-
Chương 6: Chương 6
Nghê Lạc trực tiếp ném điện thoại qua cho cô.
Lật Hạ hiểu ý, chỉ là khi nhìn thấy hình nền điện thoại là một thằng nhóc rất đáng yêu thì có chút kinh ngạc.
Bấm số điện thoại của mình vào, nhấn nút gọi, sau khi nghe thấy điện thoại mình đổ chuông liền tắt máy.
Cái tên đầu tiên trong danh bạ là bốn chữ "Người phụ nữ ngốc" (Nguyên văn "Bổn nữ nhân" là ba chữ").
Trước khi Lật Hạ gặp tai nạn có từng nghe qua hôn lễ vô cùng long trọng của Việt gia và Nghê gia, nên cũng đoán được phần nào câu chuyện.
Nghĩ đến hai từ "chị gái", trong lòng liền đối với Nghê Lạc có một sự đồng cảm khó hiểu.
Cô trả lại điện thoại cho anh, nâng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt hứng thú của Tô Tiếu.
Trước khi Nghê Lạc và Tô Tiếu rời đi, Lật Hạ nhìn theo bọn họ, im lặng một hồi lâu.
Nghê Lạc, cháu trai của phó chủ tịch tiền nhiệm Nghê Cẩn, người thừa kế duy nhất của Hoa thị.
Năm 19 tuổi vẫn còn là một tên phá gia chi tử, chỉ trong hai năm tính tình đột biến, tiếp nhận Hoa thị, một mình quản lý một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước đâu ra đấy.
Thậm chí nghe nói còn hoàn toàn tiêu diệt tận gốc các nguy hiểm tài chính tiềm ẩn của Hoa thị, phân bổ nhân viên, thực hiện nghiên cứu khoa học, một loạt các vấn đề trong khâu sau tiêu thụ.
Dùng thời gian hai năm ngắn ngủi khiến cho người ta không thể không kinh ngạc, hóa ra trên đời thực sự có cái gọi là lãng tử quay đầu.
Mà Lật Hạ, chính là cần giống như anh, hoàn toàn lột xác, hoàn toàn thay đổi, và càng nhanh càng tốt.
Đầu tiên là cần lấy lại công ty của mẹ cô, Lật Y Nhân.
Nhưng đây cũng mới chỉ là bắt đầu, khó khăn hơn chính là việc quản lý nó sau này.
Cô có các tri thức học tập trong sách vở, trong đầu còn có kinh nghiệm thực tiễn của chị gái, nên về mặt lý thuyết cũng không quá khó khăn.
Nhưng trên thương trường này, thứ còn quý giá hơn cả lý luận cả kinh nghiệm, chính là có "quan hệ".
Trước kia Lật Hạ không hay cùng mọi người giao tiếp, nhưng các đánh giá nhận xét đàm phán trên thương trường, các tin tức mới nhất cùng mọt loạt các tin tức bí mật, tất cả đều gói gọn trong hai từ "quan hệ".
Mà hiện tại, cô chính là phải tranh thủ nắm lấy cơ hội thật chặt, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nghê Lạc chính là một cơ hội của cô.
Hơn nữa, mẹ cô, Lật Y Nhân còn là học trò tâm đắc của bà nội Nghê.
Về phần Tô Tiếu, gia đình Tô thị của cô ấy hoạt động dựa trên mảng cho vay tư nhân, là một tập đoàn có tiếng trên phương diện này mấy năm gần đây.
Chính sách tuy động viên khuyến khích vay tư nhân nhưng bởi vì thủ tục hành chính mập mờ không rõ, thu hồi vốn khó khăn, danh dự nhân phẩm cũng là một vấn đề nên quy mô phát triển cũng không lớn lắm.
Nhưng Tô thị thì cho vay thì mềm mỏng, đòi tiền thì cứng rắn, hai bên hắc bạch đều có thế lực nên căn bản không giống các công ty bình thường, bị mấy người trên quan trường và bọn lừa đảo kìm kẹp.
Vài năm gần đây càng ngày càng phát triển.
Lại nói, Lật Hạ cũng quen biết Tô Tiếu từ rất sớm.
