-
Chương 5
“Qua gần ba năm cố gắng, Long Linh đã có được nhiều bình luận tốt của người chơi, dù là hình tượng nhân vật, cảnh tượng trò chơi, cảm xúc hay tình tiết, đều được tán thưởng mạnh mẽ. Nhưng có khen cũng có chê, sau đây sẽ phát cho mọi người bản tài liệu này, đây là yêu cầu của khách hàng về việc sửa đổi, nhằm đề nghị và phê bình Long Linh….”
Hai tháng nghỉ ngơi kết thúc, ngày đầu tiên đi làm ở bộ phận ‘Thống trị giang hồ’, toàn thể nhân viên trong ngành ngồi trong phòng có thể chứa năm mươi người, bắt đầu cuộc họp đánh giá về trò chơi võ hiệp Long Linh được đưa ra thị trường đã 5 tháng.
Đây là thói quen của giám chế Vạn của bộ phận ‘Thống trị giang hồ’, cô cho rằng lời bình luận tốt của người chơi có thể làm bộ phận sáng tác vui vẻ, mà những lời bình trái ngược sau khi được lựa chọn, một số đề nghị của khách hàng đúng trọng tâm có thể làm bộ phận rút kinh nghiệm, phát triển, bởi vậy cuộc đánh giá là điều đương nhiên, không thể bỏ qua.
Mọi người bàn tán thảo luận, rốt cuộc sau ba tiếng cũng kết thúc cuộc họp, mọi người nghe kết luận của giám chế, cho rằng đã đến lúc tan họp, đột nhiên giám chế Vạn ho nhẹ, muốn mọi người tập trung.
“Cuối cùng muốn nói cho mọi người tin quan trọng –” Giám chế Vạn dừng lại, liếc nhìn từng người một, sau đó tuyên bố: “Một tháng tới, Chỉ Tĩnh sẽ tạm thời đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp.”
Hai ngày trước, sau khi kết thúc cuộc họp cùng Chủ tịch, giám chế bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ bỗng đưa ra yêu cầu như vậy với giám chế của cô, hy vọng có thể để Chỉ Tĩnh đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp một tháng, để nhân viên hai ngành gần gũi hơn, cũng để sửa lại chi tiết nội dùng trò chơi.
Lúc đó cô ta chưa đồng ý, đến sáng hôm sau thảo luận với Chiêm Chỉ Tĩnh, thấy có cùng ý kiến, nên trong cuộc họp này mới báo cho nhân viên biết.
“Chỉ Tĩnh bị điều đi?” Mọi người bàn tán. “Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’, ‘Thống trị giang hồ’ chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Như vậy ai cùng họ nói chuyện phiếm? ‘Trăm hoa đua nở’ đáng ghét, tự dưng lấy mất nhân viên quan trọng trong bộ phận bọn họ, họ muốn giơ vải trắng kháng nghị!
Giám chế Vạn nhìn mọi người nhao nhao nói, bất đắc dĩ xoa trán. “này, rốt cuộc mấy người có nghiêm túc nghe tôi nói không?” Thật là, đây là khuyết điểm duy nhất của nhân viên đắc lực bộ phận họ, chính là phải nghe họ nói thì họ mới nghe.
“Chúng tôi nghiêm túc nghe mà!”
Giám chế Vạn ho một tiếng, đây là thói quen của cô ta, muốn mọi người yên tĩnh nghe. Âm thanh ồn ào dần nhỏ đi, giám chế Vạn mới bắt được nói qua về nguyên nhân Chiêm Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’ giúp đỡ.
Mà mọi người hiểu rõ chuyện, mới từ từ vây quanh Chiêm Chỉ Tĩnh, quyết định đến ‘Trăm hoa đua nở’ trình diện cùng cô….
Chiêm Chỉ Tĩnh đi một mình lên ‘Trăm hoa đua nở’ ở tầng 5.
Nói đùa, làm sao cô có thể để một nhóm người đi phía sau mình, đến bộ phận khác “tạo thế lực”, mọi người đều là đồng nghiệp, làm như vậy thật mất mặt, cho nên cô khéo léo từ chối ý tốt của mọi người, kiên quyết muốn họ ngoan ngoãn làm việc ở văn phòng là được.
“Đến đây, Chỉ Tĩnh, chỗ của cô ở trong này.” Kỹ sư lâu năm nhiệt tình dẫn cô đến bàn làm việc gần cửa sổ sát đất. Nơi đó là bàn làm việc của biên kịch trước kia, sau khi người đó đi, có vài người mới ngồi, nhưng không thể dài lâu.
Aiz, hy vọng sau khi biên kịch đứng đầu công ty ngồi, tình huống có thể chuyển biến tốt, không cần một người đến một người đi, một đôi đến một đôi đi!
“Cảm ơn anh.” Chiêm Chỉ Tĩnh nói cảm ơn.
“Cô có gì cần mang đến đây không? Tôi tìm vài thằng nhóc giúp cô.” Kỹ sư lâu năm hỏi, cho rằng cô vội vàng đến đâym bởi vậy không kịp sắp xếp đồ cá nhân, cho nên đồ cầm trên tay mới ít như vậy.
