-
Chương 9
Chiêm Chỉ Tĩnh không hiểu, vì sao rõ ràng coi Phương Bách Hâm là “bạn bè”, nhưng chiến tranh lạnh với anh, thấy cô gái khác nằm trên giường anh, trong lòng lại đau khổ đến mức hô hấp cũng khó khăn, ngực thoáng như bị kim châm? Cô không hiểu….
Mà dù cô có về quê, ở thành phố làm việc mười năm, chỉ ngẫu nhiên nghỉ dài hạn mới về quê, trong lòng những đứa bé ở quê cô luôn đứng nhất. Mỗi lần cô về quê, cho dù cháu nhà mình hay đứa bé nhà hàng xóm luôn vô cùng vui vẻ quấn quít cô, cô à, muốn cô đi chơi cùng chúng nó.
Cô cùng những bé nam bắt giun, bắt chuột đồng, cũng cùng các bé gái chơi nhảy dây, nhảy ô, từ sáng đến chiều đều ở cạnh bọn trẻ, hiển nhiên được gọi là vua trẻ con.
“Anh còn nghĩ em sẽ không về!” Chiêm Vĩnh Văn mỉm cười nhìn em gái đi vào phòng khách, chế nhạo nói.
Hôm nay là thứ bảy, bọn nhỏ không cần đến trường, cho nên sáng sớm đã ầm ĩ kéo Chiêm Chỉ Tĩnh đi chơi. Mà mỗi ngày, ngoài thời gian ăn trưa mới thấy cô, còn lại cũng không biết “buông thả” ở đâu.
“Em mệt rồi!” Chiêm Chỉ Tĩnh không để ý hình tượng ngã xuống ghế trúc.
Chiêm Vinh Văn cười to. “Theo giờ tiêu chuẩn của Trung Nguyên, mới mười lăm giờ bốn lăm phút, còn hai tiếng nữa em mới có thể nghỉ ngơi.”
“Em đã nói với bọn tiểu quỷ, em muốn nghỉ ngơi.” Chiêm Chỉ Tĩnh giơ cờ đầu hàng, hiện tại thể lực cô kém xa tinh lực dồi dào của bọn trẻ.
“Sao lại không?” Chọc chọc má em gái, đây là thói quen từ nhỏ, sửa cũng không được.
Chiêm Chỉ Tĩnh hất ngón tay trên má ra. “Nếu là anh, em tin chắc chắn không chịu nổi qua giữa trưa.” Cô cảm thấy mình đã rất lợi hại!
“Anh thừa nhận.” Chiêm Vinh Văn nhún vai, hào phóng thừa nhận. Anh tình nguyện dùng sức lực dư thừa đó với vợ yêu, còn chuyện chơi với trẻ con….. vừa phải là tốt rồi.
Thấy Chiêm Vinh Văn nói thẳng, Chiêm Chỉ Tĩnh á khẩu không trả lời được. Sao lại trở nên sảng khoái như vậy? Trước kia không phải anh đều tìm cơ hội cãi nhau với cô sao?
“Sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm anh, anh ngại.” Chiêm Vĩnh Văn đầy tự tin nhếch miệng với Chiêm Chỉ Tĩnh, làm Chiêm Chỉ Tĩnh rùng mình, chà mạnh cánh tay.
“Da mặt anh thật dày!”
“Nhưng anh nói thật.” Chiêm Vinh Văn không ngượng ngùng mà nói.
Chiêm Chỉ Tĩnh lườm anh. “Đúng rồi, Linh Lan đâu? Sao không thấy cậu ấy?”
“Không biết cô ấy với chị dâu hai của em thần bí cái gì, đang tranh trong phòng nói chuyện.” Nói đến đây, Chiêm Vinh Văn ai oán. Anh định trải qua buổi chiều ngọt ngào với vợ yêu, nhưng suy nghĩ này lại bị chính vợ mình không lưu tình mà phá huỷ.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn vẻ mặt đau khổ của anh trai, không hề đồng tình mà cười to. “Anh xứng đáng bị chị dâu đá khỏi cửa!”
“Hừ!” Chiêm Vinh Văn bĩu môi.
Cảm thấy thể lực hồi phục, Chiêm Chỉ Tĩnh nhảy khỏi ghế trúc, đi ra ngoài.
“Em lại muốn đi?” Không phải nói mệt?
“Ra ngoài đi dạo.” Chiêm Chỉ Tĩnh cũng không quay đầu lại nói. “Nói với mẹ hộ em, trước bữa tối em sẽ về.”
Chiêm Vinh Văn nhìn bóng lưng của em gái, lấy tay cào tóc, đúng lúc vợ yêu kết thúc “cuộc tụ họp của phụ nữ”, đi đến phòng khách.
“A, Chỉ Tĩnh không có nhà?” Rõ ràng cô nghe thấy giọng em chồng mà!
Chiêm Vinh Văn cười toe toét đứng len, tiến đến giữu eo vợ. “Con bé muốn ra ngoài đi dạo…….. Chúng ta cũng ra ngoài đi dạo có được không?”
“Đi dạo cả ngày, không thấy chán sao?” Hồ Dung Gia yêu kiều cười khanh khách.
“Em nghĩ sao?” Chiêm Vinh Văn hôn lên má vợ.
“Nhưng em đã đồng ý với Linh lan, lát nữa sẽ dạy em ấy làm móng giò kho….. Em ấy nói mỗi lần em ấy làm móng giò kho đều không ngon.”
“Không hoãn được à?” Chiêm Vinh Văn suy sụp xụ mặt.
“Không được…… Đúng rồi, mấy ngày nay tâm trạng Chỉ Tĩnh có tốt lên không?” Hồ Dung Gia hỏi. Em chồng luôn đầy sức sống, nhưng chiều tối ba ngày trước đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, biểu cảm trên mặt làm cả nhà họ lo lắng không thôi.
“Ai biết?” Chiêm Vinh Văn nhìn sân của tứ hợp viện.
“Đừng gạt em là anh không lo lắng.” Hô Dung Gia nháy mắt mấy cái, hiểu rõ tình vịt chết cứng mỏ, chỉ biết lo lắng trong lòng của chồng.
“Nhìn qua có lẽ đã tốt hơn, hơn nữa hẳn đã quyết định việc giò đó, ánh mắt khác mấy hôm trước, thay đổi rất nhiều.” Bị vợ nhìn thấu, Chiêm Vinh Văn không thoải mái gãi má, không được tự nhiên nói sự quan sát mấy ngày nay.
Hồ Dung Gia mở lớn mắt. “Mẹ cũng nói vậy!”
“Thật sao?”
“Thì ra anh còn lo lắng hơn em tưởng!” Hồ Dung Gia huých khuỷu tay lên ngực chồng, sau đó nhìn khuôn mặt ngăm đen của anh nổi lên màu sắc kỳ lạ.
