-
Chương 1-5
Chương 1 Nữ thần tổng tài
"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?”
“Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.”
Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa
Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần.
Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô.
“Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt.
Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ của hắn.
Tất nhiên, khi đó Thẩm Ngạo Tuyết cũng chưa phải tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết.
Lúc ấy cô ta chỉ là một người phụ nữ bị hoại tử cả hai quả thận, sắp chết!
Là nhờ có một nhân viên quèn ở Ngạo Tuyết hiến một quả thận, để cô ta có thể sống tiếp.
Nhân viên quèn kia chính là Lâm Hiên!
Vì báo đáp Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết gả cho Lâm Hiên, cho Lâm Hiên trở thành con rể của nhà họ Thẩm.
Mặc dù hai người đã kết hôn nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lấy lý do thân thể không khỏe, vẫn không có cùng Lâm Hiên viên phòng
Nhưng dù vậy Lâm Hiên vẫn như trâu như ngựa mặc cho Thẩm Ngạo Tuyết sai phái.
Địa vị của hắn ở Thẩm gia, thậm chí còn không bằng một con chó!
Nhưng điều khiến Lâm Hiên không ngờ đến nhất là…
Thẩm gia không coi hắn là con người cũng không sao. Thế nhưng bọn họ còn đánh chủ ý lên quả thận còn lại của hắn?
Nửa năm sau khi vào Thẩm gia, Thẩm Ngạo Tuyết dẫn hắn đi du lịch. Hắn còn tưởng rằng mình rốt cục đã cảm động được tòa băng sơn kia, hai người rốt cục cũng tu thành chính quả.
Nhưng kết quả thì sao?
Trên đường đi du lịch, Thẩm Ngạo Tuyết đào đi quả thận thứ hai của hắn, còn thẳng tay đẩy hắn xuống vách núi!
Sau đó tuyên bố ra bên ngoài, hắn vô tình trượt chân rơi xuống núi.
Mất đi hai quả thận, lại ngã xuống vách núi, Lâm Hiên có thể nói là chết chắc!
Tuy nhiên, không có cái gì gọi là tuyệt đối!
Lâm Hiên sắp chết gặp một ông lão thần bí. Lão ta dùng một quả thận heo thay cho anh, để anh sống tiếp.
Về sau, hắn bái ông lão làm thầy. Trong ba năm qua, hắn được ông truyện thụ cho võ công lợi hại cùng y thuật tuyệt thế.
Nhưng hắn không lúc nào không nghĩ tới, nhất định phải để cho người phụ nữ vô ơn kia trả giá!
“Tiểu tử, ngươi thật đúng là cho rằng lão tử lấy thận heo đổi cho ngươi sao? Đây à thận kỳ lân, so với thận cũ của ngươi còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
“Nhưng mà hành động cướp thận này thật sự rất quá đáng. Sư phụ ủng hộ ngươi báo thù. Nhớ kỹ, lúc khoét eo nàng, không được dùng thuốc mê.”
"Tấm thẻ đen này cho ngươi, không có hạn mức, tùy ý sử dụng. Còn túi bảo vật này, ngươi không phải luôn muốn biết bên trong có cái gì sao?”
“Đây là thiên sứ lệnh, có được nó, ngươi có thể huy động ba nghìn vệ binh thiên thần xinh đẹp đang ngồi dưới trướng của vua thiên sứ Yessa. Các nàng mỗi người thực lực siêu tuyệt, có thể san bằng hết thảy.”
“Đây chính là hoàng ân của Long Nữ ban, có được quyền lực tiên trảm hậu tấu!”
“Đây là Cửu Chuyển Kim Châm, có thể tái xương hoàn cốt cho người bệnh.”
…
“Đây, hôm nay tất cả đều cho ngươi hết.”
"Nhớ kỹ, ngươi là đồ đệ của Sát Thần ta. Sau khi xuống núi, ai không phục, liền giết người đó. Muốn đào thận ai, liền đào cho ta. Không được bôi nhọ thanh danh của lão tử.”
“Còn nữa, trong người ngươi có thận Kỳ Lân, chảy dòng máu của Kỳ Lân, nếu nhịn không được…, vậy liền đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp của ngươi đi. Các nàng đều là đại mỹ nhân đó!”
Thời điểm Lâm Hiên xuống núi, sư phụ giao hết bảo bối của ông cho hắn. Dặn hắn phải là một đại chí tôn, coi như là trời sụp xuống, cũng có sư phụ chống đỡ thay hắn.
“Sư phụ, đại ân đại đức của ngài, ngày sau con nhất định báo đáp gấp bội!”
Lâm Hiên nói xong, hướng lão giả dập đầu vài cái, mới xoay người rời đi.
…
Ba năm trước, nếu không có sư phụ cứu, hắn đã bị chó hoang ăn thịt từ lâu. Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết kia lại phong quang vô hạn, trở thành tổng giám đốc nữ thần, trị giá hàng chục tỷ!
Hắn hận!
"Nữ thần Ngạo Tuyết không chỉ xinh đẹp, tài giỏi mà còn có tấm lòng nhân hậu. Nghe nói cô ấy đã để tang chồng cũ đã qua đời được ba năm. Cô ấy thật sự là chung tình. Đáng tiếc, chồng cũ của hắn ta đến khi chết cũng không thể cùng nữ thần tổng tài viên phòng…”
"Hiện tại thời hạn ba năm đã hết, nữ thần Ngạo Tuyết cũng tìm được hạnh phúc mới, lại kết hôn. Đáng tiếc, chú rể không phải là ta!”
"Nếu có thể cưới một người phụ nữ như vậy, tôi nguyện sống ít hơn năm mươi năm!"
"..."
Lúc này, dưới biển quảng cáo có không ít người, bọn họ vẻ mặt tham lam nhìn poster mỹ nữ khổng lồ kia, mê mẩn.
Nghe chung quanh truyền đến tiếng ca ngợi, trong lòng Lâm Hiên lại càng thêm hận.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Nữ thần tổng tài? Chẳng qua là một người phụ nữ tâm địa độc ác mà thôi!”
“Ngươi là ai? Sao dám mắng nữ thần Ngạo Tuyết? Cô ấy là một nhà từ thiện lớn, chỉ riêng quyên góp hàng năm, đều hơn trăm triệu! Còn dám mắng cô ấy tâm địa độc ác?”
“Đúng vậy. Nếu ngươi còn dám nói như vậy, có tin bị ăn đập không hả?”
"..."
Đám người chung quanh phẫn nộ quát.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cả người bẩn thỉu lao ra khỏi đám đông, trốn sau lưng Lâm Hiên.
“Anh ơi, giúp em với, em bị bọn họ bắt cóc!”
Người phụ nữ nắm lấy cánh tay của Lâm Hiên, vẻ mặt cầu khẩn nói với Lâm Hiên
"Lâm tổng, cô cảm thấy hắn có thể cứu cô sao?" Một âm thanh thú vị vang lên
Một khắc tiếp theo, hơn hai mươi người lao ra khỏi đám đông, bao vây hai người họ.
"Ta đã nói rồi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho!" Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi mang theo vẻ hoảng sợ.
“Lâm tổng, chúng tôi biết cô có tiền, nhưng chúng tôi ra ngoài lăn lộn, chú ý nhất chính là một chữ nghĩa. Cô an tâm lên đường đi!”
Một đại hán cầm đầu trong mắt lộ ra vẻ âm ngoan, lấy ra một con dao găm.
"Anh, tôi là Lâm Nhược Hi, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị. Chỉ cần anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Lâm Nhược Hi cắn răng cắn môi, Lâm Hiên là cọng rơm duy nhất cứu mạng cô lúc này.
Nhưng nghe Lâm Nhược Hi nói xong, Lâm Hiên cũng không thèm nhìn cô một cái, lập tức rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lâm Nhược Hi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Cũng đúng, đối phương có nhiều người như vậy, chỉ cần là người đầu óc bình thường, cũng không có khả năng ở lại chỗ này chịu chết chung.
“Tiểu tử, ta để ngươi đi sao?” Lúc này, đại hán cầm đầu lại ngăn cản đường đi của Lâm Hiên.
“Cút đi!” Lâm Hiên mặt không đổi sắc nói.
“Tiểu tử, ngươi nhục mạ nữ thần Ngạo Tuyết của ta, vốn đáng chết. Hiện tại còn biết bí mật của chúng ta, ngươi càng không thể rời đi!"
Rầm.
Đại hán vừa dứt lời, thân thể liền bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Anh em, cùng lên, giết chết hắn cho ta!”
Người đàn ông to lớn phun ra một ngụm máu tươi, hướng về đồng bọn hét lớn.
Sau một khắc, hơn hai mươi người đồng loạt rút vũ khí, hướng Lâm Hiên xông tới.
Những người này đều là cao thủ liếm máu ở đầu đao, trên người đều mang theo mạng người. Một lời không hợp, liền muốn giết người.
Lâm Hiên nâng một cước lên đá vào ngực người phía trước, ngực người nọ lập tức sụp xuống, máu tươi phun ra từ miệng.
Bay ra ngoài hơn mười thước, mới nặng nề nện trên mặt đất, sống chết không rõ.
Bang. Bang. Bang.
Chỉ trong vài giây, hơn 20 người đã ngã xuống trong vũng máu!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhược Hi hoàn toàn sợ ngây người.
Đây có phải là người không? Đóng phim cũng không dám diễn như vậy!
Cô mừng rỡ vì được cứu, đang chuẩn bị cảm tạ Lâm Hiên, thì anh ta đã sải bước đi thẳng.
Lâm Nhược Hi vội vàng đuổi theo.
“Anh đã cứu tôi. Tôi có thể đáp ứng anh một điều kiện.” Lâm Nhược Hi nói với Lâm Hiên.
“Không cần! Lâm Hiên lạnh lùng nói.”
“Không được, Lâm Nhược Hi tôi nói chuyện rất giữ lời.”
“Nếu còn đi theo, tôi sẽ giết cô.” Ánh mắt Lâm Hiên lạnh lẽo.
Lâm Nhược Hi giật nảy mình. Không dám đi về phía trước nữa. Cô có thể nhìn ra, đối phương nghiêm túc, không phải là nói đùa với cô.
Lâm Nhược Hi nhịn không được nuốt nước bọt.
Cô tuy rằng đang gặp nạn, nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc Lâm thị, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng thuộc hàng đỉnh cao. Thế mà bị người này cứ thế coi thường.
Nhưng cô sợ chết, không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Chắc là do bây giờ cô trong quá chật vật phải không?
“Chờ chị đây tắm rửa một chút, lại thay quần áo, tôi không tin không khiến anh chết mê chết mệt!”
Lâm Nhược Hi tự lẩm bẩm rồi nhanh chóng bắt taxi rời đi.
Mà Lâm Hiên lúc này đã đi về phía khách sạn Dorsett.
Món nợ từ ba năm trước, đã đến lúc tính toán!
Chương 2 Náo loạn hôn lễ
Khách sạn Dorsett là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất ở Giang Đô, lúc này đã chật kín khách.
Bởi vì hôm nay tại nơi này diễn ra hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết mặc chiếc váy cưới màu trắng,, phối hợp với nhan sắc tuyệt mỹ cùng dáng người nóng bỏng, khiến những người có mặt đều phải kinh diễm.
Đặc biệt là cánh đàn ông, càng hận không thể thay thế chú rể.
Nhưng mà chú rể ngày hôm nay - chồng sắp cưới của Thẩm Ngạo Tuyết cũng không thể coi thường.
Chú rể tên là Từ Thiên Thành, là thiếu gia của nhà họ Từ.
Thực lực của Từ gia so với Thẩm gia còn mạnh hơn mấy lần.
Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết đã từng kết hôn, nhưng cô quá xinh đẹp, lại thêm việc Thẩm Ngạo Tuyết cam đoan nàng cùng Lâm Hiên chưa từng phát sinh chuyện gì. Vì vậy Từ Thiên Thành mới nguyện ý cưới nàng.
"Lễ thành hôn kết thúc, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu." Giọng nói của MC vang lên.
Từ Thiên Thành ngay lập tức hôn người đẹp lộng lẫy trước mặt.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng phối hợp nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô hoàn toàn chẳng phải là nữ thần gì. Là một phụ nữ ác độc, đạo đức giả mà thôi. Lâm Hiên đã hiến một quả thận, cứu mạng cô. Vậy mà cô lại đem oán báo ân, giết chết cậu ấy.”
Đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp lại vang lên.
Người nói chuyện là một phụ nữ mù, chống gậy bước vào, vẻ mặt tức giận.
Lời nói của cô làm cho những người có mặt không khỏi bất ngờ, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Nhìn thấy người đến, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ u ám.
