Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541
CHƯƠNG 541: TÔI PHẢI TRẢ HÀNG!
Dựa vào sự nhạy bén của đặc công, chẳng bao lâu sau Như Ý đã đoán ra được vị trí hiện tại của hai người họ.
“Anh dự định như thế nào?” Như Ý dò hỏi Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo sờ vào phía sau thắt lưng, phát hiện không thấy súng đâu nữa, sau đó anh tự cười chế giễu mình. Kẻ địch đã có thể dụ anh đến đây, chẳng lẽ chúng sẽ để lại cho anh một khẩu súng hay sao? Nếu có, vậy thì thực sự rất kì lạ.
Minh Ngôn Hạo không trả lời câu hỏi của Như Ý mà quan sát kĩ lưỡng tình hình bên trong khoang xe.
Khoang xe này dường như là đóng kín toàn bộ. Tuy nhiên bởi vì cần truyền khí lạnh nên vẫn có hai cái lỗ nhỏ để làm đường dẫn truyền hơi lạnh. Nhưng hai ống dẫn khí lạnh để trên đỉnh đầu khoang xe không dễ để với tới.
“Anh định đi ra từ trên đó?” Như Ý vừa nhìn đã biết ngay những gì Minh Ngôn Hạo đang nghĩ trong đầu, nên cất tiếng nói.
“Chẵng lẽ cô còn cách nào hay hơn à?” Minh Ngôn Hạo vừa nói vừa nhấc chiếc thùng ở bên cạnh đặt xuống dưới chân rồi đạp lên.
Nhưng vừa mới đạp lên, chiếc thùng liền bẹp dí, toàn bộ đồ vật đặt bên trong thùng đều bị nát hết cả.
Lúc này, Minh Ngôn Hạo và Như Ý mới biết trong thùng chứa những gì.
Toàn bộ đều là kem, đủ loại màu sắc, đủ loại mùi hương của kem tràn ngập trong chiếc thùng.
Minh Ngôn Hạo nhìn hàng trăm thùng kem trong khoang xe, cười nói với Như Ý: “Số kem ở đây đủ để biến cô thành một bà mập luôn đấy.”
Như Ý đẩy anh một cái, nói: “Tôi chả thèm ăn đâu. Bây giờ lạnh như vầy mà còn ăn kem, thế chẳng phải là bị điên à? Tốt nhất là anh mau nghĩ cách rời khỏi đây nhanh lên, nếu không chúng ta đều sẽ biến thành người kem đấy. Tới lúc đó coi thử anh còn cười được không.”
Như Ý nói xong chợt ngẩn người!
Sao cô có thể nói ra những lời như thế này được chứ.
Không biết vì sao, giữa hai người đã ít đi sự tranh giành như trước kia và có thêm một chút sự ăn ý.
Có lẽ bởi vì cả hai đều là người bị hại, thấu hiểu lẫn nhau. Hơn nữa bây giờ cả hai đều bị mắc kẹt ở cùng một nơi, cho nên mới hòa hợp được như vậy. Nếu như ra ngoài rồi thì không dám chắc hai người có còn hòa hợp được nữa hay không.
Dường như Minh Ngôn Hạo cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan giữa hai người, vô cùng áy náy nói: “Chuyện đó… xin lỗi nhé!”
“Bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, giờ phải bắt được kẻ muốn hại chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất…” Như Ý nói xong liền quay đầu đi, không dám nhìn vào Minh Ngôn Hạo .
Minh Ngôn Hạo nói: “Bắt được bọn họ? Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà bây giờ cô nhìn thử xem có ra ngoài được hay không?”
Như Ý nhìn khoảng cách giữa đỉnh khoang xe và bọn họ. Nếu không thể dùng thùng, quả thật là hơi khó. Bỗng nhiên, cô nghĩ ra một cách, đó chính là chỉ cần một trong hai người họ chịu đỡ người kia lên, như thế chẳng phải là có thể trèo lên rồi hay sao?
