-
Chương 8
Có đôi khi, bình thường ở cùng nhau rất dễ dàng, nhưng một khi nổi giận, lại không dễ, Phương Bách Hâm và Chiêm Chỉ Tĩnh chính là ví dụ rõ ràng.
Sau buổi tối hai người cãi nhau, trừ phi cần thiết, Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm sẽ không chủ động nói chuyện với nhau, cho dù gặp ở xã khu, họ cũng coi nhau như người xa lạ, thậm chí ngay cả cái gật đầu chào hỏi lịch sự cũng không có.
Kỳ thật Phương Bách Hâm cũng không vì lần cãi nhau đó mà xoá bỏ Chiêm Chỉ Tĩnh khỏi trái tim mình, qua hai ngày, sự tức giận của anh đã tan thành mây khói, chỉ còn lại lý trí, nhân tiện bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Anh đã sớm chọn Chiêm Chỉ Tĩnh, hoặc có thể nói, anh đã coi cô là bạn đời tương lai rồi!
Anh rất yêu cô, yêu khuôn mặt không son phấn của cô, yêu tính cách cởi mở hoạt bát của cô, yêu sự nghiêm túc trong công việc của cô, yêu bộ dáng không giữ gìn hình tượng, vỗ tay cười to của cô. Anh có thể thảo luận tình trạng của một vận động viên với cô, có thể chơi chọi trâu với cô, có thể sóng vai chạy cùng cô, có thể đi bơi cùng cô……….
Dù là tâm lý hay sinh lý, anh đều có thể nhận được thoả mãn rất lớn từ cô.
Trong mắt người khác, cái này gọi là “hạnh phúc” phải không? Có một người bạn đời ăn ý cả thân thể lẫn tinh thần là ước mơ của mỗi người.
Nhưng…… anh thật sự không hiểu ý nghĩ của cô gái kia! Chẳng lẽ cô thật sự coi anh là “anh em”? Chẳng lẽ mấy ngày ở cùng nhau, cô hoàn toàn không có cảm giác hạnh phúc “Tôi đang yêu”?
Vì thế, anh quyết định “lạnh lùng”, quan quát phản ứng của cô gái kia, sau đó suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Mặc kệ thế nào, anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay!
Ngay lúc Phương Bách Hâm đang lập kế hoạch, Chiêm Chỉ Tĩnh lại giống như mất lục phủ ngũ tạng, tinh thần phấn chấn vốn có đã biến mất, cả ngày đầy tâm sự, ba bữa cơm không có khẩu vị, ăn không đến một nửa.
Nhân viên của bộ phận “Thống trị giang hồ” rất lo lắng, nhất là những nhân viên trung niên coi Chiêm Chỉ Tĩnh như con gái nhà mình, càng nóng lòng như lửa đốt. vốn cho rằng qua một tháng, có thể nghe tiếng cười sảng khoái không giữ hình tượng của Chiêm Chỉ Tĩnh lần nữa, lại không nghĩ rằng tình huống này ngoài dự tính của họ.
Kết quả là, nhân viên bộ phận “Thống trị giang hồ” lập tức sử dụng tài nghệ, chỉ vì làm cho Chiêm Chỉ Tĩnh khôi phục sự cởi mở vốn có, nhưng hiệu quả cực kỳ có hạn.
Chủ nhật sau ba tuần Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm cãi nhau, chưa đến định kỳ bốn người bạn đã hẹn nhau, tụ tập nhà Chiêm Chỉ Tĩnh, nguyên nhân là Lý Tinh Ngải tìm Chiêm Chỉ Tĩnh lấy đồ, phát hiện cô có vấn đề, vì thế lập tức gọi điện cho hai người khác, muốn họ đến nhà Chiêm Chỉ Tĩnh tập hợp.
“Cậu đừng nói với mọi người cậu là bạn mình.” Nghe xong, Tôn Mai Phượng uống một ngụm nước lạnh lạnh nhạt nói. Cô tuyệt đối không chấp nhận cô gái ngu ngốc tới cực điểm này là bạn mình!
Lý Tinh Ngải nhìn Tôn Mai Phương bên trái, lại nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh bên phải, thông minh quyết định không nói lời nào, chỉ nhìn Triệu Linh Lan luôn mềm lòng lại đẩy Tôn Mai Phượng, muốn cô ấy đừng nói vậy.
“Chỉ Tĩnh, có phải gần đây không ăn cơm đàng hoàng?” Triệu Linh Lan nhéo tay Chiêm Chỉ Tĩnh, đau lòng phát hiện cô gầy hơn.
“Ừ, không biết gần đây làm sao, không muốn ăn.” Chiêm Chỉ Tĩnh thừa nhận.
“Tại sao có thể như vậy?” Triệu Linh Lan cắn môi. “Hôm nay cậu có ăn sáng không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu.
“Mình nấu cháo cho cậu ăn, được không?” Triệu Linh Lan lo lắng hỏi, cũng không chờ Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, tự động đi tới phòng bếp, quyết định trổ tài, lấp đầy bụng bạn tốt.
“Chỉ Tĩnh, chẳng lễ cậu không có rằng cậu và Phương Bách Hâm đang yêu nhau sao?” Sau một lúc lâu, Lý Tinh Ngải mở miệng.
“Mình không biết.” Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, mơ hồ trả lời. “Mình luôn coi Bách Hâm là bạn bè. Huống chi mình và Bách Hâm ở cùng, hoàn toàn không giống đang yêu nhau!”
“Không giống đang yêu?” Lý Tính Ngải cắn sợi mực hỏi.
“Các cậu không nhớ à?” Tầm mắt Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn xuyên qua bạn tốt. “Các cậu còn nhớ tình hình lúc mình ở cùng Lâm Vĩ Ích không?”
Lâm Vĩ Ích là bạn trai thứ ba của cô.
“Đương nhiên.” Lý Tinh Ngải gật đầu. “Cuộc tình ngắn ngủi không đến ba tháng đó liên quan gì đến tình huống hiện tại của cậu?”
Chẳng lẽ giống phim thần tượng máu chó, vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, cho nên không thể thích Phương Bách Hâm?
“Mình cảm thấy, Lâm Vĩ Ích thật sự coi mình là bạn gái, nhưng cuộc tình đó làm mình có áp lực thật lớn.”
“Vì anh ta yêu cầu cậu vài điều?” Lý Tinh Ngải giật giật lông mi.
Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Khi ra ngoài hẹn hò, anh ta hi vọng mình sẽ trang điểm, nếu không làm theo ý anh ta, anh ta sẽ hờn dỗi. Ngoài điều này, đương nhiên anh ta còn có những yêu cầu khác, phải thay đổi kiểu tóc, mình nên học cách trang điểm.”
