-
Chương 71
Hai người nằm lười trên giường đến buổi trưa, ở bên ngoài người đến tìm Chử Thiệu Lăng còn lũ lượt không hết, Vương Mộ Hàn thật sự không ứng phó được, chỉ phải vào trong phòng, cách một tấm bình phong khuyên nhủ: “Vương gia, nếu tỉnh thì đứng dậy dùng chút gì đi.”
Chử Thiệu Lăng nhéo nhéo vành tai Vệ Kích, miễn cưỡng nói: “Muốn ăn cái gì? Để cho bọn họ làm.”
Vệ Kích nghĩ nghĩ nói: “Thịt thỏ trần bì… còn có chân giò hun khói hấp.”
Chử Thiệu Lăng vuốt ve vành tai Vệ Kích: “Ta hỏi ngươi muốn ăn cái gì, ngươi lại gọi món ta thích là thế nào?”
Vệ Kích ngại ngùng cười, nói: “Chân vịt hầm.”
“Lại thêm một tinh lưu cá phiến đi, canh thì lấy canh cá viên.” Chử Thiệu Lăng ngồi dậy, “Đều nhớ kỹ chưa?”
Vương Mộ Hàn ở bên ngoài vội vàng trả lời: “Đều nhớ kỹ, nô tài gọi người vào hầu hạ?”
“Không cần, để người chuẩn bị tắm rửa, tắm một hồi mới ăn cơm.”
Vương Mộ Hàn đáp lời lui xuống.
Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích cùng nhau tắm rửa, không khỏi lại thân mật một hồi, thẳng đến khi Vương Mộ Hàn thúc giục hai lần, hai người mới từ trong tịnh thất đi ra, ở trong phòng dùng bữa, Vương Mộ Hàn thừa dịp này đem danh tính từng người đến đây cầu kiến đều báo lại, Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Đều đuổi ra ngoài, không gặp.”
Vương Mộ Hàn sửng sốt một hồi, hạ giọng nói: “Bên ngoài còn có Hình bộ Thị lang phái tới….”
“Không gặp.” Chử Thiệu Lăng ngắt lời, “Những ngày này mấy người này sẽ đến không ít, toàn bộ chặn lại, lễ vật đưa đến cũng toàn bộ trả về.”
Vương Mộ Hàn chỉ phải đáp ứng, lại thấp giọng nói: “Sáng sớm hôm nay Tử Quân Hầu quý phủ đưa tặng một mâm trái cây trong vườn bọn họ đến đây, nói là khiến Vương gia nếm thử trái cây tươi mới, còn có… người đưa đồ còn nhắn lại, buổi chiều hôm nay lão Hầu gia sẽ lại đây, đến lúc đó nếu Tĩnh Quốc công đuổi kịp cũng sẽ tới.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Biết.”
Vương Mộ Hàn đi gặp người gắc cổng truyền lại lời nói của Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích ăn vài ngụm cơm, hỏi: “Điện hạ… vì sao không gặp những người đó, điện hạ còn không biết có chuyện gì đâu.”
“Còn có thể có chuyện gì?” Chử Thiệu Lăng cười lạnh, “Còn không phải là vài nịnh bợ ngày thường cùng Chử Thiệu Mạch có liên hệ hiện giờ thấy hoàng tử rơi đài vội vã chạy đến phủi sạch quan hệ sao, thường ngày cũng không tiếp xúc, lúc này nghĩ đến ta, vì cái gì ta lại muốn gặp?”
Vệ Kích mím môi, nhẹ giọng nói: “Điện hạ không muốn thấy, nhưng cũng nên làm cho Vương công công cùng với các quản sự công công tiếp đãi một chút, điện hạ làm như vậy… dễ trở thành đầu câu chuyện của người.”
“Thanh danh của ta vốn đã không tốt, còn sợ nhiều một cái cao cao tự đại, nhãn vô hạ trần sao.” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “Muốn trước mặt người khác duy trì hình tượng chu đáo thực khó, hơn nữa chỉ cần một chút vô ý sẽ bị lây dính thị phi, phá hủy thanh danh, nhưng phải làm một bộ khinh thường không phản ứng với tất cả mọi người cũng rất dễ dàng, một ngày nào đó đối với ai thân thiết một chút người đó sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi nước mắt, hơn nũa… như vậy càng có thể làm cho người ta e ngại.”
Chử Thiệu Lăng múc một bát canh đặt trước mặt Vệ Kích, thoáng trào phúng: “Nếu so sánh hai bên, làm người xấu thoải mái hơn nhiều.”
Vệ Kích do dự không biết nên nói cái gì, hắn biết Chử Thiệu Lăng nói không đúng, nhưng lại không phản bác được, vả lại, từ trong thâm tâm hắn cũng hiểu được, ý nghĩ của Chử Thiệu Lăng cũng không sai.
