Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 546
CHƯƠNG 546: RẤT TỐT, CÁ CẮN CÂU RỒI
Nửa tiếng đồng hồ sau, Minh Ngôn Hạo ung dung ngồi ở ghế sô pha, uống trà chanh lạnh Như Ý rót, bên cạnh anh ta có một cái hồ bơi, nước trong thấy đáy, khiến cho người khác có cảm giác kích động muốn nhảy ùm xuống dưới.
Khác với vẻ nhàn nhã của Minh Ngôn Hạo, Như Ý ngoan ngoãn cầm bình nước chanh lạnh đứng ở một bên, cô không thong thả được như thế, thỉnh thoảng lại phải rót thêm một ít vào ly nước của anh ta.
Cô nhịn, nhịn nhịn nhịn…
Nhưng mà, cô thật sự rất muốn xuống bơi, có điều cái gã đàn ông chết tiệt này không cho phép.
Ôi, ở bên dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, câu nói này thể hiện một cách hoàn hoàn trên người cô.
“Tôi muốn đi bơi!” Rốt cuộc Như Ý cũng chịu hết nổi, cô lên tiếng kháng nghị.
“Không được!” Minh Ngôn Hạo không buồn nghĩ ngợi, thẳng thắn từ chối.
Ba phút sau…
“Tôi muốn xuống bơi…”
“Không được!”
Một phút sau!
“Tôi muốn xuống bơi!”
“Không được!”
“Được thôi, nếu đã là vậy, tôi cũng không cần phải nán lại đây nữa, anh không về Hong Kong thì tôi tự về…Bà đây không có thời gian dây dưa với anh đâu!” Như Ý bực dọc đặt bình trà xuống, bởi vì quá mạnh tay, nước trà trong bình sánh ra, bắn vào người Minh Ngôn Hạo.
Cô cũng không để ý, chỉ quay đầu bỏ đi thẳng một mạch.
Minh Ngôn Hạo thong dong vắt chéo hai chân, không hề lo lắng chút nào: “Bỏ đi? Được lắm! Nếu như cô muốn bỏ đi, để ra khỏi đây cũng phải tốn mười mấy phút lái xe, nhưng tôi thấy cô không có xe, nếu như cô đi bộ, ít nhất cũng cần nửa tiếng đồng hồ, nếu như cô bắt xe về Hong Kong thì cần rất nhiều thủ tục, bởi vì chứng minh nhân dân của cô đã bị hủy hết rồi, đến hải quan cũng không qua nổi, quan trọng hơn nữa là, cô không có đồng nào trên người, quan trọng hơn hơn nữa là, tôi sẽ nhanh chóng báo cảnh sát, rằng mình mất dấu một người bảo mẫu, mà người bảo mẫu này lại ăn cắp 21 tỷ của tôi rồi bỏ trốn. Tôi tin chắc rằng không cần đến nửa ngày, cô cũng sẽ bị bắt quay lại đây tiếp tục rót trà cho tôi thôi…”
“Anh… đồ khốn nạn!” Sau khi nghe hết câu nói của anh ta, Như Ý thật sự không cầm lòng nổi, cô phải ngừng lại lớn tiếng mắng một câu.
“Cảm ơn, quá khen rồi!” Minh Ngôn Hạo giơ cao cái ly trong tay lên, tỏ vẻ chúc mừng.
“Hứ! Anh chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của tôi đâu! Bây giờ tôi sẽ cho anh lác mắt…” Cô nói dứt lời, không ngừng chân nữa mà đi thẳng vào trong nhà.
Minh Ngôn Hạo nhìn bóng lưng xa dần của cô, trong lòng chợt thấy bất an…có cảm giác như thứ gì đó sắp sửa bỏ anh ta mà đi, khó nói nổi thành lời!
Tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc Land Rover vang lên trong nháy mắt, Minh Ngôn Hạo vẫn còn đang mông lung, một chiếc Land Rover trắng đã phóng vút đi trên con đường gần đó.