Nói đến đây, Chiêm Chỉ Tĩnh đột nhiên dừng lại, mà Lý Tinh Ngải và Tôn Mai Phượng biết cô tuyệt đối còn có ý muốn nói, vì vậy kiên nhẫn đợi. Quả nhiên, Chiêm Chỉ Tĩnh lại mở miệng.
“Nhưng ở cùng Bách Hâm, mình có thể yên tâm làm chính mình, giống như cảm giác lúc trước mình ở cùng A Đức, A Vinh.”
“Một khi đã như vậy, sao lúc trước cậu có thể nói đang yêu A Đức, A Vinh, bây giờ lại không thừa nhận cậu có quan hệ với Phương Bách Hâm?” Lý Tinh Ngải không hiểu. Đã có cảm giác giống nhau, sao lúc ấy có thể thừa nhận, bây giờ lại không?
“Vì hiện tại mình hiểu cảm giác ‘được thích’ như thế nào, mà ‘yêu nhau’ là thế nào.”
“A, cậu cảm thấy ‘yêu nhau’ là gì?” Lý Tinh Ngải tò mò hỏi.
“Tự tạo phiền phức cho bản thẩn, hơn nữa làm cho người ta hít thở không thông.” Chiêm Chỉ Tĩnh chỉ phí ¼ giây suy xét, lập tức trả lời.
“Thật cực đoan. Cậu không thể vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, coi yêu đương kinh khủng như vậy!” Lý Tinh Ngải lắc đầu.
“Là vậy sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm. “Mình cảm thấy yêu nahu vốn như vậy, mấy cậu không phải cũng thế sao? Bị một đống yêu cầu làm mình vừa chán ghét vừa phiền phức.” Lúc trước hẹn hò với người đàn ông nào không phải đều bị đối phương yêu cầu một đống thứ? Lý Tinh Ngải cũng thế.
“Đó là khó tránh khỏi. Dù sao hai người ở cùng nhau, vô luận là tính cách hay bối cảnh gia đình đều khác nhau, ở cùng nhau khó tránh khỏi điều ‘không vừa mắt’, đương nhiên sẽ hy vọng đối phương thay đổi.”
“Nhưng mình và Phương Bách Hâm không có vấn đề đó, mình không biết anh ấy cần thay đổi điều gì, mà anh ấy cũng không yêu cầu mình thay đổi. Dựa vào điểm ấy, đã trái ngược với ‘luận điểm yêu nhau’”.
“Vậy vì sao cậu đồng ý phát sinh quan hệ với Phương Bách Hâm?” Tôn Mai Phương từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng.
“Vì công việc.”
“Cho dù vì công việc, một lần là đủ rồi, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác phát sinh quan hệ thân mật với anh ta.” Cô tin Chiêm Chỉ Tĩnh sẽ vì “nếm thử” mà làm chuyện đó. Nhưng chắc chắc sẽ không vô duyên vô cớ tiếp tục. “Hay cậu muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên mới coi anh ta là bạn giường?”
“Không phải!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày. “Minh chỉ thích cảm giác ở cùng anh ấy, còn về việc phát sinh quan hệ lần nữa….. không biết vì sao, tự nhiên xảy ra.”
Mới đầu cô đơn thuần muốn biết “làm tình” thế nào nên mới tìm Phương Bách Hâm, còn chuyện phát sinh quan hệ lần nữa, chính cô cũng không kiềm chế được. Cơ thể cô muốn tiếp xúc với Phương Bách Hâm, trong lòng cũng hưởng thụ thân mật lúc đó, đây là chuyện chưa từng xảy ra khi ở cùng người khác.
“Hưởng thụ cảm giác ở cùng anh ta, hơn nữa có thể tự nhiên làm chuyện đó, này nếu không phải yêu, thì là gì?” Tôn Mai Phượng nhếch môi, vừa muốn cười vừa không muốn cười. Mặc dù có người nói tình dục và tình yêu có thể tách nhau, nhưng với tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, hoàn toàn không phải. “Thừa nhận đi! Cậu yêu anh ta rồi.”
Chiêm Chỉ Tĩnh sửng sốt, sau một lúc lâu lập tức lắc đầu. “Mình không có.”
Lý Tinh Ngải đặt tay lên trán, cảm thấy mệt mỏi. Sao Chiêm Chỉ Tĩnh kiên nhẫn phủ định như vậy?
Đúng lúc này, Triệu Linh Lan bưng một bát cháo rau nóng hổi đứng trước mặt mọi người, cô đặt bát sự trước mặt Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Chỉ Tĩnh, nếu Phương Bách hâm nói với cậu anh ta thích người khác, cậu có thể giống trước kia, vui vẻ không do dự chúc phúc anh ta không?” Triệu Linh Lan ôn nhu hỏi, “Hoặc là, cậu thấy anh ta làm chuyện đó với người khác, cậu có thể giống lúc trước đối mặt với Lâm Vĩ Ích, nhún vai, không thèm quan tâm không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, không trả lời được.
Nhất ngữ thành sấm! *
“Sấm” là lời tiên đoán mang ý “hung”, không lành. Cả câu nghĩa như “mồm quạ đen, mở miệng nói điều không tốt”.
Có câu “Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy”, Triệu Linh Lan không nói bậy, nhưng cô lại cắn môi, áy náy nhìn hai mắt đỏ bừng của Chiêm Chỉ Tĩnh. Trong lòng thầm mắng mình sao không nghĩ trước rồi nói.
Triệu Linh Lan chỉ muốn Chiêm Chỉ Tĩnh thử đối mắt với tình huống chia tay, để Chiêm Chỉ Tĩnh suy xét nếu Phương Bách Hâm làm tình với người khác, có thể chấp nhận hay không, tiếp đó để cô có thể hiểu, nhưng không hy vọng chuyện đó thật sự xảy ra!
Khi Chiêm Chỉ Tĩnh tìm cô (TLL), hai mắt đỏ hồng, chắc ở nhà đã khóc rất lâu, nhưng mà lúc đối mặt với cô, cũng không rơi nửa giọt nước mắt, chỉ căng thẳng, nói lại chuyện đó một lần một cách đứt quãng –
Sau khi Chiêm Chỉ Tĩnh nói chuyện với bạn xong, còn nghĩ tới nghĩ lui câu trả lời của vấn đề – nếu Phương Bách Hâm làm tình với những cô gái khác, cô có thể vỗ tay chúc mừng anh không?
Nếu trước kia, cô nhất định sẽ trả lời một cách rõ ràng, nhưng lần này lại luôn do dự.
Cô ở cùng Phương Bách Hâm vô cùng vui vẻ, họ có sở thích giống nhau, hứng thú giống nhau, cô thích mỗi phút ở cạnh anh, cho dù anh trổ tài trong phòng bếp, cô chỉ ngồi một bên nhìn anh bận rộn, cậu được câu không nói chuyện với anh, cô cũng thấy vô cùng sung sướng.
