-
Chương 31-35
Chương 31 Góa Phụ xuất hiện
"Lâm Hiên, thì ra cậu và Lâm tổng quen nhau à? Sao không nói sớm."
“Đúng vậy, từ lúc đi học tôi đã cảm thấy tương lai cậu khẳng định có tiền đồ rồi."
"..."
Một đám bạn học cũ, thái độ đối với Lâm Hiên lập tức thay đổi 180 độ.
Hiển nhiên, Lâm Hiên hiện tại đã không còn là con rể không địa vị mà bọn họ từng biết.
"Lâm Hiên, bây giờ cậu có bạn gái không? Nếu không, chúng ta thêm WeChat nhé?” Một bạn nữ thậm chí còn chủ động đến xin liên lạc.
Điều này làm cho Ngô Hữu Lượng rất xấu hổ.
Rõ ràng, hôm nay hắn mới là sân nhà.
Những nữ nhân này phải là vây quanh hắn mới đúng.
Nhất là lớp trưởng Khương Phán, ánh mắt nhìn Lâm Hiên đều đã thay đổi.
Hôm nay nếu không phải Lâm Hiên xuất hiện, cô nàng chỉ có thể đồng ý làm bạn gái của hắn.
Đối với những bạn nữ muốn thêm wechat, Lâm Hiên trực tiếp bảo bọn họ thêm Lý Thiết Trụ.
Tuy rằng nữ sinh kia thật ra muốn thêm Lâm Hiên, nhưng các nàng biết, Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên là bạn thân nối khố.
Thêm Lý Thiết Trụ chẳng khác nào thêm Lâm Hiên.
Lý Thiết Trụ cũng không từ chối bất cứ ai.
Tất cả đã được thêm vào.
Về phần Trần Đình, cô ta có hơi xấu hổ. Vốn là cô có wechat của Lý Thiết Trụ.
Chỉ tiếc, lúc chia tay, trực tiếp đem Lý Thiết Trụ kéo đen.
Tình huống hiện tại, cô cũng không còn mặt mũi đi thêm wechat của Lý Thiết Trụ nữa.
Chỉ đành thức thời rời đi.
Một đám bạn nữ, tuy rằng không thể thêm wechat của Lâm Hiên, nhưng vẫn vây quanh Lâm Hiên, không muốn rời đi.
"Lâm Hiên, khi nào rảnh rỗi, đến nhà tôi ăn cơm tối nha.”
Có một nữ sinh đặc biệt bạo gan, thẳng thừng mời Lâm Hiên đến nhà cô ấy ăn cơm tối.
"Lâm Hiên, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thanh âm lớp trưởng Khương Phán vang lên.
“Được rồi, được rồi, các cậu cũng đừng tranh giành với lớp trưởng, các cậu không đẹp bằng lớp trưởng đâu.”
“Đi thôi.”
Lâm Hiên đi theo Khương Phán đến cầu thang.
"Lâm Hiên, cám ơn hôm nay cậu đã giúp tôi." Khương Phán nhìn người đàn ông vẫn đẹp trai như trong ký ức này, trong lòng có loại cảm giác khó hiểu.
Cô đã nghĩ rằng đời này sẽ không cùng Lâm Hiên lại có bất kỳ giao tiếp gì.
Nhất là khi ba năm trước, Lâm Hiên gặp chuyện không may.
Cô thậm chí cho rằng, đời này sẽ không thể nào gặp được Lâm Hiên nữa.
Nhưng không ngờ ba năm sau lại gặp lại nhau. Hơn nữa, Lâm Hiên còn giúp cô trong lúc nguy cấp.
"À, đều là bạn học cũ, nên làm như vậy.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Sư phụ Sát Đế đã nói rồi, đối với một gã cường giả chân chính mà nói, tiền chỉ là con số mà thôi.
Bởi vì nếu anh ta muốn tiền, có thể có bao nhiêu tùy thích.
"Lâm Hiên, tôi biết, có lẽ 10 triệu đối với cậu chẳng là gì. Nhưng đối với tôi, số tiền này chẳng khác nào cứu mạng. Mấy tháng nay, ngày nào tôi cũng không ngủ được, thậm chí, ngay cả ngủ thiếp đi, đều sẽ bị ác mộng dọa tỉnh.”
“Vì vậy tôi không thể nhận tiền của cậu một cách vô ích. Nếu cậu có bất cứ điều kiện gì, cứ nói với tôi. Chỉ cần không quá đáng, tôi đều sẽ đáp ứng cậu…” Khương Phán cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo mình. nhỏ giọng nói.
"Tôi không có điều kiện gì." Lâm Hiên lắc đầu.
Thời gian trôi qua, nữ thần thời học sinh này ngày càng trưởng thành và quyến rũ.
Tuy nhiên, Lâm Hiên hiện tại cũng không còn là cậu bé to xác đầy nội tiết tố hồi đó.
Vì theo đuổi nữ thần, cưỡng ép đưa người khác về nhà trong một học kỳ.
Nhưng đó hoàn toàn không phải là tình yêu.
Chỉ là bởi vì Khương Phán là nữ thần trong lòng mọi người, hắn mới muốn chinh phục mà thôi.
"Được rồi, lớp trưởng, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Lâm Hiên nói xong liền muốn rời đi.
"Vậy… vậy tôi sẽ cho cậu cổ phần. Tuy rằng quy mô công ty của tôi bây giờ không lớn lắm, nhưng triển vọng phát triển rất tốt, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền." Khương Phán nói.
"Cũng được." Lâm Hiên cũng không có cự tuyệt.
Dù sao, nếu như anh thật sự không cần cái gì, nói không chừng Khương Phán còn có thể suy nghĩ nhiều.
Khi rời khỏi khách sạn Prince.
Lý Thiết Trụ trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể lên mặt một lần. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng xì hơi của Trần Đình, trong lòng càng cảm thấy sảng khoái.
“Này, Lâm Hiên, đây là tờ giấy nhỏ các cô ấy bảo tôi chuyển cho cậu." Lý Thiết Trụ đưa cho Lâm Hiên tờ giấy nhỏ.
“Vứt đi.” Lâm Hiên tùy ý nói.
“Lâm Hiên, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thử xem trong đó viết gì à?” Lý Thiết Trụ vẻ mặt xấu xa cười nói.
"Không có hứng thú."
“Haizz, cậu biết không, đám nữ sinh đó thật là khốn nạn. Sau khi biết cậu giàu có thì liền hận không thể lập tức nhào tới vồ lấy cậu.”
“Thậm chí có người còn nói với tôi, muốn tôi giúp cô ta theo đuổi cậu. Nếu thành công liền cho tôi ngủ với cô ấy. Nếu làm như vậy, chẳng phải đang cắm sừng trên đầu cậu sao?” Lý Thiết Trụ lắc đầu cười nói.
Hai người đang chuẩn bị bắt xe về Đế Phủ, đột nhiên, một đám người xông ra, bao vây lấy họ.
Cầm đầu là một phụ nữ mặc áo khoác da và quần da.
Dáng người nóng bỏng, phảng phất muốn đem quần da nổ tung.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng che một bên mắt, trông đầy sát khí.
Nhìn thấy người này, Lý Thiết Trụ lập tức không khỏi nuốt nước miếng.
Bởi vì anh biết người phụ nữ này.
Chính xác mà nói, ở Giang Đô này, sẽ không có mấy người không biết nữ nhân này.
Cô ta chính là Góa Phụ, một trong tứ đại tặc!
"Là ngươi phế bỏ Cường Tử?” Góa Phụ híp mắt đánh giá Lâm Hiên, trong mắt lóe ra khí tức nguy hiểm.
“Là tôi.” Lâm Hiên đáp.
“Tiểu tử, ngươi không biết người động vào người của ta thì sẽ có hậu quả như thế nào sao?” Góa Phụ khóe miệng cong lên.
"Tôi thật đúng là không biết đó." Lâm Hiên nói.
"Đó chỉnh là phải chết!"
"Lâm Hiên, cẩn thận một chút, cô ta chính là Góa Phụ!" Lý Thiết Trụ nhịn không được nhắc nhở.
Tuy nhiên, người phụ nữ này cũng không tự mình ra tay. Mà là quay đầu nói với người đàn ông phía sau:
“Hắc Long, ngươi đi xử hắn đi.”
Hắc Long chính là Anh Long lúc trước.
Hắn và Cường Tử đều là thủ hạ của Góa Phụ, chuyên phụ trách cho vay nặng lãi.
"Vâng, Góa Phụ tỷ." Hắc Long lập tức đứng ra.
Hắc Long vạm vỡ dị thường, cao 1,7 mét, thân đầy gân guốc, trên cổ có hình xăm một con rồng, trông khá uy phong.
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy diện mạo của Hắc Long, đều sẽ bị hù dọa.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Lâm Hiên.
Hắc Long không nói nhảm, trực tiếp đấm vào mặt Lâm Hiên.
Lâm Hiên hời hợt, không dùng chút sức cũng đã bắt được nắm đấm của Hắc Long.
Cho dù Hắc Long dùng sức thế nào, đều không thể tiến thêm một chút.
"Góa Phụ, không bằng cô tự mình lên đi, hoặc là các người cùng nhau lên cũng được." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Góa Phụ nghe vậy cười ha ha, hướng về phía Hắc Long nói: "Hắc Long, ngươi lui ra đi.”
Sau đó hung hăng nói với Lâm Hiên:
"Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này."
Chương 32 Ninh Hinh bị bắt
Đế giày cao gót của Góa Phụ nện xuống đất, sàn bê tông nứt toác ra.
Sau một khắc, thân thể của nàng như mũi tên rời cung lao về phía Lâm Hiên.
Hiển nhiên, Góa Phụ này là một võ giả thực lực không kém.
Nếu không, cũng không có khả năng trở thành vua của thế lực ngầm Giang Đô.
Lâm Hiên đang chuẩn bị đáp lại thì một đạo thân ảnh đã chắn ở trước người hắn.
Là Hồng Diệp!
Hồng Diệp nhận được tin tức Góa Phụ muốn động thủ với Lâm Hiên, liền vội chạy tới đâty.
Thân thể Góa Phụ đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nàng khó coi hỏi:
“La Sát, cô có ý gì vậy?”
“Đây là chủ nhân của tôi. Đừng làm loạn!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Chủ nhân của cô? La Sát, cô vậy mà lại dám phản bội đại tỷ?” Góa Phụ lạnh lùng.
Hồng Diệp: "Tôi không phản bội đại tỷ.”
“Không phản bội? Vậy tại sao cô lại nhận một người khác là chủ nhân?”
“Tôi đã từng thề, chủ nhân của Tứ Hợp Viện, chính là chủ nhân của tôi.” Hồng Diệp đáp.
“Ha ha, La Sát, cô canh giữ cái tứ hợp viện đổ nát kia đã mười mấy năm, hắn có từng quay lại ghé thăm cô một lần nào không? Nếu tôi là cô, đã sớm đem nó bán đi, lại lấy tiền đó mua mấy tiểu tử về hầu hạ.”
“Cô không phải là tịch mịch thiếu đàn ông quá rồi chứ? Nếu cô muốn đàn ông, ở chỗ tôi cũng không thiếu nha.”
“Cô xem, Hắc Long thế nào? Thân thể của hắn tuyệt đối có thể làm cô sướng lên mây đó!” Góa Phụ cười to.
Lời nói của Góa Phụ làm cho Lâm Hiên có chút giật mình.
Hắn không nghĩ tới, Hồng Diệp đã mười mấy năm chưa từng gặp lại Sát Đế.
Nói cách khác, lần cuối Hồng Diệp nhìn thấy Sát Đế thì cô cũng chỉ mới mấy tuổi mà thôi?
"La Sát, hôm nay để tôi giúp cô giết hắn, triệt để cho cô tự do." Góa Phụ lớn tiếng nói.
"Tôi sẽ không để cô thương tổn ngài ấy đâu." Hồng Diệp nhíu mày.
