Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 524
CHƯƠNG 524: CÂN NẶNG LÀ NỖI ĐAU CỦA PHỤ NỮ
Như Ý giật nảy cả mình, nhớ lại chiêu thức Minh Ngôn Hạo sử dụng, là một loại nhu thuật rất cổ xưa, hình như cô cũng biết, chỉ là không quá thông thạo, không nghĩ đến Minh Ngôn Hạo thế mà cũng biết.
Không kịp nghĩ nhiều, mặc dù tay Minh Ngôn Hạo không bắt được cô, nhưng lại điều khiển thân thể của cô cắm đầu xuống dưới, để đạt được hiệu quả một đòn chí mạng.
“Tên khốn khiếp này, quá độc ác, không phải chỉ là một cái điện thoại di động hỏng sao, lại có thể làm anh ta ra tay giết người.” Như Ý tức giận trong lòng.
Thế nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cái điện thoại kia thật ra đại diện cho tính mạng của Minh Ngôn Hạo , Minh Ngôn Hạo cũng có một bí mật không thể cho ai biết, chuyện bí mật trong điện thoại di động nếu như lộ ra, tất cả mọi việc anh ta làm ba năm nay, sẽ bị lỡ dở, hơn nữa ngay lập tức tính mạng của mấy trăm người biến mất từ đây, với lại anh ta cứ nghĩ rằng Như Ý là người do tổ chức nào đó phái tới để đối phó với anh ta, cho nên mới ra tay tàn nhẫn như thế.
“Thím Vương, bác sĩ Trần, tôi đi đây, nếu như có kiếp sau, sẽ báo đáp mọi người…” Như Ý thấy không thể phản kháng, dứt khoát từ bỏ việc chống cự, nhắm mắt lại, chờ cái chết đến.
Trong phút chốc khi Như Ý nhắm mắt lại, đột nhiên Minh Ngôn Hạo cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Nhưng bây giờ, thu tay lại cũng không kịp, nếu Như Ý chết rồi, điện thoại di động của anh vẫn không lấy lại được, hiện tại nhu cầu cấp bách của anh là đợi một cú điện thoại, một cú điện thoại cứu mạng…
“Đáng chết!” Anh dự tính sai, không nghĩ tới Như Ý sẽ từ bỏ việc chống cự. Sắc mặt của anh lạnh đến đáng sợ.
Anh ta dùng hết sức lực toàn thân, để điều khiển Như Ý vốn sẽ rơi xuống mặt đất chuyển hướng sang chỗ bể bơi, chỉ cần rơi vào trong bể, thì sẽ không phải chết, cùng lắm chỉ bị thương.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể Minh Ngôn Hạo nặng nề đập vào lan can, sắc mặt anh ta ửng hồng bởi vì dùng sức quá độ, dưới hai cánh tay của anh ta là Như Ý đang nhắm mắt lại chờ chết.
Như Ý nhắm mắt, chờ rất lâu vẫn không thấy mình rơi xuống đất, mà cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, đau đớn trên tay truyền đến làm cô mở to mắt.
Hiện tại thế mà cô đang ở trên không trung, Minh Ngôn Hạo thì liều chết lôi kéo cô, chỉ có điều nhìn sắc mặt Minh Ngôn Hạo dường như chẳng còn bao nhiêu sức lực.
“Nhìn cái gì vậy, còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp leo lên, tôi không chống cự được lâu nữa.” Minh Ngôn Hạo thấy Như Ý còn đang ngẩn người, quát lên.
Như Ý đang chìm trong khiếp sợ chưa tỉnh lại, bị Minh Ngôn Hạo quát to mới dần dần lấy lại tinh thần. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vẫn sợ hãi. Cô không phải là người yếu đuối, ngược lại, cô là một cô gái có lòng kiên cường mạnh mẽ, trong tình huống hiện tại nếu đổi thành một người bình thường khác, chỉ sợ đã hôn mê bất tỉnh từ lâu.
