Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Tác giả: Phân Phân Hòa Quang
Tề Thái Hậu rời khỏi chỗ Lưu Tứ, tự nhiên muốn vận dụng tất cả nhân mạch cứu vớt Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công Tề Thắng cùng Tề Hâm dù sao cũng là phụ thân cùng huynh trưởng bà, Tề Thái Hậu không có khả năng ngồi yên nhìn bọn họ đi vào chỗ chết.
Bà rõ ràng tính tình Lưu Tứ, Lưu Tứ vì diệt trừ tề gia, đã không biết mất thời gian bao lâu, lúc này, làm Lưu Tứ buông bỏ cừu hận đi tha cho Tề gia quả thực là việc không có khả năng. Tề Thái Hậu chỉ có thể tìm một ít tôn thất cùng đại thần có lai lịch xin giúp đỡ.
Chính là, lúc này còn có ai nguyện ý trợ giúp Tề Thái Hậu đâu?
Tề gia sắp bị diệt, này đã là sự thật không thể chối cải, không có người nguyện ý vì một gia tộc sắp diệt vong mà lao vào nguy hiểm. Huống hồ, Lưu Tứ có thể xưng là minh quân, hắn thủ đoạn quả quyết, không bị thủ hạ che dấu, có phương pháp xử sự riêng, hắn vẫn là một quân chủ tàn bạo, Lưu Tứ từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, đại thần ở trong triều có lai lịch cùng uy vọng ở trong mắt Lưu Tứ bé nhỏ không đáng kể, cho dù đã từng lập được công lớn, nhưng dựa theo nguyên tắc cùng tính tình Lưu Tứ cũng sẽ không thoái nhượng các đại thần nửa bước.
Chẳng sợ tề gia thật sự không có tội, những người này cũng không có khả năng đánh đổi toàn bộ gia tộc đi giữ gìn Tề gia. Huống chi, tội trạng Tề gia bằng chứng như núi, Tề gia nhiều năm ở trong triều làm gì mọi người cũng trong lòng biết rõ ràng.
Tề Thái Hậu dùng hết thủ đoạn cũng không có người nhuyện ý cầu tình trước mặt Lưu Tứ.
......
Ngu Hạ bên này lúc tỉnh lại phát giác nơi nàng ngủ cũng không phải Hoa Âm Cung, càng không phải Phượng Nghi Cung, nơi này giường có chút nhỏ, trong phòng cũng có chút lạnh, không ấm áp như trong cung. Ngu Hạ đắp cái chăn dày mới tinh chăn, trên người mặc áo ngủ, nàng cảm thấy cơ thể không có bao nhiêu sức lực, hô một tiếng “Hà Tuyết”, cũng không có người trả lời.
Ngu Hạ cảm thấy kỳ lạ, Hà Tuyết thường lui tới một tấc cũng không rời, hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy, Hà Tuyết sao không có ở đây? Chẳng lẽ Hà Tuyết có chuyện gì?
Dừng một chút, Ngu Hạ lại kêu: “Xảo Nhụy.”
Xảo Nhụy cũng không xuất hiện, nàng nghĩ chắc là bản thân gọi quá nhỏ, Ngu Hạ vừa muốn kêu thêm một tiếng thì mành bên ngoài bị xốc lên, thanh âm thái giám bên ngoài vang lên: “Hoàng Hậu nương nương.”
Thanh âm này nhòn nhọn tinh tế, Ngu Hạ không quen dùng thái giám, nàng luôn cảm thấy thái giám cũng là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không thích để thái giám hầu hạ bên người.
Nhưng Cảnh Quốc rất nhiều người quan niệm không giống nàng, Lưu Tứ cũng không tin tưởng cung nữ, bên người hắn cơ hồ đều là thái giám được hắn trọng dụng, cho nên an bài người cho Ngu Hạ cũng là thái giám. Ở trong mắt Lưu Tứ, thái giám cùng cung nữ cũng không có gì khác nhau, đều là nô tài hầu hạ chủ từ mà thôi. Rất nhiều phi tần cũng nghĩ như vậy, bọn thái giám sức lực lớn, làm việc gì cũng tiện, dù sao cũng không phải nam nhân, so cung nữ còn được trọng dụng hơn.
Ngu Hạ cũng không có xốc lên màn, nàng ở bên trong, có chút rầu rĩ, trầm mặc một lát Ngu Hạ mới nói: “Nơi này là chỗ nào? Hà Tuyết cùng Xảo Nhụy đâu? Ta muốn gặp các nàng.”
