-
Chương 86~87
Chương 86: Lần đầu gặp Ngưng Nguyệt
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Nàng không biết viết bút lông, chữ viết ra không chỉ to mà còn cong vẹo.
"Không được, chữ lớn như vậy, U Ly liếc một cái là thấy."
Nghĩ nghĩ, nàng rút ngân trâm xuống chấm vào mực trên bút lông, dùng trâm viết xong mới yên tâm.
Nhìn nguyện vọng mình đã viết, nàng chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện, sau đó mới đứng dậy đi về. Thình lình có một người lao tới, suýt chút nữa Bùi Sắt bị đẩy ngã, lại được người nọ đỡ lại.
"Là ngươi..."
Mùi thơm ngát thoảng qua chóp mũi, Bùi Sắt ngẩng đầu, người trước mắt một thân áo trắng, trước sau như một tao nhã tuấn mỹ, mặt mày ôn nhuận.
"A Sắt."
U Ly tìm theo tiếng mà đến, nhìn thấy người đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hơi trầm xuống, khẽ nhấp miệng: "Lúc dạ tiệc Tấn vương có bệnh nhẹ nên không tới, thì ra là ở chỗ này."
Lúc này U Cầm Ca mới thu lại ánh mắt đặt trên người Bùi, nhắm mắt đáp: "Xem ra kỹ xảo của chất tử không qua mắt được hoàng thúc, chỉ là thật sự không ngờ, hoàng thúc mà lại cũng tới nơi này..."
Hắn nhìn lướt qua Bùi Sắt, không có chút kinh hoảng khi bí mật bị phát hiện, ngược lại còn hơi hất cằm lên, bày ra tư thái đùa cợt: "Cô nương này hình như đã gặp qua ở nơi nào, đã nhiều năm như thế, không thể ngờ được hoàng thúc vẫn còn hứng thú với nữ nhân..."
U Ly đưa tay tới, vững vàng ôm Bùi Sắt vào trong ngực, hắn nhếch môi cười lạnh: "Việc này không nhọc Tấn vương lo lắng."
Kéo Bùi Sắt chuyển sang hướng khác, nhảy lên chiếc thuyền đã được chuẩn bị trong hồ, phía sau, vẻ mặt U Cầm Ca đột nhiên trở nên cô đơn, hắn nhìn bóng lưng của Bùi Sắt, lâu sau mới mọi ngườiở nụ cười chua sót, xoay người đi về hướng ngược lại.
Sắc trời càng thêm tối, người bên hồ lại không vãn chút nào, thuyền đậu bên bờ tiến vào trong hồ, lúc này U Ly mới đèn Khổng Minh cầm trong tay đặt lên ván thuyền, gọi Bùi Sắt đứng phía sau: "Mau, bây giờ gió hướng vừa đúng, chắc chắn đèn không thể không bay lên."
Bùi Sắt ngẩng đầu, nhìn vô số ngọn đèn đang bay lượn, vừa vặn một chiếc đèn không nhanh không chậm lướt qua, nàng đáp ứng, nhanh chóng vén váy đi theo lên thuyền.
Tóm lại vẫn có chút không quen khi dập dềnh trên mặt nước, nàng gần như là vừa bước lên boong thuyền lập tức túm chặt vạt áo U Ly. U Ly cười ha ha một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ chân mình.
Bùi Sắt xấu hổ, chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, may mà là chạng vạng, cũng không có ai nhìn ra trạng thái lúng túng của nàng, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai nhìn về phía bên này mới thả lỏng người di chuyển bước chân, ngồi xuống đùi U Ly.
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của nàng , U Ly hơi có vẻ hờn giận nhìn thoáng qua, hắn nửa ôm Bùi Sắt, sau khi đốt đèn Khổng Minh trong tay mình mới xoay người đưa hộp quẹt cho Bùi Sắt: "Cầm."