Như Ý cũng không dám đùa với tính mạng của mình, thế nhưng cô đang ở trên không trung không có một điểm tựa nào, cô không phải là thần tiên, có thể có biện pháp nào được.
“Oa…”
“Có người nhảy lầu, mau nhìn…”
“Ở đâu? A! Thật sự có người nhảy lầu, giống như là phụ nữ, người đàn ông kia sao nhìn quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi?”
“Không phải là con trai thứ ba của nhà họ Minh, Minh Ngôn Hạo sao?”
“Đúng là Minh Ngôn Hạo thật, nhanh gọi người đến cứu…”
Mọi người ở dưới bể bơi rốt cục phát hiện tình huống trên mái nhà.
Chỉ trong chốc lát, mọi người bâu đầy xung quanh bể bơi, vệ sĩ đã lấy đệm hơi ra.
“Mau nói cho tôi biết, cái điện thoại kia rốt cục ở đâu.” Trong tình cảnh này, Minh Ngôn Hạo vẫn không quên mục đích của anh ta.
Như Ý sắp bị anh ta làm cho tức chết, lúc nào rồi mà anh ta còn nhớ cái điện thoại rắm thối kia, hiện tại cô hận không thể đem Minh Ngôn Hạo với cái điện thoại kia chém thành muôn mảnh, sau đó chôn cùng một chỗ, hoàn thành ước mơ đoàn tụ của bọn họ.
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn muốn lấy điện thoại di động, chẳng lẽ tính mạng của tôi còn không bằng một cái điện thoại sao?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý một cách khó hiểu, lắc đầu nói: “Cô không hiểu được đâu, nói nhanh lên, tranh thủ những người kia còn chưa đi lên.”
“Những người kia là ai?” Như Ý hỏi ngược lại.
Minh Ngôn Hạo thực sự nghĩ mãi mà không hiểu được, đây là tình huống gì, cái mạng nhỏ còn đang ở trong tay anh, thế mà cô còn dám hỏi nhiều vấn đề như vậy, chẳng lẽ cô không sợ anh buông tay thật?
“Người phụ nữ đáng chết này, cô chính là rước họa vào thân biết không? Những chuyện này đều không liên quan tới cô, cô chỉ cần nói cho tôi điện thoại ở đâu, tôi cho cô ba tỷ, cân nhắc nhanh lên, không có nhiều thời gian.” Vừa nói Minh Ngôn Hạo vừa quay đầu lại nhìn về phía cầu thang thông lên mái nhà, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng bánh xe lăn…
“Anh kéo tôi lên trước.” Đương nhiên Như Ý không cam chịu để cái mạng nhỏ của mình bị nắm giữ trong tay người khác.
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Như Ý, Minh Ngôn Hạo biết, nếu như không kéo cô lên thì không thể nào hỏi được kết quả.
Kéo Như Ý lên một cách khó khăn, Minh Ngôn Hạo đã mệt lả người, anh ta châm chọc nói: “Rốt cục cô ăn cái gì mà nặng như vậy?”
Như Ý vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nghe thấy Minh Ngôn Hạo nói câu này, suýt chút nữa bị tức chết. Chẳng lẽ anh ta không biết, cân nặng là nỗi đau của phụ nữ sao sao? Tùy tiện nói như vậy, không phải muốn tìm shit sao?
Như Ý không hề nghĩ ngợi, đưa bàn chân trần qua đạp một phát lên chân Minh Ngôn Hạo . Giày cao gót của cô vừa rồi đã rơi xuống bể bơi.
Minh Ngôn Hạo trừng mắt người phụ nữ khó hiểu này, cũng không so đo, hỏi: “Cô đã an toàn đi lên, vừa nói rồi đấy, điện thoại đâu?”
Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nhìn trên người tôi, có chỗ nào cất được cái điện thoại trời đánh của anh không?”
Minh Ngôn Hạo quét mắt toàn thân cô, cuối cùng dừng trên ngực cô.
Sắc mặt Như Ý đỏ lên, tức giận trừng Minh Ngôn Hạo , Minh Ngôn Hạo mới ung dung nói: “Chính xác là không có, cho cô một cơ hội cuối cùng, điện thoại ở đâu?”