“Hai vị cô nương đều ở trong cung, Hoàng Hậu nương nương ngài ở ngoài cung, bệ hạ nói bên này thú vị, để bọn nô tài bồi nương nương ở bên này chơi mấy ngày.”
Ngu Hạ nói: “Bệ hạ đâu?”
“Bệ hạ hồi cung, ngài ấy có chuyện gấp, trong triều nhiều chính sự.”
Ngu Hạ lười nhác lại nằm trở về, chỉ có một mình nàng, Lưu Tứ cũng không ở bên này, vậy làm sao đi chơi? Một chút cũng không vui.
Ngu Hạ trở mình: “Ngươi kêu cung nữ vào đây.”
An bài ở bên này đều là thái giám, hơn nữa đều có chút thân thủ, tùy thời tùy khắc đều có thể bảo hộ Ngu Hạ, cung nữ cơ hồ không có thân thủ tốt. Tên này thái giám cũng không rõ Ngu Hạ đang rối rắm cái gì, hắn nói: “Bên này không có cung nữ, nương nương xem chúng nô tài như cung nữ sai sử là được.”
Ngu Hạ nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đặt quần áo ở mép giường đi, chờ lát nữa ta tự mình mặc, không cần làm phiền ngươi.”
Nàng đã nói như vậy, thái giám cũng không tiện nói thêm gì, hắn lui xuống.
Ngu Hạ xốc màn lên, cầm quần áo sột sột soạt soạt mặc vào. Bên này không ấm áp như trong cung, bởi vậy Ngu Hạ cần phải mặc nhiều quần áo chút.
Nàng mặc xong quần áo mới kêu thái giám tặng mang nước vào rửa mặt.
Tên thái giám này thoạt nhìn trắng trắng nộn nộn, đại khái không đến hai mươi tuổi, là con nuôi Lý Đại Cát, gọi là Lý quý, Lý quý nói: “Nô tài búi tóc lên cho nương nương.”
Ngu Hạ cũng không tin tay nghề thái giám, nàng nói: “Ngươi để lược ở đó đi, ta tự mình làm là được rồi.”
Lý quý cũng cảm thấy nương nương quá ngượng nghịu rồi, bất quá ngượng nghịu cũng có chút đáng yêu. Hắn nói: “Nô tài lúc trước thường hầu hạ bệ hạ, bệ hạ tin nô tài cho nên mới để nô tài ở đây hầu hạ nương nương, nương nương cứ việc yên tâm. Thái Hậu nương nương rửa mặt chải đầu còn có mấy thái giám chăm lo, tay nghề bọn nô tài không kém hơn cung nữ.”
Ý tứ đại khái là như thế này, chính là ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Ngu Hạ theo bản năng bài xích người không quen, nàng nhẹ giọng nói “Ta biết, ta tự làm được.”
Lý quý cũng không dám nói thêm gì, đành phải ở một bên nhìn Hoàng Hậu nương nương chải đầu. Lưu Tứ không có để Hà Tuyết tới đây, hắn là lo lắng nhất thời sơ sẩy, vạn nhất Hà Tuyết thông qua con đường nào đó cùng người Lan Quốc cấu kết, thừa dịp trong khoảng thời gian này đem Ngu Hạ mang đi liền không tốt. Xảo Nhụy làm cung nữ tuy rằng thành thật, cũng tra cũng không được gì, cũng sợ có người của Thái Hậu dấu quá sâu. Cho nên lần này bên người Ngu Hạ đều là người của Lưu Tứ.
Lý quý hầu hạ Lưu Tứ làm một chút việc, thời gian hắn ở trước mặt Lưu Tứ không ngắn, ngày thường cũng có thể xem mặt đoán ý hiểu biết Lưu Tứ. Cung nữ thái giám Tử Thần Điện kỳ thật đều biết, bệ hạ đối Hoàng Hậu cảm tình không giống bình thường. Hoàng Hậu nương nương là người Lan Quốc, lời nói cử chỉ đều cùng Cảnh Quốc bất đồng, Nguyên Hi Đế thích nàng đại khái là bởi vì nàng mỹ mạo không tầm thường đi.
Ngu Hạ ngồi ở trước gương trang điểm, nàng cũng biết tự búi tóc, chỉ là rất ít khi làm, bởi vì tóc vừa dài vừa nhiều, mỗi lần tự mình búi lên đều vô cùng mỏi tay.