Bùi Sắt cuống quít nhận lấy, đợi hai người đồng loạt thả tay ra, hai ngọn đèn Khổng Minh từ mặt hồ chậm rãi bay lên, ánh sáng lấp lánh theo gió nhẹ khi thì lắc lư bất an, Bùi Sắt liếc mắt một cái liền thấy đèn Khổng Minh của U Ly, mặc dù cách xa những vẫn nhận ra trên đó trống không, trong lòng không khỏi có vài phần tiếc nuối. Chẳng lẽ U Ly không có tâm nguyện gì sao?
"Nàng viết cái gì?"
Ngăn cách ánh lửa, hai con ngươi sáng long lanh của U Ly xuất hiện trước mặt mình, Bùi Sắt vô thức nhìn về phía đèn Khổng Minh đã bay đến giữa không trung một cái, nhẹ nhàng thở ra, nhếch miệng cười nhìn về phía hắn nói: "Ngươi cũng chưa nói cho ta biết tâm nguyện của ngươi là gì, tại sao lại muốn ta nói cho ngươi?"
Hình như U Ly nhíu mày, lại rất khó phát hiện, hắn nắm tay Bùi Sắt, cầm bút viết xuống lòng bàn tay nàng mấy chữ, hắn viết thật sự, xụ mặt xuống, sau khi viết xong thì nhìn sang chỗ khác nói với nàng: "Những chữ này đọc thế nào?"
Sắc mặt Bùi Sắt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lúc viết nàng đã quên rằng mình viết chính là chữ giản thể của thế kỷ hai mươi mốt, mà chữ của thời đại này mặc dù nàng miễn cưỡng biết được một ít, lại quả quyết không viết. Vậy mà U Ly lại thấy được chữ nàng viết, hơn nữa còn đã gặp qua là không quên được viết lại rõ ràng từng chữ. Mà lúc này, chữ hắn viết trong lòng bàn tay nàng chính là nguyện vọng nàng vừa ước, ước cho hắn an khang trường thọ.
"Nói ra liền không linh nữa!" Bùi Sắt bĩu môi nhanh chóng thu tay từ trên người hắn đứng dậy, thúc giục: "Được rồi, đèn Khổng Minh cũng thả xong rồi, ta có chút mệt, chúng ta trở về đi."
U Ly thản nhiên gật đầu nhưng không di chuyển, đợi khi Bùi Sắt nhảy lên bờ, hắn mới bắt kịp, nụ cười trên môi biến mất.
Mùng một đầu năm chính là ngày vui vẻ nhất, Bùi Sắt cố gắng dậy thật sớm, muốn cùng ăn bữa sáng với U Ly, chỉ là lúc đi tới đại đường lại phát hiện ở đó tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là vương gia, có mấy người Bùi Sắt từng gặp, có mấy người còn lạ mặt.
Lúc mọi người nhìn thấy nàng đều hơi sững sờ, nhưng U Cầm Ca dẫn đầu phản ứng trước, mỉm cười nhìn về phía U Ly nói: "Lần này hoàng thúc cũng nên giới thiệu chứ, vị này..."
"Nàng là ai, các ngươi vốn đều biết, nay cũng chỉ là thay đổi khuôn mặt thôi." U Ly cười như không cười liếc nhìn mọi người, vươn tay ôm Bùi Sắt nói: "A Sắt, tới đây."
Sắc mặt Bùi Sắt trắng bệch, mất tự nhiên nhìn thoáng qua mọi người, thấy những người có mặt ở đây khẩn trương, nàng chỉ cảm thấy bước chân có chút phù phiếm. May mà đi được vài bước, U Ly đã đỡ nàng đi về chỗ ngồi của mình. Sự thân mật giữa hai người, mọi người ở đây thấy rất rõ ràng, sắc mặt không khỏi đại biến.
"Hoàng thúc quả nhiên thật bản lãnh, mới mấy tháng không thấy, chẳng những có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh, còn thay đổi một thân phận khác cho hoàng tẩu, hoàng thúc làm như vậy chẳng phải là làm tổn thương tình cảm thúc cháu của chúng ta sao?" Ninh vương U Quý Minh bước nhanh tới, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
U Ly thản nhiên quét mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt của mọi người ở đây đều khác nhau, không khỏi nhếch môi cười nhạt nhìn về phía U Cầm Ca nói: "Tấn vương, , ngươi có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, hãy nói xem, bổn vương có thương tổn tình cảm thúc cháu này không ?"