“La Sát, cô cho rằng cô có thể ngăn cản được tôi sao?” Gỏa Phụ khẽ hừ một tiếng, sau đó từ trong áo khoác da lấy ra một cây roi, quất về phía Hồng Diệp.
Hồng Diệp rút dao găm mang theo bên người ra, đấu với Góa Phụ.
Roi của Góa Phụ đánh ra, thu về đều mang đến công kích không nhỏ.Mỗi một lần ra roi đều sẽ phát ra âm thanh nổ vang, nện xuống đất, trực tiếp làm mặt đất nứt ra.
Góa Phụ lúc này mặc áo khoác da bó sát, dáng người nóng bỏng, cầm roi da nhỏ. Nếu không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi nào đó kia, khẳng định là rất kích thích.
Chỉ là nếu thật bị Góa Phụ dùng roi da quất vào, phỏng chừng xương cốt sẽ bị gãy thành mấy đoạn.
Còn Hồng Diệp thì lại có ưu thế về tốc độ.
Thực lực của Hồng Diệp và Góa Phụ vốn ngang ngửa nhau. Trong lúc nhất thời, hai bên đều khó phân thắng bại.
Lâm Hiên rất nhanh liền nhìn ra được thực lực của hai người.
Ngoài bảy bước, Góa Phụ mạnh mẽ.
Mà trong vòng ba bước, lại là Hồng Diệp chiếm ưu thế.
Chỉ cần Hồng Diệp có thể đến gần Góa Phụ trong vòng ba bước, cô sẽ có thể đánh bại Góa Phụ.
Nhưng hiển nhiên, Hồng Diệp căn bản không có khả năng tiến vào trong vòng ba bước, thậm chí, trong vòng năm bước cũng không có khả năng.
Lâm Hiên híp mắt nói với Hồng Diệp:
"Hồng Diệp, khí trầm đan điền, trái hai phải ba, lui một tiến hai, trước ba sau bốn..."
Hồng Diệp hiểu được, lời Lâm Hiên nói, là đang nói bước chân.
Lập tức, làm theo lời Lâm Hiên nói. Sau đó cô liền cảm thấy tốc độ của mình tăng lên rất nhiều.
Cho dù đang tấn công hay tránh né, đều trở nên tinh diệu hơn.
Cái gọi là dài một tấc, một tấc mạnh, Góa Phụ cầm roi da trong tay, Hồng Diệp căn bản không tới gần được.
Con dao găm của cô không có nhiều tác dụng.
Nhưng với những bước Lâm Hiên dạy, cô thực sự đã tiến gần hơn.
Chẳng bao lâu, Hồng Diệp đã áp sát được Góa Phụ trong vòng ba bước chân!
Con dao găm vung nhiều lần, ngay lập tức cắt nhiều lỗ trên áo khoác da của Góa Phụ.
Đó là Hồng Diệp đã lưu tình, nếu không, cũng không chỉ đơn giản là cắt rách áo da.
Bởi vì vóc người Góa Phụ rất nóng bỏng, áo da vốn đã chống đỡ đến sắp bung. vỡ ra, bị dao găm của Hồng Diệp cắt trúng, lập tức tách ra.
Một mảng lớn tuyết trắng lóa lộ ra.
Góa Phụ vội vàng chắp tay ôm lại để tránh bị lộ.
“Cô thắng!” Góa phụ đành phải chấp nhận thua cuộc.
"Từ Thiên Vũ đã trở lại, còn có thế lực sau lưng Thẩm gia. La Sát, cô không thể giữ hắn ta.”
Góa phụ lạnh lùng nói một câu, sau đó mang theo người của mình rời đi.
Tuy rằng hai nhà Thẩm Từ tận lực phong tỏa tin tức.
Nhưng Góa Phụ là một trong Tứ đại tặc, tai mắt trải rộng khắp Giang Đô, đương nhiên là biết những chuyện Lâm Hiên gần đây làm ra.
Tất nhiên Hồng Diệp cũng biết điều đó.
Nhưng mặc kệ đối thủ mạnh cỡ nào, cô cũng sẽ không lùi bước.
Sau khi nghe những gì Góa Phụ nói, Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp hỏi:
"Hồng Diệp, cô có biết thế lực sau lưng Thẩm gia là ai không?”
Thế lực sau lưng Thẩm gia, chắc chắn chính là người đã lấy đi một quả thận khác của hắn!
Hồng Diệp lắc đầu:
"Tôi cũng không biết, chỉ biết rằng đó là một sự tồn tại rất đáng sợ. Hai ngày nay tôi đã cho người đi điều tra qua. Tuy nhiên những người có khả năng biết thế lực bên kia tồn tại, đều là thà chết không nói, nên tạm thời cũng không có đầu mối, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục cho người đi điều tra."
“Không sao, tin tưởng không bao lâu nữa, Thẩm Vạn Quốc sẽ nhịn không được liên lạc với bọn họ thôi." Lâm Hiên híp mắt nói.
"Đúng rồi, Lâm Hiên, vừa rồi ngài mới dạy tôi chuyển động gì vậy?” Hồng Diệp có chút hưng phấn nhìn Lâm Hiên.
Đây là lần đầu tiên cô đánh bại Góa Phụ một cách trực diện.
Thật ra mối quan hệ bốn người trong Tứ đại tặc cũng không tốt lắm, thậm chí còn có thể coi là căng thẳng.
Giữa bốn người họ thường xảy ra xích mích, thậm chí họ còn muốn thôn tính lãnh thổ của nhau.
Ví dụ như tứ hợp viện của Hồng Diệp, Góa Phụ đã được coi trọng từ lâu, muốn đoạt lấy nó. Đáng tiếc, vẫn không thành công.
"Bảy bước tất sát! Nếu luyện đến cực hạn, phối hợp với năng lực cận chiến của cô, chí ít có thể đánh hai cái tiểu cấp." Lâm Hiên nói.
Thực lực của Hồng Diệp ở Nguyệt Cấp trung kỳ, so với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn một chút.
Nói cách khác, nếu như đem bảy bước tất sát luyện đến cực hạn, thực lực của cô, có thể đạt tới Nguyệt Cấp đỉnh phong?
"Đi thôi, chúng ta trở về thôi."
…
Từ gia.
Từ Thiên Vũ rốt cục đã trở về.
“Anh, anh cuối cùng cũng về rồi. Anh nhất định phải báo thù cho em.”
Nhìn thấy Từ Thiên Vũ về, trên mặt Từ Thiên Thành hiện lên vẻ mừng như điên.
Từ Thiên Vũ thản nhiên nói: "Yên tâm đi, dám thương tổn em trai ta, ta nhất định sẽ để cho hắn trả giá đắt.”
Trên người Từ Thiên Vũ tản ra một cỗ khí tức cường đại, làm cho Trần Không - võ giả được Từ gia cung phụng cảm giác được tim hắn đập dồn dập.
Đây chính là đồ đệ của chiến thần sao?
So với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Anh, hiện tại anh đã đạt đến cấp bậc gì rồi?”
Tuy rằng anh trai là đồ đệ của chiến thần, nhưng trong lòng Từ Thiên Thành vẫn có chút không yên tâm. Dù sao Trần Khôn cũng là bị Lâm Hiên một chưởng đánh bay.
“Trước mắt là Nhật cấp đỉnh phong. Sư phụ ta nói, nhiều nhất một năm nữa là ta có thể tiến vào hàng ngũ tông sư!” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.
Nhật cấp đỉnh phong!
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng Trần Khôn phát hiện mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ. Hắn còn tưởng rằng Từ Thiên Vũ nhiều nhất là Nhật cấp sơ kỳ.
Có một sư phụ chiến thần thật là tốt!
“Mang người vào đây!” Từ Thiên Thành vỗ vỗ bàn tay.
Ngay sau đó, hơn chục người cả nam lẫn nữ được vệ sĩ của Từ gia đưa vào.
Là người của Ninh gia!
Ninh gia lão gia tử - Ninh Tài Thần cùng với tất cả hậu duệ trực hệ của Ninh gia.
Đương nhiên còn có cả Ninh Hinh, Ninh Phú Quý, Trần Tú đều đã bị Từ Thiên Thành bắt.
Chương 33 Thủ đoạn bẩn thỉu
Từ Thiên Vũ cũng không giống Cao Viễn Sơn, tự mình đi tìm Lâm Hiên.
Mà hắn để cho Từ Thiên Thành bắt giữ hết người của Ninh gia, như vậy Lâm Hiên sẽ phải ngoan ngoãn đến chịu chết.
Đồng thời cũng phòng ngừa Lâm Hiên nhận được tin tức trốn đi.
Đương nhiên, Lâm Hiên vẫn là có thể trốn đi, nhưng như vậy, tất cả người Ninh gia, đều phải chết.
"Từ thiếu, ba năm trước, chúng tôi cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình Ninh Phú Quý, thật sự không liên quan đến chúng tôi!" Anh cả của Ninh Phú Quý - Ninh Hữu Quý vẻ mặt sợ hãi nói, vô cùng nhu nhược quỳ xuống trước mặt Từ Thiên Thành.
“Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, cầu xin ngài thả chúng tôi đi, chỉ cần ngài thả chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đem tên tạp chủng Lâm Hiên kia đưa đến trước mặt ngài, tùy ý ngài xử trí!"
"Lâm Hiên chỉ quan tâm Ninh Hinh, ngài bắt Ninh Hinh là được rồi, không cần phải bắt chúng tôi đâu!”
"..."
Một đám người Ninh gia, một bên mắng Lâm Hiên, một bên hướng Từ Thiên Thành cầu xin tha thứ.
Không có cách nào, nếu Từ gia muốn nghiền chết Ninh gia, quả thực quá đơn giản.
Huống chi, Từ gia hiện tại còn có một vị chiến thần tương lai.
“Đem bọn họ thả ra đi, bọn họ không liên quan gì đến tôi, tôi đã không còn là người nhà họ Ninh nữa rồi!”
Nghe người Ninh gia lạnh lùng nói chuyện cùng với chửi rủa, Ninh Hinh cắn răng nói.
"Nữ nhân, gọi điện thoại, gọi Lâm Hiên tới đây." Từ Thiên Vũ cười tủm tỉm nói.
"Từ thiếu, có phải chỉ cần chúng tôi gọi Lâm Hiên tới đây, ngài sẽ thả chúng tôi ra không?" Ninh Tài Thần vẻ mặt chờ mong nhìn Từ Thiên Vũ.
"Đương nhiên... Không! Hôm nay, Lâm Hiên đến, các ngươi phải chết, Lâm Hiên không đến, các ngươi cũng phải chết! "Trên mặt Từ Thiên Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Muốn làm đồ đệ chiến thần, cũng không phải là chuyện dễ.
Cái gì gọi là chiến thần?
Cũng không phải chỉ dựa vào võ công cao cường thì liền được gọi là chiến thần, mà là cần đến chiến trường chân chính chém giết.
Tuy Từ Thiên Vũ hiện tại còn chưa phải là chiến thần, nhưng vì bồi dưỡng hắn, chiến thần Thiên Thanh đã bắt đầu để cho hắn ra chiến trường chém giết.
Điều này khiến cho trên người Từ Thiên Vũ tràn ngập sát ý.
Đắc tội với Từ Thiên Vũ hắn, chỉ có một chữ chết.
Hơn nữa bởi vì có chiến thần đứng sau lưng, nên hắn trên cơ bản muốn giết ai cũng được.
Lời nói của Từ Thiên Vũ, làm cho sắc mặt mọi người Ninh gia đều trở nên trắng bệch.
“Lâm Hiên, ngươi đáng bị chém chết ngàn lần!”
“Lâm Hiên, lão tử cho dù là làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đều là tiện nhân ngươi, là ngươi hại Ninh gia!”
"..."
Một nhóm người của Ninh gia lớn tiếng chửi bới, cho dù là Từ Thiên Vũ muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không dám mắng Từ Thiên Vũ. Chỉ có thể gieo oán hận lên người Lâm Hiên cùng Ninh Hinh.