“Anh chỉ quan sát, cũng không phải lo lắng.” Chiêm Vinh Văn “Hừ” một tiếng.
“Sao không chịu thừa nhận?” Tiếp tục chế nhạo.
Chiêm Vinh Văn hất đầu, không thừa nhận là không thừa nhận.
Ai quan tâm con nhóc ngang tàng kia!
Phương Bách Hâm dựa vào địa chỉ Tôn Mai Phượng đưa cho, thật vất vả mới tìm được thôn nhỏ này. Ở đây mỗi căn nhà đều là tứ hợp viện từ xưa, khoảng cách không san sát như đô thị, mà rải rác khắp nơi. Nhưng mà như vậy, anh vẫn thấy người gai không vì khoảng cách mà xa lạ, ngược lại rất nhiệt tình, ngồi dưới đại thụ hóng gió nói chuyện phiếm.
Mỗi khi anh chạy qua một nhóm người già, ba đến năm bà lão ngồi nói chuyện, họ đều nhiệt tình vẫy tay với anh, cũng không quan tâm có quen hay không.
Cuối cùng, anh cũng tìm được nhà Chiêm Chỉ Tĩnh. Anh để xe phơi nắng ngoài sân, đầu không ngừng nhớ lại những lời Tôn Mai Phượng nói với anh –
Cô ấy nói, đây là lần đầu tiên Chiêm Chỉ Tĩnh đau khổ vì đàn ông.
Cô ấy nói, trước khi cô ấy về Nam Đầu tìm Chiêm Chỉ Tĩnh, phải xác nhận tình cảm của anh, để xem tiếp theo cô ấy sẽ làm gì.
Tuy đoạn đối thoại chỉ ngắn ngủi nửa tiếng nhưng Phương Bách Hâm
Lại cảm thấy còn mệt hơn việc làm ba ngày ba đêm, cũng hoàn toàn hiểu tình cảm của Chiêm Chỉ Tĩnh đã cao hơn “bạn bè” – anh tin rằng, nếu lúc ấy không để Tôn Mai Phượng tin, ngoài việc cô ấy sẽ không nói cho anh biết Chiêm Chỉ Tĩnh đi đâu, mà còn nhân “sự hiểu lầm” này khiến Chiêm Chỉ Tĩnh buông tha anh – nhưng may mắn, mệt mỏi đáng giá.
Phương Bách Hâm di động chân dài, sau khi khoá xe, đi thẳng về phái cửa.
Đứng trước cửa là một người đàn ông khôi ngô cao xấp xỉ Phương Bách Hâm, đối phương khoang hai tay, dò xét từ đầu đến chân người lạ chưa từng gặp.
“Xin chào, cho hỏi Chỉ Tĩnh có nhà không?” Phương Bách Hâm đứng lại, nhìn thẳng người đàn ông.
“Anh tìm Chỉ Tĩnh có chuyện gì?’ Người đàn ông thân thiết nhếch miệng, nhưng cơ bắp lại căng cứng.
“Tôi và cô ấy có chút hiểu lầm, cho nên muốn nói chuyện với cô ấy.” Phương Bách Hâm nói.
“Hả?” Người đàn ông tràn ngập hứng thú hếch mày. “Anh có quan hệ gì với nó?”
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai?” Người đàn ông càng cười tươi hơn, cuối cùng còn nhiệt tình như an hem trong nhà mà khoác vai Phương Bách Hâm. “Tôi là anh hai của Chỉ Tĩnh – Chiêm Vinh Văn. Còn con bé kia……. Con bé vừa ra ngoài, bây giờ không ở nhà.”
Phương Bách Hâm nghe vậy, cũng không thất vọng. “Vậy xin hỏi bác trai Chiêm, bác gái Chiêm có nhà không? Có thể làm phiền chút không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Chiêm Vinh Văn vội vàng gật đầu, sau đó hét lớn: “Ông nội – ba mẹ — bạn trai Chỉ Tĩnh đến nhà!”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Chiêm yên tĩnh nhất thời gà bay chó sủa, cực kỳ náo nhiệt.
Chiêm Chỉ Tĩnh ngồi một mình trên bãi cỏ trước rừng trúc, nhìn cảnh phía xa. Nơi này là căn cứ bí mật của bốn bọn cô, phải đi qua rừng trúc rậm rạp mới có thể đến đây, đây là chỗ các cô vô tình phát hiện.
Cô ngồi không nhúc nhích, hai mắt lộ ra ánh sáng kiên định.
Qua mấy ngày suy nghĩ cùng bình tĩnh, cô hiểu được Phương Bách Hâm rất quan trọng với cô, hơn nữa vì ngu ngốc trưa kia của mình mà buồn cười – rõ ràng Phương Bách Hâm quan trọng với mình như thế, vì sao cô dám coi anh là bạn bè bình thường?
Đây là kết quả Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng tìm hiểu nội tâm của mình.
Trước kia tình cảm lưu luyến, cô cũng không hoàn toàn hiểu, hiểu lầm coi tình yêu thành tình bạn thân thiết, cho nên trái tim của đối phương.
Đối tượng, mới có thể không dao động vẫy tay chúc phúc người ta.
Ngay cả không bị thương, lại tạo thành tâm lý, tiềm thức sợ hãi “yêu đương”. Bởi vậy, khi cô chân chính “yêu đương” thì không ngừng dùng lý do phủ nhận thích – thậm chí là yêu — Phương Bách Hâm, chính là rất sợ có ngày Phương Bách Hâm đột nhiên đưa một cô gái khác đến, nói với cô, đây mới là người thật sự trong lòng anh, trước kia nói thích cô, yêu cô chỉ đơn giản là hiểu lầm……….
Đã biết trong lòng rốt cuộc sợ cái gì, Chiêm Chỉ Tĩnh chọn cách đi về phía nó, vượt qua nó – đây là tính cách của cô, điều đầu tiên ông nội Chiêm dạy con cháu nhà họ Chiêm.
Tuy rằng cô vẫn lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện đó – thậm chí cô đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp nằm trên giường anh – nhưng còn chưa tìm Phương Bách Hâm xác nhận, vẫn còn khả năng không phải!
Không sai, quả thật Chiêm Vinh Văn nói đúng, trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh đã có quyết định! Cô quyết định, bất luận gặp việc gì, cho dù quấn lấy Phương Bách Hâm đến chết, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi Phương Bách Hâm!
Phía sau truyền đến tiếng chân đạp lên cỏ, đầu Chiêm Chỉ Tĩnh cũng không quay lại.
“Linh Lan, mình đã quyết định, ngày mai sẽ về, việc đầu tiên là muốn tìm Phương Bách Hâm hỏi rõ cô gái kia là ai……. Tuy rằng nói mắt thấy là bằng chứng, nhưng có khi mắt sẽ bị che mờ, làm cho người ta hiểu lầm, cho nên mình muốn hỏi Phương Bách Hâm, sau đó nói cho anh ấy biết, mình thích anh ấy, chuẩn bị muốn theo đuổi anh ấy, muốn anh ấy chuẩn bị thật tốt.”