Bất chợt, Như Ý cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô. Lúc cô quay đầu sang, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đang cười nham hiểm, chầm chậm áp sát về phía cô.
Như Ý hoảng hốt, hét lên: “Anh muốn làm gì?” Cô muốn lùi về sau nhưng lại phát hiện đã không còn đường lui nữa.
Lúc này, Minh Ngôn Hạo đã đứng ở trước mặt cô. Trông anh như một tòa thành trì khổng lồ, che hết mọi ánh sáng xung quanh cô.
Mấy phút sau…
Như Ý e thẹn ngồi lên trên lưng Minh Ngôn Hạo, chầm chậm mò mẫm ống dẫn khí lạnh trên đỉnh khoang xe.
“Như thế này có phải là không ổn lắm không?” Như Ý lại dò hỏi một lần nữa.
Trong mấy phút này, không biết cô đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
“Bớt lắm lời, làm nhanh lên cho tôi. Không làm được thì hai chúng ta chết cóng ở đây luôn đấy.” Minh Ngôn Hạo ra lệnh.
Hết cách rồi, Như Ý chỉ đành tiếp tục mò mẫm. Nhưng mà, không biết vì sao cô cứ cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Nghĩ thử đi, một người phụ nữ ngồi ngang trên lưng một người đàn ông. Cho dù là người khác thì cảm giác này đối với họ cũng chẳng tốt đẹp là bao. Hơn nữa Như Ý còn phải đè nén giảm xúc này để mà tháo gỡ ống dẫn khí lạnh.
“Không được, ống dẫn khí này khóa cứng mất rồi, không có dụng cụ thì không gỡ được.” Như Ý bị khí lạnh thổi vào người đến nỗi răng miệng run cầm cập.
Minh Ngôn Hạo lại nói: “Nếu cô không gỡ được, vậy thì chúng ta đổi vị trí cho nhau đi. Để tôi gỡ, cô thấy sao?”
Như Ý cắn đôi môi bị khí lạnh thổi đến mức nức nẻ, trong lòng thầm mắng chửi Minh Ngôn Hạo .
“Cái tên khốn này, sao mà như thế được chứ? Một người đàn ông to con ngồi trên lưng một người phụ nữ, điều này…” Như Ý càng nghĩ càng cảm thấy biến thái.
“Thôi, cô xuống đi.” Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên nói.
Như Ý như được đại xá, lập tức nhảy xuống từ trên lưng Minh Ngôn Hạo. Chỉ thấy Minh Ngôn Hạo che vết thương trên ngực, dựa vào thùng từ từ ngồi xuống.
Khoang xe thỉnh thoảng lắc lư, chứng tỏ chiếc xe tải đang chở bọn họ vẫn đang chạy.
“Anh… không sao chứ!” Nhìn bộ dạng đau đớn của Minh Ngôn Hạo, Như Ý không khỏi cất lời hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhíu mày, nhìn trên đỉnh khoang xe, chẳng nói gì.
Nhìn bộ dạng này của Minh Ngôn Hạo, trong lòng Như Ý ân hận khôn nguôi: Ai bảo mày nghĩ linh tinh, người ta đang bị thương nặng mà còn phải làm ghế cho mày, có mỗi một việc mà mày làm cũng không xong. Như Ý ơi là Như Ý, sao mày lại vô dụng đến thế chứ!
Nhưng bây giờ nói những lời này thì có ích gì. Vốn dĩ là định tháo gỡ ống dẫn khí rồi bò lên nóc xe từ lỗ ống dẫn khí, như thế có lẽ còn có hi vọng sống sót. Nhưng không có dụng cụ thì chẳng thể nào làm được những việc này.
Ở bên trong khoanh lạnh này, nhiệt độ đạt đến độ âm mới có thể bảo quản kem không bị tan chảy, nhưng người thì sao?
Con người ở trong nhiệt độ thấp như thế có thể cầm cự được bao lâu?
Trên người Như Ý vẫn chỉ đang quấn một chiếc khăn lông và một chiếc áo khoác, cộng thêm hơi lạnh thổi thẳng vào người lúc nãy, khắp người đã trở nên lạnh lẽo vô cùng, da dẻ toàn thân lạnh đến nổi tím tái.