Như Ý cười lạnh nói: “Anh nghĩ là tôi sẽ nói cho anh biết sao? Vừa rồi suýt chút nữa hại chết tôi.”
Nhớ tới sự việc vừa rồi, trong lòng Như Ý còn sợ hãi, suýt chút nữa cô đã chết.
“Nếu như cô không nói cho tôi, tôi không ngại cho cô chết lại lần nữa.” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
“Đến đi!” Như Ý không thèm đếm xỉa, nói: “Nếu tôi chết, anh sẽ không tìm được điện thoại.”
Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Cô đến cùng Tử Trạch, chẳng lẽ tôi lại không biết điện thoại ở đâu? Sau khi cô chết, tôi sai người đi thăm dò chỗ ở của cô, đến lúc đó, không có gì là không im được, đừng nên bỏ qua cơ hội mà tôi đã cho cô, cô sẽ hối hận.”
“Hối hận hay không tôi không biết, nhưng nếu anh giết tôi, chắc chắn anh sẽ hối hận, bởi vì tôi nhận được một cuộc điện thoại, có một người bảo anh chờ anh ta ở một nơi nào đó, tôi nghĩ, đây mới là điều anh cần…”
Như Ý chưa kịp nói xong, Minh Ngôn Hạo đã vội vàng đi tới, bàn tay to dày che miệng cô lại, không cho cô nói tiếp.
“Nói mau, cô nghe được những gì?” Sắc mặt Minh Ngôn Hạo tĩnh lặng như nước.
Từ trước tới giờ Như Ý chưa từng thấy sắc mặt Minh Ngôn Hạo đáng sợ như vậy, suýt chút nữa đã thốt ra điều bí mật đó, Minh Ngôn Hạo nhìn đầu cầu thang, nói nhỏ bên tai Như Ý: “Đừng nói gì, mấy ngày nữa tôi quay lại tìm cô, đến lúc đó cô nói sau.”
Như Ý thoát khỏi tay Minh Ngôn Hạo , nói: “Anh bảo tôi nói, tôi sẽ nói sao? Không nghĩ cậu chủ nhà họ Minh lại ngây thơ như thế, ha ha.”
“Rốt cục cô muốn thế nào mới đồng ý nói.” Minh Ngôn Hạo nhướn đôi mày kiếm lên, nói.
“Trừ khi anh nhảy từ đây xuống.” Như Ý cố ý gây khó dễ, nói: “Tôi rất muốn xem thử ba trăm sáu mươi độ rơi xuống nước mà không có cái gì bảo hộ thì như thế nào.”
“Chuyện này là thật?” Minh Ngôn Hạo nghiêm túc nhìn Như Ý.
“Đương nhiên là thật… Ai ui!” Như Ý vừa dứt lời, Minh Ngôn Hạo đã hóa thành một cái bóng mờ, chờ đến khi cô kịp phản ứng, cả người Minh Ngôn Hạo đã ở giữa không trung.
Như Ý đứng gần lan can, giật mình nhìn theo hướng Minh Ngôn Hạo rơi xuống. Chỉ vì một cái điện thoại, mà có thể làm anh ta điên cuồng như vậy…
Lúc này, có mấy người đã từ cầu thang đi ra, trong đó có một ông cụ ngồi trên xe lăn, chính là cổ đông lớn của Tập đoàn Minh Triệu, Minh Gia Hưng.
“Hào nhi, con điên rồi!” Minh Gia Hưng gọi to.
Như Ý hơi hối hận vì vừa rồi đã đùa như vậy, căn bản là cô không nghĩ Minh Ngôn Hạo lại nghiêm túc.
Cơ thể Minh Ngôn Hạo uốn lượn trong không trung hai vòng, tư thế kia giống như tuyển thủ nhảy cầu chuyên nghiệp trong thế vận hội Olympic.
“Bùm…”
Đến tận khi Minh Ngôn Hạo an toàn rơi vào bể bơi, trái tim lơ lửng trên cổ họng của Như Ý mới dần dần buông xuống.