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh lộ ra tia sáng, nắm chặt hai tay, hiện tại mây đen nặng nề trong lòng đã hoá thành hư không.
“Không cần ngày mai, bây giờ anh đã biết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Chiêm Chỉ Tĩnh quay đầu lại, thấy người đàn ông mình vừa thề sống chết sẽ theo đuổi đứng trước mặt.
“Sao anh lại ở trong này?” Chiêm Chỉ Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến suýt cắn lưỡi.
“Vì em ở trong này.” Phương Bách Hâm cảm thấy mặt mũi mình đang cười, ngay cả tế bào cũng vì lời nói vừa rồi của cô mà nhảy nhót không thôi, mệt mỏi mấy ngày qua bị quét sạch. “Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, cô gái hôm đó em thấy là em gái anh.”
“Em gái anh?”
“Anh đã nói với em, anh có một em gái là nghệ thuật gia chạy khắp nói?” Phương Bách Hâm nói, thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, mới nói tiếp, “Hôm đó con bé từ Nhật về Đài Loan, vào ban đêm chơi xấu ở lại nhà anh, sau đó không cẩn thận ngủ trên giường anh.”
“Thì ra là thế.’ Chiêm Chỉ Tĩnh tỉnh ngộ.
“Em không nghi ngờ?” Dễ dàng tin lời anh nói như vậy?
“Anh sẽ lừa em sao?”
“Anh nghĩ em sẽ cuồng loạn như những cô gái khác?”
“Em như vậy không tốt à?”
“Anh thích em như vậy.”
Hai người im lặng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Chiêm Chỉ Tĩnh mới mở miệng.
“Bách Hâm, em muốn xin lỗi anh, thật xin lỗi lần trước nói những lời không nên nói………..” Cô thành tâm thành ý.
“Anh chỉ nhớ vừa rồi em nói, em thích anh, hơn nữa chuẩn bị theo đuổi anh………” Phương Bách Hâm đi đến cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh, cánh tay cường tráng duỗi ra, ôm lấy cô vào lòng, sau đó không chờ đợi được nâng cằm cô lên, phủ lên môi cô, tiến hành trận bão môi lưỡi dây dưa.
Bọn họ dùng thân mật tiếp xúc nhau, truyền đạt tiếng lòng lẫn nhau.
“Bách Hâm, đột nhiên em rất muốn…….” Hơi thở Chiêm Chỉ Tĩnh bất ổn.
“Ở nơi này có khách sạn không?” Anh hôn nhỏ lên môi cô gái anh yêu say đắm, hôn lên cái trán đầy đặn, cái mũi cao thẳng tắp, cánh môi thơm ngọt ngon miệng, lại đi xuống cằm nhọn. Không chỉ có cô, anh cũng thế.
Chiêm Chỉ Tĩnh ngửa cổ, để Phương Bách Hâm hôn lên, hai tay vuốt ve trên người anh.
Trời ạ, bây giờ cô rất muốn anh! Không chỉ là nhu cầu thân thể, lòng cô cũng hò reo hy vọng dùng thân thể để chứng minh!
“Chỉ Tĩnh…… Có khách sạn không?” Không nghe thấy Chiêm Chỉ Tĩnh trả lời, Phương Bách Hâm ngăn cánh tay nhỏ bé đang cởi áo sơ mi anh, lại hỏi lần nữa.
Chiêm Chỉ Tĩnh liếc anh, vươn lưỡi mềm, giống như động vật nhỏ hôn âu yếm chủ nhân, lướt qua cổ họng Phương Bách Hâm.
“Đừng như vậy, anh sẽ không nhịn được………” Phương Bách Hâm cắn răng. Lúc trước ở văn phòng làm tình vì anh khẳng định sẽ không bị rình mò mới làm, nhưng hiện tại không giống, anh không quen thuộc nơi này, không thể khẳng định rốt cuộc có bị người ta nhìn thấy cơ thể cô hay không!
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khẽ, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hai tay trượt xuống, chuẩn xác nắm lấy phân thân của Phương Bách Hâm, làm anh hít một hơi.
“Chiêm, Chỉ, Tĩnh –” Phương Bách Hâm dùng sức giữ cánh tay xấu xa trên người. Sao cô gái này có thể dùng vẻ mặt quyến rũ như vậy, làm chuyện tà ác như vậy?
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh long lanh như đá quý lấp lánh.
“Vừa rồi Linh Lan đưa anh đến? Cậu ấy đâu?”
“Về rồi.” Lúc nãy thấy bóng lưng Chiêm Chỉ Tĩnh, Triệu Linh Lan đã nói cô về để làm móng giò.
“Vậy là tốt rồi, nơi này không có ai đến, hơn nữa rất kín đáo, em cam đoan….” Chiêm Chỉ Tĩnh nói làm vẻ mặt Phương Bách Hâm buông lòng, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó.
“Không được, anh……. không mang áo mưa nhỏ.” Từ khi có Chiêm Chỉ Tĩnh, anh tập quán tính sẽ để một cái áo mưa nhỏ trong bóp, vừa rồi anh cho rằng sẽ không dùng đến, cho nên để bóp trong xe. Thật đáng chết, sớm biết như thế, sẽ không làm vậy!
“Không sao, đừng bắn vào trong là được.” Chiêm Chỉ Tĩnh hôn lên yết hầu của Phương Bách Hâm, hai tay cởi nút quần anh.
“Em chắc chứ? Anh không muốn làm tổn thương em.” Vì khiêu khích của cô mà Phương Bách Hâm hơi thở hơi bất ổn.
“Chắc chắn…….. Hâm, hiện tại em muốn anh……. rất rất muốn….. làm ơn…….” Cô kéo khoá quần xuống, vứt quần lên bãi cỏ.
Thấy cô nói vậy, băn khoăn của Phương Bách Hâm lập tức tan thành mây khói, kỳ thật anh cũng rất muốn cô, để an ủi cảm giác như ở địa ngục ba tuần nay.
Lúc anh chuẩn bị chạm vào thân thể mềm mại đáng yêu của Chiêm Chỉ Tĩnh, lại bị Chiêm Chỉ Tĩnh ngăn cản.
“Đừng động, để em hầu hạ anh.” Cô vừa nói vừa ngồi xổm xuống, hai chân quỳ trên mặt đất, tầm mắt vừa vặn đối diện chỗ Phương Bách Hâm phồng lên.
“Trời ạ! Em…….”
“Không hy vọng em làm vậy?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhếch miệng, ngửa đầu nhìn Phương Bách Hâm.
“Đương nhiên không phải!” Hành động của cô làm Phương Bách Hâm hưng phấn lại chờ mong.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khanh khách, dùng tốc độ rùa bò, từ từ kéo quần tam giác màu đen bằng vải bị phồng lên.