Dường như anh ta đã nghĩ trước đến tình huống này rồi vậy, bèn thong dong cầm điện thoại lên, gọi cho phía cảnh sát, cục cảnh sát nhanh chóng tiếp nhận vụ án này.
Một người bảo mẫu trộm món tiền 21 tỷ kếch xù của gia chủ, lái chiếc xe gia chủ vừa mới mua bỏ trốn mất, còn hướng cô ta chạy trốn thì không ai có thể nắm chắc, bởi vì đến chính Như Ý cũng không biết mình muốn đi đâu.
Cô định đùa bỡn với Minh Ngôn Hạo một chặp, để cho anh ta biết mặt, đừng có suốt ngày bắt cô làm bảo mẫu cho mình nữa!
Không, cô kiên quyết không làm bảo mẫu!
Như Ý lái xe, thư thả ngoặt ngoặt rẽ rẽ trên đường, bây giờ đã là buổi chiều, thực chất Như Ý cũng không định bỏ đi, bởi vì trên người cô chỉ còn lại 150.000 mà thôi, ăn một bữa cơm đã hết rồi, chứ đừng nói là mướn nhà trọ, bởi vậy cô lái xe ra đây cũng chỉ để chọc tức Minh Ngôn Hạo mà thôi.
Thực chất không phải cô không thể rời khỏi Minh Ngôn Hạo, cô hoàn toàn có thể đi một mình.
Vào lúc cô nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên chiếc điện thoại đổ chuông, không cần nghĩ, không cần nhìn cũng biết người gọi là ai, cô dừng xe bên vệ đường, ung dung bắt máy.
“Có gì không?” Như Ý giả vờ lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng cô đã vui như mở cờ trong bụng.
“Cô gái chết bằm, rốt cuộc cô đang ở đâu!” Tiếng gào thét của Minh Ngôn Hạo vang lên trong điện thoại.
“Tôi hả?” Như Ý cười đáp: “Tôi đi rồi!”
“Tôi đang hỏi cô, cô đi đâu rồi?”
Như Ý cười đáp: “Không phải cậu cả Minh giỏi giang lắm à? Không phải nói kêu cảnh sát tìm tôi sao? Tôi sợ quá.”
“Cô gái chết bằm, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Minh Ngôn Hạo nói dứt lời, bèn cúp máy.
“Hừ!” Như Ý tự lẩm bẩm: “Nếu như để anh tìm thấy thì tôi còn là Như Ý à?” Cô nói dứt lời bèn quay đầu xe, lái về phía biệt thự.
Tại sao?
Cô không ngốc nghếch như thế, bỏ đi vào lúc này đến nơi để ngủ còn không có, đến cái ăn cũng không có, chi bằng quay về biệt thự cho rồi, có cái ăn có nơi ở, còn có một hồ bơi lớn nữa, sao không tự nguyện mà làm…
Đương nhiên, cô cũng không ngốc đến độ hấp tấp lái xe về, cô phải đậu xe ở góc khuất trước cửa biệt thự cái đã, rồi im lặng chờ đợi.
Quả nhiên, tất thảy đều giống như dự liệu của cô, Minh Ngôn Hạo lại gọi điện cho cô lần nữa.
“Cô gái chết bằm, rốt cuộc cô đang ở đâu?”
Vừa mới bắt máy đã nghe thấy tiếng quát lớn của Minh Ngôn Hạo.
“Tôi ấy hả…” Như Ý nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Tôi ở trạm xe!”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Lẽ nào cô quên rồi ư, cô không có tiền trên người?” Chẳng ngờ giọng nói của Minh Ngôn Hạo lại toát ra vẻ căng thẳng.