“Con mù, mày nói nhảm cái gì vậy!” Cha của Thẩm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc sắc mặt khó coi mắng.
“Nếu các người không tin lời tôi, có thể kiểm tra xem trong cơ thể cô ấy có hai quả thận hay không. Lâm Hiên hoàn toàn không phải mất tích, mà là bị cô ta giết!”
Tất cả mọi người xôn xao.
Phải biết rằng, Thẩm Ngạo Tuyết chính là vì chồng cũ thủ tiết ba năm.
Ba năm sau cô mới tiếp tục kết hôn, ở trong mắt mọi người, cô là một người trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng bây giờ lại có người nói Thẩm Ngạo Tuyết vì một quả thận khác của Lâm Hiên, giết chết Lâm Hiên?
"Ninh Hinh, nếu cô còn dám nói bậy nữa, có tin tôi cắt lưỡi cô không?” Thẩm Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
“Đương nhiên tôi tin. Ba năm trước không phải cô cũng cho người chọc mù mắt tôi sao? Thẩm đại tiểu thư còn có gì không dám làm chứ?”
“Thẩm Ngạo Tuyết, hôm nay tôi dám đến đây, là đã không có ý định sống sót rời đi. Tôi nhất định phải cho mọi người biết bộ mặt thật đáng sợ của cô.”
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này tên là Ninh Hinh, là đồng nghiệp của Lâm Hiên ở tập đoàn Ngạo Tuyết.
Một lần khi Ninh Hinh đi làm về, bị côn đồ khi dễ, là Lâm Hiên liều chết cứu cô.
Ngày hôm đó, Lâm Hiên bị đánh cả người đầy máu, nhưng vẫn gắt gao đem Ninh Hinh bảo hộ ở phía sau. Đến cuối cùng đám côn đồ đánh đủ cũng chịu rời đi.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.
Nhất là Ninh Hinh, cô đối với Lâm Hiên là yêu đơn phương.
Nhưng khi đó trong mắt Lâm Hiên chỉ có một mình Thẩm Ngạo Tuyết.
Dù sao thì Thẩm Ngạo Tuyết là nữ thần của tập đoàn Ngạo Tuyết, tất cả nhân viên nam trong công ty đều thầm mến cô. Ninh Hinh đấu cũng không đấu lại.
Sau đó Lâm Hiên lại đem thận của anh hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết, trở thành con tể của Thẩm gia. Ninh Hinh chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn sâu trong lòng.
Ba năm trước, Lâm Hiên trước khi bị sát hại, dùng chút sức lực cuối cùng gửi cho Ninh Hinh một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ "Thẩm Ngạo Tuyết!"
Ninh Hinh nhận được tin nhắn của Lâm Hiên, tự nhiên là không hiểu chuyện gì. Cô muốn gọi lại cho Lâm Hiên, lại phát hiện điện thoại của Lâm Hiên đã tắt máy.
Không bao lâu, lại nhận được tin tức, Lâm Hiên trên đường cùng Thẩm Ngạo Tuyết du lịch bị trượt chân rơi xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Ninh Hinh trong đau khổ lại nhớ đến tin nhắn Lâm Hiên gửi cho cô.
Chẳng lẽ không phải Lâm Hiên trượt chân ngã xuống vách núi? Mà là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết hắn?
Tuy rằng Lâm Hiên đã hiến một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Nhưng một quả thận chỉ là giúp cô ấy sống sót. Nếu muốn hoàn toàn sinh hoạt như người bình thường, cô ta cần cả hai quả thật.
Thẩm Ngạo Tuyết nhất định rất coi trọng một quả thận khác của Lâm Hiên!
Ninh Hinh rất nhanh đã đoán được chân tướng.
Nhưng cô ta chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Ngạo Tuyết, dù cô có nói ra cũng không ai tin.
Vì vậy Ninh Hinh bắt đầu âm thầm điều tra.
Thậm chí cả gan đi trộm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thẩm Ngạo Tuyết.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe cô đã trộm được. Đáng tiếc, cô còn chưa kịp xem thì đã bị Thẩm Ngạo Tuyết bắt được.
Thẩm Ngạo Tuyết sai người làm mù mắt Ninh Hinh.
Mắt bị mù, công việc cũng mất đi. Ninh Hinh không còn khả năng trả thù cho người đàn ông đã cứu cô, người mà cô yêu thầm.
Hôm nay, Thẩm Ngạo Tuyết kết hôn, còn được ca ngợi là một nữ thần nhân ái và chính trực.
Ninh Hinh trong lòng cực kỳ hận.
Cô lén từ trong nhà chạy ra, nhờ một người qua đường tốt bụng đưa cô đến dự đám cưới của Thẩm Ngạo Tuyết.
Cô biết báo thù là vô vọng, nhưng cho dù không cách nào báo thù. Cô cũng muốn ngay tại ngày quan trọng nhất của Thẩm Ngạo Tuyết, nói ra sự thật này.
“Ngạo Tuyết, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Từ Thiên Thành đương nhiên không tin lời Ninh Hinh nói, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Dù sao, hắn cũng đã chuẩn bị cưới Thẩm Ngạo Tuyết nhưng hắn cũng không muốn cưới một nữ nhân tàn nhẫn.
"Thiên ca, anh đừng nghe cô ấy nói nhảm. Người phụ nữ này thích Lâm Hiên, Lâm Hiên lại cưới em nên cô ấy liền ôm hận, cố ý bôi nhọ em.”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền nháy mắt với vệ sĩ của mình
Vệ sĩ lập tức đi tới, bắt Ninh Hinh lại.
"Ha ha, Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo Tuyết chính là một phụ nữ tâm địa như rắn độc. Anh cưới cô ta về, buổi tối đi ngủ nhất định phải cẩn thận, hôm sau tỉnh dậy coi chừng mất một quả thận trong người đấy!”
Ninh Hinh trên mặt đầy nước mắt nhưng lại cười thật to.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào Ninh Hinh, thân thể mềm mại run lên, thực sự chán ghét đến cực điểm.
Sớm biết người này sẽ đến hôn lễ của nàng náo loạn, ba năm trước nên giết chết ả!
Nhưng bây giờ cũng không phải quá muộn…
"Thẩm tổng, xử trí cô ấy như thế nào?" Vệ sĩ nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết
Mặc dù lúc này Thẩm Ngạo Tuyết muốn chặt Ninh Hinh thành từng mảnh nhưng cô ta không nói ra miệng. Dù sao hình tượng của cô ta vẫn là một nữ thần thiện lương, nhân nghĩa.
“Người phụ nữ này dám vu khống Ngạo Tuyết nhà ta, đem đầu lưỡi của cô ta cắt đi, xem còn dám nói lung tung hay không.” Cha của Trầm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc lên tiếng.
Ông biết, lúc này, ông nên đứng ra làm người ác!
Vệ sĩ lập tức siết chặt cằm Ninh Tâm, khiến cô không tự chủ được há to miệng. Sau đó, rút lưỡi của cô ấy ra!
Đây chính là Thẩm gia.
Độc ác và tàn nhẫn!
‘Con khốn, nếu mày dám làm hỏng việc tốt của tao, tao sẽ tìm vài tên ăn mày chơi chết mày.’ Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ ác độc.
“Lâm Hiên, tôi đến gặp cậu đây…” Ninh Hinh nhắm mắt lại, thần sắc bình tĩnh.
Cô biết hôm nay cô phải chết.
Nhưng trong ba năm qua, cô sống còn tệ hơn cả chết! Nếu không hôm nay cô cũng không đến quậy hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
Chết rồi có lẽ tốt hơn. Ít nhất có thể gặp lại Lâm Hiên.
“Các ngươi muốn chết!!!”
Đúng lúc này, một âm thanh giận dữ đến cùng cực vang vọng khắp khách sạn.
Chương 3 Tôi chơi chán rồi, nhường đó
Lâm Hiên từng bước từng bước đi vào khách sạn.
Theo hắn tiến vào, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương!
Anh đến đây đã được một lúc.
Chỉ là không nghĩ tới Ninh Hinh sẽ thay hắn ra mặt.
Càng không ngờ một cái tin nhắn của anh vào ba năm trước lại hại Ninh Hinh thảm như vậy.
Không thể không nói, Ninh Hinh kỳ thật cũng rất đẹp, so với Lâm Hiên lớn hơn một tuổi, cũng so với Lâm Hiên vào công ty sớm hơn một chút.
Cô đối với Lâm Hiên rất chiếu cố. Nhất là sau khi được Lâm Hiên cứu, mỗi ngày đều sẽ mua một phần bữa sáng đặt ở trên bàn Lâm Hiên.
Lâm Hiên làm không xong công việc, Ninh Hinh cũng sẽ giúp đỡ xử lý.
Có thể nói, trong mắt Ninh Hinh, tất cả đều là Lâm Hiên.
Nhưng trong mắt anh lúc đó, lại chỉ có Thẩm Ngạo Tuyết. Bỏ qua người phụ nữ thật lòng yêu anh này.
Đáng chết! Thẩm Hạo Tuyết vậy mà dám chọc mù mắt Hinh tỷ?
Nếu như không phải hôm nay anh trở về, Hinh tỷ nhất định sẽ bị tra tấn vô nhân đạo, thậm chí không thể sống sót rời khỏi đây!
Ánh mắt Lâm Hiên đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
"Hắn là ai?"
“Hắn là… Lâm Hiên?”
“Nhưng không phải ba năm trước hắn ngã xuống vách núi chết rồi sao?”
Có người nhận ra Lâm Hiên.
Dù sao ba năm trước, Lâm Hiên cũng ít nhiều tính là người nổi tiếng. Một tên nhân viên quèn đem thận hiến đi, trở thành con rể nhà quyền quý.
"Lâm Hiên thật sao? Thú vị rồi..."
Nếu sự xuất hiện của Ninh Hinh chỉ là một tình tiết nhỏ thì cũng chẳng thay đổi được gì thì sự xuất hiện của Lâm Hiên lúc này tuyệt đối là bom tấn!
Nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ khó tin.
Chính tay cô đẩy Lâm Hiên xuống vách núi sâu, thi thể cũng không tìm được.
Cho dù là không ngã chết, người đã bị mất hai quả thận, làm sao có thể sống?
Ninh Tâm quay đầu về phía Lâm Hiên, ánh mắt trống rỗng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ mừng như điên.
“Lâm Hiên, là cậu sao?”
“Là ta, Hinh tỷ, ta đã trở về!” Lâm Hiên nặng nề gật đầu.
Hắn nhìn ánh mắt trống rỗng của Ninh Hinh, trong lòng anh tràn đầy áy náy, đồng thời cũng tràn ngập sát khí.
Hắn thề, sẽ không để cho người phụ nữ này bị tổn thương thêm một chút nào nữa!
“Lâm Hiên, cậu thật sự đã trở lại? Tốt quá, thật tốt quá…” Nước mắt lăn dài trên má Ninh Hinh.
“Buông Hinh tỷ ra, ta tha cho các ngươi không chết!”
Lâm Hiên lạnh lùng nói với hai gã vệ sĩ đang giữ lấy Ninh Hinh.
"Ngươi là cái thá gì? Ba năm trước ngươi cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thẩm, còn ra lệnh cho chúng ta?"
Hai gã vệ sĩ này đều là vệ sĩ của Thẩm gia hơn ba năm, cho nên bọn họ đương nhiên biết Lâm Hiên, vẻ mặt lúc này cực kỳ khinh thường.
Trước kia bọn họ đã không đem Lâm Hiên để vào mắt, hiện tại lại càng không.
Thế nhưng lời vừa dứt, đã thấy Lâm Hiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Rắc. Rắc.
Lâm Hiên trực tiếp bẻ gãy cổ hai vệ sĩ ỷ thế hiếp người này, ném chúng xuống đất như một con chó chết.
Tiếp theo ánh mắt hắn quét về phía Thẩm Ngạo Tuyết, tà mị nói:
“Tổng giám đốc Thẩm, đến phiên ngươi!”
Bị ánh mắt Lâm Hiên quét trúng, Thẩm Ngạo Tuyết theo bản năng lui ra sau một bước. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng sợ.
Từ Thiên Thành khẽ cau mày, trầm giọng nói:
"Lâm Hiên, nể mặt cậu hiến một quả thận cho Ngạo Tuyết, nếu hiện tại rời đi, tôi có thể không so đo với cậu!”
“Lâm Hiên, cậu không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Ninh Hinh dường như cảm nhận được hiện trường giương cung bạt kiếm, túm lấy góc áo Lâm Hiên nói.
Cô không nhìn thấy được Lâm Hiên đã giết hai gã vệ sĩ đó, sợ rằng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ tiếp tục làm hại Lâm Hiên.
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không rời đi.