"Ninh Hinh, gọi điện thoại cho Lâm Hiên, bảo hắn ta nhanh tới chịu chết!" Từ Thiên Thành nói với Ninh Hinh.
"Tôi sẽ không gọi!" Ninh Hinh kiên quyết lắc đầu.
Mặc kệ Lâm Hiên có tới hay không, Từ Thiên Vũ cũng sẽ không buông tha cho Ninh gia, vậy còn để cho Lâm Hiên tới chịu chết làm gì?
Tuy rằng Ninh Hinh biết, Lâm Hiên hiện tại cùng ba năm trước không giống nhau.
Nhưng Từ Thiên Vũ là đồ đệ của chiến thần.
Lâm Hiên chắc chắn không phải là đối thủ.
"Ha ha, gọi Lâm Hiên tới đây, tuy rằng các ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta sẽ làm cho các ngươi chết nhanh một chút.”
“Nhưng nếu Lâm Hiên không đến, vậy các ngươi cứ chuẩn bị đón nhận địa ngục khủng bố đi!”
Từ Thiên Vũ từ chỗ ngồi đứng lên, tiện tay bắt lấy một người Ninh gia.
Sau đó, lấy ra một con dao nhỏ.
Xoẹt!
Theo động tác của Từ Thiên Vũ, gân tay, chân của người Ninh gia kia tất cả đều bị cắt đứt.
"A!" Người nọ đau đớn kêu thảm thiết.
"Ninh Hinh, cô mau gọi điện thoại đi!"
“Từ Thiên Vũ, có cái gì cứ hướng về phía tôi, không nên thương tổn những người khác!” Ninh Hinh lớn tiếng nói.
Mà những người còn lại ở Ninh gia, nhìn thấy cảnh này, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
"Ta lại nói lại một lần nữa, gọi điện thoại cho Lâm Hiên!" Từ Thiên Vũ hừ lạnh.
Ninh Hinh cắn chặt môi, tuy rằng cô không muốn Lâm Hiên đến chịu chết. Nhưng cũng không muốn liên lụy người Ninh gia, trong lúc nhất thời, không biết nên làm gì mới tốt.
“Cô không quan tâm đến tên này phải không? Vậy còn cha cô thì sao? Cô cũng sẽ mặc kệ chứ?”
Từ Thiên Vũ đi tới trước mặt Ninh Phú Quý, xách Ninh Phú Quý lên.
Tiếp theo, lại lấy dao ra, muốn cắt đứt gân của Ninh Phú Quý.
Ninh Phú Quý cả người tê liệt vì sợ hãi.
“Từ thiếu, tôi biết làm sao tìm được Lâm Hiên!"
"Ồ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười: "Nói!"
“Tiểu tử kia làm tiểu bạch kiểm của Hồng Diệp. Chỉ cần tìm được Hồng Diệp, hẳn là có thể tìm được tiểu tử kia!”
Ninh Phú Quý nhìn con dao cách cổ mình chưa đầy một cm, nuốt nước bọt nói.
“Hồng Diệp? Đó là ai?” Từ Thiên Vũ nheo mắt, hỏi Từ Thiên Thành.
"Chính là tổng giám đốc tập đoàn Hồng Diệp, hơn nữa cô ấy còn có một thân phận là La Sát, một trong tứ đại tặc của Giang Đô..." Từ Thiên Thành nói.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là Từ gia, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc tứ đại tặc.
Nhưng có Từ Thiên Vũ ở đây thì khác.
"Ở địa bàn của ta, cũng có người dám tự gọi là ‘đại tặc’?” Từ Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức nói với Từ Thiên Thành:
"Lập tức để cho Hồng Diệp kia mang theo Lâm Hiên tới đây cho ta!”
Từ Thiên Thành không có thông tin liên lạc của Lâm Hiên, nhưng của Hồng Diệp thì có thể tra được.
Lập tức yêu cầu cấp dưới tìm số điện thoại của Hồng Diệp, sau đó gọi đi.
"Tôi là Hồng Diệp, xin hỏi ai?" Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ điện thoại.
“Tôi là Từ Thiên Thành, lập tức mang Lâm Hiên đến Từ gia!” Từ Thiên Thành ngữ khí ra lệnh nói.
"Có bệnh!" Hồng Diệp lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Là một trong tứ đại tặc, Hồng Diệp không cần phải nể mặt Từ Thiên Thành hay thậm chí là Từ gia một chút nào cả!
“Anh, cô ta cúp điện thoại rồi.” Từ Thiên Thành có chút ngượng ngùng nhìn về phía Từ Thiên Vũ.
"Ồ? Thú vị, gọi lại đi." Từ Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Điện thoại lại được bấm số, lần này là Từ Thiên Vũ cầm điện thoại, hắn chỉ nói một câu.
"Ta là Từ Thiên Vũ."
Hồng Diệp nghe thấy câu này thì hơi cau mày.
Hôm nay Góa Phụ mới nói Từ Thiên Vũ đã trở lại, cô không thể giữ Lâm Hiên.
Nhưng không ngờ hắn lại tìm đến sớm như vậy.
“Từ tiên sinh, ngươi muốn cái gì?” Hồng Diệp trầm mặc một lát, hỏi.
Cô có thể phớt lờ Từ Thiên Thành, nhưng Từ Thiên Vũ thì lại khác.
“Ta cho ngươi nửa giờ, mang theo Lâm Hiên đến Từ gia. Nếu không dù là chủ tịch Hồng Diệp hay là La Sát, ngày mai đều sẽ không còn tồn tại.” Từ Thiên Vũ thản nhiên nói.
“À đúng rồi, toàn bộ Ninh gia đang nằm trong tay ta, bao gồm cả người phụ nữ tên Ninh Hinh.” Từ Thiên Vũ bổ sung.
“Từ Thiên Vũ, ngươi là đồ đệ chiến thần mà cũng sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hả? Ngươi có phải đàn ông không?”
Nghe Ninh Hinh đang nằm trong tay Từ Thiên Vũ, biểu cảm của Hồng Diệp lập tức thay đổi, tức giận hét vào điện thoại.
“Ta có phải đàn ông không? Chắc phải nên hỏi người phụ nữ tên Ninh Hinh một chút…”
Chương 34 Kỷ niệm cũ
“Chị Hồng Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thiết Trụ đang ăn xúc xích nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp xanh mét liền mở miệng hỏi.
“Ninh Hinh bị bắt rồi!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Cái gì? Vậy tôi lập tức thông báo cho Lâm Hiên." Lý Thiết Trụ sợ tới mức rơi xúc xích xuống đất, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hiên.
Anh biết Ninh Hinh cực kỳ quan trọng đối với Lâm Hiên.
“Chết tiệt. Lâm Hiên không bắt máy. Để tôi thử liên lạc bằng phương thức khác xem sao.”
Lý Thiết Trụ vội vàng mở WeChat ra.
Vừa rồi, vốn là Lâm Hiên ở cùng bọn họ.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lâm Hiên đã bị lớp trưởng Khương Phán gọi lại, nói muốn ký hiệp ước chuyển nhượng cổ phần cho hắn.
Điện thoại của những bạn nữ khác Lý Thiết Trụ đều có thêm vào. Nhưng duy nhất là không có thêm số của Khương Phán.
Cho nên hiện tại chỉ có thể tìm các bạn nữ khác hỏi xem, có liên lạc của Khương Phán hay không.
“Thiết Trụ, nhanh như vậy đã nhớ người ta rồi sao?” Giọng nói của Nguyễn Mị vang lên.
"Nhớ cái đầu của cậu, cậu có liên lạc với lớp trưởng không? Cho tôi đi.” Lý Thiết Trụ mở miệng nói.
"Khương Phán? Tôi cũng không có nha.”
Nữ bạn học hung hăng nói, nàng đương nhiên có, chỉ là không muốn đưa cho Lý Thiết Trụ mà thôi.
"Thiết Trụ, cậu tìm Khương Phán làm gì, tôi không xinh đẹp sao?" Giọng nói của nữ sinh lại càng khiến người ta tê dại.
Nghe đối phương không có, Lý Thiết Trụ trực tiếp cúp máy, sau đó lại gọi cho một nữ sinh khác.
Nhưng kết quả thu được đều giống nhau, đều nói không có phương thức liên lạc của Khương Phán.
Rõ ràng không phải họ không có mà là họ không muốn cho.
Điều này càng khiến Lý Thiết Trụ lo lắng hơn nữa.
May mắn là Hồng Diệp có cách tra được số điện thoại của Khương Phán thông qua thông tin công ty của cô.
Nhưng điện thoại của Khương Phán cũng tắt máy!
"Hai người này sao lại đều tắt máy vậy trời?" Lý Thiết Trụ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Không sao, tôi sẽ cho người đến công ty Khương Phán tìm. Hiện tại tôi đi Từ gia trước, nếu cậu sợ thì đừng đi theo." Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Tôi sợ cái đé*o.”
…
"Không phải nói ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần sao?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Khương Phán.
Khương Phán rõ ràng nói là đi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nhưng lại đưa Lâm Hiên đến trường học.
"Thỏa thuận cổ phần ở công ty, lát nữa thư ký sẽ đưa tới cho tôi, cậu cùng tôi đi dạo trong trường được không?"
Khương Phán đứng ở cổng trường, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên.
Gương mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng đẹp mắt.
Giày cao gót đã được cởi ra, thay thế bằng một đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa.
Cảnh tượng này khiến Lâm Hiên trong phút chốc cảm thấy mình như trở lại mười bảy, mười tám tuổi.
Khi đó, mọi người đều rất đơn giản. Không giống như bây giờ, tất cả đều vì lợi ích riêng.
Có đôi khi, vì lợi ích, thậm chí ngay cả người nằm bên gối cũng có thể xuống tay.
Mà khi đó, nắm tay một cái, tưởng chừng như cả đời.
Khương Phán vẫn rất đẹp, trường học cũng vẫn là trường học đó, chỉ là sửa lại một chút, không có nhiều thay đổi.
Tuy nhiên, tuổi trẻ… đã mãi mãi đi xa.
Lâm Hiên gật gật đầu, đi theo Khương Phán, cùng nhau đi về phía trường học.
Nhưng cả hai bị bảo vệ chặn lại.
“Chú, chúng cháu đều là học sinh của trường, muốn đi thăm trường.” Lâm Hiên nói với bảo vệ.
"Học sinh? Lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem?" Chú bảo vệ híp mắt nói.
"Chúng tôi là cựu học sinh.”
“Không có thẻ học sinh không được vào!” Bác bảo vệ kiên quyết.
“Vậy… Chú đi nói với lãnh đạo nhà trường là chúng tôi muốn quyên góp cho trường cũ một triệu.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Nghĩ thầm, quyên góp tiền thì có thể vào được rồi chứ?
"Cho dù cậu quyên góp 10 triệu, cũng không liên quan gì đến tôi, vẫn là câu nói đó, muốn vào trường cần có thẻ học sinh hoặc thẻ giáo viên!"
Người bảo vệ nói xong nhắm hai mắt lại, không để ý tới hai người.
"Không sao, tôi có biện pháp."
Khương Phán kéo Lâm Hiên đến dưới một bức tường, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, chúng ta trèo tường vào đi! "
“Cái này… không tốt lắm." Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.
"Hiện tại biết không tốt rồi? Lúc đi học cậu và Lý Thiết Trụ trèo tường trốn học, tôi nói thế nào, các cậu đều không nghe!" Khương Phán cười nói.
"Khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lâm Hiên xấu hổ gãi gãi đầu.
"Lâm Hiên, lại đây." Khương Phán vỗ vỗ lên tường.
"Làm gì?"
“Đương nhiên là cậu đưa tôi lên, tôi là con gái, làm sao có thể trèo qua bức tường cao như vậy chứ?”
Từ khi còn là học sinh, cô đã là một cô gái ngoan, có phẩm chất và học tập xuất sắc, chưa bao giờ làm điều gì xấu.
Nhưng khi vào xã hội cô mới biết được, thế giới này, cũng không đơn thuần như cô nghĩ.