“Đồ của tôi đã lấy hết rồi.” Cô giơ túi xách màu xanh lên vỗ vỗ. Đồ của cô không nhiều, ngoài vài mô hình đao kiếm không mang đi, những thứ khác đều đựng bên trong.
Rõ ràng kỹ sư lâu năm sửng sốt một lát. Thì ra cho rằng đồ cá nhân của cô hẳn rất nhiều, không nghĩ lại chỉ có một cái túi xách to. Những cô gái trong bộ phận bọn họ, chỉ riêng đồ trang điểm đã nhét đầy túi xách, nếu muốn các cô đổi chỗ ngồi, tuyệt đối là công cuộc rất lớn.
“Ha! Chỉ Tĩnh!” Một người đàn ông đeo kính đột nhiên xuất hiện, chen vào giữa hai người, thân thiết chào hỏi Chiêm Chỉ Tĩnh.
Chiêm Chỉ Tĩnh quay đầu, tay phải nắm lại, rất tự nhiên đấm một cái lên vai anh ta.
“Anh Hào!” Cô vui vẻ nhếch miệng.
“Em chuyển qua bộ phận bọn anh rồi à?” Người đàn ông được gọi là anh Hào vuốt cằm, đôi mắt ranh mãnh quan sát cô, cảm thấy người này hình như không giống người bạn tốt cùng trường bốn năm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ khác chỗ nào.
“Nghĩ nhiều quá.” Chiêm Chỉ Tĩnh cười to, khoát tay. “Nếu cùng bộ phận với anh, em hẳn không có ngày tốt lành.”
“Những lời này của em thật sự làm anh đau lòng muốn chế…….” Giả bộ khổ sở để tay lên trán.
“Bớt đùa đi, từ khi nào anh trở nên yếu ớt như vậy?’ Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày khoanh tay.
“Hai người quen nhau?” Kỹ sư lâu năm nhìn qua nhìn lại bọn họ.
“Chúng tôi là bạn học thời đại học.” Anh Hào nháy mắt mấy cái với Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Chỉ Tĩnh cũng học lớp buổi tối?” Anh ta nhớ Ôn Trí Hào tốt nghiệp lớp học buổi tối của trường đại học.
“Đúng vậy!” Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu.
Lúc này một cô gái chạy tới, là trợ lý bộ phận.
“Này…. À….” Cô gái nháy mắt mấy cái, nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, không biết cô tên là gì.
“Xin chào, chị là Chiêm Chỉ Tĩnh, tên tiếng Anh là Debby.”
“Chị Chỉ Tĩnh, giám chế mời chị đến phòng làm việc của anh ấy.” Cô bé trợ lý lễ phép nói. Vì cô ấy mới mười chín tuổi, biết mình là nhân viên ít tuổi nhất công ty, cho nên luôn có thói quen gọi các kỹ sư là “chị” hoặc “anh”.
“Chị lập tức đi.” Chiêm Chỉ Tĩnh đặt túi xách xuống, được kỹ sư lâu năm chỉ dẫn, đến phòng làm việc dành riêng cho giám chế.
Cánh cửa khép hờ, Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay gõ hai cái, nghe được lời mời vào mới đẩy cửa tiến vào.
Sau bàn làm việc là ghế da xoay tròn đưa lưng về phía cô.
“Làm phiền đóng cửa lại.”
Cô nghe lệnh, quay đầu đóng cửa lại, vừa đóng cửa xong, một cánh tay rắn chắc phía sau lôi kéo.
Đầu Chiêm Chỉ Tĩnh còn chưa kịp nghĩ, cơ thể lập tức phản xạ!
Cô cong khuỷu tay lại, đánh vào bụng người phía sau, nghe tiếng đối phương kêu rên, chân phải nhấc lên, chuẩn bị thưởng cho đối phương một cú xoay vòng đau đớn, lại nhìn thấy gương mặt đối phương, lập tức dừng lại tư thế công kích.
“Bách, Bách Hâm?” Cô kinh ngạc hô to, vội vàng thu hồi chân phải, thật không nghĩ tới anh lại ở đây.
“A……. Đau quá……” Phương Bách Hâm ôm bụng cúi người. Vẻ mặt nhăn nhó.
Thấy anh đau đớn như vậy, cơ thể cũng co rút, nghi hoặc của Phương Bách Hâm lập tức bị ném khỏi đầu, vội vàng hỏi thăm anh.
“Rất đau à? Em, em đưa anh xuống y tế……..” Không xong rồi, vừa rồi cô dùng chín phần sức lực…. Không biết anh có nặng lắm không?
“Không, chỉ cần em……” Phương Bách Hâm híp mắt, rồi đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, nhanh chóng chặn miệng cô.
Trời ạ, mới xa nhau một ngày một đêm, anh nhớ cô muốn chết!
Phương Bách Hâm không để ý cô giãy giụa, cưỡng chế cô trong vòng tay, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, tiến thẳng vào trong, thô lỗ quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô.
Lúc đầu Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng kháng cự hành động thô lỗ bất ngờ của anh, nhưng không lâu sau, cũng bắt đầu sa vào cuộc chơi.