Nếu là trước kia Vệ Kích chắc hẳn sẽ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng hiện tại Vệ Kích sẽ không, càng tiếp cận Chử Thiệu Lăng, càng có thể hiểu được hắn, cách đối nhân xử thế của Chử Thiệu Lăng rất cực đoan, người không biết hắn sẽ nói hắn là kẻ tâm tư độc ác, nhưng Vệ Kích dều hiểu rõ, trái tim của Chử Thiệu Lăng là bị những ngày tháng sống không như ý kia chậm rãi làm cho chai sạn.
Trước kia Vệ Kích cũng hiểu được mọi việc nên tâm tồn thiện niệm, đều nên có bao dung, nhưng nếu Chử Thiệu Lăng cũng như thế, chỉ sợ sớm đã bị bọn người kia thôn phệ đến xương cốt cũng không còn, nếu là ngày tháng an bình, có ai lại nguyện ý mang giết chóc vào trong cuộc sống? Ai lại không muốn an an ổn ổn sống qua ngày cẩm y ngọc thực?
Vệ Kích gắp một khối chân vịt hầm nhừ cho Chử Thiệu Lăng, cúi đầu ăn cơm.
Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích không nói lời nào nhịn không được đùa hắn, cười nói: “Làm sao? Không phải lúc này nên đem một bộ nhân lễ nghĩa trí tín của ngươi ra giảng cho ta sao?”
Vệ Kích lắc đầu: “Thánh nhân hoàng đế là dùng để giáo hóa người khác, cho nên người nghe theo lời dạy của thánh nhân mà làm việc… đều không làm được hoàng đế.”
Lời này nói trúng tâm tư của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Từ khi nào thì ngươi cũng sẽ nói những lời như thế này?”
Vệ Kích dùng thìa nhỏ múc một cái cá viên ăn, mờ mịt trả lời: “Đây là lời điện hạ viết trên “Luận ngữ”, lúc thần đọc sách vô ý nhìn thấy… điện hạ đã quên?”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Đều là chuyện từ khi nào, làm sao ta còn nhớ rõ, bao nhiêu năm chưa từng lật lại “Luận ngữ”, cư nhiên lại bị ngươi nhìn đến.”
Vệ Kích cười cười: “Ngày đó thần cảm thấy điện hạ có chút cực đoan, hiện tại lại cảm thấy… vẫn là có đạo lý, nhưng câu nói kia có chút phạm húy, lúc thần nhìn đến đã giúp điện hạ xóa đi.”
Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích, hai người ngầm hiểu trong lòng tiếp tục dùng bữa.
Buổi chiều, quả nhiên Tử Quân Hầu đến, Chử Thiệu Lăng đưa lão Hầu gia đến thư phòng, cười nói: “Ngoại tổ phụ có chuyện cần nói, chỉ cần phân phó hạ nhân một chuyến mà thôi, làm sao lại cần vất vả.”
“Không thể, viết tín thảo luận không rõ, hiện giờ cựu thần cũng không sự chọc người nghị luận, có một số việc vẫn nên đến gặp mặt Vương gia.” Tử Quân Hầu cầm chung trà im lặng một hồi, thấp giọng nói, “Hôm qua cựu thần cùng Tĩnh Quốc công thương nghị, đều cho rằng… có thể trù bị việc lập trữ.”
Chử Thiệu Lăng dừng một lát: “Làm sao ngoại tổ phụ lại nghĩ đến việc này?”
Tử Quân Hầu lắc đầu: “Vương gia không thể sơ suất, thánh thể hoàng thượng lâm bệnh, đây là lúc chúng thần thỉnh tấu lập trữ, hiện giờ Nhị hoàng tử bị giam lỏng ở Thang Hà cung tự kiểm, Tam hoàng tử đã bị giam ở Tông Nhân phủ, Tứ hoàng tử lại ở đất phong điều dưỡng thân mình chưa trở về, hai hoàng tử còn lại còn nhỏ cũng không cần cân nhắc…. Đây là thời điểm rất tốt để thỉnh phong cho Vương gia.”
Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, thấp giọng nói: “Nói thật, ta cũng đã nghĩ qua, chỉ là hoàng đế bên kia… hắn vẫn còn tâm niệm Chử Thiệu Nguyễn.”
Tử Quân Hầu thở dài: “Cựu thần cũng sợ điều này, sức khỏe của hoàng thượng từ sau lần bệnh nặng năm rồi vẫn luôn không được tốt, hiện tại lại ngã bệnh, cựu thần sợ hoàng thượng đã hạ di chiếu, nếu không thể giành trước trữ vị cho điện hạ, chờ đến ngày long ngự quy thiên…. Cho dù điện hạ kế vị cũng là danh không chính ngôn không thuận.”
Chử Thiệu Lăng châm trà cho Tử Quân Hầu, cười nói: “Ngoại tổ phụ cũng hiểu được phụ hoàng càng thích Chử Thiệu Nguyễn hơn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng lập ta làm thái tử.”
