-
Chương 56-60
Chương 56 Hắc Bạch Vô Thường
Bạch Vô Thường nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ đùa giỡn. Cô nàng dứt khoát nằm sấp trên cửa sổ.
Hai quả đồi trắng nõn bị đè đến biến dạng.
Một mảnh trắng mịn này thiếu chút nữa là mù mắt anh trai hung dữ đang lái xe Land Rover kia.
Cô nàng tiếp tục quyến rũ nói: "Anh à, ngươi muốn người ta làm sao bây giờ?”
Lúc nói chuyện, còn nhẹ nhàng cắn môi nhỏ nhắn đỏ mọng kia, càng thêm quyến rũ câu hồn.
Người đàn ông lái xe Land Rover điên cuồng nuốt nước bọt.
“Làm thế nào à? Cho anh đây chơi một chút, anh sẽ không so đo nữa!” Anh trai Land Rover cười hắc hắc nói.
Người đang lái Land Rover này cũng là một vị đại ca, trong tay có không ít đàn em.
Chuyện khi nam bá nữ này hắn cũng làm qua không ít lần.
Ví dụ như hiện tại, trên xe của hắn, còn có một nữ sinh đại học bị anh ta cưỡng bức, bị hai thủ hạ hung hãn của hắn đè xuống ghế.
Đang khóc như mưa, liên tục cầu xin thả cô ra.
Nhưng tất cả lực chú ý của người đàn ông này đều nằm trên người cô gái tuyệt sắc nằm sấp trên cửa sổ xe.
"Được, vậy thì bắt đầu thôi." Bạch Vô Thường cười càng quyến rũ hơn.
Ngay sau đó, bàn tay của cô đi qua kính xe, tiếp tục xuyên thủng vào ngực của người đàn ông đang lái xe Land Rover.
Người đàn ông lái Land Rover cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang đâm vào ngực hắn.
Sắc mặt liền tái nhợt.
Một khắc sau, Bạch Vô Thường trực tiếp móc tim của hắn kéo ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông Land Rover vừa muốn hét lên.
Thì đã bị Bạch Vô Thường kéo ra khỏi xe, nhẹ nhàng ném xác hắn xuống sông.
"A!"
Hai tên đàn em phía sau sợ đến mức rút dao găm ra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp có động tác, cổ họng đã bị người xẹt ra, máu phun ra dữ dội.
Bắn vào mặt nữ sinh viên đại học.
Nữ sinh viên đại học đã sợ hãi đến choáng váng.
Một người đàn ông mặc đồ đen toàn thân đã lên chiếc Land Rover từ lúc nào không hay biết.
Hắn là Hắc Vô Thường!
Rất nhanh, hai đàn em đã mềm nhũn ngã gục xuống ghế.
Mặc dù, nữ sinh viên đại học rất sợ hãi. Nhưng vẫn là run rẩy nói:
"Cảm ơn, cám ơn đã cứu tôi..."
Hắc Vô Thường đưa tay nắm cằm nữ sinh, kéo mặt cô đến trước mặt mình.
Vẻ mặt tà mị nói: “Ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào đây?”
"Anh, anh muốn cảm tạ cái gì?" Nữ sinh viên đại học nuốt nước bọt.
Hắc Vô Thường lại trực tiếp tiến lại gần, dán vào mặt nữ sinh viên đại học.
Nữ sinh lập tức bắt đầu né tránh, thậm chí còn cắn Hắc Vô Thường một cái.
Hắc Vô Thường rốt cục cũng tách ra khỏi nữ sinh viên đại học.
Khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình càng thêm hưng phấn.
Phập!
Đột nhiên, hai con dao găm xuyên qua xương quai xanh của nữ sinh viên đại học và đóng đinh cô vào ghế.
"A!"
Nữ sinh viên đại học kêu la thảm thiết. Cơ thể không dám cử động nữa.
Hắc Vô Thường tà mị cười, sau đó, đem chân nữ sinh viên đại học tách ra...
"Em gái, lái xe đi." Hắc Vô Thường nói với Bạch Vô Thường đã ngồi ở ghế lái.
"Ok, anh trai!"
Land Rover được khởi động, bắt đầu chạy đi.
Nữ sinh viên đại học nhìn người đàn ông trước mắt giống như ma quỷ, bên cạnh cô lại là hai người đàn ông bị cắt cổ. Hai mắt cô tối sầm lại, ngất đi.
Khoảng mười phút sau.
Hai người đàn ông bị cắt cổ đã bị ném ra khỏi cửa sổ xe.
Sau đó, nữ sinh viên đại học cũng bị ném ra ngoài.
Cô đã sớm tắt thở, quần áo phía dưới đã thành mảnh vụn.
Trên đùi dính một mảng lớn máu tươi.
Hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Cái xác lăn liên tục trên mặt đất vài mét.
Tình cờ lăn đến trước mặt một người phụ nữ đang mua bánh kếp trái cây.
Người phụ nữ lúc đầu giật mình, sau đó cô nhìn rõ thứ nằm trên mặt đất.
Đôi mắt lập tức trợn lớn. Tiếp theo là lấy ra bộ đàm ra:
“Trên đường phố Thuận Hà xuất hiện một vụ án giết người ném xác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cầu trợ giúp!”
Sau khi nói xong, cô cũng bất chấp bánh kếp trong tay trái cây, chân dài một bước bước lên một chiếc xe máy bên cạnh, nổ máy đuổi theo chiếc Land Rover kia.
Nếu như Lâm Hiên ở chỗ này, hắn sẽ nhận ra, nữ nhân này là nữ cảnh sát lúc trước vì nói giúp Diệp Ỷ mà bị Thích Hương Lan tát khi ở biệt thự. Cô ấy cũng là người đã gọi điện thông báo cho Tô Anh đến - Hà Tiểu Manh.
Lúc trước ở biệt thự, cô bị Thích Hương Lan tát một cái.
Sau đó, Hồng Diệp xuất hiện. Lão Ngụy trực tiếp dẫn nàng rời đi. Nói với cô rằng tốt nhất là không nên dính líu đến những người này.
Lão Ngụy chỉ nói một câu, thế giới này rất lớn, không phải cái gì cũng là chúng ta có thể quản.
Nhưng cô là một cảnh sát.
Đây là nhiệm vụ của cô.
Cô lái xe máy tuần tra trên đường phố. Đói muốn mua một bánh kếp trái cây để ăn.
Kết quả là lại có một khối thi thể bị ném tới trước mặt.
Là một vụ án lớn!
Mặc dù, Hà Tiểu Manh biết, loại chuyện này, cô nên chờ đồng nghiệp tới.
Nhưng cô vẫn đuổi theo trước.
"Land Rover phía trước, lập tức tấp vào lề!”
Hà Tiểu Manh một tay cầm xe máy lấy ra loa phóng thanh, hướng phía trước hô.
“Anh, có cảnh sát!”
Bạch Vô Thường nhìn thấy Hà Tiểu Manh qua gương chiếu hậu.
"Kiều Kiều, không cần để ý, chỉ là một cảnh sát thực tập thôi.”
Hắc Vô Thường nhìn thoáng qua phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ cảnh sát kia, cùng với núi non phát triển rất đáng tự hào, lại càng nhịn không được mím môi.
Hắn vừa mới phóng thích xong, tựa hồ lại có hứng thú.
Hà Tiểu Manh thấy đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại, chỉ có thể tăng ga đuổi theo.
Cô không biết người mà cô đang theo đuổi đáng sợ như thế nào.
Chiếc Land Rover vẫn hung hăng chạy theo một chiếc taxi phía trước.
"Lâm Hiên, hình như lại có người đuổi theo chúng ta." Hồng Diệp nhìn thấy chiếc Land Rover.
Chiếc xe này đuổi theo bọn họ không một chút che dấu. Muốn không phát hiện cũng khó.
Lâm Hiên nhìn một chút, phía sau Land Rover còn một chiếc xe máy đuổi theo. Trên xe máy là một người cảnh sát.
Lợi thế phân khối lớn của Land Rover liền được thể hiện ra.
"Ta bắt được ngươi!" Bạch Vô Thường đạp chân ga, động cơ Land Rover gầm rú.
Nhanh chóng đâm vào chiếc taxi.
“Không được, tôi không cắt đuôi được nó!” Hồng Diệp nhíu mày.
Chiếc xe taxi này cũng chỉ là một chiếc Jetta bình thường, không thể chạy nhanh hơn Land Rover trên đường cao tốc được.
Ngay lúc Lâm Hiên chuẩn bị ra tay thì chiếc xe máy đã vọt lên phía trước.
"Dừng lại, mau dừng xe lại!" Hà Tiểu Manh đập tay vào kính của Land Rover.
Bạch Vô Thường nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Manh một cái.
Không để ý tới, tiếp tục đuổi theo chiếc Jetta.
Hà Tiểu Manh thấy đối phương không có phản ứng, rốt cục rút súng ra.
Hét lên: "Dừng lại, dừng lại, nếu không tôi sẽ bắn!"
Rầm!
Đúng lúc này, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra khỏi cửa sổ xe Land Rover.
Trực tiếp xuyên qua cửa kính, nắm lấy bả vai Hà Tiểu Manh.
Sau một khắc, một lực lượng khổng lồ ập tới.
Thân thể Hà Tiểu Manh bị kéo thẳng vào chiếc Land Rover qua cửa kính xe.
Hà Tiểu Manh một trận trời đất quay cuồng.
Sau đó liền phát hiện mình vậy mà đã bị kéo vào trong Land Rover.
Trên ghế sau của Land Rover, có rất nhiều vết máu.
Một người đàn ông sắc mặt trắng bệch giống như xác chết, vẻ mặt đùa giỡn đánh giá cô.
Chương 57 ‘Súng’ của ta lợi hại hơn nhiều
"Anh, anh là ai?" Hà Tiểu Manh vội vàng giơ súng nhắm vào người đàn ông.
“Cô bé cảnh sát, ở trước mặt ta cũng không cần chơi súng, súng của ta, so với súng của ngươi, lợi hại hơn nhiều!” Hắc Vô Thường cười hắc hắc nói.
“Dừng xe ngay lập tức, nếu không tôi bắn!” Mặc dù Hà Tiểu Manh sợ chết khiếp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Trong lòng cô tự nhủ mình là cảnh sát, lúc này tuyệt đối không được sợ hãi.
Thấy đối phương căn bản không để ý tới mình.
Hà Tiểu Manh đánh bạo, bắn một phát vào nóc xe.
Một phát súng này coi như là một cảnh báo.
Thấy Hà Tiểu Manh thật sự dám nổ súng, đồng tử Hắc Vô Thường co rụt lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Hà Tiểu Manh thậm chí không nhìn rõ động tác gì của đối phương.
Khẩu súng trong tay, cô đã nằm trong tay đối phương.
Sau đó Hắc Vô Thường bóp mạnh tay mấy cái. Khẩu súng bị nghiền nát thành một đống sắt vụn.
Một màn này, khiến Hà Tiểu Manh nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắc Vô Thường đem súng thành sắt vụn ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, lấy ra một con dao găm ấn nó vào miệng của Hà Tiểu Manh.
"Ta đã nhìn thấy súng của ngươi. Nên giờ ngươi cũng xem thử súng của ta một chút nhỉ?” Trên khuôn mặt trắng bệch của Hắc Vô Thường, lộ ra nụ cười tà ác.