Trong gương da thịt nàng trắng nõn như tuyết, tóc dài đen nhánh như mực, chải mười lăm phút, nàng mới dùng cây trâm búi lên.
Ngu Hạ cũng có chút đói bụng, Lý Quý kêu người đem đồ ăn bày lên, bày hết một bàn. Bên này cũng không có ngự trù, đều là bọn họ từ đại tửu lâu mua về, đầu bếp tửu lầu làm tuy rằng hương vị không thể so được với đầu bếp trong cung, nhưng là hương vị cũng không tệ. Bởi vì không biết khẩu vị Ngu Hạ, Lưu Tứ đối Ngu Hạ lại vô cùng hào phóng, cho nên đám người Lý Quý mua mỗi món một phần về.
Nàng gắp mấy món, Ngu Hạ ăn ít, rất mau liền ăn no, dùng khăn nhẹ nhàng lau chùi khóe môi, Ngu Hạ lại nhìn nhìn trên bàn, đồ ăn trên bàn thoạt nhìn đều như là chưa từng dùng qua, bởi vì thật sự quá nhiều, nàng mỗi món gắp một đũa, lại ăn một ít cơm cũng đã no rồi.
Ngu Hạ nói: “Lần sau không cần mua nhiều đồ ăn như vậy, ta thích món canh này, còn có cái kia, măng ti này ta cũng thích, lần sau chỉ cần chuẩn bị ba món thôi. Dư lại các ngươi tự chia ra ăn đi.”
Ngay từ đầu đã biết ăn không hết, nàng dùng đũa sạch gắp đồ ăn vào trong chén, sau đó lại dùng đũa cua mình ăn, cho nên đồ ăn đều còn sạch sẽ.
Quý nhân trong cung thường đều đem đồ ăn dư ban thưởng cho nô tài, đám thái giám bọn họ đi theo bên cạnh Lưu Tứ, cho tới nay đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc mặt rồng giận dữ liền rớt đầu, nhìn đến Ngu Hạ tính tình nhu thuận như thế, trong lòng cũng có thể phỏng đoán đến ra vì sao bệ hạ thích Hoàng Hậu như vậy.
Một mỹ nhân ôn nhu như vậy, thích cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Ngu Hạ ăn no, như cũ nhớ Lưu Tứ, bọn thái giám đều nói Lưu Tứ vội, nàng thật vất vả mới có thể ra cung một chuyến, phải thả lỏng tâm tình một chút.
Tuy rằng thiếu Lưu Tứ, nhưng cũng có chút thú vị, Ngu Hạ thực mau cũng thích ứng, nàng cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không vô cớ gây rối muốn bệ hạ trăm công ngàn việc tùy thời tùy khắc đều ở bên cạnh nàng.
Một ngày sau, Ngu Hạ mới cảm thấy bên này nhàm chán, một người để nói chuyện cũng không có, cho nên kêu mấy thái giám bồi nàng đi ra ngoài một chút.
Chỗ này là bên trong ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh, khung cảnh bên ngoài cũng bình thường, chính là một ngôi nhà bình thường, sau khi đi vào mới có thể phát hiện bên trong bố trí thập phần phú quý. Ngu Hạ nhìn mấy thứ trân quý đã quen, nàng cũng không thấy có gì lạ, chỉ cảm thấy bên này không thoải mái bằng trong cung.
Phong tục Cảnh Quốc mở mang, ngày mùa hè nữ tử có thể mặc quần áo lộ ra thon dài cổ, ở kinh thành quý phụ nhân mặc áo lộ ra xương quai xanh cùng khe ngực, nữ tử ra cửa cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Chỉ là đám thái giám cẩn thận, bọn họ không chỉ một đám mặc thường phục, còn dán râu giả lên mặt, làm bộ là người hầu của Ngu Hạ, hơn nữa Lý Quý còn đội mũ có rèm lên cho Ngu Hạ. Dung nhan Ngu Hạ quá mức đáng chú ý, trong kinh thành có không ít công tử ăn chơi trác táng, bọn họ không biết thân phận Ngu Hạ, khó tránh khỏi tên nào mắt mù tiến lên.
Cho dù từ đầu đến chân bị vây quanh đến kín mít, người khác cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân.