Như Ý bật cười: “Đừng có quên, bây giờ xe second hand rẻ như thế, Land Rover cũng là xe xịn, đáng giá rất nhiều tiền, bởi thế…anh không cần phải lo lắng chuyện này, ôi chao! Đừng nói nữa, xe đến rồi…” Nói dứt lời, bèn lập tức tắt máy.
“Tốt lắm, cá cắn câu rồi…” Trong lòng Như Ý thầm mừng rỡ.
Quả nhiên đúng như những gì cô đã nghĩ, cô nhanh chóng nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz lao vút ra khỏi tiểu khu, mà người lái xe, lại chính là Minh Ngôn Hạo.
“Đúng là đồ đàn ông!” Như Ý thở dài lắc đầu, cô khởi động máy xe, quay về biệt thự.
Minh Ngôn Hạo lái xe ra bến bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng bến xe đông ngùn ngụt, muốn tìm một người giữa biển người mênh mông đúng là mò kim đáy bể.
Minh Ngôn Hạo không dừng lại mà đi thẳng đến phòng giám sát ở bến xe ngay, vốn dĩ cảnh sát muốn chạy lên, sau khi nhìn thấy anh đưa ra một tấm giấy chứng nhận ra, tất cả đều lui xuống, chỉ để lại trưởng trạm đứng xúm xít giúp đỡ Minh Ngôn Hạo mà thôi.
“Cảnh quan, anh đến đây khiến cho chúng tôi cảm thấy hết sức vinh dự, bây giờ đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi ăn một bữa đi, để tẩy trần cho anh!” Người có vóc dáng cao ráo đứng ở một bên, nói huyên thuyên.
Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói: “Cho ông ba phút, phải tìm được một người tên Như Ý cho tôi, đây là mệnh lệnh, lập tức chấp hành!”
“Dạ!” Trưởng trạm cao ráo chảy mồ hôi nhễ nhại, lập tức chạy xuống dưới, ông ta cứ ngỡ rằng Minh Ngôn Hạo chỉ đến đây lấy chút phí bôi trơn như những tay cảnh sát trước đây, ăn xong một bữa cơm bèn lắc mông bỏ đi ngay.
Nhưng tiếc là ông ta đã đoán sai, người có thể cầm được tờ giấy chứng nhận thì chắc chắn không phải ung nhọt của xã hội, Minh Ngôn Hạo càng không phải.
Ánh mắt sắc sảo của Minh Ngôn Hạo lướt qua khắp các camera, nhìn bóng dáng Như Ý giữa biển người đông nghịt, nhưng cho dù anh ta có tìm đến thế nào cũng không tìm được Như Ý.
Cuối cùng, trong cơn khó xử, anh ta vẫn gọi thêm một cuộc.
Như Ý đã về biệt thự tắm rửa từ lâu, cô vừa bước chân ra khỏi nhà tắm, bèn nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô cầm lên, mỉm cười nghe máy.
“Alo!” Như Ý ngồi trên ghế sô pha, vừa nói chuyện vừa mở tivi lên.
“Cho cô thời gian một phút, cô phải xuất hiện tôi ngay, tôi biết là cô vẫn chưa bỏ đi!” Minh Ngôn Hạo ra lệnh.
Từ giọng nói của anh ta, Như Ý có thể mường tượng ra được sự điên cuồng ấy.
Cô không biết nguyên nhân vì sao mà Minh Ngôn Hạo lại tìm mình một cách điên cuồng như vậy, mặc dù cô nợ Minh Ngôn Hạo 21 tỷ, nhưng nhìn hành vi của Minh Ngôn Hạo cũng biết được rằng anh ta không phải hạng người ích kỷ, mà anh ta càng yêu thích dáng vẻ khuất phục của cô hơn.
Nhưng lần này Như Ý định trêu cợt Minh Ngôn Hạo một chặp, làm vậy mới có thể trút được nỗi bực tức trong lòng cô ra.