Theo chuyển động của con dao găm trong tay hắn, chiếc cúc áo đầu tiên của Hà Tiểu Manh bị hất xuống.
Thân thể Hà Tiểu Manh cứng đờ. Nhưng không dám có bất kỳ động tác nào.
Bởi vì, con dao găm vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Con dao lại di chuyển, cái cúc thứ hai cũng bị bung ra.
Ngay lập tức, quái vật khổng lồ kia không còn bị trói buộc nữa, hiện ra rõ ràng.
Hà Tiểu Manh cực kỳ khẩn trương, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại, người đàn ông trước mắt này, đã vượt quá sự nhận thức của cô rồi.
Ba!
Rất nhanh, toàn bộ cúc áo đều bị bung ra hết, để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng bên dưới.
Lúc này, Hà Tiểu Manh vô cùng hối hận.
Cô ấy không nên bốc đồng, nên chờ đợi sự hỗ trợ.
Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.
“Cánh sát à? Ta còn chưa từng chơi qua đó!” Hắc Bạch Vô Thường áp sát người về phía Hà Tiểu Manh.
"Cũng không tệ lắm đâu."
Ngay khi Hà Tiểu Manh cho rằng mình sắp bị khi dễ, một thanh âm lãnh đạm vang lên.
"Ai?"
Hắc Vô Thường đột nhiên giật mình, sau đó, lại phát hiện, trên ghế sau đã có thêm một người ngồi.
Vậy mà lúc nãy hắn không hề phát hiện ra?
Hắn cư nhiên cũng không phát hiện.
"Ta tên là Lâm Hiên, các ngươi hẳn là tới tìm ta!” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
“Lâm Hiên?” Hắc Vô Thường nheo mắt:
"Có thể giết đồ đệ của Chiến Thần, quả nhiên có vài phần bãn lĩnh."
"Cô ấy chỉ là một người bình thường, thả ra đi." Lâm Hiên nhìn thoáng qua Hà Tiểu Manh đã bị cởi quần đến đầu gối, nói.
Lúc này, toàn thân Hà Tiểu Manh vẫn căng cứng. Con dao găm sắc bén đặt trên bụng cô.
Cô không dám động, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Cũng may Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện.
Nhưng, anh ta xuất hiện trên xe khi nào vậy?
Kéttttt!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Land Rover cuối cùng cũng dừng lại.
"Còn sững ra đó làm gì, đi xuống đi." Lâm Hiên nói với Hà Tiểu Manh.
"Ồ!"
Hà Tiểu Manh lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng kéo quần lên, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Land Rover lại chạy vút đi.
Hà Tiểu Manh bị bỏ lại trên đường, ngơ ngác không biết làm sao.
Trên xe Land Rover.
Bầu không khí cực kỳ nặng nề.
“Chiến Thần Thiên Thanh phái các ngươi tới?” Lâm Hiên mở miệng hỏi.
“Không quan trọng là ai phái chúng ta tới, quan trọng là hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Hắc Vô Thường giơ dao găm lên, môi kề sát lưỡi dao, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
"Xem ra Chiến Thần rất lợi hại nha, lại có thể mời được Hắc Bạch Vô Thường." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Hiển nhiên, Lâm Hiên đã nhìn ra thân phận của hai người.
Trên người hắn nồng nặc mùi máu. Tuyệt đối là kẻ giết người như ma quỷ.
Hơn nữa, thực lực của hai người đã đạt tới Hoàng Tông cao cấp.
Hoàng Tông, mặc dù chỉ là tông sư cấp thấp nhất. Nhưng hai vị Hoàng Tông, hơn nữa đều là Hoàng Tông cao cấp, liên thủ lại hẳn là có thực lực sánh ngang với Huyền Tông.
Lại từ cách ăn mặc của hai người, Lâm Hiên cũng biết được thân phận của đối phương.
Trong ba năm qua, mặc dù anh dành phần lớn thời gian để tu luyện trên núi.
Nhưng sư phụ thỉnh thoảng cũng sẽ phái anh xuống núi để thực hiện một số nhiệm vụ.
Nên Lâm Hiên cũng biết được kha khá chuyện.
Ví dụ như Hắc Bạch Vô Thường này, là một cặp anh em. Về phần có phải là anh em ruột hay không thì lại không rõ.
Đã từng có một vị Huyền Tông, bởi vì khinh địch, bị hai anh em này giết chết.
“Ồ, ngươi biết chúng ta?”
Bạch Vô Thường qua gương chiếu hậu quan sát Lâm Hiên, phát hiện người này lại rất đẹp trai.
Đối với các anh chàng đẹp trai, Bạch Vô Thường chưa bao giờ có thể cưỡng lại.
Tựa như mỹ nữ đối với Hắc Vô Thường, có lực hấp dẫn dị thường.
"Nghe nói qua. Dù sao, sát thủ đê tiện như các ngươi, vẫn là tương đối hiếm thấy." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Hai người Hắc Bạch Vô Thường này, có thể nói là khét tiếng.
Hắc Vô Thường thích mỹ nữ.
Gặp phải mỹ nữ, tất cả sẽ không bỏ qua, chơi xong nhất định sẽ giết.
Bạch Vô Thường thích soái ca, gặp được soái ca, cũng vậy.
Đầu tiên thưởng thức một phen, sau đó, tự tay giết chết.
“Ha ha, nếu ngươi đã biết anh em chúng ta, liền biết sở thích của chúng ta. Soái ca, ta thấy bộ dáng của ngươi rất đẹp, hay là, chúng ta tìm một chỗ, cùng nhau vui vẻ nhé?" Bạch Vô Thường cười khúc khích.
"Thật ngại quá, ta không có hứng thú!" Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Ồ? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?”
Bạch Vô Thường một tay lái xe, một tay vuốt tóc, cực kỳ quyến rũ.
Lâm Hiên: "Không đẹp.”
Bạch Vô Thường: "Mắt ngươi mù à? Ta mà lại không đẹp?”
“Thật sự không đẹp.” Lâm Hiên lần thứ hai nói.
"Cho dù ta không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng ta tuyệt đối là nữ nhân hiểu nam nhân nhất. Chẳng lẽ, ngươi không muốn thử một chút sao?" Bạch Vô Thường cắn môi, khiêu gợi nói.
"Không muốn, tôi không có hứng thú với đàn bà vừa dâm vừa ác như ngươi!” Lâm Hiên không chút khách khí nói.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Bạch Vô Thường= cũng không tức giận.
Lại cười khúc khích hỏi:
“Dâm thì sao nào? Mặc dù ngủ với hơi nhiều người một chút, nhưng kỹ thuật rất tốt nha!”
“Kỹ thuật tốt thì đã sao? Cũng chẳng khác nhà vệ sinh công cộng là mấy!”
"Tiểu tử, nếu tư liệu của ta không sai, ngươi hiến một quả thận cho người khác, ngươi như vậy, cũng dám ghét bỏ em gái ta?" Hắc Vô Thường nhíu mày.
Trong mắt hiện sát ý.
"Người ta thường nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu ~ Tiểu soái ca, ngươi thật đúng là không biết điều nha!”
Ánh mắt Bạch Vô Thường cũng trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng cô ta đối với Lâm Hiên rất cảm thấy hứng thú, nhưng Lâm Hiên quá không thức thời, dám mắng cô là nhà vệ sinh công cộng. Đáng chết!
"Nhưng mà ngươi không phải mẫu đơn.” Lâm Hiên nói.
"Vậy ta là cái gì?"
"Ngươi là..."
Chương 58 Không phải là Huyền Tông
“Ngươi là… một con đ* không biết xấu hổ!”
Vốn tưởng rằng Bạch Vô Thường nghe xong hẳn là sẽ rất tức giận.
Nhưng cô ả thật sự không tức giận, mà nụ cười trên môi càng thêm mê người:
“Hi hi, tiểu soái ca. Ngươi cứ mắng ta đi. Ngươi muốn mắng ta như thế thì cứ mắng, mắng càng khó nghe càng tốt.”
“Ta chính là nữ nhân tệ nhất trên thế gian này đó. Nhưng mà, nữ nhân tệ nhất thế gian này lát nữa sẽ cho ngươi trải nghiệm, cái gì gọi là khoái lạc của đàn ông nha.”
“Kiều Kiều, hắn mất đi một quả thận, sợ là không thể làm cho em tận hứng được đâu.” Hắc Vô Thường cũng cười nói.
Rõ ràng, họ đã không có bất kỳ điểm mấu chốt nào về mặt đạo đức từ lâu.
Chỉ ỷ vào thực lực của mình mà muốn làm gì thì làm.
"Chỉ là thận không tốt, chắc cũng không phải toàn thân không tốt đâu nhỉ, ha ha!" Bạch Vô Thường cười nói.
“Được, vậy lát anh giúp em khiến cho hắn ta kéo dài một chút.” Hắc Vô Thường nói.
Tiếp theo, dao găm của hắn đột nhiên hướng Lâm Hiên đâm tới.
Lâm Hiên nghiêng đầu tránh đi, sau đó xuất ra một chưởng đánh vào ngực Hắc Vô Thường.
Bụp!
Thân thể Hắc Vô Thường kịch liệt run lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hắn không ngờ thực lực của Lâm Hiên mạnh đến như vậy, một chưởng liền làm cho hắn bị thương.
"Không nghĩ tới ngươi là Huyền Tông!" Hắc Vô Thường lau vết máu trên khóe miệng nói.
“Chết đi!”
Lâm Hiên không nói nhảm, một chưởng vỗ xuống.
Thế nhưng lúc này Bạch Vô Thường ngồi ở phía trước, mạnh mẽ bẻ tay lái.
Một chưởng của Lâm Hiên liền đánh vào hư không, nhưng lực lượng khủng bố vẫn là đem cửa xe hất bay ra ngoài.
Bởi vì tốc độ xe tương đối nhanh, cho nên sau khi Bạch Vô Thường chuyển hướng, chiếc xe liền bị lật.
Quay cuồng.
Liên tiếp lăn lộn hơn mười vòng, cuối cùng lúc vọt vào trong cánh đồng lúa mới ngừng lại.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Land Rover trực tiếp nổ tung.
Ba thân ảnh lao từ trong xe ra.
Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường đứng một bên, Lâm Hiên thì đứng đối diện họ.
Lúc này khóe miệng Hắc Bạch Vũ tràn đầy tơ máu.
Hiển nhiên, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Lâm Hiên.
Vốn tưởng rằng Lâm Hiên chỉ là một gã Hoàng Tông, không ngờ lại là một vị Huyền Tông!
“Tiểu soái ca, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ mà lại có thực lực đáng sợ như vậy!” Bạch Vô Thường hung tợn nói, giọng nói lúc lên lúc xuống.
Ngay khi chiếc xe bị lật, Lâm Hiên lại tấn công hai người họ.
Hai người liên thủ, vậy mà vẫn bị thương như trước.
Phải biết rằng, hai người liên thủ hoàn toàn có thể bộc phát ra chiến lực Huyền Tông sơ kỳ.
Nói cách khác, thực lực của Lâm Hiên không chỉ là Huyền Tông, mà còn là cường giả Huyền Tông trung kỳ trở lên.
“Kiều Kiều, hắn là Huyền Tông trung kỳ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!” Hắc Vô Thường nuốt một ngụm máu tươi, cắn răng nói.
