó cẩn thận, hiện tại mới thấy vết thương sâu đến thế nào.
Tuy rằng đã dưỡng hai ba ngày, thế nhưng miệng vết thương vẫn hơi sưng đỏ, dài khoảng bốn năm tấc trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, trông đặc biệt xấu xí. Đường chỉ khâu vết thương bị máu nhuộm thành một màu đỏ tươi, sớm đã không thể nhìn ra màu gốc nữa, chỉ nhìn như vậy thôi đã cảm thấy đau đớn không gì sánh bằng.
Bàn tay nâng cánh tay nàng kẽ run, trong lòng Yến Tấn Khâu vô cùng nặng nề, cất giọng hỏi: "Còn đau không?"
Thảo nào hai đêm nay nàng đều ngủ không an ổn, vết thương đau nhức như thế làm sao có thể yên giấc?
"Tàm tạm," Hoa Tịch Uyển dùng cánh tay không bị thương sờ sờ tóc hắn, "Tháng giêng trời lạnh, sao chàng không lau tóc khô rồi hãy đến, mau lấy khăn lau tóc đi."
Mộc Thông rất biết quan sát nhanh chóng đưa tới một cái khăn bông sạch sẽ, Yến Tấn Khâu phất tay không cho hắn hầu hạ, đưa tay nhận lấy khăn bông rồi tự mình chậm lau tóc: "Vừa nãy trên người có chút bùn đất, ta lo lắng sẽ dính vào miệng vết thương của nàng, nên đã tắm rửa mới qua đây, sao vết thương lại hơi sưng đỏ thế này?"
"Xin vương gia không cần lo lắng, vì vương phi bị thương nặng nên ban đầu có hơi sưng đỏ, thế nhưng chỉ cần dưỡng thương kỹ, sau khi đổi thuốc vài lần, thì sẽ nhìn không đáng sợ như vậy nữa." Y nữ cẩn thận trả lời, "Xin vương gia yên tâm, vi thần chuẩn bị đổi thuốc cho vương phi đây ạ."
Yến Tấn Khâu liếc nhìn cái chén trên tay y nữ, bên trong chứa nước thuốc màu xanh thẩm, nhưng mùi vị lại không khó ngửi lắm, hắn để cái khăn bông trên tay xuống, hai tay dè dắt thận trọng nâng cánh tay trái của Hoa Tịch Uyển lên, dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng làm đau vương phi."
Đợi thoa thuốc và quấn băng xong, y nữ thấy Hiển vương vẫn chau mày như cũ, cho là hắn bất mãn với cách làm việc của thái y viện nên lại giải thích: "Mặc dù vết thương bị khâu trông hơi đáng sợ, nhưng có lợi cho việc khép miệng vết thương của vương phi, chờ mấy ngày nữa thái y sẽ đến tháo chỉ cho vương phi, xin vương gia không cần lo lắng."
"Bản vương hiểu rõ, vất vả cho chư vị đại nhân thái y viện rồi," Mặc dù Yến Tấn Khâu rất lo lắng cho thương thế của Hoa Tịch Uyển, nhưng cũng không đến mức trút giận lên một người không có địa vị gì như y nữ. Sau khi hạ nhân tiễn y nữ rời khỏi, hắn mới thở dài một hơi nói với Hoa Tịch Uyển, "Nàng vốn không cần phải làm như vậy."
"Đã quyết định làm thì phải làm cho hoàn mỹ một chút, không thì sẽ được một mất mười," Hoa Tịch Uyển nghĩ đến sự trung thành cơ trí của Bạch Hạ và Hồng Anh, bèn nói, "Chàng nhớ cho người tận tâm chăm sóc cho Bạch Hạ và Hồng Anh. Mặc dù vì hạn chế thân phận nên không thể mời thái y đến trị thương cho các nàng, thế nhưng thuốc trị thương của thái y viện mang tới có thể sai người đưa qua chỗ họ, cũng phải tìm đại phu có bản lĩnh trong kinh thành đến."
"Chỗ hai thị nữ của nàng ta đã an trí thích đáng, Mộc Thông còn an bài thêm mấy tiểu nha hoàn đến chăm sóc bọn họ, nàng không cần lo lắng việc này," Yến Tấn Khâu nhẹ nhàng cầm tay nàng, "Việc này khiến nàng chịu ủy khuất rồi."
"Phu thê vốn là nhất thể, nếu chàng có chuyện gì, lẽ nào ta có thể chỉ lo thân mình sao?" Hoa Tịch Uyển đưa tay sờ sờ một bên tóc của chàng, "Lau tóc thêm một chút nữa đi, nếu bị bệnh sẽ không tốt."
Yến Tấn Khâu hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng một cái, "Nếu bị bệnh, thì sẽ vừa đúng dịp để ứng phó với những chuyện trong triều."
Quả nhiên đến ngày hôm sau, trong Hiển vương phủ đã truyền ra tin tức Hiển vương bị bệnh. Có người nói Hiển vương đối với Hiển vương phi thực sự là cuồng dại một mảnh, cực nhọc đêm ngày, không nghỉ ngơi mà chăm sóc vương phi, nên rốt cục ngã bệnh. Cũng có người nói Hiển vương là vì trong phủ gặp chuyện hung hiểm nên vừa phẫn nộ vừa thương tâm, nên mới ngã bệnh.