Như Ý cười nhạt: “Ôi trời, ngại quá, tôi đã rời khỏi bến xe rồi…”
“Cô định bỏ trốn à?” Minh Ngôn Hạo nói: “Cô trốn không thoát đâu, mau vác mặt về đây cho tôi, có nghe không.”
Như Ý đáp: “Vậy anh tìm tiếp đi nhé, chừng nào tìm được tôi thì chẳng phải tôi sẽ theo anh về à?” Như Ý nói dứt lời, lại cúp máy thêm lần nữa.
Như Ý không hề yêu thích mấy trò chơi đuổi hình bắt bóng như thế này, nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của Minh Ngôn Hạo, trong lòng cô đều không khỏi mừng rỡ.
Lẽ nào hai người bọn họ vốn là oan gia ư? Nhìn đối phương là thấy khó chịu?
Trong bến xe, Minh Ngôn Hạo nhìn điện thoại chằm chằm, đã rất nhiều lần trong lòng muốn xem nó như người phụ nữ khó ưa đấy, thật sự muốn bằm thây nó thành vạn đoạn, rồi lại bằm lại bằm…
“Trưởng quan, đã tìm hết bến xe rồi, không thấy cô gái nào tên Như Ý mua vé xe đi hết.” Trưởng trạm đến báo cáo, vào lúc ấy, bên cạnh ông ta còn có một tay công chức bụng bự, cúi đầu không dám nhìn Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo ráng nhịn cơn giận trong lòng mình xuống, anh ta nở nụ cười cũng xem như là ‘thân thiện’ với bọn họ: “Thật sự không tìm ra à?”
“Báo cáo trưởng quan, thật sự không tìm ra!”
“Vậy thì tốt!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói: “Lập tức khởi động phòng vệ cấp độ một ở bến xe, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi một hành khách ra vào, bắt đầu kiểm soát chặt chẽ toàn thành phố, lập tức chấp hành!”
“Trưởng quan!” Trưởng trạm và công chức đồng thanh: “Làm vậy không được đâu, sẽ thu hút sự chú ý của cánh truyền thông lắm.”
“Xảy ra chuyện gì, thì cứ để tôi gánh vác!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
“Nhưng, chúng tôi không có quyền này, thưa trưởng quan!” Công chức nói.
“Vậy thì được, tôi đổi cách nói khác vậy, bây giờ, tôi cần phải tìm được người phụ nữ ở trên tấm hình này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm được cô ta phải liên hệ với tôi ngay lập tức, cho dù dùng bất kỳ cách gì đi chăng nữa.”
“Dạ, trưởng quan.”
Sau khi dặn dò xong, Minh Ngôn Hạo không quan tâm đến bọn họ nữa mà đi thẳng ra ngoài. Anh ta dám chắc rằng, Như Ý vẫn chưa đi được bao xa, vẫn còn đang ở bên cạnh quan sát anh ta.
“Anh Ngô, anh mời vị phật tổ này từ đâu đến vậy, chúng tôi chẳng dám động chạm đến anh ta đâu.” Minh Ngôn Hạo vừa mới nhấc chân đi, tay công chức đã lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi nói với trưởng trạm.
“Đâu có liên quan gì đến tôi, hôm nay lúc đang đi làm thì anh ta lặng lẽ nhảy ra đấy chứ.” Trưởng trạm cao ráo ngồi rũ xuống ghế.
“Vậy sao anh không kéo anh ta đi…”
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng anh ta không có mắc mưu, phải rồi, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì tôi còn nghi ngờ bộ phận ấy không tồn tại nữa kìa, thật không ngờ rằng họ lại xuất hiện trước mặt chúng ta.” Trưởng trạm cũng chảy mồ hôi lấm tấm đầy đầu.