Tuy hắn đang cười, trong mắt lại cực kỳ âm trầm, mọi người ở đây không khỏi ngừng thở, tập trung nhìn về phía Tấn vương U Cầm Ca.
Vốn là khiếp sợ, giờ cũng hóa thành hư không, trên mặt U Cầm Ca sớm khôi phục vẻ ôn nhuận, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt Bùi Sắt, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy cúi người lễ phép nói: "Thê tử của điệt nhi đã sớm bệnh nặng bỏ mình, huống chi nhiếp chính vương và vương phi tình đầu ý hợp, điệt nhi hà tất phải ép buộc."
"Hoàng huynh ―" U Quý Minh thấy hắn nói như vậy, gần như là tức tới mặt đỏ tai hồng mà lại không thể làm gì được, đành phải lui ra ngồi một bên uống rượu giải sầu.
Mọi người thấy Tấn vương cho Ninh vương ăn canh bế môn*, đều không dám nói gì nữa, việc không liên quan đến mình thì không nên bàn tới, ngay cả U Hi Nhiên lúc trước có quan hệ tốt với Bùi Sắt, lần này một câu cũng không nói, bộ dáng hoàn toàn không đếm xỉa đến, để cho một đám người nghi hoặc không thôi. (*Đóng cửa không tiếp.)
U Ly thu hồi tầm mắt từ trên đám người kia, giống như cực kỳ vừa ý với cục diện bây giờ, hắn khẽ lắc ly rượu, trấn an nhìn Bùi Sắt một cái, sau đó đứng lên đi đến chính giữa đại đường nói: "Ngày mùng tám tháng đầu tiên là ngày tốt, bổn vương tính cùng kết liền cành với vương phi*, hôm nay tìm các ngươi tới cũng là vì việc này, rượu mừng bị trễ của hoàng thúc này, các ngươi ai cũng không được phép từ chối!" (*Trích điển tích “Chim liền cánh, cây liền cành”, ý chỉ sống cùng nhau.)
Hắn hào sảng uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn về phía mọi người, một đám vương gia mặc dù sắc mặt khác nhau nhưng tới cùng cũng không dám cãi lời, đồng loạt đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
Đợi tới lúc tất cả mọi người đều cáo từ, Bùi Sắt lập tức trút giận, u oán trách cứ U Ly: "Trước khi ngươi công bố thân phận vậy mà cũng không nói với ta một tiếng, để ta chuẩn bị mọt chút, mà cục diện bây giờ, ngươi để cho Tấn vương lúng túng như vậy, thật là không ai chịu nổi mà!"
"Nàng đây là đang nói chuyện giúp Tấn vương sao?" U ly không chút để ý lắc lư ly rượu.
"Cái này gọi là bang lý bất bang thân (giúp người có lý, không giúp thân thích)! Cướp đoạt lão bà của người ta còn chưa tính, giờ lại còn làm cho người ta lúng túng, nhiếp chính vương như ngươi thật quá vô pháp vô thiên rồi!" Bùi Sắt trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy, tâm tình sáng sớm vốn là tốt, bây giờ gần như là bị hắn làm cho đảo lộn hết, nhưng cũng may mấy chuyện tiếp theo ít nhiều cũng để cho nàng hòa hoãn xuống, không đến mức tâm tình không xong.
U Ly cũng không để cho nàng đi, một tay kéo nàng lại, hắn cúi người đè lại cổ tay nàng, có chút ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Ta cũng chỉ là thử xem Tấn vương lớn mật tới đâu, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là không dám làm rõ, cứ như vậy, ngược lại bổn vương phải càng thêm đề phòng, còn về phần những kẻ khác..." Hắn cúi xuống, giống như nghĩ đến cái gì, vẫn chưa tiếp tục đề tài, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt sáng quắc. "Ví như bổn vương không mạnh tay cướp người, làm sao có thể túm nàng tới tay!"