Bạch Vô Thường trầm mặc chốc lát, lại từ bỏ tư thế công kích.
Thay vào đó, cô ta uốn éo vòng eo thon thả, đi về phía Lâm Hiên.
“Tiểu soái ca, đừng hung dữ như vậy mà, người ta…”
Lúc nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh hướng ngực Lâm Hiên mà vuốt ve.
Nhưng trước khi Bạch Vô Thường nói hết câu thì đã bị Lâm Hiên đánh bay ra xa.
“Phụt!”
Bạch Vô Thường phun ra một ngụm máu lớn, không thể tin nhìn Lâm Hiên.
Chỉ cần là đàn ông, đều không có khả năng đối với cô không có cảm giác.
“Kiều Kiều.”
“Anh, em đoán chắc vì mất một quả thận, hắn cũng mất đi hứng thú với phụ nữ rồi. Hôm nay, sợ rằng hai chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này..." Bạch Vô Thường gian nan đứng lên.
"Xem ra, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn kia!" Hắc Vô Thường trong mắt lộ ra một tia hung ác.
"Không được, dùng chiêu đó đi, anh sẽ chết mất!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vô Thường hiện lên vẻ bối rối.
“Nhưng nếu không làm như thế, chúng ta cũng phải chết. Dùng chiêu kia, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội sống sót!" Hắc Vô Thường lớn tiếng nói.
Sau đó, hắn lấy ra mấy cây ngân châm, tự cắm vào mấy đại huyệt trên người.
“Kim châm huyệt!”
Lâm Hiên nhìn ra ý đồ sử dụng của đối phương.
Kim châm huyệt cùng Diêm Vương châm giống nhau. Thuộc về một loại châm pháp cấm kỵ.
Sau khi sử dụng, trong thời gian ngắn có thể tăng lên tu vi vượt cấp.
Nhưng tác dụng phụ rất lớn, sau khi sử dụng, không chết cũng trở thành phế nhân.
"Hừ…" Hắc Vô Thường phun ra một ngụm trọc khí.
“Ta cảm giác được, thật cường đại!”
Hắc Vô Thường xoay xoay cổ, nhất thời phát ra thân ảnh như bạo phát.
Khí tức trên người hắn cũng trở nên vô cùng cường thịnh.
Thực lực lúc này đạt tới Huyền Tông đỉnh phong, mơ hồ có xu thế chạm tới cánh cửa Địa Tông.
“Tiểu tử, ngươi lại có thể khiến ta sử dụng Kim Châm Huyệt. Hôm nay dù ngươi là Huyền Tông, cũng phải chết!” Hắc Vô Thường tức giận quát.
“Đi chết đi!”
Hắc Vô Thường giẫm trên mặt đất, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn về phía Lâm Hiên.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Tựa như không khí đều bị hắn bỏ lại phía sau.
Ầm.
Một âm thanh bị bóp nghẹt!
Tiếp theo một bóng người bật ra, hung hăng nện trên mặt đất.
Không phải Lâm Hiên, mà là Hắc Vô Thường.
"Làm sao... có thể?"
Hắc Vô Thường ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Hắn không tin, dù đã sử dụng Kim Châm Huyệt, đem tu vi tăng lên tới Huyền Tông đỉnh phong nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Hơn nữa còn là thua trong nháy mắt!
Đối phương, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Chẳng lẽ, là một vị Địa Tông?
Theo tư liệu có được, Lâm Hiên chỉ mới ngoài hai mươi.
Địa Tông khi mới hai mươi mấy tuổi?
Đùa sao?
“Anh!” Bạch Vô Thường phát ra một tiếng khàn khàn.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tuy rằng phạm đủ mọi tội ác, nhưng tình cảm giữa hai anh em bọn họ lại rất tốt.
Lúc này, Hắc Vô Thường khóe miệng đều đã sụp xuống. Hắn dùng Kim Châm Huyệt, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Nhìn thấy Bạch Vô Thường lại đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Hiên.
Hắc Vô Thường bắt lấy cổ tay Bạch Vô Thường, lắc đầu nói:
“Kiều Kiều, em không phải là đối thủ của hắn đâu, mau chạy đi!”
“Anh, chúng ta dù có phải chết. Cũng phải chết cùng một chỗ.”
Bạch Vô Thường không có ý định chạy trốn, bởi vì cô cũng biết chạy trốn trước mặt một Địa Tông là vô nghĩa.
Cô xoay người nhìn về phía Lâm Hiên, không cam lòng nói:
“Thực lực của ngươi có cao hơn nữa thì thế nào?”
“Ngươi bây giờ cũng giống như một tên thái giám mà thôi. Đời này, ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể cảm thụ khoái cảm trên người phụ nữ được nữa. Đáng thương! Thật sự đáng thương. Ha ha ha!”
Lâm Hiên vốn định kết liễu hai anh em này, nghe vậy nhất thời dừng bước.
Chương 59 Tên đàn ông bất lực
Từ khi thiếu một quả thận, nhu cầu của Lâm Hiên đối với phương diện kia thực sự đã thay đổi.
Sức hấp dẫn của phụ nữ đối với anh giảm mạnh.
Lúc ở Thẩm gia, anh rất muốn cùng Thẩm Ngạo Tuyết thử một lần, xem anh có còn được hay không.
Đáng tiếc Thẩm Ngạo Tuyết mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không đem Lâm Hiên để vào mắt, căn bản không cho hắn chạm vào.
Thế cho nên, hắn cũng thường xuyên hoài nghi, hắn có phải là một người đàn ông bình thường không.
Mấy năm học nghệ thuật ở núi, trong lòng hắn tràn đầy cừu hận, căn bản không có suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc xuống núi, sư phụ Sát Đế nói cho hắn biết, hắn không chỉ là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa còn là đàn ông có được thận Kỳ Lân. Ham muốn đương nhiên vượt xa người thường.
Còn bảo hắn nếu nhịn không được, liền đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp của hắn.
Lâm Hiên xuống núi đã được một thời gian.
Tình cảm với Ninh Hinh phát triển không thuận lợi lắm. Vậy nên cũng chưa từng chạm qua một người phụ nữ nào.
Thế nhưng quá nhiều người tra hỏi Lâm Hiên về vấn đề này.
Đã bị nghi ngờ nhiều lần, đã bị loại bỏ.
Mặc dù, Diệp Ỷ và Tô Anh đều quan tâm đến cảm xúc của anh, không bao giờ đề cập đến. Nhưng ánh mắt của bọn họ đều như khẳng định vấn đề này.
Trong lòng anh, cũng có chút hoang mang.
Anh... rốt cuộc có được hay không?
Lúc nhìn thấy Hồng Diệp lần đầu khi tắm ở Đế Phủ, Lâm Hiên đã có một chút phản ứng.
Nhưng sau đó cũng không có thực sự phát sinh chuyện gì.
Không thể chắc chắn liệu chức năng của anh có đầy đủ hay không.
Bạch Lăng Kiều thấy Lâm Hiên sững sờ tại chỗ. Nhìn xuống Hắc Vô Thường trong ngực mình, hơi thở đang cực kỳ yếu.
Lại tiếp tục chửi ầm lên:
“Lâm Hiên, ngươi muốn giết ta sao?”
“Được, giết đi. Dù có giết chết bọn ta ngươi cũng không phải là một thằng đàn ông đúng nghĩa được! Ha ha ha!”
Bạch Lăng Kiều lúc này đã một lòng muốn chết, không ngừng chọc khoáy vào nỗi đau của Lâm Hiên.
“Kiều Kiều…” Bạch Ngọc Long đương nhiên biết tâm tư của Bạch Lăng Kiều.
Dù cả hai gọi nhau là anh em, nhưng rất nhiều người cho rằng bọn họ không phải anh em ruột.
Nhưng sự thật đúng là như vậy!
Bạch Vô Thường tên là Bạch Lăng Kiều. Mà Hắc Vô Thường, tên là Bạch Ngọc Long.
"Lâm Hiên, ta nói cho ngươi biết, mùi vị của phụ nữ là thứ tuyệt nhất thế gian. Nhất là đối với loại phụ nữ sắc dục như ta.”
“Đàn ông ngủ với ta, đều là cầu để được ngủ, tự nguyện chết chỉ vì để cảm thụ được khoái lạc mà ta mang đến.”
“Nhưng đáng thương nha, Lâm Hiên ngươi dùng không được. Cho dù ta là nữ nhân cực phẩm nhất trên thế gian này, ngươi cũng không hưởng dụng được! Thật đáng thương!”
“Sao? Có phải rất tức giận hay không, rất nghẹn khuất? Ha ha ha, ngươi chỉ có thể làm một tên bất lực đến cuối đời thôi. Đồ vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều càng mắng càng hăng, dù sao, cũng không còn biện pháp nào khác, mắng một câu liền đã một câu, chửi cho sướng miệng vậy!
“Câm miệng!” Lâm Hiên rốt cục nổi giận.
Hắn trong nháy mắt xông về phía Bạch Lăng Kiều, trực tiếp đánh Bạch Lăng Kiều ra xa hơn mười thước, sau đó đè xuống ruộng lúa mì.
Hắn bóp cổ Bạch Vô Thường, hai mắt đỏ bừng.
Lúc này, trên lưng Lâm Hiên đã bắt đầu mọc ra vảy màu đỏ.
Họa tiết kỳ lân xuất hiện.
Hơn nữa, không ngừng lan ra toàn bộ cơ thể!
Không thể không thừa nhận. Bạch Lăng Kiều rất đẹp. Dáng người cũng cực kỳ nóng bỏng.
Lại mặc quần bó sát màu trắng, thoạt nhìn, tựa như hai chiếc đũa, đôi chân tiêu chuẩn.
Một đôi mắt hoa đào, tựa như có thể câu hồn.
Hàng mi thanh mảnh nhẹ nhàng rung rinh, giống như một yêu tinh nghịch ngợm.
Làn da trắng như kem, kiều diễm ướt át.
Như trái đào chín mọng.
Tất cả đều khiến ngọn lửa tà ác trong lòng Lâm Hiên nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hận không thể lập tức đem vưu vật tuyệt thế trước mắt này nhập vào thân thể.
Nhưng hắn vẫn còn một tia lý trí. Mạnh mẽ áp chế tà hỏa trong cơ thể.
Chỉ dùng đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn Bạch Vô Thường.
Hắn rất muốn trực tiếp bẻ gãy cổ người phụ nữ này.
Nhưng thân thể của hắn, lại như không muốn làm như vậy.
Thân thể như sắp không chịu được khống chế của Lâm Hiên.
“Kiều Kiều.” Hắc Vô Thường gian nan xoay người, muốn bò tới.
Đáng tiếc, tiếng nổ phốc phốc từ đại huyệt quanh thân lại vang lên. Làm cho hắn ta hoàn toàn sụp đổ trên mặt đất.
Tác dụng phụ của kim châm huyệt đã bùng phát.
Kinh mạch toàn thân Hắc Vô Thường gần như đứt hết. Nếu không phải có tu vi cường đại chống đỡ, hắn đã chết ngay lập tức.
Lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiên đè Bạch Lăng Kiều.
“Đến đây, đến giết ta đi. Đồ phế vật vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều không có phát hiện biến hóa trên người Lâm Hiên, tiếp tục lớn tiếng nhục mạ.
“Lâm Hiên, ta nói rồi, ngươi không phải là đàn ông. Nếu một người đàn ông thật sự đè ta ra thế này, đã sớm cứng rồi!”