Cô không biết như vậy có phải chứng tỏ cô thích anh – nhưng cô cũng thích cảm giác ở cùng A Đức, A Vinh!
Aiz, đã lâu không nói chuyện với Phương Bách Hâm! Lúc trước ở bộ phận “Trăm hoa đua nở”, ít nhất còn có thể tiếp xúc với anh trên phương diện công việc, nhưng hiện tại không còn cơ hội đó…….. Cho dù thình lình gặp, cô vừa nghĩ đến chuyện họ cãi nhau, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phương Bách Hâm, lá gan của cô như quả tùng ngâm nước, tất cả đều co lại.
Chiêm Chỉ Tĩnh ôm gối đầu, lăn qua lăn lại trên giường, không biết đã ảo não lần thứ mấy ngày hôm đó xúc động, khiến quan hệ giữa họ bây giờ chuyển biến xấu.
“A—“ Cô chốn mặt vào gối thở dài, kêu xong rồi, lại xụi lơ trong chăn bông, bắt đầu nhớ đến cảm giác ở cùng Phương Bách Hâm, sau đó thời gian chậm chạp trôi qua, cô dần dần buồn ngủ.
Ư…. Giường lạnh quá, ngủ thế này sao ấm được? Nếu Phương Bách Hâm ở đây thì tốt rồi….. Phương Bách Hâm mông lung suy nghĩ.
Có lẽ cô nên cố gắng lấy dũng khí xin lỗi anh, cô không muốn tình hình xấu đi…. Nếu….. Nếu nói với Phương Bách Hâm, hình như cô hơi để ý anh, không biết anh có đồng ý chấp nhận không?
Nếu anh không muốn tha thứ cho cô thì làm sao bây giờ…… A, cô không quan tâm nhiều như vậy, dù sao anh không lấy lại chìa khoá dự phòng đã đưa cho co, chứng tỏ anh còn chờ đợi cô?
Ừm……. Sáng mai phải đi tìm anh! Cô không muốn hai người tiếp tục làm “người xa lạ”! Sau khi dự tính xong, rốt cuộc cô cũng tiến vào mộng đẹp.
Một tháng qua, đây là lần đầu tiên cô ngủ an ổn nhất.
Nhưng qua một ngày mới vào nhà Phương Bách Hâm, quyết định xin lỗi anh, sau khi bước vào phòng ngủ, thấy trên giường anh là một cô gái trẻ tuổi xa lạ mặc quần áo không chỉnh tề, chiếm lấy chỗ bên phải chiếc giường – vị trí của cô, hai tay ôm chặt chiếc gối to chuyên dùng của cô, mà trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy………
Tình cảnh này, chính là tình cảnh xảy ra buổi sáng lúc trước cô ở cùng Phương Bách Hâm – sau khi ra khỏi phòng tắm, anh lau khô người rồi sẽ cướp cái gối ôm trong lòng cô gái, dùng nụ hôn cuồng nhiệt gọi cô tỉnh, thân mật muốn cô đừng ngủ nướng…….
Thân thể Chiêm Chỉ Tĩnh lắc lư, nghe thấy cô gái trên giường lẩm bẩm, lập tức giống động vật nhỏ hoảng sợ, hoang mang chọn cách chạy trốn —
Triệu Linh Lan hồi tưởng tình hình Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy trong đầu, nhưng mà cô biết mình không giống Tôn Mai Phượng, có thể đoán đúng sự việc, cũng không giống Lý Tinh Ngải, có thể an ủi người khác, đành phải im lặng ở cùng Chiêm Chỉ Tĩnh như mất hồn.
Hôm qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy cảnh làm cô khổ sở, nhẫn nại cả ngày, đến hôm nay mới xin công ty nghỉ.
Aiz! Chiêm Chỉ Tĩnh rất thích công việc của mình, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không tuỳ tiện xin nghỉ, cô (TLL) biết, mỗi lần đến cuối năm, số ngày được nghỉ của Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn còn 2/3, nhưng lần này lại xin một lúc ba ngày……..
“Chỉ Tĩnh, mình cho cậu dựa vai…..” Một lúc sau, Triệu Linh Lan mới lầm bầm.
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy lại tinh thần, tươi cười với Triệu Linh Lan, ôm cô ấy một cái. “Cảm ơn cậu, Linh Lan.”
“Chỉ Tĩnh, xin lỗi, đều do mình hỏi vớ vẩn.” Đều do cô nói chuyện lung tung.
“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay xoa đầu Triệu Linh Lan, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn chăm chằm động tác mới thực hiện một nửa lại sững sờ.
Phương Bách Hâm cũng thích xoa đầu cô, luôn muốn mái tóc ngắn của cô lộn xộn mới bằng lòng dừng tay……. Thói quen của anh lây cho cô! Aiz……..
“Linh Lan, mình muốn về Nam Đầu nghỉ ngơi vài ngày.” Sau một lát, Chiêm Chỉ Tĩnh yếu ớt nói.
“Mình về cùng cậu.” Triệu Linh Lan không hề suy nghĩ nói ngay.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhướng mày. “Ông chủ của cậu sẽ để cậu đi?”
“Cho dù anh ta không muốn, mình cũng đi với cậu. Ở nơi này đã lâu, rất nhớ rừng trúc Nam Đầu đấy!” Triệu Linh Lan bĩu môi.
Quả thật, đến Đài Bắc học hành, cô không có ý định về Nam Đầu, dù sao nơi đó cũng không có người hay vật làm cô lưu luyến, nhưng lần này để Chiêm Chỉ Tĩnh một mình trở về, cô rất lo lắng.
“Vậy…… chúng ta lập tức xuất phát, có thể chứ?” Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về nhà sớm một chút, đột nhiên cô rất nhớ quê hương, hơn nữa, cô phải suy nghĩ lại thật kỹ.
Triệu Linh Lan vội vàng gật đầu. “Mình đi lấy túi xách, chờ mình 10 phút.”
“Không sao, cậu cứ từ từ.” Chiêm Chỉ Tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Mai Phương đang tham gia nghiên cứu và Lý Tinh Ngải, họ cùng có ý nghĩ nói với cô, đợi đến khi họ “giải quyết” xong chuyện, lập tức về Nam Đầu “thăm người thân”, muốn cô ngoan ngoãn chờ.
Họ đều không hỏi vì sao đột nhiên Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về Nam Đầu, lại nghe cô nói xin nghỉ phép, không hề suy nghĩ nói họ cũng muốn về Nam Đầu.
Hai người đó nghĩ gì, chẳng lẽ cô không biết? Chiêm Chỉ Tĩnh cười khổ, từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Có bạn bè như này, thật tốt!
Mở cửa, lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ liên tiếp như chuông ngân, tuy dễ nghe, nhưng so với tiếng cười to khí khái, Phương Bách Hâm hy vọng có thể nghe cái sau.