Anh trai cô ấy là một tên đầu gấu chính hiệu, vô cùng có tiếng, lúc học trung học, thời kì Tô Tiếu phản nghịch, hai người lúc đó đã gặp qua vài lần.
Tô Tiếu cũng không thích Lật Hạ lắm, bởi cô ấy thích Lang Húc.
Về phần Lang Húc, bây giờ Lật Hạ không hề muốn quan tâm đến chuyện của hắn nữa.
Nhưng vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.
Lúc Lật Hạ xoay người chuẩn bị bước vào nhà thì liền thấy trong đám người bắt đầu tan cuộc, dưới ánh trăng thanh gió mát, có một bóng dáng vô cùng cô đơn.
Trái tim Lật Hạ đột nhiên đau nhói, không hiểu hắn xuất hiện từ bao giờ.
Con trai thứ hai của chủ tịch Lang thị, là một người con trai ấm áp như mùa xuân, là thanh mai trúc mã của Lật Hạ, và cũng có thể gọi là mối tình đầu của cô.
Nhưng kể từ hồi trung học gặp chuyện xong, Lật Hạ liền không thích người đó nữa.
Nhưng người đó vẫn thật si tình, vẫn luôn đợi cô.
Một khắc lúc gặp phải tai nạn kia, Lật Hạ đã nghĩ rằng, nếu mình còn có thể tỉnh lại thì nhất định sẽ đối xử thật tốt với người con trai này.
Nhưng thật không ngờ người đàn ông làm tổn thương chị gái lại là Lang Hiểu, anh trai của người đó.
Kiều Kiều, cháu của cô, cũng chính là cháu của người đó.
Cô nhất định sẽ không bao giờ có quan hệ gì với nhà họ Lang nữa, nhất định không bao giờ.
Hôm nay Lang Húc phải tăng ca, vốn không định tham gia tiệc rượu của Phó gia, nhưng trên đường lại nghe nói Lật Hạ đã tỉnh, còn xuất hiện ở hội trường.
Hắn cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng có sắp xếp người bên cạnh Lật Hạ, nhưng sao lúc Lật Hạ tỉnh lại không có chút thông báo nào?
Nhưng mặc kệ thật giả ra sao, hắn vẫn vòng xe lại đây, lại nhìn thấy ở buổi tiệc ngoài trời trên bãi cỏ, cô đang cùng một người trẻ tuổi cùng chơi Guitar Hero.
Hào quang tứ phía của cô không một chút quan hệ nào đến hắn.
Đám người như bị trúng tà, dễ dàng bị cô mệ hoặc, cũng giống như hắn, thích cô nhiều năm như vậy, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thích cô.
Hắn muốn tới gặp cô, nhưng cô lại lập tức biến mất, tựa như ngày ấy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chưa bao giờ hắn nắm được cô trong tay cả.
Thật vất vả mới lại tìm được cô, cô lại đang nói chuyện với người con trai kia.
Hắn ta biết người đó, là Nghê Lạc.
Đợi đến lúc Nghê Lạc đi rồi, cô mới quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, so với một năm trước còn lạnh nhạt hơn.
Lật Hạ nhìn hắn một lúc lâu, lại nhớ ngày trước cô vẫn luôn đi theo hắn luôn miệng gọi: "Anh A Húc".
Tuổi trẻ, mối tình đầu ngọt ngào của cô, vẫn thực rõ ràng đến vậy.
Nhưng, anh trai của hắn, Lang Hiểu, lại là đối tượng mà cô muốn trả thù.
Đáng thương thay, tình yêu của cô lại rơi vào thế khó xử thế này, cô cười nhạt.
Nhưng hiện tại cô đã không còn lòng dạ nào mà nói chuyện yêu đương nữa.
Cô từ xa nhìn hắn một cái, một câu cũng không nói, liền xoay người rời đi.
Lang Húc thấy vậy liền chạy nhanh đuổi theo: "A Hạ!"
Lật Hạ không thoải mái né tay hắn ra.
"A Hạ, em có khỏe không?" Giọng nói hắn run rẩy, Lật Hạ nghe được hắn đang thật sự kích động và lo lắng.