“Đáng tiếc nha, ngươi không thể cảm thụ được bản lĩnh của ta rồi. Có muốn, cũng không có khả năng. Ha ha…”
“Câm miệng lại!” Lâm Hiên đã sắp mất khống chế.
Hắn tát một cái vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Lăng Kiều.
"Ha ha ha, thế nào, lão nương chọc đến nỗi đau của ngươi rồi? Đồ rác rưởi!”
Bạch Lăng Kiều không im miệng. Đằng nào thì cũng sắp chết. Tại sao phải im miệng?
“Ngươi rất đẹp trai, ai bảo lại đi hiến thận làm gì? Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ xinh đẹp kia ngươi cũng có chạm được lần nào đâu? Còn bị cắm cho một cái sừng thật dài. Ngu ngốc!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Lâm Hiên không ngừng tát Bạch Lăng Kiều.
Nhưng, Bạch Lăng Kiều ngược lại càng hăng hái hơn.
"Nói thật, một người đàn ông mà không ‘chơi’ được phụ nữ, còn sống làm gì? Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết đi.”
Lâm Hiên hận không thể tìm một thứ gì đó, đem miệng Bạch Vô Thường bịt kín lại.
"Nào, mau giết ta đi. Ta chết cũng không thê thảm bằng ngươi. Ha ha ha.”
Bạch Lăng Kiều nhìn thấy bộ dáng Lâm Hiên, liền biết lời nói của mình đã kích thích đến Lâm Hiên, đắc chí mà cười lớn. Cô muốn khiến cho Lâm Hiên tức đến chết mới thôi.
“Tư thế này của ngươi, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng sẽ không nhịn được mà ‘đâm’ vào ta. Thế nhưng ngươi chỉ có thể bất lực, phẫn nộ mà thèm thuồng thôi.”
“Cảm giác rất thèm nhưng không thể cứng được là thế nào nhỉ? Chậc chậc, đáng - thương - quá!”
Lời nói của Bạch Lăng Kiều rốt cục khiến Lâm Hiên hoàn toàn mất đi lý trí.
Hắn kéo đầu Bạch Lăng Kiều, mạnh mẽ dùng thứ nam tính của mình nhét vào…
Bạch Lăng Kiều trừng lớn mắt, ngơ ngẩn cả người!
Cô vẫn cho rằng Lâm Hiên là một tên đàn ông bất lực.
Thế nhưng, hành động của Lâm Hiên lúc này lại khiến cho cô không lý giải kịp.
Càng không có nhìn ra được Lâm Hiên có chỗ nào phế.
Thứ này còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Khiến miệng cô căng cứng, không thể tiếp nhận nổi.
Mà lúc này, Lâm Hiên đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Kỳ Lân chi hỏa, triệt để bộc phát.
Chương 60 Không phải là người
Hà Tiểu Manh tìm thấy chiếc xe máy bị hỏng của mình. Trong lòng rất rối rắm. Cô biễt rõ biết mình không nên đuổi theo.
Lý trí nói với cô rằng đó không phải là tình huống mà cô có thể đối phó. Chờ trợ tới rồi hãy đi.
Nhưng cô vẫn nhịn không được.
Đối với Lâm Hiên, cô cực kỳ tò mò. Người này hình như so với hai tên tội phạm trong xe kia đều mạnh hơn nhiều.
Những gì hôm nay nghe thấy, nhìn thấy đều hoàn toàn vượt quá nhận thức của Hà Tiểu Manh.
Trách không được, lão Ngụy lại nói với cô, thế giới này rất lớn, có một số việc, họ cũng không quản được.
Ở trước mặt vũ lực khủng bố như thế, việc mà một cảnh sát nhỏ bé như cô có thể làm được thật sự không đáng nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bắt tội phạm vẫn là nhiệm vụ của cô. Cô không thể rút lui!
Cuối cùng, Hà Tiểu Manh cũng nhìn thấy chiếc Land Rover trên một cánh đồng lúa mì.
Chính xác mà nói, là mảnh vỡ của chiếc Land Rover.
Cô dừng xe máy và bắt đầu tìm kiếm.
Chẳng bao lâu, cô tìm thấy Hắc Vô Thường trong cánh đồng lúa mì bên cạnh.
Lúc này Hắc Vô Thường đang nằm trên mặt đất, khắp người chảy máu.
Dĩ nhiên đã sắp chết!
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Lâm Hiên mạnh hơn hai tên tội phạm này rất nhiều.
Hắc vô thường đã bị đánh bại.
"Còn một người nữa đâu?" Hà Tiểu Manh bắt đầu tìm người phụ nữ lái xe.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô bị sốc.
Một người đàn ông đang không ngừng xâm hại một người phụ nữ. Nhìn quần áo trên người anh ta, hẳn là Lâm Hiên!
Còn người phụ nữ kia chính là người tài xế lái Land Rover lúc trước.
Tuy rằng, hai người này đều không phải là người tốt gì. Nhưng Lâm Hiên cũng không thể hành động như vậy được.
“Lâm Hiên, dừng lại đi! Anh không thể như vậy!” Hà Tiểu Manh hướng Lâm Hiên hô to.
Đáng tiếc, Lâm Hiên lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy.
Hắn đã trở thành ma quỷ!
“Mau dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Hà Tiểu Manh thấy Lâm Hiên không để ý tới cô thì liền muốn dùng đến súng. Thế nhưng lúc này cô mới đáng thương nhớ ra súng của cô đã bị bóp thành sắt vụn ném đi rồi.
Hà Tiểu Manh do dự một lát.
Cuối cùng, to gan bước đến gần.
"Lâm Hiên, anh làm như vậy là phạm pháp!" Hà Tiểu Manh nắm lấy bả vai Lâm Hiên. Muốn ngăn cản Lâm Hiên.
Bả vai bị bắt, Lâm Hiên rốt cục cũng hơi dừng lại, xoay người.
Khi Hà Tiểu Manh nhìn thấy bộ dáng của Lâm Hiên, nhất thời, bị hoảng sợ.
Lúc này toàn thân Lâm Hiên đều được bao phủ bởi vảy màu đỏ. Không giống con người chút nào.
Bạch Lăng Kiều cũng được giải thoát trong giây lát, nhìn Lâm Hiên nói:
“Ngươi, ngươi là cái thứ quái vật gì vậy?”
Nhưng không có câu trả lời!
“Mặc kệ ngươi là quái vật gì, ta đều yêu chết ngươi nha!” Bạch Lăng Kiều cao hứng nói. Thật sự là một con đàn bà hạ tiện đến từng xương tủy.
Hà Tiểu Manh bị cảnh tượng này làm cho ngây người.
Thậm chí, Bạch Lăng Kiều còn nói với Hà Tiểu Manh: "Bé cảnh sát, không nên quấy rầy lão nương!”
Hà Tiểu Manh lập tức bối rối, không biết phải làm gì.
Bắt Lâm Hiên?
Bạch Lăng Kiều đây là tự nguyện.
Bắt Bạch Lăng Kiều...
Nhưng người ta bây giờ không rảnh...
Thấy Hà Tiểu Manh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
Bạch Lăng Kiều trừng mắt nhìn Hà Tiểu Manh nói:
“Thưa cô cảnh sát, cô có thấy quá bất lịch sự khi nhìn chúng tôi như thế này không?”
“Hả? A!”
Hà Tiểu Manh lúc này mới xấu hổ quay đầu lại.
Tuy nhiên, tâm trí cô tràn ngập những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy.
Người phụ nữ này, sao có thể như vậy...
Thật quá trơ trẽn.
Còn Lâm Hiên, tại sao lại trở thành quái vật?
Quên nó đi!
Trước tiên đi bắt Hắc Vô Thường đi!
Hà Tiểu Manh đi tới trước mặt Hắc Vô Thường, muốn còng Hắc Vô Thường lại.
“Cảnh sát, ngươi dám đụng vào ta, ta giết ngươi!”
Hắc Vô Thường không có sức phản kháng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh sợ hãi ngồi trên cánh đồng.
Nhưng rất nhanh, liền lấy hết can đảm, lấy ra còng tay.
"Ta, ta không sợ ngươi!"
Tuy nói không sợ, nhưng từ đôi tay run rẩy của cô, có thể nhìn ra cô sợ chết khiếp.
Lúc này, Hắc Vô Thường cũng kịp phản ứng.
Người bắt nữ này có thể là cơ hội sống sót của anh và em gái anh.
“Sao ngươi chỉ đến một mình? Mau lên, gọi người đến đây.” Hắc Vô Thường nói với Hà Tiểu Manh.
"Ồ, được!"
Hà Tiểu Manh lúc này mới phản ứng lại.
Nhanh chóng lấy điện thoại ra, báo cáo tình hình ở đây, gửi định vị.
Nhìn thấy một màn này, Hắc Vô Thường rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều, cố gắng kiên trì.”
Hy vọng đám cảnh sát đến, có thể ngăn cản Lâm Hiên.
Rơi vào trong tay cảnh sát còn tốt hơn so với rơi vào trong tay Lâm Hiên.
Trong tay cảnh sát, bọn họ có lẽ còn có thể sống sót.
Nhưng rơi vào trong tay Lâm Hiên, chắc chắn sẽ phải chết!
Giờ khắc này, Bạch Linh Kiều đã thật sự cảm thấy mình sắp chết. Vui sướng lúc trước lúc này mất sạch sẽ, không còn lại chút gì.
Bình thường dù là một chơi mười cô vẫn có thể chịu được. Nhưng Lâm Hiên vậy mà làm cho nàng không chống đỡ nổi.
Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ.
Đây không phải là người, hắn rõ ràng là cầm thú!
Thật không may, thú không thể nghe thấy lời con người nói.
"Lâm Hiên, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh, anh tha cho tôi đi!"
Bạch Lăng Kiều bắt đầu cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, cầu xin vô dụng.
Lúc này, cô đã rất hối hận, vì sao lại chọc giận Lâm Hiên.
Lúc trước cô mắng có bao nhiêu hung dữ.
Bây giờ cô lại thảm hại như thế nào.
Rốt cục, Bạch Lăng Kiều không chịu nổi nữa, ngất đi.
“Người của ngươi sao còn chưa tới!” Nhìn thấy em gái ngất xỉu, Hắc Vô Thường vô cùng sốt ruột.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, em gái hắn, có lẽ sẽ mất mạng!
Thế nhưng gân mạch toàn thân hắn đều đứt đoạn, muốn đi hỗ trợ cũng không được.
“Ta, ta làm sao biết được!” Hà Tiểu Manh cũng vô cùng lo lắng.
Cuối cùng, hai mươi phút sau, còi báo động vang lên.
Rất nhanh, cảnh sát đi tới trước mặt Hà Tiểu Manh. Bao vây Lâm Hiên.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sững sờ.
Thấy vậy, cảnh sát hét vào mặt Lâm Hiên.
"Buông cô gái kia ra!"
Một phát súng cảnh cáo được bắn lên trời!
Nhưng Lâm Hiên không để ý tới.
Sau khi bắn chỉ thiên hai lần, cảnh sát rốt cục đem họng súng nhắm vào Lâm Hiên.
Bóp cò!
“Không!” Hà Tiểu Manh muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Viên đạn bay về phía Lâm Hiên!
Hà Tiểu Manh nhắm hai mắt lại, không dám nhìn một màn sắp xảy ra.