Lý quý cùng một đám người một tấc bảo hộ không rời, chỗ tối còn có không ít cao thủ. Ban ngày trong thành người nhiều, Lý Quý mang theo Ngu Hạ tới một tửu lầu người bình thường không thể vào được, tiếng ca của cô nương hát rong trong tửu lầu phá lệ dễ nghe, rất nhiều người vào tửu lầu giá trên trời này uống trà, kỳ thật chính là vì nghe cô nương ca hát.
Ngu Hạ ngồi xuống một chỗ ấm áp, trong tay cầm một cái lò sưởi tay tinh xảo, cô nương đã bắt đầu ca hát, nàng lại nghe bàn bên cạnh có vị phụ nhân đang nói chuyện: “...... Tối hôm qua Tề gia xảy ra đại sự, nhà các ngươi có đi dự tiệc Tề gia hay không? Nghe nói người dự tiệc đều gặp phải tai ương.”
“Xảy ra chuyện gì? Trấn Quốc Công chính là ông ngoại bệ hạ, nhà bọn họ có thể có chuyện gì? Nhà ta hình như có người qua đó......”
Ngu Hạ nghe cũng không rõ ràng, nàng nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi Lý Quý: “Tề gia có thể xảy ra chuyện gì?”
Việc trong triều Lý Quý cũng không có tiện xen mồm, hắn nói: “Nương nương không cần quan tâm chuyện này, bệ hạ cũng sẽ không hy vọng ngài chú ý tới mấy thứ này. Tề gia mặc kệ ra chuyện gì, bệ hạ đối ngài sủng ái đều không thể thiếu.”
Ngu Hạ nhìn về phía cô nương đang hát, tiếng ca quanh quẩn trong tửu lầu: “Hồng nhan ba tháng mùa xuân, năm xưa một đáo hoa...... Triều kỵ loan phượng đến bích lạc, mộ thấy ruộng dâu sinh bạch sóng......”
Nàng nói: “Bệ hạ bên này đã xảy ra chuyện gì, ta một mực đều không biết, hắn vui sướng hoặc là thống khổ ta cũng không biết, chính là cảm thấy áy náy thôi, bệ hạ có thể chiếu cố ta mọi mặt, ta lại không thể vì hắn phân ưu giải nạn.”
Lý Quý biết được, người giống như Lưu Tứ kỳ thật không cần người khác vì hắn phân ưu giải nạn, hắn là một người cao ngạo, việc gì cũng tự mình xử lý, Ngu Hạ tựa hồ vẫn còn phiền muộn, chống cằm cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Biết được Ngu Hạ mất đi ký ức chỉ có vài người, nhưng người Tử Thần Điện cơ hồ đều biết được, bọn họ cũng biết vì sao Ngu Hạ mất trí nhớ. Hiện giờ Ngu Hạ cảm thấy phiền muộn, cảm thấy không hiểu Lưu Tứ, đại khái là bởi vì nàng không còn nhớ việc gì đi.
Lý Quý đối Lưu Tứ trung thành và tận tâm, hắn tuy rằng sợ hãi Lưu Tứ, cũng là thần phục cùng khâm phục phát ra từ nội tâm.
Lý quý nói: “Nương nương sao phải vì mấy việc này nhọc lòng? Nữ nhân bệ hạ sủng ái nhất vẫn luôn là ngài, ngài ấy không nói ra là vì không muốn nương nương nhọc lòng, có một số việc chỉ có bệ hạ mới có thể xử lý, tương lai chuyện nương nương cần xử lý chính là hậu cung. Bệ hạ thực khó lường, cũng rất vất vả, vì Cảnh Quốc, bệ hạ làm rất nhiều chuyện, ở trong mắt đại thần có lẽ ngài ấy là người tàn bạo, nhưng ở trong mắt bá tánh bệ hạ xác thật là một minh quân. Nương nương chỉ cần đem bệ hạ trở thành trượng phu mà tín nhiệm là tốt nhất rồi, ngài làm tốt việc của mình, chính là vì bệ hạ phân ưu giải nạn.”
Ngu Hạ nghĩ nghĩ.
Đại khái cũng là như vậy. Nhớ không nổi quá khứ cũng không có quan hệ gì, nàng tín nhiệm Lưu Tứ, nhìn Lưu Tứ hiện giờ vô cùng tốt với nàng, Ngu Hạ cũng nên toàn tâm toàn ý học cách làm một Hoàng Hậu, không làm mất thể diện hắn.
Nàng rũ mắt xuống, bất quá chỉ mấy ngày không gặp nàng cũng có chút nhớ Lưu Tứ.