Nghĩ đến đây, Phương Bách Hâm nhìn chăm chú cánh cửa đóng chặt đằng sau, trong lòng hơi lo lắng.
Chiêm Chỉ Tĩnh xin nghỉ phép ba ngày, không biết vì chuyện gì? Chẳng lẽ không khoẻ?
Xem ra một tháng chiến tranh lạnh sẽ chấm dứt trong hôm nay, anh quyết định lát nữa sẽ đi tìm cô gái làm anh vừa yêu vừa hận.
“Anh về rồi?” Một cô gái tóc dài đến eo đang sấy tóc chào hỏi Phương Bách Hâm, ánh mắt dời tivi nhìn Phương Bách Hâm chưa đến một giây, lập tức lại nhìn nữ chính chạy như điên.
A, lâu rồi cô không xem phim thần tượng!
“Sao em còn chưa về?” Phương Bách Hâm đặt cặp tài liệu lên sofa, chửa cởi áo sơ mi bó sát khó chịu, đã vội vàng xắn tay áo, đi về phía phòng bếp.
“Anh đuổi em đi?” Thật không có lương tâm, cũng không nghĩ lại bao lâu rồi cô mới quấy rầy anh một lần, hiện tại ở chưa đến hai ngày, đã đuổi cô đi.
“Anh chỉ cho rằng, so với nơi này, em hẳn muốn ở nhà mình chơi màu nước.”
“Hiện tại em muốn nghỉ ngơi……” Cô gái nghe tiếng mở khoá van ga “răng rắc”, lập tức nhảy khỏi sofa, vọt vào phòng bếp. Hai mắt long lanh nhìn Phương Bách Hâm, không khách khí nói món ăn. “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, đậu Hà Lan xào còn có súp hàu……..” Phương Bách Hâm rửa rau, ngón trỏ dí vào đầu cô gái.
“Đây mới là mục đích của em?” Không phải nghỉ ngơi, mà vì đòi đồ ăn.
“Ha ha ha!” Nịnh hót nhếch miệng, tầm mắt không cẩn thận nhìn đồ ăn màu xám bạc bên cạnh. “A, muốn ăn cá? Có thể không ăn không?’ Cô ghét cá.
“Chỉ Tĩnh thích ăn.”
Cô gái nheo mắt. A, cô ngửi được mùi phạm tội! Hi hi……..
“Chỉ Tĩnh?” Cô gian xảo cong môi. “Cô ấy là ai vậy? Có quan hệ gì với anh?”
“Em cảm thấy sao?” Phương Bách Hâm vòng qua cô.
“Anh, chừng nào thì anh có bạn gái? Lần trước mẹ hỏi anh, sao anh không thành thật trả lời?” Cô muốn mách lẻo!
“Tiểu thư à, “lần trước’ em nói là bao lâu? Em nghĩ anh là thần tiên, có thể đoán được chuyện về sau sao?”
“Ưm…… Cũng đúng.” Bĩu môi, tròng mắt tinh quái chuyển động, hỏi tiếp: “Là cô gái nhà nào? Lát nữa cô ấy sẽ đến sao?”
“Chờ chút nữa em sẽ biết.”
“Em đây có thể ‘đặt trước’ cô ấy không?” Hai mắt loè sáng giống như con soi nhìn thấy dê béo ngon miệng.
“Không được. Mau thu hồi tâm tính nghệ thuật khảo thân mãnh liệt của em đi.” Phương Bách Hâm không hề suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
Em gái nhà mình đang nghĩ gì, anh làm anh trai chẳng lẽ không biết? Nghe nói hiện tại người nào đó lấy “nghệ thuật cơ thể con người” để vẽ tranh, còn “nghệ thuật” đến mức nào, xem bức tranh sơn dầu toàn da của cô là biết.
“Em miễn cưỡng để cô ấy mặc bộ quần áo mỏng………” loại bán trong suốt này……..
“Em chắc chắn?” Hoài nghi lại hoài nghi.
“Dù sao đều là con gái mà!” Cô hơi chột dạ.
“Anh không thể chịu được thân thể Chỉ Tĩnh bị nhìn hết.” Cho dù là con gái cũng không được!
“Em dùng thân phận nghệ thuật gia để vẽ tranh mà!”
“Không được là không được.” Phương Bách Hâm từ chối chắc như đinh đóng cột.
“Keo kiệt!” Bĩu môi, ngồi xuống ghế dựa ở bàn ăn, nhìn Phương Bách Hâm bẩn ộn, đầu óc nghĩ lung tung, vẫn không từ bỏ khả năng có thể thuyết phục Phương Bách Hâm, đột nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh, mơ hồ. “Anh……”
“Gì?” Phương Bách Hâm vung chảo xào rau.
“Bạn gái của anh, có phải tóc ngắn, người cao gần giống em?”
“Em đoán đúng rồi.”
“Cô ấy có chìa khoá nhà anh? Em…. Hôm qua hình như em có gặp cô ấy……..”
“Em gặp cô ấy?” Phương Bách Hâm quay đầu, thấy vẻ mặt ngây ngốc của em gái.
“Không phải tối hôm kia em ngủ phòng anh sao? Sau đó…… Sau đó sáng hôm qua, lúc anh ở trong phòng tắm, hình như cô ấy có vào phòng……..” Khi đó cô rất mệt mỏi, nghe tiếng động nên hơi nâng đầu khỏi gối, mơ hồ nhìn một cô gái, lại lơ đễnh ngủ tiếp.
“Sao em không nói anh biết?” Phương Bách Hâm nhíu mày. Thì ra Chỉ Tĩnh đến tìm anh, vì chuyện gì vậy?
“Em quên mất……” Hôm đó vừa về Đài Loan, lập tức đến thẳng nhà anh trai nói chuyện phiếm, sau đó mệt mỏi trực tiếp chiếm lấy giường, đá chủ nhân đến phòng khách ngủ, một buổi sáng ngủ bù không đủ, sao còn để ý mấy việc nhỏ nhặt này?
Lúc này, vang lên tiếng điện thoại nội tuyến của phòng bảo vệ. Phương Bách Hâm đi đến phòng khách nhận điện thoại.
“Phương tiên sinh, anh có khách.” Ống nghe truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của bảo vệ.
“Khách?”
“Phương Bách Hâm phải không?” Giọng nói con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, điện thoại thay đổi người cầm. Đối phương nghiêm túc nói: “Tôi là Tôn Mai Phượng, bạn thân của Chỉ Tĩnh. Tôi muốn nhờ anh một việc, xin hỏi hiện tại anh có rảnh không?”
Hai mắt Phương Bách Hâm trầm xuống. “Không thành vấn đề.”