“Ừm, không ngờ bộ phận thần bí ấy lại xuất hiện. Gần đây phải thành thật một chút!” Tay côn chức liếc mắt nhìn trưởng trạm, rồi mới nói tiếp: “Đến giờ làm việc rồi, anh Ngô, anh phối hợp một chút.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Minh Ngôn Hạo ung dung ngồi ở ghế sô pha, uống trà chanh lạnh Như Ý rót, bên cạnh anh ta có một cái hồ bơi, nước trong thấy đáy, khiến cho người khác có cảm giác kích động muốn nhảy ùm xuống dưới.
Khác với vẻ nhàn nhã của Minh Ngôn Hạo, Như Ý ngoan ngoãn cầm bình nước chanh lạnh đứng ở một bên, cô không thong thả được như thế, thỉnh thoảng lại phải rót thêm một ít vào ly nước của anh ta.
Cô nhịn, nhịn nhịn nhịn…
Nhưng mà, cô thật sự rất muốn xuống bơi, có điều cái gã đàn ông chết tiệt này không cho phép.
Ôi, ở bên dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, câu nói này thể hiện một cách hoàn hoàn trên người cô.
“Tôi muốn đi bơi!” Rốt cuộc Như Ý cũng chịu hết nổi, cô lên tiếng kháng nghị.
“Không được!” Minh Ngôn Hạo không buồn nghĩ ngợi, thẳng thắn từ chối.
Ba phút sau…
“Tôi muốn xuống bơi…”
“Không được!”
Một phút sau!
“Tôi muốn xuống bơi!”
“Không được!”
“Được thôi, nếu đã là vậy, tôi cũng không cần phải nán lại đây nữa, anh không về Hong Kong thì tôi tự về…Bà đây không có thời gian dây dưa với anh đâu!” Như Ý bực dọc đặt bình trà xuống, bởi vì quá mạnh tay, nước trà trong bình sánh ra, bắn vào người Minh Ngôn Hạo.
Cô cũng không để ý, chỉ quay đầu bỏ đi thẳng một mạch.
Minh Ngôn Hạo thong dong vắt chéo hai chân, không hề lo lắng chút nào: “Bỏ đi? Được lắm! Nếu như cô muốn bỏ đi, để ra khỏi đây cũng phải tốn mười mấy phút lái xe, nhưng tôi thấy cô không có xe, nếu như cô đi bộ, ít nhất cũng cần nửa tiếng đồng hồ, nếu như cô bắt xe về Hong Kong thì cần rất nhiều thủ tục, bởi vì chứng minh nhân dân của cô đã bị hủy hết rồi, đến hải quan cũng không qua nổi, quan trọng hơn nữa là, cô không có đồng nào trên người, quan trọng hơn hơn nữa là, tôi sẽ nhanh chóng báo cảnh sát, rằng mình mất dấu một người bảo mẫu, mà người bảo mẫu này lại ăn cắp 21 tỷ của tôi rồi bỏ trốn. Tôi tin chắc rằng không cần đến nửa ngày, cô cũng sẽ bị bắt quay lại đây tiếp tục rót trà cho tôi thôi…”
“Anh… đồ khốn nạn!” Sau khi nghe hết câu nói của anh ta, Như Ý thật sự không cầm lòng nổi, cô phải ngừng lại lớn tiếng mắng một câu.
“Cảm ơn, quá khen rồi!” Minh Ngôn Hạo giơ cao cái ly trong tay lên, tỏ vẻ chúc mừng.
“Hứ! Anh chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của tôi đâu! Bây giờ tôi sẽ cho anh lác mắt…” Cô nói dứt lời, không ngừng chân nữa mà đi thẳng vào trong nhà.
Minh Ngôn Hạo nhìn bóng lưng xa dần của cô, trong lòng chợt thấy bất an…có cảm giác như thứ gì đó sắp sửa bỏ anh ta mà đi, khó nói nổi thành lời!
Tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc Land Rover vang lên trong nháy mắt, Minh Ngôn Hạo vẫn còn đang mông lung, một chiếc Land Rover trắng đã phóng vút đi trên con đường gần đó.