Cô bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi rất tốt.
Không cần anh lo lắng."
"A Hạ, anh...."
Lật Hạ không muốn dây dưa, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi bây giờ chỉ muốn trông coi thật tốt công ty của mẹ và đứa nhỏ của chị gái.
Những chuyện khác, tôi không muốn nghĩ tới nữa.
Anh không cần tạo thêm áp lực cho tôi.
Tôi thấy mệt mỏi."
Lang Húc trong lòng khổ sở, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ấm áp, cười: "Anh chỉ muốn tới thăm em thôi.
Em hãy nhớ, vẫn như trước đây, bất cứ lúc nào em cần, anh cũng sẽ luôn ở bên em."
Hắn biết trong lòng cô có bóng ma nên không dám bước tiếp, cũng biết cô bây giờ rất mệt mỏi, nhưng tính cách cô vẫn luôn quật cường cố chấp nên hắn cũng không thể lại gần trao cho cô một vòng tay ấm áp được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo, chờ cô quay lại nhìn.
Trái tim Lật Hạ sao có thể bình lặng như cũ, nhưng thấy hắn vẫn một lòng si tình như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy chua xót.
Nhưng điều cô có thể làm chỉ có thể là tránh xa hắn càng xa càng tốt, gặp chuyện càng không đến nhờ hắn giúp đỡ, càng không nói đến các chuyện khác.
Cô không hé môi, đi thẳng.
Tâm trạng vì hắn mà bỗng có chút u ám.
Lật Hạ vào nhà, chỉ thấy một nhà năm người của Phó Hâm Nhân đang ngồi trong phòng khách, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Phó Hâm Nhân cũng không đứng lên, ném điện thoại trong tay tới: "Mày xem mày lại làm ra cái chuyện tốt gì rồi này?"
Lật Hạ thản nhiên nghiêng người tránh, chiếc điện thoại bay lướt qua, đập vỡ một chiếc bình sứ thanh hoa.
Phó Hâm Nhân từ trên sofa nhảy dựng lên: "Mày dám tránh? Mày có biết cái bình hoa đó đáng giá bao nhiêu tiền không?"
"Thì ra đây là cách ba chào đón con về nhà sao? Thật muốn cho người khác nhìn xem ba đối với con yêu thương đến mức nao a!"
Một câu vừa châm chọc vừa khiêu khích khiến Phó Hâm Nhân tức nghẹn.
Trong trí nhớ của ông ta, mặc dù Lật Hạ có phản nghịch, nhưng vẫn luôn tôn trọng người ba là ông ta, chưa từng quá hỗn láo.
Lật Hạ tiếp tục cười lạnh: "Hơn nữa, ba đừng làm quá, con mới tỉnh dậy thôi, đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nếu không cẩn thận làm con chết thì ba sẽ phải ngồi tù đó.
Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật ba, không nên gây chuyện không may, phải không ạ?"
Trong lúc nhất thời, Phó Hâm Nhân bị lời nó của cô xoay vòng vòng, mà những người khác cũng không lấy lại được tinh thần.
Lật Hạ trong trí nhớ của mọi người là một đứa con gái lãnh đạm quái gở, hoàn toàn không phải là một con nhỏ mồm mép như thế này.
Ánh mắt dì nhỏ Lam Hân âm thầm đánh giá, Phó Tư Lam không có biểu cảm gì, mà Phó Ức Lam lại tỏ ra vô cùng ủy khuất, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Một mặt nhu thuận này của cô ta, Lật Hạ đã không còn xa lạ gì.
Về phần người mẹ Bạch Liên kia của Phó Ức Lam, chính là đang ôm ngực khóc lóc, giống như đang khóc tang vậy.
Lật Hạ cười lạnh, những người thích khóc thật đúng là không đùa được, có thể dễ dàng khiến người ta không phân biệt tốt xấu đứng về phía bọn họ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là bà ta đã phá nát hôn nhân của ba mẹ.
Nhưng nghe nói năm đó Lam Ngọc cũng là bị Phó Hâm Nhân lừa, không biết ông ta đã kết hôn rồi.
