Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Tin Tề gia sụy đổ tất nhiên cũng truyền tới hành cung, chuyện này không phải là nhỏ, hai người Đức phi cùng Hiền phi cũng chưa từng nghĩ đến, Lưu Tứ có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lật đỗ Tề gia.
Lưu Tứ cũng không thích tề gia, thậm chí đối Tề gia ôm hận ý rất sâu, chuyện này người thường khả năng không biết, nhưng người trong nhà Đức phi cùng Hiền phi đều tham dự tranh đấu triều đình, không có khả năng biết.
Hai tỷ muội Tề gia đã chịu liên lụy, bất quá hai nàng mạng lớn không chết, nhưng ở trong mắt Đức phi cùng Hiền phi, các nàng không khác gì người chết rồi, hai người đều là ngậm muỗng vàng sinh ra, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được mọi người chiều chuộng, một khi rớt vào vũng bùn, bị mọi người phỉ nhổ, biến thành một người bình thường sẽ rất khó thích ứng loại chênh lệch này.
Tâm tư Đức phi cũng bắt đầu dao động.
Nhà nàng cùng Đoan Vương quan hệ rất tốt, hai nhà lui tới rất nhiều, ở trong triều nhà Đức Phi cũng có phân lượng nhất định, hơn nữa nàng dung mạo xuất chúng, không có làm chuyện ngu xuẩn gì, cũng không kêu ngạo như Tề Quý Phi, nếu không có Ngu Hạ nói không chừng nàng chính là Hoàng Hậu. Cho dù Lưu Tứ không quá thích nàng, nhưng tìm không ra người thứ hai thích hợp hơn nàng.
Ngu Hạ rốt cuộc không phải người Cảnh Quốc, ngày sau sinh hài tử, triều thần cũng sẽ không yên tâm. Từ xuất thân mà nói, Đức phi tốt hơn Ngu Hạ rất rất nhiều, so Ngu Hạ càng thích hợp làm Hoàng hậu.
Nếu Ngu Hạ thật sự chỉ là bị Lưu Tứ lợi dụng, sau khi Tề gia rơi đài Ngu Hạ cũng liền mất đi tác dụng. Đối với thế cục hậu cung tương lai, Đức phi kỳ vô cùng thỏa thuê đắc ý.
Lưu Tứ đã trở về trong cung, đám người Hiền phi cùng Đức phi cũng muốn hồi cung, lúc này Đức phi nghe được một tin tức: Ngu Hạ cũng không ở trong suối nước nóng hành cung, ngay cả cung nữ bên người Ngu Hạ cũng không biết nàng ở đâu.
Hiền phi cùng Đức phi đều cho rằng Ngu Hạ là bị đưa về cung trước.
Hà Tuyết mới đầu cũng nghĩ như thế, chính là tất cả đều trở về cung, Hà Tuyết cũng không có thấy Ngu hạ trong Phượng Nghi Cung, trong lòng nàng thậm chí sinh ra ý niệm không tốt lắm, cảm thấy Ngu Hạ bị Lưu Tứ âm thầm giết chết, sau đó chuyện không giải quyết được gì. Rốt cuộc Ngu Hạ ở Cảnh Quốc không có một chút ít thân phận cùng địa vị, giả như thật sự bị Lưu Tứ động tay động chân cũng không có bất luận kẻ nào dị nghị, thậm chí còn có người vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Ngu Hạ là đang chiếm vị trí Hoàng Hậu.
***
Ngu Hạ bên này ngăn cách với thế nhân, nàng không ở trong cung, không biết thế cục trong cung, cũng không hiểu được mọi người suy đoán gì về nàng. Lưu Tứ cũng an bài cho nàng hai thị nữ, thị nữ nhìn đều là người an tĩnh không thích nói chuyện, chỉ là làm một chút việc cho Ngu Hạ, thời gian còn lại đều ngậm chặt miệng, Ngu Hạ cảm thấy nhàm chán, cũng may hàng xóm còn có người, người một nhà nhân số rất nhiều, phu nhân của một nhà làm buôn bán trong nhà ở kinh thành. Một nhà khác là tiểu thiếp quan viên nào đó, mẫu thân vị quan viên đó không cho hắn mang tiểu thiếp này về nhà, một hai bắt hắn phải cưới đường muội, quan viên liền đưa tiểu thiếp đến nơi này.
