-
Chương 46~48
Chương 46: U Hi Nhiên muốn mời
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Nghe nói địa điểm săn thú lần này là khu rừng thuộc hoàng gia, cách kinh thành cũng không xa, đi nửa ngày là tới.
Bùi Sắt nghe tiếng ồn ào bên ngoài nên tỉnh lại, bên ngoài hoàn toàn không có người nào, cũng may cách đó không xa, Bùi Nhiên đang trò chuyện với mấy thị thấy bên này có động tĩnh thì vội vàng chạy tới.
"Xem muội đấy, ngủ suốt một buổi chiều rồi!" Dìu nàng xuống xe, Bùi Nhiên lộ vẻ mặt trách cứ.
Lúc này Bùi Sắt mới giật mình, thì ra là đã xế chiều rồi.
"A Sắt, tỷ dẫn muội đi xem lều của chúng ta, đây chính là một chỗ cực tốt đấy." Nói tới chỗ này, Bùi Nhiên chuyển sang mặt mày hớn hở.
Bùi Sắt không hiểu nàng ấy nói cực tốt rốt cuộc là chỉ cái gì, chỉ là đợi đi tới lều thì mới biết, hoá ra là như vậy. Cũng không biết có phải bởi vì lúc nãy U Cầm Ca xuống xe khiến bọn hạ nhân cho là nàng không được sủng ái hay không, vì vậy trong lều cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa thị vệ ở lại canh gác cũng không nhiều.
Không biết biến khéo thành vụng, cứ như vậy, cũng làm cho hai người có cơ hội trốn chạy tuyệt vời.
Bùi Nhiên để Bùi Sắt nghỉ ngơi trong lều, còn mình chạy ra ngoài, không lâu sau, chỉ nghe bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng gọi, nàng còn không biết xảy ra chuyện gì, liền nghe được Bùi Nhiên la lên: "A Sắt, mau tới giúp tỷ một tay!"
Bùi Sắt cuống quít đi ra khỏi lều, thấy Bùi Nhiên kéo một người đàn ông đi về phía này.
Trong lòng nàng kinh hãi: "Tỷ tỷ, đây là......"
"A Sắt, không còn cách nào khác, nếu như muội muốn rời đi, phải có người thay chúng ta ở lại chỗ này." Đứng ngược sáng, trên mặt Bùi Nhiên thoáng qua vẻ khác thường.
"Tỷ tỷ......" Bùi Sắt lẩm bẩm: "Muội chỉ muốn rời đi, không muốn giết người."
"Nhưng nếu như sau trận hỏa hoạn, trong lều không có thi thể, đến lúc đó hai thị vệ canh gác này cũng sẽ bị phán tội làm việc thất trách, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Kế hoạch của họ chính là sau khi lén rời đi, cho một cây đuốc đốt lều, kim thiền thoát xác.
Bùi Sắt kinh ngạc đứng tại chỗ, lời của Bùi Nhiên không thể nghi ngờ là rất có đạo lý, nhưng dù sao cũng là hai mạng người......
"A Sắt......" Chợt nghe được tiếng gọi, hẳn là có người tới.
Bùi Sắt cả kinh, nhìn thị vệ đã hôn mê trong tay Bùi Nhiên, không kịp nghĩ nhiều vội vàng chạy ra ngoài.
U Hi Nhiên xoay người xuống ngựa, cả người áo đỏ cực kỳ bắt mắt.
"A Sắt......" Hắn vội vàng bước hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, có chút bứt rứt gọi: "Tam tẩu......"
Thấy là hắn, Bùi Sắt không được tự nhiên nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đệ tới thăm tam tẩu một chút." Dứt lời hắn đi tới lều của Bùi Sắt, làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Tam tẩu ở trong lều cả một buổi chiều cũng không chán sao?"
Trong lòng Bùi Sắt quýnh lên, vội vàng tiến lên cản hắn, lại không nghĩ ra lý do gì, dưới tình thế cấp bách đành phải nói: "Có chán cũng không có cách nào, không có chỗ để đi, đành phải ở trong lều ngây ngốc."
"Thật sao?" Không nghĩ rằng U Hi Nhiên lại đột nhiên dừng bước, xoay người lại, đè xuống vẻ hi vọng trong mắt. "Không bằng đệ đưa tam tẩu đi săn thú, đệ bảo đảm, trước khi tam ca trở lại nhất định sẽ đưa tẩu về."
