Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 553
CHƯƠNG 553: TRỰC TIẾP LÀM THẬT
Người đó sững sốt, anh ta vốn không nghĩ tới, người phụ nữ bên cạnh Minh Ngôn Hạo sẽ trả lời câu hỏi của anh ta, anh ta hưng phấn hỏi lại: “Xin hỏi cô, cô chứng minh một chút, sao anh Minh không phải là người có sở thích GAY?”
Như Ý bất giác trả lời: “Tối qua…”
Minh Ngôn Hạo hét to với Như Ý một tiếng: “Cô đang nói gì đó?” Sau đó tức giận nói với bảo vệ: “Các anh làm việc thế nào vậy, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn không mau kéo anh ta xuống, làm không được thì mau cút đi cho tôi.” Nói xong, bèn kéo tay Như Ý, cưỡng ép kéo cô vào cửa tòa nhà.
Như Ý lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ngôn Hạo tức giận như vậy, dáng vẻ đó như một con sư tử tức giận, rất đáng sợ.
Trong lúc cô ngây ra, đã bị Minh Ngôn Hạo kéo vào tòa nhà, lại không nghĩ tới trong tòa nhà đã tập hợp nhiều người như vậy, còn nhiều hơn ký giả bên ngoài, chen chen chúc chúc, ít nhất vài trăm người.
Những người này nhìn thấy dáng vẻ Minh Ngôn Hạo và Như Ý kéo kéo níu níu, đầu tiên sững sốt, lập tức phản ứng lại, một người giống như quản lý trong số đó dẫn đầu đối diện hai người họ, chính xác mà nói là đối diện Minh Ngôn Hạo, khom người thật sâu, sau đó hô lên: “Hoan nghênh tổng giám đốc quay về!”
“Hoan nghênh tổng giám đốc quay về!”
Trường hợp cả mấy trăm người cùng hô khẩu hiệu, ngay cả Như Ý cũng sững sốt không khép nổi miệng, cảnh tượng thế này, thật sự là huy hoàng!
Minh Ngôn Hạo buông tay kéo Như Ý ra, ho khan một tiếng, chỉnh lại tây trang, mặt nghiêm túc nói: “Chào mọi người!”
“Chào buổi chiều tổng giám đốc!”
Lại đồng thanh trả lời, Như Ý đành phải che lỗ tai, mới chặn được sóng âm tàn phá lần này.
Người ra dáng quản lý đó là người đàn ông trung niên đeo kính đi tới, cung kính nói với Minh Ngôn Hạo: “Tổng giám đốc, hội nghị đều đã chuẩn bị xong, anh xem lúc nào thì có thể bắt đầu?”
Minh Ngôn Hạo trầm giọng nói: “Lập tức bắt đầu, nhưng trước đó, đợi tôi giải quyết một chuyện trước.” Minh Ngôn Hạo nói xong, bèn nắm cánh tay giấu ở sau lưng của Như Ý, cưỡng chế kéo cô vào thang máy.
Như Ý còn không kịp phản kháng, thì đã nhìn thấy cửa thang máy đóng lại.
“Anh muốn làm gì?” Như Ý có chút sợ hãi hỏi.
Nhưng Minh Ngôn Hạo lại ép sát cô vào góc thang máy, thân thể cường tráng áp lên thân thể mềm yếu của cô, dán sát vào khuôn mặt tinh tế của cô, hung ác nói: “Hỏi tôi muốn thế nào? Tôi hỏi cô muốn thế nào mới đúng!”
Nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Minh Ngôn Hạo, Như Ý mới biết câu nói với ký giả ở cửa vừa nãy đã gây họa rồi.
“Tôi?” Như Ý giả như vô tội nói: “Tôi không muốn thế nào cả!”
Gò má Minh Ngôn Hạo chậm rãi dán sát, cô thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của anh, anh vươn tay phải ra, nâng cằm cô lên, đùa bỡn nhìn cô.
Lại là động tác này, lại là biểu cảm này, đây rõ ràng là đang trêu chọc cô.