Tiểu thiếp tên là Xuân Đào, sinh ra cũng giống như quả đào, thoạt nhìn chắc nịch nhiều nước, gương mặt phấn nộn, tươi cười xinh đẹp. Xuân Đào nhưng thật ra rất nhàn rỗi, tên quan viên kia ngày thường bận sự vụ, không rảnh tới chổ nàng, Xuân Đào thấy Ngu Hạ mỹ mạo, cho rằng Ngu Hạ cũng giống mình.
Ngu Hạ cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể của hàng xóm, ra cửa vài lần đều đụng phải hàng xóm gọi là Xuân Đào này, Xuân Đào tính tình sang sảng, thích nói thích cười, Ngu Hạ ngày thường nhàm chán cũng sẽ đi sang chổ nàng chơi.
Xuân Đào ríu rít, hỏi nam nhân của Ngu Hạ được không, Ngu Hạ tất nhiên cảm thấy Lưu Tứ nơi nào cũng tốt, đem Lưu Tứ khen đến tận mây xanh, Xuân Đào bĩu môi nói: “Gia nhà ta chính là cái hũ nút, ngày thường an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không nói, ngươi cùng hắn nói mười câu, hắn không nhất định trả lời ngươi một câu, làm ta tức đến bốc hỏa.”
Tuy rằng Lưu Tứ có khi cũng sẽ như vậy, nhưng Ngu Hạ thật không có ý thức được, Xuân Đào vừa nhắc nhở, nàng mới gật gật đầu: “Phu quân ta cũng không thích nói chuyện, hắn thoạt nhìn thực hung dữ.”
Xuân Đào cười cười: “Cho nên sau này ta liền nghĩ ra một biện pháp, ngươi lại đây, ta kể cho ngươi nghe......”
Ngu Hạ kề tai qua.
Xuân Đào thì thầm nói rất nhiều lời.
Chờ Xuân Đào nói xong, mặt Ngu Hạ đỏ hồng: “A?”
Xuân đào nói: “Nam nhân sao, đều là cầm thú, ngươi hơi lớn mật một chút, bộ dáng đứng đắn gì đó đều duy trì không được.”
Ngu Hạ vẫn có chút ngây thơ.
Vì thế, cơm chiều nàng cũng ăn ở chỗ Xuân Đào.
Lý Quý cũng khuyên không được, Lý Quý đã điều tra qua Xuân Đào, Xuân Đào đã từng ở Tuyên Bình hầu phủ làm nha hoàn, nhị thiếu gia trong phủ coi trọng nàng, nàng cũng có chút bản lĩnh, nháo đến nhị thiếu gia không phải nàng không cưới, đã bị an trí ở bên ngoài.
Hai người thân phận cách xa, Lý Quý kỳ thật không quá muốn cho Ngu Hạ tiếp xúc với nàng ấy, Lý Quý cũng nói bóng nói gió nhắc nhở qua Ngu Hạ, nói Xuân Đào không phải người hay ho gì, bảo Ngu Hạ ở nhà. Ngu Hạ có chút không vui, nàng cũng có thể phân biệt được người khác là tốt hay xấu, Xuân Đào ngày thường đối với nàng không tồi, không giống mấy phi tần của Lưu Tứ âm dương quái khí, Ngu Hạ cũng không nghe lời Lý Quý.
Xuân Đào không được học chữ, Ngu Hạ hiểu được cái này, nàng từ nhỏ liền đi theo Thái Tử viết chữ đọc sách, tuy rằng hiện tại không có ký ức trước kia nhưng nàng nhận được mặt chữ cũng biết viết. Xuân Đào nhờ Ngu Hạ dạy nàng viết chữ. Nàng còn lén lút nói cho Ngu Hạ, nàng tích cóp không ít bạc, sau này biết chữ liền sẽ không bị người khác lừa, nàng liền trộm chạy ra kinh thành, đi Giang Nam cậy nhờ thân thích.
Ngu Hạ tính tình tốt, nhưng Xuân Đào nhìn ra được hạ nhân bên cạnh Ngu Hạ đều rất hung dữ, ngày thường không cho người khác thân cận với Ngu Hạ, cũng không cho người khác đi chỗ Ngu Hạ ở, cho nên hằng ngày đều là Ngu Hạ sang chỗ của Xuân Đào, Xuân Đào chưa một lần đi qua chỗ của Ngu Hạ.