Tuy rằng thể chất của cô trước giờ đều rất tốt, nhưng cũng không thể ở lâu ở nơi như thế này được.
Tuy rằng Minh Ngôn Hạo bị thương nhưng trước sau gì cũng là một người đàn ông. Đối với anh mà nói, hoàn cảnh này vốn chẳng khốc liệt hơn so với những gì anh đã trải qua trước đây, cho nên anh không hề cảm thấy quá lạnh. Nhưng anh hiểu rõ, nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà vẫn không thoát khỏi đây, có lẽ hai người họ sẽ bị đông thành que kem mất. Vì vậy anh mới gấp gáp kêu Như Ý đi mở ống dẫn.
Minh Ngôn Hạo lẳng lặng ngồi một bên, nhắm mắt lại, không biết anh đang nghĩ gì.
Như Ý dè dặt ngồi phía đối diện, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
“Cô có sợ không?”
Minh Ngôn Hạo đột nhiên nói.
“Hả?” Như Ý hiếu kì hỏi: “Sợ cái gì?”
“Chết ở đây!” Minh Ngôn Hạo chợt mở mắt ra, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm Như Ý, Như Ý bất chợt cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ kĩ lại, sao cô phải sợ anh chứ. Thế là lại ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đang ôm ngực ho dữ dội.
“Anh… không sao chứ!” Như Ý lao tới hỏi, nhưng sau đó nhìn thấy Minh Ngôn Hạo ho ra máu tươi liền tự mắng mình ngu ngốc, đã ho ra máu rồi sao có thể không sao được.
Minh Ngôn Hạlo ho dữ dội, cô cũng chỉ có thể ngồi một bên trơ mắt nhìn. Bởi vì nơi này chẳng có gì cả, một nơi mà đến cả giọt nước cũng có thể đông thành đá thì lấy gì để giúp Minh Ngôn Hạo giảm bớt cơn đau đây.
Sau một trận ho điên cuồng, Minh Ngôn Hạo mới ổn định lại. Anh dựa vào chiếc thùng chất đầy kem thở hồng hộc, đến cả hơi được thở ra cũng là không khí lạnh lẽo.
“Anh không sao chứ!” Như Ý quan tâm hỏi.
“Không chết được!” Minh Ngôn Hạo lạnh nhạt nói.
Sự lạnh lùng của Minh Ngôn Hạo dường như đang bao bọc chặt lấy nội tâm của anh, Như Ý nhất thời không biết nên làm sao để an ủi anh.
“Anh không sao thật chứ?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nói: “Nếu không muốn chết sớm thì bớt nói lại đi.”
Như Ý đương nhiên biết rõ Minh Ngôn Hạo nói về điều gì. Ở trong khoang lạnh này, nhiệt độ của cơ thể vốn dĩ có hạn, mỗi lần hít thở sẽ khiến cơ thể càng lạnh hơn, nhanh chóng dẫn đến cái chết.
Minh Ngôn Hạo nhắm mắt lại lần nữa, Như Ý cũng chán chường ngồi bên cạnh anh. Hồi tưởng lại mọi thứ khi đến Hongkong, từ lúc quen biết Giai Tử Trạch ở trong khách sạn, mỗi lần nhớ đến bộ dạng lúng túng của Giai Tử Trạch ở khách sạn thì cô lại cảm thấy buồn cười.
Thật ra nội tâm của Giai Tử Trạch vốn là một người đàn ông rất đơn thuần, ít nhất là Như Ý nghĩ như thế…
Sau đó thì nhàm chán nên đi dạo hộp đêm, quen biết chàng thiếu niên Âu Dương Tuyệt thích làm trò. Đó quả thật là một sự việc ngoài ý muốn, sau đó còn phát sinh dây dưa với Âu Dương Tuyệt, điều đó hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô. Nhưng vận mệnh chính là như thế, điều mà bạn càng không muốn nó xảy ra thì nó cứ xảy ra.