Tề Thái Hậu rời khỏi chỗ Lưu Tứ, tự nhiên muốn vận dụng tất cả nhân mạch cứu vớt Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công Tề Thắng cùng Tề Hâm dù sao cũng là phụ thân cùng huynh trưởng bà, Tề Thái Hậu không có khả năng ngồi yên nhìn bọn họ đi vào chỗ chết.
Bà rõ ràng tính tình Lưu Tứ, Lưu Tứ vì diệt trừ tề gia, đã không biết mất thời gian bao lâu, lúc này, làm Lưu Tứ buông bỏ cừu hận đi tha cho Tề gia quả thực là việc không có khả năng. Tề Thái Hậu chỉ có thể tìm một ít tôn thất cùng đại thần có lai lịch xin giúp đỡ.
Chính là, lúc này còn có ai nguyện ý trợ giúp Tề Thái Hậu đâu?
Tề gia sắp bị diệt, này đã là sự thật không thể chối cải, không có người nguyện ý vì một gia tộc sắp diệt vong mà lao vào nguy hiểm. Huống hồ, Lưu Tứ có thể xưng là minh quân, hắn thủ đoạn quả quyết, không bị thủ hạ che dấu, có phương pháp xử sự riêng, hắn vẫn là một quân chủ tàn bạo, Lưu Tứ từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, đại thần ở trong triều có lai lịch cùng uy vọng ở trong mắt Lưu Tứ bé nhỏ không đáng kể, cho dù đã từng lập được công lớn, nhưng dựa theo nguyên tắc cùng tính tình Lưu Tứ cũng sẽ không thoái nhượng các đại thần nửa bước.
Chẳng sợ tề gia thật sự không có tội, những người này cũng không có khả năng đánh đổi toàn bộ gia tộc đi giữ gìn Tề gia. Huống chi, tội trạng Tề gia bằng chứng như núi, Tề gia nhiều năm ở trong triều làm gì mọi người cũng trong lòng biết rõ ràng.
Tề Thái Hậu dùng hết thủ đoạn cũng không có người nhuyện ý cầu tình trước mặt Lưu Tứ.
......
Ngu Hạ bên này lúc tỉnh lại phát giác nơi nàng ngủ cũng không phải Hoa Âm Cung, càng không phải Phượng Nghi Cung, nơi này giường có chút nhỏ, trong phòng cũng có chút lạnh, không ấm áp như trong cung. Ngu Hạ đắp cái chăn dày mới tinh chăn, trên người mặc áo ngủ, nàng cảm thấy cơ thể không có bao nhiêu sức lực, hô một tiếng “Hà Tuyết”, cũng không có người trả lời.
Ngu Hạ cảm thấy kỳ lạ, Hà Tuyết thường lui tới một tấc cũng không rời, hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy, Hà Tuyết sao không có ở đây? Chẳng lẽ Hà Tuyết có chuyện gì?
Dừng một chút, Ngu Hạ lại kêu: “Xảo Nhụy.”
Xảo Nhụy cũng không xuất hiện, nàng nghĩ chắc là bản thân gọi quá nhỏ, Ngu Hạ vừa muốn kêu thêm một tiếng thì mành bên ngoài bị xốc lên, thanh âm thái giám bên ngoài vang lên: “Hoàng Hậu nương nương.”
Thanh âm này nhòn nhọn tinh tế, Ngu Hạ không quen dùng thái giám, nàng luôn cảm thấy thái giám cũng là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không thích để thái giám hầu hạ bên người.
Nhưng Cảnh Quốc rất nhiều người quan niệm không giống nàng, Lưu Tứ cũng không tin tưởng cung nữ, bên người hắn cơ hồ đều là thái giám được hắn trọng dụng, cho nên an bài người cho Ngu Hạ cũng là thái giám. Ở trong mắt Lưu Tứ, thái giám cùng cung nữ cũng không có gì khác nhau, đều là nô tài hầu hạ chủ từ mà thôi. Rất nhiều phi tần cũng nghĩ như vậy, bọn thái giám sức lực lớn, làm việc gì cũng tiện, dù sao cũng không phải nam nhân, so cung nữ còn được trọng dụng hơn.
Ngu Hạ cũng không có xốc lên màn, nàng ở bên trong, có chút rầu rĩ, trầm mặc một lát Ngu Hạ mới nói: “Nơi này là chỗ nào? Hà Tuyết cùng Xảo Nhụy đâu? Ta muốn gặp các nàng.”