Dường như anh ta đã nghĩ trước đến tình huống này rồi vậy, bèn thong dong cầm điện thoại lên, gọi cho phía cảnh sát, cục cảnh sát nhanh chóng tiếp nhận vụ án này.
Một người bảo mẫu trộm món tiền 21 tỷ kếch xù của gia chủ, lái chiếc xe gia chủ vừa mới mua bỏ trốn mất, còn hướng cô ta chạy trốn thì không ai có thể nắm chắc, bởi vì đến chính Như Ý cũng không biết mình muốn đi đâu.
Cô định đùa bỡn với Minh Ngôn Hạo một chặp, để cho anh ta biết mặt, đừng có suốt ngày bắt cô làm bảo mẫu cho mình nữa!
Không, cô kiên quyết không làm bảo mẫu!
Như Ý lái xe, thư thả ngoặt ngoặt rẽ rẽ trên đường, bây giờ đã là buổi chiều, thực chất Như Ý cũng không định bỏ đi, bởi vì trên người cô chỉ còn lại 150.000 mà thôi, ăn một bữa cơm đã hết rồi, chứ đừng nói là mướn nhà trọ, bởi vậy cô lái xe ra đây cũng chỉ để chọc tức Minh Ngôn Hạo mà thôi.
Thực chất không phải cô không thể rời khỏi Minh Ngôn Hạo, cô hoàn toàn có thể đi một mình.
Vào lúc cô nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên chiếc điện thoại đổ chuông, không cần nghĩ, không cần nhìn cũng biết người gọi là ai, cô dừng xe bên vệ đường, ung dung bắt máy.
“Có gì không?” Như Ý giả vờ lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng cô đã vui như mở cờ trong bụng.
“Cô gái chết bằm, rốt cuộc cô đang ở đâu!” Tiếng gào thét của Minh Ngôn Hạo vang lên trong điện thoại.
“Tôi hả?” Như Ý cười đáp: “Tôi đi rồi!”
“Tôi đang hỏi cô, cô đi đâu rồi?”
Như Ý cười đáp: “Không phải cậu cả Minh giỏi giang lắm à? Không phải nói kêu cảnh sát tìm tôi sao? Tôi sợ quá.”
“Cô gái chết bằm, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Minh Ngôn Hạo nói dứt lời, bèn cúp máy.
“Hừ!” Như Ý tự lẩm bẩm: “Nếu như để anh tìm thấy thì tôi còn là Như Ý à?” Cô nói dứt lời bèn quay đầu xe, lái về phía biệt thự.
Tại sao?
Cô không ngốc nghếch như thế, bỏ đi vào lúc này đến nơi để ngủ còn không có, đến cái ăn cũng không có, chi bằng quay về biệt thự cho rồi, có cái ăn có nơi ở, còn có một hồ bơi lớn nữa, sao không tự nguyện mà làm…
Đương nhiên, cô cũng không ngốc đến độ hấp tấp lái xe về, cô phải đậu xe ở góc khuất trước cửa biệt thự cái đã, rồi im lặng chờ đợi.
Quả nhiên, tất thảy đều giống như dự liệu của cô, Minh Ngôn Hạo lại gọi điện cho cô lần nữa.
“Cô gái chết bằm, rốt cuộc cô đang ở đâu?”
Vừa mới bắt máy đã nghe thấy tiếng quát lớn của Minh Ngôn Hạo.
“Tôi ấy hả…” Như Ý nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Tôi ở trạm xe!”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Lẽ nào cô quên rồi ư, cô không có tiền trên người?” Chẳng ngờ giọng nói của Minh Ngôn Hạo lại toát ra vẻ căng thẳng.
Như Ý bật cười: “Đừng có quên, bây giờ xe second hand rẻ như thế, Land Rover cũng là xe xịn, đáng giá rất nhiều tiền, bởi thế…anh không cần phải lo lắng chuyện này, ôi chao! Đừng nói nữa, xe đến rồi…” Nói dứt lời, bèn lập tức tắt máy.