Tử Quân Hầu lắc đầu: “Đích thứ không phân biệt như thế, thật sự là, thật sự là….”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ngoại công không cần lo lắng, tuy rằng hoàng đế sẽ không đáp ứng, ta đã phân phó đi xuống, ngày mai sẽ có không ít tấu chương thỉnh hoàng đế sớm ngày lập trữ ổn định dân tâm đưa lên.”
Tử Quân Hầu hiểu được ý định của Chử Thiệu Lăng, gật đầu cười nói: “Đúng là… hoàng thượng nếu đem toàn bộ tấu chương giữ lại không trả, chỉ biết càng khiến triều đình nghị luận, đến lúc đó hoàng thượng nếu không muốn phong vị cho Vương gia sẽ càng thêm bị động.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Chính là muốn như vậy.”
So với Tử Quân Hầu, Thái hậu càng thêm sốt ruột, vốn hoàng đế ngã bệnh, nàng cũng không muốn nhiều lời khiến hoàng đế không vui, nhưng từng quyển từng quyển tấu chương đưa đến, hoàng đế chưa từng phê qua, lần này Chử Thiệu Mạch sấm cung, Chử Thiệu Lăng lập được công lớn, hoàng đế cũng không tán thưởng Chử Thiệu Lăng một câu, lại càng không ban thưởng, giống như là chuyện này chưa từng xảy ra. Thái hậu càng nhìn càng không vui lòng, sau khi giúp hoàng đế uống hết một chén thuốc, chậm rãi nói: “Hiện giờ ngôn luận thỉnh hoàng đế lập trữ không ít, không biết hoàng đế nghĩ thế nào…. Hoặc là không vội, hoặc là đã có hoàng tử được chọn, đều nói cho triều thần một tiếng, để những đại thần có cả ngày lộn xộn thì còn thể thống gì?”
Hoàng đế vừa mới uống thuốc, tinh thần vừa tỉnh táo một ít, nghe đến những lời này lại khó chịu, im lặng một khắc thản nhiên nói: “Mẫu hậu… hậu cung không tham chính, đây là quy củ do tổ tông định ra.”
Trong đầu Thái hậu “ông” một tiếng, bát nhỏ trong tay trượt ngã trên đất, Tôn ma ma vội vàng tiến lên thu dọn, cười nói: “Hai ngày này Thái hậu chiếu cố hoàng thượng, đã mệt mỏi, cầm không chắc đồ vật, nô tì lại để người ngao một chén.”
“Không cần.” Thái hậu vạn phần mệt mỏi, nhẹ nhàng đỡ trán lạnh giọng nói, “Hoàng thượng sợ là cũng không muốn dùng…. Hoàng thượng nói đúng, hậu cung không thể tham chính, ngày tiên đế quy thiên, lúc vài vị Vương gia nhìn chằm chằm ngai vàng, bọn họ cũng nói với ai gia lời như vậy! Khiến ai gia an phận, nếu ngày đó ai gia nghe những lời này, sợ là hoàng đế không có được hôm nay đi!”
Hoàng đế vừa nói ra đã có chút hối hận, vội vàng dời đề tài: “Mẫu thân không nên tức giận, trẫm chỉ là thuận miệng….”
“Hiện tại chỉ cần hoàng đế không vừa ý chỉ sợ liền sẽ trách ai gia đi, ngày đó phí nhiều tâm huyết như vậy để làm gì? Ngược lại rơi vào đầu một tôi danh tham gia chính sự.” Thái hậu đỡ Tôn ma ma đứng lên, nói, “Hoàng đế giáo huấn rất đúng, ai gia thẹn với tổ tông, ngày sau sẽ không nhắc lại việc này.”
Thái hậu nói xong liền đi ra ngoài, hoàng đế vội vàng đứng dậy ngăn đón, cười nói: “Mẫu thân không nên tức giận, đều là nhi tử sai….”
“Nào có? Làm sao hoàng đế lại sai lầm được?” Thái hậu cũng cười, vỗ vỗ tay hoàng đế, “Hoàng đế nói rất đúng, ai gia cũng đã tỉnh ngộ, ai gia không nên tham gia chính sự, ai gia chân chính cai quản, là hậu cung a….” �
Thái hậu vừa đi ra ngoài vừa cao giọng phân phó Tôn ma ma: “Đem độc phụ Lệ tần kia giải đến tiểu Phật đường trong Từ An điện! Hai ngày này vội vàng chiếu cố hoàng đế, ai gia còn chưa tra hỏi nàng, dám can đảm mưu hại hoàng tử, làm hại Chân tần khó sinh…. Ha hả, ai gia thật đúng là muốn phát tác lại phát tác một hồi.”
Hoàng đế nghe vậy cả kinh, còn chưa kịp nói gì, đoàn người Thái hậu đã chậm rãi đi ra Thừa Càn cung, hướng về Từ An điện.