Đến cả Như Ý cũng không thể không thừa nhận, Âu Dương Tuyệt là một người đàn ông hoàn hảo, tận tâm, dịu dàng, tri trức uyên thâm, hơn nữa còn giỏi giang, nhiều tiền, biết thường thức… Người đàn ông như thế là mẫu người đàn ông tập trung hết mọi điều tốt đẹp của tất cả đàn ông trên toàn thế giới.
Cho nên… anh ta thuộc về rất nhiều phụ nữ…
Người phụ nữ ở cạnh gối anh ta dường như mỗi ngày đều thay đổi, chính bởi vì điểm này, Như Ý mới không đồng ý với Âu Dương Tuyệt.
Từng cảnh tượng xảy ra trước đây lướt qua trong đầu cô một lần nữa…
Đôi mắt cô rất mệt mỏi, mí mắt nặng như ngàn cân, cho dù cô có cố mở ra một chút nhưng lại vô ích, dường như đôi mắt cứ thích hát lệch tông với cô. Sau cùng, vẫn cứ là không chống cự lại cơn buồn ngủ, cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ…
Lúc Minh Ngôn Hạo đang nhắm mắt nghĩ cách để thoát ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rơi vào người anh. Anh vội vã mở mắt ra, chỉ thấy sắc mặt Như Ý trắng bệch, ngã vào trong ngực anh.
“Này, cô kia… cô ngủ rồi đấy à.” Trái tim Minh Ngôn Hạo chợt đập loạn xạ lên. Dưới hoàn cảnh này, ngủ chẳng khác gì so với chết cả.
“Đồ phụ nữ chết tiệt, cô tỉnh lại cho tôi!” Minh Ngôn Hạo hét lớn.
Nhưng hét liên tục mấy tiếng, Như Ý cũng không có bất kì phản ứng gì. Anh nắm lấy tay của Như Ý mới phát hiện tay của cô đã bị đông cứng, khắp nơi trên người đã đóng một lớp sương mỏng.
“Này, cô kia, đây không phải là lúc giả chết. Cô mau tỉnh lại cho tôi!” Minh Ngôn Hạo nhíu mày, nhưng cho dù anh có gọi như thế nào thì Như Ý vẫn không có phản ứng.
“Chết tiệt!” Minh Ngôn Hạo ôm Như Ý vào lòng, đôi tay ra sức xoa trên mặt, trên tay cô. Hi vọng có thể cho cô chút hơi ấm, để cô tỉnh lại.
Quả thật, Như Ý thật sự có chút phản ứng, cũng chỉ có một chút xíu nhưng lại cho Minh Ngôn Hạo nguồn động lực bất tận.
Bàn tay Minh Ngôn Hạo không hề ngừng lại, nói: “Cô kia, có nghe thấy không, cô không được chết! Cô còn đang nợ tôi 21 tỷ đấy. Tôi nói cho cô biết, tin tức kia của cô chẳng có tác dụng gì cả, tôi phải trả hàng. Nghe thấy chưa! Trả hàng!”
“Đừng có mà giả chết với tôi, không có tác dụng đâu. Tôi gửi giấy nợ đến nhà cô, để cho người nhà cô còn…” Minh Ngôn Hạo nói.
Dường như Như Ý thật sự nghe thấy, cười đau khổ nói không ra hơi: “Tôi không có người nhà, anh cứ tìm đi. Sau khi tìm được bọn họ nhớ tới trước mộ tôi rồi nói cho tôi biết, tôi muốn gặp bọn họ.”
“Cô bị điên rồi phải không, nói linh tinh cái gì đấy!” Minh Ngôn Hạo thấy Như Ý nói chuyện, tay cũng không hề ngừng, để Như Ý không chìm vào giấc ngủ lần nữa, anh tiếp tục nói.
“Anh biết… không? Tôi đến Hongkong, là để… tìm…” Như Ý quả thật rất mệt, mắt cũng không mở nổi, dựa vào một chút ý thức để gắng gượng nói chuyện.