Thứ to lớn đỏ đậm nhảy ra, run run giữa không trung.
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh chớp cũng không chớp, lần đầu tiên nhìn dần phân thân đàn ông như vậy. Thoạt nhìn nó rất dữ tợn! Cả vật thể đỏ sậm, mơ hồ nhìn thấy chòm lông màu đen ở trên, nam tinh vừa khó coi vừa xinh đẹp, hoàn toàn hiện ra.
“Làm sao vậy?” Phương Bách Hâm cúi đầu, mũi thở nhanh.
Chiêm Chỉ Tĩnh nuốt nước miếng. “Nó……. Thật lớn.”
Ngay lúc cô nói, thứ màu đỏ lại dao động một chút.
“Nó đang nhảy!” Chiêm Chỉ Tĩnh mở lớn mắt.
“Vì nó rất vui khi em nói vậy.” Cổ họng Phương Bách Hâm như gầm rú ba ngày ba đêm, rất khàn đặc. “Làm đi, dùng tay vuốt ve nó……..”
Chiêm Chỉ Tĩnh vươn hai tay, chậm rãi cầm phân thân của Phương Bách Hâm trong tay.
Thật không hiểu nổi, nhìn bề ngoài nó dữ tợn, chạm đến lại nóng bỏng như thế, giống như một cái chày sắt dài, bên ngoài dùng tơ tằm hảo hạng mà tạo thành vật thể, rất mâu thuẫn với tưởng tượng.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhớ đã từng xem CD tình sắc, dựa theo động tác của nữ chính, bắt đầu di động hai tay mình.
Tuy cô không chắc chắn rốt cuộc mỗi động tác trong CD tình sắc có tác dụng với Phương Bách Hâm hay không, nhưng cô vẫn cố nhớ lại, vì để Phương Bách Hâm vui vẻ.
Mười ngón tay cô cụp lại, dùng lòng bàn tay vuốt ve nam tình, thỉnh thoảng dùng ngón cái gẩy cái lỗ tròn nhỏ trên đỉnh, rồi đi xuống, đến chỗ hai quả tròn, lấy tay nhẹ nhàng đỡ lấy, buông, lại đỡ lấy……..
Phương Bách Hâm không tự chủ than nhẹ, nhìn phân thân của mình được cô âu yếm vuốt ve, loại thường thức này thật đáng hưởng thụ, làm anh cực kỳ sảng khoái.
Chiêm Chỉ Tĩnh vuốt ve từng chỗ, hai tay trượt về phái trước, sau đó mở ra, lại nắm chặt vào lòng bàn tay, lặp lại vài lần, sau đó bắt đầu xoay tròn.
Phương Bách Hâm rên càng nhiều, thậm chí xen lẫn tiếng gầm nhẹ thống khổ.
“Bảo bối……….” Anh thô lỗ giữ lấy vai Chiêm Chỉ Tĩnh. Động tác của cô làm anh vừa thoải mái vừa đau khổ.
Người đàn ông rên rỉ làm trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh hứng khởi, không nghĩ rằng cô cũng có thể làm Phương Bách Hâm phát ra tiếng như vậy, điều này làm cô cảm thấy thành tựu.
Tầm mắt cô từ dương vật trong tay chuyển lên vẻ mặt Phương Bách Hâm, mặt anh đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, biểu cảm giống như thoải mái lại rất khổ sở.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười tươi, vươn lưỡi mềm ra, liếm môi, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vật đỏ đậm của Phương Bách Hâm, cúi đầu, đưa mặt đến gần thứ cứng rắn to lớn đó. Đầu tiên cô dùng má vuốt ve, cảm nhận sự nóng bỏng của anh, sau đó ngay lúc Phương Bách Hâm nín thở dùng lưỡi lướt qua đỉnh đầu của anh.
“A……….” Một hồi run rẩy làm phân thân của Phương Bách Hâm nảy theo. “Tiểu yêu nữ này………”
Anh chưa bao giờ biết cô lại biết kỹ thuật quyến rũ đó.
“Em muốn ăn anh……..” Chiêm Chỉ Tĩnh liếc nhìn Phương Bách Hâm, tuyên cáo.
Phương Bách Hâm đặt tay lên gáy cô.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khẽ, hé miệng, thật sự ngậm phân thân của anh vào trong!
Cô mút lấy, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua phân thân nóng bỏng, lại liếm như liếm kẹo que.
“Thật lợi hại…….. Nó còn to hơn……..” Chiêm Chỉ Tĩnh nói không rõ, hai tay cũng không chịu yếu thứ, dò xét trên nam tính, dùng lực nhẹ cầm nắm vuốt ve.
“Bảo bối, em có thể mạnh hơn…… A….. Tốt lắm, chính là như vậy……. miệng của em giỏi quá……..” Phương Bách Hâm thoải mái mà tán thưởng, mười ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của Chiêm Chỉ Tĩnh, mê loạn xoa lung tung.
Chiêm Chỉ Tĩnh thu chặt khoang miệng, thả lỏng, thu chặt, thả lỏng, sau đó lại hoạt động đầu, hoặc nông hoặc sâu phun ra nuốt vào nam tính của anh.
“Thật thoái mái……. Bảo bối……. Anh không xong rồi…… Miệng của em thật mềm….. Đúng, nhiều hơn chút…….” Phương Bách Hâm hô hấp càng dồn dập.
Bỗng nhiên anh áp đầu Chiêm Chỉ Tĩnh vào mình, làm cây gậy nóng bỏng của mình nhập hết vào miệng cô.
Vì động tác này của anh mà Chiêm Chỉ Tĩnh hơi kinh hãi, nhưng lại chọn phối hợp với anh, mở to miệng mình, cố gắng ngậm hết gậy sắt.
Phương Bách Hâm bắt đầu di động mông mình, không ngừng đâm vào rút ra trong khoang miệng ướt át non mềm.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt! Nhìn chính mình hoạt động trong miệng cô, cảnh tượng dâm mỹ càng làm Phương Bách Hâm điên cuồng.
Bởi vì di động, răng nanh của Chiêm Chỉ Tĩnh thỉnh thoảng ma sát đầu cự vật làm Phương Bách Hâm càng kích thích!
Anh thở hổn hển, cái mông di chuyển nhanh chóng làm Chiêm Chỉ Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ “Ưm ưm” thổng khổ, hai tay đặt trên đùi anh, bị anh va chạm khiến trước mắt đầy sao.
Không lâu sau, tốc độ của Phương Bách Hâm nhanh hơn! Mười ngón tay anh giữ chặt Chiêm Chỉ Tĩnh, cự vật không lưu tình mà nhập vào chỗ sâu nhất trong miệng cô.
“A a a a…… Sắp, sắp đến rồi……” Anh rống lên, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, sau đó đâm sâu ba cái, bỗng đẩy Chiêm Chỉ Tĩnh ra, làm cô ngã quỵ gối giữa hai chân anh, sau đó lỗ tròn trên đỉnh vật to lớn hé ra, chất lỏng màu trắng đục phun ra như suối, vẽ ra một đường mạnh mẽ, rơi trên bãi cỏ….