“Hai vị cô nương đều ở trong cung, Hoàng Hậu nương nương ngài ở ngoài cung, bệ hạ nói bên này thú vị, để bọn nô tài bồi nương nương ở bên này chơi mấy ngày.”
Ngu Hạ nói: “Bệ hạ đâu?”
“Bệ hạ hồi cung, ngài ấy có chuyện gấp, trong triều nhiều chính sự.”
Ngu Hạ lười nhác lại nằm trở về, chỉ có một mình nàng, Lưu Tứ cũng không ở bên này, vậy làm sao đi chơi? Một chút cũng không vui.
Ngu Hạ trở mình: “Ngươi kêu cung nữ vào đây.”
An bài ở bên này đều là thái giám, hơn nữa đều có chút thân thủ, tùy thời tùy khắc đều có thể bảo hộ Ngu Hạ, cung nữ cơ hồ không có thân thủ tốt. Tên này thái giám cũng không rõ Ngu Hạ đang rối rắm cái gì, hắn nói: “Bên này không có cung nữ, nương nương xem chúng nô tài như cung nữ sai sử là được.”
Ngu Hạ nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đặt quần áo ở mép giường đi, chờ lát nữa ta tự mình mặc, không cần làm phiền ngươi.”
Nàng đã nói như vậy, thái giám cũng không tiện nói thêm gì, hắn lui xuống.
Ngu Hạ xốc màn lên, cầm quần áo sột sột soạt soạt mặc vào. Bên này không ấm áp như trong cung, bởi vậy Ngu Hạ cần phải mặc nhiều quần áo chút.
Nàng mặc xong quần áo mới kêu thái giám tặng mang nước vào rửa mặt.
Tên thái giám này thoạt nhìn trắng trắng nộn nộn, đại khái không đến hai mươi tuổi, là con nuôi Lý Đại Cát, gọi là Lý quý, Lý quý nói: “Nô tài búi tóc lên cho nương nương.”
Ngu Hạ cũng không tin tay nghề thái giám, nàng nói: “Ngươi để lược ở đó đi, ta tự mình làm là được rồi.”
Lý quý cũng cảm thấy nương nương quá ngượng nghịu rồi, bất quá ngượng nghịu cũng có chút đáng yêu. Hắn nói: “Nô tài lúc trước thường hầu hạ bệ hạ, bệ hạ tin nô tài cho nên mới để nô tài ở đây hầu hạ nương nương, nương nương cứ việc yên tâm. Thái Hậu nương nương rửa mặt chải đầu còn có mấy thái giám chăm lo, tay nghề bọn nô tài không kém hơn cung nữ.”
Ý tứ đại khái là như thế này, chính là ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Ngu Hạ theo bản năng bài xích người không quen, nàng nhẹ giọng nói “Ta biết, ta tự làm được.”
Lý quý cũng không dám nói thêm gì, đành phải ở một bên nhìn Hoàng Hậu nương nương chải đầu. Lưu Tứ không có để Hà Tuyết tới đây, hắn là lo lắng nhất thời sơ sẩy, vạn nhất Hà Tuyết thông qua con đường nào đó cùng người Lan Quốc cấu kết, thừa dịp trong khoảng thời gian này đem Ngu Hạ mang đi liền không tốt. Xảo Nhụy làm cung nữ tuy rằng thành thật, cũng tra cũng không được gì, cũng sợ có người của Thái Hậu dấu quá sâu. Cho nên lần này bên người Ngu Hạ đều là người của Lưu Tứ.
Lý quý hầu hạ Lưu Tứ làm một chút việc, thời gian hắn ở trước mặt Lưu Tứ không ngắn, ngày thường cũng có thể xem mặt đoán ý hiểu biết Lưu Tứ. Cung nữ thái giám Tử Thần Điện kỳ thật đều biết, bệ hạ đối Hoàng Hậu cảm tình không giống bình thường. Hoàng Hậu nương nương là người Lan Quốc, lời nói cử chỉ đều cùng Cảnh Quốc bất đồng, Nguyên Hi Đế thích nàng đại khái là bởi vì nàng mỹ mạo không tầm thường đi.
Ngu Hạ ngồi ở trước gương trang điểm, nàng cũng biết tự búi tóc, chỉ là rất ít khi làm, bởi vì tóc vừa dài vừa nhiều, mỗi lần tự mình búi lên đều vô cùng mỏi tay.