Sau buổi tối hai người cãi nhau, trừ phi cần thiết, Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm sẽ không chủ động nói chuyện với nhau, cho dù gặp ở xã khu, họ cũng coi nhau như người xa lạ, thậm chí ngay cả cái gật đầu chào hỏi lịch sự cũng không có.
Kỳ thật Phương Bách Hâm cũng không vì lần cãi nhau đó mà xoá bỏ Chiêm Chỉ Tĩnh khỏi trái tim mình, qua hai ngày, sự tức giận của anh đã tan thành mây khói, chỉ còn lại lý trí, nhân tiện bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Anh đã sớm chọn Chiêm Chỉ Tĩnh, hoặc có thể nói, anh đã coi cô là bạn đời tương lai rồi!
Anh rất yêu cô, yêu khuôn mặt không son phấn của cô, yêu tính cách cởi mở hoạt bát của cô, yêu sự nghiêm túc trong công việc của cô, yêu bộ dáng không giữ gìn hình tượng, vỗ tay cười to của cô. Anh có thể thảo luận tình trạng của một vận động viên với cô, có thể chơi chọi trâu với cô, có thể sóng vai chạy cùng cô, có thể đi bơi cùng cô……….
Dù là tâm lý hay sinh lý, anh đều có thể nhận được thoả mãn rất lớn từ cô.
Trong mắt người khác, cái này gọi là “hạnh phúc” phải không? Có một người bạn đời ăn ý cả thân thể lẫn tinh thần là ước mơ của mỗi người.
Nhưng…… anh thật sự không hiểu ý nghĩ của cô gái kia! Chẳng lẽ cô thật sự coi anh là “anh em”? Chẳng lẽ mấy ngày ở cùng nhau, cô hoàn toàn không có cảm giác hạnh phúc “Tôi đang yêu”?
Vì thế, anh quyết định “lạnh lùng”, quan quát phản ứng của cô gái kia, sau đó suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Mặc kệ thế nào, anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay!
Ngay lúc Phương Bách Hâm đang lập kế hoạch, Chiêm Chỉ Tĩnh lại giống như mất lục phủ ngũ tạng, tinh thần phấn chấn vốn có đã biến mất, cả ngày đầy tâm sự, ba bữa cơm không có khẩu vị, ăn không đến một nửa.
Nhân viên của bộ phận “Thống trị giang hồ” rất lo lắng, nhất là những nhân viên trung niên coi Chiêm Chỉ Tĩnh như con gái nhà mình, càng nóng lòng như lửa đốt. vốn cho rằng qua một tháng, có thể nghe tiếng cười sảng khoái không giữ hình tượng của Chiêm Chỉ Tĩnh lần nữa, lại không nghĩ rằng tình huống này ngoài dự tính của họ.
Kết quả là, nhân viên bộ phận “Thống trị giang hồ” lập tức sử dụng tài nghệ, chỉ vì làm cho Chiêm Chỉ Tĩnh khôi phục sự cởi mở vốn có, nhưng hiệu quả cực kỳ có hạn.
Chủ nhật sau ba tuần Chiêm Chỉ Tĩnh và Phương Bách Hâm cãi nhau, chưa đến định kỳ bốn người bạn đã hẹn nhau, tụ tập nhà Chiêm Chỉ Tĩnh, nguyên nhân là Lý Tinh Ngải tìm Chiêm Chỉ Tĩnh lấy đồ, phát hiện cô có vấn đề, vì thế lập tức gọi điện cho hai người khác, muốn họ đến nhà Chiêm Chỉ Tĩnh tập hợp.
“Cậu đừng nói với mọi người cậu là bạn mình.” Nghe xong, Tôn Mai Phượng uống một ngụm nước lạnh lạnh nhạt nói. Cô tuyệt đối không chấp nhận cô gái ngu ngốc tới cực điểm này là bạn mình!
Lý Tinh Ngải nhìn Tôn Mai Phương bên trái, lại nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh bên phải, thông minh quyết định không nói lời nào, chỉ nhìn Triệu Linh Lan luôn mềm lòng lại đẩy Tôn Mai Phượng, muốn cô ấy đừng nói vậy.
“Chỉ Tĩnh, có phải gần đây không ăn cơm đàng hoàng?” Triệu Linh Lan nhéo tay Chiêm Chỉ Tĩnh, đau lòng phát hiện cô gầy hơn.
“Ừ, không biết gần đây làm sao, không muốn ăn.” Chiêm Chỉ Tĩnh thừa nhận.
“Tại sao có thể như vậy?” Triệu Linh Lan cắn môi. “Hôm nay cậu có ăn sáng không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu.
“Mình nấu cháo cho cậu ăn, được không?” Triệu Linh Lan lo lắng hỏi, cũng không chờ Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, tự động đi tới phòng bếp, quyết định trổ tài, lấp đầy bụng bạn tốt.
“Chỉ Tĩnh, chẳng lễ cậu không có rằng cậu và Phương Bách Hâm đang yêu nhau sao?” Sau một lúc lâu, Lý Tinh Ngải mở miệng.
“Mình không biết.” Chiêm Chỉ Tĩnh lắc đầu, mơ hồ trả lời. “Mình luôn coi Bách Hâm là bạn bè. Huống chi mình và Bách Hâm ở cùng, hoàn toàn không giống đang yêu nhau!”
“Không giống đang yêu?” Lý Tính Ngải cắn sợi mực hỏi.
“Các cậu không nhớ à?” Tầm mắt Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn xuyên qua bạn tốt. “Các cậu còn nhớ tình hình lúc mình ở cùng Lâm Vĩ Ích không?”
Lâm Vĩ Ích là bạn trai thứ ba của cô.
“Đương nhiên.” Lý Tinh Ngải gật đầu. “Cuộc tình ngắn ngủi không đến ba tháng đó liên quan gì đến tình huống hiện tại của cậu?”
Chẳng lẽ giống phim thần tượng máu chó, vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, cho nên không thể thích Phương Bách Hâm?
“Mình cảm thấy, Lâm Vĩ Ích thật sự coi mình là bạn gái, nhưng cuộc tình đó làm mình có áp lực thật lớn.”
“Vì anh ta yêu cầu cậu vài điều?” Lý Tinh Ngải giật giật lông mi.
Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu. “Khi ra ngoài hẹn hò, anh ta hi vọng mình sẽ trang điểm, nếu không làm theo ý anh ta, anh ta sẽ hờn dỗi. Ngoài điều này, đương nhiên anh ta còn có những yêu cầu khác, phải thay đổi kiểu tóc, mình nên học cách trang điểm.”
Nói đến đây, Chiêm Chỉ Tĩnh đột nhiên dừng lại, mà Lý Tinh Ngải và Tôn Mai Phượng biết cô tuyệt đối còn có ý muốn nói, vì vậy kiên nhẫn đợi. Quả nhiên, Chiêm Chỉ Tĩnh lại mở miệng.