“Tốt lắm, cá cắn câu rồi…” Trong lòng Như Ý thầm mừng rỡ.
Quả nhiên đúng như những gì cô đã nghĩ, cô nhanh chóng nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz lao vút ra khỏi tiểu khu, mà người lái xe, lại chính là Minh Ngôn Hạo.
“Đúng là đồ đàn ông!” Như Ý thở dài lắc đầu, cô khởi động máy xe, quay về biệt thự.
Minh Ngôn Hạo lái xe ra bến bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng bến xe đông ngùn ngụt, muốn tìm một người giữa biển người mênh mông đúng là mò kim đáy bể.
Minh Ngôn Hạo không dừng lại mà đi thẳng đến phòng giám sát ở bến xe ngay, vốn dĩ cảnh sát muốn chạy lên, sau khi nhìn thấy anh đưa ra một tấm giấy chứng nhận ra, tất cả đều lui xuống, chỉ để lại trưởng trạm đứng xúm xít giúp đỡ Minh Ngôn Hạo mà thôi.
“Cảnh quan, anh đến đây khiến cho chúng tôi cảm thấy hết sức vinh dự, bây giờ đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi ăn một bữa đi, để tẩy trần cho anh!” Người có vóc dáng cao ráo đứng ở một bên, nói huyên thuyên.
Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói: “Cho ông ba phút, phải tìm được một người tên Như Ý cho tôi, đây là mệnh lệnh, lập tức chấp hành!”
“Dạ!” Trưởng trạm cao ráo chảy mồ hôi nhễ nhại, lập tức chạy xuống dưới, ông ta cứ ngỡ rằng Minh Ngôn Hạo chỉ đến đây lấy chút phí bôi trơn như những tay cảnh sát trước đây, ăn xong một bữa cơm bèn lắc mông bỏ đi ngay.
Nhưng tiếc là ông ta đã đoán sai, người có thể cầm được tờ giấy chứng nhận thì chắc chắn không phải ung nhọt của xã hội, Minh Ngôn Hạo càng không phải.
Ánh mắt sắc sảo của Minh Ngôn Hạo lướt qua khắp các camera, nhìn bóng dáng Như Ý giữa biển người đông nghịt, nhưng cho dù anh ta có tìm đến thế nào cũng không tìm được Như Ý.
Cuối cùng, trong cơn khó xử, anh ta vẫn gọi thêm một cuộc.
Như Ý đã về biệt thự tắm rửa từ lâu, cô vừa bước chân ra khỏi nhà tắm, bèn nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô cầm lên, mỉm cười nghe máy.
“Alo!” Như Ý ngồi trên ghế sô pha, vừa nói chuyện vừa mở tivi lên.
“Cho cô thời gian một phút, cô phải xuất hiện tôi ngay, tôi biết là cô vẫn chưa bỏ đi!” Minh Ngôn Hạo ra lệnh.
Từ giọng nói của anh ta, Như Ý có thể mường tượng ra được sự điên cuồng ấy.
Cô không biết nguyên nhân vì sao mà Minh Ngôn Hạo lại tìm mình một cách điên cuồng như vậy, mặc dù cô nợ Minh Ngôn Hạo 21 tỷ, nhưng nhìn hành vi của Minh Ngôn Hạo cũng biết được rằng anh ta không phải hạng người ích kỷ, mà anh ta càng yêu thích dáng vẻ khuất phục của cô hơn.
Nhưng lần này Như Ý định trêu cợt Minh Ngôn Hạo một chặp, làm vậy mới có thể trút được nỗi bực tức trong lòng cô ra.
Như Ý cười nhạt: “Ôi trời, ngại quá, tôi đã rời khỏi bến xe rồi…”
“Cô định bỏ trốn à?” Minh Ngôn Hạo nói: “Cô trốn không thoát đâu, mau vác mặt về đây cho tôi, có nghe không.”