Ví dụ như đối tác kia, rõ ràng là người mà cô rất tin tưởng, cuối cùng lại phản bội cô ấy.
"Lớp trưởng, cậu thật sự muốn trèo tường à?" Nhìn bộ dáng Khương Phán nóng lòng muốn thử, Lâm Hiên có chút ngây người.
“Ừ, Lâm Hiên mau tới đây đỡ tôi!”
Lâm Hiên đành chủ động ngồi xổm xuống, để Khương Phán giẫm lên bả vai mình.
“Cao một chút, cao hơn một chút, được rồi, tôi lên được rồi.”
“Lâm Hiên, cậu cũng lên đây đi.”
"Được."
Lâm Hiên vừa mới trèo qua tường, liền nhìn thấy chú bảo vệ cầm gậy cao su hướng hai người chạy tới.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Không được rồi, bảo vệ tới rồi, chạy đi!”
Khương Phán nắm lấy tay Lâm Hiên, hai người điên cuồng chạy.
Khung cảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, đầy kỉ niệm.
Hai người chạy mệt, trốn dưới gốc cây.
Thể lực Khương Phán tương đối kém, thở hổn hển nặng nề, trên mặt còn hiện lên mồ hôi dày đặc.
Nhưng lại tràn đầy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó được coi xấu xa từ nhỏ đến lớn.
Không nghĩ tới, còn rất kích thích.
"Lâm Hiên, cậu còn nhớ không, khi đó mỗi ngày tan học, cậu và Lý Thiết Trụ đều sẽ tới tiễn tôi, còn nói hai người sẽ là kỵ sỹ của tôi, ai dám đánh chủ ý với tôi, sẽ đánh người ta."
"Tôi tưởng là nói giỡn, không nghĩ tới là đánh thật. Còn bị trường học ghi sổ. Thế nhưng sau lần đó, thật đúng là không còn người dám viết thư tình cho tôi, làm tôi được thanh tĩnh không ít.”
"Tình cảm của cậu và Lý Thiết Trụ thật tốt. Nhưng mà Lâm Hiên, cậu nói thử xem, nếu lúc ấy tôi thật sự đáp ứng làm bạn gái của một trong hai. Hai anh em các cậu, có thể trở mặt thành thù hay không?"
"A, cái này... Lúc ấy hai chúng tôi đều là theo đuổi chơi thôi. Không có nghĩ đến thật sự thành công thì sẽ như thế nào.” Lâm Hiên gãi gãi đầu.
“Thì ra lúc đó hai người theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, mà chỉ là chơi đùa?” Khương Phán ra vẻ tức giận nói.
"Thích, đương nhiên thích, khi đó hầu như tất cả nam sinh đều thích cậu mà." Lâm Hiên nói.
"Còn bây giờ thì sao?" Khương Phán nghiêng đầu lại, dùng đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Lâm Hiên.
--------------------------------
Tác giả:Ninh Hinh sắp chết rồi kìa hai má!!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chương 35 Hồng Diệp đến
Lúc này, khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, Lâm Hiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khương Phán một cách rõ ràng.
Mùi không nồng lắm, nhẹ như mùi hoa nhài.
Mỗi người đàn ông trong thời đi học, trong trái tim đều sẽ chứa một bông hoa không có được.
Lâm Hiên cũng vậy.
Huống chi, Khương Phán không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
"Lâm Hiên, cậu biết không? Khi đó, tôi tuy rằng nói chán ghét các cậu, bảo các cậu đường tiễn tôi về nữa. Nhưng trong lòng lại rất muốn gặp… Nếu một ngày hai người không tiễn về, tôi lại cảm thấy thiếu cái gì đó!”
Vốn Khương Phán muốn nói rất muốn gặp Lâm Hiên, nhưng cuối cùng, lại nói là muốn gặp hai người.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phán, Lâm Hiên thất thần trong giây lát.
Bầu không khí trở nên có chút mập mờ.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.
“Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Cả hai bị chú bảo vệ khó chịu tìm thấy. Đành phải lại chạy đi.
“Chú à, bọn tôi thật sự là đến quyên góp, chú đừng đuổi theo nữa, chú đuổi theo nữa, cháu sẽ quyên góp cho trường học bên cạnh đó!” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
Nhưng người bảo vệ căn bản không nghe vào...
…
Từ gia.
Từ Thiên Vũ lấy tay nắm cằm Ninh Hinh, đánh giá khuôn mặt cô.
"Tuy rằng là người mù, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ninh Hinh dùng sức hất mặt mình ra khỏi tay Từ Thiên Vũ.
"Nam nhân của ngươi khi dễ em trai của ta, ta khi dễ ngươi, rất công bằng chứ?" Từ Thiên Vũ cười tà ác.
Hắn hướng về phía Từ Thiên Thành nói: “Đưa cô ta đến phòng ta, ta trước hưởng thụ một phen, chờ Lâm Hiên đến, lại ở trước mặt hắn, giết chết nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa!”
Từ Thiên Thành lập tức nói với thủ hạ: "Có nghe đại thiếu gia nói không? Đưa cô ấy đến phòng đại thiếu gia đi!”
“Vâng, Nhị thiếu gia!”
“Từ Thiên Thành, Từ Thiên Vũ các ngươi không được chết dễ dàng đâu. Ta cho dù là chết, cũng sẽ không để cho ngươi toại nguyện.” Ninh Hinh nói xong liền định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng Từ Thiên Vũ tựa hồ đã sớm đoán được, trực tiếp đem Ninh Hinh cằm hất ra.
“Làm ơn thả con gái tôi ra!” Ninh Phú Quý và Trần Tú khổ sở cầu xin.
Đáng tiếc, Từ Thiên Vũ không hề cảm động.
"Nữ nhân này cũng không tệ lắm, cũng đưa đến phòng ta đi." Từ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt kiều diễm của Trần Tú, khóe miệng cong lên.
“Từ Thiên Vũ, súc sinh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!”
Vợ và con gái sắp phải chịu nhục, Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được nữa, hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
Từ Thiên Vũ tiện tay bóp cổ Ninh Phú Quý. Cười lạnh nói:
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong liền muốn bẻ gãy cổ Ninh Phú Quý.
Nhìn thấy cảnh này, không ai trong Ninh gia dám nói một câu.
"Dừng tay."
Ngay khi cổ Ninh Phú Quý sắp bị bẻ gãy, một tiếng quát lạnh vang lên.
Tiếp theo, hơn mười thân ảnh vọt vào đại sảnh.
Hồng Diệp đến!
Cô mang theo mấy chục thủ hạ đắc lực, đều là tâm phúc của cô, thực lực rất cao.
Bình thường nếu nhiều người như vậy được phái đi, thậm chí có thể quét sạch một gia tộc như nhà họ Thẩm.
Nhưng lúc này, biểu tình của Hồng Diệp lại vô cùng nặng nề.
Bởi vì người cô đang phải đối mặt chính là Từ Thiên Vũ.
Nhìn thấy Hồng Diệp, trong mắt Từ Thiên Vũ lóe lên tia tán thưởng.
Giá trị nhan sắc của Hồng Diệp cực cao, dáng người cũng rất nóng bỏng, một bộ sườn xám màu đỏ rực, có một hương vị rất khác biệt.
"Ngươi chính là La Sát?" Từ Thiên Vũ nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Là ta. Thả bọn họ ra!” Hồng Diệp nói.
"Ai là Lâm Hiên?" Từ Thiên Vũ nhìn lướt qua đám người.
"Anh, Lâm Hiên hình như không có tới." Từ Thiên Thành nói.
Từ Thiên Vũ nhất thời nhíu mày lại:
“Ta nhớ rõ đã nói ngươi phải mang Lâm Hiên cút lại đây đúng không? Thế nào? Xem lời ta nói là đánh rắm sao?”
Hồng Diệp không đáp lại, chỉ nói với thủ hạ:
"Lát nữa ta ngăn cản Từ Thiên Vũ, các ngươi đi cứu người đi!”
Nói xong, liền hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
"Ngăn cản ta? Ha ha, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi.”
Từ Thiên Vũ khinh thường lắc đầu.
Hồng Diệp tay cầm chủy thủ, chân thi triển Thất Sát Bộ mà Lâm Hiên đã dạy.
Tuy rằng, hiện tại cô cũng không có đem Thất Sát Bộ luyện đến Hóa Cảnh, nhưng vẫn có thể giúp ích rất lớn.
Thực lực hiện tại của Hồng Diệp, miễn cưỡng có thể cùng Nguyệt Cấp đỉnh phong đánh một trận.
Những thủ hạ khác cũng nhanh chóng đấu với vệ sĩ của Từ gia.
Vuốt!
Bởi vì biết Từ Thiên Vũ rất mạnh, cho nên Hồng Diệp không chút lưu thủ, vừa lên, tất cả đều là sát chiêu.
Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu của Từ Thiên Vũ.
Nhưng Từ Thiên Vũ hai tay vẫn chấp sau lưng, chỉ di chuyển ba bước chân, chủy thủ của Hồng Diệp, ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm tới được.
Hắn tiện tay vỗ ra một chưởng, thân thể Hồng Diệp lập tức bay ngược ra ngoài, đụng vào vách tường.
Một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
"Nữ vương của thế giới ngầm? Ta còn tưởng mạnh như thế nào, hóa ra cũng chỉ là như vậy.” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.
Hồng Diệp chậm rãi đứng lên, lau sạch vết máu trên khóe miệng.
Tuy rằng, cô biết Từ Thiên Vũ khẳng định rất mạnh, nhưng không nghĩ tới, lại có thể mạnh đến mức này.
Cô thậm chí còn không đỡ được một chiêu của hắn!
Hiển nhiên, thực lực của Từ Thiên Vũ vượt xa cô, chính là một cường giả Nhật cấp!
Những người khác do Hồng Diệp mang đến cũng đã bị Trần Khôn ngăn cản.
Thực lực của Trần Khôn đã là Tinh cấp trung kỳ, một người cản mấy người cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, còn là chiếm thế thượng phong.
Chỉ trong vài phút, tất cả những người Hồng Diệp mang đến đều ngã xuống đất.
"La Sát, thực lực của ngươi ở Giang Đô cũng coi như đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta, không đáng nhắc tới. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi sẽ phải trung thành với ta, trở thành chó của ta." Từ Thiên Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng nói.
"Ngươi nằm mơ!" Hồng Diệp lạnh lùng quát.
"Đừng vội trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ." Từ Thiên Vũ nói xong, thân ảnh biến mất.
Hắn xuất hiện trước mặt một thủ hạ của Hồng Diệp - Liễu Lục. Đưa tay ra nắm lấy đầu của anh.
“Nam nhân này, hẳn là thủ hạ số một của ngươi, đúng chứ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười.
Sau đó, Từ Thiên Vũ hơi siết chặt tay.
Bùm!
Đầu của Liễu Lục nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa!
Một cái xác không đầu, bất lực ngã xuống.
Một màn này, kinh hãi tất cả mọi người.
Đây chính là Từ Thiên Vũ, cường đại mà tàn nhẫn.
“Liễu Lục!”
Nhìn thấy thủ hạ của mình bị người ta trực tiếp bóp nát đầu, thân thể Hồng Diệp kịch liệt run rẩy.
"Hiện tại, ngươi suy nghĩ như thế nào?" Từ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Tuy nhiên, thứ trả lời hắn là con dao găm của Hồng Diệp.
Thấy Hồng Diệp còn dám động thủ với mình. Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cơ thể hóa thành một tia sáng.
Bang bang!
Nắm đấm của hắn hung hăng đánh vào thân thể Hồng Diệp.
Mỗi một quyền đi xuống, trong miệng Hồng Diệp sẽ phun ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, Hồng Diệp thật sự nhận ra, cô vẫn là đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ.
Từ Thiên Vũ này, không chỉ là cường giả Nhật cấp, có thể còn là Nhật cấp đỉnh phong!
Từ Thiên Vũ hai tay giơ Hồng Diệp lên không trung. Rồi hung hăng đập cô xuống đầu gối của hắn!