Bà ta cảm thấy mình bị lừa một cách nặng nề nên từ đó về sau ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, đau lòng đến mức không muốn đi bệnh viện nên đã sinh non ra Phó Tư Lam.
Bà ta oán hận Phó Hâm Nhân đã lừa gạt bà ta nên đối với nguyên phối là Lật Y Nhân vô cùng áy náy, sau đó bà ta liền....!sinh thêm một đứa con nữa là Phó Ức Lam.
Sau đó lại thêm mười năm nữa, liền gả cho Phó Hâm Nhân.
Đương nhiên, vì nhiều năm vẫn luôn sống trong day dứt cùng áy náy nên dù ngoài mặt vẫn đang mỉm cười nhưng cũng khiến cho người ta cảm nhận được khí chất u sầu của mình, khiến cho toàn bộ thế giới đều quên mất, bà ta thực ra chỉ là tiểu tam.
"A Hạ, đừng chọc giận ba con." Lam Ngọc tuy mấy năm nay vấn luôn u sầu nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn như thiếu nữ, như một dòng suối mát lạnh rung động lòng người.
Bà ta quả là thật lòng thật dạ mà khóc mà.
Hôm nay đột nhiên chui ra một đứa con gái vợ trước, bà ta phải làm mẹ kế, thật có biết bao nhiêu thương tâm a! Cái từ "mẹ kế" này sao có thể phù hợp với khí chất thuần lương của bà ta chứ! Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng rồi.
Lật Hạ nhìn bà ta khóc đến hoa lê đái vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, là trí nhớ của Lật Thu
Lật Thu trốn sau cánh cửa, nhìn Lam Ngọc lôi kéo tay của Lật Y Nhân khóc lóc: "Xin lỗi, xin lỗi chị.
Khi đó em thực sự không biết anh Hâm đã kết hôn rồi.
Về sau em mới nghĩ đứa nhỏ dù sao cũng vô tội nên mới sinh nó ra.
Em chưa từng nghĩ muốn phá hoại gia đình của chị.
Bọn chị không thể vì em mà ly hôn được.
Em thực sự xin lỗi mà, thực sự xin lỗi.
Lật Y Nhân phiền toái hất tay bà ta ra: "Không phải vì cô, được chưa? Tôi cũng không cảm thấy có gì tồi tệ cả.
Loại đàn ông cặn bã này tôi không cần, tặng cho cô đấy.
Chúc hai người bạch đầu giai lão."
Nhưng Lam Ngọc lại đột nhiên quỳ rầm xuống, khóc đến tê tâm liệt phế: "Em thật sự không cố ý phá hoại gia đình chị mà, sao chị lại không tin em chứ? Quả thực là anh ấy đã giấu em, nếu chị không tin......"
Đúng lúc này Phó Hâm Nhân bước vào liền thấy người phụ nữ vừa ôn nhu vừa kiên cường kia của mình bị vợ mình cứng rắn bắt nạt đến mức phải quỳ xuống, lửa giận nhín nhìn bấy lâu nay liền bùng nổ.
Trước đây ông ta cũng từ quỳ xuống nhận lỗi trước mặt Lật Y Nhân, dù bà có xua đuổi thế nào cũng không đi.
Nhưng giờ phút này ông ta không nhẫn được nữa, liền xông lên giáng một cái tát xuống mặt Lật Y Nhân, mắng bà là đồ đàn bà độc ác chanh chua, sau đó ôm người phụ nữ mảnh mai dưới đất lên, sau đó liền bỏ đi.
Lật Hạ nhìn người đàn bà đang cố tỏ ra đáng thương kia, trong lòng trào dâng cảm giác kinh tởm.
"Dì à, sao dì lại khóc thương tâm đến vậy chứ? Trong nhà có người chết sao?" Lời này vừa nói ra liền khiến mọi người đều ngẩn ra nhìn Lật Hạ.
"Nhà mình nhiều người chết lắm à mà sao mấy năm nay lúc nào dì cũng khóc vậy? Một ngày cũng không ngừng, dì không ngại xui xẻo sao? Hôm nay còn là sinh nhật của ba với chị cả nữa đấy.