Kỳ thật Xuân Đào cũng tò mò thân phận Ngu Hạ một nữ hài tử như vậy, tính tình đặc biệt tốt, cười rộ lên có chút ngây thơ, cùng những nữ nhân lúc trước nàng tiếp xúc hoàn toàn bất đồng, hơn nữa quần áo trang điểm đều không giống như là ngoại thất bình thường, sợ là vị Vương gia hoặc là quyền thần nào an bài ở bên này. Bất quá cũng đáng thương, nghe Ngu Hạ khen phu quân nàng vô cùng tốt, ở trong mắt Xuân Đào, không được vào cửa, không được ở cùng phu quân là vô cùng không tốt, tiểu nữ nhân xinh đẹp lại ôn nhu như vậy lại bị người nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Nghĩ như thế, Xuân Đào càng cảm thấy Ngu Hạ đáng thương, Ngu Hạ thích ăn điểm tâm ngọt, Xuân Đào tay nghề tốt, mỗi lần đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho Ngu Hạ.
Thẳng đến ngày nọ, Ngu Hạ còn đang dạy Xuân Đào đọc 《 Kinh Thi 》, Lý Quý tiến vào nói: “Phu nhân, gia tới, ngài vẫn là về nhà nhìn xem.”
Lưu Tứ đã vào tới phòng Ngu Hạ, Ngu Hạ gần đây thường tới chỗ của Xuân Đào, đám người Lý Quý cũng không có cố ý nói cho Lưu Tứ hai ngày này Ngu Hạ quen bằng hữu mới.
Lưu Tứ không nhìn thấy người, tự nhiên đi hỏi thị nữ mới tới. Bọn thị nữ thành thành thật thật đáp.
Ngu Hạ bên này nghe nói Lưu Tứ tới, đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: “A Đào, ngày mai ta lại đến tìm ngươi, phu quân ta tới, ta đi về trước gặp hắn.”
Xuân Đào kỳ thật cũng tò mò phu quân Ngu Hạ đến tột cùng là nhân vật nào, cư nhiên có thể làm Ngu Hạ mỗi ngày đều treo ở bên miệng, nàng cũng rất khâm phục phu quân Ngu Hạ, thời gian dài như vậy cũng không tới xem phu nhân của mình một lần, phu nhân còn thực si tình, hơn nữa phu nhân còn lớn lên như vậy xinh đẹp, nếu là nàng, nàng khẳng định sẽ không si tâm như vậy.
Xuân Đào nói: “Trễ chút nữa phu quân của ngươi cũng sẽ không rời đi. Hạ Hạ, ngươi cứ để hắn chờ, cố ý làm lơ bọn họ, bọn họ mới có thể luôn có hứng thú với ngươi.”
Ngu Hạ cười cười, nàng kỳ thật không muốn cho Lưu Tứ chờ, cũng không nghĩ dùng thủ đoạn nhỏ, nếu nàng thích thì sẽ đối xử thật tốt với người đó, không để người đó thương tâm khổ sở.
Ngu Hạ buông quyển sách trên tay đứng lên, Xuân Đào cũng theo Ngu Hạ ra ngoài, mới ra tới của Xuân Đào liền nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi cao lớn đứng ở trước của chờ Ngu Hạ, nam tử kia đeo kim quan, mặc trường bào màu đen, lớn lên quý khí anh tuấn. Xuân Đào thấy người này còn trẻ tuổi, không giống như mấy cái loại quan lão gia thê thiếp thành đàn tuổi lại một đống, lúc này mới yên tâm rất nhiều.
Lưu Tứ nhìn Ngu Hạ trực tiếp chạy tới, hắn đỡ cánh tay Ngu Hạ, thấp giọng nói: “Chậm một chút.”
Ngu Hạ khó có khi ban ngày nhìn thấy Lưu Tứ, đôi mắt nàng sáng lên: “Hôm nay Bệ hạ nhàn rỗi sao?”
Người Tề gia hẳn là đều đã xử lý qua, Tề Thắng cùng Tề Hâm đã bị giết, Tề Thái Hậu cũng ở Vĩnh Thọ cung không ra khỏi cửa. Lưu Tứ muốn hai ngày này đón Ngu Hạ hồi cung.
Lưu Tứ ôm lấy eo nàng đi vào: “Vừa rồi nàng đi đâu?”
Ngu Hạ nói: “Mới quen một vị phu nhân, nàng rất tốt với ta.”