Hắn khinh thường nhìn Từ Thiên Thành: "So đo với ta? Ngươi cũng xứng sao?”
“Nếu như cậu đã không biết điều như vậy. Được thôi, tôi muốn đem thận của cậu đưa cho Ngạo Tuyết, như vậy Ngạo Tuyết liền có hai quả thận nha!” Từ Thiên Thành cười tà mị.
Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết có một quả thận, nhưng chỉ có một quả thận, không thể sống như một người phụ nữ bình thường.
Ngay cả khi làm chuyện đó, cũng phải cẩn thận.
Vốn Từ Thiên Thành còn lo lắng sau khi kết hôn không thể tận tình công kích, Lâm Hiên xuất hiện, quả thực giống như là buồn ngủ gặp gối đầu.
Từ Thiên Thành vung tay lên, hơn chục vệ sĩ cường tráng lập tức vây lấy Lâm Hiên.
Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết cũng đã hoàn hồn.
Cô ta nheo mắt lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, anh hiến thận cho em, em rất biết ơn anh. Ba năm nay em vì anh thủ tiết. Nhưng bây giờ em đã là vợ của Thiên ca rồi. Chỉ trách anh trở về quá muộn.”
“Nếu đã như vậy, anh uống một ly rượu mừng, sau đó rời đi. Em sẽ cầu Thiên ca thả anh một con ngựa. Được không?”
Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ không thả Lâm Hiên đi, chỉ là không muốn Lâm Hiên phá hư hình tượng mà của cô ta.
Chỉ cần Lâm Hiên rời khỏi khách sạn này, nàng sẽ lập tức phái người đi giết Lâm Hiên!
Tiện thể xem xem Lâm Hiên làm sao sống sót.
Chẳng lẽ hắn cũng được ghép thận mới hoàn hảo? Vậy thì đừng trách Thẩm Ngạo Tuyết cô tàn nhẫn.
Dù sao nàng và Lâm Hiên đều có nhóm máu cực hiếm, so với người bình thường khó dung hợp thành công gấp trăm ngàn lần.
"Làm sao ta có thể làm như vậy? Vợ ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nỡ nhường cho người khác?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Lâm Hiên, anh nói chuyện chú ý một chút. Hiện tại tôi đã không còn là vợ anh nữa!" Thẩm Ngạo Tuyết nhíu mày nói, lời nói đã xa cách hơn rất nhiều.
"Lâm Hiên, cậu cũng không nhìn lại bộ dáng của mình đi. Cậu cũng xứng làm chồng của Ngạo Tuyết? Chỉ có nam nhân như Từ Thiên Thành ta mới xứng với nữ nhân như vậy!” Từ Thiên Thành ra vẻ ngạo nghễ nói.
Vốn dĩ việc hắn tiếp nhận một cái đồ cũ, có chút mất thể diện. Nếu không phải Thẩm Ngạo Tuyết thật sự là quá xinh đẹp, lại không có cùng Lâm Hiên viên phòng, thiếu gia nhà họ Từ như hắn tuyệt đối sẽ không cưới nàng.
Sự xuất hiện của Lâm Hiên thực sự khiến hắn chán ghét.
“Ha ha, nếu ngươi đã vội cưới một người phụ nữ qua tay như vậy. Ta liền nhường cho ngươi nha. Tuy rằng ta cùng Thẩm Ngạo Tuyết chưa viên phòng, nhưng thân thể của nàng ta cũng đã xem sạch. Cũng chỉ vậy thôi, dáng người so với Hinh tỷ còn kém xa.” Lâm Hiên thờ ơ nhún vai.
"Ngươi!" Lời của Lâm Hiên, thiếu chút nữa đem Từ Thiên Thành tức đến hộc máu.
Kỳ thật hắn đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao Lâm Hiên cùng Thẩm Ngạo Tuyết sống cùng một nhà, không có khả năng một chút chuyện cũng không có.
Nhưng những người có mặt ở đây nếu không phải thân thích của hắn thì cũng là nhân vật có thế lực ở Giang Đô.
Bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thật sự là đáng giận.
Lúc nghe Lâm Hiên nói Thẩm Ngạo Tuyết là vợ. Trong lòng Ninh Hinh còn có chút không thoải mái, còn tưởng rằng Lâm Hiên muốn nối lại tình cũ với Thẩm Ngạo Tuyết.
“Thiên ca, anh đừng nghe hắn nói bậy, em chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt hắn!” Thẩm Ngạo Tuyết sắc mặt khó coi nói.
"Ồ, phải không? Vậy làm sao tôi biết về vết bớt trên ngực trái của cô? Còn vết bớt trên mông cô nữa?” Lâm Hiên cười xấu xa hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết không biết phải phản bác như thế nào.
Bởi những thứ này đều là thật!
Cô cũng không biết làm sao Lâm Hiên biết được
“Thiên ca, em… em không có cho hắn xem. Có lẽ là hắn nhìn trộm. Tên đàn ông khốn kiếp này còn dám nhìn trộm thân thể em!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng giải thích với Từ Thiên Thành.
Lúc này sắc mặt của Từ Thiên Thành đã khó coi đến cực điểm.
Hắn hung tợn hét lớn:
“Mày đã xem qua thì thế nào? Tao còn từng chơi qua rồi đó. Mày cho rằng ba năm nay Ngạo Tuyết thật sự vì mày mà thủ tiết sao? Để tao nói cho mày biết, tao cùng Ngạo Tuyết ở trong linh được của mày, làm không biết bao nhiêu lần rồi.”
Thẩm Ngạo Tuyết không ngờ Từ Thiên Thành sẽ nói ra chuyện này, mặt đỏ bừng.
Nhưng lúc này đã không còn đường lui, cô ta chỉ có thể nói theo:
“Đúng vậy, Lâm Hiên. Tôi đã sớm trở thành nữ nhân của Thiên ca rồi. Chỉ có thể trách anh vô dụng mà thôi!”
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói, Lâm Hiên nở nụ cười.
Anh đã hiến thận của chính mình để cứu Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại chê anh vô dụng?
"Lâm Hiên, đừng trách tôi độc ác. Có trách thì phải trách số mạng của anh mà thôi.”
“Động thủ!”
Thẩm Ngạo Tuyết hạ mệnh lệnh với vệ sĩ.
Hơn mười tên vệ sĩ đồng thời lao về phía Lâm Hiên và Ninh Hinh.
Chương 4 Giết võ giả cấp Thần
"Hinh tỷ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Lâm Hiên cũng không thèm nhìn đám vệ sĩ hùng hổ kia, nắm lấy tay Ninh Hinh, dẫn cô đến một chỗ ngồi, ôn nhu nói.
“Lâm Hiên, sao chúng ta không đi đi?” Ninh Hinh tràn ngập lo lắng.
Cô đối thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Ngạo Tuyết quá hiểu rõ.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Ngạo Tuyết và Từ Thiên Thành vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì, chỗ mà Lâm Hiên để cho Ninh Hinh ngồi chính là vị trí cha mẹ bọn họ lát nữa sẽ ngồi.
Lúc này vệ sĩ cũng đã đến sát.
Lâm Hiên trực tiếp nghênh đón.
Ầm ầm!
Anh đá vào ngực một vệ sĩ, tên này lập tức bay ngược hơn mười mét, làm đổ rất nhiều băng ghế.
Lâm Hiên mỗi một lần xuất thủ, liền có vệ sĩ bay ra ngoài, miệng phun máu, không thể đứng dậy nữa.
Bọn vệ sĩ thấy vậy liền đồng thời vọt tới. Lúc này số lượng đã lên đên bốn, năm mươi người.
Nhưng Lâm Hiên tựa như mãnh hổ xuất lồng.
Một chưởng chính là đánh nát cổ họng một người.
Một quyền lại đánh sập ngực một người.
Một cước, đá bay người hơn mười thước.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục vệ sĩ đều thổ huyết ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Hạ hết toàn bộ vệ sĩ, Lâm Hiên lại từng bước từng bước đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết đã bị dọa đến ngây ngốc.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, lúc này, lại cảm thấy sợ hãi.
Ba năm trước, Lâm Hiên chỉ là con chó cưng của cô, cô gọi đến liền đến, đuổi đi liền đi.
Ngay là khi cô để cho Lâm Hiên uống nước rửa chân của mình, Lâm Hiên cũng không dám cự tuyệt.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại giống như một sát thần, trong nháy mắt giết chết hàng chục vệ sĩ.
“Thì ra ngươi là một võ giả. Thế nhưng nơi này còn không tới phiên ngươi làm càn!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, sau đó một người trung niên nam tử từ trong đám người đi ra.
Là võ giả Thẩm gia cung phụng nhiều năm, Hồng Đào!
“Nghe nói Hồng Đào là võ giả cấp Thần đó!” Một người trong khách sạn thầm thì.
Thực lực của võ giả từ cao đến thấp, được chia làm bốn cấp: Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần.
Võ giả Thần cấp là võ giả cấp thấp nhất, nhưng cho dù là võ giả cấp thấp nhất, cũng mạnh hơn người bình thường mấy lần. Hoàn toàn có thể đánh mấy chục người một lúc.
Lâm Hiên cũng có thể đánh bại năm mươi vệ sĩ, đương nhiên thực lực cũng là một võ giả.
“Hồng tiên sinh, giao cho ngài!” Thẩm Ngạo Tuyết híp mắt nói
“Tiểu tử, tuy rằng ngươi đạt được kỳ ngộ, trở thành võ giả, nhưng cũng không phải liền có thể muốn làm gì thì làm.”
“Nếu đã may mắn sống sót, thì cũng không nên trở về!” Hồng Đào hai tay ra chắp sau lưng, vẻ mặt khinh thường nói.
Lâm Hiên nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên hận ý.
Bởi vì, hắn nhớ rõ, ba năm trước chính là Hồng Đào đánh lén hắn, đánh hắn ngất xỉu. Sau đó tại thời điểm ý thức hắn mơ hồ, đào đi thận của hắn!
“Có Hồng Đào ở đây, tiểu tử này chết chắc rồi!”
Mọi người nhìn Lâm Hiên như đang xem một trò hề. Hôm nay đến dự hôn lễ này thật sự rất thỏa mãn.
“Chết đi!”
Hồng Đào trong mắt tràn đầy khinh thường, lập tức vọt tới Lâm Hiên. Năm ngón tay hóa thành móng vuốt, một trảo chụp lấy đầu Lâm Hiên.
Muốn một kích mất mạng
Rầm.
Một tiếng nổ lớn!
Sau đó thân thể Hồng Đào bay ra ngoài, đâm sầm vào những cây cột trong sảnh, ngã xuống.
Chỉ thấy lồng ngực Hồng Đào sụp xuống, thất khiếu chảy máu.
"Nhanh, mau đi mời sư phụ ta..."
Hồng Đào gian nan nói ra những lời này. Hắn không thể nào tin nổi, Lâm Hiên biến mất ba năm, dĩ nhiên sẽ mạnh đến mức này.
"Hắn. . . Hắn vậy mà có thể giết Hồng Đào?"
Làm sao có thể? Hồng Đào chính là võ giả Thần cấp đỉnh phong đó!
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Cho dù hắn có thể giết Hồng Đào thì sao? Ta nghe nói sư phụ Hồng Đào là một võ giả Nguyệt cấp. Hắn gây ra họa lớn rồi!”
"Không cần Hồng Đào đại sư, ta sẽ giết hắn!"
Lúc này, một người đàn ông bước ra, khí tức so với Hồng Đào mạnh hơn không ít.
“Võ giả Tinh cấp?” Có một tiếng cảm thán từ đám đông phát ra.
Là võ giả Trần Khôn do Từ gia cung phụng!
Võ giả Tinh cấp so với võ giả Thần cấp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Để mời được một võ giả như vậy che chở Từ gia, Từ gia hàng năm đều phải tiêu phí hàng chục triệu.
“Khoan đã!”
Ngay khi võ giả Từ gia chuẩn bị ra tay, một tiếng quát khẽ vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy một khuôn mặt tuyệt sắc đập vào mắt
"Lâm Nhược Hi, có chuyện gì?" Từ Thiên Thành cau mày nhìn Lâm Nhược Hi, không biết Lâm Nhược Hi muốn làm gì.
"Từ Thiên Thành, cho ta chút mặt mũi, chuyện này cứ như vậy quên đi đi." Lâm Nhược Hi nói, giọng như chim vàng anh, rất dễ nghe.
Cô nói xong liền chạy đến gần Lâm Hiên, hướng Lâm Hiên chớp chớp mắt to xinh đẹp, nói:
"Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Tôi biết cô sao?” Lâm Hiên liếc nhìn Lâm Nhược Hi một cái, không chút khách khí hỏi.