“Đồ khốn, anh muốn làm gì?” Như Ý dùng sức muốn đẩy Minh Ngôn Hạo ra, nhưng phát hiện Minh Ngôn Hạo lại không xê dịch chút nào.
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn làm chuyện tối qua chúng ta chưa làm…” Lúc Minh Ngôn Hạo nói, môi đã dán lên cánh môi đỏ rực của cô.
Như Ý gian nan nói: “Chuyện tối qua gì?”
“Chính là chuyện cô vừa nói trước mặt người khác, thế nào? Nhanh như vậy đã quên rồi?” Minh Ngôn Hạo lại không hôn cánh môi cô, mà là chuyển tới dái tai cô, khẽ thổi khí vào trong tai cô.
Nhưng mà, vào lúc này, mỗi một động tác, đều khá gợi tình, càng đừng nói động tác thân mật không chút kẽ hở này.
Như Ý cũng cảm nhận được thân thể mình dần dần nóng lên.
Ting!
Tiếng thang máy vang lên, Như Ý và Minh Ngôn Hạo đồng thời nhìn về phía cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, chỉ thấy vài nhân viên nữ của tập đoàn Minh Triệu ngây ra như khúc gỗ đứng ở cửa thang máy, ánh mắt trừng to nhìn động tác hai người họ.
Minh Ngôn Hạo cười tà mị với những nhân viên nữ đó, trong tiếng hét phát xuân của nhân viên nữ, chậm rãi hôn lên cánh môi Như Ý, không có bất kỳ thương tiếc nào, giống như đòi lấy, càng giống như báo thù…
Cửa thang máy dần đóng lại trong lúc Như Ý không hay biết, trong thang máy, lại chỉ còn lại hai người Minh Ngôn Hạo và Như Ý.
Hôn một trận xong, Như Ý không còn sức lực dựa vào Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo hôn bá đạo, đã hút cạn toàn bộ sức lực trên người cô, khiến cô quay cuồng!
“Cảm giác thế nào?” Minh Ngôn Hạo đắc ý cười tà ác.
“Đồ khốn!” Sắc mặt Như Ý đỏ bừng nói, cô rất muốn cho anh một đấm, lại phát hiện trên người không dùng được chút sức lực nào.
“Chuyện chúng ta muốn làm tối qua, có phải là những chuyện này không?” Minh Ngôn Hạo lại hời hợt nói.
“Cái gì?”
“Cái gì?” Minh Ngôn Hạo nói: “Xem ra cô không nhớ ra, tôi liền giúp trí nhớ của cô thêm khắc sâu một chút.” Minh Ngôn Hạo nói, một tay chậm rãi từ eo cô trượt xuống…
“Đừng!” Như Ý dùng sức giữ tay phải đang làm loạn của anh, khổ sở cầu xin, cô thực sự không dùng được chút sức lực, nếu không, cô sớm đã sử dụng tuyệt kỹ thành danh của mình, đoạn tử tuyệt tôn cước đá Minh Ngôn Hạo ra khỏi thang máy, khiến anh cả đời này cũng chỉ có thể làm chị em với phụ nữ.
Minh Ngôn Hạo vừa trêu chọc cô, vừa khom người khẽ nói bên tai cô: “Chuyện vừa nãy muốn nói với ký giả, không phải là như vậy sao?”
“Tôi không có!” Như Ý gian nan bỏ qua cảm giác tê dại đó, tức giận nói.
“Nhưng mà, câu đó của cô, giống như nói với họ, tối qua, tôi và cô đã làm những chuyện nên làm.” Minh Ngôn Hạo trào phúng nói.
Như Ý lúc này mới hiểu rõ lời của Minh Ngôn Hạo, sững sốt ở đó nói không ra lời.
“Xem ra cô tỉnh ngộ rồi!” Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Đây là bài học cho việc cô quên mất lúc xuống xe tôi kêu cô đừng nói chuyện, sau này nếu còn không nghe lời tôi, tôi sẽ trực tiếp làm thật!”
Mỗi câu mỗi chữ của Minh Ngôn Hạo, đều hung hăng gõ vào trong lòng Như Ý.
“Anh khốn kiếp!” Như Ý nói: “Anh ngoài biết bắt nạt cô gái yếu đuối, thì còn biết làm gì?”