Dựa vào sự nhạy bén của đặc công, chẳng bao lâu sau Như Ý đã đoán ra được vị trí hiện tại của hai người họ.
“Anh dự định như thế nào?” Như Ý dò hỏi Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo sờ vào phía sau thắt lưng, phát hiện không thấy súng đâu nữa, sau đó anh tự cười chế giễu mình. Kẻ địch đã có thể dụ anh đến đây, chẳng lẽ chúng sẽ để lại cho anh một khẩu súng hay sao? Nếu có, vậy thì thực sự rất kì lạ.
Minh Ngôn Hạo không trả lời câu hỏi của Như Ý mà quan sát kĩ lưỡng tình hình bên trong khoang xe.
Khoang xe này dường như là đóng kín toàn bộ. Tuy nhiên bởi vì cần truyền khí lạnh nên vẫn có hai cái lỗ nhỏ để làm đường dẫn truyền hơi lạnh. Nhưng hai ống dẫn khí lạnh để trên đỉnh đầu khoang xe không dễ để với tới.
“Anh định đi ra từ trên đó?” Như Ý vừa nhìn đã biết ngay những gì Minh Ngôn Hạo đang nghĩ trong đầu, nên cất tiếng nói.
“Chẵng lẽ cô còn cách nào hay hơn à?” Minh Ngôn Hạo vừa nói vừa nhấc chiếc thùng ở bên cạnh đặt xuống dưới chân rồi đạp lên.
Nhưng vừa mới đạp lên, chiếc thùng liền bẹp dí, toàn bộ đồ vật đặt bên trong thùng đều bị nát hết cả.
Lúc này, Minh Ngôn Hạo và Như Ý mới biết trong thùng chứa những gì.
Toàn bộ đều là kem, đủ loại màu sắc, đủ loại mùi hương của kem tràn ngập trong chiếc thùng.
Minh Ngôn Hạo nhìn hàng trăm thùng kem trong khoang xe, cười nói với Như Ý: “Số kem ở đây đủ để biến cô thành một bà mập luôn đấy.”
Như Ý đẩy anh một cái, nói: “Tôi chả thèm ăn đâu. Bây giờ lạnh như vầy mà còn ăn kem, thế chẳng phải là bị điên à? Tốt nhất là anh mau nghĩ cách rời khỏi đây nhanh lên, nếu không chúng ta đều sẽ biến thành người kem đấy. Tới lúc đó coi thử anh còn cười được không.”
Như Ý nói xong chợt ngẩn người!
Sao cô có thể nói ra những lời như thế này được chứ.
Không biết vì sao, giữa hai người đã ít đi sự tranh giành như trước kia và có thêm một chút sự ăn ý.
Có lẽ bởi vì cả hai đều là người bị hại, thấu hiểu lẫn nhau. Hơn nữa bây giờ cả hai đều bị mắc kẹt ở cùng một nơi, cho nên mới hòa hợp được như vậy. Nếu như ra ngoài rồi thì không dám chắc hai người có còn hòa hợp được nữa hay không.
Dường như Minh Ngôn Hạo cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan giữa hai người, vô cùng áy náy nói: “Chuyện đó… xin lỗi nhé!”
“Bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, giờ phải bắt được kẻ muốn hại chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất…” Như Ý nói xong liền quay đầu đi, không dám nhìn vào Minh Ngôn Hạo .
Minh Ngôn Hạo nói: “Bắt được bọn họ? Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà bây giờ cô nhìn thử xem có ra ngoài được hay không?”
Như Ý nhìn khoảng cách giữa đỉnh khoang xe và bọn họ. Nếu không thể dùng thùng, quả thật là hơi khó. Bỗng nhiên, cô nghĩ ra một cách, đó chính là chỉ cần một trong hai người họ chịu đỡ người kia lên, như thế chẳng phải là có thể trèo lên rồi hay sao?
Bất chợt, Như Ý cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô. Lúc cô quay đầu sang, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đang cười nham hiểm, chầm chậm áp sát về phía cô.