"Ở nhà ga, là anh cứu tôi, anh quên rồi sao? À, lúc đó tôi quá bẩn, anh không nhận ra tôi cũng là chuyện bình thường."
Lâm Nhược Hi đem khuôn mặt tuyệt mỹ tiến đến trước mặt Lâm Hiên, cười tủm tỉm nói.
Lúc này Lâm Nhược Hi đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồng phục công sở màu đen. Đôi chân dài miên man được bao phủ bởi đôi tất đen, cộng với dung mạo tựa tiên nữ, không hề kém cạnh Thẩm Ngạo Tuyết.
Lúc này cô xuất hiện ở đây, là do được mời đến tham gia hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
“Nào, anh trai, nhìn cho kỹ một chút. Lúc trước cũng không nhìn tôi một cái. Bây giờ có phải anh đang rất kinh ngạc, hối hận rồi phải không?” Lâm Nhược Hi đắc ý hỏi.
Thế nhưng đáp lại cô vẫn là sự hờ hững như cũ của Lâm Hiên.
Lâm Hiên không nhìn Lâm Nhược Hi, thản nhiên nói: "Tránh ra!"
“Này, anh làm sao thế? Tôi đang giúp anh mà?” Lâm Nhược Hi nhếch miệng bất mãn nói.
"Ta không cần cô giúp." Lâm Hiên lạnh lùng đáp.
"Lâm Nhược Hi, chuyện hôm nay cô quản không được. Người này giết nhiều người như vậy, còn sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, cô bảo tôi làm sao bỏ qua? Tôi nhất định phải moi thận trên người hắn ra!” Từ Thiên Thành biểu tình âm lãnh.
"Chú Vương, chú có phần thắng Trần Khôn không?" Lâm Nhược Hi nhìn về phía người trung niên đi theo phía sau mình.
“Năm mươi, năm mươi.” Người đàn ông trung niên trả lời.
"Lâm Hiên, tôi bảo chú Vương ngăn cản Trần Khôn. Anh mau mang theo bạn gái nhỏ của anh chạy đi!" Lâm Nhược Hi nói với Lâm Hiên.
“Tôi nói không cần!”
Lâm Hiên nhíu mày, nữ nhân này thật thích tự cho mình là đúng.
“Anh nói không tính.” Lâm Nhược Hi hống hách nói:
“Chú Vương, giao cho chú đó!”
Vương Phúc lập tức chắn ở phía trước Lâm Hiên.
Chứng kiến cảnh này, Trần Khôn hừ lạnh một tiếng, hướng Vương Phúc tấn công.
Vương Phúc vốn tưởng rằng ông và Trần Khôn đều là Tinh cấp sơ kỳ, hẳn là có thể đánh ngang tay.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ với ba chiêu, ông đã bị đánh bay ra ngoài
“Vương Phúc, ngươi không nghĩ tới, ta đã là Tinh cấp trung kỳ rồi phải không?” Trần Khôn cười lạnh nói.
Chương 5 Ta cho ngươi ngủ, ngươi cũng không có khả năng
"Ngươi vậy mà…" Vương Phúc thở dài, nói với Lâm Nhược Hi:
"Tiểu thư, ta vô dụng, ta không phải đối thủ của Trần Khôn."
"Lâm Hiên, tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh tự giải quyết đi!" Lâm Nhược Hi đành bất đắc dĩ nhún vai với Lâm Hiên.
"Tiểu tử, đến phiên..."
Trần Khôn ngạo nghễ nói với Lâm Hiên. Nhưng lời còn chưa nói hết, Lâm Hiên đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Một cái tát đánh bay hắn ra ngoài.
Ồn ào!
Tất cả mọi người một lần nữa sững sờ.
Lâm Hiên này lại tiếp tục đem một võ giả Tinh cấp trung kỳ đánh bay?
"Tiểu thư, cô đã sớm biết hắn có thể giải quyết sao?" Vương Phúc kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Hi bên cạnh.
Lâm Nhược Hi lắc đầu. Cô biết Lâm Hiên không phải người thường, nhưng Trần Khôn cũng không phải hạng người tầm thường.
Trước đó làm như vậy đương nhiên là vì báo đáp Lâm Hiên cứu cô. Cô cũng không muốn nợ Lâm Hiên nhân tình.
Ngay cả võ giả Từ Gia cung phụng cũng bị Lâm Hiên tiêu diệt.
Trước mắt, đã không ai có thể ngăn cản Lâm Hiên
Nhìn Lâm Hiên đằng đằng sát khí, Thẩm Ngạo Tuyết cuối cùng cũng sợ hãi.
"Lâm Hiên, em sai rồi, là em có lỗi với anh. Em là vợ anh, anh không thể giết em, chỉ cần anh không giết em, về sau em sẽ đối tốt với anh. Chẳng phải anh luôn muốn ngủ cùng em sao? Vậy hôm đi chúng ta liền ngủ cùng nhau, được không?” Thân thể mềm mại của Thẩm Ngạo Tuyết run rẩy nói.
Lúc này, cô ả đã không thể giả vờ nữa, vì sống sót, những lời không biết xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra.
Những gì Thẩm Ngạo Tuyết nói khiến Từ Thiên Thành cảm thấy như muốn bốc cháy vì lửa giận.
Thật không ngờ, tiện nhân như Thẩm Ngạo Tuyết lại có thể nói những điều như vậy.
Biểu cảm của Lâm Hiên lại lần nữa trở nên thú vị.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, nói: "Cô nói thật?"
"Thật, Lâm Hiên, đừng giết em. Em bây giờ có công ty mấy chục tỷ. Anh muốn bao nhiêu tiền em cũng có thể đưa. Nếu anh muốn lên giường cùng em, trên lầu có phòng khách, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
“Thẩm Ngạo Tuyết!” Từ Thiên Thành nghiến răng quát, nhưng trong lòng đã tràn đầy bất lực.
“Tiểu tử, ngươi dám giết người ở Giang Đô, trong mắt còn có vương pháp sao?” Đúng lúc này, một tiếng rống giận từ trong hư không truyền đến.
Sau một khắc, một người đàn ông mặc áo giáp bước vào hội trường. Theo sau hắn cũng là hơn một trăm người mặc áo giáp.
Quân Đội Giang Bắc!
Nhìn thấy quân đội Giang Bắc tới, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ mừng như điên.
Vội vàng nói: "Hách Phong đội trưởng, nhanh lên, bắt lấy sát nhân điên cuồng này đi. Hắn muốn giết ta. Ngươi mau giết hắn!”
Trường Hách Phong, chỉ huy của Quân đội Giang Bắc là một võ giả phi thường cường đại.
Dưới tay có hơn một ngàn chiến binh, là đại diện của vương quyền tối cao.
Quan trong hơn là họ có quyền sử dụng vũ khí một cách hợp pháp!
Trong lúc nhất thời, vô số họng súng đen nhắm về phía Lâm Hiên.
Cho dù Lâm Hiên là võ giả, đối mặt với nhiều chiến binh được huấn luyện bài bản như vậy, còn có vũ khí nóng, cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
Tuy nhiên Lâm Hiên vẫn không thèm liếc nhìn Giang Bắc Quân một cái, biểu tình đùa giỡn hướng về phía Thẩm Ngạo Tuyết nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. Cô vừa mới nói sẽ cùng ngủ với tôi, bây giờ lại đòi giết tôi?”
“Hừ, Lâm Hiên, cho dù tôi cho anh ngủ, anh có đủ khả năng để ngủ với tôi không? Tôi chỉ đang muốn kéo dài thời gian mà thôi. Trong lòng tôi chỉ có một mình Thiên ca.” Thẩm Ngạo Tuyết không chút xấu hổ nói.
Từ Thiên Thành biểu tình có chút mất tự nhiên, nhưng lúc này cũng không tiện nói cái gì.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô không sợ, bọn họ không khống chế được tôi thì sẽ ra sao sao?” Trên mặt Lâm Hiên nở một nụ cười quyến rũ.
Thẩm Ngạo Tuyết bất giác nuốt nước bọt một cái.
Nhưng nhìn hàng trăm quân Giang Bắc cầm vũ khí nóng, lập tức tràn đầy tự tin, lạnh lùng quát:
“Lâm Hiên, đừng tưởng học võ mấy ngày liền không có ai quản được ngươi!"
Lâm Hiên liếc Hách Phong một cái, giễu cợt nói: “Hắn thật đúng là không quản được tôi!”
“Tiểu tử, ở trước mặt quân Giang Bắc, còn dám càn rỡ? Bắt hắn cho ta.” Hách Phong cả giận nói.
Tuy nhiên câu nói vừa dứt, một vật thể màu đen đã đập vào mặt hắn, nhất thời ánh mắt trợn tròn.
Sát… Sát Thần Chỉ?
Sát Thần Chỉ do Nữ Hoàng ban tặng, sở hữu Sát Thần Chỉ tương đương với sở hữu quyền lực vô thượng, tiên trảm hậu tấu.
Gã này là ai? Vậy mà lại có Sát Thần Chỉ?
Bất quá, mặc kệ là ai, tuyệt đối không phải là người hắn có thể trêu chọc.
Sau một khắc, Hách Phong tuyệt vọng, lập tức dẫn người rời đi.
"Hách Phong đội trưởng, sao ngươi lại bỏ đi? Ngươi còn chưa bắt tên sát nhân này mà?”
Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra?
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô nên nói gì bây giờ?" Giọng nói của Lâm Hiên tràn đầy trào phúng.
Thẩm Ngạo Tuyết không thể nào nghĩ tới, ngay cả Giang Bắc quân cũng không dám quản chuyện của Lâm Hiên.
“Anh, anh muốn gì…”
Thẩm Ngạo Tuyết cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, đã không thể lại cầu xin Lâm Hiên phải không?
Cho dù cô không biết xấu hổ, Lâm Hiên cũng sẽ không bao giờ tin tưởng cô ta nữa
Huống chi, nếu làm như vậy, Lâm Hiên không giết cô, Từ Thiên Thành cũng sẽ giết.
Vì vậy lúc này cô ta chỉ có thể cầu cứu Từ Thiên Thành:
"Thiên ca, cứu em với. Em không muốn chết!”
Từ Thiên Thành lúc này cũng hoảng sợ không ít, nhưng vẫn là cắn răng nói:
"Tiểu tử, tuy rằng mày đánh bại được Trần Khôn, nhưng Từ gia cũng không phải mày có thể trêu chọc!”
Ầm!
Từ Thiên Thành trực tiếp bay ra ngoài.
Trên mặt xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Tại hiện trường, đã không còn ai dám lên tiếng!
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có biết ba năm nay, mỗi ngày tỉnh dậy, việc ta muốn làm nhất là gì không?” Lâm Hiên sải bước đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết sợ tới mức ngã về phía sau.
Nhưng đã có người đỡ kịp.
Vừa định nói lời cảm ơn, liền phát hiện, người đỡ cô lại chính là Lâm Hiên!
Toàn bộ thân thể Thẩm Ngạo Tuyết lập tức trở nên căng thẳng.
Trước kia cô rất chán ghét Lâm Hiên chạm vào thân thể của mình.
Bởi vì cô cảm thấy Lâm Hiên chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, nếu không phải trời sinh có một quả thận tốt thì lấy tư cách gì trở thành chồng của Thẩm Ngạo Tuyết cô?
Cho dù là chồng trên danh nghĩa, Lâm Hiên cũng không xứng!
Nhưng lúc này nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí của Lâm Hiên, cô biết mình xong rồi.
"Lâm Hiên, đừng giết tôi. Đưa tôi đến bệnh viện, tôi… trả thận lại cho anh. Được không?” Thẩm Ngạo Tuyết cầu xin.
Lâm Hiên cảm nhận được Thẩm Ngạo Tuyết đang run rẩy.
Anh đã từng ham muốn đối với cơ thể này, nhưng chỉ có thể lén lút mà nhìn. Giờ phút này, hắn lại có thể không kiêng nể gì mà ôm vào trong ngực.
Nhưng giờ phút này trong lòng anh chỉ có hận thù!
Phốc!
Bàn tay Lâm Hiên trực tiếp cắm vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết, từng chút từng chút đem quả thận thuộc về hắn từ trong thân thể của cô ta kéo ra.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất.
“Aaaaaaaaaaa!”
Một lúc sau, thận của Thẩm Ngạo Tuyết bị Lâm Hiên nắm ở trong tay, máu chảy đầm đìa.
"Đưa cô đến bệnh viện? Xin lỗi nha, tôi đã hứa với sư phụ, lúc lấy lại thận trên người cô, sẽ không dùng bất kỳ thuốc gây mê gì.”
“Cũng giống như ba năm trước, khi cô đào thận của tôi, cũng không hề gây mê.” Biểu tình trên mặt Lâm Hiên lạnh đến cực điểm.