Minh Ngôn Hạo sững sốt, không nói chuyện, thật lâu sau mới nói: “Cô quay về chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị con khỉ, anh kêu tôi chuẩn bị thì tôi phải chuẩn bị, anh xem tôi là cái gì?” Như Ý đã hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Minh Ngôn Hạo.
Vì Minh Ngôn Hạo thực sự quá khốn kiếp, chính vì một câu của cô, lại nhục nhã cô như vậy, cảm giác này, thực sự còn khó chịu hơn giết cô.
Tim cô như bị kim đâm, dao cắt!
Nhưng mà, nước mắt…
Vẫn không chảy, cô đã quên mất khóc thế nào.
Cô không phải người mềm yếu, trước giờ đều không phải!
Khóc, không thể giải quyết được gì, cho nên cô đã hoàn toàn quên đi chữ này trong đầu mình, theo mất trí nhớ, đã biến mất không còn tung tích…
Minh Ngôn Hạo nhìn thấy hốc mắt Như Ý đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền chán không lý do, cuối cùng anh vẫn nhịn sự chán nản, nói: “Quay về chuẩn bị một chút, sáng mai tôi đến đón cô!”
“Không đi!” Như Ý quay đầu đi, kiên quyết nói.
Anh xem cô là cái gì?
Đồ chơi?
Kêu cô làm gì thì làm đó?
Hay là trong lòng anh đều luôn xem cô là bảo mẫu, từ đầu đã vậy, trước giờ không thay đổi, uổng cô còn liệt anh vào hàng ngũ tri kỉ, bây giờ tưởng tượng, hành động trong khoảng thời gian này, thật sự càng nghĩ càng buồn cười…
Ha hả!
Thật là buồn cười!
Minh Ngôn Hạo lại như vương giả từ trên cao nhìn xuống cô, bá đạo nói: “Bắt đầu từ mai, cô phải chào đón cuộc sống mới của mình, tất cả của cô, thế giới của cô, thậm chí suy nghĩ của cô, đều sẽ bắt đầu thay đổi từ ngày mai…”
“Cái gì?”
“Tôi muốn cô, làm vợ…chưa…cưới của tôi!”
Minh Ngôn Hạo nhìn cô thật sâu, nói ra từng chữ.
Như Ý chấn động nhìn Minh Ngôn Hạo, thật lâu cũng không nói ra lời.
“Anh đang nghiêm túc sao?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhướn mày sắc bén, trả lời: “Không thể giả!”
Lúc Như Ý suy đoán có phải Minh Ngôn Hạo đang trêu đùa cô không, thì Minh Ngôn Hạo lại nhàn nhã giải thích: “Đừng thử chạy trốn, cô còn thiếu tôi món nợ hai mươi mốt tỷ, hơn nữa còn làm tổn thất danh dự của tôi, danh dự của tôi trực tiếp liên quan tới lợi ích của tập đoàn Minh Triệu, hễ tổn thất, thì thất thoát tiền bạc trong đó tuyệt đối vượt ngoài tưởng tượng của cô, cô vừa này đã nói với ký giả câu đó, e là đã bị phóng đại, in lên tiêu để các tờ báo lớn, cho nên tôi dự định tương kế tựu kế, để cô trở thành vợ chưa cưới của tôi, như vậy họ sẽ không có bất kỳ hiệu quả thêm dầu vào lửa nào, nhiều nhất trên báo cũng chỉ nói: Minh Ngôn Hạo của tập đoàn Minh Triệu đã tìm thấy tình yêu đích thực, chọn ngày đính hôn.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Như Ý nghĩ một lát, quả thực cảm thấy họa này do mình gây ra, nhưng cô lại không muốn để Minh Ngôn Hạo đạt được mục đích dễ dàng như vậy.
Minh Ngôn Hạo cười tà mị với cô, nhàn nhạt nói: “Cô sẽ đồng ý!” Nói xong, cửa thang máy lại mở ra, lúc này, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, chính là nơi Minh Ngôn Hạo họp.