Như Ý hoảng hốt, hét lên: “Anh muốn làm gì?” Cô muốn lùi về sau nhưng lại phát hiện đã không còn đường lui nữa.
Lúc này, Minh Ngôn Hạo đã đứng ở trước mặt cô. Trông anh như một tòa thành trì khổng lồ, che hết mọi ánh sáng xung quanh cô.
Mấy phút sau…
Như Ý e thẹn ngồi lên trên lưng Minh Ngôn Hạo, chầm chậm mò mẫm ống dẫn khí lạnh trên đỉnh khoang xe.
“Như thế này có phải là không ổn lắm không?” Như Ý lại dò hỏi một lần nữa.
Trong mấy phút này, không biết cô đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
“Bớt lắm lời, làm nhanh lên cho tôi. Không làm được thì hai chúng ta chết cóng ở đây luôn đấy.” Minh Ngôn Hạo ra lệnh.
Hết cách rồi, Như Ý chỉ đành tiếp tục mò mẫm. Nhưng mà, không biết vì sao cô cứ cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Nghĩ thử đi, một người phụ nữ ngồi ngang trên lưng một người đàn ông. Cho dù là người khác thì cảm giác này đối với họ cũng chẳng tốt đẹp là bao. Hơn nữa Như Ý còn phải đè nén giảm xúc này để mà tháo gỡ ống dẫn khí lạnh.
“Không được, ống dẫn khí này khóa cứng mất rồi, không có dụng cụ thì không gỡ được.” Như Ý bị khí lạnh thổi vào người đến nỗi răng miệng run cầm cập.
Minh Ngôn Hạo lại nói: “Nếu cô không gỡ được, vậy thì chúng ta đổi vị trí cho nhau đi. Để tôi gỡ, cô thấy sao?”
Như Ý cắn đôi môi bị khí lạnh thổi đến mức nức nẻ, trong lòng thầm mắng chửi Minh Ngôn Hạo .
“Cái tên khốn này, sao mà như thế được chứ? Một người đàn ông to con ngồi trên lưng một người phụ nữ, điều này…” Như Ý càng nghĩ càng cảm thấy biến thái.
“Thôi, cô xuống đi.” Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên nói.
Như Ý như được đại xá, lập tức nhảy xuống từ trên lưng Minh Ngôn Hạo. Chỉ thấy Minh Ngôn Hạo che vết thương trên ngực, dựa vào thùng từ từ ngồi xuống.
Khoang xe thỉnh thoảng lắc lư, chứng tỏ chiếc xe tải đang chở bọn họ vẫn đang chạy.
“Anh… không sao chứ!” Nhìn bộ dạng đau đớn của Minh Ngôn Hạo, Như Ý không khỏi cất lời hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhíu mày, nhìn trên đỉnh khoang xe, chẳng nói gì.
Nhìn bộ dạng này của Minh Ngôn Hạo, trong lòng Như Ý ân hận khôn nguôi: Ai bảo mày nghĩ linh tinh, người ta đang bị thương nặng mà còn phải làm ghế cho mày, có mỗi một việc mà mày làm cũng không xong. Như Ý ơi là Như Ý, sao mày lại vô dụng đến thế chứ!
Nhưng bây giờ nói những lời này thì có ích gì. Vốn dĩ là định tháo gỡ ống dẫn khí rồi bò lên nóc xe từ lỗ ống dẫn khí, như thế có lẽ còn có hi vọng sống sót. Nhưng không có dụng cụ thì chẳng thể nào làm được những việc này.
Ở bên trong khoanh lạnh này, nhiệt độ đạt đến độ âm mới có thể bảo quản kem không bị tan chảy, nhưng người thì sao?
Con người ở trong nhiệt độ thấp như thế có thể cầm cự được bao lâu?
Trên người Như Ý vẫn chỉ đang quấn một chiếc khăn lông và một chiếc áo khoác, cộng thêm hơi lạnh thổi thẳng vào người lúc nãy, khắp người đã trở nên lạnh lẽo vô cùng, da dẻ toàn thân lạnh đến nổi tím tái.