Hắn vuốt dọc chóp mũi Bùi Sắt, thừa dịp nàng không chú ý mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy nàng, Bùi Sắt hét lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ hắn, mà lúc này U Ly từ trong lòng nàng ngẩng đầu, vẻ mặt si mê nói: "Thơm quá..."
Bùi Sắt bị hắn đùa đến cười ha hả, nhịn không được vỗ vỗ đầu hắn mấy cái: "Sắc quỷ nhà chàng!"
Nhất thời U Ly ngừng động tác nhìn về phía nàng, Bùi Sắt hoảng sợ, nhận ra động tác vừa rồi của mình, nhất thời sợ tới mức rụt tay lại, lập tức U Ly nheo mắt, nhưng lại cười yếu ớt hôn lên môi nàng nói tiếp: "Thơm quá!"
Lúc này hai người đã đi ra ngoài đại đường, không ít hạ nhân nhìn thấy động tác thân mật của hai người, khuôn mặt Bùi Sắt đỏ bừng, vùi đầu vào cổ hắn không dám ngẩng lên.
Không khí vui mừng của năm mới chậm rãi trôi qua theo thời gian, không có chút nào là chậm lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày này, Bùi Sắt bị quản gia dẫn đi xem cái này thử cái kia, gần như mệt đến ngất ngư, nhưng nhìn tân phòng rực rỡ hẳn lên, tất cả trong đó đều là thứ mình thích, tâm tình của nàng không khỏi tốt hơn.
Đến ngày mùng bảy đầu năm, tất cả mọi thứ bên trong phủ đều đã đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng sau khi U Ly lâm triều, nàng lại nhận được ý chỉ của thái hậu, bảo là muốn mời nàng tiến cung ngắm hoa, nhất thời trong lòng cực kỳ không yên.
Quan hệ giữa Lăng Họa Phiến U Ly, dù U Ly chưa nói rõ với nàng, nhưng cảnh nàng ta và U Ly dây dưa ở ngự hoa viên lần trước nàng đã thấy rõ ràng, không nói đến rốt cuộc Lăng Họa Phiến có thích U Ly hay không, cho dù không thích, nam nhân có ái muội với mình lại có người mới, dù thế nào nàng ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Sau khi trang, nàng mới ngồi lên xe ngựa trong cung, một mình vào cung.
Lúc cung điện nguy nga xuất hiện trước mặt mình, Bùi Sắt vẫn giữ vẻ thảnh thơi bình tĩnh, theo thái giám dẫn đường đi tới ngự hoa viên.
Một đoạn đường thật dài, Bùi Sắt đi mãi cũng có chút chột dạ, rất không dễ dàng tới nơi, trên trán nàng đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cũng do từ khi mang thai tới nay, mỗi ngày nàng đều ở trong vương phủ không đi đâu cũng không làm gì, cho nên hôm nay mới thấy mệt thế này.
Sờ sờ bụng dưới, tuy nhiên cái gì cũng không sờ được, nhưng nàng lại thấy an lòng, công công dẫn đường phía trước lúc này đã dừng bước, dùng chất giọng ỏn ẻn nói: "Vương phi, thái hậu đang ở trong đình phía trước, vương phi trực đi tới là được, nô tài xin phép cáo lui trước."
Bùi Sắt gật đầu, công công kia lui về phía sau, rời đi theo con đường lúc đến. Bùi Sắt chậm chạp hít thở, đứng đó một lúc lâu, sau đó mới cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, đi về phía đình nghỉ.
Loáng thoáng giống như có tiếng nói chuyện, nàng nghe được trong đó có một giọng đúng là của thái hậu Lăng Họa Phiến, còn một giọng khác nàng nghe không ra, chỉ nghĩ đến có lẽ là nương nương trong cung, không khỏi càng lúc càng cẩn thận.