Bùi Sắt ngẩn ra, lại thấy Bùi Nhiên từ trong lều đi ra ngoài, đứng từ xa khẽ gật đầu với nàng.
Bùi Sắt suy nghĩ một chút, nói: "Được, chỉ là, ta phải dẫn theo nha hoàn của ta!" Nàng chỉ về phía Bùi Nhiên.
U Hi Nhiên không thèm nhìn tới, vui sướng đáp: "Chuyện này có khó khăn gì đâu, Lâm Phong, mang nàng đuổi theo."
Vừa dứt lời cũng không biết từ đâu nhảy ra một thị vệ, lại còn dắt theo con ngựa, Bùi Sắt không kịp suy nghĩ thêm gì, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: "Tam tẩu, mau lên đây."
Bùi Sắt quay đầu lại, thấy U Hi Nhiên không biết đã lên ngựa từ lúc nào đang duỗi tay về phía mình, trên gương mặt còn xinh đẹp kiều mị hơn cả nữ nhân, mắt phượng tràn đầy vui sướng.
Chương 47: Làm cho Đoan vương xỉu
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bùi Sắt vươn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, nàng nương theo sức kéo của U Hi Nhiên vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
U Hi Nhiên ôm chặt nàng, vung roi đánh lên mông ngựa, con ngựa hí một tiếng phi ra ngoài. Phía sau hắn, Lâm Phong mang Bùi Nhiên theo sát.
Chạng vạng tối gió có chút lạnh, gió lớn tấp vào mặt, con ngựa lao băng băng trong rừng , trong nháy mắt đó, trong đầu Bùi Sắt chợt trống rỗng, dường như trước mặt là cỏ xanh nước biếc, thảo nguyên mênh mông bát ngát, còn nàng đang ngồi trên lưng ngựa, mặc kệ cho ngựa chạy tự do*. (Nguyên tác là “tín mã do cương”. Tín: tùy ý, mặc kệ| mã: ngựa| do: thuận theo, nghe theo| cương: dây cương.)
"A ——" Đột nhiên nàng giang tay hướng về phía rừng rậm hô to một tiếng, con ngựa bị dọa sợ hí một tiếng, hai chân hất lên. Bùi Sắt giật mình, quay đầu lại ôm chặt eo U Hi Nhiên theo bản năng. Cả người U Hi Nhiên cứng đờ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn đã ổn định con ngựa, cười đùa vỗ vỗ Bùi Sắt nói: "Sao lần này lại sợ thế? Vẻ nhiệt tình buông thả vừa rồi đâu mất rồi?"
Bùi Sắt tức giận trừng mắt nhìn hắn, chợt thấy U Hi Nhiên nghiêm mặt, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn rút một mũi một mũi tên từ sau lưng, nhìn chằm chằm sau lưng Bùi Sắt nhỏ giọng nói: "Đệ đưa tẩu đồ tốt."
Bùi Sắt còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe bên tai "Vèo" một tiếng, mũi tên lao vào rừng rậm.
U Hi Nhiên cười cười xuống ngựa đi nhặt con mồi, phía sau hắn, Lâm Phong đang mang theo Bùi Nhiên đi tới.
"A Sắt."
Bùi Nhiên xuống ngựa đi tới trước mặt nàng, không ngừng ra hiệu, Bùi Sắt có chút khó xử nhìn U Hi Nhiên đang ở trong rừng một cái, lại nhìn Lâm Phong đang đứng nghiêm cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có võ công, chúng ta đi như thế nào?"
"Muội cầm cái này, sau đó lo liệu vương gia, tỷ giải quyết thị vệ của ngài ấy, vậy là được rồi chứ?" Bùi Nhiên kín đáo đưa cho Bùi Sắt một gói thuốc, Bùi Sắt không kịp từ chối, phía sau U Hi Nhiên đã xách một con thỏ trắng lại gần.
"Cho tẩu." U Hi Nhiên có chút hưng phấn nhìn Bùi Sắt, ánh mắt lại chú ý nét mặt của nàng, không dời đi nửa phần.
Trên đùi con thỏ trắng có máu, nhưng chỉ là một phần nhỏ, hiển nhiên vết thương cũng không sâu.
Bùi Sắt kinh ngạc nhận lấy, nắm chặt gói thuốc trong tay, ngẩng đầu cười cười với hắn: "Cám ơn......"