Lưu Tứ nhàn nhạt nói:“Thích thì có thể cho người tiến cung làm cung nữ của nàng.”
Ngu Hạ lắc lắc đầu, tính tình Xuân Đào không thích hợp ở trong cung, hơn nữa nàng xem Xuân Đào là bằng hữu, Xuân Đào cũng xem nàng là bằng hữu, mang người tiến cung, mỗi ngày đều quỳ lạy nàng, vậy còn gì là bằng hữu.
Nàng có chuyện muốn nói với Lưu Tứ, gần đây Xuân Đào dạy nàng làm điểm tâm, nàng cũng muốn làm cho Lưu Tứ ăn, Lưu Tứ nghe nàng kể, nàng thật sự rất hoạt bát, loại hoạt bát này ở trong cung rất hiếm thấy.
Hắn sờ sờ đầu Ngu Hạ: “Ngày khác trẫm mang nàng hồi cung.”
Ngu Hạ hiện tại đối ngoài cung có vài phần tiếc nuối, nhưng ở trong cung có thể thường xuyên nhìn thấy Lưu Tứ còn có Hà Tuyết, nàng cũng muốn trở về.
Lưu Tứ nắm lấy cổ tay Ngu Hạ, gần đây hắn nghiên cứu hồi lâu, cũng tìm được người năm đó chế tạo vòng tay, vòng tay tháo không ra bất quá trong đó có cái cơ quan nhỏ, ở phía dưới một viên trân châu có cơ quan, lấy trân châu, nhẹ nhàng bẻ, vòng tay liền buông lỏng ra.
“Sau này bà ta có đưa gì nàng cũng đừng lấy.” Lưu Tứ bài xích Thái Hậu, cũng không thích Ngu Hạ quá thân cận Thái Hậu, “Bộ trang sức trẫm sai người đưa tới đâu?”
Ngu Hạ nói: “Cái kia mùa hè mang mới đẹp.”
Nàng nói vậy nhưng vẫn đem ra.
Lưu Tứ cầm vòng tay vàng ròng đeo lên cổ tay Ngu Hạ “Nàng chỉ được mang đồ trẫm đưa.”
Ngu Hạ nhẹ nhàng sờ sờ, bộ trang sức Lưu Tứ đưa kỳ thật cũng rất xinh đẹp.
Lưu Tứ cũng không thích tề gia, thậm chí đối Tề gia ôm hận ý rất sâu, chuyện này người thường khả năng không biết, nhưng người trong nhà Đức phi cùng Hiền phi đều tham dự tranh đấu triều đình, không có khả năng biết.
Hai tỷ muội Tề gia đã chịu liên lụy, bất quá hai nàng mạng lớn không chết, nhưng ở trong mắt Đức phi cùng Hiền phi, các nàng không khác gì người chết rồi, hai người đều là ngậm muỗng vàng sinh ra, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được mọi người chiều chuộng, một khi rớt vào vũng bùn, bị mọi người phỉ nhổ, biến thành một người bình thường sẽ rất khó thích ứng loại chênh lệch này.
Tâm tư Đức phi cũng bắt đầu dao động.
Nhà nàng cùng Đoan Vương quan hệ rất tốt, hai nhà lui tới rất nhiều, ở trong triều nhà Đức Phi cũng có phân lượng nhất định, hơn nữa nàng dung mạo xuất chúng, không có làm chuyện ngu xuẩn gì, cũng không kêu ngạo như Tề Quý Phi, nếu không có Ngu Hạ nói không chừng nàng chính là Hoàng Hậu. Cho dù Lưu Tứ không quá thích nàng, nhưng tìm không ra người thứ hai thích hợp hơn nàng.
Ngu Hạ rốt cuộc không phải người Cảnh Quốc, ngày sau sinh hài tử, triều thần cũng sẽ không yên tâm. Từ xuất thân mà nói, Đức phi tốt hơn Ngu Hạ rất rất nhiều, so Ngu Hạ càng thích hợp làm Hoàng hậu.
Nếu Ngu Hạ thật sự chỉ là bị Lưu Tứ lợi dụng, sau khi Tề gia rơi đài Ngu Hạ cũng liền mất đi tác dụng. Đối với thế cục hậu cung tương lai, Đức phi kỳ vô cùng thỏa thuê đắc ý.