Cô bắt đầu biến bị động thành chủ động, di động lưỡi mình, đẩy lưỡi anh, rồi quấn lại, thậm chỉ chủ động thâm nhâọ vào khoang miệng ấm áp của anh, hấp thu hơi thở mãnh liệt của anh.
Kỳ thực được Phương Bách Hâm dạy dỗ, Chiêm Chỉ Tĩnh đã có thể hiểu được tần suất của anh, biết làm thể nào để anh thấy sung sướng.
Lưỡi chui vào miệng anh, liếm hàm trên của Phương Bách Hâm, nghịch ngợm trốn thánh cái lưỡi của anh, ở trong không gian ấm nóng trốn tránh. Đợi đến lúc chơi đã, cô mới thu đầu lưỡi lại, để anh xâm nhập vào miệng mình, rồi nhận lấy lực mút mạnh………
Qua hồi lâu, rốt cuộc họ cũng buông tha nhau.
Cái lưỡi nóng bỏng của Phương Bách Hâm chui khỏi miệng cô, tạo thành một sợii tơ nước bọt dưới ánh đèn, tạo thành cảnh tượng ái muội làm người ta huyết mạch sôi trào.
“Anh thật sự làm hư em rồi.” Phương Bách Hâm thở gấp, dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cực kỳ thoả mãn. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một cô gái có thể làm cho anh chìm đắm trong nụ hôn.
Nhớ lại lúc trước, cô còn bị động mặc anh làm, không nghĩ tới qua một thời gian, cô lại học được kỹ thuật của anh vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô đúng là học sinh thông minh, người làm thầy là anh đây cảm thấy vô cùng vui sướng.
Chiêm Chỉ Tĩnh thật vất vả mới điều chỉnh được hơi thở.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi, trong mắt đầy sự không hiểu.
Phương Bách Hâm nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ. “Em nghĩ sao? Đây là văn phòng của ai, mà anh ở đây chứng tỏ anh là ai?”
Chiêm Chỉ Tĩnh híp mắt, đầu óc nhanh chóng hoạt động, tìm kiếm manh mối, chỉ lát sau đã kết luận được anh giống hết “giám chế”, cũng du học ở nước ngoài, nửa năm trước mới về Đài Loan, hơn nữa cùng là họ Phương.
“Phương…… Giám chế?” Cô dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Đúng rồi.” Phương Bách Hâm một tay ôm lấy cô, đi đến bàn làm việc, đặt cô lên bàn, chống hai tay cạnh cô. “Có cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui không?”
Mũi anh thân mật ma sát cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng không có chất hoá học trên người cô.
Anh phát hiện mình thật sự nghiện mùi hương trên người cô, cô giống như hoa anh túc xinh đẹp, nhìn vẻ ngoài làm tim anh đập thình thịch, sau khi thử, càng mê muội.
“Là kinh hãi thì có.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mũi. “Không lẽ anh đã sớm biết chúng ta làm cùng một công ty?”
“Mấy tháng trước mới biết.”
“Mấy tháng trước mới biết?” Cô hất ngón cái thô ráp không ngừng vuốt ve trên môi mình ra. “Cho nên lần đầu tiên em tìm anh làm tình, trong lòng anh cười trộm? Muốn nói ‘Cô gái luôn bị mình lui bản thảo lại ngu ngốc đến tìm mình giúp’?”
“Oan uổng quá, đại nhân. Sao anh dám cười em?” Vẻ mặt Phương Bách Hâm vô tội.
“Thật không?” Chiêm Chỉ Tĩnh hừ một tiếng. Tuy cô chủ động tìm anh làm tình, nhưng anh lại không nói làm cô có cảm giác bị đùa giỡn.
“Đương nhiên là như vậy………. Huống chi cái này không hoàn toàn tại anh.”
Ánh mắt Chiêm Chỉ Tĩnh có ý bảo anh nói tiếp.
“Em quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi?” Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Phương Bách Hâm cầm tay cô, vuooys ve mu bàn tay.
“Lần đầu gặp?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.
“Quả nhiên em quên rồi?” Phương Bách Hâm thất vọng hạ vai. “Lúc ây em đi từ ngã rẽ chỗ bộ phận nhân sự, đập đầu vào ngực anh!”
Chiêm Chỉ Tĩnh nghiêng đầu nghĩ lại.
“Nghe anh nói vậy, hình như có chuyện này.” Việc ngoài ý muốn đó đã bị cô biến thành sự kiện nhỏ nhặt mà quên đi, nhưng vẫn còn chút ấn tượng.
“Cho nên mới nói, có phải một nửa là vấn đề của em? Nếu lúc ấy em nhớ anh, lúc chúng ta gặp nhau ở hành lang chung cư, em sẽ biết chúng ta là đồng nghiệp cũng là hàng xóm.” Vẻ mặt anh vô tội.
“Nhưng em cũng đã từng nói với anh, giọng nói của anh trong điện thoại hình như rất giống giám chế, sao anh không có phản ứng?”
“Anh có mà!” Thật oan uổng cho anh!
“Nào có?” Chiêm Chỉ Tĩnh lập tức phản bác.