"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?”
“Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.”
Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa
Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần.
Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô.
“Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt.
Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ của hắn.
Tất nhiên, khi đó Thẩm Ngạo Tuyết cũng chưa phải tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết.
Lúc ấy cô ta chỉ là một người phụ nữ bị hoại tử cả hai quả thận, sắp chết!
Là nhờ có một nhân viên quèn ở Ngạo Tuyết hiến một quả thận, để cô ta có thể sống tiếp.
Nhân viên quèn kia chính là Lâm Hiên!
Vì báo đáp Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết gả cho Lâm Hiên, cho Lâm Hiên trở thành con rể của nhà họ Thẩm.
Mặc dù hai người đã kết hôn nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lấy lý do thân thể không khỏe, vẫn không có cùng Lâm Hiên viên phòng
Nhưng dù vậy Lâm Hiên vẫn như trâu như ngựa mặc cho Thẩm Ngạo Tuyết sai phái.
Địa vị của hắn ở Thẩm gia, thậm chí còn không bằng một con chó!
Nhưng điều khiến Lâm Hiên không ngờ đến nhất là…
Thẩm gia không coi hắn là con người cũng không sao. Thế nhưng bọn họ còn đánh chủ ý lên quả thận còn lại của hắn?
Nửa năm sau khi vào Thẩm gia, Thẩm Ngạo Tuyết dẫn hắn đi du lịch. Hắn còn tưởng rằng mình rốt cục đã cảm động được tòa băng sơn kia, hai người rốt cục cũng tu thành chính quả.
Nhưng kết quả thì sao?
Trên đường đi du lịch, Thẩm Ngạo Tuyết đào đi quả thận thứ hai của hắn, còn thẳng tay đẩy hắn xuống vách núi!
Sau đó tuyên bố ra bên ngoài, hắn vô tình trượt chân rơi xuống núi.
Mất đi hai quả thận, lại ngã xuống vách núi, Lâm Hiên có thể nói là chết chắc!
Tuy nhiên, không có cái gì gọi là tuyệt đối!
Lâm Hiên sắp chết gặp một ông lão thần bí. Lão ta dùng một quả thận heo thay cho anh, để anh sống tiếp.
Về sau, hắn bái ông lão làm thầy. Trong ba năm qua, hắn được ông truyện thụ cho võ công lợi hại cùng y thuật tuyệt thế.
Nhưng hắn không lúc nào không nghĩ tới, nhất định phải để cho người phụ nữ vô ơn kia trả giá!
“Tiểu tử, ngươi thật đúng là cho rằng lão tử lấy thận heo đổi cho ngươi sao? Đây à thận kỳ lân, so với thận cũ của ngươi còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
“Nhưng mà hành động cướp thận này thật sự rất quá đáng. Sư phụ ủng hộ ngươi báo thù. Nhớ kỹ, lúc khoét eo nàng, không được dùng thuốc mê.”
"Tấm thẻ đen này cho ngươi, không có hạn mức, tùy ý sử dụng. Còn túi bảo vật này, ngươi không phải luôn muốn biết bên trong có cái gì sao?”
“Đây là thiên sứ lệnh, có được nó, ngươi có thể huy động ba nghìn vệ binh thiên thần xinh đẹp đang ngồi dưới trướng của vua thiên sứ Yessa. Các nàng mỗi người thực lực siêu tuyệt, có thể san bằng hết thảy.”
“Đây chính là hoàng ân của Long Nữ ban, có được quyền lực tiên trảm hậu tấu!”
“Đây là Cửu Chuyển Kim Châm, có thể tái xương hoàn cốt cho người bệnh.”
…
“Đây, hôm nay tất cả đều cho ngươi hết.”
"Nhớ kỹ, ngươi là đồ đệ của Sát Thần ta. Sau khi xuống núi, ai không phục, liền giết người đó. Muốn đào thận ai, liền đào cho ta. Không được bôi nhọ thanh danh của lão tử.”
“Còn nữa, trong người ngươi có thận Kỳ Lân, chảy dòng máu của Kỳ Lân, nếu nhịn không được…, vậy liền đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp của ngươi đi. Các nàng đều là đại mỹ nhân đó!”
Thời điểm Lâm Hiên xuống núi, sư phụ giao hết bảo bối của ông cho hắn. Dặn hắn phải là một đại chí tôn, coi như là trời sụp xuống, cũng có sư phụ chống đỡ thay hắn.
“Sư phụ, đại ân đại đức của ngài, ngày sau con nhất định báo đáp gấp bội!”
Lâm Hiên nói xong, hướng lão giả dập đầu vài cái, mới xoay người rời đi.
…
Ba năm trước, nếu không có sư phụ cứu, hắn đã bị chó hoang ăn thịt từ lâu. Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết kia lại phong quang vô hạn, trở thành tổng giám đốc nữ thần, trị giá hàng chục tỷ!
Hắn hận!
"Nữ thần Ngạo Tuyết không chỉ xinh đẹp, tài giỏi mà còn có tấm lòng nhân hậu. Nghe nói cô ấy đã để tang chồng cũ đã qua đời được ba năm. Cô ấy thật sự là chung tình. Đáng tiếc, chồng cũ của hắn ta đến khi chết cũng không thể cùng nữ thần tổng tài viên phòng…”
"Hiện tại thời hạn ba năm đã hết, nữ thần Ngạo Tuyết cũng tìm được hạnh phúc mới, lại kết hôn. Đáng tiếc, chú rể không phải là ta!”
"Nếu có thể cưới một người phụ nữ như vậy, tôi nguyện sống ít hơn năm mươi năm!"
"..."
Lúc này, dưới biển quảng cáo có không ít người, bọn họ vẻ mặt tham lam nhìn poster mỹ nữ khổng lồ kia, mê mẩn.
Nghe chung quanh truyền đến tiếng ca ngợi, trong lòng Lâm Hiên lại càng thêm hận.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Nữ thần tổng tài? Chẳng qua là một người phụ nữ tâm địa độc ác mà thôi!”
“Ngươi là ai? Sao dám mắng nữ thần Ngạo Tuyết? Cô ấy là một nhà từ thiện lớn, chỉ riêng quyên góp hàng năm, đều hơn trăm triệu! Còn dám mắng cô ấy tâm địa độc ác?”
“Đúng vậy. Nếu ngươi còn dám nói như vậy, có tin bị ăn đập không hả?”
"..."
Đám người chung quanh phẫn nộ quát.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cả người bẩn thỉu lao ra khỏi đám đông, trốn sau lưng Lâm Hiên.
“Anh ơi, giúp em với, em bị bọn họ bắt cóc!”
Người phụ nữ nắm lấy cánh tay của Lâm Hiên, vẻ mặt cầu khẩn nói với Lâm Hiên
"Lâm tổng, cô cảm thấy hắn có thể cứu cô sao?" Một âm thanh thú vị vang lên
Một khắc tiếp theo, hơn hai mươi người lao ra khỏi đám đông, bao vây hai người họ.
"Ta đã nói rồi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho!" Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi mang theo vẻ hoảng sợ.
“Lâm tổng, chúng tôi biết cô có tiền, nhưng chúng tôi ra ngoài lăn lộn, chú ý nhất chính là một chữ nghĩa. Cô an tâm lên đường đi!”
Một đại hán cầm đầu trong mắt lộ ra vẻ âm ngoan, lấy ra một con dao găm.
"Anh, tôi là Lâm Nhược Hi, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị. Chỉ cần anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Lâm Nhược Hi cắn răng cắn môi, Lâm Hiên là cọng rơm duy nhất cứu mạng cô lúc này.
Nhưng nghe Lâm Nhược Hi nói xong, Lâm Hiên cũng không thèm nhìn cô một cái, lập tức rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lâm Nhược Hi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Cũng đúng, đối phương có nhiều người như vậy, chỉ cần là người đầu óc bình thường, cũng không có khả năng ở lại chỗ này chịu chết chung.
“Tiểu tử, ta để ngươi đi sao?” Lúc này, đại hán cầm đầu lại ngăn cản đường đi của Lâm Hiên.
“Cút đi!” Lâm Hiên mặt không đổi sắc nói.
“Tiểu tử, ngươi nhục mạ nữ thần Ngạo Tuyết của ta, vốn đáng chết. Hiện tại còn biết bí mật của chúng ta, ngươi càng không thể rời đi!"
Rầm.
Đại hán vừa dứt lời, thân thể liền bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Anh em, cùng lên, giết chết hắn cho ta!”
Người đàn ông to lớn phun ra một ngụm máu tươi, hướng về đồng bọn hét lớn.
Sau một khắc, hơn hai mươi người đồng loạt rút vũ khí, hướng Lâm Hiên xông tới.
Những người này đều là cao thủ liếm máu ở đầu đao, trên người đều mang theo mạng người. Một lời không hợp, liền muốn giết người.
Lâm Hiên nâng một cước lên đá vào ngực người phía trước, ngực người nọ lập tức sụp xuống, máu tươi phun ra từ miệng.
Bay ra ngoài hơn mười thước, mới nặng nề nện trên mặt đất, sống chết không rõ.
Bang. Bang. Bang.
Chỉ trong vài giây, hơn 20 người đã ngã xuống trong vũng máu!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nhược Hi hoàn toàn sợ ngây người.
Đây có phải là người không? Đóng phim cũng không dám diễn như vậy!
Cô mừng rỡ vì được cứu, đang chuẩn bị cảm tạ Lâm Hiên, thì anh ta đã sải bước đi thẳng.
Lâm Nhược Hi vội vàng đuổi theo.
“Anh đã cứu tôi. Tôi có thể đáp ứng anh một điều kiện.” Lâm Nhược Hi nói với Lâm Hiên.
“Không cần! Lâm Hiên lạnh lùng nói.”
“Không được, Lâm Nhược Hi tôi nói chuyện rất giữ lời.”
“Nếu còn đi theo, tôi sẽ giết cô.” Ánh mắt Lâm Hiên lạnh lẽo.
Lâm Nhược Hi giật nảy mình. Không dám đi về phía trước nữa. Cô có thể nhìn ra, đối phương nghiêm túc, không phải là nói đùa với cô.
Lâm Nhược Hi nhịn không được nuốt nước bọt.
Cô tuy rằng đang gặp nạn, nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc Lâm thị, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng thuộc hàng đỉnh cao. Thế mà bị người này cứ thế coi thường.
Nhưng cô sợ chết, không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Chắc là do bây giờ cô trong quá chật vật phải không?
“Chờ chị đây tắm rửa một chút, lại thay quần áo, tôi không tin không khiến anh chết mê chết mệt!”
Lâm Nhược Hi tự lẩm bẩm rồi nhanh chóng bắt taxi rời đi.
Mà Lâm Hiên lúc này đã đi về phía khách sạn Dorsett.
Món nợ từ ba năm trước, đã đến lúc tính toán!
Chương 2 Náo loạn hôn lễ
Khách sạn Dorsett là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất ở Giang Đô, lúc này đã chật kín khách.
Bởi vì hôm nay tại nơi này diễn ra hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết mặc chiếc váy cưới màu trắng,, phối hợp với nhan sắc tuyệt mỹ cùng dáng người nóng bỏng, khiến những người có mặt đều phải kinh diễm.
Đặc biệt là cánh đàn ông, càng hận không thể thay thế chú rể.
Nhưng mà chú rể ngày hôm nay - chồng sắp cưới của Thẩm Ngạo Tuyết cũng không thể coi thường.
Chú rể tên là Từ Thiên Thành, là thiếu gia của nhà họ Từ.
Thực lực của Từ gia so với Thẩm gia còn mạnh hơn mấy lần.
Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết đã từng kết hôn, nhưng cô quá xinh đẹp, lại thêm việc Thẩm Ngạo Tuyết cam đoan nàng cùng Lâm Hiên chưa từng phát sinh chuyện gì. Vì vậy Từ Thiên Thành mới nguyện ý cưới nàng.
"Lễ thành hôn kết thúc, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu." Giọng nói của MC vang lên.
Từ Thiên Thành ngay lập tức hôn người đẹp lộng lẫy trước mặt.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng phối hợp nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô hoàn toàn chẳng phải là nữ thần gì. Là một phụ nữ ác độc, đạo đức giả mà thôi. Lâm Hiên đã hiến một quả thận, cứu mạng cô. Vậy mà cô lại đem oán báo ân, giết chết cậu ấy.”
Đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp lại vang lên.
Người nói chuyện là một phụ nữ mù, chống gậy bước vào, vẻ mặt tức giận.
Lời nói của cô làm cho những người có mặt không khỏi bất ngờ, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Nhìn thấy người đến, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ u ám.
“Con mù, mày nói nhảm cái gì vậy!” Cha của Thẩm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc sắc mặt khó coi mắng.