Lưu Tứ đã trở về trong cung, đám người Hiền phi cùng Đức phi cũng muốn hồi cung, lúc này Đức phi nghe được một tin tức: Ngu Hạ cũng không ở trong suối nước nóng hành cung, ngay cả cung nữ bên người Ngu Hạ cũng không biết nàng ở đâu.
Hiền phi cùng Đức phi đều cho rằng Ngu Hạ là bị đưa về cung trước.
Hà Tuyết mới đầu cũng nghĩ như thế, chính là tất cả đều trở về cung, Hà Tuyết cũng không có thấy Ngu hạ trong Phượng Nghi Cung, trong lòng nàng thậm chí sinh ra ý niệm không tốt lắm, cảm thấy Ngu Hạ bị Lưu Tứ âm thầm giết chết, sau đó chuyện không giải quyết được gì. Rốt cuộc Ngu Hạ ở Cảnh Quốc không có một chút ít thân phận cùng địa vị, giả như thật sự bị Lưu Tứ động tay động chân cũng không có bất luận kẻ nào dị nghị, thậm chí còn có người vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Ngu Hạ là đang chiếm vị trí Hoàng Hậu.
***
Ngu Hạ bên này ngăn cách với thế nhân, nàng không ở trong cung, không biết thế cục trong cung, cũng không hiểu được mọi người suy đoán gì về nàng. Lưu Tứ cũng an bài cho nàng hai thị nữ, thị nữ nhìn đều là người an tĩnh không thích nói chuyện, chỉ là làm một chút việc cho Ngu Hạ, thời gian còn lại đều ngậm chặt miệng, Ngu Hạ cảm thấy nhàm chán, cũng may hàng xóm còn có người, người một nhà nhân số rất nhiều, phu nhân của một nhà làm buôn bán trong nhà ở kinh thành. Một nhà khác là tiểu thiếp quan viên nào đó, mẫu thân vị quan viên đó không cho hắn mang tiểu thiếp này về nhà, một hai bắt hắn phải cưới đường muội, quan viên liền đưa tiểu thiếp đến nơi này.
Tiểu thiếp tên là Xuân Đào, sinh ra cũng giống như quả đào, thoạt nhìn chắc nịch nhiều nước, gương mặt phấn nộn, tươi cười xinh đẹp. Xuân Đào nhưng thật ra rất nhàn rỗi, tên quan viên kia ngày thường bận sự vụ, không rảnh tới chổ nàng, Xuân Đào thấy Ngu Hạ mỹ mạo, cho rằng Ngu Hạ cũng giống mình.
Ngu Hạ cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể của hàng xóm, ra cửa vài lần đều đụng phải hàng xóm gọi là Xuân Đào này, Xuân Đào tính tình sang sảng, thích nói thích cười, Ngu Hạ ngày thường nhàm chán cũng sẽ đi sang chổ nàng chơi.
Xuân Đào ríu rít, hỏi nam nhân của Ngu Hạ được không, Ngu Hạ tất nhiên cảm thấy Lưu Tứ nơi nào cũng tốt, đem Lưu Tứ khen đến tận mây xanh, Xuân Đào bĩu môi nói: “Gia nhà ta chính là cái hũ nút, ngày thường an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không nói, ngươi cùng hắn nói mười câu, hắn không nhất định trả lời ngươi một câu, làm ta tức đến bốc hỏa.”
Tuy rằng Lưu Tứ có khi cũng sẽ như vậy, nhưng Ngu Hạ thật không có ý thức được, Xuân Đào vừa nhắc nhở, nàng mới gật gật đầu: “Phu quân ta cũng không thích nói chuyện, hắn thoạt nhìn thực hung dữ.”
Xuân Đào cười cười: “Cho nên sau này ta liền nghĩ ra một biện pháp, ngươi lại đây, ta kể cho ngươi nghe......”
Ngu Hạ kề tai qua.
Xuân Đào thì thầm nói rất nhiều lời.
Chờ Xuân Đào nói xong, mặt Ngu Hạ đỏ hồng: “A?”
Xuân đào nói: “Nam nhân sao, đều là cầm thú, ngươi hơi lớn mật một chút, bộ dáng đứng đắn gì đó đều duy trì không được.”
Ngu Hạ vẫn có chút ngây thơ.
Vì thế, cơm chiều nàng cũng ăn ở chỗ Xuân Đào.