Đám người trên bể bơi đã sôi sùng sục, Minh Ngôn Hạo chậm rãi từ trong nước nhô đầu lên, anh ta liên tục ngẩng đầu nhìn Như Ý trên mái nhà. Mấy tay vệ sĩ nhảy xuống nước đỡ Minh Ngôn Hạo đi lên trên bờ.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xuống dưới cứu cậu chủ, đám người ngu xuẩn này.” Minh Gia Hưng cuồng loạn quát.
Trước khi đi, Minh Gia Hưng trừng Như Ý một cái.
Như Ý coi như không nhìn thấy.
Sau đó thế nào, Như Ý cũng không biết, cô chỉ biết là sau khi Giai Tử Trạch tìm thấy cô thì vội vàng đưa cô đi.
Rất nhanh xe đã về đến trước cửa biệt thự.
Giai Tử Trạch dừng xe trước cửa, nhưng không có ý định xuống xe, Như Ý biết là Giai Tử Trạch có lời muốn nói với cô.
Thật lâu sau, Giai Tử Trạch thở phào một hơi, nói: “Xuống xe đi, đêm nay tôi muốn qua chỗ ba tôi.”
Như Ý ngạc nhiên nhìn Giai Tử Trạch, nói: “Anh không có gì muốn hỏi sao?”
Giai Tử Trạch quay đầu, nhìn Như Ý, nói nghiêm túc: “Có! Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ không nói cho tôi biết, cho nên mới không hỏi, có nhiều chuyện, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”
“Tử Trạch, anh suy nghĩ nhiều rồi, có vấn đề gì thì cứ hỏi, tôi có thể trả lời thì sẽ cố gắng hết sức trả lời anh, không cần như thế này, có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.” Như Ý nhắc nhở: “Anh như thế này sẽ chỉ làm chúng ta có khoảng cách, càng ngày càng xa… Được rồi, hôm nay tôi cũng hơi mệt mỏi, dừng lại ở đây đi.” Nói xong, Như Ý xuống xe, đi vào biệt thự.
Giai Tử Trạch nhìn theo bóng lưng của Như Ý, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó, anh chuyển tay lái, chiếc Porsche màu đen ra khỏi cửa biệt thự.
Lúc đi vào trong biệt thự, dì Trương ra đón Như Ý, Như Ý lại bảo bà ta đi nghỉ ngơi, nửa năm qua, đều tự mình chăm sóc bản thân, không quen với việc được người khác phục vụ.
Ngâm mình trong bồn tắm là việc mà bây giờ Như Ý cảm thấy thích nhất. Thể xác và tinh thần có thể hoàn toàn thả lỏng, nghe một chút âm nhạc thoải mái dễ chịu, trong hoàn cảnh như vậy, cô lại càng dễ dàng hiểu thấu bản chất một số chuyện.
Thế nhưng khi cô nghĩ đến chuyện tối hôm nay, người đàn ông tên Minh Ngôn Hạo kia sẽ vô thức xuất hiện trong đầu.
Tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt mê người, quần áo nhìn như đơn giản nhưng phối hợp rất tinh tế sang trọng, mỗi một hành động đều dứt khoát thể hiện sự tự tin không gì sánh được…
Như Ý nhắm mắt lại, nằm trong bồn tắm, nhìn như yên tĩnh, thế nhưng trong đầu như muốn nổ tung. Mỗi nụ cười, mỗi lời nói của Minh Ngôn Hạo tối hôm nay, không ngừng phóng đại trong đầu cô, lặp đi lặp lại…
Đặc biệt là lúc Minh Ngôn Hạo ra tay muốn giết chết cô, trong con ngươi thâm thúy kia hiện lên sự dứt khoát làm cho Như Ý cảm thấy ngạt thở, một cơn ớn lạnh thấu tận đáy lòng. Nhưng hành động sau đó của Minh Ngôn Hạo lại nằm ngoài dự đoán của cô, anh ta vì cô mà không tiếc liều mình bị thương, đập vào lan can.