Bạch Vô Thường nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ đùa giỡn. Cô nàng dứt khoát nằm sấp trên cửa sổ.
Hai quả đồi trắng nõn bị đè đến biến dạng.
Một mảnh trắng mịn này thiếu chút nữa là mù mắt anh trai hung dữ đang lái xe Land Rover kia.
Cô nàng tiếp tục quyến rũ nói: "Anh à, ngươi muốn người ta làm sao bây giờ?”
Lúc nói chuyện, còn nhẹ nhàng cắn môi nhỏ nhắn đỏ mọng kia, càng thêm quyến rũ câu hồn.
Người đàn ông lái xe Land Rover điên cuồng nuốt nước bọt.
“Làm thế nào à? Cho anh đây chơi một chút, anh sẽ không so đo nữa!” Anh trai Land Rover cười hắc hắc nói.
Người đang lái Land Rover này cũng là một vị đại ca, trong tay có không ít đàn em.
Chuyện khi nam bá nữ này hắn cũng làm qua không ít lần.
Ví dụ như hiện tại, trên xe của hắn, còn có một nữ sinh đại học bị anh ta cưỡng bức, bị hai thủ hạ hung hãn của hắn đè xuống ghế.
Đang khóc như mưa, liên tục cầu xin thả cô ra.
Nhưng tất cả lực chú ý của người đàn ông này đều nằm trên người cô gái tuyệt sắc nằm sấp trên cửa sổ xe.
"Được, vậy thì bắt đầu thôi." Bạch Vô Thường cười càng quyến rũ hơn.
Ngay sau đó, bàn tay của cô đi qua kính xe, tiếp tục xuyên thủng vào ngực của người đàn ông đang lái xe Land Rover.
Người đàn ông lái Land Rover cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang đâm vào ngực hắn.
Sắc mặt liền tái nhợt.
Một khắc sau, Bạch Vô Thường trực tiếp móc tim của hắn kéo ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông Land Rover vừa muốn hét lên.
Thì đã bị Bạch Vô Thường kéo ra khỏi xe, nhẹ nhàng ném xác hắn xuống sông.
"A!"
Hai tên đàn em phía sau sợ đến mức rút dao găm ra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp có động tác, cổ họng đã bị người xẹt ra, máu phun ra dữ dội.
Bắn vào mặt nữ sinh viên đại học.
Nữ sinh viên đại học đã sợ hãi đến choáng váng.
Một người đàn ông mặc đồ đen toàn thân đã lên chiếc Land Rover từ lúc nào không hay biết.
Hắn là Hắc Vô Thường!
Rất nhanh, hai đàn em đã mềm nhũn ngã gục xuống ghế.
Mặc dù, nữ sinh viên đại học rất sợ hãi. Nhưng vẫn là run rẩy nói:
"Cảm ơn, cám ơn đã cứu tôi..."
Hắc Vô Thường đưa tay nắm cằm nữ sinh, kéo mặt cô đến trước mặt mình.
Vẻ mặt tà mị nói: “Ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào đây?”
"Anh, anh muốn cảm tạ cái gì?" Nữ sinh viên đại học nuốt nước bọt.
Hắc Vô Thường lại trực tiếp tiến lại gần, dán vào mặt nữ sinh viên đại học.
Nữ sinh lập tức bắt đầu né tránh, thậm chí còn cắn Hắc Vô Thường một cái.
Hắc Vô Thường rốt cục cũng tách ra khỏi nữ sinh viên đại học.
Khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình càng thêm hưng phấn.
Phập!
Đột nhiên, hai con dao găm xuyên qua xương quai xanh của nữ sinh viên đại học và đóng đinh cô vào ghế.
"A!"
Nữ sinh viên đại học kêu la thảm thiết. Cơ thể không dám cử động nữa.
Hắc Vô Thường tà mị cười, sau đó, đem chân nữ sinh viên đại học tách ra...
"Em gái, lái xe đi." Hắc Vô Thường nói với Bạch Vô Thường đã ngồi ở ghế lái.
"Ok, anh trai!"
Land Rover được khởi động, bắt đầu chạy đi.
Nữ sinh viên đại học nhìn người đàn ông trước mắt giống như ma quỷ, bên cạnh cô lại là hai người đàn ông bị cắt cổ. Hai mắt cô tối sầm lại, ngất đi.
Khoảng mười phút sau.
Hai người đàn ông bị cắt cổ đã bị ném ra khỏi cửa sổ xe.
Sau đó, nữ sinh viên đại học cũng bị ném ra ngoài.
Cô đã sớm tắt thở, quần áo phía dưới đã thành mảnh vụn.
Trên đùi dính một mảng lớn máu tươi.
Hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Cái xác lăn liên tục trên mặt đất vài mét.
Tình cờ lăn đến trước mặt một người phụ nữ đang mua bánh kếp trái cây.
Người phụ nữ lúc đầu giật mình, sau đó cô nhìn rõ thứ nằm trên mặt đất.
Đôi mắt lập tức trợn lớn. Tiếp theo là lấy ra bộ đàm ra:
“Trên đường phố Thuận Hà xuất hiện một vụ án giết người ném xác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cầu trợ giúp!”
Sau khi nói xong, cô cũng bất chấp bánh kếp trong tay trái cây, chân dài một bước bước lên một chiếc xe máy bên cạnh, nổ máy đuổi theo chiếc Land Rover kia.
Nếu như Lâm Hiên ở chỗ này, hắn sẽ nhận ra, nữ nhân này là nữ cảnh sát lúc trước vì nói giúp Diệp Ỷ mà bị Thích Hương Lan tát khi ở biệt thự. Cô ấy cũng là người đã gọi điện thông báo cho Tô Anh đến - Hà Tiểu Manh.
Lúc trước ở biệt thự, cô bị Thích Hương Lan tát một cái.
Sau đó, Hồng Diệp xuất hiện. Lão Ngụy trực tiếp dẫn nàng rời đi. Nói với cô rằng tốt nhất là không nên dính líu đến những người này.
Lão Ngụy chỉ nói một câu, thế giới này rất lớn, không phải cái gì cũng là chúng ta có thể quản.
Nhưng cô là một cảnh sát.
Đây là nhiệm vụ của cô.
Cô lái xe máy tuần tra trên đường phố. Đói muốn mua một bánh kếp trái cây để ăn.
Kết quả là lại có một khối thi thể bị ném tới trước mặt.
Là một vụ án lớn!
Mặc dù, Hà Tiểu Manh biết, loại chuyện này, cô nên chờ đồng nghiệp tới.
Nhưng cô vẫn đuổi theo trước.
"Land Rover phía trước, lập tức tấp vào lề!”
Hà Tiểu Manh một tay cầm xe máy lấy ra loa phóng thanh, hướng phía trước hô.
“Anh, có cảnh sát!”
Bạch Vô Thường nhìn thấy Hà Tiểu Manh qua gương chiếu hậu.
"Kiều Kiều, không cần để ý, chỉ là một cảnh sát thực tập thôi.”
Hắc Vô Thường nhìn thoáng qua phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ cảnh sát kia, cùng với núi non phát triển rất đáng tự hào, lại càng nhịn không được mím môi.
Hắn vừa mới phóng thích xong, tựa hồ lại có hứng thú.
Hà Tiểu Manh thấy đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại, chỉ có thể tăng ga đuổi theo.
Cô không biết người mà cô đang theo đuổi đáng sợ như thế nào.
Chiếc Land Rover vẫn hung hăng chạy theo một chiếc taxi phía trước.
"Lâm Hiên, hình như lại có người đuổi theo chúng ta." Hồng Diệp nhìn thấy chiếc Land Rover.
Chiếc xe này đuổi theo bọn họ không một chút che dấu. Muốn không phát hiện cũng khó.
Lâm Hiên nhìn một chút, phía sau Land Rover còn một chiếc xe máy đuổi theo. Trên xe máy là một người cảnh sát.
Lợi thế phân khối lớn của Land Rover liền được thể hiện ra.
"Ta bắt được ngươi!" Bạch Vô Thường đạp chân ga, động cơ Land Rover gầm rú.
Nhanh chóng đâm vào chiếc taxi.
“Không được, tôi không cắt đuôi được nó!” Hồng Diệp nhíu mày.
Chiếc xe taxi này cũng chỉ là một chiếc Jetta bình thường, không thể chạy nhanh hơn Land Rover trên đường cao tốc được.
Ngay lúc Lâm Hiên chuẩn bị ra tay thì chiếc xe máy đã vọt lên phía trước.
"Dừng lại, mau dừng xe lại!" Hà Tiểu Manh đập tay vào kính của Land Rover.
Bạch Vô Thường nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Manh một cái.
Không để ý tới, tiếp tục đuổi theo chiếc Jetta.
Hà Tiểu Manh thấy đối phương không có phản ứng, rốt cục rút súng ra.
Hét lên: "Dừng lại, dừng lại, nếu không tôi sẽ bắn!"
Rầm!
Đúng lúc này, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra khỏi cửa sổ xe Land Rover.
Trực tiếp xuyên qua cửa kính, nắm lấy bả vai Hà Tiểu Manh.
Sau một khắc, một lực lượng khổng lồ ập tới.
Thân thể Hà Tiểu Manh bị kéo thẳng vào chiếc Land Rover qua cửa kính xe.
Hà Tiểu Manh một trận trời đất quay cuồng.
Sau đó liền phát hiện mình vậy mà đã bị kéo vào trong Land Rover.
Trên ghế sau của Land Rover, có rất nhiều vết máu.
Một người đàn ông sắc mặt trắng bệch giống như xác chết, vẻ mặt đùa giỡn đánh giá cô.
Chương 57 ‘Súng’ của ta lợi hại hơn nhiều
"Anh, anh là ai?" Hà Tiểu Manh vội vàng giơ súng nhắm vào người đàn ông.
“Cô bé cảnh sát, ở trước mặt ta cũng không cần chơi súng, súng của ta, so với súng của ngươi, lợi hại hơn nhiều!” Hắc Vô Thường cười hắc hắc nói.
“Dừng xe ngay lập tức, nếu không tôi bắn!” Mặc dù Hà Tiểu Manh sợ chết khiếp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Trong lòng cô tự nhủ mình là cảnh sát, lúc này tuyệt đối không được sợ hãi.
Thấy đối phương căn bản không để ý tới mình.
Hà Tiểu Manh đánh bạo, bắn một phát vào nóc xe.
Một phát súng này coi như là một cảnh báo.
Thấy Hà Tiểu Manh thật sự dám nổ súng, đồng tử Hắc Vô Thường co rụt lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Hà Tiểu Manh thậm chí không nhìn rõ động tác gì của đối phương.
Khẩu súng trong tay, cô đã nằm trong tay đối phương.
Sau đó Hắc Vô Thường bóp mạnh tay mấy cái. Khẩu súng bị nghiền nát thành một đống sắt vụn.
Một màn này, khiến Hà Tiểu Manh nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắc Vô Thường đem súng thành sắt vụn ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, lấy ra một con dao găm ấn nó vào miệng của Hà Tiểu Manh.
"Ta đã nhìn thấy súng của ngươi. Nên giờ ngươi cũng xem thử súng của ta một chút nhỉ?” Trên khuôn mặt trắng bệch của Hắc Vô Thường, lộ ra nụ cười tà ác.