“Nhưng ở cùng Bách Hâm, mình có thể yên tâm làm chính mình, giống như cảm giác lúc trước mình ở cùng A Đức, A Vinh.”
“Một khi đã như vậy, sao lúc trước cậu có thể nói đang yêu A Đức, A Vinh, bây giờ lại không thừa nhận cậu có quan hệ với Phương Bách Hâm?” Lý Tinh Ngải không hiểu. Đã có cảm giác giống nhau, sao lúc ấy có thể thừa nhận, bây giờ lại không?
“Vì hiện tại mình hiểu cảm giác ‘được thích’ như thế nào, mà ‘yêu nhau’ là thế nào.”
“A, cậu cảm thấy ‘yêu nhau’ là gì?” Lý Tinh Ngải tò mò hỏi.
“Tự tạo phiền phức cho bản thẩn, hơn nữa làm cho người ta hít thở không thông.” Chiêm Chỉ Tĩnh chỉ phí ¼ giây suy xét, lập tức trả lời.
“Thật cực đoan. Cậu không thể vì liên quan đến Lâm Vĩ Ích, coi yêu đương kinh khủng như vậy!” Lý Tinh Ngải lắc đầu.
“Là vậy sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh lẩm bẩm. “Mình cảm thấy yêu nahu vốn như vậy, mấy cậu không phải cũng thế sao? Bị một đống yêu cầu làm mình vừa chán ghét vừa phiền phức.” Lúc trước hẹn hò với người đàn ông nào không phải đều bị đối phương yêu cầu một đống thứ? Lý Tinh Ngải cũng thế.
“Đó là khó tránh khỏi. Dù sao hai người ở cùng nhau, vô luận là tính cách hay bối cảnh gia đình đều khác nhau, ở cùng nhau khó tránh khỏi điều ‘không vừa mắt’, đương nhiên sẽ hy vọng đối phương thay đổi.”
“Nhưng mình và Phương Bách Hâm không có vấn đề đó, mình không biết anh ấy cần thay đổi điều gì, mà anh ấy cũng không yêu cầu mình thay đổi. Dựa vào điểm ấy, đã trái ngược với ‘luận điểm yêu nhau’”.
“Vậy vì sao cậu đồng ý phát sinh quan hệ với Phương Bách Hâm?” Tôn Mai Phương từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng.
“Vì công việc.”
“Cho dù vì công việc, một lần là đủ rồi, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác phát sinh quan hệ thân mật với anh ta.” Cô tin Chiêm Chỉ Tĩnh sẽ vì “nếm thử” mà làm chuyện đó. Nhưng chắc chắc sẽ không vô duyên vô cớ tiếp tục. “Hay cậu muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên mới coi anh ta là bạn giường?”
“Không phải!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày. “Minh chỉ thích cảm giác ở cùng anh ấy, còn về việc phát sinh quan hệ lần nữa….. không biết vì sao, tự nhiên xảy ra.”
Mới đầu cô đơn thuần muốn biết “làm tình” thế nào nên mới tìm Phương Bách Hâm, còn chuyện phát sinh quan hệ lần nữa, chính cô cũng không kiềm chế được. Cơ thể cô muốn tiếp xúc với Phương Bách Hâm, trong lòng cũng hưởng thụ thân mật lúc đó, đây là chuyện chưa từng xảy ra khi ở cùng người khác.
“Hưởng thụ cảm giác ở cùng anh ta, hơn nữa có thể tự nhiên làm chuyện đó, này nếu không phải yêu, thì là gì?” Tôn Mai Phượng nhếch môi, vừa muốn cười vừa không muốn cười. Mặc dù có người nói tình dục và tình yêu có thể tách nhau, nhưng với tình huống của Chiêm Chỉ Tĩnh, hoàn toàn không phải. “Thừa nhận đi! Cậu yêu anh ta rồi.”
Chiêm Chỉ Tĩnh sửng sốt, sau một lúc lâu lập tức lắc đầu. “Mình không có.”
Lý Tinh Ngải đặt tay lên trán, cảm thấy mệt mỏi. Sao Chiêm Chỉ Tĩnh kiên nhẫn phủ định như vậy?
Đúng lúc này, Triệu Linh Lan bưng một bát cháo rau nóng hổi đứng trước mặt mọi người, cô đặt bát sự trước mặt Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Chỉ Tĩnh, nếu Phương Bách hâm nói với cậu anh ta thích người khác, cậu có thể giống trước kia, vui vẻ không do dự chúc phúc anh ta không?” Triệu Linh Lan ôn nhu hỏi, “Hoặc là, cậu thấy anh ta làm chuyện đó với người khác, cậu có thể giống lúc trước đối mặt với Lâm Vĩ Ích, nhún vai, không thèm quan tâm không?”
Chiêm Chỉ Tĩnh mím môi, không trả lời được.
Nhất ngữ thành sấm! *
“Sấm” là lời tiên đoán mang ý “hung”, không lành. Cả câu nghĩa như “mồm quạ đen, mở miệng nói điều không tốt”.
Có câu “Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy”, Triệu Linh Lan không nói bậy, nhưng cô lại cắn môi, áy náy nhìn hai mắt đỏ bừng của Chiêm Chỉ Tĩnh. Trong lòng thầm mắng mình sao không nghĩ trước rồi nói.
Triệu Linh Lan chỉ muốn Chiêm Chỉ Tĩnh thử đối mắt với tình huống chia tay, để Chiêm Chỉ Tĩnh suy xét nếu Phương Bách Hâm làm tình với người khác, có thể chấp nhận hay không, tiếp đó để cô có thể hiểu, nhưng không hy vọng chuyện đó thật sự xảy ra!
Khi Chiêm Chỉ Tĩnh tìm cô (TLL), hai mắt đỏ hồng, chắc ở nhà đã khóc rất lâu, nhưng mà lúc đối mặt với cô, cũng không rơi nửa giọt nước mắt, chỉ căng thẳng, nói lại chuyện đó một lần một cách đứt quãng –
Sau khi Chiêm Chỉ Tĩnh nói chuyện với bạn xong, còn nghĩ tới nghĩ lui câu trả lời của vấn đề – nếu Phương Bách Hâm làm tình với những cô gái khác, cô có thể vỗ tay chúc mừng anh không?
Nếu trước kia, cô nhất định sẽ trả lời một cách rõ ràng, nhưng lần này lại luôn do dự.
Cô ở cùng Phương Bách Hâm vô cùng vui vẻ, họ có sở thích giống nhau, hứng thú giống nhau, cô thích mỗi phút ở cạnh anh, cho dù anh trổ tài trong phòng bếp, cô chỉ ngồi một bên nhìn anh bận rộn, cậu được câu không nói chuyện với anh, cô cũng thấy vô cùng sung sướng.