“Anh khen thính giác của em thật nhạy cảm.” Cũng như ám chỉ đó là một người, không nghĩ rằng cô hoàn toàn không phát hiện ý nghĩa trong lời nói của anh.
“Bách Hâm, anh thật xảo quyệt.”
Phương Bách Hâm cười to, sau đó nghiêm mặt lại, kẹp lấy mũi cô rồi nhéo.
“A, anh làm gì vậy?” Chiêm Chỉ Tĩnh bị đâu, giữ cổ tay anh.
“Vì sao em thân thiết với Ôn Trí Hào như vậy?” Hại cả người anh toàn mùi giấm chua, lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo cô ấy nói Chiêm Chỉ Tĩnh đến văn phòng, để tránh mình còn mùi giấm.
“Bọn em vốn như vậy mà.” Chiêm Chỉ Tĩnh không phát hiện người đàn ông trước mặt đang ghen, vẻ mặt hợp tình hợp lý trả lời.
“Em quen anh ta?”
“Bạn học thời đại học.” Chiêm Chỉ Tĩnh nói. “Bọn em xem như nhân vật đứng đầu lớp, làm lớp trưởng và lớp phó bốn năm liên tục.”
Thì ra là thế, loại quan hệ này thật sự làm họ càng thêm thân mật.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Sau này bớt thân mật đi, biết chưa?” Phương Bách Hâm nửa hỏi nửa ra lệnh nói, không đợi cô trả lời, cúi đầu xuống, hôn môi cô lần nữa.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Phương Bách Hâm yêu thương hôn cô lát nữa, đến khi không khí thân mật giữa hai người họ tan biến, mới ho nhẹ một tiếng.
“Tuy thật sự không muốn, nhưng bây giờ chúng ta phải bắt đầu thảo luận công việc.” Lần đầu tiên vì phụ nữ mà anh dùng thời gian làm việc để nói chuyện riêng.
Nghe anh nói vậy, Chiêm Chỉ Tĩnh mới đột nhiên nhớ hai người không ở chung cư, mà là ở trong công ty, trong phòng làm việc của anh.
Vẻ mặt cô biến chuyển, nhảy xuống bàn làm việc.
“Trước khi thảo luận, em muốn thanh minh trước.” Cô nhìn chằm chằm Phương Bách Hâm. “Anh tuyệt đối không thể vì quan hệ của chúng ta mà dễ dàng chấp nhận bản thảo của em.”
Phương Bách Hâm nhìn cô, một lúc sau nhếch môi.
“Em nghĩ vì anh và em có quan hệ cá nhân, mà dễ dãi trong công việc?” Anh cười như không cười.
Trên phương diện công việc, anh chưa bao giờ vì quan hệ cá nhân mà thiên vị, ngay cả người phụ nữ của anh cũng thế.
Bình thường trong cuộc sống anh có thể sủng cô 100%, yêu cô, nhưng mà nếu là đồng nghiệp, phải hợp tác, anh tuyệt đối không thiên vị — bạn gái thứ hai, thứ ba của anh có thể chứng minh.
Bạn gái thứ hai, thứ ba của anh từng là cấp dưới, hơn nữa đều cho rằng chỉ cần dùng quan hệ cá nhân, sẽ thoải mái hơn các đồng nghiệp khác trong công việc. Nhưng sự thật chứng minh ý nghĩ của họ quá sai!
Lúc làm việc ở Mỹ, anh cũng là giám chế, dù là bản thảo kế hoạch, lời văn hay chương trình sáng tác, chỉ cần anh cho rằng có thể chỉnh sửa, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Cũng bởi vậy, anh và họ cãi nhau nên chia tay, thậm chí bị họ gắn mác “Máu lạnh vô tình”.
“Em không biết, cho nên mới tuyên bố trước.” Chiêm Chỉ Tĩnh khoanh hai tay, nhìn Phương Bách Hâm đi ra sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế da, mười ngón tay thon dài đặt lên bàn.
“Chỉ Tĩnh, rất vui khi em có ý nghĩ như vậy.” Anh nói.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhướng mày, chờ anh tiếp tục nói câu sau.
“Anh sẽ không dễ dãi. Tuyệt đối.”
Ánh mắt anh hiện lên sự kiên định.
Chiêm Chỉ Tĩnh bị Phương Bách Hâm gọi vào văn phòng giám chế, vốn cho rằng chỉ thảo luận qua về tình tiết trò chơi cần sửa, lại không nghĩ hai người càng thảo luận càng kích động, tiếng thảo luận oanh oanh liệt liệt không ngừng truyền ra ngoài cửa. Mọi người trong phòng, lúc đầu không quen, bây giờ đã thành thói quen, như lão tăng ngồi thiền tiếp tục làm việc.
“Em cảm thấy đối thoại này phù hợp nhất với tính cách nhân vật nam chính.”
“Nhưng em không nghĩ đến tình tiết trò chơi à? Em cho rằng theo tính cách nam chính, sẽ tới nơi này sao?”
“Vì sao không? Công viên mở ra, bất luận ai cũng có quyền vào.”