Đi vòng qua rừng hoa đào có thể nhìn thấy đình nghỉ rất rõ ràng, cũng chính lúc này, Bùi Sắt mới nghe rõ được tiếng nói chuyện phía trước.
Chương 87: Đại hôn
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
"Tay nghề của ngươi vẫn giống như năm đó, vài năm nay ai gia uống các loại trà, lại trước giờ không biết Long Tĩnh còn có thể ngâm được như vậy." Giữa đình nghỉ, Lăng Họa Phiến đang ngồi ở ghế trên, hôm nay nàng lại mặc nhưng khá tùy ý, một thân cung trang lam nhạt, tóc đen búi lại, chỉ cài một cái trâm phượng, đơn giản nhưng cũng không mất cao quý.
Mà đứng bên người nàng ta là một nữ tử bạch y, màu sắc trắng trong thuần khiết làm nổi bật lên dáng người lả lướt nhanh nhẹn, đang quay lưng về phía này. Bùi Sắt thấy không rõ của dung mạo nàng ấy, chỉ nghe giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ đáp lại: "Thái hậu quá khen, nếu thái hậu thích, mỗi ngày Ngưng Nguyệt đều ngâm, cũng không hẳn là không thể."
Ngưng Nguyệt?
Bùi Sắt bước tới gần một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ tử quay lưng về phía mình trong đình kia, mà hiển nhiên lúc này Lăng Họa Phiến cũng phát hiện ra nàng, nhiệt tình vẫy tay nói: "Nhiếp chính vương phi đã tới rồi, ai gia đang muốn mời nhiếp chính vương phi nếm thử tay nghề của Ngưng Nguyệt, vừa khéo, nàng vừa ngâm, ngươi đã tới rồi!"
Sớm có tì nữ tiến lên nâng Bùi Sắt đi vào trong đình, dù trong lòng có muôn vàn nghi ngờ, Bùi Sắt vẫn cúi đầu hành lễ.
"Nô tì tham kiến Thái hậu."
"Ngưng Nguyệt xin thỉnh an nhiếp chính vương phi."
Hai người cùng hành lễ, lúc này Bùi Sắt mới có cơ hội nhìn kỹ nữ tử tên gọi Ngưng Nguyệt kia, hai mắt chạm nhau, hai người đều kinh ngạc, mà sắc mặt Bùi Sắt càng trắng hơn.
Từ trong cung trở về, Hỉ Nhi sâu sắc cảm giác được vương phi nhà mình hình như đang có tâm sự nặng nề. Hôm sau là ngày đại hôn, dựa theo tập tục, tân lang và tân nương không thể gặp mặt nhau, vì thế bên này tuy U Ly biết Bùi Sắt bị triệu vào trong cung lại không thể biết kết quả đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ chờ lúc động phòng hoa chúc rồi hỏi.
Tình trạng rầu rĩ không vui như vậy kéo dài tới ngày hôm sau.
Lúc Bùi Nhiên nâng hỉ phục đến, Bùi Sắt vẫn còn vùi trong chăn không chuyển người, biết tâm tình nàng không tốt, Bùi Nhiên cũng không nhiều lời, chỉ gọi Hỉ Nhi cùng nâng Bùi Sắt dậy.
Nhưng khi đã mặc xong hỉ phục, Bùi Sắt lại ngẩn ngơ không đứng vững, hỉ phục mắc vào góc bàn, rách thành một lỗ lớn.
"Ai nha, vương phi, phải làm thế nào bây giờ, hỉ phục bị rách là điềm xấu!" Hỉ Nhi nâng góc áo bị rách, oa oa kêu to.
Bùi Sắt nhìn thoáng qua, thấy vết rách kia lớn tới bất bình thường, trong lòng càng nặng trĩu.
"Nay là ngày vui, nói liều cái gì!" Thấy vẻ mặt Bùi Sắt hốt hoảng, Bùi Nhiên vỗ đầu Hỉ Nhi, xem nàng ta đau kêu lên một tiếng, vội vàng trách cứ nói: "Còn không mau đi lấy kim chỉ, rách như vậy, nếu muốn không để lại dấu vết gì thì mất khá nhiều thời gian, chỉ sợ không kịp giờ."