"Lâm Hiên, thì ra cậu và Lâm tổng quen nhau à? Sao không nói sớm."
“Đúng vậy, từ lúc đi học tôi đã cảm thấy tương lai cậu khẳng định có tiền đồ rồi."
"..."
Một đám bạn học cũ, thái độ đối với Lâm Hiên lập tức thay đổi 180 độ.
Hiển nhiên, Lâm Hiên hiện tại đã không còn là con rể không địa vị mà bọn họ từng biết.
"Lâm Hiên, bây giờ cậu có bạn gái không? Nếu không, chúng ta thêm WeChat nhé?” Một bạn nữ thậm chí còn chủ động đến xin liên lạc.
Điều này làm cho Ngô Hữu Lượng rất xấu hổ.
Rõ ràng, hôm nay hắn mới là sân nhà.
Những nữ nhân này phải là vây quanh hắn mới đúng.
Nhất là lớp trưởng Khương Phán, ánh mắt nhìn Lâm Hiên đều đã thay đổi.
Hôm nay nếu không phải Lâm Hiên xuất hiện, cô nàng chỉ có thể đồng ý làm bạn gái của hắn.
Đối với những bạn nữ muốn thêm wechat, Lâm Hiên trực tiếp bảo bọn họ thêm Lý Thiết Trụ.
Tuy rằng nữ sinh kia thật ra muốn thêm Lâm Hiên, nhưng các nàng biết, Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên là bạn thân nối khố.
Thêm Lý Thiết Trụ chẳng khác nào thêm Lâm Hiên.
Lý Thiết Trụ cũng không từ chối bất cứ ai.
Tất cả đã được thêm vào.
Về phần Trần Đình, cô ta có hơi xấu hổ. Vốn là cô có wechat của Lý Thiết Trụ.
Chỉ tiếc, lúc chia tay, trực tiếp đem Lý Thiết Trụ kéo đen.
Tình huống hiện tại, cô cũng không còn mặt mũi đi thêm wechat của Lý Thiết Trụ nữa.
Chỉ đành thức thời rời đi.
Một đám bạn nữ, tuy rằng không thể thêm wechat của Lâm Hiên, nhưng vẫn vây quanh Lâm Hiên, không muốn rời đi.
"Lâm Hiên, khi nào rảnh rỗi, đến nhà tôi ăn cơm tối nha.”
Có một nữ sinh đặc biệt bạo gan, thẳng thừng mời Lâm Hiên đến nhà cô ấy ăn cơm tối.
"Lâm Hiên, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thanh âm lớp trưởng Khương Phán vang lên.
“Được rồi, được rồi, các cậu cũng đừng tranh giành với lớp trưởng, các cậu không đẹp bằng lớp trưởng đâu.”
“Đi thôi.”
Lâm Hiên đi theo Khương Phán đến cầu thang.
"Lâm Hiên, cám ơn hôm nay cậu đã giúp tôi." Khương Phán nhìn người đàn ông vẫn đẹp trai như trong ký ức này, trong lòng có loại cảm giác khó hiểu.
Cô đã nghĩ rằng đời này sẽ không cùng Lâm Hiên lại có bất kỳ giao tiếp gì.
Nhất là khi ba năm trước, Lâm Hiên gặp chuyện không may.
Cô thậm chí cho rằng, đời này sẽ không thể nào gặp được Lâm Hiên nữa.
Nhưng không ngờ ba năm sau lại gặp lại nhau. Hơn nữa, Lâm Hiên còn giúp cô trong lúc nguy cấp.
"À, đều là bạn học cũ, nên làm như vậy.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Sư phụ Sát Đế đã nói rồi, đối với một gã cường giả chân chính mà nói, tiền chỉ là con số mà thôi.
Bởi vì nếu anh ta muốn tiền, có thể có bao nhiêu tùy thích.
"Lâm Hiên, tôi biết, có lẽ 10 triệu đối với cậu chẳng là gì. Nhưng đối với tôi, số tiền này chẳng khác nào cứu mạng. Mấy tháng nay, ngày nào tôi cũng không ngủ được, thậm chí, ngay cả ngủ thiếp đi, đều sẽ bị ác mộng dọa tỉnh.”
“Vì vậy tôi không thể nhận tiền của cậu một cách vô ích. Nếu cậu có bất cứ điều kiện gì, cứ nói với tôi. Chỉ cần không quá đáng, tôi đều sẽ đáp ứng cậu…” Khương Phán cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo mình. nhỏ giọng nói.
"Tôi không có điều kiện gì." Lâm Hiên lắc đầu.
Thời gian trôi qua, nữ thần thời học sinh này ngày càng trưởng thành và quyến rũ.
Tuy nhiên, Lâm Hiên hiện tại cũng không còn là cậu bé to xác đầy nội tiết tố hồi đó.
Vì theo đuổi nữ thần, cưỡng ép đưa người khác về nhà trong một học kỳ.
Nhưng đó hoàn toàn không phải là tình yêu.
Chỉ là bởi vì Khương Phán là nữ thần trong lòng mọi người, hắn mới muốn chinh phục mà thôi.
"Được rồi, lớp trưởng, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Lâm Hiên nói xong liền muốn rời đi.
"Vậy… vậy tôi sẽ cho cậu cổ phần. Tuy rằng quy mô công ty của tôi bây giờ không lớn lắm, nhưng triển vọng phát triển rất tốt, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền." Khương Phán nói.
"Cũng được." Lâm Hiên cũng không có cự tuyệt.
Dù sao, nếu như anh thật sự không cần cái gì, nói không chừng Khương Phán còn có thể suy nghĩ nhiều.
Khi rời khỏi khách sạn Prince.
Lý Thiết Trụ trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể lên mặt một lần. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng xì hơi của Trần Đình, trong lòng càng cảm thấy sảng khoái.
“Này, Lâm Hiên, đây là tờ giấy nhỏ các cô ấy bảo tôi chuyển cho cậu." Lý Thiết Trụ đưa cho Lâm Hiên tờ giấy nhỏ.
“Vứt đi.” Lâm Hiên tùy ý nói.
“Lâm Hiên, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thử xem trong đó viết gì à?” Lý Thiết Trụ vẻ mặt xấu xa cười nói.
"Không có hứng thú."
“Haizz, cậu biết không, đám nữ sinh đó thật là khốn nạn. Sau khi biết cậu giàu có thì liền hận không thể lập tức nhào tới vồ lấy cậu.”
“Thậm chí có người còn nói với tôi, muốn tôi giúp cô ta theo đuổi cậu. Nếu thành công liền cho tôi ngủ với cô ấy. Nếu làm như vậy, chẳng phải đang cắm sừng trên đầu cậu sao?” Lý Thiết Trụ lắc đầu cười nói.
Hai người đang chuẩn bị bắt xe về Đế Phủ, đột nhiên, một đám người xông ra, bao vây lấy họ.
Cầm đầu là một phụ nữ mặc áo khoác da và quần da.
Dáng người nóng bỏng, phảng phất muốn đem quần da nổ tung.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng che một bên mắt, trông đầy sát khí.
Nhìn thấy người này, Lý Thiết Trụ lập tức không khỏi nuốt nước miếng.
Bởi vì anh biết người phụ nữ này.
Chính xác mà nói, ở Giang Đô này, sẽ không có mấy người không biết nữ nhân này.
Cô ta chính là Góa Phụ, một trong tứ đại tặc!
"Là ngươi phế bỏ Cường Tử?” Góa Phụ híp mắt đánh giá Lâm Hiên, trong mắt lóe ra khí tức nguy hiểm.
“Là tôi.” Lâm Hiên đáp.
“Tiểu tử, ngươi không biết người động vào người của ta thì sẽ có hậu quả như thế nào sao?” Góa Phụ khóe miệng cong lên.
"Tôi thật đúng là không biết đó." Lâm Hiên nói.
"Đó chỉnh là phải chết!"
"Lâm Hiên, cẩn thận một chút, cô ta chính là Góa Phụ!" Lý Thiết Trụ nhịn không được nhắc nhở.
Tuy nhiên, người phụ nữ này cũng không tự mình ra tay. Mà là quay đầu nói với người đàn ông phía sau:
“Hắc Long, ngươi đi xử hắn đi.”
Hắc Long chính là Anh Long lúc trước.
Hắn và Cường Tử đều là thủ hạ của Góa Phụ, chuyên phụ trách cho vay nặng lãi.
"Vâng, Góa Phụ tỷ." Hắc Long lập tức đứng ra.
Hắc Long vạm vỡ dị thường, cao 1,7 mét, thân đầy gân guốc, trên cổ có hình xăm một con rồng, trông khá uy phong.
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy diện mạo của Hắc Long, đều sẽ bị hù dọa.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Lâm Hiên.
Hắc Long không nói nhảm, trực tiếp đấm vào mặt Lâm Hiên.
Lâm Hiên hời hợt, không dùng chút sức cũng đã bắt được nắm đấm của Hắc Long.
Cho dù Hắc Long dùng sức thế nào, đều không thể tiến thêm một chút.
"Góa Phụ, không bằng cô tự mình lên đi, hoặc là các người cùng nhau lên cũng được." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Góa Phụ nghe vậy cười ha ha, hướng về phía Hắc Long nói: "Hắc Long, ngươi lui ra đi.”
Sau đó hung hăng nói với Lâm Hiên:
"Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này."
Chương 32 Ninh Hinh bị bắt
Đế giày cao gót của Góa Phụ nện xuống đất, sàn bê tông nứt toác ra.
Sau một khắc, thân thể của nàng như mũi tên rời cung lao về phía Lâm Hiên.
Hiển nhiên, Góa Phụ này là một võ giả thực lực không kém.
Nếu không, cũng không có khả năng trở thành vua của thế lực ngầm Giang Đô.
Lâm Hiên đang chuẩn bị đáp lại thì một đạo thân ảnh đã chắn ở trước người hắn.
Là Hồng Diệp!
Hồng Diệp nhận được tin tức Góa Phụ muốn động thủ với Lâm Hiên, liền vội chạy tới đâty.
Thân thể Góa Phụ đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nàng khó coi hỏi:
“La Sát, cô có ý gì vậy?”
“Đây là chủ nhân của tôi. Đừng làm loạn!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Chủ nhân của cô? La Sát, cô vậy mà lại dám phản bội đại tỷ?” Góa Phụ lạnh lùng.
Hồng Diệp: "Tôi không phản bội đại tỷ.”
“Không phản bội? Vậy tại sao cô lại nhận một người khác là chủ nhân?”
“Tôi đã từng thề, chủ nhân của Tứ Hợp Viện, chính là chủ nhân của tôi.” Hồng Diệp đáp.
“Ha ha, La Sát, cô canh giữ cái tứ hợp viện đổ nát kia đã mười mấy năm, hắn có từng quay lại ghé thăm cô một lần nào không? Nếu tôi là cô, đã sớm đem nó bán đi, lại lấy tiền đó mua mấy tiểu tử về hầu hạ.”
“Cô không phải là tịch mịch thiếu đàn ông quá rồi chứ? Nếu cô muốn đàn ông, ở chỗ tôi cũng không thiếu nha.”
“Cô xem, Hắc Long thế nào? Thân thể của hắn tuyệt đối có thể làm cô sướng lên mây đó!” Góa Phụ cười to.
Lời nói của Góa Phụ làm cho Lâm Hiên có chút giật mình.
Hắn không nghĩ tới, Hồng Diệp đã mười mấy năm chưa từng gặp lại Sát Đế.
Nói cách khác, lần cuối Hồng Diệp nhìn thấy Sát Đế thì cô cũng chỉ mới mấy tuổi mà thôi?
"La Sát, hôm nay để tôi giúp cô giết hắn, triệt để cho cô tự do." Góa Phụ lớn tiếng nói.
"Tôi sẽ không để cô thương tổn ngài ấy đâu." Hồng Diệp nhíu mày.