Lập tức U Hi Nhiên cười xấu hổ. "Tẩu thích là tốt rồi." Dứt lời hắn chỉ vào rừng rậm nói: "Vừa rồi tẩu la như vậy, bao nhiêu con mồi đều bị dọa chạy hết, xem ra chúng ta phải đi sâu vào trong rồi."
Bùi Sắt im lặng đi phía sau hắn gật đầu một cái.
"Vương gia, vậy chúng nô tì chờ ở đây." Sau lưng, Bùi Nhiên chợt lên tiếng, U Hi Nhiên thản nhiên gật đầu một cái, cũng không thèm nhìn bọn họ, kéo Bùi Sắt đi vào trong rừng sâu.
Bùi Sắt quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Nhiên dùng sức trợn mắt nhìn. Nàng gật đầu một cái, cảm thấy gói thuốc trong tay càng lúc càng nóng phỏng.
"U Hi Nhiên......" Đi tới chỗ sâu, phía trước U Hi Nhiên toàn tâm toàn ý tìm con mồi, Bùi Sắt mở miệng, có chút chần chừ.
"Sao vậy?" Thấy nàng kêu tên hắn, U Hi Nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe sáng.
"Cái đó...... Ta tê chân, không đi được......" Bùi Sắt đứng tại chỗ, uất ức ngồi xổm xuống .
"Tê chân?" U Hi Nhiên hiển nhiên sợ run lên, nhưng chỉ là chốc lát đã bật cười, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Sắt. "Vậy đệ cõng tẩu."
Bùi Sắt do dự nhìn bóng lưng trước mặt, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm ra gói thuốc ra.
Giấy vừa mở ra, bột liền theo gió tan vào trong không khí, Bùi Sắt ngừng thở, mắt thấy U Hi Nhiên khựng lại, ngay sau đó vô lực ngã xuống, trong lòng nàng chỉ cảm thấy áy náy, dù sao dọc đường người ta chỉ lo vắt óc tìm cách chọc nàng vui vẻ, mà nàng lại lợi dụng hắn.
*********
Lúc lên đường, Bùi Sắt chỉ tâm toàn tâm toàn cùng Bùi Nhiên tìm kiếm đường ra, thỏ trắng nhỏ trong tay ôn thuận nằm trong ngực nàng, không hề gây rắc rối.
"Nhanh, mấy người các ngươi qua bên kia tìm một chút, mấy người các ngươi theo ta sang bên này......"
Hai người đi ước chừng nửa canh giờ đột nhiên nghe được một tiếng hô to, cách đó không xa có một đội người cầm đuốc đứng đó.
"Có phải bọn họ đang tìm chúng ta không?" Bùi Sắt có chút sợ, xoay người nhìn Bùi Nhiên, thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt, hiển nhiên cũng nghĩ giống nàng.
"Nếu không tìm được nhiếp chính vương, các ngươi cũng mang đầu tới gặp ta! Đi mau!" Chỉ thấy dẫn đầu ra lệnh một tiếng, đám người xung quanh lập tức tản ra.
Trong lòng Bùi Sắt cả kinh, thì ra là bọn họ tìm U Ly.
Chỉ là...... Không lẽ U Ly mất tích?
"Bọn họ tới đây rồi, A Sắt, đi mau......" Trong lòng đang suy nghĩ, Bùi Nhiên chợt đưa tay kéo nàng.
Bùi Sắt vội vàng nhấc váy theo Bùi Nhiên ẩn vào rừng rậm.
Lúc này trời đã tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón. Bùi Sắt cùng Bùi Nhiên luồn lách nhanh chóng đi về phía trước, cho đến khi sau lưng không còn tiếng nói nữa, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may là không bị phát hiện...... A ——" Bùi Sắt đang vỗ ngực may mắn, đột nhiên lại trượt chân, phía dưới hẳn là trống không, rõ ràng nghe được tiếng Bùi Nhiên kinh hô trên đầu, nhưng cũng không biết nàng lăn tới chỗ nào, chỗ ma sát với mặt đất đau rát, nàng đang đầu váng mắt hoa, thân thể chợt dừng lại, đột nhiên một tiếng kêu rên từ dưới người truyền đến. Ý thức của Bùi Sắt không rõ, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
________________________
Editor muốn nói là editor đã trở lại sau những tháng ngày trốn việc vì lo cho kết quả thi -]
Chương 48: Oan gia ngõ hẹp, gặp nhiếp chính vương
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Sâu trong khu rừng thuộc hoàng gia, mấy chục người áo đen đang vây quanh một nam tử hắc y.