Cô không biết như vậy có phải chứng tỏ cô thích anh – nhưng cô cũng thích cảm giác ở cùng A Đức, A Vinh!
Aiz, đã lâu không nói chuyện với Phương Bách Hâm! Lúc trước ở bộ phận “Trăm hoa đua nở”, ít nhất còn có thể tiếp xúc với anh trên phương diện công việc, nhưng hiện tại không còn cơ hội đó…….. Cho dù thình lình gặp, cô vừa nghĩ đến chuyện họ cãi nhau, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phương Bách Hâm, lá gan của cô như quả tùng ngâm nước, tất cả đều co lại.
Chiêm Chỉ Tĩnh ôm gối đầu, lăn qua lăn lại trên giường, không biết đã ảo não lần thứ mấy ngày hôm đó xúc động, khiến quan hệ giữa họ bây giờ chuyển biến xấu.
“A—“ Cô chốn mặt vào gối thở dài, kêu xong rồi, lại xụi lơ trong chăn bông, bắt đầu nhớ đến cảm giác ở cùng Phương Bách Hâm, sau đó thời gian chậm chạp trôi qua, cô dần dần buồn ngủ.
Ư…. Giường lạnh quá, ngủ thế này sao ấm được? Nếu Phương Bách Hâm ở đây thì tốt rồi….. Phương Bách Hâm mông lung suy nghĩ.
Có lẽ cô nên cố gắng lấy dũng khí xin lỗi anh, cô không muốn tình hình xấu đi…. Nếu….. Nếu nói với Phương Bách Hâm, hình như cô hơi để ý anh, không biết anh có đồng ý chấp nhận không?
Nếu anh không muốn tha thứ cho cô thì làm sao bây giờ…… A, cô không quan tâm nhiều như vậy, dù sao anh không lấy lại chìa khoá dự phòng đã đưa cho co, chứng tỏ anh còn chờ đợi cô?
Ừm……. Sáng mai phải đi tìm anh! Cô không muốn hai người tiếp tục làm “người xa lạ”! Sau khi dự tính xong, rốt cuộc cô cũng tiến vào mộng đẹp.
Một tháng qua, đây là lần đầu tiên cô ngủ an ổn nhất.
Nhưng qua một ngày mới vào nhà Phương Bách Hâm, quyết định xin lỗi anh, sau khi bước vào phòng ngủ, thấy trên giường anh là một cô gái trẻ tuổi xa lạ mặc quần áo không chỉnh tề, chiếm lấy chỗ bên phải chiếc giường – vị trí của cô, hai tay ôm chặt chiếc gối to chuyên dùng của cô, mà trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy………
Tình cảnh này, chính là tình cảnh xảy ra buổi sáng lúc trước cô ở cùng Phương Bách Hâm – sau khi ra khỏi phòng tắm, anh lau khô người rồi sẽ cướp cái gối ôm trong lòng cô gái, dùng nụ hôn cuồng nhiệt gọi cô tỉnh, thân mật muốn cô đừng ngủ nướng…….
Thân thể Chiêm Chỉ Tĩnh lắc lư, nghe thấy cô gái trên giường lẩm bẩm, lập tức giống động vật nhỏ hoảng sợ, hoang mang chọn cách chạy trốn —
Triệu Linh Lan hồi tưởng tình hình Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy trong đầu, nhưng mà cô biết mình không giống Tôn Mai Phượng, có thể đoán đúng sự việc, cũng không giống Lý Tinh Ngải, có thể an ủi người khác, đành phải im lặng ở cùng Chiêm Chỉ Tĩnh như mất hồn.
Hôm qua Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn thấy cảnh làm cô khổ sở, nhẫn nại cả ngày, đến hôm nay mới xin công ty nghỉ.
Aiz! Chiêm Chỉ Tĩnh rất thích công việc của mình, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không tuỳ tiện xin nghỉ, cô (TLL) biết, mỗi lần đến cuối năm, số ngày được nghỉ của Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn còn 2/3, nhưng lần này lại xin một lúc ba ngày……..
“Chỉ Tĩnh, mình cho cậu dựa vai…..” Một lúc sau, Triệu Linh Lan mới lầm bầm.
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy lại tinh thần, tươi cười với Triệu Linh Lan, ôm cô ấy một cái. “Cảm ơn cậu, Linh Lan.”
“Chỉ Tĩnh, xin lỗi, đều do mình hỏi vớ vẩn.” Đều do cô nói chuyện lung tung.
“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay xoa đầu Triệu Linh Lan, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn chăm chằm động tác mới thực hiện một nửa lại sững sờ.
Phương Bách Hâm cũng thích xoa đầu cô, luôn muốn mái tóc ngắn của cô lộn xộn mới bằng lòng dừng tay……. Thói quen của anh lây cho cô! Aiz……..
“Linh Lan, mình muốn về Nam Đầu nghỉ ngơi vài ngày.” Sau một lát, Chiêm Chỉ Tĩnh yếu ớt nói.
“Mình về cùng cậu.” Triệu Linh Lan không hề suy nghĩ nói ngay.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhướng mày. “Ông chủ của cậu sẽ để cậu đi?”
“Cho dù anh ta không muốn, mình cũng đi với cậu. Ở nơi này đã lâu, rất nhớ rừng trúc Nam Đầu đấy!” Triệu Linh Lan bĩu môi.
Quả thật, đến Đài Bắc học hành, cô không có ý định về Nam Đầu, dù sao nơi đó cũng không có người hay vật làm cô lưu luyến, nhưng lần này để Chiêm Chỉ Tĩnh một mình trở về, cô rất lo lắng.
“Vậy…… chúng ta lập tức xuất phát, có thể chứ?” Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về nhà sớm một chút, đột nhiên cô rất nhớ quê hương, hơn nữa, cô phải suy nghĩ lại thật kỹ.
Triệu Linh Lan vội vàng gật đầu. “Mình đi lấy túi xách, chờ mình 10 phút.”
“Không sao, cậu cứ từ từ.” Chiêm Chỉ Tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Mai Phương đang tham gia nghiên cứu và Lý Tinh Ngải, họ cùng có ý nghĩ nói với cô, đợi đến khi họ “giải quyết” xong chuyện, lập tức về Nam Đầu “thăm người thân”, muốn cô ngoan ngoãn chờ.
Họ đều không hỏi vì sao đột nhiên Chiêm Chỉ Tĩnh muốn về Nam Đầu, lại nghe cô nói xin nghỉ phép, không hề suy nghĩ nói họ cũng muốn về Nam Đầu.
Hai người đó nghĩ gì, chẳng lẽ cô không biết? Chiêm Chỉ Tĩnh cười khổ, từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Có bạn bè như này, thật tốt!
Mở cửa, lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ liên tiếp như chuông ngân, tuy dễ nghe, nhưng so với tiếng cười to khí khái, Phương Bách Hâm hy vọng có thể nghe cái sau.