Nhưng bất kể bên ngoài suy đoán thế nào, thì thái y đến bắt mạch cho Hiển vương cũng xác định là Hiển vương thực sự ngã bệnh, chứ không phải giả bộ bệnh để huyễn hoặc lòng người.
Nhìn Hiển vương phi ôm cánh tay trọng thương ngồi bên mép giường, còn không quên dùng cánh tay không bị thương kéo chăn đắp cho Hiển vương, trong lòng thái y thầm xúc động, rồi lại nhanh chóng cúi đầu chăm chú viết đơn thuốc.
"Vương phi, Vương gia do quá mệt nhọc, cho nên bị gió độc nhập vào cơ thể, mấy ngày tới phải tránh không được ra gió, không được để bị lạnh, uống mấy thang thuốc để toát mồ hôi thì sẽ không có trở ngại nữa."
"Làm phiền," Hoa Tịch Uyển khách khí gật đầu với thái y, rồi bảo Mộc Thông đích thân tiễn thái y xuất phủ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Yến Tấn Khâu đang đàng hoàng nghiêm chỉnh nằm ở trên giường: "Đã nói trước với chàng là phải lau tóc cho khô, chàng không nghe ta, giờ sinh bệnh cho biết khổ."
Yến Tấn Khâu bị vương phi nhà mình hung ác trừng mắt, đàng hoàng thành thật kéo chăn lên đắp tới cằm mình, chớp mắt tỏ ra bản thân vô tội.
"Đừng giả bộ đáng yêu, mặt đã đỏ như vậy rồi, có cái gì đáng yêu chứ," Hoa Tịch Uyển tức giận đưa tay sờ sờ cái trán nóng hổi của chàng, gọi hạ nhân mang rượu tới, dùng cánh tay không bị thương lau toàn thân cho chàng, cuối cùng lúc lau tới cái mông chàng, không kìm lòng được đưa tay vỗ một cái, làm vang lên một tiếng thật giòn giã.
Yến Tấn Khâu: "..."
Hắn cảm thấy lòng tự tôn trượng phu của mình đã không còn nữa.
Xoa rượu lên toàn thân nên có mùi hơi khó ngửi, hắn hít mũi một cái, muốn mở miệng nói gì nhưng kết quả lại thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hoa Tịch Uyển.
Cuối cùng hắn chỉ trầm mặc kéo chăn lên đắp kín cả người mình, cố gắng không cho chút khí lạnh nào lọt vào chăn.
Hoa Tịch Uyển sai hạ nhân mở mấy cánh cửa sổ cách Yến Tấn Khâu khá xa, thầm nghĩa người đã ngã bệnh rồi còn đóng kín cửa sổ như vậy, đây là muốn nuôi mầm bệnh trong phòng sao?
Lẳng lặng nhìn Hoa Tịch Uyển lưu loát phân phó hạ nhân làm việc, nhìn thấy cửa sổ phòng mình bị mở ra hết, chậu than vốn ở gần mình cũng bị mang ra xa, không hiểu sao Yến Tấn Khâu lại cảm thấy tâm tình mình bỗng rất tốt, có lẽ do đây là lần đầu hắn bị bệnh mà trải qua những chuyện mới lạ thế này.
Khi còn bé mỗi lúc sinh bệnh, người bên cạnh cũng không dỗ dành hắn, sau này hắn thừa kế vương phủ, trở thành quận vương thì rất ít đau bệnh, khi hắn ngã bệnh một cái là người phục vụ bên cạnh hắn đều run sợ lo lắng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này... trừ chuyện bị vỗ mông một cái, những thứ khác đều là những trải nghiệm tốt.
"Không được để chậu than quá gần, không tốt cho cổ họng," Hoa Tịch Uyển thấy chóp mũi hắn đã bắt đầu xuất mồ hôi, bèn nói, "Trước tiên đắp chăn cho kín, xuất mồ hôi rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Mặc dù Yến Tấn Khâu cảm giác cả người dinh dính khó chịu, nhưng khi thấy vẻ mặt ân cần quan tâm của Hoa Tịch Uyển, thì lại nằm im không động đậy nữa, dần dần thì thấy buồn ngủ.
"Trước tiên chàng hãy ngủ một lúc, chờ thuốc sắc xong ta sẽ gọi chàng dậy."
Cố gắng chống đỡ cảm giác buồn ngủ, Yến Tấn Khâu nói: "Nàng cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, kẻo lây bệnh từ ta đó."
"Bệnh nhân đừng quan tâm tới mấy chuyện này, mau ngủ đi," Hoa Tịch Uyển lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán Yến Tấn Khâu, thấy chàng rốt cục cũng không chống đỡ được ngủ mất, lại ngồi một hồi mới đứng lên đi ra gian ngoài, uống chén canh gừng Tử Sam đưa, sau đó nói: "Gọi người đem nhuyễn tháp dời vào phòng cho ta, động tác phải thật nhẹ nhàng."
Con người trong lúc bệnh, cần nhất là có người bên cạnh chăm sóc, nàng gả vào Hiển vương phủ, mặc kệ rốt cuộc Yến Tấn Khâu có bao nhiêu phần chân tình dành cho nàng, thế nhưng chí ít không chút mạn đãi nàng. Cho nên nể tình chàng đang là bệnh nhân, nàng cảm thấy mình vẫn là nên cố gắng chăm sóc chàng nhiều hơn một chút.