“Vậy em nói xem, tính cách nam chính thế nào? Nói ra ba điều chính là được.”
“Có nề nếp, lạnh lùng, không thích tiếp cận người lạ……” Thanh âm im bặt.
“Nghĩ ra chưa? Tỉnh tiết này cần sửa lại. mặt khác đoạn nữ chính và hoạ sĩ này, anh đồng ý cách nói vừa rồi của em, làm theo kịch bản của em là được.”
Thanh âm dừng lại, chỉ sau chốc lát, một bóng người đi ra khỏi văn phòng giám chế, trở lại vị trí của mình.
“Việc thảo luận của hai người thật kịch liệt, có phải em vẫn tranh luận?” Ôn Trí Hào chạy đến ngồi xuống cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh, hào hứng dạt dào hỏi. Giải lao là vì làm việc nhiều giờ, công việc làm anh ta mệt mỏi, phải thư giãn một lát .
“Em cũng rất muốn kiềm chế mà!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mũi. “Haizz, bản thảo phải viết lại.”
“Vất vả cho em.” Ôn Trí Hào vỗ vai cô.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khổ. “Cũng không coi là vất vả, dù sao cũng do em làm sai.”
Lúc hai người nói chuyện, trong văn phòng giám chế cũng truyền ra tiếng thảo luận, nhưng lần này không kịch liệt như vừa rồi, là một kỹ sư phần mềm thảo luận với Phương Bách Hâm về vấn đề lập trình.
“Ở ‘Toàn Phương Vị’ có ưu điểm này.” Ôn Trí Hào cảm khái nói.
“Cái gì?”
“Chính là có thể phản bác giám chế, nếu giám chế cho rằng em đúng, sẽ nghe theo đề nghị của em, sẽ không cố chấp quan điểm của mình.”
“Công ty khác không có sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh chưa làm ở công ty khác, cho nên không rõ lắm.
“Bằng không sao lúc trước anh luôn bị công ty vừa làm đuổi việc?” Ôn Trí Hào nhún vai.
Anh ta từng làm qua ba công ty, có lẽ vì cá tính, có rất nhiều lời không nói sẽ khó chịu, mới đầu quản lí của anh ta luôn miệng luôn nói họ rất rộng lượng, có vấn đề gì đều có thể nói, cho nên anh ta cũng không khách sáo. Nhưng dần dà, anh bị quản lí coi là cái đinh trong mắt, sau đó đã bị đuổi việc.
Anh ta từng cảm thán lòng người dễ thay đổi, sao quản lí “rộng lượng” lại thành như vậy? Đến lúc vào “Toàn Phương Vị”, mới tìm được ngày được làm chính mình.
Mặc dù “Toàn phương Vị” không phải hoàn mỹ, nhưng đối với anh ta mà nói, so với công ty khác, thật sự tốt rất nhiều.
“Cho nên em xem như may mắn?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.
“Đương nhiên. Nếu không theo tính cách của em, dù ở nơi nào cũng bị sa thải.” Nơi nào có thể để cô tranh luận?
“Anh đang hâm mộ còn ghen tị?” Hâm mộ cô vừa ra tay đã tìm được công ty tốt.
“Con bé chết tiệt, anh còn phải hâm mộ sao?” Ôn Trí Hào hét, vươn tay ôm cổ Chiêm Chỉ Tĩnh, hai người bắt đầu đùa giỡn.
Cảnh tượng này mọi người đã thấy qua nên coi như bình thường.
Hai tháng nghỉ ngơi kết thúc, ngày đầu tiên đi làm ở bộ phận ‘Thống trị giang hồ’, toàn thể nhân viên trong ngành ngồi trong phòng có thể chứa năm mươi người, bắt đầu cuộc họp đánh giá về trò chơi võ hiệp Long Linh được đưa ra thị trường đã 5 tháng.
Đây là thói quen của giám chế Vạn của bộ phận ‘Thống trị giang hồ’, cô cho rằng lời bình luận tốt của người chơi có thể làm bộ phận sáng tác vui vẻ, mà những lời bình trái ngược sau khi được lựa chọn, một số đề nghị của khách hàng đúng trọng tâm có thể làm bộ phận rút kinh nghiệm, phát triển, bởi vậy cuộc đánh giá là điều đương nhiên, không thể bỏ qua.
Mọi người bàn tán thảo luận, rốt cuộc sau ba tiếng cũng kết thúc cuộc họp, mọi người nghe kết luận của giám chế, cho rằng đã đến lúc tan họp, đột nhiên giám chế Vạn ho nhẹ, muốn mọi người tập trung.
“Cuối cùng muốn nói cho mọi người tin quan trọng –” Giám chế Vạn dừng lại, liếc nhìn từng người một, sau đó tuyên bố: “Một tháng tới, Chỉ Tĩnh sẽ tạm thời đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp.”
Hai ngày trước, sau khi kết thúc cuộc họp cùng Chủ tịch, giám chế bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ bỗng đưa ra yêu cầu như vậy với giám chế của cô, hy vọng có thể để Chỉ Tĩnh đến bộ phận ‘Trăm hoa đua nở’ trợ giúp một tháng, để nhân viên hai ngành gần gũi hơn, cũng để sửa lại chi tiết nội dùng trò chơi.