Như Ý giật nảy cả mình, nhớ lại chiêu thức Minh Ngôn Hạo sử dụng, là một loại nhu thuật rất cổ xưa, hình như cô cũng biết, chỉ là không quá thông thạo, không nghĩ đến Minh Ngôn Hạo thế mà cũng biết.
Không kịp nghĩ nhiều, mặc dù tay Minh Ngôn Hạo không bắt được cô, nhưng lại điều khiển thân thể của cô cắm đầu xuống dưới, để đạt được hiệu quả một đòn chí mạng.
“Tên khốn khiếp này, quá độc ác, không phải chỉ là một cái điện thoại di động hỏng sao, lại có thể làm anh ta ra tay giết người.” Như Ý tức giận trong lòng.
Thế nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cái điện thoại kia thật ra đại diện cho tính mạng của Minh Ngôn Hạo , Minh Ngôn Hạo cũng có một bí mật không thể cho ai biết, chuyện bí mật trong điện thoại di động nếu như lộ ra, tất cả mọi việc anh ta làm ba năm nay, sẽ bị lỡ dở, hơn nữa ngay lập tức tính mạng của mấy trăm người biến mất từ đây, với lại anh ta cứ nghĩ rằng Như Ý là người do tổ chức nào đó phái tới để đối phó với anh ta, cho nên mới ra tay tàn nhẫn như thế.
“Thím Vương, bác sĩ Trần, tôi đi đây, nếu như có kiếp sau, sẽ báo đáp mọi người…” Như Ý thấy không thể phản kháng, dứt khoát từ bỏ việc chống cự, nhắm mắt lại, chờ cái chết đến.
Trong phút chốc khi Như Ý nhắm mắt lại, đột nhiên Minh Ngôn Hạo cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Nhưng bây giờ, thu tay lại cũng không kịp, nếu Như Ý chết rồi, điện thoại di động của anh vẫn không lấy lại được, hiện tại nhu cầu cấp bách của anh là đợi một cú điện thoại, một cú điện thoại cứu mạng…
“Đáng chết!” Anh dự tính sai, không nghĩ tới Như Ý sẽ từ bỏ việc chống cự. Sắc mặt của anh lạnh đến đáng sợ.
Anh ta dùng hết sức lực toàn thân, để điều khiển Như Ý vốn sẽ rơi xuống mặt đất chuyển hướng sang chỗ bể bơi, chỉ cần rơi vào trong bể, thì sẽ không phải chết, cùng lắm chỉ bị thương.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể Minh Ngôn Hạo nặng nề đập vào lan can, sắc mặt anh ta ửng hồng bởi vì dùng sức quá độ, dưới hai cánh tay của anh ta là Như Ý đang nhắm mắt lại chờ chết.
Như Ý nhắm mắt, chờ rất lâu vẫn không thấy mình rơi xuống đất, mà cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, đau đớn trên tay truyền đến làm cô mở to mắt.
Hiện tại thế mà cô đang ở trên không trung, Minh Ngôn Hạo thì liều chết lôi kéo cô, chỉ có điều nhìn sắc mặt Minh Ngôn Hạo dường như chẳng còn bao nhiêu sức lực.
“Nhìn cái gì vậy, còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp leo lên, tôi không chống cự được lâu nữa.” Minh Ngôn Hạo thấy Như Ý còn đang ngẩn người, quát lên.
Như Ý đang chìm trong khiếp sợ chưa tỉnh lại, bị Minh Ngôn Hạo quát to mới dần dần lấy lại tinh thần. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vẫn sợ hãi. Cô không phải là người yếu đuối, ngược lại, cô là một cô gái có lòng kiên cường mạnh mẽ, trong tình huống hiện tại nếu đổi thành một người bình thường khác, chỉ sợ đã hôn mê bất tỉnh từ lâu.
Như Ý cũng không dám đùa với tính mạng của mình, thế nhưng cô đang ở trên không trung không có một điểm tựa nào, cô không phải là thần tiên, có thể có biện pháp nào được.