Dì khóc như vậy là có ý gì đây?"
Khóc tang sao?.
Lật Hạ hiểu ý, chỉ là khi nhìn thấy hình nền điện thoại là một thằng nhóc rất đáng yêu thì có chút kinh ngạc.
Bấm số điện thoại của mình vào, nhấn nút gọi, sau khi nghe thấy điện thoại mình đổ chuông liền tắt máy.
Cái tên đầu tiên trong danh bạ là bốn chữ "Người phụ nữ ngốc" (Nguyên văn "Bổn nữ nhân" là ba chữ").
Trước khi Lật Hạ gặp tai nạn có từng nghe qua hôn lễ vô cùng long trọng của Việt gia và Nghê gia, nên cũng đoán được phần nào câu chuyện.
Nghĩ đến hai từ "chị gái", trong lòng liền đối với Nghê Lạc có một sự đồng cảm khó hiểu.
Cô trả lại điện thoại cho anh, nâng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt hứng thú của Tô Tiếu.
Trước khi Nghê Lạc và Tô Tiếu rời đi, Lật Hạ nhìn theo bọn họ, im lặng một hồi lâu.
Nghê Lạc, cháu trai của phó chủ tịch tiền nhiệm Nghê Cẩn, người thừa kế duy nhất của Hoa thị.
Năm 19 tuổi vẫn còn là một tên phá gia chi tử, chỉ trong hai năm tính tình đột biến, tiếp nhận Hoa thị, một mình quản lý một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước đâu ra đấy.
Thậm chí nghe nói còn hoàn toàn tiêu diệt tận gốc các nguy hiểm tài chính tiềm ẩn của Hoa thị, phân bổ nhân viên, thực hiện nghiên cứu khoa học, một loạt các vấn đề trong khâu sau tiêu thụ.
Dùng thời gian hai năm ngắn ngủi khiến cho người ta không thể không kinh ngạc, hóa ra trên đời thực sự có cái gọi là lãng tử quay đầu.
Mà Lật Hạ, chính là cần giống như anh, hoàn toàn lột xác, hoàn toàn thay đổi, và càng nhanh càng tốt.
Đầu tiên là cần lấy lại công ty của mẹ cô, Lật Y Nhân.
Nhưng đây cũng mới chỉ là bắt đầu, khó khăn hơn chính là việc quản lý nó sau này.
Cô có các tri thức học tập trong sách vở, trong đầu còn có kinh nghiệm thực tiễn của chị gái, nên về mặt lý thuyết cũng không quá khó khăn.
Nhưng trên thương trường này, thứ còn quý giá hơn cả lý luận cả kinh nghiệm, chính là có "quan hệ".
Trước kia Lật Hạ không hay cùng mọi người giao tiếp, nhưng các đánh giá nhận xét đàm phán trên thương trường, các tin tức mới nhất cùng mọt loạt các tin tức bí mật, tất cả đều gói gọn trong hai từ "quan hệ".
Mà hiện tại, cô chính là phải tranh thủ nắm lấy cơ hội thật chặt, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nghê Lạc chính là một cơ hội của cô.
Hơn nữa, mẹ cô, Lật Y Nhân còn là học trò tâm đắc của bà nội Nghê.
Về phần Tô Tiếu, gia đình Tô thị của cô ấy hoạt động dựa trên mảng cho vay tư nhân, là một tập đoàn có tiếng trên phương diện này mấy năm gần đây.
Chính sách tuy động viên khuyến khích vay tư nhân nhưng bởi vì thủ tục hành chính mập mờ không rõ, thu hồi vốn khó khăn, danh dự nhân phẩm cũng là một vấn đề nên quy mô phát triển cũng không lớn lắm.
Nhưng Tô thị thì cho vay thì mềm mỏng, đòi tiền thì cứng rắn, hai bên hắc bạch đều có thế lực nên căn bản không giống các công ty bình thường, bị mấy người trên quan trường và bọn lừa đảo kìm kẹp.
Vài năm gần đây càng ngày càng phát triển.
Lại nói, Lật Hạ cũng quen biết Tô Tiếu từ rất sớm.