Bước chân anh tự tin bước ra thang máy, vừa muốn ra khỏi thang máy, anh lại đột nhiên quay đầu lại, cười nói với Như Ý: “Văn phòng của Giai Tử Trạch ở hướng đông nam tầng 22, cô có thể đi tìm anh ta ôn chuyện cũ, nhưng nhớ đừng nói quá lâu, em yêu….” Nói xong Minh Ngôn Hạo cười to rời đi.
“Ọe…”
Như Ý gian nan cố gắng không ói ra hết đồ mình ăn tối qua, nhưng mà, lực sát thương câu cuối cùng của Minh Ngôn Hạo thực sự quá lớn, cô đã nội thương tàn phế rồi…
Đột nhiên, cô nhớ ra Minh Ngôn Hạo trước khi đi nói văn phòng của Giai Tử Trạch.
“Giai Tử Trạch ở tầng 22?” Như Ý tự lẩm bẩm.
Bây giờ về tới Hong Kong rồi, quả thực phải gặp mặt Giai Tử Trạch, không vì sao cả, đơn giản là để Giai Tử Trạch yên tâm, đây cũng nên đi.
“Quỷ mới muốn làm vợ chưa cưới của anh!” Như Ý nhớ tới bộ dạng đắc ý trước khi đi của Minh Ngôn Hạo, không nhịn được kích động mắng người, cô hung ác nguyền rủa, ấn nút tầng 22.
Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 22, vừa khéo gặp phải mấy nữ nhân viên nhìn thấy một màn cô và Minh Ngôn Hạo hôn nhau trong thang máy vừa nãy.
Như Ý lúc này đơn giản chính là không nơi nào để trốn, không biết đối diện với ánh mắt mấy người này thế nào.
Cô vội chạy ra khỏi thang máy, sau đó tìm phương hướng chạy trốn…
Lần đầu tiên cô chạy thục mạng như vậy, mà nguyên nhân gây ra tất cả, chính là tên khốn đáng ghét đang họp trên lầu đó!!!
Nhưng chốc sau, cô xém chút tông vào một người, may mắn cô tránh nhanh, nếu không sẽ sà vào lòng người ta
Người đó sững sốt, anh ta vốn không nghĩ tới, người phụ nữ bên cạnh Minh Ngôn Hạo sẽ trả lời câu hỏi của anh ta, anh ta hưng phấn hỏi lại: “Xin hỏi cô, cô chứng minh một chút, sao anh Minh không phải là người có sở thích GAY?”
Như Ý bất giác trả lời: “Tối qua…”
Minh Ngôn Hạo hét to với Như Ý một tiếng: “Cô đang nói gì đó?” Sau đó tức giận nói với bảo vệ: “Các anh làm việc thế nào vậy, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn không mau kéo anh ta xuống, làm không được thì mau cút đi cho tôi.” Nói xong, bèn kéo tay Như Ý, cưỡng ép kéo cô vào cửa tòa nhà.
Như Ý lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ngôn Hạo tức giận như vậy, dáng vẻ đó như một con sư tử tức giận, rất đáng sợ.
Trong lúc cô ngây ra, đã bị Minh Ngôn Hạo kéo vào tòa nhà, lại không nghĩ tới trong tòa nhà đã tập hợp nhiều người như vậy, còn nhiều hơn ký giả bên ngoài, chen chen chúc chúc, ít nhất vài trăm người.
Những người này nhìn thấy dáng vẻ Minh Ngôn Hạo và Như Ý kéo kéo níu níu, đầu tiên sững sốt, lập tức phản ứng lại, một người giống như quản lý trong số đó dẫn đầu đối diện hai người họ, chính xác mà nói là đối diện Minh Ngôn Hạo, khom người thật sâu, sau đó hô lên: “Hoan nghênh tổng giám đốc quay về!”
“Hoan nghênh tổng giám đốc quay về!”
Trường hợp cả mấy trăm người cùng hô khẩu hiệu, ngay cả Như Ý cũng sững sốt không khép nổi miệng, cảnh tượng thế này, thật sự là huy hoàng!
Minh Ngôn Hạo buông tay kéo Như Ý ra, ho khan một tiếng, chỉnh lại tây trang, mặt nghiêm túc nói: “Chào mọi người!”