Hỉ Nhi đápứng một tiếng, vội vàng rời đi, lại bị Bùi Sắt kéo lại. Nàng nhìn vết rách, không chút để ý nói: "Ta chưa bao giờ tin vào may mắn, dù sao cũng chỉ mặc một lần, không cần phiền toái nhiều như vậy."
"Nhưng mà..."
"Được rồi, tỷ tỷ, trang điểm đi." Dứt lời nàng đã ngồi xuống cạnh bàn trang điểm, Bùi Nhiên còn muốn nói gì, rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ huy Hỉ Nhi lấy trang sức, lại gọi mấy nha hoàn sớm chờ ở ngoài, mấy người hợp lực, trang điểm cho tốt, cuối cùng mọi chuyện cũng hoàn thành.
Bên ngoài đường lớn, pháo nổ như sấm, chiêng trống rung trời.
Bởi vì bản thân nàng ở lại vương phủ, tự nhiên thiếu lễ đón dâu, nhưng lại là U Ly tự mình đợi ở ngoài phòng, dẫn nàng vào đại đường.
Trong lòng vừa khẩn trương vừa bất an, tại giờ phút này tăng đến mức cao nhất, một khắc khi U Ly ôm lấy nàng, nàng gần như theo bản năng nắm chặt cánh tay hắn, bóp tới mức hắn khẽ kêu đau đớn. Bên tai nàng truyền đến tiếng hít thở kèm với tiếng cười nhẹ: "Thả lỏng chút, sau hôm nay, chúng ta đã thực sự là phu thê rồi."
Bùi Sắt không dám nói lời nào, một lúc lâu sau mới thả lỏng hai tay đang túm chặt, lại vòng lên cổ hắn, U Ly cười nhẹ một tiếng, càng ôm nàng chặt hơn nữa.
Con đường tới đại đường dường như có chút dài, bước chân của U Ly từ đầu đến cuối vẫn trầm ổn hữu lực, vùi vào cổ hắn, gần gũi, quanh quẩn dưới chóp mũi đều là mùi long tiên hương nhẹ nhàng trên người, bất an trong lòng biến mất tự lúc nào, thậm chí trong một khắc kia Bùi Sắt còn nghĩ, U Ly như vậy, không có khả năng là không yêu nàng.
Có lẽ, mặc dù Ngưng Nguyệt lại xuất hiện trước mắt hắn, cũng không có nghĩa là tình yêu của hắn đối với nàng ta lại sống dậy.
Trong lòng dần dần an bình, nàng càng không muốn xa rời hắn.
Tới cửa đại đường, tiếng chúc mừng náo nhiệt vọng vào tai, lúc này U Ly mới thả nàng xuống, tiếp nhận thái cầu* trong tay hỉ bà, đưa một đầu khác cho nàng.
"Tấu nhạc, đốt pháo!"
Lại một lần nữa trong tiếng hồ reo vui sướng, Bùi Sắt được hit bà dìu vào đại đường, nàng không có cha mẹ ở đây nhưng lại có thể nghe được tiếng chúc mừng, quả thật rất hạnh phúc.
"Nhất bái thiên địa!"
Lãn trong tiếng pháo nổ là tiếng của tư nghi (người chủ trì), trong lòng Bùi Sắt ngọt ngào, nương theo hỉ bà quỳ lạy, mỗi một lần hạ bái đều có thể thoáng nhìn thấy U Ly chỉ cách nàng một bước, cảm thấy càng lúc càng yên lòng, thế cho nên đến tiếng "phu thê giao bái" cuối cùng, trong lòng nàng chỉ có vui sướng tràn đầy.
Nhưng chưa kịp quỳ lạy, bên ngoài đại đường bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh, ngay sau đó giống như có người đến.
"Ý chỉ của thái hậu đến!"
Bùi Sắt không nhìn được gì, nhưng rõ ràng lại cảm giác được bầu không khí trên đại đường đột nhiên thay đổi.