“La Sát, cô cho rằng cô có thể ngăn cản được tôi sao?” Gỏa Phụ khẽ hừ một tiếng, sau đó từ trong áo khoác da lấy ra một cây roi, quất về phía Hồng Diệp.
Hồng Diệp rút dao găm mang theo bên người ra, đấu với Góa Phụ.
Roi của Góa Phụ đánh ra, thu về đều mang đến công kích không nhỏ.Mỗi một lần ra roi đều sẽ phát ra âm thanh nổ vang, nện xuống đất, trực tiếp làm mặt đất nứt ra.
Góa Phụ lúc này mặc áo khoác da bó sát, dáng người nóng bỏng, cầm roi da nhỏ. Nếu không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi nào đó kia, khẳng định là rất kích thích.
Chỉ là nếu thật bị Góa Phụ dùng roi da quất vào, phỏng chừng xương cốt sẽ bị gãy thành mấy đoạn.
Còn Hồng Diệp thì lại có ưu thế về tốc độ.
Thực lực của Hồng Diệp và Góa Phụ vốn ngang ngửa nhau. Trong lúc nhất thời, hai bên đều khó phân thắng bại.
Lâm Hiên rất nhanh liền nhìn ra được thực lực của hai người.
Ngoài bảy bước, Góa Phụ mạnh mẽ.
Mà trong vòng ba bước, lại là Hồng Diệp chiếm ưu thế.
Chỉ cần Hồng Diệp có thể đến gần Góa Phụ trong vòng ba bước, cô sẽ có thể đánh bại Góa Phụ.
Nhưng hiển nhiên, Hồng Diệp căn bản không có khả năng tiến vào trong vòng ba bước, thậm chí, trong vòng năm bước cũng không có khả năng.
Lâm Hiên híp mắt nói với Hồng Diệp:
"Hồng Diệp, khí trầm đan điền, trái hai phải ba, lui một tiến hai, trước ba sau bốn..."
Hồng Diệp hiểu được, lời Lâm Hiên nói, là đang nói bước chân.
Lập tức, làm theo lời Lâm Hiên nói. Sau đó cô liền cảm thấy tốc độ của mình tăng lên rất nhiều.
Cho dù đang tấn công hay tránh né, đều trở nên tinh diệu hơn.
Cái gọi là dài một tấc, một tấc mạnh, Góa Phụ cầm roi da trong tay, Hồng Diệp căn bản không tới gần được.
Con dao găm của cô không có nhiều tác dụng.
Nhưng với những bước Lâm Hiên dạy, cô thực sự đã tiến gần hơn.
Chẳng bao lâu, Hồng Diệp đã áp sát được Góa Phụ trong vòng ba bước chân!
Con dao găm vung nhiều lần, ngay lập tức cắt nhiều lỗ trên áo khoác da của Góa Phụ.
Đó là Hồng Diệp đã lưu tình, nếu không, cũng không chỉ đơn giản là cắt rách áo da.
Bởi vì vóc người Góa Phụ rất nóng bỏng, áo da vốn đã chống đỡ đến sắp bung. vỡ ra, bị dao găm của Hồng Diệp cắt trúng, lập tức tách ra.
Một mảng lớn tuyết trắng lóa lộ ra.
Góa Phụ vội vàng chắp tay ôm lại để tránh bị lộ.
“Cô thắng!” Góa phụ đành phải chấp nhận thua cuộc.
"Từ Thiên Vũ đã trở lại, còn có thế lực sau lưng Thẩm gia. La Sát, cô không thể giữ hắn ta.”
Góa phụ lạnh lùng nói một câu, sau đó mang theo người của mình rời đi.
Tuy rằng hai nhà Thẩm Từ tận lực phong tỏa tin tức.
Nhưng Góa Phụ là một trong Tứ đại tặc, tai mắt trải rộng khắp Giang Đô, đương nhiên là biết những chuyện Lâm Hiên gần đây làm ra.
Tất nhiên Hồng Diệp cũng biết điều đó.
Nhưng mặc kệ đối thủ mạnh cỡ nào, cô cũng sẽ không lùi bước.
Sau khi nghe những gì Góa Phụ nói, Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp hỏi:
"Hồng Diệp, cô có biết thế lực sau lưng Thẩm gia là ai không?”
Thế lực sau lưng Thẩm gia, chắc chắn chính là người đã lấy đi một quả thận khác của hắn!
Hồng Diệp lắc đầu:
"Tôi cũng không biết, chỉ biết rằng đó là một sự tồn tại rất đáng sợ. Hai ngày nay tôi đã cho người đi điều tra qua. Tuy nhiên những người có khả năng biết thế lực bên kia tồn tại, đều là thà chết không nói, nên tạm thời cũng không có đầu mối, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục cho người đi điều tra."
“Không sao, tin tưởng không bao lâu nữa, Thẩm Vạn Quốc sẽ nhịn không được liên lạc với bọn họ thôi." Lâm Hiên híp mắt nói.
"Đúng rồi, Lâm Hiên, vừa rồi ngài mới dạy tôi chuyển động gì vậy?” Hồng Diệp có chút hưng phấn nhìn Lâm Hiên.
Đây là lần đầu tiên cô đánh bại Góa Phụ một cách trực diện.
Thật ra mối quan hệ bốn người trong Tứ đại tặc cũng không tốt lắm, thậm chí còn có thể coi là căng thẳng.
Giữa bốn người họ thường xảy ra xích mích, thậm chí họ còn muốn thôn tính lãnh thổ của nhau.
Ví dụ như tứ hợp viện của Hồng Diệp, Góa Phụ đã được coi trọng từ lâu, muốn đoạt lấy nó. Đáng tiếc, vẫn không thành công.
"Bảy bước tất sát! Nếu luyện đến cực hạn, phối hợp với năng lực cận chiến của cô, chí ít có thể đánh hai cái tiểu cấp." Lâm Hiên nói.
Thực lực của Hồng Diệp ở Nguyệt Cấp trung kỳ, so với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn một chút.
Nói cách khác, nếu như đem bảy bước tất sát luyện đến cực hạn, thực lực của cô, có thể đạt tới Nguyệt Cấp đỉnh phong?
"Đi thôi, chúng ta trở về thôi."
…
Từ gia.
Từ Thiên Vũ rốt cục đã trở về.
“Anh, anh cuối cùng cũng về rồi. Anh nhất định phải báo thù cho em.”
Nhìn thấy Từ Thiên Vũ về, trên mặt Từ Thiên Thành hiện lên vẻ mừng như điên.
Từ Thiên Vũ thản nhiên nói: "Yên tâm đi, dám thương tổn em trai ta, ta nhất định sẽ để cho hắn trả giá đắt.”
Trên người Từ Thiên Vũ tản ra một cỗ khí tức cường đại, làm cho Trần Không - võ giả được Từ gia cung phụng cảm giác được tim hắn đập dồn dập.
Đây chính là đồ đệ của chiến thần sao?
So với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Anh, hiện tại anh đã đạt đến cấp bậc gì rồi?”
Tuy rằng anh trai là đồ đệ của chiến thần, nhưng trong lòng Từ Thiên Thành vẫn có chút không yên tâm. Dù sao Trần Khôn cũng là bị Lâm Hiên một chưởng đánh bay.
“Trước mắt là Nhật cấp đỉnh phong. Sư phụ ta nói, nhiều nhất một năm nữa là ta có thể tiến vào hàng ngũ tông sư!” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.
Nhật cấp đỉnh phong!
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng Trần Khôn phát hiện mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ. Hắn còn tưởng rằng Từ Thiên Vũ nhiều nhất là Nhật cấp sơ kỳ.
Có một sư phụ chiến thần thật là tốt!
“Mang người vào đây!” Từ Thiên Thành vỗ vỗ bàn tay.
Ngay sau đó, hơn chục người cả nam lẫn nữ được vệ sĩ của Từ gia đưa vào.
Là người của Ninh gia!
Ninh gia lão gia tử - Ninh Tài Thần cùng với tất cả hậu duệ trực hệ của Ninh gia.
Đương nhiên còn có cả Ninh Hinh, Ninh Phú Quý, Trần Tú đều đã bị Từ Thiên Thành bắt.
Chương 33 Thủ đoạn bẩn thỉu
Từ Thiên Vũ cũng không giống Cao Viễn Sơn, tự mình đi tìm Lâm Hiên.
Mà hắn để cho Từ Thiên Thành bắt giữ hết người của Ninh gia, như vậy Lâm Hiên sẽ phải ngoan ngoãn đến chịu chết.
Đồng thời cũng phòng ngừa Lâm Hiên nhận được tin tức trốn đi.
Đương nhiên, Lâm Hiên vẫn là có thể trốn đi, nhưng như vậy, tất cả người Ninh gia, đều phải chết.
"Từ thiếu, ba năm trước, chúng tôi cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình Ninh Phú Quý, thật sự không liên quan đến chúng tôi!" Anh cả của Ninh Phú Quý - Ninh Hữu Quý vẻ mặt sợ hãi nói, vô cùng nhu nhược quỳ xuống trước mặt Từ Thiên Thành.
“Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, cầu xin ngài thả chúng tôi đi, chỉ cần ngài thả chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đem tên tạp chủng Lâm Hiên kia đưa đến trước mặt ngài, tùy ý ngài xử trí!"
"Lâm Hiên chỉ quan tâm Ninh Hinh, ngài bắt Ninh Hinh là được rồi, không cần phải bắt chúng tôi đâu!”
"..."
Một đám người Ninh gia, một bên mắng Lâm Hiên, một bên hướng Từ Thiên Thành cầu xin tha thứ.
Không có cách nào, nếu Từ gia muốn nghiền chết Ninh gia, quả thực quá đơn giản.
Huống chi, Từ gia hiện tại còn có một vị chiến thần tương lai.
“Đem bọn họ thả ra đi, bọn họ không liên quan gì đến tôi, tôi đã không còn là người nhà họ Ninh nữa rồi!”
Nghe người Ninh gia lạnh lùng nói chuyện cùng với chửi rủa, Ninh Hinh cắn răng nói.
"Nữ nhân, gọi điện thoại, gọi Lâm Hiên tới đây." Từ Thiên Vũ cười tủm tỉm nói.
"Từ thiếu, có phải chỉ cần chúng tôi gọi Lâm Hiên tới đây, ngài sẽ thả chúng tôi ra không?" Ninh Tài Thần vẻ mặt chờ mong nhìn Từ Thiên Vũ.
"Đương nhiên... Không! Hôm nay, Lâm Hiên đến, các ngươi phải chết, Lâm Hiên không đến, các ngươi cũng phải chết! "Trên mặt Từ Thiên Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Muốn làm đồ đệ chiến thần, cũng không phải là chuyện dễ.
Cái gì gọi là chiến thần?
Cũng không phải chỉ dựa vào võ công cao cường thì liền được gọi là chiến thần, mà là cần đến chiến trường chân chính chém giết.
Tuy Từ Thiên Vũ hiện tại còn chưa phải là chiến thần, nhưng vì bồi dưỡng hắn, chiến thần Thiên Thanh đã bắt đầu để cho hắn ra chiến trường chém giết.
Điều này khiến cho trên người Từ Thiên Vũ tràn ngập sát ý.
Đắc tội với Từ Thiên Vũ hắn, chỉ có một chữ chết.
Hơn nữa bởi vì có chiến thần đứng sau lưng, nên hắn trên cơ bản muốn giết ai cũng được.
Lời nói của Từ Thiên Vũ, làm cho sắc mặt mọi người Ninh gia đều trở nên trắng bệch.
“Lâm Hiên, ngươi đáng bị chém chết ngàn lần!”
“Lâm Hiên, lão tử cho dù là làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đều là tiện nhân ngươi, là ngươi hại Ninh gia!”
"..."
Một nhóm người của Ninh gia lớn tiếng chửi bới, cho dù là Từ Thiên Vũ muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không dám mắng Từ Thiên Vũ. Chỉ có thể gieo oán hận lên người Lâm Hiên cùng Ninh Hinh.
"Ninh Hinh, gọi điện thoại cho Lâm Hiên, bảo hắn ta nhanh tới chịu chết!" Từ Thiên Thành nói với Ninh Hinh.