Mà dù cô có về quê, ở thành phố làm việc mười năm, chỉ ngẫu nhiên nghỉ dài hạn mới về quê, trong lòng những đứa bé ở quê cô luôn đứng nhất. Mỗi lần cô về quê, cho dù cháu nhà mình hay đứa bé nhà hàng xóm luôn vô cùng vui vẻ quấn quít cô, cô à, muốn cô đi chơi cùng chúng nó.
Cô cùng những bé nam bắt giun, bắt chuột đồng, cũng cùng các bé gái chơi nhảy dây, nhảy ô, từ sáng đến chiều đều ở cạnh bọn trẻ, hiển nhiên được gọi là vua trẻ con.
“Anh còn nghĩ em sẽ không về!” Chiêm Vĩnh Văn mỉm cười nhìn em gái đi vào phòng khách, chế nhạo nói.
Hôm nay là thứ bảy, bọn nhỏ không cần đến trường, cho nên sáng sớm đã ầm ĩ kéo Chiêm Chỉ Tĩnh đi chơi. Mà mỗi ngày, ngoài thời gian ăn trưa mới thấy cô, còn lại cũng không biết “buông thả” ở đâu.
“Em mệt rồi!” Chiêm Chỉ Tĩnh không để ý hình tượng ngã xuống ghế trúc.
Chiêm Vinh Văn cười to. “Theo giờ tiêu chuẩn của Trung Nguyên, mới mười lăm giờ bốn lăm phút, còn hai tiếng nữa em mới có thể nghỉ ngơi.”
“Em đã nói với bọn tiểu quỷ, em muốn nghỉ ngơi.” Chiêm Chỉ Tĩnh giơ cờ đầu hàng, hiện tại thể lực cô kém xa tinh lực dồi dào của bọn trẻ.
“Sao lại không?” Chọc chọc má em gái, đây là thói quen từ nhỏ, sửa cũng không được.
Chiêm Chỉ Tĩnh hất ngón tay trên má ra. “Nếu là anh, em tin chắc chắn không chịu nổi qua giữa trưa.” Cô cảm thấy mình đã rất lợi hại!
“Anh thừa nhận.” Chiêm Vinh Văn nhún vai, hào phóng thừa nhận. Anh tình nguyện dùng sức lực dư thừa đó với vợ yêu, còn chuyện chơi với trẻ con….. vừa phải là tốt rồi.
Thấy Chiêm Vinh Văn nói thẳng, Chiêm Chỉ Tĩnh á khẩu không trả lời được. Sao lại trở nên sảng khoái như vậy? Trước kia không phải anh đều tìm cơ hội cãi nhau với cô sao?
“Sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm anh, anh ngại.” Chiêm Vĩnh Văn đầy tự tin nhếch miệng với Chiêm Chỉ Tĩnh, làm Chiêm Chỉ Tĩnh rùng mình, chà mạnh cánh tay.
“Da mặt anh thật dày!”
“Nhưng anh nói thật.” Chiêm Vinh Văn không ngượng ngùng mà nói.
Chiêm Chỉ Tĩnh lườm anh. “Đúng rồi, Linh Lan đâu? Sao không thấy cậu ấy?”
“Không biết cô ấy với chị dâu hai của em thần bí cái gì, đang tranh trong phòng nói chuyện.” Nói đến đây, Chiêm Vinh Văn ai oán. Anh định trải qua buổi chiều ngọt ngào với vợ yêu, nhưng suy nghĩ này lại bị chính vợ mình không lưu tình mà phá huỷ.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn vẻ mặt đau khổ của anh trai, không hề đồng tình mà cười to. “Anh xứng đáng bị chị dâu đá khỏi cửa!”
“Hừ!” Chiêm Vinh Văn bĩu môi.
Cảm thấy thể lực hồi phục, Chiêm Chỉ Tĩnh nhảy khỏi ghế trúc, đi ra ngoài.
“Em lại muốn đi?” Không phải nói mệt?
“Ra ngoài đi dạo.” Chiêm Chỉ Tĩnh cũng không quay đầu lại nói. “Nói với mẹ hộ em, trước bữa tối em sẽ về.”
Chiêm Vinh Văn nhìn bóng lưng của em gái, lấy tay cào tóc, đúng lúc vợ yêu kết thúc “cuộc tụ họp của phụ nữ”, đi đến phòng khách.
“A, Chỉ Tĩnh không có nhà?” Rõ ràng cô nghe thấy giọng em chồng mà!
Chiêm Vinh Văn cười toe toét đứng len, tiến đến giữu eo vợ. “Con bé muốn ra ngoài đi dạo…….. Chúng ta cũng ra ngoài đi dạo có được không?”
“Đi dạo cả ngày, không thấy chán sao?” Hồ Dung Gia yêu kiều cười khanh khách.
“Em nghĩ sao?” Chiêm Vinh Văn hôn lên má vợ.
“Nhưng em đã đồng ý với Linh lan, lát nữa sẽ dạy em ấy làm móng giò kho….. Em ấy nói mỗi lần em ấy làm móng giò kho đều không ngon.”
“Không hoãn được à?” Chiêm Vinh Văn suy sụp xụ mặt.
“Không được…… Đúng rồi, mấy ngày nay tâm trạng Chỉ Tĩnh có tốt lên không?” Hồ Dung Gia hỏi. Em chồng luôn đầy sức sống, nhưng chiều tối ba ngày trước đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, biểu cảm trên mặt làm cả nhà họ lo lắng không thôi.
“Ai biết?” Chiêm Vinh Văn nhìn sân của tứ hợp viện.
“Đừng gạt em là anh không lo lắng.” Hô Dung Gia nháy mắt mấy cái, hiểu rõ tình vịt chết cứng mỏ, chỉ biết lo lắng trong lòng của chồng.
“Nhìn qua có lẽ đã tốt hơn, hơn nữa hẳn đã quyết định việc giò đó, ánh mắt khác mấy hôm trước, thay đổi rất nhiều.” Bị vợ nhìn thấu, Chiêm Vinh Văn không thoải mái gãi má, không được tự nhiên nói sự quan sát mấy ngày nay.
Hồ Dung Gia mở lớn mắt. “Mẹ cũng nói vậy!”
“Thật sao?”
“Thì ra anh còn lo lắng hơn em tưởng!” Hồ Dung Gia huých khuỷu tay lên ngực chồng, sau đó nhìn khuôn mặt ngăm đen của anh nổi lên màu sắc kỳ lạ.
“Anh chỉ quan sát, cũng không phải lo lắng.” Chiêm Vinh Văn “Hừ” một tiếng.
“Sao không chịu thừa nhận?” Tiếp tục chế nhạo.
Chiêm Vinh Văn hất đầu, không thừa nhận là không thừa nhận.