Lúc đó cô ta chưa đồng ý, đến sáng hôm sau thảo luận với Chiêm Chỉ Tĩnh, thấy có cùng ý kiến, nên trong cuộc họp này mới báo cho nhân viên biết.
“Chỉ Tĩnh bị điều đi?” Mọi người bàn tán. “Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’, ‘Thống trị giang hồ’ chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Như vậy ai cùng họ nói chuyện phiếm? ‘Trăm hoa đua nở’ đáng ghét, tự dưng lấy mất nhân viên quan trọng trong bộ phận bọn họ, họ muốn giơ vải trắng kháng nghị!
Giám chế Vạn nhìn mọi người nhao nhao nói, bất đắc dĩ xoa trán. “này, rốt cuộc mấy người có nghiêm túc nghe tôi nói không?” Thật là, đây là khuyết điểm duy nhất của nhân viên đắc lực bộ phận họ, chính là phải nghe họ nói thì họ mới nghe.
“Chúng tôi nghiêm túc nghe mà!”
Giám chế Vạn ho một tiếng, đây là thói quen của cô ta, muốn mọi người yên tĩnh nghe. Âm thanh ồn ào dần nhỏ đi, giám chế Vạn mới bắt được nói qua về nguyên nhân Chiêm Chỉ Tĩnh đến ‘Trăm hoa đua nở’ giúp đỡ.
Mà mọi người hiểu rõ chuyện, mới từ từ vây quanh Chiêm Chỉ Tĩnh, quyết định đến ‘Trăm hoa đua nở’ trình diện cùng cô….
Chiêm Chỉ Tĩnh đi một mình lên ‘Trăm hoa đua nở’ ở tầng 5.
Nói đùa, làm sao cô có thể để một nhóm người đi phía sau mình, đến bộ phận khác “tạo thế lực”, mọi người đều là đồng nghiệp, làm như vậy thật mất mặt, cho nên cô khéo léo từ chối ý tốt của mọi người, kiên quyết muốn họ ngoan ngoãn làm việc ở văn phòng là được.
“Đến đây, Chỉ Tĩnh, chỗ của cô ở trong này.” Kỹ sư lâu năm nhiệt tình dẫn cô đến bàn làm việc gần cửa sổ sát đất. Nơi đó là bàn làm việc của biên kịch trước kia, sau khi người đó đi, có vài người mới ngồi, nhưng không thể dài lâu.
Aiz, hy vọng sau khi biên kịch đứng đầu công ty ngồi, tình huống có thể chuyển biến tốt, không cần một người đến một người đi, một đôi đến một đôi đi!
“Cảm ơn anh.” Chiêm Chỉ Tĩnh nói cảm ơn.
“Cô có gì cần mang đến đây không? Tôi tìm vài thằng nhóc giúp cô.” Kỹ sư lâu năm hỏi, cho rằng cô vội vàng đến đâym bởi vậy không kịp sắp xếp đồ cá nhân, cho nên đồ cầm trên tay mới ít như vậy.
“Đồ của tôi đã lấy hết rồi.” Cô giơ túi xách màu xanh lên vỗ vỗ. Đồ của cô không nhiều, ngoài vài mô hình đao kiếm không mang đi, những thứ khác đều đựng bên trong.
Rõ ràng kỹ sư lâu năm sửng sốt một lát. Thì ra cho rằng đồ cá nhân của cô hẳn rất nhiều, không nghĩ lại chỉ có một cái túi xách to. Những cô gái trong bộ phận bọn họ, chỉ riêng đồ trang điểm đã nhét đầy túi xách, nếu muốn các cô đổi chỗ ngồi, tuyệt đối là công cuộc rất lớn.
“Ha! Chỉ Tĩnh!” Một người đàn ông đeo kính đột nhiên xuất hiện, chen vào giữa hai người, thân thiết chào hỏi Chiêm Chỉ Tĩnh.
Chiêm Chỉ Tĩnh quay đầu, tay phải nắm lại, rất tự nhiên đấm một cái lên vai anh ta.
“Anh Hào!” Cô vui vẻ nhếch miệng.
“Em chuyển qua bộ phận bọn anh rồi à?” Người đàn ông được gọi là anh Hào vuốt cằm, đôi mắt ranh mãnh quan sát cô, cảm thấy người này hình như không giống người bạn tốt cùng trường bốn năm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ khác chỗ nào.
“Nghĩ nhiều quá.” Chiêm Chỉ Tĩnh cười to, khoát tay. “Nếu cùng bộ phận với anh, em hẳn không có ngày tốt lành.”
“Những lời này của em thật sự làm anh đau lòng muốn chế…….” Giả bộ khổ sở để tay lên trán.
“Bớt đùa đi, từ khi nào anh trở nên yếu ớt như vậy?’ Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày khoanh tay.
“Hai người quen nhau?” Kỹ sư lâu năm nhìn qua nhìn lại bọn họ.
“Chúng tôi là bạn học thời đại học.” Anh Hào nháy mắt mấy cái với Chiêm Chỉ Tĩnh.