Tuy rằng thể chất của cô trước giờ đều rất tốt, nhưng cũng không thể ở lâu ở nơi như thế này được.
Tuy rằng Minh Ngôn Hạo bị thương nhưng trước sau gì cũng là một người đàn ông. Đối với anh mà nói, hoàn cảnh này vốn chẳng khốc liệt hơn so với những gì anh đã trải qua trước đây, cho nên anh không hề cảm thấy quá lạnh. Nhưng anh hiểu rõ, nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà vẫn không thoát khỏi đây, có lẽ hai người họ sẽ bị đông thành que kem mất. Vì vậy anh mới gấp gáp kêu Như Ý đi mở ống dẫn.
Minh Ngôn Hạo lẳng lặng ngồi một bên, nhắm mắt lại, không biết anh đang nghĩ gì.
Như Ý dè dặt ngồi phía đối diện, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
“Cô có sợ không?”
Minh Ngôn Hạo đột nhiên nói.
“Hả?” Như Ý hiếu kì hỏi: “Sợ cái gì?”
“Chết ở đây!” Minh Ngôn Hạo chợt mở mắt ra, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm Như Ý, Như Ý bất chợt cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ kĩ lại, sao cô phải sợ anh chứ. Thế là lại ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đang ôm ngực ho dữ dội.
“Anh… không sao chứ!” Như Ý lao tới hỏi, nhưng sau đó nhìn thấy Minh Ngôn Hạo ho ra máu tươi liền tự mắng mình ngu ngốc, đã ho ra máu rồi sao có thể không sao được.
Minh Ngôn Hạlo ho dữ dội, cô cũng chỉ có thể ngồi một bên trơ mắt nhìn. Bởi vì nơi này chẳng có gì cả, một nơi mà đến cả giọt nước cũng có thể đông thành đá thì lấy gì để giúp Minh Ngôn Hạo giảm bớt cơn đau đây.
Sau một trận ho điên cuồng, Minh Ngôn Hạo mới ổn định lại. Anh dựa vào chiếc thùng chất đầy kem thở hồng hộc, đến cả hơi được thở ra cũng là không khí lạnh lẽo.
“Anh không sao chứ!” Như Ý quan tâm hỏi.
“Không chết được!” Minh Ngôn Hạo lạnh nhạt nói.
Sự lạnh lùng của Minh Ngôn Hạo dường như đang bao bọc chặt lấy nội tâm của anh, Như Ý nhất thời không biết nên làm sao để an ủi anh.
“Anh không sao thật chứ?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nói: “Nếu không muốn chết sớm thì bớt nói lại đi.”
Như Ý đương nhiên biết rõ Minh Ngôn Hạo nói về điều gì. Ở trong khoang lạnh này, nhiệt độ của cơ thể vốn dĩ có hạn, mỗi lần hít thở sẽ khiến cơ thể càng lạnh hơn, nhanh chóng dẫn đến cái chết.
Minh Ngôn Hạo nhắm mắt lại lần nữa, Như Ý cũng chán chường ngồi bên cạnh anh. Hồi tưởng lại mọi thứ khi đến Hongkong, từ lúc quen biết Giai Tử Trạch ở trong khách sạn, mỗi lần nhớ đến bộ dạng lúng túng của Giai Tử Trạch ở khách sạn thì cô lại cảm thấy buồn cười.
Thật ra nội tâm của Giai Tử Trạch vốn là một người đàn ông rất đơn thuần, ít nhất là Như Ý nghĩ như thế…
Sau đó thì nhàm chán nên đi dạo hộp đêm, quen biết chàng thiếu niên Âu Dương Tuyệt thích làm trò. Đó quả thật là một sự việc ngoài ý muốn, sau đó còn phát sinh dây dưa với Âu Dương Tuyệt, điều đó hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô. Nhưng vận mệnh chính là như thế, điều mà bạn càng không muốn nó xảy ra thì nó cứ xảy ra.