Như Ý đáp: “Vậy anh tìm tiếp đi nhé, chừng nào tìm được tôi thì chẳng phải tôi sẽ theo anh về à?” Như Ý nói dứt lời, lại cúp máy thêm lần nữa.
Như Ý không hề yêu thích mấy trò chơi đuổi hình bắt bóng như thế này, nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của Minh Ngôn Hạo, trong lòng cô đều không khỏi mừng rỡ.
Lẽ nào hai người bọn họ vốn là oan gia ư? Nhìn đối phương là thấy khó chịu?
Trong bến xe, Minh Ngôn Hạo nhìn điện thoại chằm chằm, đã rất nhiều lần trong lòng muốn xem nó như người phụ nữ khó ưa đấy, thật sự muốn bằm thây nó thành vạn đoạn, rồi lại bằm lại bằm…
“Trưởng quan, đã tìm hết bến xe rồi, không thấy cô gái nào tên Như Ý mua vé xe đi hết.” Trưởng trạm đến báo cáo, vào lúc ấy, bên cạnh ông ta còn có một tay công chức bụng bự, cúi đầu không dám nhìn Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo ráng nhịn cơn giận trong lòng mình xuống, anh ta nở nụ cười cũng xem như là ‘thân thiện’ với bọn họ: “Thật sự không tìm ra à?”
“Báo cáo trưởng quan, thật sự không tìm ra!”
“Vậy thì tốt!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói: “Lập tức khởi động phòng vệ cấp độ một ở bến xe, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi một hành khách ra vào, bắt đầu kiểm soát chặt chẽ toàn thành phố, lập tức chấp hành!”
“Trưởng quan!” Trưởng trạm và công chức đồng thanh: “Làm vậy không được đâu, sẽ thu hút sự chú ý của cánh truyền thông lắm.”
“Xảy ra chuyện gì, thì cứ để tôi gánh vác!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
“Nhưng, chúng tôi không có quyền này, thưa trưởng quan!” Công chức nói.
“Vậy thì được, tôi đổi cách nói khác vậy, bây giờ, tôi cần phải tìm được người phụ nữ ở trên tấm hình này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm được cô ta phải liên hệ với tôi ngay lập tức, cho dù dùng bất kỳ cách gì đi chăng nữa.”
“Dạ, trưởng quan.”
Sau khi dặn dò xong, Minh Ngôn Hạo không quan tâm đến bọn họ nữa mà đi thẳng ra ngoài. Anh ta dám chắc rằng, Như Ý vẫn chưa đi được bao xa, vẫn còn đang ở bên cạnh quan sát anh ta.
“Anh Ngô, anh mời vị phật tổ này từ đâu đến vậy, chúng tôi chẳng dám động chạm đến anh ta đâu.” Minh Ngôn Hạo vừa mới nhấc chân đi, tay công chức đã lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi nói với trưởng trạm.
“Đâu có liên quan gì đến tôi, hôm nay lúc đang đi làm thì anh ta lặng lẽ nhảy ra đấy chứ.” Trưởng trạm cao ráo ngồi rũ xuống ghế.
“Vậy sao anh không kéo anh ta đi…”
“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng anh ta không có mắc mưu, phải rồi, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì tôi còn nghi ngờ bộ phận ấy không tồn tại nữa kìa, thật không ngờ rằng họ lại xuất hiện trước mặt chúng ta.” Trưởng trạm cũng chảy mồ hôi lấm tấm đầy đầu.
“Ừm, không ngờ bộ phận thần bí ấy lại xuất hiện. Gần đây phải thành thật một chút!” Tay côn chức liếc mắt nhìn trưởng trạm, rồi mới nói tiếp: “Đến giờ làm việc rồi, anh Ngô, anh phối hợp một chút.”