“Nếu các người không tin lời tôi, có thể kiểm tra xem trong cơ thể cô ấy có hai quả thận hay không. Lâm Hiên hoàn toàn không phải mất tích, mà là bị cô ta giết!”
Tất cả mọi người xôn xao.
Phải biết rằng, Thẩm Ngạo Tuyết chính là vì chồng cũ thủ tiết ba năm.
Ba năm sau cô mới tiếp tục kết hôn, ở trong mắt mọi người, cô là một người trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng bây giờ lại có người nói Thẩm Ngạo Tuyết vì một quả thận khác của Lâm Hiên, giết chết Lâm Hiên?
"Ninh Hinh, nếu cô còn dám nói bậy nữa, có tin tôi cắt lưỡi cô không?” Thẩm Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
“Đương nhiên tôi tin. Ba năm trước không phải cô cũng cho người chọc mù mắt tôi sao? Thẩm đại tiểu thư còn có gì không dám làm chứ?”
“Thẩm Ngạo Tuyết, hôm nay tôi dám đến đây, là đã không có ý định sống sót rời đi. Tôi nhất định phải cho mọi người biết bộ mặt thật đáng sợ của cô.”
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này tên là Ninh Hinh, là đồng nghiệp của Lâm Hiên ở tập đoàn Ngạo Tuyết.
Một lần khi Ninh Hinh đi làm về, bị côn đồ khi dễ, là Lâm Hiên liều chết cứu cô.
Ngày hôm đó, Lâm Hiên bị đánh cả người đầy máu, nhưng vẫn gắt gao đem Ninh Hinh bảo hộ ở phía sau. Đến cuối cùng đám côn đồ đánh đủ cũng chịu rời đi.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.
Nhất là Ninh Hinh, cô đối với Lâm Hiên là yêu đơn phương.
Nhưng khi đó trong mắt Lâm Hiên chỉ có một mình Thẩm Ngạo Tuyết.
Dù sao thì Thẩm Ngạo Tuyết là nữ thần của tập đoàn Ngạo Tuyết, tất cả nhân viên nam trong công ty đều thầm mến cô. Ninh Hinh đấu cũng không đấu lại.
Sau đó Lâm Hiên lại đem thận của anh hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết, trở thành con tể của Thẩm gia. Ninh Hinh chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn sâu trong lòng.
Ba năm trước, Lâm Hiên trước khi bị sát hại, dùng chút sức lực cuối cùng gửi cho Ninh Hinh một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ "Thẩm Ngạo Tuyết!"
Ninh Hinh nhận được tin nhắn của Lâm Hiên, tự nhiên là không hiểu chuyện gì. Cô muốn gọi lại cho Lâm Hiên, lại phát hiện điện thoại của Lâm Hiên đã tắt máy.
Không bao lâu, lại nhận được tin tức, Lâm Hiên trên đường cùng Thẩm Ngạo Tuyết du lịch bị trượt chân rơi xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Ninh Hinh trong đau khổ lại nhớ đến tin nhắn Lâm Hiên gửi cho cô.
Chẳng lẽ không phải Lâm Hiên trượt chân ngã xuống vách núi? Mà là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết hắn?
Tuy rằng Lâm Hiên đã hiến một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Nhưng một quả thận chỉ là giúp cô ấy sống sót. Nếu muốn hoàn toàn sinh hoạt như người bình thường, cô ta cần cả hai quả thật.
Thẩm Ngạo Tuyết nhất định rất coi trọng một quả thận khác của Lâm Hiên!
Ninh Hinh rất nhanh đã đoán được chân tướng.
Nhưng cô ta chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Ngạo Tuyết, dù cô có nói ra cũng không ai tin.
Vì vậy Ninh Hinh bắt đầu âm thầm điều tra.
Thậm chí cả gan đi trộm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thẩm Ngạo Tuyết.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe cô đã trộm được. Đáng tiếc, cô còn chưa kịp xem thì đã bị Thẩm Ngạo Tuyết bắt được.
Thẩm Ngạo Tuyết sai người làm mù mắt Ninh Hinh.
Mắt bị mù, công việc cũng mất đi. Ninh Hinh không còn khả năng trả thù cho người đàn ông đã cứu cô, người mà cô yêu thầm.
Hôm nay, Thẩm Ngạo Tuyết kết hôn, còn được ca ngợi là một nữ thần nhân ái và chính trực.
Ninh Hinh trong lòng cực kỳ hận.
Cô lén từ trong nhà chạy ra, nhờ một người qua đường tốt bụng đưa cô đến dự đám cưới của Thẩm Ngạo Tuyết.
Cô biết báo thù là vô vọng, nhưng cho dù không cách nào báo thù. Cô cũng muốn ngay tại ngày quan trọng nhất của Thẩm Ngạo Tuyết, nói ra sự thật này.
“Ngạo Tuyết, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Từ Thiên Thành đương nhiên không tin lời Ninh Hinh nói, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Dù sao, hắn cũng đã chuẩn bị cưới Thẩm Ngạo Tuyết nhưng hắn cũng không muốn cưới một nữ nhân tàn nhẫn.
"Thiên ca, anh đừng nghe cô ấy nói nhảm. Người phụ nữ này thích Lâm Hiên, Lâm Hiên lại cưới em nên cô ấy liền ôm hận, cố ý bôi nhọ em.”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền nháy mắt với vệ sĩ của mình
Vệ sĩ lập tức đi tới, bắt Ninh Hinh lại.
"Ha ha, Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo Tuyết chính là một phụ nữ tâm địa như rắn độc. Anh cưới cô ta về, buổi tối đi ngủ nhất định phải cẩn thận, hôm sau tỉnh dậy coi chừng mất một quả thận trong người đấy!”
Ninh Hinh trên mặt đầy nước mắt nhưng lại cười thật to.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào Ninh Hinh, thân thể mềm mại run lên, thực sự chán ghét đến cực điểm.
Sớm biết người này sẽ đến hôn lễ của nàng náo loạn, ba năm trước nên giết chết ả!
Nhưng bây giờ cũng không phải quá muộn…
"Thẩm tổng, xử trí cô ấy như thế nào?" Vệ sĩ nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết
Mặc dù lúc này Thẩm Ngạo Tuyết muốn chặt Ninh Hinh thành từng mảnh nhưng cô ta không nói ra miệng. Dù sao hình tượng của cô ta vẫn là một nữ thần thiện lương, nhân nghĩa.
“Người phụ nữ này dám vu khống Ngạo Tuyết nhà ta, đem đầu lưỡi của cô ta cắt đi, xem còn dám nói lung tung hay không.” Cha của Trầm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc lên tiếng.
Ông biết, lúc này, ông nên đứng ra làm người ác!
Vệ sĩ lập tức siết chặt cằm Ninh Tâm, khiến cô không tự chủ được há to miệng. Sau đó, rút lưỡi của cô ấy ra!
Đây chính là Thẩm gia.
Độc ác và tàn nhẫn!
‘Con khốn, nếu mày dám làm hỏng việc tốt của tao, tao sẽ tìm vài tên ăn mày chơi chết mày.’ Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ ác độc.
“Lâm Hiên, tôi đến gặp cậu đây…” Ninh Hinh nhắm mắt lại, thần sắc bình tĩnh.
Cô biết hôm nay cô phải chết.
Nhưng trong ba năm qua, cô sống còn tệ hơn cả chết! Nếu không hôm nay cô cũng không đến quậy hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
Chết rồi có lẽ tốt hơn. Ít nhất có thể gặp lại Lâm Hiên.
“Các ngươi muốn chết!!!”
Đúng lúc này, một âm thanh giận dữ đến cùng cực vang vọng khắp khách sạn.
Chương 3 Tôi chơi chán rồi, nhường đó
Lâm Hiên từng bước từng bước đi vào khách sạn.
Theo hắn tiến vào, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương!
Anh đến đây đã được một lúc.
Chỉ là không nghĩ tới Ninh Hinh sẽ thay hắn ra mặt.
Càng không ngờ một cái tin nhắn của anh vào ba năm trước lại hại Ninh Hinh thảm như vậy.
Không thể không nói, Ninh Hinh kỳ thật cũng rất đẹp, so với Lâm Hiên lớn hơn một tuổi, cũng so với Lâm Hiên vào công ty sớm hơn một chút.
Cô đối với Lâm Hiên rất chiếu cố. Nhất là sau khi được Lâm Hiên cứu, mỗi ngày đều sẽ mua một phần bữa sáng đặt ở trên bàn Lâm Hiên.
Lâm Hiên làm không xong công việc, Ninh Hinh cũng sẽ giúp đỡ xử lý.
Có thể nói, trong mắt Ninh Hinh, tất cả đều là Lâm Hiên.
Nhưng trong mắt anh lúc đó, lại chỉ có Thẩm Ngạo Tuyết. Bỏ qua người phụ nữ thật lòng yêu anh này.
Đáng chết! Thẩm Hạo Tuyết vậy mà dám chọc mù mắt Hinh tỷ?
Nếu như không phải hôm nay anh trở về, Hinh tỷ nhất định sẽ bị tra tấn vô nhân đạo, thậm chí không thể sống sót rời khỏi đây!
Ánh mắt Lâm Hiên đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
"Hắn là ai?"
“Hắn là… Lâm Hiên?”
“Nhưng không phải ba năm trước hắn ngã xuống vách núi chết rồi sao?”
Có người nhận ra Lâm Hiên.
Dù sao ba năm trước, Lâm Hiên cũng ít nhiều tính là người nổi tiếng. Một tên nhân viên quèn đem thận hiến đi, trở thành con rể nhà quyền quý.
"Lâm Hiên thật sao? Thú vị rồi..."
Nếu sự xuất hiện của Ninh Hinh chỉ là một tình tiết nhỏ thì cũng chẳng thay đổi được gì thì sự xuất hiện của Lâm Hiên lúc này tuyệt đối là bom tấn!
Nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ khó tin.
Chính tay cô đẩy Lâm Hiên xuống vách núi sâu, thi thể cũng không tìm được.
Cho dù là không ngã chết, người đã bị mất hai quả thận, làm sao có thể sống?
Ninh Tâm quay đầu về phía Lâm Hiên, ánh mắt trống rỗng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ mừng như điên.
“Lâm Hiên, là cậu sao?”
“Là ta, Hinh tỷ, ta đã trở về!” Lâm Hiên nặng nề gật đầu.
Hắn nhìn ánh mắt trống rỗng của Ninh Hinh, trong lòng anh tràn đầy áy náy, đồng thời cũng tràn ngập sát khí.
Hắn thề, sẽ không để cho người phụ nữ này bị tổn thương thêm một chút nào nữa!
“Lâm Hiên, cậu thật sự đã trở lại? Tốt quá, thật tốt quá…” Nước mắt lăn dài trên má Ninh Hinh.
“Buông Hinh tỷ ra, ta tha cho các ngươi không chết!”
Lâm Hiên lạnh lùng nói với hai gã vệ sĩ đang giữ lấy Ninh Hinh.
"Ngươi là cái thá gì? Ba năm trước ngươi cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thẩm, còn ra lệnh cho chúng ta?"
Hai gã vệ sĩ này đều là vệ sĩ của Thẩm gia hơn ba năm, cho nên bọn họ đương nhiên biết Lâm Hiên, vẻ mặt lúc này cực kỳ khinh thường.
Trước kia bọn họ đã không đem Lâm Hiên để vào mắt, hiện tại lại càng không.
Thế nhưng lời vừa dứt, đã thấy Lâm Hiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Rắc. Rắc.
Lâm Hiên trực tiếp bẻ gãy cổ hai vệ sĩ ỷ thế hiếp người này, ném chúng xuống đất như một con chó chết.
Tiếp theo ánh mắt hắn quét về phía Thẩm Ngạo Tuyết, tà mị nói:
“Tổng giám đốc Thẩm, đến phiên ngươi!”
Bị ánh mắt Lâm Hiên quét trúng, Thẩm Ngạo Tuyết theo bản năng lui ra sau một bước. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng sợ.
Từ Thiên Thành khẽ cau mày, trầm giọng nói:
"Lâm Hiên, nể mặt cậu hiến một quả thận cho Ngạo Tuyết, nếu hiện tại rời đi, tôi có thể không so đo với cậu!”
“Lâm Hiên, cậu không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Ninh Hinh dường như cảm nhận được hiện trường giương cung bạt kiếm, túm lấy góc áo Lâm Hiên nói.
Cô không nhìn thấy được Lâm Hiên đã giết hai gã vệ sĩ đó, sợ rằng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ tiếp tục làm hại Lâm Hiên.
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không rời đi.
Hắn khinh thường nhìn Từ Thiên Thành: "So đo với ta? Ngươi cũng xứng sao?”