Đến cả Như Ý cũng không thể không thừa nhận, Âu Dương Tuyệt là một người đàn ông hoàn hảo, tận tâm, dịu dàng, tri trức uyên thâm, hơn nữa còn giỏi giang, nhiều tiền, biết thường thức… Người đàn ông như thế là mẫu người đàn ông tập trung hết mọi điều tốt đẹp của tất cả đàn ông trên toàn thế giới.
Cho nên… anh ta thuộc về rất nhiều phụ nữ…
Người phụ nữ ở cạnh gối anh ta dường như mỗi ngày đều thay đổi, chính bởi vì điểm này, Như Ý mới không đồng ý với Âu Dương Tuyệt.
Từng cảnh tượng xảy ra trước đây lướt qua trong đầu cô một lần nữa…
Đôi mắt cô rất mệt mỏi, mí mắt nặng như ngàn cân, cho dù cô có cố mở ra một chút nhưng lại vô ích, dường như đôi mắt cứ thích hát lệch tông với cô. Sau cùng, vẫn cứ là không chống cự lại cơn buồn ngủ, cô dần dần chìm sâu vào giấc ngủ…
Lúc Minh Ngôn Hạo đang nhắm mắt nghĩ cách để thoát ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rơi vào người anh. Anh vội vã mở mắt ra, chỉ thấy sắc mặt Như Ý trắng bệch, ngã vào trong ngực anh.
“Này, cô kia… cô ngủ rồi đấy à.” Trái tim Minh Ngôn Hạo chợt đập loạn xạ lên. Dưới hoàn cảnh này, ngủ chẳng khác gì so với chết cả.
“Đồ phụ nữ chết tiệt, cô tỉnh lại cho tôi!” Minh Ngôn Hạo hét lớn.
Nhưng hét liên tục mấy tiếng, Như Ý cũng không có bất kì phản ứng gì. Anh nắm lấy tay của Như Ý mới phát hiện tay của cô đã bị đông cứng, khắp nơi trên người đã đóng một lớp sương mỏng.
“Này, cô kia, đây không phải là lúc giả chết. Cô mau tỉnh lại cho tôi!” Minh Ngôn Hạo nhíu mày, nhưng cho dù anh có gọi như thế nào thì Như Ý vẫn không có phản ứng.
“Chết tiệt!” Minh Ngôn Hạo ôm Như Ý vào lòng, đôi tay ra sức xoa trên mặt, trên tay cô. Hi vọng có thể cho cô chút hơi ấm, để cô tỉnh lại.
Quả thật, Như Ý thật sự có chút phản ứng, cũng chỉ có một chút xíu nhưng lại cho Minh Ngôn Hạo nguồn động lực bất tận.
Bàn tay Minh Ngôn Hạo không hề ngừng lại, nói: “Cô kia, có nghe thấy không, cô không được chết! Cô còn đang nợ tôi 21 tỷ đấy. Tôi nói cho cô biết, tin tức kia của cô chẳng có tác dụng gì cả, tôi phải trả hàng. Nghe thấy chưa! Trả hàng!”
“Đừng có mà giả chết với tôi, không có tác dụng đâu. Tôi gửi giấy nợ đến nhà cô, để cho người nhà cô còn…” Minh Ngôn Hạo nói.
Dường như Như Ý thật sự nghe thấy, cười đau khổ nói không ra hơi: “Tôi không có người nhà, anh cứ tìm đi. Sau khi tìm được bọn họ nhớ tới trước mộ tôi rồi nói cho tôi biết, tôi muốn gặp bọn họ.”
“Cô bị điên rồi phải không, nói linh tinh cái gì đấy!” Minh Ngôn Hạo thấy Như Ý nói chuyện, tay cũng không hề ngừng, để Như Ý không chìm vào giấc ngủ lần nữa, anh tiếp tục nói.
“Anh biết… không? Tôi đến Hongkong, là để… tìm…” Như Ý quả thật rất mệt, mắt cũng không mở nổi, dựa vào một chút ý thức để gắng gượng nói chuyện.