“Oa…”
“Có người nhảy lầu, mau nhìn…”
“Ở đâu? A! Thật sự có người nhảy lầu, giống như là phụ nữ, người đàn ông kia sao nhìn quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi?”
“Không phải là con trai thứ ba của nhà họ Minh, Minh Ngôn Hạo sao?”
“Đúng là Minh Ngôn Hạo thật, nhanh gọi người đến cứu…”
Mọi người ở dưới bể bơi rốt cục phát hiện tình huống trên mái nhà.
Chỉ trong chốc lát, mọi người bâu đầy xung quanh bể bơi, vệ sĩ đã lấy đệm hơi ra.
“Mau nói cho tôi biết, cái điện thoại kia rốt cục ở đâu.” Trong tình cảnh này, Minh Ngôn Hạo vẫn không quên mục đích của anh ta.
Như Ý sắp bị anh ta làm cho tức chết, lúc nào rồi mà anh ta còn nhớ cái điện thoại rắm thối kia, hiện tại cô hận không thể đem Minh Ngôn Hạo với cái điện thoại kia chém thành muôn mảnh, sau đó chôn cùng một chỗ, hoàn thành ước mơ đoàn tụ của bọn họ.
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn muốn lấy điện thoại di động, chẳng lẽ tính mạng của tôi còn không bằng một cái điện thoại sao?” Như Ý hỏi.
Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý một cách khó hiểu, lắc đầu nói: “Cô không hiểu được đâu, nói nhanh lên, tranh thủ những người kia còn chưa đi lên.”
“Những người kia là ai?” Như Ý hỏi ngược lại.
Minh Ngôn Hạo thực sự nghĩ mãi mà không hiểu được, đây là tình huống gì, cái mạng nhỏ còn đang ở trong tay anh, thế mà cô còn dám hỏi nhiều vấn đề như vậy, chẳng lẽ cô không sợ anh buông tay thật?
“Người phụ nữ đáng chết này, cô chính là rước họa vào thân biết không? Những chuyện này đều không liên quan tới cô, cô chỉ cần nói cho tôi điện thoại ở đâu, tôi cho cô ba tỷ, cân nhắc nhanh lên, không có nhiều thời gian.” Vừa nói Minh Ngôn Hạo vừa quay đầu lại nhìn về phía cầu thang thông lên mái nhà, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng bánh xe lăn…
“Anh kéo tôi lên trước.” Đương nhiên Như Ý không cam chịu để cái mạng nhỏ của mình bị nắm giữ trong tay người khác.
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Như Ý, Minh Ngôn Hạo biết, nếu như không kéo cô lên thì không thể nào hỏi được kết quả.
Kéo Như Ý lên một cách khó khăn, Minh Ngôn Hạo đã mệt lả người, anh ta châm chọc nói: “Rốt cục cô ăn cái gì mà nặng như vậy?”
Như Ý vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, nghe thấy Minh Ngôn Hạo nói câu này, suýt chút nữa bị tức chết. Chẳng lẽ anh ta không biết, cân nặng là nỗi đau của phụ nữ sao sao? Tùy tiện nói như vậy, không phải muốn tìm shit sao?
Như Ý không hề nghĩ ngợi, đưa bàn chân trần qua đạp một phát lên chân Minh Ngôn Hạo . Giày cao gót của cô vừa rồi đã rơi xuống bể bơi.
Minh Ngôn Hạo trừng mắt người phụ nữ khó hiểu này, cũng không so đo, hỏi: “Cô đã an toàn đi lên, vừa nói rồi đấy, điện thoại đâu?”
Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nhìn trên người tôi, có chỗ nào cất được cái điện thoại trời đánh của anh không?”
Minh Ngôn Hạo quét mắt toàn thân cô, cuối cùng dừng trên ngực cô.
Sắc mặt Như Ý đỏ lên, tức giận trừng Minh Ngôn Hạo , Minh Ngôn Hạo mới ung dung nói: “Chính xác là không có, cho cô một cơ hội cuối cùng, điện thoại ở đâu?”