Anh trai cô ấy là một tên đầu gấu chính hiệu, vô cùng có tiếng, lúc học trung học, thời kì Tô Tiếu phản nghịch, hai người lúc đó đã gặp qua vài lần.
Tô Tiếu cũng không thích Lật Hạ lắm, bởi cô ấy thích Lang Húc.
Về phần Lang Húc, bây giờ Lật Hạ không hề muốn quan tâm đến chuyện của hắn nữa.
Nhưng vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.
Lúc Lật Hạ xoay người chuẩn bị bước vào nhà thì liền thấy trong đám người bắt đầu tan cuộc, dưới ánh trăng thanh gió mát, có một bóng dáng vô cùng cô đơn.
Trái tim Lật Hạ đột nhiên đau nhói, không hiểu hắn xuất hiện từ bao giờ.
Con trai thứ hai của chủ tịch Lang thị, là một người con trai ấm áp như mùa xuân, là thanh mai trúc mã của Lật Hạ, và cũng có thể gọi là mối tình đầu của cô.
Nhưng kể từ hồi trung học gặp chuyện xong, Lật Hạ liền không thích người đó nữa.
Nhưng người đó vẫn thật si tình, vẫn luôn đợi cô.
Một khắc lúc gặp phải tai nạn kia, Lật Hạ đã nghĩ rằng, nếu mình còn có thể tỉnh lại thì nhất định sẽ đối xử thật tốt với người con trai này.
Nhưng thật không ngờ người đàn ông làm tổn thương chị gái lại là Lang Hiểu, anh trai của người đó.
Kiều Kiều, cháu của cô, cũng chính là cháu của người đó.
Cô nhất định sẽ không bao giờ có quan hệ gì với nhà họ Lang nữa, nhất định không bao giờ.
Hôm nay Lang Húc phải tăng ca, vốn không định tham gia tiệc rượu của Phó gia, nhưng trên đường lại nghe nói Lật Hạ đã tỉnh, còn xuất hiện ở hội trường.
Hắn cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng có sắp xếp người bên cạnh Lật Hạ, nhưng sao lúc Lật Hạ tỉnh lại không có chút thông báo nào?
Nhưng mặc kệ thật giả ra sao, hắn vẫn vòng xe lại đây, lại nhìn thấy ở buổi tiệc ngoài trời trên bãi cỏ, cô đang cùng một người trẻ tuổi cùng chơi Guitar Hero.
Hào quang tứ phía của cô không một chút quan hệ nào đến hắn.
Đám người như bị trúng tà, dễ dàng bị cô mệ hoặc, cũng giống như hắn, thích cô nhiều năm như vậy, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thích cô.
Hắn muốn tới gặp cô, nhưng cô lại lập tức biến mất, tựa như ngày ấy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chưa bao giờ hắn nắm được cô trong tay cả.
Thật vất vả mới lại tìm được cô, cô lại đang nói chuyện với người con trai kia.
Hắn ta biết người đó, là Nghê Lạc.
Đợi đến lúc Nghê Lạc đi rồi, cô mới quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, so với một năm trước còn lạnh nhạt hơn.
Lật Hạ nhìn hắn một lúc lâu, lại nhớ ngày trước cô vẫn luôn đi theo hắn luôn miệng gọi: "Anh A Húc".
Tuổi trẻ, mối tình đầu ngọt ngào của cô, vẫn thực rõ ràng đến vậy.
Nhưng, anh trai của hắn, Lang Hiểu, lại là đối tượng mà cô muốn trả thù.
Đáng thương thay, tình yêu của cô lại rơi vào thế khó xử thế này, cô cười nhạt.
Nhưng hiện tại cô đã không còn lòng dạ nào mà nói chuyện yêu đương nữa.
Cô từ xa nhìn hắn một cái, một câu cũng không nói, liền xoay người rời đi.
Lang Húc thấy vậy liền chạy nhanh đuổi theo: "A Hạ!"
Lật Hạ không thoải mái né tay hắn ra.
"A Hạ, em có khỏe không?" Giọng nói hắn run rẩy, Lật Hạ nghe được hắn đang thật sự kích động và lo lắng.
Cô bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi rất tốt.