Trong gương da thịt nàng trắng nõn như tuyết, tóc dài đen nhánh như mực, chải mười lăm phút, nàng mới dùng cây trâm búi lên.
Ngu Hạ cũng có chút đói bụng, Lý Quý kêu người đem đồ ăn bày lên, bày hết một bàn. Bên này cũng không có ngự trù, đều là bọn họ từ đại tửu lâu mua về, đầu bếp tửu lầu làm tuy rằng hương vị không thể so được với đầu bếp trong cung, nhưng là hương vị cũng không tệ. Bởi vì không biết khẩu vị Ngu Hạ, Lưu Tứ đối Ngu Hạ lại vô cùng hào phóng, cho nên đám người Lý Quý mua mỗi món một phần về.
Nàng gắp mấy món, Ngu Hạ ăn ít, rất mau liền ăn no, dùng khăn nhẹ nhàng lau chùi khóe môi, Ngu Hạ lại nhìn nhìn trên bàn, đồ ăn trên bàn thoạt nhìn đều như là chưa từng dùng qua, bởi vì thật sự quá nhiều, nàng mỗi món gắp một đũa, lại ăn một ít cơm cũng đã no rồi.
Ngu Hạ nói: “Lần sau không cần mua nhiều đồ ăn như vậy, ta thích món canh này, còn có cái kia, măng ti này ta cũng thích, lần sau chỉ cần chuẩn bị ba món thôi. Dư lại các ngươi tự chia ra ăn đi.”
Ngay từ đầu đã biết ăn không hết, nàng dùng đũa sạch gắp đồ ăn vào trong chén, sau đó lại dùng đũa cua mình ăn, cho nên đồ ăn đều còn sạch sẽ.
Quý nhân trong cung thường đều đem đồ ăn dư ban thưởng cho nô tài, đám thái giám bọn họ đi theo bên cạnh Lưu Tứ, cho tới nay đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc mặt rồng giận dữ liền rớt đầu, nhìn đến Ngu Hạ tính tình nhu thuận như thế, trong lòng cũng có thể phỏng đoán đến ra vì sao bệ hạ thích Hoàng Hậu như vậy.
Một mỹ nhân ôn nhu như vậy, thích cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Ngu Hạ ăn no, như cũ nhớ Lưu Tứ, bọn thái giám đều nói Lưu Tứ vội, nàng thật vất vả mới có thể ra cung một chuyến, phải thả lỏng tâm tình một chút.
Tuy rằng thiếu Lưu Tứ, nhưng cũng có chút thú vị, Ngu Hạ thực mau cũng thích ứng, nàng cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không vô cớ gây rối muốn bệ hạ trăm công ngàn việc tùy thời tùy khắc đều ở bên cạnh nàng.
Một ngày sau, Ngu Hạ mới cảm thấy bên này nhàm chán, một người để nói chuyện cũng không có, cho nên kêu mấy thái giám bồi nàng đi ra ngoài một chút.
Chỗ này là bên trong ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh, khung cảnh bên ngoài cũng bình thường, chính là một ngôi nhà bình thường, sau khi đi vào mới có thể phát hiện bên trong bố trí thập phần phú quý. Ngu Hạ nhìn mấy thứ trân quý đã quen, nàng cũng không thấy có gì lạ, chỉ cảm thấy bên này không thoải mái bằng trong cung.
Phong tục Cảnh Quốc mở mang, ngày mùa hè nữ tử có thể mặc quần áo lộ ra thon dài cổ, ở kinh thành quý phụ nhân mặc áo lộ ra xương quai xanh cùng khe ngực, nữ tử ra cửa cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Chỉ là đám thái giám cẩn thận, bọn họ không chỉ một đám mặc thường phục, còn dán râu giả lên mặt, làm bộ là người hầu của Ngu Hạ, hơn nữa Lý Quý còn đội mũ có rèm lên cho Ngu Hạ. Dung nhan Ngu Hạ quá mức đáng chú ý, trong kinh thành có không ít công tử ăn chơi trác táng, bọn họ không biết thân phận Ngu Hạ, khó tránh khỏi tên nào mắt mù tiến lên.
Cho dù từ đầu đến chân bị vây quanh đến kín mít, người khác cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân.