"Tôi sẽ không gọi!" Ninh Hinh kiên quyết lắc đầu.
Mặc kệ Lâm Hiên có tới hay không, Từ Thiên Vũ cũng sẽ không buông tha cho Ninh gia, vậy còn để cho Lâm Hiên tới chịu chết làm gì?
Tuy rằng Ninh Hinh biết, Lâm Hiên hiện tại cùng ba năm trước không giống nhau.
Nhưng Từ Thiên Vũ là đồ đệ của chiến thần.
Lâm Hiên chắc chắn không phải là đối thủ.
"Ha ha, gọi Lâm Hiên tới đây, tuy rằng các ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta sẽ làm cho các ngươi chết nhanh một chút.”
“Nhưng nếu Lâm Hiên không đến, vậy các ngươi cứ chuẩn bị đón nhận địa ngục khủng bố đi!”
Từ Thiên Vũ từ chỗ ngồi đứng lên, tiện tay bắt lấy một người Ninh gia.
Sau đó, lấy ra một con dao nhỏ.
Xoẹt!
Theo động tác của Từ Thiên Vũ, gân tay, chân của người Ninh gia kia tất cả đều bị cắt đứt.
"A!" Người nọ đau đớn kêu thảm thiết.
"Ninh Hinh, cô mau gọi điện thoại đi!"
“Từ Thiên Vũ, có cái gì cứ hướng về phía tôi, không nên thương tổn những người khác!” Ninh Hinh lớn tiếng nói.
Mà những người còn lại ở Ninh gia, nhìn thấy cảnh này, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
"Ta lại nói lại một lần nữa, gọi điện thoại cho Lâm Hiên!" Từ Thiên Vũ hừ lạnh.
Ninh Hinh cắn chặt môi, tuy rằng cô không muốn Lâm Hiên đến chịu chết. Nhưng cũng không muốn liên lụy người Ninh gia, trong lúc nhất thời, không biết nên làm gì mới tốt.
“Cô không quan tâm đến tên này phải không? Vậy còn cha cô thì sao? Cô cũng sẽ mặc kệ chứ?”
Từ Thiên Vũ đi tới trước mặt Ninh Phú Quý, xách Ninh Phú Quý lên.
Tiếp theo, lại lấy dao ra, muốn cắt đứt gân của Ninh Phú Quý.
Ninh Phú Quý cả người tê liệt vì sợ hãi.
“Từ thiếu, tôi biết làm sao tìm được Lâm Hiên!"
"Ồ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười: "Nói!"
“Tiểu tử kia làm tiểu bạch kiểm của Hồng Diệp. Chỉ cần tìm được Hồng Diệp, hẳn là có thể tìm được tiểu tử kia!”
Ninh Phú Quý nhìn con dao cách cổ mình chưa đầy một cm, nuốt nước bọt nói.
“Hồng Diệp? Đó là ai?” Từ Thiên Vũ nheo mắt, hỏi Từ Thiên Thành.
"Chính là tổng giám đốc tập đoàn Hồng Diệp, hơn nữa cô ấy còn có một thân phận là La Sát, một trong tứ đại tặc của Giang Đô..." Từ Thiên Thành nói.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là Từ gia, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc tứ đại tặc.
Nhưng có Từ Thiên Vũ ở đây thì khác.
"Ở địa bàn của ta, cũng có người dám tự gọi là ‘đại tặc’?” Từ Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức nói với Từ Thiên Thành:
"Lập tức để cho Hồng Diệp kia mang theo Lâm Hiên tới đây cho ta!”
Từ Thiên Thành không có thông tin liên lạc của Lâm Hiên, nhưng của Hồng Diệp thì có thể tra được.
Lập tức yêu cầu cấp dưới tìm số điện thoại của Hồng Diệp, sau đó gọi đi.
"Tôi là Hồng Diệp, xin hỏi ai?" Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ điện thoại.
“Tôi là Từ Thiên Thành, lập tức mang Lâm Hiên đến Từ gia!” Từ Thiên Thành ngữ khí ra lệnh nói.
"Có bệnh!" Hồng Diệp lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Là một trong tứ đại tặc, Hồng Diệp không cần phải nể mặt Từ Thiên Thành hay thậm chí là Từ gia một chút nào cả!
“Anh, cô ta cúp điện thoại rồi.” Từ Thiên Thành có chút ngượng ngùng nhìn về phía Từ Thiên Vũ.
"Ồ? Thú vị, gọi lại đi." Từ Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Điện thoại lại được bấm số, lần này là Từ Thiên Vũ cầm điện thoại, hắn chỉ nói một câu.
"Ta là Từ Thiên Vũ."
Hồng Diệp nghe thấy câu này thì hơi cau mày.
Hôm nay Góa Phụ mới nói Từ Thiên Vũ đã trở lại, cô không thể giữ Lâm Hiên.
Nhưng không ngờ hắn lại tìm đến sớm như vậy.
“Từ tiên sinh, ngươi muốn cái gì?” Hồng Diệp trầm mặc một lát, hỏi.
Cô có thể phớt lờ Từ Thiên Thành, nhưng Từ Thiên Vũ thì lại khác.
“Ta cho ngươi nửa giờ, mang theo Lâm Hiên đến Từ gia. Nếu không dù là chủ tịch Hồng Diệp hay là La Sát, ngày mai đều sẽ không còn tồn tại.” Từ Thiên Vũ thản nhiên nói.
“À đúng rồi, toàn bộ Ninh gia đang nằm trong tay ta, bao gồm cả người phụ nữ tên Ninh Hinh.” Từ Thiên Vũ bổ sung.
“Từ Thiên Vũ, ngươi là đồ đệ chiến thần mà cũng sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hả? Ngươi có phải đàn ông không?”
Nghe Ninh Hinh đang nằm trong tay Từ Thiên Vũ, biểu cảm của Hồng Diệp lập tức thay đổi, tức giận hét vào điện thoại.
“Ta có phải đàn ông không? Chắc phải nên hỏi người phụ nữ tên Ninh Hinh một chút…”
Chương 34 Kỷ niệm cũ
“Chị Hồng Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thiết Trụ đang ăn xúc xích nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp xanh mét liền mở miệng hỏi.
“Ninh Hinh bị bắt rồi!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Cái gì? Vậy tôi lập tức thông báo cho Lâm Hiên." Lý Thiết Trụ sợ tới mức rơi xúc xích xuống đất, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hiên.
Anh biết Ninh Hinh cực kỳ quan trọng đối với Lâm Hiên.
“Chết tiệt. Lâm Hiên không bắt máy. Để tôi thử liên lạc bằng phương thức khác xem sao.”
Lý Thiết Trụ vội vàng mở WeChat ra.
Vừa rồi, vốn là Lâm Hiên ở cùng bọn họ.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lâm Hiên đã bị lớp trưởng Khương Phán gọi lại, nói muốn ký hiệp ước chuyển nhượng cổ phần cho hắn.
Điện thoại của những bạn nữ khác Lý Thiết Trụ đều có thêm vào. Nhưng duy nhất là không có thêm số của Khương Phán.
Cho nên hiện tại chỉ có thể tìm các bạn nữ khác hỏi xem, có liên lạc của Khương Phán hay không.
“Thiết Trụ, nhanh như vậy đã nhớ người ta rồi sao?” Giọng nói của Nguyễn Mị vang lên.
"Nhớ cái đầu của cậu, cậu có liên lạc với lớp trưởng không? Cho tôi đi.” Lý Thiết Trụ mở miệng nói.
"Khương Phán? Tôi cũng không có nha.”
Nữ bạn học hung hăng nói, nàng đương nhiên có, chỉ là không muốn đưa cho Lý Thiết Trụ mà thôi.
"Thiết Trụ, cậu tìm Khương Phán làm gì, tôi không xinh đẹp sao?" Giọng nói của nữ sinh lại càng khiến người ta tê dại.
Nghe đối phương không có, Lý Thiết Trụ trực tiếp cúp máy, sau đó lại gọi cho một nữ sinh khác.
Nhưng kết quả thu được đều giống nhau, đều nói không có phương thức liên lạc của Khương Phán.
Rõ ràng không phải họ không có mà là họ không muốn cho.
Điều này càng khiến Lý Thiết Trụ lo lắng hơn nữa.
May mắn là Hồng Diệp có cách tra được số điện thoại của Khương Phán thông qua thông tin công ty của cô.
Nhưng điện thoại của Khương Phán cũng tắt máy!
"Hai người này sao lại đều tắt máy vậy trời?" Lý Thiết Trụ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Không sao, tôi sẽ cho người đến công ty Khương Phán tìm. Hiện tại tôi đi Từ gia trước, nếu cậu sợ thì đừng đi theo." Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Tôi sợ cái đé*o.”
…
"Không phải nói ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần sao?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Khương Phán.
Khương Phán rõ ràng nói là đi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nhưng lại đưa Lâm Hiên đến trường học.
"Thỏa thuận cổ phần ở công ty, lát nữa thư ký sẽ đưa tới cho tôi, cậu cùng tôi đi dạo trong trường được không?"
Khương Phán đứng ở cổng trường, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên.
Gương mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng đẹp mắt.
Giày cao gót đã được cởi ra, thay thế bằng một đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa.
Cảnh tượng này khiến Lâm Hiên trong phút chốc cảm thấy mình như trở lại mười bảy, mười tám tuổi.
Khi đó, mọi người đều rất đơn giản. Không giống như bây giờ, tất cả đều vì lợi ích riêng.
Có đôi khi, vì lợi ích, thậm chí ngay cả người nằm bên gối cũng có thể xuống tay.
Mà khi đó, nắm tay một cái, tưởng chừng như cả đời.
Khương Phán vẫn rất đẹp, trường học cũng vẫn là trường học đó, chỉ là sửa lại một chút, không có nhiều thay đổi.
Tuy nhiên, tuổi trẻ… đã mãi mãi đi xa.
Lâm Hiên gật gật đầu, đi theo Khương Phán, cùng nhau đi về phía trường học.
Nhưng cả hai bị bảo vệ chặn lại.
“Chú, chúng cháu đều là học sinh của trường, muốn đi thăm trường.” Lâm Hiên nói với bảo vệ.
"Học sinh? Lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem?" Chú bảo vệ híp mắt nói.
"Chúng tôi là cựu học sinh.”
“Không có thẻ học sinh không được vào!” Bác bảo vệ kiên quyết.
“Vậy… Chú đi nói với lãnh đạo nhà trường là chúng tôi muốn quyên góp cho trường cũ một triệu.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Nghĩ thầm, quyên góp tiền thì có thể vào được rồi chứ?
"Cho dù cậu quyên góp 10 triệu, cũng không liên quan gì đến tôi, vẫn là câu nói đó, muốn vào trường cần có thẻ học sinh hoặc thẻ giáo viên!"
Người bảo vệ nói xong nhắm hai mắt lại, không để ý tới hai người.
"Không sao, tôi có biện pháp."
Khương Phán kéo Lâm Hiên đến dưới một bức tường, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, chúng ta trèo tường vào đi! "
“Cái này… không tốt lắm." Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.
"Hiện tại biết không tốt rồi? Lúc đi học cậu và Lý Thiết Trụ trèo tường trốn học, tôi nói thế nào, các cậu đều không nghe!" Khương Phán cười nói.
"Khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lâm Hiên xấu hổ gãi gãi đầu.
"Lâm Hiên, lại đây." Khương Phán vỗ vỗ lên tường.
"Làm gì?"
“Đương nhiên là cậu đưa tôi lên, tôi là con gái, làm sao có thể trèo qua bức tường cao như vậy chứ?”
Từ khi còn là học sinh, cô đã là một cô gái ngoan, có phẩm chất và học tập xuất sắc, chưa bao giờ làm điều gì xấu.
Nhưng khi vào xã hội cô mới biết được, thế giới này, cũng không đơn thuần như cô nghĩ.
Ví dụ như đối tác kia, rõ ràng là người mà cô rất tin tưởng, cuối cùng lại phản bội cô ấy.