Lý Quý cũng khuyên không được, Lý Quý đã điều tra qua Xuân Đào, Xuân Đào đã từng ở Tuyên Bình hầu phủ làm nha hoàn, nhị thiếu gia trong phủ coi trọng nàng, nàng cũng có chút bản lĩnh, nháo đến nhị thiếu gia không phải nàng không cưới, đã bị an trí ở bên ngoài.
Hai người thân phận cách xa, Lý Quý kỳ thật không quá muốn cho Ngu Hạ tiếp xúc với nàng ấy, Lý Quý cũng nói bóng nói gió nhắc nhở qua Ngu Hạ, nói Xuân Đào không phải người hay ho gì, bảo Ngu Hạ ở nhà. Ngu Hạ có chút không vui, nàng cũng có thể phân biệt được người khác là tốt hay xấu, Xuân Đào ngày thường đối với nàng không tồi, không giống mấy phi tần của Lưu Tứ âm dương quái khí, Ngu Hạ cũng không nghe lời Lý Quý.
Xuân Đào không được học chữ, Ngu Hạ hiểu được cái này, nàng từ nhỏ liền đi theo Thái Tử viết chữ đọc sách, tuy rằng hiện tại không có ký ức trước kia nhưng nàng nhận được mặt chữ cũng biết viết. Xuân Đào nhờ Ngu Hạ dạy nàng viết chữ. Nàng còn lén lút nói cho Ngu Hạ, nàng tích cóp không ít bạc, sau này biết chữ liền sẽ không bị người khác lừa, nàng liền trộm chạy ra kinh thành, đi Giang Nam cậy nhờ thân thích.
Ngu Hạ tính tình tốt, nhưng Xuân Đào nhìn ra được hạ nhân bên cạnh Ngu Hạ đều rất hung dữ, ngày thường không cho người khác thân cận với Ngu Hạ, cũng không cho người khác đi chỗ Ngu Hạ ở, cho nên hằng ngày đều là Ngu Hạ sang chỗ của Xuân Đào, Xuân Đào chưa một lần đi qua chỗ của Ngu Hạ.
Kỳ thật Xuân Đào cũng tò mò thân phận Ngu Hạ một nữ hài tử như vậy, tính tình đặc biệt tốt, cười rộ lên có chút ngây thơ, cùng những nữ nhân lúc trước nàng tiếp xúc hoàn toàn bất đồng, hơn nữa quần áo trang điểm đều không giống như là ngoại thất bình thường, sợ là vị Vương gia hoặc là quyền thần nào an bài ở bên này. Bất quá cũng đáng thương, nghe Ngu Hạ khen phu quân nàng vô cùng tốt, ở trong mắt Xuân Đào, không được vào cửa, không được ở cùng phu quân là vô cùng không tốt, tiểu nữ nhân xinh đẹp lại ôn nhu như vậy lại bị người nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Nghĩ như thế, Xuân Đào càng cảm thấy Ngu Hạ đáng thương, Ngu Hạ thích ăn điểm tâm ngọt, Xuân Đào tay nghề tốt, mỗi lần đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho Ngu Hạ.
Thẳng đến ngày nọ, Ngu Hạ còn đang dạy Xuân Đào đọc 《 Kinh Thi 》, Lý Quý tiến vào nói: “Phu nhân, gia tới, ngài vẫn là về nhà nhìn xem.”
Lưu Tứ đã vào tới phòng Ngu Hạ, Ngu Hạ gần đây thường tới chỗ của Xuân Đào, đám người Lý Quý cũng không có cố ý nói cho Lưu Tứ hai ngày này Ngu Hạ quen bằng hữu mới.
Lưu Tứ không nhìn thấy người, tự nhiên đi hỏi thị nữ mới tới. Bọn thị nữ thành thành thật thật đáp.
Ngu Hạ bên này nghe nói Lưu Tứ tới, đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: “A Đào, ngày mai ta lại đến tìm ngươi, phu quân ta tới, ta đi về trước gặp hắn.”
Xuân Đào kỳ thật cũng tò mò phu quân Ngu Hạ đến tột cùng là nhân vật nào, cư nhiên có thể làm Ngu Hạ mỗi ngày đều treo ở bên miệng, nàng cũng rất khâm phục phu quân Ngu Hạ, thời gian dài như vậy cũng không tới xem phu nhân của mình một lần, phu nhân còn thực si tình, hơn nữa phu nhân còn lớn lên như vậy xinh đẹp, nếu là nàng, nàng khẳng định sẽ không si tâm như vậy.