Trong tiếng xì xào, rõ ràng nàng nghe được hai chữ trong đó.
"Ngưng Nguyệt..."
Ngưng Nguyệt?
Chẳng lẽ?
Bất an trong lòng khuếch đại, nàng bất chấp tất cả, mạnh mẽ xốc khăn voan lên.
Đám người ồ lên, mà bây giờ, U Ly lại không chớp mắt nhìn nữ tử đang nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người, giống như vẫn chưa chú ý tới động tác của nàng.
Trong nháy mắt đó, Bùi Sắt chỉ cảm thấy lồng ngực đau buốt, mắt thấy Ngưng Nguyệt chậm rãi đi về phía U Ly trước ánh mắt của mọi người, nàng chỉ có thể đứng ở nơi đó, ngốc như một con gà gỗ.
"A Ly."
Ngưng Nguyệt mở miệng, giọng điệu vô cùng thân thiết, lại rất nghẹn ngào, thậm chí nàng ta nhìn cũng không nhìn Bùi Sắt đang đứng cạnh, lúc cách U Ly còn có hai bước thì bổ nhào vào trong lòng hắn, mà U Ly lại theo bản năng vươn tay ra.
Trong lòng có thứ gì đó trong một cái nháy mắt vỡ vụn ra, Bùi Sắt chỉ cảm thấy dưới như nhũn ra, lúc nàng ngã xuống, trước mắt đã trở nên mờ mịt, đại não giống như bị thiếu dưỡng khí, lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
"Máu ― "
"A Sắt!"
Thét chói tai, sợ hãi, hỗn loạn! Nhưng tất cả nàng đều không nghe được, trên tay chạm đến chất lỏng sền sệt, ý thức hỗn độn, nhưng Bùi Sắt vẫn vô thức đặt tay lên bụng, cho dù ở đó không sờ được bất cứ thứ gì.
Có người cuống quít ôm lấy nàng, nàng không thấy rõ là ai, chính là lúc khôi phục ý thức được một chút, nàng nghe được giọng của U Hi Nhiên.
"Cố lên, nàng sẽ không có việc gì!"
Bóng đêm, bóng đêm vô tận bao phủ nàng, Bùi Sắt không nhìn được bất cứ thứ gì, lại có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, hoặc nhanh hoặc hcậm, khi xa khi gần, lúc rõ ràng lúc mông lung, nhưng mặc kệ thế nào, cho dù nàng cố gắng ra sao cũng không biết bọn họ đang nói gì.
Nàng thử há mồm, thử nỗ lực giãy dụa, nhưng là mặc dù dùng hết sức lực toàn thân cũng vẫn không động được, lồng ngực khó chịu, ngay cả trong khoang mũi cũng đều là mùi máu tươi khiến người ta chán ghét.
Nhưng là dù vậy, mặc dù ý thức luôn mơ hồ không rõ, rõ ràng nàng lại có thể cảm giác được ngực quặn đau, nàng khóc suốt, khóc suốt, cảm nhận sâu sắc này không tan biến được, đến cuối cùng, giống như toàn thân đều đau nhức, nàng quay cuồng, giãy dụa, rốt cục lại mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, trong phòng tối đen, nàng nhìn màn che màu hồng trên đỉnh đầu một lúc lâu mới nhận ra đó là tân phòng của mình. Cảm giác không khoẻ trong người đã biến mất, theo bản năng sờ lên bụng nhưng không thể cảm giác đứa nhỏ có còn hay không.
Trong lòng nàng bỗng chốc sợ hãi, không khỏi hô lên "Tỷ tỷ", nhưng người đi vào không phải là Bùi Sắt mà là Hỉ Nhi vẻ mặt vui sướng.
"Vương phi tỉnh rồi, đây là thuốc an thai, vương phi mau thừa dịp còn nóng uống vào." Trong tay nàng ta bưng một bát nước thuốc đen ngòm, Bùi Sắt vốn muốn hỏi nàng ta, nhưng nghe đến lời của nàng ta thì vui mừng mà khóc nói: "Ý của ngươi là, đứa nhỏ vẫn còn?"