“Nếu như cậu đã không biết điều như vậy. Được thôi, tôi muốn đem thận của cậu đưa cho Ngạo Tuyết, như vậy Ngạo Tuyết liền có hai quả thận nha!” Từ Thiên Thành cười tà mị.
Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết có một quả thận, nhưng chỉ có một quả thận, không thể sống như một người phụ nữ bình thường.
Ngay cả khi làm chuyện đó, cũng phải cẩn thận.
Vốn Từ Thiên Thành còn lo lắng sau khi kết hôn không thể tận tình công kích, Lâm Hiên xuất hiện, quả thực giống như là buồn ngủ gặp gối đầu.
Từ Thiên Thành vung tay lên, hơn chục vệ sĩ cường tráng lập tức vây lấy Lâm Hiên.
Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết cũng đã hoàn hồn.
Cô ta nheo mắt lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, anh hiến thận cho em, em rất biết ơn anh. Ba năm nay em vì anh thủ tiết. Nhưng bây giờ em đã là vợ của Thiên ca rồi. Chỉ trách anh trở về quá muộn.”
“Nếu đã như vậy, anh uống một ly rượu mừng, sau đó rời đi. Em sẽ cầu Thiên ca thả anh một con ngựa. Được không?”
Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ không thả Lâm Hiên đi, chỉ là không muốn Lâm Hiên phá hư hình tượng mà của cô ta.
Chỉ cần Lâm Hiên rời khỏi khách sạn này, nàng sẽ lập tức phái người đi giết Lâm Hiên!
Tiện thể xem xem Lâm Hiên làm sao sống sót.
Chẳng lẽ hắn cũng được ghép thận mới hoàn hảo? Vậy thì đừng trách Thẩm Ngạo Tuyết cô tàn nhẫn.
Dù sao nàng và Lâm Hiên đều có nhóm máu cực hiếm, so với người bình thường khó dung hợp thành công gấp trăm ngàn lần.
"Làm sao ta có thể làm như vậy? Vợ ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nỡ nhường cho người khác?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Lâm Hiên, anh nói chuyện chú ý một chút. Hiện tại tôi đã không còn là vợ anh nữa!" Thẩm Ngạo Tuyết nhíu mày nói, lời nói đã xa cách hơn rất nhiều.
"Lâm Hiên, cậu cũng không nhìn lại bộ dáng của mình đi. Cậu cũng xứng làm chồng của Ngạo Tuyết? Chỉ có nam nhân như Từ Thiên Thành ta mới xứng với nữ nhân như vậy!” Từ Thiên Thành ra vẻ ngạo nghễ nói.
Vốn dĩ việc hắn tiếp nhận một cái đồ cũ, có chút mất thể diện. Nếu không phải Thẩm Ngạo Tuyết thật sự là quá xinh đẹp, lại không có cùng Lâm Hiên viên phòng, thiếu gia nhà họ Từ như hắn tuyệt đối sẽ không cưới nàng.
Sự xuất hiện của Lâm Hiên thực sự khiến hắn chán ghét.
“Ha ha, nếu ngươi đã vội cưới một người phụ nữ qua tay như vậy. Ta liền nhường cho ngươi nha. Tuy rằng ta cùng Thẩm Ngạo Tuyết chưa viên phòng, nhưng thân thể của nàng ta cũng đã xem sạch. Cũng chỉ vậy thôi, dáng người so với Hinh tỷ còn kém xa.” Lâm Hiên thờ ơ nhún vai.
"Ngươi!" Lời của Lâm Hiên, thiếu chút nữa đem Từ Thiên Thành tức đến hộc máu.
Kỳ thật hắn đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao Lâm Hiên cùng Thẩm Ngạo Tuyết sống cùng một nhà, không có khả năng một chút chuyện cũng không có.
Nhưng những người có mặt ở đây nếu không phải thân thích của hắn thì cũng là nhân vật có thế lực ở Giang Đô.
Bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thật sự là đáng giận.
Lúc nghe Lâm Hiên nói Thẩm Ngạo Tuyết là vợ. Trong lòng Ninh Hinh còn có chút không thoải mái, còn tưởng rằng Lâm Hiên muốn nối lại tình cũ với Thẩm Ngạo Tuyết.
“Thiên ca, anh đừng nghe hắn nói bậy, em chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt hắn!” Thẩm Ngạo Tuyết sắc mặt khó coi nói.
"Ồ, phải không? Vậy làm sao tôi biết về vết bớt trên ngực trái của cô? Còn vết bớt trên mông cô nữa?” Lâm Hiên cười xấu xa hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết không biết phải phản bác như thế nào.
Bởi những thứ này đều là thật!
Cô cũng không biết làm sao Lâm Hiên biết được
“Thiên ca, em… em không có cho hắn xem. Có lẽ là hắn nhìn trộm. Tên đàn ông khốn kiếp này còn dám nhìn trộm thân thể em!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng giải thích với Từ Thiên Thành.
Lúc này sắc mặt của Từ Thiên Thành đã khó coi đến cực điểm.
Hắn hung tợn hét lớn:
“Mày đã xem qua thì thế nào? Tao còn từng chơi qua rồi đó. Mày cho rằng ba năm nay Ngạo Tuyết thật sự vì mày mà thủ tiết sao? Để tao nói cho mày biết, tao cùng Ngạo Tuyết ở trong linh được của mày, làm không biết bao nhiêu lần rồi.”
Thẩm Ngạo Tuyết không ngờ Từ Thiên Thành sẽ nói ra chuyện này, mặt đỏ bừng.
Nhưng lúc này đã không còn đường lui, cô ta chỉ có thể nói theo:
“Đúng vậy, Lâm Hiên. Tôi đã sớm trở thành nữ nhân của Thiên ca rồi. Chỉ có thể trách anh vô dụng mà thôi!”
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói, Lâm Hiên nở nụ cười.
Anh đã hiến thận của chính mình để cứu Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại chê anh vô dụng?
"Lâm Hiên, đừng trách tôi độc ác. Có trách thì phải trách số mạng của anh mà thôi.”
“Động thủ!”
Thẩm Ngạo Tuyết hạ mệnh lệnh với vệ sĩ.
Hơn mười tên vệ sĩ đồng thời lao về phía Lâm Hiên và Ninh Hinh.
Chương 4 Giết võ giả cấp Thần
"Hinh tỷ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Lâm Hiên cũng không thèm nhìn đám vệ sĩ hùng hổ kia, nắm lấy tay Ninh Hinh, dẫn cô đến một chỗ ngồi, ôn nhu nói.
“Lâm Hiên, sao chúng ta không đi đi?” Ninh Hinh tràn ngập lo lắng.
Cô đối thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Ngạo Tuyết quá hiểu rõ.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Ngạo Tuyết và Từ Thiên Thành vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì, chỗ mà Lâm Hiên để cho Ninh Hinh ngồi chính là vị trí cha mẹ bọn họ lát nữa sẽ ngồi.
Lúc này vệ sĩ cũng đã đến sát.
Lâm Hiên trực tiếp nghênh đón.
Ầm ầm!
Anh đá vào ngực một vệ sĩ, tên này lập tức bay ngược hơn mười mét, làm đổ rất nhiều băng ghế.
Lâm Hiên mỗi một lần xuất thủ, liền có vệ sĩ bay ra ngoài, miệng phun máu, không thể đứng dậy nữa.
Bọn vệ sĩ thấy vậy liền đồng thời vọt tới. Lúc này số lượng đã lên đên bốn, năm mươi người.
Nhưng Lâm Hiên tựa như mãnh hổ xuất lồng.
Một chưởng chính là đánh nát cổ họng một người.
Một quyền lại đánh sập ngực một người.
Một cước, đá bay người hơn mười thước.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục vệ sĩ đều thổ huyết ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Hạ hết toàn bộ vệ sĩ, Lâm Hiên lại từng bước từng bước đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết đã bị dọa đến ngây ngốc.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, lúc này, lại cảm thấy sợ hãi.
Ba năm trước, Lâm Hiên chỉ là con chó cưng của cô, cô gọi đến liền đến, đuổi đi liền đi.
Ngay là khi cô để cho Lâm Hiên uống nước rửa chân của mình, Lâm Hiên cũng không dám cự tuyệt.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại giống như một sát thần, trong nháy mắt giết chết hàng chục vệ sĩ.
“Thì ra ngươi là một võ giả. Thế nhưng nơi này còn không tới phiên ngươi làm càn!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, sau đó một người trung niên nam tử từ trong đám người đi ra.
Là võ giả Thẩm gia cung phụng nhiều năm, Hồng Đào!
“Nghe nói Hồng Đào là võ giả cấp Thần đó!” Một người trong khách sạn thầm thì.
Thực lực của võ giả từ cao đến thấp, được chia làm bốn cấp: Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần.
Võ giả Thần cấp là võ giả cấp thấp nhất, nhưng cho dù là võ giả cấp thấp nhất, cũng mạnh hơn người bình thường mấy lần. Hoàn toàn có thể đánh mấy chục người một lúc.
Lâm Hiên cũng có thể đánh bại năm mươi vệ sĩ, đương nhiên thực lực cũng là một võ giả.
“Hồng tiên sinh, giao cho ngài!” Thẩm Ngạo Tuyết híp mắt nói
“Tiểu tử, tuy rằng ngươi đạt được kỳ ngộ, trở thành võ giả, nhưng cũng không phải liền có thể muốn làm gì thì làm.”
“Nếu đã may mắn sống sót, thì cũng không nên trở về!” Hồng Đào hai tay ra chắp sau lưng, vẻ mặt khinh thường nói.
Lâm Hiên nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên hận ý.
Bởi vì, hắn nhớ rõ, ba năm trước chính là Hồng Đào đánh lén hắn, đánh hắn ngất xỉu. Sau đó tại thời điểm ý thức hắn mơ hồ, đào đi thận của hắn!
“Có Hồng Đào ở đây, tiểu tử này chết chắc rồi!”
Mọi người nhìn Lâm Hiên như đang xem một trò hề. Hôm nay đến dự hôn lễ này thật sự rất thỏa mãn.
“Chết đi!”
Hồng Đào trong mắt tràn đầy khinh thường, lập tức vọt tới Lâm Hiên. Năm ngón tay hóa thành móng vuốt, một trảo chụp lấy đầu Lâm Hiên.
Muốn một kích mất mạng
Rầm.
Một tiếng nổ lớn!
Sau đó thân thể Hồng Đào bay ra ngoài, đâm sầm vào những cây cột trong sảnh, ngã xuống.
Chỉ thấy lồng ngực Hồng Đào sụp xuống, thất khiếu chảy máu.
"Nhanh, mau đi mời sư phụ ta..."
Hồng Đào gian nan nói ra những lời này. Hắn không thể nào tin nổi, Lâm Hiên biến mất ba năm, dĩ nhiên sẽ mạnh đến mức này.
"Hắn. . . Hắn vậy mà có thể giết Hồng Đào?"
Làm sao có thể? Hồng Đào chính là võ giả Thần cấp đỉnh phong đó!
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Cho dù hắn có thể giết Hồng Đào thì sao? Ta nghe nói sư phụ Hồng Đào là một võ giả Nguyệt cấp. Hắn gây ra họa lớn rồi!”
"Không cần Hồng Đào đại sư, ta sẽ giết hắn!"
Lúc này, một người đàn ông bước ra, khí tức so với Hồng Đào mạnh hơn không ít.
“Võ giả Tinh cấp?” Có một tiếng cảm thán từ đám đông phát ra.
Là võ giả Trần Khôn do Từ gia cung phụng!
Võ giả Tinh cấp so với võ giả Thần cấp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Để mời được một võ giả như vậy che chở Từ gia, Từ gia hàng năm đều phải tiêu phí hàng chục triệu.
“Khoan đã!”
Ngay khi võ giả Từ gia chuẩn bị ra tay, một tiếng quát khẽ vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy một khuôn mặt tuyệt sắc đập vào mắt
"Lâm Nhược Hi, có chuyện gì?" Từ Thiên Thành cau mày nhìn Lâm Nhược Hi, không biết Lâm Nhược Hi muốn làm gì.
"Từ Thiên Thành, cho ta chút mặt mũi, chuyện này cứ như vậy quên đi đi." Lâm Nhược Hi nói, giọng như chim vàng anh, rất dễ nghe.
Cô nói xong liền chạy đến gần Lâm Hiên, hướng Lâm Hiên chớp chớp mắt to xinh đẹp, nói:
"Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Tôi biết cô sao?” Lâm Hiên liếc nhìn Lâm Nhược Hi một cái, không chút khách khí hỏi.
"Ở nhà ga, là anh cứu tôi, anh quên rồi sao? À, lúc đó tôi quá bẩn, anh không nhận ra tôi cũng là chuyện bình thường."