Ai quan tâm con nhóc ngang tàng kia!
Phương Bách Hâm dựa vào địa chỉ Tôn Mai Phượng đưa cho, thật vất vả mới tìm được thôn nhỏ này. Ở đây mỗi căn nhà đều là tứ hợp viện từ xưa, khoảng cách không san sát như đô thị, mà rải rác khắp nơi. Nhưng mà như vậy, anh vẫn thấy người gai không vì khoảng cách mà xa lạ, ngược lại rất nhiệt tình, ngồi dưới đại thụ hóng gió nói chuyện phiếm.
Mỗi khi anh chạy qua một nhóm người già, ba đến năm bà lão ngồi nói chuyện, họ đều nhiệt tình vẫy tay với anh, cũng không quan tâm có quen hay không.
Cuối cùng, anh cũng tìm được nhà Chiêm Chỉ Tĩnh. Anh để xe phơi nắng ngoài sân, đầu không ngừng nhớ lại những lời Tôn Mai Phượng nói với anh –
Cô ấy nói, đây là lần đầu tiên Chiêm Chỉ Tĩnh đau khổ vì đàn ông.
Cô ấy nói, trước khi cô ấy về Nam Đầu tìm Chiêm Chỉ Tĩnh, phải xác nhận tình cảm của anh, để xem tiếp theo cô ấy sẽ làm gì.
Tuy đoạn đối thoại chỉ ngắn ngủi nửa tiếng nhưng Phương Bách Hâm
Lại cảm thấy còn mệt hơn việc làm ba ngày ba đêm, cũng hoàn toàn hiểu tình cảm của Chiêm Chỉ Tĩnh đã cao hơn “bạn bè” – anh tin rằng, nếu lúc ấy không để Tôn Mai Phượng tin, ngoài việc cô ấy sẽ không nói cho anh biết Chiêm Chỉ Tĩnh đi đâu, mà còn nhân “sự hiểu lầm” này khiến Chiêm Chỉ Tĩnh buông tha anh – nhưng may mắn, mệt mỏi đáng giá.
Phương Bách Hâm di động chân dài, sau khi khoá xe, đi thẳng về phái cửa.
Đứng trước cửa là một người đàn ông khôi ngô cao xấp xỉ Phương Bách Hâm, đối phương khoang hai tay, dò xét từ đầu đến chân người lạ chưa từng gặp.
“Xin chào, cho hỏi Chỉ Tĩnh có nhà không?” Phương Bách Hâm đứng lại, nhìn thẳng người đàn ông.
“Anh tìm Chỉ Tĩnh có chuyện gì?’ Người đàn ông thân thiết nhếch miệng, nhưng cơ bắp lại căng cứng.
“Tôi và cô ấy có chút hiểu lầm, cho nên muốn nói chuyện với cô ấy.” Phương Bách Hâm nói.
“Hả?” Người đàn ông tràn ngập hứng thú hếch mày. “Anh có quan hệ gì với nó?”
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai?” Người đàn ông càng cười tươi hơn, cuối cùng còn nhiệt tình như an hem trong nhà mà khoác vai Phương Bách Hâm. “Tôi là anh hai của Chỉ Tĩnh – Chiêm Vinh Văn. Còn con bé kia……. Con bé vừa ra ngoài, bây giờ không ở nhà.”
Phương Bách Hâm nghe vậy, cũng không thất vọng. “Vậy xin hỏi bác trai Chiêm, bác gái Chiêm có nhà không? Có thể làm phiền chút không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Chiêm Vinh Văn vội vàng gật đầu, sau đó hét lớn: “Ông nội – ba mẹ — bạn trai Chỉ Tĩnh đến nhà!”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Chiêm yên tĩnh nhất thời gà bay chó sủa, cực kỳ náo nhiệt.
Chiêm Chỉ Tĩnh ngồi một mình trên bãi cỏ trước rừng trúc, nhìn cảnh phía xa. Nơi này là căn cứ bí mật của bốn bọn cô, phải đi qua rừng trúc rậm rạp mới có thể đến đây, đây là chỗ các cô vô tình phát hiện.
Cô ngồi không nhúc nhích, hai mắt lộ ra ánh sáng kiên định.
Qua mấy ngày suy nghĩ cùng bình tĩnh, cô hiểu được Phương Bách Hâm rất quan trọng với cô, hơn nữa vì ngu ngốc trưa kia của mình mà buồn cười – rõ ràng Phương Bách Hâm quan trọng với mình như thế, vì sao cô dám coi anh là bạn bè bình thường?
Đây là kết quả Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng tìm hiểu nội tâm của mình.
Trước kia tình cảm lưu luyến, cô cũng không hoàn toàn hiểu, hiểu lầm coi tình yêu thành tình bạn thân thiết, cho nên trái tim của đối phương.
Đối tượng, mới có thể không dao động vẫy tay chúc phúc người ta.
Ngay cả không bị thương, lại tạo thành tâm lý, tiềm thức sợ hãi “yêu đương”. Bởi vậy, khi cô chân chính “yêu đương” thì không ngừng dùng lý do phủ nhận thích – thậm chí là yêu — Phương Bách Hâm, chính là rất sợ có ngày Phương Bách Hâm đột nhiên đưa một cô gái khác đến, nói với cô, đây mới là người thật sự trong lòng anh, trước kia nói thích cô, yêu cô chỉ đơn giản là hiểu lầm……….
Đã biết trong lòng rốt cuộc sợ cái gì, Chiêm Chỉ Tĩnh chọn cách đi về phía nó, vượt qua nó – đây là tính cách của cô, điều đầu tiên ông nội Chiêm dạy con cháu nhà họ Chiêm.
Tuy rằng cô vẫn lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện đó – thậm chí cô đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp nằm trên giường anh – nhưng còn chưa tìm Phương Bách Hâm xác nhận, vẫn còn khả năng không phải!
Không sai, quả thật Chiêm Vinh Văn nói đúng, trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh đã có quyết định! Cô quyết định, bất luận gặp việc gì, cho dù quấn lấy Phương Bách Hâm đến chết, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi Phương Bách Hâm!
Phía sau truyền đến tiếng chân đạp lên cỏ, đầu Chiêm Chỉ Tĩnh cũng không quay lại.
“Linh Lan, mình đã quyết định, ngày mai sẽ về, việc đầu tiên là muốn tìm Phương Bách Hâm hỏi rõ cô gái kia là ai……. Tuy rằng nói mắt thấy là bằng chứng, nhưng có khi mắt sẽ bị che mờ, làm cho người ta hiểu lầm, cho nên mình muốn hỏi Phương Bách Hâm, sau đó nói cho anh ấy biết, mình thích anh ấy, chuẩn bị muốn theo đuổi anh ấy, muốn anh ấy chuẩn bị thật tốt.”
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh lộ ra tia sáng, nắm chặt hai tay, hiện tại mây đen nặng nề trong lòng đã hoá thành hư không.