Như Ý cười lạnh nói: “Anh nghĩ là tôi sẽ nói cho anh biết sao? Vừa rồi suýt chút nữa hại chết tôi.”
Nhớ tới sự việc vừa rồi, trong lòng Như Ý còn sợ hãi, suýt chút nữa cô đã chết.
“Nếu như cô không nói cho tôi, tôi không ngại cho cô chết lại lần nữa.” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
“Đến đi!” Như Ý không thèm đếm xỉa, nói: “Nếu tôi chết, anh sẽ không tìm được điện thoại.”
Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Cô đến cùng Tử Trạch, chẳng lẽ tôi lại không biết điện thoại ở đâu? Sau khi cô chết, tôi sai người đi thăm dò chỗ ở của cô, đến lúc đó, không có gì là không im được, đừng nên bỏ qua cơ hội mà tôi đã cho cô, cô sẽ hối hận.”
“Hối hận hay không tôi không biết, nhưng nếu anh giết tôi, chắc chắn anh sẽ hối hận, bởi vì tôi nhận được một cuộc điện thoại, có một người bảo anh chờ anh ta ở một nơi nào đó, tôi nghĩ, đây mới là điều anh cần…”
Như Ý chưa kịp nói xong, Minh Ngôn Hạo đã vội vàng đi tới, bàn tay to dày che miệng cô lại, không cho cô nói tiếp.
“Nói mau, cô nghe được những gì?” Sắc mặt Minh Ngôn Hạo tĩnh lặng như nước.
Từ trước tới giờ Như Ý chưa từng thấy sắc mặt Minh Ngôn Hạo đáng sợ như vậy, suýt chút nữa đã thốt ra điều bí mật đó, Minh Ngôn Hạo nhìn đầu cầu thang, nói nhỏ bên tai Như Ý: “Đừng nói gì, mấy ngày nữa tôi quay lại tìm cô, đến lúc đó cô nói sau.”
Như Ý thoát khỏi tay Minh Ngôn Hạo , nói: “Anh bảo tôi nói, tôi sẽ nói sao? Không nghĩ cậu chủ nhà họ Minh lại ngây thơ như thế, ha ha.”
“Rốt cục cô muốn thế nào mới đồng ý nói.” Minh Ngôn Hạo nhướn đôi mày kiếm lên, nói.
“Trừ khi anh nhảy từ đây xuống.” Như Ý cố ý gây khó dễ, nói: “Tôi rất muốn xem thử ba trăm sáu mươi độ rơi xuống nước mà không có cái gì bảo hộ thì như thế nào.”
“Chuyện này là thật?” Minh Ngôn Hạo nghiêm túc nhìn Như Ý.
“Đương nhiên là thật… Ai ui!” Như Ý vừa dứt lời, Minh Ngôn Hạo đã hóa thành một cái bóng mờ, chờ đến khi cô kịp phản ứng, cả người Minh Ngôn Hạo đã ở giữa không trung.
Như Ý đứng gần lan can, giật mình nhìn theo hướng Minh Ngôn Hạo rơi xuống. Chỉ vì một cái điện thoại, mà có thể làm anh ta điên cuồng như vậy…
Lúc này, có mấy người đã từ cầu thang đi ra, trong đó có một ông cụ ngồi trên xe lăn, chính là cổ đông lớn của Tập đoàn Minh Triệu, Minh Gia Hưng.
“Hào nhi, con điên rồi!” Minh Gia Hưng gọi to.
Như Ý hơi hối hận vì vừa rồi đã đùa như vậy, căn bản là cô không nghĩ Minh Ngôn Hạo lại nghiêm túc.
Cơ thể Minh Ngôn Hạo uốn lượn trong không trung hai vòng, tư thế kia giống như tuyển thủ nhảy cầu chuyên nghiệp trong thế vận hội Olympic.
“Bùm…”
Đến tận khi Minh Ngôn Hạo an toàn rơi vào bể bơi, trái tim lơ lửng trên cổ họng của Như Ý mới dần dần buông xuống.