Lâm Nhược Hi đem khuôn mặt tuyệt mỹ tiến đến trước mặt Lâm Hiên, cười tủm tỉm nói.
Lúc này Lâm Nhược Hi đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồng phục công sở màu đen. Đôi chân dài miên man được bao phủ bởi đôi tất đen, cộng với dung mạo tựa tiên nữ, không hề kém cạnh Thẩm Ngạo Tuyết.
Lúc này cô xuất hiện ở đây, là do được mời đến tham gia hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.
“Nào, anh trai, nhìn cho kỹ một chút. Lúc trước cũng không nhìn tôi một cái. Bây giờ có phải anh đang rất kinh ngạc, hối hận rồi phải không?” Lâm Nhược Hi đắc ý hỏi.
Thế nhưng đáp lại cô vẫn là sự hờ hững như cũ của Lâm Hiên.
Lâm Hiên không nhìn Lâm Nhược Hi, thản nhiên nói: "Tránh ra!"
“Này, anh làm sao thế? Tôi đang giúp anh mà?” Lâm Nhược Hi nhếch miệng bất mãn nói.
"Ta không cần cô giúp." Lâm Hiên lạnh lùng đáp.
"Lâm Nhược Hi, chuyện hôm nay cô quản không được. Người này giết nhiều người như vậy, còn sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, cô bảo tôi làm sao bỏ qua? Tôi nhất định phải moi thận trên người hắn ra!” Từ Thiên Thành biểu tình âm lãnh.
"Chú Vương, chú có phần thắng Trần Khôn không?" Lâm Nhược Hi nhìn về phía người trung niên đi theo phía sau mình.
“Năm mươi, năm mươi.” Người đàn ông trung niên trả lời.
"Lâm Hiên, tôi bảo chú Vương ngăn cản Trần Khôn. Anh mau mang theo bạn gái nhỏ của anh chạy đi!" Lâm Nhược Hi nói với Lâm Hiên.
“Tôi nói không cần!”
Lâm Hiên nhíu mày, nữ nhân này thật thích tự cho mình là đúng.
“Anh nói không tính.” Lâm Nhược Hi hống hách nói:
“Chú Vương, giao cho chú đó!”
Vương Phúc lập tức chắn ở phía trước Lâm Hiên.
Chứng kiến cảnh này, Trần Khôn hừ lạnh một tiếng, hướng Vương Phúc tấn công.
Vương Phúc vốn tưởng rằng ông và Trần Khôn đều là Tinh cấp sơ kỳ, hẳn là có thể đánh ngang tay.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ với ba chiêu, ông đã bị đánh bay ra ngoài
“Vương Phúc, ngươi không nghĩ tới, ta đã là Tinh cấp trung kỳ rồi phải không?” Trần Khôn cười lạnh nói.
Chương 5 Ta cho ngươi ngủ, ngươi cũng không có khả năng
"Ngươi vậy mà…" Vương Phúc thở dài, nói với Lâm Nhược Hi:
"Tiểu thư, ta vô dụng, ta không phải đối thủ của Trần Khôn."
"Lâm Hiên, tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh tự giải quyết đi!" Lâm Nhược Hi đành bất đắc dĩ nhún vai với Lâm Hiên.
"Tiểu tử, đến phiên..."
Trần Khôn ngạo nghễ nói với Lâm Hiên. Nhưng lời còn chưa nói hết, Lâm Hiên đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Một cái tát đánh bay hắn ra ngoài.
Ồn ào!
Tất cả mọi người một lần nữa sững sờ.
Lâm Hiên này lại tiếp tục đem một võ giả Tinh cấp trung kỳ đánh bay?
"Tiểu thư, cô đã sớm biết hắn có thể giải quyết sao?" Vương Phúc kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Hi bên cạnh.
Lâm Nhược Hi lắc đầu. Cô biết Lâm Hiên không phải người thường, nhưng Trần Khôn cũng không phải hạng người tầm thường.
Trước đó làm như vậy đương nhiên là vì báo đáp Lâm Hiên cứu cô. Cô cũng không muốn nợ Lâm Hiên nhân tình.
Ngay cả võ giả Từ Gia cung phụng cũng bị Lâm Hiên tiêu diệt.
Trước mắt, đã không ai có thể ngăn cản Lâm Hiên
Nhìn Lâm Hiên đằng đằng sát khí, Thẩm Ngạo Tuyết cuối cùng cũng sợ hãi.
"Lâm Hiên, em sai rồi, là em có lỗi với anh. Em là vợ anh, anh không thể giết em, chỉ cần anh không giết em, về sau em sẽ đối tốt với anh. Chẳng phải anh luôn muốn ngủ cùng em sao? Vậy hôm đi chúng ta liền ngủ cùng nhau, được không?” Thân thể mềm mại của Thẩm Ngạo Tuyết run rẩy nói.
Lúc này, cô ả đã không thể giả vờ nữa, vì sống sót, những lời không biết xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra.
Những gì Thẩm Ngạo Tuyết nói khiến Từ Thiên Thành cảm thấy như muốn bốc cháy vì lửa giận.
Thật không ngờ, tiện nhân như Thẩm Ngạo Tuyết lại có thể nói những điều như vậy.
Biểu cảm của Lâm Hiên lại lần nữa trở nên thú vị.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, nói: "Cô nói thật?"
"Thật, Lâm Hiên, đừng giết em. Em bây giờ có công ty mấy chục tỷ. Anh muốn bao nhiêu tiền em cũng có thể đưa. Nếu anh muốn lên giường cùng em, trên lầu có phòng khách, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
“Thẩm Ngạo Tuyết!” Từ Thiên Thành nghiến răng quát, nhưng trong lòng đã tràn đầy bất lực.
“Tiểu tử, ngươi dám giết người ở Giang Đô, trong mắt còn có vương pháp sao?” Đúng lúc này, một tiếng rống giận từ trong hư không truyền đến.
Sau một khắc, một người đàn ông mặc áo giáp bước vào hội trường. Theo sau hắn cũng là hơn một trăm người mặc áo giáp.
Quân Đội Giang Bắc!
Nhìn thấy quân đội Giang Bắc tới, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ mừng như điên.
Vội vàng nói: "Hách Phong đội trưởng, nhanh lên, bắt lấy sát nhân điên cuồng này đi. Hắn muốn giết ta. Ngươi mau giết hắn!”
Trường Hách Phong, chỉ huy của Quân đội Giang Bắc là một võ giả phi thường cường đại.
Dưới tay có hơn một ngàn chiến binh, là đại diện của vương quyền tối cao.
Quan trong hơn là họ có quyền sử dụng vũ khí một cách hợp pháp!
Trong lúc nhất thời, vô số họng súng đen nhắm về phía Lâm Hiên.
Cho dù Lâm Hiên là võ giả, đối mặt với nhiều chiến binh được huấn luyện bài bản như vậy, còn có vũ khí nóng, cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
Tuy nhiên Lâm Hiên vẫn không thèm liếc nhìn Giang Bắc Quân một cái, biểu tình đùa giỡn hướng về phía Thẩm Ngạo Tuyết nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. Cô vừa mới nói sẽ cùng ngủ với tôi, bây giờ lại đòi giết tôi?”
“Hừ, Lâm Hiên, cho dù tôi cho anh ngủ, anh có đủ khả năng để ngủ với tôi không? Tôi chỉ đang muốn kéo dài thời gian mà thôi. Trong lòng tôi chỉ có một mình Thiên ca.” Thẩm Ngạo Tuyết không chút xấu hổ nói.
Từ Thiên Thành biểu tình có chút mất tự nhiên, nhưng lúc này cũng không tiện nói cái gì.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô không sợ, bọn họ không khống chế được tôi thì sẽ ra sao sao?” Trên mặt Lâm Hiên nở một nụ cười quyến rũ.
Thẩm Ngạo Tuyết bất giác nuốt nước bọt một cái.
Nhưng nhìn hàng trăm quân Giang Bắc cầm vũ khí nóng, lập tức tràn đầy tự tin, lạnh lùng quát:
“Lâm Hiên, đừng tưởng học võ mấy ngày liền không có ai quản được ngươi!"
Lâm Hiên liếc Hách Phong một cái, giễu cợt nói: “Hắn thật đúng là không quản được tôi!”
“Tiểu tử, ở trước mặt quân Giang Bắc, còn dám càn rỡ? Bắt hắn cho ta.” Hách Phong cả giận nói.
Tuy nhiên câu nói vừa dứt, một vật thể màu đen đã đập vào mặt hắn, nhất thời ánh mắt trợn tròn.
Sát… Sát Thần Chỉ?
Sát Thần Chỉ do Nữ Hoàng ban tặng, sở hữu Sát Thần Chỉ tương đương với sở hữu quyền lực vô thượng, tiên trảm hậu tấu.
Gã này là ai? Vậy mà lại có Sát Thần Chỉ?
Bất quá, mặc kệ là ai, tuyệt đối không phải là người hắn có thể trêu chọc.
Sau một khắc, Hách Phong tuyệt vọng, lập tức dẫn người rời đi.
"Hách Phong đội trưởng, sao ngươi lại bỏ đi? Ngươi còn chưa bắt tên sát nhân này mà?”
Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra?
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô nên nói gì bây giờ?" Giọng nói của Lâm Hiên tràn đầy trào phúng.
Thẩm Ngạo Tuyết không thể nào nghĩ tới, ngay cả Giang Bắc quân cũng không dám quản chuyện của Lâm Hiên.
“Anh, anh muốn gì…”
Thẩm Ngạo Tuyết cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, đã không thể lại cầu xin Lâm Hiên phải không?
Cho dù cô không biết xấu hổ, Lâm Hiên cũng sẽ không bao giờ tin tưởng cô ta nữa
Huống chi, nếu làm như vậy, Lâm Hiên không giết cô, Từ Thiên Thành cũng sẽ giết.
Vì vậy lúc này cô ta chỉ có thể cầu cứu Từ Thiên Thành:
"Thiên ca, cứu em với. Em không muốn chết!”
Từ Thiên Thành lúc này cũng hoảng sợ không ít, nhưng vẫn là cắn răng nói:
"Tiểu tử, tuy rằng mày đánh bại được Trần Khôn, nhưng Từ gia cũng không phải mày có thể trêu chọc!”
Ầm!
Từ Thiên Thành trực tiếp bay ra ngoài.
Trên mặt xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Tại hiện trường, đã không còn ai dám lên tiếng!
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có biết ba năm nay, mỗi ngày tỉnh dậy, việc ta muốn làm nhất là gì không?” Lâm Hiên sải bước đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết sợ tới mức ngã về phía sau.
Nhưng đã có người đỡ kịp.
Vừa định nói lời cảm ơn, liền phát hiện, người đỡ cô lại chính là Lâm Hiên!
Toàn bộ thân thể Thẩm Ngạo Tuyết lập tức trở nên căng thẳng.
Trước kia cô rất chán ghét Lâm Hiên chạm vào thân thể của mình.
Bởi vì cô cảm thấy Lâm Hiên chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, nếu không phải trời sinh có một quả thận tốt thì lấy tư cách gì trở thành chồng của Thẩm Ngạo Tuyết cô?
Cho dù là chồng trên danh nghĩa, Lâm Hiên cũng không xứng!
Nhưng lúc này nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí của Lâm Hiên, cô biết mình xong rồi.
"Lâm Hiên, đừng giết tôi. Đưa tôi đến bệnh viện, tôi… trả thận lại cho anh. Được không?” Thẩm Ngạo Tuyết cầu xin.
Lâm Hiên cảm nhận được Thẩm Ngạo Tuyết đang run rẩy.
Anh đã từng ham muốn đối với cơ thể này, nhưng chỉ có thể lén lút mà nhìn. Giờ phút này, hắn lại có thể không kiêng nể gì mà ôm vào trong ngực.
Nhưng giờ phút này trong lòng anh chỉ có hận thù!
Phốc!
Bàn tay Lâm Hiên trực tiếp cắm vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết, từng chút từng chút đem quả thận thuộc về hắn từ trong thân thể của cô ta kéo ra.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất.
“Aaaaaaaaaaa!”
Một lúc sau, thận của Thẩm Ngạo Tuyết bị Lâm Hiên nắm ở trong tay, máu chảy đầm đìa.
"Đưa cô đến bệnh viện? Xin lỗi nha, tôi đã hứa với sư phụ, lúc lấy lại thận trên người cô, sẽ không dùng bất kỳ thuốc gây mê gì.”
“Cũng giống như ba năm trước, khi cô đào thận của tôi, cũng không hề gây mê.” Biểu tình trên mặt Lâm Hiên lạnh đến cực điểm.