“Không cần ngày mai, bây giờ anh đã biết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Chiêm Chỉ Tĩnh quay đầu lại, thấy người đàn ông mình vừa thề sống chết sẽ theo đuổi đứng trước mặt.
“Sao anh lại ở trong này?” Chiêm Chỉ Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến suýt cắn lưỡi.
“Vì em ở trong này.” Phương Bách Hâm cảm thấy mặt mũi mình đang cười, ngay cả tế bào cũng vì lời nói vừa rồi của cô mà nhảy nhót không thôi, mệt mỏi mấy ngày qua bị quét sạch. “Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, cô gái hôm đó em thấy là em gái anh.”
“Em gái anh?”
“Anh đã nói với em, anh có một em gái là nghệ thuật gia chạy khắp nói?” Phương Bách Hâm nói, thấy Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, mới nói tiếp, “Hôm đó con bé từ Nhật về Đài Loan, vào ban đêm chơi xấu ở lại nhà anh, sau đó không cẩn thận ngủ trên giường anh.”
“Thì ra là thế.’ Chiêm Chỉ Tĩnh tỉnh ngộ.
“Em không nghi ngờ?” Dễ dàng tin lời anh nói như vậy?
“Anh sẽ lừa em sao?”
“Anh nghĩ em sẽ cuồng loạn như những cô gái khác?”
“Em như vậy không tốt à?”
“Anh thích em như vậy.”
Hai người im lặng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Chiêm Chỉ Tĩnh mới mở miệng.
“Bách Hâm, em muốn xin lỗi anh, thật xin lỗi lần trước nói những lời không nên nói………..” Cô thành tâm thành ý.
“Anh chỉ nhớ vừa rồi em nói, em thích anh, hơn nữa chuẩn bị theo đuổi anh………” Phương Bách Hâm đi đến cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh, cánh tay cường tráng duỗi ra, ôm lấy cô vào lòng, sau đó không chờ đợi được nâng cằm cô lên, phủ lên môi cô, tiến hành trận bão môi lưỡi dây dưa.
Bọn họ dùng thân mật tiếp xúc nhau, truyền đạt tiếng lòng lẫn nhau.
“Bách Hâm, đột nhiên em rất muốn…….” Hơi thở Chiêm Chỉ Tĩnh bất ổn.
“Ở nơi này có khách sạn không?” Anh hôn nhỏ lên môi cô gái anh yêu say đắm, hôn lên cái trán đầy đặn, cái mũi cao thẳng tắp, cánh môi thơm ngọt ngon miệng, lại đi xuống cằm nhọn. Không chỉ có cô, anh cũng thế.
Chiêm Chỉ Tĩnh ngửa cổ, để Phương Bách Hâm hôn lên, hai tay vuốt ve trên người anh.
Trời ạ, bây giờ cô rất muốn anh! Không chỉ là nhu cầu thân thể, lòng cô cũng hò reo hy vọng dùng thân thể để chứng minh!
“Chỉ Tĩnh…… Có khách sạn không?” Không nghe thấy Chiêm Chỉ Tĩnh trả lời, Phương Bách Hâm ngăn cánh tay nhỏ bé đang cởi áo sơ mi anh, lại hỏi lần nữa.
Chiêm Chỉ Tĩnh liếc anh, vươn lưỡi mềm, giống như động vật nhỏ hôn âu yếm chủ nhân, lướt qua cổ họng Phương Bách Hâm.
“Đừng như vậy, anh sẽ không nhịn được………” Phương Bách Hâm cắn răng. Lúc trước ở văn phòng làm tình vì anh khẳng định sẽ không bị rình mò mới làm, nhưng hiện tại không giống, anh không quen thuộc nơi này, không thể khẳng định rốt cuộc có bị người ta nhìn thấy cơ thể cô hay không!
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khẽ, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hai tay trượt xuống, chuẩn xác nắm lấy phân thân của Phương Bách Hâm, làm anh hít một hơi.
“Chiêm, Chỉ, Tĩnh –” Phương Bách Hâm dùng sức giữ cánh tay xấu xa trên người. Sao cô gái này có thể dùng vẻ mặt quyến rũ như vậy, làm chuyện tà ác như vậy?
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh long lanh như đá quý lấp lánh.
“Vừa rồi Linh Lan đưa anh đến? Cậu ấy đâu?”
“Về rồi.” Lúc nãy thấy bóng lưng Chiêm Chỉ Tĩnh, Triệu Linh Lan đã nói cô về để làm móng giò.
“Vậy là tốt rồi, nơi này không có ai đến, hơn nữa rất kín đáo, em cam đoan….” Chiêm Chỉ Tĩnh nói làm vẻ mặt Phương Bách Hâm buông lòng, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó.
“Không được, anh……. không mang áo mưa nhỏ.” Từ khi có Chiêm Chỉ Tĩnh, anh tập quán tính sẽ để một cái áo mưa nhỏ trong bóp, vừa rồi anh cho rằng sẽ không dùng đến, cho nên để bóp trong xe. Thật đáng chết, sớm biết như thế, sẽ không làm vậy!
“Không sao, đừng bắn vào trong là được.” Chiêm Chỉ Tĩnh hôn lên yết hầu của Phương Bách Hâm, hai tay cởi nút quần anh.
“Em chắc chứ? Anh không muốn làm tổn thương em.” Vì khiêu khích của cô mà Phương Bách Hâm hơi thở hơi bất ổn.
“Chắc chắn…….. Hâm, hiện tại em muốn anh……. rất rất muốn….. làm ơn…….” Cô kéo khoá quần xuống, vứt quần lên bãi cỏ.
Thấy cô nói vậy, băn khoăn của Phương Bách Hâm lập tức tan thành mây khói, kỳ thật anh cũng rất muốn cô, để an ủi cảm giác như ở địa ngục ba tuần nay.
Lúc anh chuẩn bị chạm vào thân thể mềm mại đáng yêu của Chiêm Chỉ Tĩnh, lại bị Chiêm Chỉ Tĩnh ngăn cản.
“Đừng động, để em hầu hạ anh.” Cô vừa nói vừa ngồi xổm xuống, hai chân quỳ trên mặt đất, tầm mắt vừa vặn đối diện chỗ Phương Bách Hâm phồng lên.
“Trời ạ! Em…….”
“Không hy vọng em làm vậy?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhếch miệng, ngửa đầu nhìn Phương Bách Hâm.
“Đương nhiên không phải!” Hành động của cô làm Phương Bách Hâm hưng phấn lại chờ mong.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khanh khách, dùng tốc độ rùa bò, từ từ kéo quần tam giác màu đen bằng vải bị phồng lên.
Thứ to lớn đỏ đậm nhảy ra, run run giữa không trung.
Hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh chớp cũng không chớp, lần đầu tiên nhìn dần phân thân đàn ông như vậy. Thoạt nhìn nó rất dữ tợn! Cả vật thể đỏ sậm, mơ hồ nhìn thấy chòm lông màu đen ở trên, nam tinh vừa khó coi vừa xinh đẹp, hoàn toàn hiện ra.
“Làm sao vậy?” Phương Bách Hâm cúi đầu, mũi thở nhanh.
Chiêm Chỉ Tĩnh nuốt nước miếng. “Nó……. Thật lớn.”
Ngay lúc cô nói, thứ màu đỏ lại dao động một chút.
“Nó đang nhảy!” Chiêm Chỉ Tĩnh mở lớn mắt.
“Vì nó rất vui khi em nói vậy.” Cổ họng Phương Bách Hâm như gầm rú ba ngày ba đêm, rất khàn đặc. “Làm đi, dùng tay vuốt ve nó……..”
Chiêm Chỉ Tĩnh vươn hai tay, chậm rãi cầm phân thân của Phương Bách Hâm trong tay.
Thật không hiểu nổi, nhìn bề ngoài nó dữ tợn, chạm đến lại nóng bỏng như thế, giống như một cái chày sắt dài, bên ngoài dùng tơ tằm hảo hạng mà tạo thành vật thể, rất mâu thuẫn với tưởng tượng.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhớ đã từng xem CD tình sắc, dựa theo động tác của nữ chính, bắt đầu di động hai tay mình.
Tuy cô không chắc chắn rốt cuộc mỗi động tác trong CD tình sắc có tác dụng với Phương Bách Hâm hay không, nhưng cô vẫn cố nhớ lại, vì để Phương Bách Hâm vui vẻ.
Mười ngón tay cô cụp lại, dùng lòng bàn tay vuốt ve nam tình, thỉnh thoảng dùng ngón cái gẩy cái lỗ tròn nhỏ trên đỉnh, rồi đi xuống, đến chỗ hai quả tròn, lấy tay nhẹ nhàng đỡ lấy, buông, lại đỡ lấy……..
Phương Bách Hâm không tự chủ than nhẹ, nhìn phân thân của mình được cô âu yếm vuốt ve, loại thường thức này thật đáng hưởng thụ, làm anh cực kỳ sảng khoái.
Chiêm Chỉ Tĩnh vuốt ve từng chỗ, hai tay trượt về phái trước, sau đó mở ra, lại nắm chặt vào lòng bàn tay, lặp lại vài lần, sau đó bắt đầu xoay tròn.
Phương Bách Hâm rên càng nhiều, thậm chí xen lẫn tiếng gầm nhẹ thống khổ.
“Bảo bối……….” Anh thô lỗ giữ lấy vai Chiêm Chỉ Tĩnh. Động tác của cô làm anh vừa thoải mái vừa đau khổ.
Người đàn ông rên rỉ làm trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh hứng khởi, không nghĩ rằng cô cũng có thể làm Phương Bách Hâm phát ra tiếng như vậy, điều này làm cô cảm thấy thành tựu.
Tầm mắt cô từ dương vật trong tay chuyển lên vẻ mặt Phương Bách Hâm, mặt anh đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, biểu cảm giống như thoải mái lại rất khổ sở.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười tươi, vươn lưỡi mềm ra, liếm môi, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vật đỏ đậm của Phương Bách Hâm, cúi đầu, đưa mặt đến gần thứ cứng rắn to lớn đó. Đầu tiên cô dùng má vuốt ve, cảm nhận sự nóng bỏng của anh, sau đó ngay lúc Phương Bách Hâm nín thở dùng lưỡi lướt qua đỉnh đầu của anh.
“A……….” Một hồi run rẩy làm phân thân của Phương Bách Hâm nảy theo. “Tiểu yêu nữ này………”
Anh chưa bao giờ biết cô lại biết kỹ thuật quyến rũ đó.
“Em muốn ăn anh……..” Chiêm Chỉ Tĩnh liếc nhìn Phương Bách Hâm, tuyên cáo.
Phương Bách Hâm đặt tay lên gáy cô.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khẽ, hé miệng, thật sự ngậm phân thân của anh vào trong!
Cô mút lấy, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua phân thân nóng bỏng, lại liếm như liếm kẹo que.
“Thật lợi hại…….. Nó còn to hơn……..” Chiêm Chỉ Tĩnh nói không rõ, hai tay cũng không chịu yếu thứ, dò xét trên nam tính, dùng lực nhẹ cầm nắm vuốt ve.
“Bảo bối, em có thể mạnh hơn…… A….. Tốt lắm, chính là như vậy……. miệng của em giỏi quá……..” Phương Bách Hâm thoải mái mà tán thưởng, mười ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của Chiêm Chỉ Tĩnh, mê loạn xoa lung tung.
Chiêm Chỉ Tĩnh thu chặt khoang miệng, thả lỏng, thu chặt, thả lỏng, sau đó lại hoạt động đầu, hoặc nông hoặc sâu phun ra nuốt vào nam tính của anh.
“Thật thoái mái……. Bảo bối……. Anh không xong rồi…… Miệng của em thật mềm….. Đúng, nhiều hơn chút…….” Phương Bách Hâm hô hấp càng dồn dập.
Bỗng nhiên anh áp đầu Chiêm Chỉ Tĩnh vào mình, làm cây gậy nóng bỏng của mình nhập hết vào miệng cô.
Vì động tác này của anh mà Chiêm Chỉ Tĩnh hơi kinh hãi, nhưng lại chọn phối hợp với anh, mở to miệng mình, cố gắng ngậm hết gậy sắt.
Phương Bách Hâm bắt đầu di động mông mình, không ngừng đâm vào rút ra trong khoang miệng ướt át non mềm.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt! Nhìn chính mình hoạt động trong miệng cô, cảnh tượng dâm mỹ càng làm Phương Bách Hâm điên cuồng.
Bởi vì di động, răng nanh của Chiêm Chỉ Tĩnh thỉnh thoảng ma sát đầu cự vật làm Phương Bách Hâm càng kích thích!
Anh thở hổn hển, cái mông di chuyển nhanh chóng làm Chiêm Chỉ Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ “Ưm ưm” thổng khổ, hai tay đặt trên đùi anh, bị anh va chạm khiến trước mắt đầy sao.
Không lâu sau, tốc độ của Phương Bách Hâm nhanh hơn! Mười ngón tay anh giữ chặt Chiêm Chỉ Tĩnh, cự vật không lưu tình mà nhập vào chỗ sâu nhất trong miệng cô.
“A a a a…… Sắp, sắp đến rồi……” Anh rống lên, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, sau đó đâm sâu ba cái, bỗng đẩy Chiêm Chỉ Tĩnh ra, làm cô ngã quỵ gối giữa hai chân anh, sau đó lỗ tròn trên đỉnh vật to lớn hé ra, chất lỏng màu trắng đục phun ra như suối, vẽ ra một đường mạnh mẽ, rơi trên bãi cỏ….