Xuân Đào nói: “Trễ chút nữa phu quân của ngươi cũng sẽ không rời đi. Hạ Hạ, ngươi cứ để hắn chờ, cố ý làm lơ bọn họ, bọn họ mới có thể luôn có hứng thú với ngươi.”
Ngu Hạ cười cười, nàng kỳ thật không muốn cho Lưu Tứ chờ, cũng không nghĩ dùng thủ đoạn nhỏ, nếu nàng thích thì sẽ đối xử thật tốt với người đó, không để người đó thương tâm khổ sở.
Ngu Hạ buông quyển sách trên tay đứng lên, Xuân Đào cũng theo Ngu Hạ ra ngoài, mới ra tới của Xuân Đào liền nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi cao lớn đứng ở trước của chờ Ngu Hạ, nam tử kia đeo kim quan, mặc trường bào màu đen, lớn lên quý khí anh tuấn. Xuân Đào thấy người này còn trẻ tuổi, không giống như mấy cái loại quan lão gia thê thiếp thành đàn tuổi lại một đống, lúc này mới yên tâm rất nhiều.
Lưu Tứ nhìn Ngu Hạ trực tiếp chạy tới, hắn đỡ cánh tay Ngu Hạ, thấp giọng nói: “Chậm một chút.”
Ngu Hạ khó có khi ban ngày nhìn thấy Lưu Tứ, đôi mắt nàng sáng lên: “Hôm nay Bệ hạ nhàn rỗi sao?”
Người Tề gia hẳn là đều đã xử lý qua, Tề Thắng cùng Tề Hâm đã bị giết, Tề Thái Hậu cũng ở Vĩnh Thọ cung không ra khỏi cửa. Lưu Tứ muốn hai ngày này đón Ngu Hạ hồi cung.
Lưu Tứ ôm lấy eo nàng đi vào: “Vừa rồi nàng đi đâu?”
Ngu Hạ nói: “Mới quen một vị phu nhân, nàng rất tốt với ta.”
Lưu Tứ nhàn nhạt nói:“Thích thì có thể cho người tiến cung làm cung nữ của nàng.”
Ngu Hạ lắc lắc đầu, tính tình Xuân Đào không thích hợp ở trong cung, hơn nữa nàng xem Xuân Đào là bằng hữu, Xuân Đào cũng xem nàng là bằng hữu, mang người tiến cung, mỗi ngày đều quỳ lạy nàng, vậy còn gì là bằng hữu.
Nàng có chuyện muốn nói với Lưu Tứ, gần đây Xuân Đào dạy nàng làm điểm tâm, nàng cũng muốn làm cho Lưu Tứ ăn, Lưu Tứ nghe nàng kể, nàng thật sự rất hoạt bát, loại hoạt bát này ở trong cung rất hiếm thấy.
Hắn sờ sờ đầu Ngu Hạ: “Ngày khác trẫm mang nàng hồi cung.”
Ngu Hạ hiện tại đối ngoài cung có vài phần tiếc nuối, nhưng ở trong cung có thể thường xuyên nhìn thấy Lưu Tứ còn có Hà Tuyết, nàng cũng muốn trở về.
Lưu Tứ nắm lấy cổ tay Ngu Hạ, gần đây hắn nghiên cứu hồi lâu, cũng tìm được người năm đó chế tạo vòng tay, vòng tay tháo không ra bất quá trong đó có cái cơ quan nhỏ, ở phía dưới một viên trân châu có cơ quan, lấy trân châu, nhẹ nhàng bẻ, vòng tay liền buông lỏng ra.
“Sau này bà ta có đưa gì nàng cũng đừng lấy.” Lưu Tứ bài xích Thái Hậu, cũng không thích Ngu Hạ quá thân cận Thái Hậu, “Bộ trang sức trẫm sai người đưa tới đâu?”
Ngu Hạ nói: “Cái kia mùa hè mang mới đẹp.”
Nàng nói vậy nhưng vẫn đem ra.
Lưu Tứ cầm vòng tay vàng ròng đeo lên cổ tay Ngu Hạ “Nàng chỉ được mang đồ trẫm đưa.”
Ngu Hạ nhẹ nhàng sờ sờ, bộ trang sức Lưu Tứ đưa kỳ thật cũng rất xinh đẹp.