Theo chuyển động của con dao găm trong tay hắn, chiếc cúc áo đầu tiên của Hà Tiểu Manh bị hất xuống.
Thân thể Hà Tiểu Manh cứng đờ. Nhưng không dám có bất kỳ động tác nào.
Bởi vì, con dao găm vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Con dao lại di chuyển, cái cúc thứ hai cũng bị bung ra.
Ngay lập tức, quái vật khổng lồ kia không còn bị trói buộc nữa, hiện ra rõ ràng.
Hà Tiểu Manh cực kỳ khẩn trương, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại, người đàn ông trước mắt này, đã vượt quá sự nhận thức của cô rồi.
Ba!
Rất nhanh, toàn bộ cúc áo đều bị bung ra hết, để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng bên dưới.
Lúc này, Hà Tiểu Manh vô cùng hối hận.
Cô ấy không nên bốc đồng, nên chờ đợi sự hỗ trợ.
Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.
“Cánh sát à? Ta còn chưa từng chơi qua đó!” Hắc Bạch Vô Thường áp sát người về phía Hà Tiểu Manh.
"Cũng không tệ lắm đâu."
Ngay khi Hà Tiểu Manh cho rằng mình sắp bị khi dễ, một thanh âm lãnh đạm vang lên.
"Ai?"
Hắc Vô Thường đột nhiên giật mình, sau đó, lại phát hiện, trên ghế sau đã có thêm một người ngồi.
Vậy mà lúc nãy hắn không hề phát hiện ra?
Hắn cư nhiên cũng không phát hiện.
"Ta tên là Lâm Hiên, các ngươi hẳn là tới tìm ta!” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
“Lâm Hiên?” Hắc Vô Thường nheo mắt:
"Có thể giết đồ đệ của Chiến Thần, quả nhiên có vài phần bãn lĩnh."
"Cô ấy chỉ là một người bình thường, thả ra đi." Lâm Hiên nhìn thoáng qua Hà Tiểu Manh đã bị cởi quần đến đầu gối, nói.
Lúc này, toàn thân Hà Tiểu Manh vẫn căng cứng. Con dao găm sắc bén đặt trên bụng cô.
Cô không dám động, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Cũng may Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện.
Nhưng, anh ta xuất hiện trên xe khi nào vậy?
Kéttttt!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Land Rover cuối cùng cũng dừng lại.
"Còn sững ra đó làm gì, đi xuống đi." Lâm Hiên nói với Hà Tiểu Manh.
"Ồ!"
Hà Tiểu Manh lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng kéo quần lên, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Land Rover lại chạy vút đi.
Hà Tiểu Manh bị bỏ lại trên đường, ngơ ngác không biết làm sao.
Trên xe Land Rover.
Bầu không khí cực kỳ nặng nề.
“Chiến Thần Thiên Thanh phái các ngươi tới?” Lâm Hiên mở miệng hỏi.
“Không quan trọng là ai phái chúng ta tới, quan trọng là hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Hắc Vô Thường giơ dao găm lên, môi kề sát lưỡi dao, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
"Xem ra Chiến Thần rất lợi hại nha, lại có thể mời được Hắc Bạch Vô Thường." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Hiển nhiên, Lâm Hiên đã nhìn ra thân phận của hai người.
Trên người hắn nồng nặc mùi máu. Tuyệt đối là kẻ giết người như ma quỷ.
Hơn nữa, thực lực của hai người đã đạt tới Hoàng Tông cao cấp.
Hoàng Tông, mặc dù chỉ là tông sư cấp thấp nhất. Nhưng hai vị Hoàng Tông, hơn nữa đều là Hoàng Tông cao cấp, liên thủ lại hẳn là có thực lực sánh ngang với Huyền Tông.
Lại từ cách ăn mặc của hai người, Lâm Hiên cũng biết được thân phận của đối phương.
Trong ba năm qua, mặc dù anh dành phần lớn thời gian để tu luyện trên núi.
Nhưng sư phụ thỉnh thoảng cũng sẽ phái anh xuống núi để thực hiện một số nhiệm vụ.
Nên Lâm Hiên cũng biết được kha khá chuyện.
Ví dụ như Hắc Bạch Vô Thường này, là một cặp anh em. Về phần có phải là anh em ruột hay không thì lại không rõ.
Đã từng có một vị Huyền Tông, bởi vì khinh địch, bị hai anh em này giết chết.
“Ồ, ngươi biết chúng ta?”
Bạch Vô Thường qua gương chiếu hậu quan sát Lâm Hiên, phát hiện người này lại rất đẹp trai.
Đối với các anh chàng đẹp trai, Bạch Vô Thường chưa bao giờ có thể cưỡng lại.
Tựa như mỹ nữ đối với Hắc Vô Thường, có lực hấp dẫn dị thường.
"Nghe nói qua. Dù sao, sát thủ đê tiện như các ngươi, vẫn là tương đối hiếm thấy." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Hai người Hắc Bạch Vô Thường này, có thể nói là khét tiếng.
Hắc Vô Thường thích mỹ nữ.
Gặp phải mỹ nữ, tất cả sẽ không bỏ qua, chơi xong nhất định sẽ giết.
Bạch Vô Thường thích soái ca, gặp được soái ca, cũng vậy.
Đầu tiên thưởng thức một phen, sau đó, tự tay giết chết.
“Ha ha, nếu ngươi đã biết anh em chúng ta, liền biết sở thích của chúng ta. Soái ca, ta thấy bộ dáng của ngươi rất đẹp, hay là, chúng ta tìm một chỗ, cùng nhau vui vẻ nhé?" Bạch Vô Thường cười khúc khích.
"Thật ngại quá, ta không có hứng thú!" Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Ồ? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?”
Bạch Vô Thường một tay lái xe, một tay vuốt tóc, cực kỳ quyến rũ.
Lâm Hiên: "Không đẹp.”
Bạch Vô Thường: "Mắt ngươi mù à? Ta mà lại không đẹp?”
“Thật sự không đẹp.” Lâm Hiên lần thứ hai nói.
"Cho dù ta không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng ta tuyệt đối là nữ nhân hiểu nam nhân nhất. Chẳng lẽ, ngươi không muốn thử một chút sao?" Bạch Vô Thường cắn môi, khiêu gợi nói.
"Không muốn, tôi không có hứng thú với đàn bà vừa dâm vừa ác như ngươi!” Lâm Hiên không chút khách khí nói.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Bạch Vô Thường= cũng không tức giận.
Lại cười khúc khích hỏi:
“Dâm thì sao nào? Mặc dù ngủ với hơi nhiều người một chút, nhưng kỹ thuật rất tốt nha!”
“Kỹ thuật tốt thì đã sao? Cũng chẳng khác nhà vệ sinh công cộng là mấy!”
"Tiểu tử, nếu tư liệu của ta không sai, ngươi hiến một quả thận cho người khác, ngươi như vậy, cũng dám ghét bỏ em gái ta?" Hắc Vô Thường nhíu mày.
Trong mắt hiện sát ý.
"Người ta thường nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu ~ Tiểu soái ca, ngươi thật đúng là không biết điều nha!”
Ánh mắt Bạch Vô Thường cũng trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng cô ta đối với Lâm Hiên rất cảm thấy hứng thú, nhưng Lâm Hiên quá không thức thời, dám mắng cô là nhà vệ sinh công cộng. Đáng chết!
"Nhưng mà ngươi không phải mẫu đơn.” Lâm Hiên nói.
"Vậy ta là cái gì?"
"Ngươi là..."
Chương 58 Không phải là Huyền Tông
“Ngươi là… một con đ* không biết xấu hổ!”
Vốn tưởng rằng Bạch Vô Thường nghe xong hẳn là sẽ rất tức giận.
Nhưng cô ả thật sự không tức giận, mà nụ cười trên môi càng thêm mê người:
“Hi hi, tiểu soái ca. Ngươi cứ mắng ta đi. Ngươi muốn mắng ta như thế thì cứ mắng, mắng càng khó nghe càng tốt.”
“Ta chính là nữ nhân tệ nhất trên thế gian này đó. Nhưng mà, nữ nhân tệ nhất thế gian này lát nữa sẽ cho ngươi trải nghiệm, cái gì gọi là khoái lạc của đàn ông nha.”
“Kiều Kiều, hắn mất đi một quả thận, sợ là không thể làm cho em tận hứng được đâu.” Hắc Vô Thường cũng cười nói.
Rõ ràng, họ đã không có bất kỳ điểm mấu chốt nào về mặt đạo đức từ lâu.
Chỉ ỷ vào thực lực của mình mà muốn làm gì thì làm.
"Chỉ là thận không tốt, chắc cũng không phải toàn thân không tốt đâu nhỉ, ha ha!" Bạch Vô Thường cười nói.
“Được, vậy lát anh giúp em khiến cho hắn ta kéo dài một chút.” Hắc Vô Thường nói.
Tiếp theo, dao găm của hắn đột nhiên hướng Lâm Hiên đâm tới.
Lâm Hiên nghiêng đầu tránh đi, sau đó xuất ra một chưởng đánh vào ngực Hắc Vô Thường.
Bụp!
Thân thể Hắc Vô Thường kịch liệt run lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hắn không ngờ thực lực của Lâm Hiên mạnh đến như vậy, một chưởng liền làm cho hắn bị thương.
"Không nghĩ tới ngươi là Huyền Tông!" Hắc Vô Thường lau vết máu trên khóe miệng nói.
“Chết đi!”
Lâm Hiên không nói nhảm, một chưởng vỗ xuống.
Thế nhưng lúc này Bạch Vô Thường ngồi ở phía trước, mạnh mẽ bẻ tay lái.
Một chưởng của Lâm Hiên liền đánh vào hư không, nhưng lực lượng khủng bố vẫn là đem cửa xe hất bay ra ngoài.
Bởi vì tốc độ xe tương đối nhanh, cho nên sau khi Bạch Vô Thường chuyển hướng, chiếc xe liền bị lật.
Quay cuồng.
Liên tiếp lăn lộn hơn mười vòng, cuối cùng lúc vọt vào trong cánh đồng lúa mới ngừng lại.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Land Rover trực tiếp nổ tung.
Ba thân ảnh lao từ trong xe ra.
Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường đứng một bên, Lâm Hiên thì đứng đối diện họ.
Lúc này khóe miệng Hắc Bạch Vũ tràn đầy tơ máu.
Hiển nhiên, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Lâm Hiên.
Vốn tưởng rằng Lâm Hiên chỉ là một gã Hoàng Tông, không ngờ lại là một vị Huyền Tông!
“Tiểu soái ca, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ mà lại có thực lực đáng sợ như vậy!” Bạch Vô Thường hung tợn nói, giọng nói lúc lên lúc xuống.
Ngay khi chiếc xe bị lật, Lâm Hiên lại tấn công hai người họ.
Hai người liên thủ, vậy mà vẫn bị thương như trước.
Phải biết rằng, hai người liên thủ hoàn toàn có thể bộc phát ra chiến lực Huyền Tông sơ kỳ.
Nói cách khác, thực lực của Lâm Hiên không chỉ là Huyền Tông, mà còn là cường giả Huyền Tông trung kỳ trở lên.
“Kiều Kiều, hắn là Huyền Tông trung kỳ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!” Hắc Vô Thường nuốt một ngụm máu tươi, cắn răng nói.
Bạch Vô Thường trầm mặc chốc lát, lại từ bỏ tư thế công kích.