"Gia, lúc bọn thuộc hạ đuổi vào sâu trong rừng đã tìm được ngựa của nhiếp chính vương nhưng vẫn không thấy người đâu, tuy nhiên lại phát hiện cái này bên cạnh sườn núi, đoán rằng nhiếp chính vương đã ngã xuống sườn núi rồi."
Nam tử áo đen nhận lấy mảnh vải rách do hắc y nhân đứng phía sau dâng tới. Vải gấm thượng hạng dùng tơ vàng chỉ thêu long văn (họa tiết hình rồng), ngay cả râu rồng cũng được thêu vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết là đồ trong cung. Nam tử áo đen nheo mắt vò chặt mảnh vải trong bàn tay, ra lệnh cho người sau lưng: "Sườn núi này là do lúc trước tiên đế muốn vây quét con mồi đã sai người đào ra khe núi sâu, chỉ có duy nhất một lối ra. Các ngươi canh chừng ở lối ra, lần này chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại."
"Dạ!"
Đợi hắc y nhân lui ra hết, nam tử áo đen mới chậm rãi đi về phía doanh trạ.
"Gia, ngài đã trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!" Có thị vệ nhanh mắt nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên.
"Chuyện gì?" Nam tử thản nhiên mở miệng, trong đôi mắt sáng như ngọc không hề có chút xao động nào.
"Thị vệ được phái đi tìm nhiếp chính vương chết hơn một nửa, những người trở về được báo lại trên đường gặp phải một đám thích khách võ công cao cường, chỉ sợ là nhiếp chính vương đã gặp phải bất trắc. Kiến vương tự mình dẫn một nghìn ngự lâm quân vào rừng trước, Hiền vương đích thân cưỡi ngựa đi, không chỉ vậy, Đoan vương với hộ vệ của ngài ấy không hiểu sao lại bị ngất trong rừng, Tấn vương phi mất tích, hiện giờ doanh trướng bị hỏng, vương gia cũng đừng đi loạn nữa."
Trong lòng nam tử áo đen cả kinh, ánh mắt khẽ xao động. Người của hắn vừa gặp hắn xong, cũng không báo lại chuyện này, như vậy chứng tỏ kẻ bọn thị vệ gặp phải không phải người của hắn...... Chẳng lẽ còn có người khác muốn đẩy nhiếp chính vương vào chỗ chết sao?
***
Bùi Sắt cảm thấy đầu rất nặng, toàn thân từ trên xuống dưới đều như bị kim châm, đau đến muốn rách ra.
Nàng nhếch miệng mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung đột nhiên phát hiện có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, con ngươi đen nhánh như vực sâu không thấy đáy, giống như sơ sảy một cái là lập tức bị hút vào.
"A ——" Nàng hét lên một tiếng, hoảng sợ xòe tay che mắt lại, miệng kêu loạn: "Cút ngay...... Cút ngay...... Đồ đáng chết, mau cút ra chỗ khác......"
"Ngươi nói ai là đồ đáng chết?" Đột nhiên một giọng nói rời rạc vang lên trên đỉnh đầu nàng, Bùi Sắt kinh hãi, dù đang la hoảng cũng lập tức ngưng bặt.
Nàng có chút khó tin thả tay xuống nhìn về phía cái bóng kia, đến lúc nhìn rõ là ai thì "vụt" một cái liền bật lên, rồi lại bởi vì đau nhức trên đùi đột nhiên truyền tới mà ngã lăn ra đất, đau tới nhe răng trợn mắt.
"Ai ui ——" Nàng kinh hô ôm chân.
"Ngu ngốc!" Người bên cạnh chỉ lạnh lùng phun ra một chữ rồi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhàn nhã nướng con mồi trong tay.
"Ngươi mới ngu ngốc!" Bùi Sắt giận đến kêu lên, nhìn thấy hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo quét tới thì bị dọa tới mức rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, mọi thứ tối đen như mực, hòn đá phía dưới ấn vào người trên người sinh đau, Bùi Sắt nhớ lại chuyện bị lăn xuống núi lúc trước, xem ra đau đớn trên người chính là do những cục đá này gây ra.
Chỉ là, tại sao U Ly cũng ở nơi này?
* * *