"Đương nhiên, nô tỳ lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp qua y thuật cao minh như vậy, cũng may Tấn vương cải tử hồi sinh, ngài ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh giống như trước đây!" Hỉ Nhi đặt bát thuốc xuống, giúp Bùi Sắt đứng lên, khi nói về U Cầm Ca thì vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Bùi Sắt nghe nàng ta nói như vậy, vuốt bụng, nhất thời yên lòng. Không thể ngờ được, U Cầm Ca vậy mà lại cứu nàng.
Uống thuốc xong, Hỉ Nhi ngồi trò chuyện với nàng một lúc, lại cố gắng tránh chuyện của U Ly, Bùi Sắt cũng không muốn hỏi, hai người câu có câu không trò chuyện, càng về sau, thấy Hỉ Nhi mệt rã rời, Bùi Sắt liền cho nàng ta nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng U Ly.
Càng lúc càng tỉnh táo, đã tới giờ dần (3h - 5h), Bùi Sắt ngơ ngác nhìn ánh nến nhảy múa, rốt cục nhịn không được đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài vẫn tối đen, ngay cả trăng cũng không có, cảm giác vô cùng đè nén, chỉ nghe tiếng lá cây vỡ vụn vang lên xào xạc, có gió nhẹ khẽ lướt qua hai gò má, lại lạnh như băng tới thấu xương, Bùi Sắt sợ gió có hại cho đứa nhỏ, chỉ đành đóng cửa sổ, dựa vào cạnh cửa sổ, tim đập mạnh xuất thần.
Nàng không biết mình ngủ thế nào, hôm sau tỉnh lại đã nằm ở trên giường, nàng theo bản năng tưởng U Ly đã tới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng lúc Hỉ Nhi mang bữa sáng vào lại trách cứ nàng, buổi tối không ngủ ngon là không tốt cho đứa nhỏ, cứ như vậy, hiển nhiên tối hôm qua là nàng ta phát hiện ra, hi vọng trong lòng nháy mắt biến mất sạch.
"Hỉ Nhi, hôm nay vương gia đi đâu rồi hả?" Uống cháo, rốt cục nàng nhịn không được, hỏi ra miệng.
Sắc mặt Hỉ Nhi đã có chút không tốt, chần chờ một lúc mới phun ra mấy chữ: "Có lẽ là ở thư phòng, nô tỳ cũng không gặp vương gia."
Bùi Sắt "Ừ" một tiếng, cháo trong miệng lại đột nhiên trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Sau bữa cơm, Hỉ Nhi liền đỡ nàng đi lại trong vương phủ, Bùi Sắt không biết có phải lúc trước bị chảy nhiều máu quá không, bởi vì mới đi một lát đã cảm thấy thân mình cực kì không khoẻ, cũng may Hỉ Nhi đi theo nàng một tấc cũng không rời, thấy nàng không thoải mái liền để nàng nghỉ ngơi, giúp nàng xoa bóp, kể từ đó, tình trạng đầu váng mắt hoa đã đỡ rất nhiều.
Liên tục bảy ngày như thế, Bùi Sắt vẫn không thấy U Ly đâu, mỗi lần hỏi Hỉ Nhi, Hỉ Nhi luôn ấp a ấp úng, dùng các loại lý do cho qua chuyện, mặc dù trong lòng nàng nghi ngờ nhưng lại không có lý do để tự mình đi xem. Cứ thế một tháng, bụng bắt đầu có phản ứng, vì ngày nào cũng uống thuốc an thai, thân thể nàng tốt lên rất nhiều, khi tản bộ không còn cảm giác váng đầu hoa mắt. Chỉ là thời gian gần đây nàng lại thường xuyên nằm mơ, hơn nữa toàn mơ thấy chuyện của bản thân kiếp trước, có một lần, bởi vì mơ thấy cảnh bị tai nạn xe cộ phải nằm viện lúc mười tuổi mà nhịn không được khóc rất nhiều.
* * *