Lý quý cùng một đám người một tấc bảo hộ không rời, chỗ tối còn có không ít cao thủ. Ban ngày trong thành người nhiều, Lý Quý mang theo Ngu Hạ tới một tửu lầu người bình thường không thể vào được, tiếng ca của cô nương hát rong trong tửu lầu phá lệ dễ nghe, rất nhiều người vào tửu lầu giá trên trời này uống trà, kỳ thật chính là vì nghe cô nương ca hát.
Ngu Hạ ngồi xuống một chỗ ấm áp, trong tay cầm một cái lò sưởi tay tinh xảo, cô nương đã bắt đầu ca hát, nàng lại nghe bàn bên cạnh có vị phụ nhân đang nói chuyện: “...... Tối hôm qua Tề gia xảy ra đại sự, nhà các ngươi có đi dự tiệc Tề gia hay không? Nghe nói người dự tiệc đều gặp phải tai ương.”
“Xảy ra chuyện gì? Trấn Quốc Công chính là ông ngoại bệ hạ, nhà bọn họ có thể có chuyện gì? Nhà ta hình như có người qua đó......”
Ngu Hạ nghe cũng không rõ ràng, nàng nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi Lý Quý: “Tề gia có thể xảy ra chuyện gì?”
Việc trong triều Lý Quý cũng không có tiện xen mồm, hắn nói: “Nương nương không cần quan tâm chuyện này, bệ hạ cũng sẽ không hy vọng ngài chú ý tới mấy thứ này. Tề gia mặc kệ ra chuyện gì, bệ hạ đối ngài sủng ái đều không thể thiếu.”
Ngu Hạ nhìn về phía cô nương đang hát, tiếng ca quanh quẩn trong tửu lầu: “Hồng nhan ba tháng mùa xuân, năm xưa một đáo hoa...... Triều kỵ loan phượng đến bích lạc, mộ thấy ruộng dâu sinh bạch sóng......”
Nàng nói: “Bệ hạ bên này đã xảy ra chuyện gì, ta một mực đều không biết, hắn vui sướng hoặc là thống khổ ta cũng không biết, chính là cảm thấy áy náy thôi, bệ hạ có thể chiếu cố ta mọi mặt, ta lại không thể vì hắn phân ưu giải nạn.”
Lý Quý biết được, người giống như Lưu Tứ kỳ thật không cần người khác vì hắn phân ưu giải nạn, hắn là một người cao ngạo, việc gì cũng tự mình xử lý, Ngu Hạ tựa hồ vẫn còn phiền muộn, chống cằm cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Biết được Ngu Hạ mất đi ký ức chỉ có vài người, nhưng người Tử Thần Điện cơ hồ đều biết được, bọn họ cũng biết vì sao Ngu Hạ mất trí nhớ. Hiện giờ Ngu Hạ cảm thấy phiền muộn, cảm thấy không hiểu Lưu Tứ, đại khái là bởi vì nàng không còn nhớ việc gì đi.
Lý Quý đối Lưu Tứ trung thành và tận tâm, hắn tuy rằng sợ hãi Lưu Tứ, cũng là thần phục cùng khâm phục phát ra từ nội tâm.
Lý quý nói: “Nương nương sao phải vì mấy việc này nhọc lòng? Nữ nhân bệ hạ sủng ái nhất vẫn luôn là ngài, ngài ấy không nói ra là vì không muốn nương nương nhọc lòng, có một số việc chỉ có bệ hạ mới có thể xử lý, tương lai chuyện nương nương cần xử lý chính là hậu cung. Bệ hạ thực khó lường, cũng rất vất vả, vì Cảnh Quốc, bệ hạ làm rất nhiều chuyện, ở trong mắt đại thần có lẽ ngài ấy là người tàn bạo, nhưng ở trong mắt bá tánh bệ hạ xác thật là một minh quân. Nương nương chỉ cần đem bệ hạ trở thành trượng phu mà tín nhiệm là tốt nhất rồi, ngài làm tốt việc của mình, chính là vì bệ hạ phân ưu giải nạn.”
Ngu Hạ nghĩ nghĩ.
Đại khái cũng là như vậy. Nhớ không nổi quá khứ cũng không có quan hệ gì, nàng tín nhiệm Lưu Tứ, nhìn Lưu Tứ hiện giờ vô cùng tốt với nàng, Ngu Hạ cũng nên toàn tâm toàn ý học cách làm một Hoàng Hậu, không làm mất thể diện hắn.
Nàng rũ mắt xuống, bất quá chỉ mấy ngày không gặp nàng cũng có chút nhớ Lưu Tứ.