"Lớp trưởng, cậu thật sự muốn trèo tường à?" Nhìn bộ dáng Khương Phán nóng lòng muốn thử, Lâm Hiên có chút ngây người.
“Ừ, Lâm Hiên mau tới đây đỡ tôi!”
Lâm Hiên đành chủ động ngồi xổm xuống, để Khương Phán giẫm lên bả vai mình.
“Cao một chút, cao hơn một chút, được rồi, tôi lên được rồi.”
“Lâm Hiên, cậu cũng lên đây đi.”
"Được."
Lâm Hiên vừa mới trèo qua tường, liền nhìn thấy chú bảo vệ cầm gậy cao su hướng hai người chạy tới.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Không được rồi, bảo vệ tới rồi, chạy đi!”
Khương Phán nắm lấy tay Lâm Hiên, hai người điên cuồng chạy.
Khung cảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, đầy kỉ niệm.
Hai người chạy mệt, trốn dưới gốc cây.
Thể lực Khương Phán tương đối kém, thở hổn hển nặng nề, trên mặt còn hiện lên mồ hôi dày đặc.
Nhưng lại tràn đầy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó được coi xấu xa từ nhỏ đến lớn.
Không nghĩ tới, còn rất kích thích.
"Lâm Hiên, cậu còn nhớ không, khi đó mỗi ngày tan học, cậu và Lý Thiết Trụ đều sẽ tới tiễn tôi, còn nói hai người sẽ là kỵ sỹ của tôi, ai dám đánh chủ ý với tôi, sẽ đánh người ta."
"Tôi tưởng là nói giỡn, không nghĩ tới là đánh thật. Còn bị trường học ghi sổ. Thế nhưng sau lần đó, thật đúng là không còn người dám viết thư tình cho tôi, làm tôi được thanh tĩnh không ít.”
"Tình cảm của cậu và Lý Thiết Trụ thật tốt. Nhưng mà Lâm Hiên, cậu nói thử xem, nếu lúc ấy tôi thật sự đáp ứng làm bạn gái của một trong hai. Hai anh em các cậu, có thể trở mặt thành thù hay không?"
"A, cái này... Lúc ấy hai chúng tôi đều là theo đuổi chơi thôi. Không có nghĩ đến thật sự thành công thì sẽ như thế nào.” Lâm Hiên gãi gãi đầu.
“Thì ra lúc đó hai người theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, mà chỉ là chơi đùa?” Khương Phán ra vẻ tức giận nói.
"Thích, đương nhiên thích, khi đó hầu như tất cả nam sinh đều thích cậu mà." Lâm Hiên nói.
"Còn bây giờ thì sao?" Khương Phán nghiêng đầu lại, dùng đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Lâm Hiên.
--------------------------------
Tác giả:Ninh Hinh sắp chết rồi kìa hai má!!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chương 35 Hồng Diệp đến
Lúc này, khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, Lâm Hiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khương Phán một cách rõ ràng.
Mùi không nồng lắm, nhẹ như mùi hoa nhài.
Mỗi người đàn ông trong thời đi học, trong trái tim đều sẽ chứa một bông hoa không có được.
Lâm Hiên cũng vậy.
Huống chi, Khương Phán không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
"Lâm Hiên, cậu biết không? Khi đó, tôi tuy rằng nói chán ghét các cậu, bảo các cậu đường tiễn tôi về nữa. Nhưng trong lòng lại rất muốn gặp… Nếu một ngày hai người không tiễn về, tôi lại cảm thấy thiếu cái gì đó!”
Vốn Khương Phán muốn nói rất muốn gặp Lâm Hiên, nhưng cuối cùng, lại nói là muốn gặp hai người.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phán, Lâm Hiên thất thần trong giây lát.
Bầu không khí trở nên có chút mập mờ.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.
“Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Cả hai bị chú bảo vệ khó chịu tìm thấy. Đành phải lại chạy đi.
“Chú à, bọn tôi thật sự là đến quyên góp, chú đừng đuổi theo nữa, chú đuổi theo nữa, cháu sẽ quyên góp cho trường học bên cạnh đó!” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
Nhưng người bảo vệ căn bản không nghe vào...
…
Từ gia.
Từ Thiên Vũ lấy tay nắm cằm Ninh Hinh, đánh giá khuôn mặt cô.
"Tuy rằng là người mù, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ninh Hinh dùng sức hất mặt mình ra khỏi tay Từ Thiên Vũ.
"Nam nhân của ngươi khi dễ em trai của ta, ta khi dễ ngươi, rất công bằng chứ?" Từ Thiên Vũ cười tà ác.
Hắn hướng về phía Từ Thiên Thành nói: “Đưa cô ta đến phòng ta, ta trước hưởng thụ một phen, chờ Lâm Hiên đến, lại ở trước mặt hắn, giết chết nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa!”
Từ Thiên Thành lập tức nói với thủ hạ: "Có nghe đại thiếu gia nói không? Đưa cô ấy đến phòng đại thiếu gia đi!”
“Vâng, Nhị thiếu gia!”
“Từ Thiên Thành, Từ Thiên Vũ các ngươi không được chết dễ dàng đâu. Ta cho dù là chết, cũng sẽ không để cho ngươi toại nguyện.” Ninh Hinh nói xong liền định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng Từ Thiên Vũ tựa hồ đã sớm đoán được, trực tiếp đem Ninh Hinh cằm hất ra.
“Làm ơn thả con gái tôi ra!” Ninh Phú Quý và Trần Tú khổ sở cầu xin.
Đáng tiếc, Từ Thiên Vũ không hề cảm động.
"Nữ nhân này cũng không tệ lắm, cũng đưa đến phòng ta đi." Từ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt kiều diễm của Trần Tú, khóe miệng cong lên.
“Từ Thiên Vũ, súc sinh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!”
Vợ và con gái sắp phải chịu nhục, Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được nữa, hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
Từ Thiên Vũ tiện tay bóp cổ Ninh Phú Quý. Cười lạnh nói:
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong liền muốn bẻ gãy cổ Ninh Phú Quý.
Nhìn thấy cảnh này, không ai trong Ninh gia dám nói một câu.
"Dừng tay."
Ngay khi cổ Ninh Phú Quý sắp bị bẻ gãy, một tiếng quát lạnh vang lên.
Tiếp theo, hơn mười thân ảnh vọt vào đại sảnh.
Hồng Diệp đến!
Cô mang theo mấy chục thủ hạ đắc lực, đều là tâm phúc của cô, thực lực rất cao.
Bình thường nếu nhiều người như vậy được phái đi, thậm chí có thể quét sạch một gia tộc như nhà họ Thẩm.
Nhưng lúc này, biểu tình của Hồng Diệp lại vô cùng nặng nề.
Bởi vì người cô đang phải đối mặt chính là Từ Thiên Vũ.
Nhìn thấy Hồng Diệp, trong mắt Từ Thiên Vũ lóe lên tia tán thưởng.
Giá trị nhan sắc của Hồng Diệp cực cao, dáng người cũng rất nóng bỏng, một bộ sườn xám màu đỏ rực, có một hương vị rất khác biệt.
"Ngươi chính là La Sát?" Từ Thiên Vũ nhìn Hồng Diệp hỏi.
“Là ta. Thả bọn họ ra!” Hồng Diệp nói.
"Ai là Lâm Hiên?" Từ Thiên Vũ nhìn lướt qua đám người.
"Anh, Lâm Hiên hình như không có tới." Từ Thiên Thành nói.
Từ Thiên Vũ nhất thời nhíu mày lại:
“Ta nhớ rõ đã nói ngươi phải mang Lâm Hiên cút lại đây đúng không? Thế nào? Xem lời ta nói là đánh rắm sao?”
Hồng Diệp không đáp lại, chỉ nói với thủ hạ:
"Lát nữa ta ngăn cản Từ Thiên Vũ, các ngươi đi cứu người đi!”
Nói xong, liền hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.
"Ngăn cản ta? Ha ha, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi.”
Từ Thiên Vũ khinh thường lắc đầu.
Hồng Diệp tay cầm chủy thủ, chân thi triển Thất Sát Bộ mà Lâm Hiên đã dạy.
Tuy rằng, hiện tại cô cũng không có đem Thất Sát Bộ luyện đến Hóa Cảnh, nhưng vẫn có thể giúp ích rất lớn.
Thực lực hiện tại của Hồng Diệp, miễn cưỡng có thể cùng Nguyệt Cấp đỉnh phong đánh một trận.
Những thủ hạ khác cũng nhanh chóng đấu với vệ sĩ của Từ gia.
Vuốt!
Bởi vì biết Từ Thiên Vũ rất mạnh, cho nên Hồng Diệp không chút lưu thủ, vừa lên, tất cả đều là sát chiêu.
Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu của Từ Thiên Vũ.
Nhưng Từ Thiên Vũ hai tay vẫn chấp sau lưng, chỉ di chuyển ba bước chân, chủy thủ của Hồng Diệp, ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm tới được.
Hắn tiện tay vỗ ra một chưởng, thân thể Hồng Diệp lập tức bay ngược ra ngoài, đụng vào vách tường.
Một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
"Nữ vương của thế giới ngầm? Ta còn tưởng mạnh như thế nào, hóa ra cũng chỉ là như vậy.” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.
Hồng Diệp chậm rãi đứng lên, lau sạch vết máu trên khóe miệng.
Tuy rằng, cô biết Từ Thiên Vũ khẳng định rất mạnh, nhưng không nghĩ tới, lại có thể mạnh đến mức này.
Cô thậm chí còn không đỡ được một chiêu của hắn!
Hiển nhiên, thực lực của Từ Thiên Vũ vượt xa cô, chính là một cường giả Nhật cấp!
Những người khác do Hồng Diệp mang đến cũng đã bị Trần Khôn ngăn cản.
Thực lực của Trần Khôn đã là Tinh cấp trung kỳ, một người cản mấy người cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, còn là chiếm thế thượng phong.
Chỉ trong vài phút, tất cả những người Hồng Diệp mang đến đều ngã xuống đất.
"La Sát, thực lực của ngươi ở Giang Đô cũng coi như đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta, không đáng nhắc tới. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi sẽ phải trung thành với ta, trở thành chó của ta." Từ Thiên Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng nói.
"Ngươi nằm mơ!" Hồng Diệp lạnh lùng quát.
"Đừng vội trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ." Từ Thiên Vũ nói xong, thân ảnh biến mất.
Hắn xuất hiện trước mặt một thủ hạ của Hồng Diệp - Liễu Lục. Đưa tay ra nắm lấy đầu của anh.
“Nam nhân này, hẳn là thủ hạ số một của ngươi, đúng chứ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười.
Sau đó, Từ Thiên Vũ hơi siết chặt tay.
Bùm!
Đầu của Liễu Lục nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa!
Một cái xác không đầu, bất lực ngã xuống.
Một màn này, kinh hãi tất cả mọi người.
Đây chính là Từ Thiên Vũ, cường đại mà tàn nhẫn.
“Liễu Lục!”
Nhìn thấy thủ hạ của mình bị người ta trực tiếp bóp nát đầu, thân thể Hồng Diệp kịch liệt run rẩy.
"Hiện tại, ngươi suy nghĩ như thế nào?" Từ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Tuy nhiên, thứ trả lời hắn là con dao găm của Hồng Diệp.
Thấy Hồng Diệp còn dám động thủ với mình. Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cơ thể hóa thành một tia sáng.
Bang bang!
Nắm đấm của hắn hung hăng đánh vào thân thể Hồng Diệp.
Mỗi một quyền đi xuống, trong miệng Hồng Diệp sẽ phun ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, Hồng Diệp thật sự nhận ra, cô vẫn là đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ.
Từ Thiên Vũ này, không chỉ là cường giả Nhật cấp, có thể còn là Nhật cấp đỉnh phong!
Từ Thiên Vũ hai tay giơ Hồng Diệp lên không trung. Rồi hung hăng đập cô xuống đầu gối của hắn!