“Chào buổi chiều tổng giám đốc!”
Lại đồng thanh trả lời, Như Ý đành phải che lỗ tai, mới chặn được sóng âm tàn phá lần này.
Người ra dáng quản lý đó là người đàn ông trung niên đeo kính đi tới, cung kính nói với Minh Ngôn Hạo: “Tổng giám đốc, hội nghị đều đã chuẩn bị xong, anh xem lúc nào thì có thể bắt đầu?”
Minh Ngôn Hạo trầm giọng nói: “Lập tức bắt đầu, nhưng trước đó, đợi tôi giải quyết một chuyện trước.” Minh Ngôn Hạo nói xong, bèn nắm cánh tay giấu ở sau lưng của Như Ý, cưỡng chế kéo cô vào thang máy.
Như Ý còn không kịp phản kháng, thì đã nhìn thấy cửa thang máy đóng lại.
“Anh muốn làm gì?” Như Ý có chút sợ hãi hỏi.
Nhưng Minh Ngôn Hạo lại ép sát cô vào góc thang máy, thân thể cường tráng áp lên thân thể mềm yếu của cô, dán sát vào khuôn mặt tinh tế của cô, hung ác nói: “Hỏi tôi muốn thế nào? Tôi hỏi cô muốn thế nào mới đúng!”
Nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Minh Ngôn Hạo, Như Ý mới biết câu nói với ký giả ở cửa vừa nãy đã gây họa rồi.
“Tôi?” Như Ý giả như vô tội nói: “Tôi không muốn thế nào cả!”
Gò má Minh Ngôn Hạo chậm rãi dán sát, cô thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của anh, anh vươn tay phải ra, nâng cằm cô lên, đùa bỡn nhìn cô.
Lại là động tác này, lại là biểu cảm này, đây rõ ràng là đang trêu chọc cô.
“Đồ khốn, anh muốn làm gì?” Như Ý dùng sức muốn đẩy Minh Ngôn Hạo ra, nhưng phát hiện Minh Ngôn Hạo lại không xê dịch chút nào.
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn làm chuyện tối qua chúng ta chưa làm…” Lúc Minh Ngôn Hạo nói, môi đã dán lên cánh môi đỏ rực của cô.
Như Ý gian nan nói: “Chuyện tối qua gì?”
“Chính là chuyện cô vừa nói trước mặt người khác, thế nào? Nhanh như vậy đã quên rồi?” Minh Ngôn Hạo lại không hôn cánh môi cô, mà là chuyển tới dái tai cô, khẽ thổi khí vào trong tai cô.
Nhưng mà, vào lúc này, mỗi một động tác, đều khá gợi tình, càng đừng nói động tác thân mật không chút kẽ hở này.
Như Ý cũng cảm nhận được thân thể mình dần dần nóng lên.
Ting!
Tiếng thang máy vang lên, Như Ý và Minh Ngôn Hạo đồng thời nhìn về phía cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, chỉ thấy vài nhân viên nữ của tập đoàn Minh Triệu ngây ra như khúc gỗ đứng ở cửa thang máy, ánh mắt trừng to nhìn động tác hai người họ.
Minh Ngôn Hạo cười tà mị với những nhân viên nữ đó, trong tiếng hét phát xuân của nhân viên nữ, chậm rãi hôn lên cánh môi Như Ý, không có bất kỳ thương tiếc nào, giống như đòi lấy, càng giống như báo thù…
Cửa thang máy dần đóng lại trong lúc Như Ý không hay biết, trong thang máy, lại chỉ còn lại hai người Minh Ngôn Hạo và Như Ý.
Hôn một trận xong, Như Ý không còn sức lực dựa vào Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo hôn bá đạo, đã hút cạn toàn bộ sức lực trên người cô, khiến cô quay cuồng!
“Cảm giác thế nào?” Minh Ngôn Hạo đắc ý cười tà ác.
“Đồ khốn!” Sắc mặt Như Ý đỏ bừng nói, cô rất muốn cho anh một đấm, lại phát hiện trên người không dùng được chút sức lực nào.