“Chỉ Tĩnh cũng học lớp buổi tối?” Anh ta nhớ Ôn Trí Hào tốt nghiệp lớp học buổi tối của trường đại học.
“Đúng vậy!” Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu.
Lúc này một cô gái chạy tới, là trợ lý bộ phận.
“Này…. À….” Cô gái nháy mắt mấy cái, nhìn Chiêm Chỉ Tĩnh, không biết cô tên là gì.
“Xin chào, chị là Chiêm Chỉ Tĩnh, tên tiếng Anh là Debby.”
“Chị Chỉ Tĩnh, giám chế mời chị đến phòng làm việc của anh ấy.” Cô bé trợ lý lễ phép nói. Vì cô ấy mới mười chín tuổi, biết mình là nhân viên ít tuổi nhất công ty, cho nên luôn có thói quen gọi các kỹ sư là “chị” hoặc “anh”.
“Chị lập tức đi.” Chiêm Chỉ Tĩnh đặt túi xách xuống, được kỹ sư lâu năm chỉ dẫn, đến phòng làm việc dành riêng cho giám chế.
Cánh cửa khép hờ, Chiêm Chỉ Tĩnh nâng tay gõ hai cái, nghe được lời mời vào mới đẩy cửa tiến vào.
Sau bàn làm việc là ghế da xoay tròn đưa lưng về phía cô.
“Làm phiền đóng cửa lại.”
Cô nghe lệnh, quay đầu đóng cửa lại, vừa đóng cửa xong, một cánh tay rắn chắc phía sau lôi kéo.
Đầu Chiêm Chỉ Tĩnh còn chưa kịp nghĩ, cơ thể lập tức phản xạ!
Cô cong khuỷu tay lại, đánh vào bụng người phía sau, nghe tiếng đối phương kêu rên, chân phải nhấc lên, chuẩn bị thưởng cho đối phương một cú xoay vòng đau đớn, lại nhìn thấy gương mặt đối phương, lập tức dừng lại tư thế công kích.
“Bách, Bách Hâm?” Cô kinh ngạc hô to, vội vàng thu hồi chân phải, thật không nghĩ tới anh lại ở đây.
“A……. Đau quá……” Phương Bách Hâm ôm bụng cúi người. Vẻ mặt nhăn nhó.
Thấy anh đau đớn như vậy, cơ thể cũng co rút, nghi hoặc của Phương Bách Hâm lập tức bị ném khỏi đầu, vội vàng hỏi thăm anh.
“Rất đau à? Em, em đưa anh xuống y tế……..” Không xong rồi, vừa rồi cô dùng chín phần sức lực…. Không biết anh có nặng lắm không?
“Không, chỉ cần em……” Phương Bách Hâm híp mắt, rồi đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, nhanh chóng chặn miệng cô.
Trời ạ, mới xa nhau một ngày một đêm, anh nhớ cô muốn chết!
Phương Bách Hâm không để ý cô giãy giụa, cưỡng chế cô trong vòng tay, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, tiến thẳng vào trong, thô lỗ quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô.
Lúc đầu Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng kháng cự hành động thô lỗ bất ngờ của anh, nhưng không lâu sau, cũng bắt đầu sa vào cuộc chơi.
Cô bắt đầu biến bị động thành chủ động, di động lưỡi mình, đẩy lưỡi anh, rồi quấn lại, thậm chỉ chủ động thâm nhâọ vào khoang miệng ấm áp của anh, hấp thu hơi thở mãnh liệt của anh.
Kỳ thực được Phương Bách Hâm dạy dỗ, Chiêm Chỉ Tĩnh đã có thể hiểu được tần suất của anh, biết làm thể nào để anh thấy sung sướng.
Lưỡi chui vào miệng anh, liếm hàm trên của Phương Bách Hâm, nghịch ngợm trốn thánh cái lưỡi của anh, ở trong không gian ấm nóng trốn tránh. Đợi đến lúc chơi đã, cô mới thu đầu lưỡi lại, để anh xâm nhập vào miệng mình, rồi nhận lấy lực mút mạnh………
Qua hồi lâu, rốt cuộc họ cũng buông tha nhau.
Cái lưỡi nóng bỏng của Phương Bách Hâm chui khỏi miệng cô, tạo thành một sợii tơ nước bọt dưới ánh đèn, tạo thành cảnh tượng ái muội làm người ta huyết mạch sôi trào.
“Anh thật sự làm hư em rồi.” Phương Bách Hâm thở gấp, dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cực kỳ thoả mãn. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một cô gái có thể làm cho anh chìm đắm trong nụ hôn.
Nhớ lại lúc trước, cô còn bị động mặc anh làm, không nghĩ tới qua một thời gian, cô lại học được kỹ thuật của anh vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô đúng là học sinh thông minh, người làm thầy là anh đây cảm thấy vô cùng vui sướng.
Chiêm Chỉ Tĩnh thật vất vả mới điều chỉnh được hơi thở.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi, trong mắt đầy sự không hiểu.
Phương Bách Hâm nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ. “Em nghĩ sao? Đây là văn phòng của ai, mà anh ở đây chứng tỏ anh là ai?”