Nghĩ đến đây, Phương Bách Hâm nhìn chăm chú cánh cửa đóng chặt đằng sau, trong lòng hơi lo lắng.
Chiêm Chỉ Tĩnh xin nghỉ phép ba ngày, không biết vì chuyện gì? Chẳng lẽ không khoẻ?
Xem ra một tháng chiến tranh lạnh sẽ chấm dứt trong hôm nay, anh quyết định lát nữa sẽ đi tìm cô gái làm anh vừa yêu vừa hận.
“Anh về rồi?” Một cô gái tóc dài đến eo đang sấy tóc chào hỏi Phương Bách Hâm, ánh mắt dời tivi nhìn Phương Bách Hâm chưa đến một giây, lập tức lại nhìn nữ chính chạy như điên.
A, lâu rồi cô không xem phim thần tượng!
“Sao em còn chưa về?” Phương Bách Hâm đặt cặp tài liệu lên sofa, chửa cởi áo sơ mi bó sát khó chịu, đã vội vàng xắn tay áo, đi về phía phòng bếp.
“Anh đuổi em đi?” Thật không có lương tâm, cũng không nghĩ lại bao lâu rồi cô mới quấy rầy anh một lần, hiện tại ở chưa đến hai ngày, đã đuổi cô đi.
“Anh chỉ cho rằng, so với nơi này, em hẳn muốn ở nhà mình chơi màu nước.”
“Hiện tại em muốn nghỉ ngơi……” Cô gái nghe tiếng mở khoá van ga “răng rắc”, lập tức nhảy khỏi sofa, vọt vào phòng bếp. Hai mắt long lanh nhìn Phương Bách Hâm, không khách khí nói món ăn. “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, đậu Hà Lan xào còn có súp hàu……..” Phương Bách Hâm rửa rau, ngón trỏ dí vào đầu cô gái.
“Đây mới là mục đích của em?” Không phải nghỉ ngơi, mà vì đòi đồ ăn.
“Ha ha ha!” Nịnh hót nhếch miệng, tầm mắt không cẩn thận nhìn đồ ăn màu xám bạc bên cạnh. “A, muốn ăn cá? Có thể không ăn không?’ Cô ghét cá.
“Chỉ Tĩnh thích ăn.”
Cô gái nheo mắt. A, cô ngửi được mùi phạm tội! Hi hi……..
“Chỉ Tĩnh?” Cô gian xảo cong môi. “Cô ấy là ai vậy? Có quan hệ gì với anh?”
“Em cảm thấy sao?” Phương Bách Hâm vòng qua cô.
“Anh, chừng nào thì anh có bạn gái? Lần trước mẹ hỏi anh, sao anh không thành thật trả lời?” Cô muốn mách lẻo!
“Tiểu thư à, “lần trước’ em nói là bao lâu? Em nghĩ anh là thần tiên, có thể đoán được chuyện về sau sao?”
“Ưm…… Cũng đúng.” Bĩu môi, tròng mắt tinh quái chuyển động, hỏi tiếp: “Là cô gái nhà nào? Lát nữa cô ấy sẽ đến sao?”
“Chờ chút nữa em sẽ biết.”
“Em đây có thể ‘đặt trước’ cô ấy không?” Hai mắt loè sáng giống như con soi nhìn thấy dê béo ngon miệng.
“Không được. Mau thu hồi tâm tính nghệ thuật khảo thân mãnh liệt của em đi.” Phương Bách Hâm không hề suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
Em gái nhà mình đang nghĩ gì, anh làm anh trai chẳng lẽ không biết? Nghe nói hiện tại người nào đó lấy “nghệ thuật cơ thể con người” để vẽ tranh, còn “nghệ thuật” đến mức nào, xem bức tranh sơn dầu toàn da của cô là biết.
“Em miễn cưỡng để cô ấy mặc bộ quần áo mỏng………” loại bán trong suốt này……..
“Em chắc chắn?” Hoài nghi lại hoài nghi.
“Dù sao đều là con gái mà!” Cô hơi chột dạ.
“Anh không thể chịu được thân thể Chỉ Tĩnh bị nhìn hết.” Cho dù là con gái cũng không được!
“Em dùng thân phận nghệ thuật gia để vẽ tranh mà!”
“Không được là không được.” Phương Bách Hâm từ chối chắc như đinh đóng cột.
“Keo kiệt!” Bĩu môi, ngồi xuống ghế dựa ở bàn ăn, nhìn Phương Bách Hâm bẩn ộn, đầu óc nghĩ lung tung, vẫn không từ bỏ khả năng có thể thuyết phục Phương Bách Hâm, đột nhiên, trong đầu hiện lên một hình ảnh, mơ hồ. “Anh……”
“Gì?” Phương Bách Hâm vung chảo xào rau.
“Bạn gái của anh, có phải tóc ngắn, người cao gần giống em?”
“Em đoán đúng rồi.”
“Cô ấy có chìa khoá nhà anh? Em…. Hôm qua hình như em có gặp cô ấy……..”
“Em gặp cô ấy?” Phương Bách Hâm quay đầu, thấy vẻ mặt ngây ngốc của em gái.
“Không phải tối hôm kia em ngủ phòng anh sao? Sau đó…… Sau đó sáng hôm qua, lúc anh ở trong phòng tắm, hình như cô ấy có vào phòng……..” Khi đó cô rất mệt mỏi, nghe tiếng động nên hơi nâng đầu khỏi gối, mơ hồ nhìn một cô gái, lại lơ đễnh ngủ tiếp.
“Sao em không nói anh biết?” Phương Bách Hâm nhíu mày. Thì ra Chỉ Tĩnh đến tìm anh, vì chuyện gì vậy?
“Em quên mất……” Hôm đó vừa về Đài Loan, lập tức đến thẳng nhà anh trai nói chuyện phiếm, sau đó mệt mỏi trực tiếp chiếm lấy giường, đá chủ nhân đến phòng khách ngủ, một buổi sáng ngủ bù không đủ, sao còn để ý mấy việc nhỏ nhặt này?
Lúc này, vang lên tiếng điện thoại nội tuyến của phòng bảo vệ. Phương Bách Hâm đi đến phòng khách nhận điện thoại.
“Phương tiên sinh, anh có khách.” Ống nghe truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của bảo vệ.
“Khách?”
“Phương Bách Hâm phải không?” Giọng nói con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, điện thoại thay đổi người cầm. Đối phương nghiêm túc nói: “Tôi là Tôn Mai Phượng, bạn thân của Chỉ Tĩnh. Tôi muốn nhờ anh một việc, xin hỏi hiện tại anh có rảnh không?”
Hai mắt Phương Bách Hâm trầm xuống. “Không thành vấn đề.”