“Chuyện chúng ta muốn làm tối qua, có phải là những chuyện này không?” Minh Ngôn Hạo lại hời hợt nói.
“Cái gì?”
“Cái gì?” Minh Ngôn Hạo nói: “Xem ra cô không nhớ ra, tôi liền giúp trí nhớ của cô thêm khắc sâu một chút.” Minh Ngôn Hạo nói, một tay chậm rãi từ eo cô trượt xuống…
“Đừng!” Như Ý dùng sức giữ tay phải đang làm loạn của anh, khổ sở cầu xin, cô thực sự không dùng được chút sức lực, nếu không, cô sớm đã sử dụng tuyệt kỹ thành danh của mình, đoạn tử tuyệt tôn cước đá Minh Ngôn Hạo ra khỏi thang máy, khiến anh cả đời này cũng chỉ có thể làm chị em với phụ nữ.
Minh Ngôn Hạo vừa trêu chọc cô, vừa khom người khẽ nói bên tai cô: “Chuyện vừa nãy muốn nói với ký giả, không phải là như vậy sao?”
“Tôi không có!” Như Ý gian nan bỏ qua cảm giác tê dại đó, tức giận nói.
“Nhưng mà, câu đó của cô, giống như nói với họ, tối qua, tôi và cô đã làm những chuyện nên làm.” Minh Ngôn Hạo trào phúng nói.
Như Ý lúc này mới hiểu rõ lời của Minh Ngôn Hạo, sững sốt ở đó nói không ra lời.
“Xem ra cô tỉnh ngộ rồi!” Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Đây là bài học cho việc cô quên mất lúc xuống xe tôi kêu cô đừng nói chuyện, sau này nếu còn không nghe lời tôi, tôi sẽ trực tiếp làm thật!”
Mỗi câu mỗi chữ của Minh Ngôn Hạo, đều hung hăng gõ vào trong lòng Như Ý.
“Anh khốn kiếp!” Như Ý nói: “Anh ngoài biết bắt nạt cô gái yếu đuối, thì còn biết làm gì?”
Minh Ngôn Hạo sững sốt, không nói chuyện, thật lâu sau mới nói: “Cô quay về chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị con khỉ, anh kêu tôi chuẩn bị thì tôi phải chuẩn bị, anh xem tôi là cái gì?” Như Ý đã hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Minh Ngôn Hạo.
Vì Minh Ngôn Hạo thực sự quá khốn kiếp, chính vì một câu của cô, lại nhục nhã cô như vậy, cảm giác này, thực sự còn khó chịu hơn giết cô.
Tim cô như bị kim đâm, dao cắt!
Nhưng mà, nước mắt…
Vẫn không chảy, cô đã quên mất khóc thế nào.
Cô không phải người mềm yếu, trước giờ đều không phải!
Khóc, không thể giải quyết được gì, cho nên cô đã hoàn toàn quên đi chữ này trong đầu mình, theo mất trí nhớ, đã biến mất không còn tung tích…
Minh Ngôn Hạo nhìn thấy hốc mắt Như Ý đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền chán không lý do, cuối cùng anh vẫn nhịn sự chán nản, nói: “Quay về chuẩn bị một chút, sáng mai tôi đến đón cô!”
“Không đi!” Như Ý quay đầu đi, kiên quyết nói.
Anh xem cô là cái gì?
Đồ chơi?
Kêu cô làm gì thì làm đó?
Hay là trong lòng anh đều luôn xem cô là bảo mẫu, từ đầu đã vậy, trước giờ không thay đổi, uổng cô còn liệt anh vào hàng ngũ tri kỉ, bây giờ tưởng tượng, hành động trong khoảng thời gian này, thật sự càng nghĩ càng buồn cười…
Ha hả!
Thật là buồn cười!
Minh Ngôn Hạo lại như vương giả từ trên cao nhìn xuống cô, bá đạo nói: “Bắt đầu từ mai, cô phải chào đón cuộc sống mới của mình, tất cả của cô, thế giới của cô, thậm chí suy nghĩ của cô, đều sẽ bắt đầu thay đổi từ ngày mai…”
“Cái gì?”