Thay vào đó, cô ta uốn éo vòng eo thon thả, đi về phía Lâm Hiên.
“Tiểu soái ca, đừng hung dữ như vậy mà, người ta…”
Lúc nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh hướng ngực Lâm Hiên mà vuốt ve.
Nhưng trước khi Bạch Vô Thường nói hết câu thì đã bị Lâm Hiên đánh bay ra xa.
“Phụt!”
Bạch Vô Thường phun ra một ngụm máu lớn, không thể tin nhìn Lâm Hiên.
Chỉ cần là đàn ông, đều không có khả năng đối với cô không có cảm giác.
“Kiều Kiều.”
“Anh, em đoán chắc vì mất một quả thận, hắn cũng mất đi hứng thú với phụ nữ rồi. Hôm nay, sợ rằng hai chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này..." Bạch Vô Thường gian nan đứng lên.
"Xem ra, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn kia!" Hắc Vô Thường trong mắt lộ ra một tia hung ác.
"Không được, dùng chiêu đó đi, anh sẽ chết mất!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vô Thường hiện lên vẻ bối rối.
“Nhưng nếu không làm như thế, chúng ta cũng phải chết. Dùng chiêu kia, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội sống sót!" Hắc Vô Thường lớn tiếng nói.
Sau đó, hắn lấy ra mấy cây ngân châm, tự cắm vào mấy đại huyệt trên người.
“Kim châm huyệt!”
Lâm Hiên nhìn ra ý đồ sử dụng của đối phương.
Kim châm huyệt cùng Diêm Vương châm giống nhau. Thuộc về một loại châm pháp cấm kỵ.
Sau khi sử dụng, trong thời gian ngắn có thể tăng lên tu vi vượt cấp.
Nhưng tác dụng phụ rất lớn, sau khi sử dụng, không chết cũng trở thành phế nhân.
"Hừ…" Hắc Vô Thường phun ra một ngụm trọc khí.
“Ta cảm giác được, thật cường đại!”
Hắc Vô Thường xoay xoay cổ, nhất thời phát ra thân ảnh như bạo phát.
Khí tức trên người hắn cũng trở nên vô cùng cường thịnh.
Thực lực lúc này đạt tới Huyền Tông đỉnh phong, mơ hồ có xu thế chạm tới cánh cửa Địa Tông.
“Tiểu tử, ngươi lại có thể khiến ta sử dụng Kim Châm Huyệt. Hôm nay dù ngươi là Huyền Tông, cũng phải chết!” Hắc Vô Thường tức giận quát.
“Đi chết đi!”
Hắc Vô Thường giẫm trên mặt đất, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn về phía Lâm Hiên.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Tựa như không khí đều bị hắn bỏ lại phía sau.
Ầm.
Một âm thanh bị bóp nghẹt!
Tiếp theo một bóng người bật ra, hung hăng nện trên mặt đất.
Không phải Lâm Hiên, mà là Hắc Vô Thường.
"Làm sao... có thể?"
Hắc Vô Thường ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Hắn không tin, dù đã sử dụng Kim Châm Huyệt, đem tu vi tăng lên tới Huyền Tông đỉnh phong nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Hơn nữa còn là thua trong nháy mắt!
Đối phương, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Chẳng lẽ, là một vị Địa Tông?
Theo tư liệu có được, Lâm Hiên chỉ mới ngoài hai mươi.
Địa Tông khi mới hai mươi mấy tuổi?
Đùa sao?
“Anh!” Bạch Vô Thường phát ra một tiếng khàn khàn.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tuy rằng phạm đủ mọi tội ác, nhưng tình cảm giữa hai anh em bọn họ lại rất tốt.
Lúc này, Hắc Vô Thường khóe miệng đều đã sụp xuống. Hắn dùng Kim Châm Huyệt, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Nhìn thấy Bạch Vô Thường lại đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Hiên.
Hắc Vô Thường bắt lấy cổ tay Bạch Vô Thường, lắc đầu nói:
“Kiều Kiều, em không phải là đối thủ của hắn đâu, mau chạy đi!”
“Anh, chúng ta dù có phải chết. Cũng phải chết cùng một chỗ.”
Bạch Vô Thường không có ý định chạy trốn, bởi vì cô cũng biết chạy trốn trước mặt một Địa Tông là vô nghĩa.
Cô xoay người nhìn về phía Lâm Hiên, không cam lòng nói:
“Thực lực của ngươi có cao hơn nữa thì thế nào?”
“Ngươi bây giờ cũng giống như một tên thái giám mà thôi. Đời này, ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể cảm thụ khoái cảm trên người phụ nữ được nữa. Đáng thương! Thật sự đáng thương. Ha ha ha!”
Lâm Hiên vốn định kết liễu hai anh em này, nghe vậy nhất thời dừng bước.
Chương 59 Tên đàn ông bất lực
Từ khi thiếu một quả thận, nhu cầu của Lâm Hiên đối với phương diện kia thực sự đã thay đổi.
Sức hấp dẫn của phụ nữ đối với anh giảm mạnh.
Lúc ở Thẩm gia, anh rất muốn cùng Thẩm Ngạo Tuyết thử một lần, xem anh có còn được hay không.
Đáng tiếc Thẩm Ngạo Tuyết mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không đem Lâm Hiên để vào mắt, căn bản không cho hắn chạm vào.
Thế cho nên, hắn cũng thường xuyên hoài nghi, hắn có phải là một người đàn ông bình thường không.
Mấy năm học nghệ thuật ở núi, trong lòng hắn tràn đầy cừu hận, căn bản không có suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc xuống núi, sư phụ Sát Đế nói cho hắn biết, hắn không chỉ là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa còn là đàn ông có được thận Kỳ Lân. Ham muốn đương nhiên vượt xa người thường.
Còn bảo hắn nếu nhịn không được, liền đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp của hắn.
Lâm Hiên xuống núi đã được một thời gian.
Tình cảm với Ninh Hinh phát triển không thuận lợi lắm. Vậy nên cũng chưa từng chạm qua một người phụ nữ nào.
Thế nhưng quá nhiều người tra hỏi Lâm Hiên về vấn đề này.
Đã bị nghi ngờ nhiều lần, đã bị loại bỏ.
Mặc dù, Diệp Ỷ và Tô Anh đều quan tâm đến cảm xúc của anh, không bao giờ đề cập đến. Nhưng ánh mắt của bọn họ đều như khẳng định vấn đề này.
Trong lòng anh, cũng có chút hoang mang.
Anh... rốt cuộc có được hay không?
Lúc nhìn thấy Hồng Diệp lần đầu khi tắm ở Đế Phủ, Lâm Hiên đã có một chút phản ứng.
Nhưng sau đó cũng không có thực sự phát sinh chuyện gì.
Không thể chắc chắn liệu chức năng của anh có đầy đủ hay không.
Bạch Lăng Kiều thấy Lâm Hiên sững sờ tại chỗ. Nhìn xuống Hắc Vô Thường trong ngực mình, hơi thở đang cực kỳ yếu.
Lại tiếp tục chửi ầm lên:
“Lâm Hiên, ngươi muốn giết ta sao?”
“Được, giết đi. Dù có giết chết bọn ta ngươi cũng không phải là một thằng đàn ông đúng nghĩa được! Ha ha ha!”
Bạch Lăng Kiều lúc này đã một lòng muốn chết, không ngừng chọc khoáy vào nỗi đau của Lâm Hiên.
“Kiều Kiều…” Bạch Ngọc Long đương nhiên biết tâm tư của Bạch Lăng Kiều.
Dù cả hai gọi nhau là anh em, nhưng rất nhiều người cho rằng bọn họ không phải anh em ruột.
Nhưng sự thật đúng là như vậy!
Bạch Vô Thường tên là Bạch Lăng Kiều. Mà Hắc Vô Thường, tên là Bạch Ngọc Long.
"Lâm Hiên, ta nói cho ngươi biết, mùi vị của phụ nữ là thứ tuyệt nhất thế gian. Nhất là đối với loại phụ nữ sắc dục như ta.”
“Đàn ông ngủ với ta, đều là cầu để được ngủ, tự nguyện chết chỉ vì để cảm thụ được khoái lạc mà ta mang đến.”
“Nhưng đáng thương nha, Lâm Hiên ngươi dùng không được. Cho dù ta là nữ nhân cực phẩm nhất trên thế gian này, ngươi cũng không hưởng dụng được! Thật đáng thương!”
“Sao? Có phải rất tức giận hay không, rất nghẹn khuất? Ha ha ha, ngươi chỉ có thể làm một tên bất lực đến cuối đời thôi. Đồ vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều càng mắng càng hăng, dù sao, cũng không còn biện pháp nào khác, mắng một câu liền đã một câu, chửi cho sướng miệng vậy!
“Câm miệng!” Lâm Hiên rốt cục nổi giận.
Hắn trong nháy mắt xông về phía Bạch Lăng Kiều, trực tiếp đánh Bạch Lăng Kiều ra xa hơn mười thước, sau đó đè xuống ruộng lúa mì.
Hắn bóp cổ Bạch Vô Thường, hai mắt đỏ bừng.
Lúc này, trên lưng Lâm Hiên đã bắt đầu mọc ra vảy màu đỏ.
Họa tiết kỳ lân xuất hiện.
Hơn nữa, không ngừng lan ra toàn bộ cơ thể!
Không thể không thừa nhận. Bạch Lăng Kiều rất đẹp. Dáng người cũng cực kỳ nóng bỏng.
Lại mặc quần bó sát màu trắng, thoạt nhìn, tựa như hai chiếc đũa, đôi chân tiêu chuẩn.
Một đôi mắt hoa đào, tựa như có thể câu hồn.
Hàng mi thanh mảnh nhẹ nhàng rung rinh, giống như một yêu tinh nghịch ngợm.
Làn da trắng như kem, kiều diễm ướt át.
Như trái đào chín mọng.
Tất cả đều khiến ngọn lửa tà ác trong lòng Lâm Hiên nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hận không thể lập tức đem vưu vật tuyệt thế trước mắt này nhập vào thân thể.
Nhưng hắn vẫn còn một tia lý trí. Mạnh mẽ áp chế tà hỏa trong cơ thể.
Chỉ dùng đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn Bạch Vô Thường.
Hắn rất muốn trực tiếp bẻ gãy cổ người phụ nữ này.
Nhưng thân thể của hắn, lại như không muốn làm như vậy.
Thân thể như sắp không chịu được khống chế của Lâm Hiên.
“Kiều Kiều.” Hắc Vô Thường gian nan xoay người, muốn bò tới.
Đáng tiếc, tiếng nổ phốc phốc từ đại huyệt quanh thân lại vang lên. Làm cho hắn ta hoàn toàn sụp đổ trên mặt đất.
Tác dụng phụ của kim châm huyệt đã bùng phát.
Kinh mạch toàn thân Hắc Vô Thường gần như đứt hết. Nếu không phải có tu vi cường đại chống đỡ, hắn đã chết ngay lập tức.
Lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiên đè Bạch Lăng Kiều.
“Đến đây, đến giết ta đi. Đồ phế vật vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều không có phát hiện biến hóa trên người Lâm Hiên, tiếp tục lớn tiếng nhục mạ.
“Lâm Hiên, ta nói rồi, ngươi không phải là đàn ông. Nếu một người đàn ông thật sự đè ta ra thế này, đã sớm cứng rồi!”