Không cần anh lo lắng."
"A Hạ, anh...."
Lật Hạ không muốn dây dưa, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi bây giờ chỉ muốn trông coi thật tốt công ty của mẹ và đứa nhỏ của chị gái.
Những chuyện khác, tôi không muốn nghĩ tới nữa.
Anh không cần tạo thêm áp lực cho tôi.
Tôi thấy mệt mỏi."
Lang Húc trong lòng khổ sở, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ấm áp, cười: "Anh chỉ muốn tới thăm em thôi.
Em hãy nhớ, vẫn như trước đây, bất cứ lúc nào em cần, anh cũng sẽ luôn ở bên em."
Hắn biết trong lòng cô có bóng ma nên không dám bước tiếp, cũng biết cô bây giờ rất mệt mỏi, nhưng tính cách cô vẫn luôn quật cường cố chấp nên hắn cũng không thể lại gần trao cho cô một vòng tay ấm áp được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo, chờ cô quay lại nhìn.
Trái tim Lật Hạ sao có thể bình lặng như cũ, nhưng thấy hắn vẫn một lòng si tình như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy chua xót.
Nhưng điều cô có thể làm chỉ có thể là tránh xa hắn càng xa càng tốt, gặp chuyện càng không đến nhờ hắn giúp đỡ, càng không nói đến các chuyện khác.
Cô không hé môi, đi thẳng.
Tâm trạng vì hắn mà bỗng có chút u ám.
Lật Hạ vào nhà, chỉ thấy một nhà năm người của Phó Hâm Nhân đang ngồi trong phòng khách, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Phó Hâm Nhân cũng không đứng lên, ném điện thoại trong tay tới: "Mày xem mày lại làm ra cái chuyện tốt gì rồi này?"
Lật Hạ thản nhiên nghiêng người tránh, chiếc điện thoại bay lướt qua, đập vỡ một chiếc bình sứ thanh hoa.
Phó Hâm Nhân từ trên sofa nhảy dựng lên: "Mày dám tránh? Mày có biết cái bình hoa đó đáng giá bao nhiêu tiền không?"
"Thì ra đây là cách ba chào đón con về nhà sao? Thật muốn cho người khác nhìn xem ba đối với con yêu thương đến mức nao a!"
Một câu vừa châm chọc vừa khiêu khích khiến Phó Hâm Nhân tức nghẹn.
Trong trí nhớ của ông ta, mặc dù Lật Hạ có phản nghịch, nhưng vẫn luôn tôn trọng người ba là ông ta, chưa từng quá hỗn láo.
Lật Hạ tiếp tục cười lạnh: "Hơn nữa, ba đừng làm quá, con mới tỉnh dậy thôi, đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nếu không cẩn thận làm con chết thì ba sẽ phải ngồi tù đó.
Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật ba, không nên gây chuyện không may, phải không ạ?"
Trong lúc nhất thời, Phó Hâm Nhân bị lời nó của cô xoay vòng vòng, mà những người khác cũng không lấy lại được tinh thần.
Lật Hạ trong trí nhớ của mọi người là một đứa con gái lãnh đạm quái gở, hoàn toàn không phải là một con nhỏ mồm mép như thế này.
Ánh mắt dì nhỏ Lam Hân âm thầm đánh giá, Phó Tư Lam không có biểu cảm gì, mà Phó Ức Lam lại tỏ ra vô cùng ủy khuất, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Một mặt nhu thuận này của cô ta, Lật Hạ đã không còn xa lạ gì.
Về phần người mẹ Bạch Liên kia của Phó Ức Lam, chính là đang ôm ngực khóc lóc, giống như đang khóc tang vậy.
Lật Hạ cười lạnh, những người thích khóc thật đúng là không đùa được, có thể dễ dàng khiến người ta không phân biệt tốt xấu đứng về phía bọn họ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là bà ta đã phá nát hôn nhân của ba mẹ.
Nhưng nghe nói năm đó Lam Ngọc cũng là bị Phó Hâm Nhân lừa, không biết ông ta đã kết hôn rồi.