Đám người trên bể bơi đã sôi sùng sục, Minh Ngôn Hạo chậm rãi từ trong nước nhô đầu lên, anh ta liên tục ngẩng đầu nhìn Như Ý trên mái nhà. Mấy tay vệ sĩ nhảy xuống nước đỡ Minh Ngôn Hạo đi lên trên bờ.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xuống dưới cứu cậu chủ, đám người ngu xuẩn này.” Minh Gia Hưng cuồng loạn quát.
Trước khi đi, Minh Gia Hưng trừng Như Ý một cái.
Như Ý coi như không nhìn thấy.
Sau đó thế nào, Như Ý cũng không biết, cô chỉ biết là sau khi Giai Tử Trạch tìm thấy cô thì vội vàng đưa cô đi.
Rất nhanh xe đã về đến trước cửa biệt thự.
Giai Tử Trạch dừng xe trước cửa, nhưng không có ý định xuống xe, Như Ý biết là Giai Tử Trạch có lời muốn nói với cô.
Thật lâu sau, Giai Tử Trạch thở phào một hơi, nói: “Xuống xe đi, đêm nay tôi muốn qua chỗ ba tôi.”
Như Ý ngạc nhiên nhìn Giai Tử Trạch, nói: “Anh không có gì muốn hỏi sao?”
Giai Tử Trạch quay đầu, nhìn Như Ý, nói nghiêm túc: “Có! Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tôi cảm thấy cô sẽ không nói cho tôi biết, cho nên mới không hỏi, có nhiều chuyện, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”
“Tử Trạch, anh suy nghĩ nhiều rồi, có vấn đề gì thì cứ hỏi, tôi có thể trả lời thì sẽ cố gắng hết sức trả lời anh, không cần như thế này, có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.” Như Ý nhắc nhở: “Anh như thế này sẽ chỉ làm chúng ta có khoảng cách, càng ngày càng xa… Được rồi, hôm nay tôi cũng hơi mệt mỏi, dừng lại ở đây đi.” Nói xong, Như Ý xuống xe, đi vào biệt thự.
Giai Tử Trạch nhìn theo bóng lưng của Như Ý, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó, anh chuyển tay lái, chiếc Porsche màu đen ra khỏi cửa biệt thự.
Lúc đi vào trong biệt thự, dì Trương ra đón Như Ý, Như Ý lại bảo bà ta đi nghỉ ngơi, nửa năm qua, đều tự mình chăm sóc bản thân, không quen với việc được người khác phục vụ.
Ngâm mình trong bồn tắm là việc mà bây giờ Như Ý cảm thấy thích nhất. Thể xác và tinh thần có thể hoàn toàn thả lỏng, nghe một chút âm nhạc thoải mái dễ chịu, trong hoàn cảnh như vậy, cô lại càng dễ dàng hiểu thấu bản chất một số chuyện.
Thế nhưng khi cô nghĩ đến chuyện tối hôm nay, người đàn ông tên Minh Ngôn Hạo kia sẽ vô thức xuất hiện trong đầu.
Tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt mê người, quần áo nhìn như đơn giản nhưng phối hợp rất tinh tế sang trọng, mỗi một hành động đều dứt khoát thể hiện sự tự tin không gì sánh được…
Như Ý nhắm mắt lại, nằm trong bồn tắm, nhìn như yên tĩnh, thế nhưng trong đầu như muốn nổ tung. Mỗi nụ cười, mỗi lời nói của Minh Ngôn Hạo tối hôm nay, không ngừng phóng đại trong đầu cô, lặp đi lặp lại…
Đặc biệt là lúc Minh Ngôn Hạo ra tay muốn giết chết cô, trong con ngươi thâm thúy kia hiện lên sự dứt khoát làm cho Như Ý cảm thấy ngạt thở, một cơn ớn lạnh thấu tận đáy lòng. Nhưng hành động sau đó của Minh Ngôn Hạo lại nằm ngoài dự đoán của cô, anh ta vì cô mà không tiếc liều mình bị thương, đập vào lan can.