“Đáng tiếc nha, ngươi không thể cảm thụ được bản lĩnh của ta rồi. Có muốn, cũng không có khả năng. Ha ha…”
“Câm miệng lại!” Lâm Hiên đã sắp mất khống chế.
Hắn tát một cái vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Lăng Kiều.
"Ha ha ha, thế nào, lão nương chọc đến nỗi đau của ngươi rồi? Đồ rác rưởi!”
Bạch Lăng Kiều không im miệng. Đằng nào thì cũng sắp chết. Tại sao phải im miệng?
“Ngươi rất đẹp trai, ai bảo lại đi hiến thận làm gì? Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ xinh đẹp kia ngươi cũng có chạm được lần nào đâu? Còn bị cắm cho một cái sừng thật dài. Ngu ngốc!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Lâm Hiên không ngừng tát Bạch Lăng Kiều.
Nhưng, Bạch Lăng Kiều ngược lại càng hăng hái hơn.
"Nói thật, một người đàn ông mà không ‘chơi’ được phụ nữ, còn sống làm gì? Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết đi.”
Lâm Hiên hận không thể tìm một thứ gì đó, đem miệng Bạch Vô Thường bịt kín lại.
"Nào, mau giết ta đi. Ta chết cũng không thê thảm bằng ngươi. Ha ha ha.”
Bạch Lăng Kiều nhìn thấy bộ dáng Lâm Hiên, liền biết lời nói của mình đã kích thích đến Lâm Hiên, đắc chí mà cười lớn. Cô muốn khiến cho Lâm Hiên tức đến chết mới thôi.
“Tư thế này của ngươi, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng sẽ không nhịn được mà ‘đâm’ vào ta. Thế nhưng ngươi chỉ có thể bất lực, phẫn nộ mà thèm thuồng thôi.”
“Cảm giác rất thèm nhưng không thể cứng được là thế nào nhỉ? Chậc chậc, đáng - thương - quá!”
Lời nói của Bạch Lăng Kiều rốt cục khiến Lâm Hiên hoàn toàn mất đi lý trí.
Hắn kéo đầu Bạch Lăng Kiều, mạnh mẽ dùng thứ nam tính của mình nhét vào…
Bạch Lăng Kiều trừng lớn mắt, ngơ ngẩn cả người!
Cô vẫn cho rằng Lâm Hiên là một tên đàn ông bất lực.
Thế nhưng, hành động của Lâm Hiên lúc này lại khiến cho cô không lý giải kịp.
Càng không có nhìn ra được Lâm Hiên có chỗ nào phế.
Thứ này còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Khiến miệng cô căng cứng, không thể tiếp nhận nổi.
Mà lúc này, Lâm Hiên đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Kỳ Lân chi hỏa, triệt để bộc phát.
Chương 60 Không phải là người
Hà Tiểu Manh tìm thấy chiếc xe máy bị hỏng của mình. Trong lòng rất rối rắm. Cô biễt rõ biết mình không nên đuổi theo.
Lý trí nói với cô rằng đó không phải là tình huống mà cô có thể đối phó. Chờ trợ tới rồi hãy đi.
Nhưng cô vẫn nhịn không được.
Đối với Lâm Hiên, cô cực kỳ tò mò. Người này hình như so với hai tên tội phạm trong xe kia đều mạnh hơn nhiều.
Những gì hôm nay nghe thấy, nhìn thấy đều hoàn toàn vượt quá nhận thức của Hà Tiểu Manh.
Trách không được, lão Ngụy lại nói với cô, thế giới này rất lớn, có một số việc, họ cũng không quản được.
Ở trước mặt vũ lực khủng bố như thế, việc mà một cảnh sát nhỏ bé như cô có thể làm được thật sự không đáng nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bắt tội phạm vẫn là nhiệm vụ của cô. Cô không thể rút lui!
Cuối cùng, Hà Tiểu Manh cũng nhìn thấy chiếc Land Rover trên một cánh đồng lúa mì.
Chính xác mà nói, là mảnh vỡ của chiếc Land Rover.
Cô dừng xe máy và bắt đầu tìm kiếm.
Chẳng bao lâu, cô tìm thấy Hắc Vô Thường trong cánh đồng lúa mì bên cạnh.
Lúc này Hắc Vô Thường đang nằm trên mặt đất, khắp người chảy máu.
Dĩ nhiên đã sắp chết!
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Lâm Hiên mạnh hơn hai tên tội phạm này rất nhiều.
Hắc vô thường đã bị đánh bại.
"Còn một người nữa đâu?" Hà Tiểu Manh bắt đầu tìm người phụ nữ lái xe.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô bị sốc.
Một người đàn ông đang không ngừng xâm hại một người phụ nữ. Nhìn quần áo trên người anh ta, hẳn là Lâm Hiên!
Còn người phụ nữ kia chính là người tài xế lái Land Rover lúc trước.
Tuy rằng, hai người này đều không phải là người tốt gì. Nhưng Lâm Hiên cũng không thể hành động như vậy được.
“Lâm Hiên, dừng lại đi! Anh không thể như vậy!” Hà Tiểu Manh hướng Lâm Hiên hô to.
Đáng tiếc, Lâm Hiên lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy.
Hắn đã trở thành ma quỷ!
“Mau dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Hà Tiểu Manh thấy Lâm Hiên không để ý tới cô thì liền muốn dùng đến súng. Thế nhưng lúc này cô mới đáng thương nhớ ra súng của cô đã bị bóp thành sắt vụn ném đi rồi.
Hà Tiểu Manh do dự một lát.
Cuối cùng, to gan bước đến gần.
"Lâm Hiên, anh làm như vậy là phạm pháp!" Hà Tiểu Manh nắm lấy bả vai Lâm Hiên. Muốn ngăn cản Lâm Hiên.
Bả vai bị bắt, Lâm Hiên rốt cục cũng hơi dừng lại, xoay người.
Khi Hà Tiểu Manh nhìn thấy bộ dáng của Lâm Hiên, nhất thời, bị hoảng sợ.
Lúc này toàn thân Lâm Hiên đều được bao phủ bởi vảy màu đỏ. Không giống con người chút nào.
Bạch Lăng Kiều cũng được giải thoát trong giây lát, nhìn Lâm Hiên nói:
“Ngươi, ngươi là cái thứ quái vật gì vậy?”
Nhưng không có câu trả lời!
“Mặc kệ ngươi là quái vật gì, ta đều yêu chết ngươi nha!” Bạch Lăng Kiều cao hứng nói. Thật sự là một con đàn bà hạ tiện đến từng xương tủy.
Hà Tiểu Manh bị cảnh tượng này làm cho ngây người.
Thậm chí, Bạch Lăng Kiều còn nói với Hà Tiểu Manh: "Bé cảnh sát, không nên quấy rầy lão nương!”
Hà Tiểu Manh lập tức bối rối, không biết phải làm gì.
Bắt Lâm Hiên?
Bạch Lăng Kiều đây là tự nguyện.
Bắt Bạch Lăng Kiều...
Nhưng người ta bây giờ không rảnh...
Thấy Hà Tiểu Manh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
Bạch Lăng Kiều trừng mắt nhìn Hà Tiểu Manh nói:
“Thưa cô cảnh sát, cô có thấy quá bất lịch sự khi nhìn chúng tôi như thế này không?”
“Hả? A!”
Hà Tiểu Manh lúc này mới xấu hổ quay đầu lại.
Tuy nhiên, tâm trí cô tràn ngập những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy.
Người phụ nữ này, sao có thể như vậy...
Thật quá trơ trẽn.
Còn Lâm Hiên, tại sao lại trở thành quái vật?
Quên nó đi!
Trước tiên đi bắt Hắc Vô Thường đi!
Hà Tiểu Manh đi tới trước mặt Hắc Vô Thường, muốn còng Hắc Vô Thường lại.
“Cảnh sát, ngươi dám đụng vào ta, ta giết ngươi!”
Hắc Vô Thường không có sức phản kháng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh sợ hãi ngồi trên cánh đồng.
Nhưng rất nhanh, liền lấy hết can đảm, lấy ra còng tay.
"Ta, ta không sợ ngươi!"
Tuy nói không sợ, nhưng từ đôi tay run rẩy của cô, có thể nhìn ra cô sợ chết khiếp.
Lúc này, Hắc Vô Thường cũng kịp phản ứng.
Người bắt nữ này có thể là cơ hội sống sót của anh và em gái anh.
“Sao ngươi chỉ đến một mình? Mau lên, gọi người đến đây.” Hắc Vô Thường nói với Hà Tiểu Manh.
"Ồ, được!"
Hà Tiểu Manh lúc này mới phản ứng lại.
Nhanh chóng lấy điện thoại ra, báo cáo tình hình ở đây, gửi định vị.
Nhìn thấy một màn này, Hắc Vô Thường rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều, cố gắng kiên trì.”
Hy vọng đám cảnh sát đến, có thể ngăn cản Lâm Hiên.
Rơi vào trong tay cảnh sát còn tốt hơn so với rơi vào trong tay Lâm Hiên.
Trong tay cảnh sát, bọn họ có lẽ còn có thể sống sót.
Nhưng rơi vào trong tay Lâm Hiên, chắc chắn sẽ phải chết!
Giờ khắc này, Bạch Linh Kiều đã thật sự cảm thấy mình sắp chết. Vui sướng lúc trước lúc này mất sạch sẽ, không còn lại chút gì.
Bình thường dù là một chơi mười cô vẫn có thể chịu được. Nhưng Lâm Hiên vậy mà làm cho nàng không chống đỡ nổi.
Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ.
Đây không phải là người, hắn rõ ràng là cầm thú!
Thật không may, thú không thể nghe thấy lời con người nói.
"Lâm Hiên, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh, anh tha cho tôi đi!"
Bạch Lăng Kiều bắt đầu cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, cầu xin vô dụng.
Lúc này, cô đã rất hối hận, vì sao lại chọc giận Lâm Hiên.
Lúc trước cô mắng có bao nhiêu hung dữ.
Bây giờ cô lại thảm hại như thế nào.
Rốt cục, Bạch Lăng Kiều không chịu nổi nữa, ngất đi.
“Người của ngươi sao còn chưa tới!” Nhìn thấy em gái ngất xỉu, Hắc Vô Thường vô cùng sốt ruột.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, em gái hắn, có lẽ sẽ mất mạng!
Thế nhưng gân mạch toàn thân hắn đều đứt đoạn, muốn đi hỗ trợ cũng không được.
“Ta, ta làm sao biết được!” Hà Tiểu Manh cũng vô cùng lo lắng.
Cuối cùng, hai mươi phút sau, còi báo động vang lên.
Rất nhanh, cảnh sát đi tới trước mặt Hà Tiểu Manh. Bao vây Lâm Hiên.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sững sờ.
Thấy vậy, cảnh sát hét vào mặt Lâm Hiên.
"Buông cô gái kia ra!"
Một phát súng cảnh cáo được bắn lên trời!
Nhưng Lâm Hiên không để ý tới.
Sau khi bắn chỉ thiên hai lần, cảnh sát rốt cục đem họng súng nhắm vào Lâm Hiên.
Bóp cò!
“Không!” Hà Tiểu Manh muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Viên đạn bay về phía Lâm Hiên!
Hà Tiểu Manh nhắm hai mắt lại, không dám nhìn một màn sắp xảy ra.