Bà ta cảm thấy mình bị lừa một cách nặng nề nên từ đó về sau ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, đau lòng đến mức không muốn đi bệnh viện nên đã sinh non ra Phó Tư Lam.
Bà ta oán hận Phó Hâm Nhân đã lừa gạt bà ta nên đối với nguyên phối là Lật Y Nhân vô cùng áy náy, sau đó bà ta liền....!sinh thêm một đứa con nữa là Phó Ức Lam.
Sau đó lại thêm mười năm nữa, liền gả cho Phó Hâm Nhân.
Đương nhiên, vì nhiều năm vẫn luôn sống trong day dứt cùng áy náy nên dù ngoài mặt vẫn đang mỉm cười nhưng cũng khiến cho người ta cảm nhận được khí chất u sầu của mình, khiến cho toàn bộ thế giới đều quên mất, bà ta thực ra chỉ là tiểu tam.
"A Hạ, đừng chọc giận ba con." Lam Ngọc tuy mấy năm nay vấn luôn u sầu nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn như thiếu nữ, như một dòng suối mát lạnh rung động lòng người.
Bà ta quả là thật lòng thật dạ mà khóc mà.
Hôm nay đột nhiên chui ra một đứa con gái vợ trước, bà ta phải làm mẹ kế, thật có biết bao nhiêu thương tâm a! Cái từ "mẹ kế" này sao có thể phù hợp với khí chất thuần lương của bà ta chứ! Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng rồi.
Lật Hạ nhìn bà ta khóc đến hoa lê đái vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, là trí nhớ của Lật Thu
Lật Thu trốn sau cánh cửa, nhìn Lam Ngọc lôi kéo tay của Lật Y Nhân khóc lóc: "Xin lỗi, xin lỗi chị.
Khi đó em thực sự không biết anh Hâm đã kết hôn rồi.
Về sau em mới nghĩ đứa nhỏ dù sao cũng vô tội nên mới sinh nó ra.
Em chưa từng nghĩ muốn phá hoại gia đình của chị.
Bọn chị không thể vì em mà ly hôn được.
Em thực sự xin lỗi mà, thực sự xin lỗi.
Lật Y Nhân phiền toái hất tay bà ta ra: "Không phải vì cô, được chưa? Tôi cũng không cảm thấy có gì tồi tệ cả.
Loại đàn ông cặn bã này tôi không cần, tặng cho cô đấy.
Chúc hai người bạch đầu giai lão."
Nhưng Lam Ngọc lại đột nhiên quỳ rầm xuống, khóc đến tê tâm liệt phế: "Em thật sự không cố ý phá hoại gia đình chị mà, sao chị lại không tin em chứ? Quả thực là anh ấy đã giấu em, nếu chị không tin......"
Đúng lúc này Phó Hâm Nhân bước vào liền thấy người phụ nữ vừa ôn nhu vừa kiên cường kia của mình bị vợ mình cứng rắn bắt nạt đến mức phải quỳ xuống, lửa giận nhín nhìn bấy lâu nay liền bùng nổ.
Trước đây ông ta cũng từ quỳ xuống nhận lỗi trước mặt Lật Y Nhân, dù bà có xua đuổi thế nào cũng không đi.
Nhưng giờ phút này ông ta không nhẫn được nữa, liền xông lên giáng một cái tát xuống mặt Lật Y Nhân, mắng bà là đồ đàn bà độc ác chanh chua, sau đó ôm người phụ nữ mảnh mai dưới đất lên, sau đó liền bỏ đi.
Lật Hạ nhìn người đàn bà đang cố tỏ ra đáng thương kia, trong lòng trào dâng cảm giác kinh tởm.
"Dì à, sao dì lại khóc thương tâm đến vậy chứ? Trong nhà có người chết sao?" Lời này vừa nói ra liền khiến mọi người đều ngẩn ra nhìn Lật Hạ.
"Nhà mình nhiều người chết lắm à mà sao mấy năm nay lúc nào dì cũng khóc vậy? Một ngày cũng không ngừng, dì không ngại xui xẻo sao? Hôm nay còn là sinh nhật của ba với chị cả nữa đấy.
Dì khóc như vậy là có ý gì đây?"
Khóc tang sao?.