“Tôi muốn cô, làm vợ…chưa…cưới của tôi!”
Minh Ngôn Hạo nhìn cô thật sâu, nói ra từng chữ.
Như Ý chấn động nhìn Minh Ngôn Hạo, thật lâu cũng không nói ra lời.
“Anh đang nghiêm túc sao?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhướn mày sắc bén, trả lời: “Không thể giả!”
Lúc Như Ý suy đoán có phải Minh Ngôn Hạo đang trêu đùa cô không, thì Minh Ngôn Hạo lại nhàn nhã giải thích: “Đừng thử chạy trốn, cô còn thiếu tôi món nợ hai mươi mốt tỷ, hơn nữa còn làm tổn thất danh dự của tôi, danh dự của tôi trực tiếp liên quan tới lợi ích của tập đoàn Minh Triệu, hễ tổn thất, thì thất thoát tiền bạc trong đó tuyệt đối vượt ngoài tưởng tượng của cô, cô vừa này đã nói với ký giả câu đó, e là đã bị phóng đại, in lên tiêu để các tờ báo lớn, cho nên tôi dự định tương kế tựu kế, để cô trở thành vợ chưa cưới của tôi, như vậy họ sẽ không có bất kỳ hiệu quả thêm dầu vào lửa nào, nhiều nhất trên báo cũng chỉ nói: Minh Ngôn Hạo của tập đoàn Minh Triệu đã tìm thấy tình yêu đích thực, chọn ngày đính hôn.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Như Ý nghĩ một lát, quả thực cảm thấy họa này do mình gây ra, nhưng cô lại không muốn để Minh Ngôn Hạo đạt được mục đích dễ dàng như vậy.
Minh Ngôn Hạo cười tà mị với cô, nhàn nhạt nói: “Cô sẽ đồng ý!” Nói xong, cửa thang máy lại mở ra, lúc này, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, chính là nơi Minh Ngôn Hạo họp.
Bước chân anh tự tin bước ra thang máy, vừa muốn ra khỏi thang máy, anh lại đột nhiên quay đầu lại, cười nói với Như Ý: “Văn phòng của Giai Tử Trạch ở hướng đông nam tầng 22, cô có thể đi tìm anh ta ôn chuyện cũ, nhưng nhớ đừng nói quá lâu, em yêu….” Nói xong Minh Ngôn Hạo cười to rời đi.
“Ọe…”
Như Ý gian nan cố gắng không ói ra hết đồ mình ăn tối qua, nhưng mà, lực sát thương câu cuối cùng của Minh Ngôn Hạo thực sự quá lớn, cô đã nội thương tàn phế rồi…
Đột nhiên, cô nhớ ra Minh Ngôn Hạo trước khi đi nói văn phòng của Giai Tử Trạch.
“Giai Tử Trạch ở tầng 22?” Như Ý tự lẩm bẩm.
Bây giờ về tới Hong Kong rồi, quả thực phải gặp mặt Giai Tử Trạch, không vì sao cả, đơn giản là để Giai Tử Trạch yên tâm, đây cũng nên đi.
“Quỷ mới muốn làm vợ chưa cưới của anh!” Như Ý nhớ tới bộ dạng đắc ý trước khi đi của Minh Ngôn Hạo, không nhịn được kích động mắng người, cô hung ác nguyền rủa, ấn nút tầng 22.
Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 22, vừa khéo gặp phải mấy nữ nhân viên nhìn thấy một màn cô và Minh Ngôn Hạo hôn nhau trong thang máy vừa nãy.
Như Ý lúc này đơn giản chính là không nơi nào để trốn, không biết đối diện với ánh mắt mấy người này thế nào.
Cô vội chạy ra khỏi thang máy, sau đó tìm phương hướng chạy trốn…
Lần đầu tiên cô chạy thục mạng như vậy, mà nguyên nhân gây ra tất cả, chính là tên khốn đáng ghét đang họp trên lầu đó!!!
Nhưng chốc sau, cô xém chút tông vào một người, may mắn cô tránh nhanh, nếu không sẽ sà vào lòng người ta