Chiêm Chỉ Tĩnh híp mắt, đầu óc nhanh chóng hoạt động, tìm kiếm manh mối, chỉ lát sau đã kết luận được anh giống hết “giám chế”, cũng du học ở nước ngoài, nửa năm trước mới về Đài Loan, hơn nữa cùng là họ Phương.
“Phương…… Giám chế?” Cô dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Đúng rồi.” Phương Bách Hâm một tay ôm lấy cô, đi đến bàn làm việc, đặt cô lên bàn, chống hai tay cạnh cô. “Có cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui không?”
Mũi anh thân mật ma sát cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng không có chất hoá học trên người cô.
Anh phát hiện mình thật sự nghiện mùi hương trên người cô, cô giống như hoa anh túc xinh đẹp, nhìn vẻ ngoài làm tim anh đập thình thịch, sau khi thử, càng mê muội.
“Là kinh hãi thì có.” Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mũi. “Không lẽ anh đã sớm biết chúng ta làm cùng một công ty?”
“Mấy tháng trước mới biết.”
“Mấy tháng trước mới biết?” Cô hất ngón cái thô ráp không ngừng vuốt ve trên môi mình ra. “Cho nên lần đầu tiên em tìm anh làm tình, trong lòng anh cười trộm? Muốn nói ‘Cô gái luôn bị mình lui bản thảo lại ngu ngốc đến tìm mình giúp’?”
“Oan uổng quá, đại nhân. Sao anh dám cười em?” Vẻ mặt Phương Bách Hâm vô tội.
“Thật không?” Chiêm Chỉ Tĩnh hừ một tiếng. Tuy cô chủ động tìm anh làm tình, nhưng anh lại không nói làm cô có cảm giác bị đùa giỡn.
“Đương nhiên là như vậy………. Huống chi cái này không hoàn toàn tại anh.”
Ánh mắt Chiêm Chỉ Tĩnh có ý bảo anh nói tiếp.
“Em quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi?” Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Phương Bách Hâm cầm tay cô, vuooys ve mu bàn tay.
“Lần đầu gặp?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.
“Quả nhiên em quên rồi?” Phương Bách Hâm thất vọng hạ vai. “Lúc ây em đi từ ngã rẽ chỗ bộ phận nhân sự, đập đầu vào ngực anh!”
Chiêm Chỉ Tĩnh nghiêng đầu nghĩ lại.
“Nghe anh nói vậy, hình như có chuyện này.” Việc ngoài ý muốn đó đã bị cô biến thành sự kiện nhỏ nhặt mà quên đi, nhưng vẫn còn chút ấn tượng.
“Cho nên mới nói, có phải một nửa là vấn đề của em? Nếu lúc ấy em nhớ anh, lúc chúng ta gặp nhau ở hành lang chung cư, em sẽ biết chúng ta là đồng nghiệp cũng là hàng xóm.” Vẻ mặt anh vô tội.
“Nhưng em cũng đã từng nói với anh, giọng nói của anh trong điện thoại hình như rất giống giám chế, sao anh không có phản ứng?”
“Anh có mà!” Thật oan uổng cho anh!
“Nào có?” Chiêm Chỉ Tĩnh lập tức phản bác.
“Anh khen thính giác của em thật nhạy cảm.” Cũng như ám chỉ đó là một người, không nghĩ rằng cô hoàn toàn không phát hiện ý nghĩa trong lời nói của anh.
“Bách Hâm, anh thật xảo quyệt.”
Phương Bách Hâm cười to, sau đó nghiêm mặt lại, kẹp lấy mũi cô rồi nhéo.
“A, anh làm gì vậy?” Chiêm Chỉ Tĩnh bị đâu, giữ cổ tay anh.
“Vì sao em thân thiết với Ôn Trí Hào như vậy?” Hại cả người anh toàn mùi giấm chua, lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo cô ấy nói Chiêm Chỉ Tĩnh đến văn phòng, để tránh mình còn mùi giấm.
“Bọn em vốn như vậy mà.” Chiêm Chỉ Tĩnh không phát hiện người đàn ông trước mặt đang ghen, vẻ mặt hợp tình hợp lý trả lời.
“Em quen anh ta?”
“Bạn học thời đại học.” Chiêm Chỉ Tĩnh nói. “Bọn em xem như nhân vật đứng đầu lớp, làm lớp trưởng và lớp phó bốn năm liên tục.”
Thì ra là thế, loại quan hệ này thật sự làm họ càng thêm thân mật.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Sau này bớt thân mật đi, biết chưa?” Phương Bách Hâm nửa hỏi nửa ra lệnh nói, không đợi cô trả lời, cúi đầu xuống, hôn môi cô lần nữa.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Phương Bách Hâm yêu thương hôn cô lát nữa, đến khi không khí thân mật giữa hai người họ tan biến, mới ho nhẹ một tiếng.
“Tuy thật sự không muốn, nhưng bây giờ chúng ta phải bắt đầu thảo luận công việc.” Lần đầu tiên vì phụ nữ mà anh dùng thời gian làm việc để nói chuyện riêng.
Nghe anh nói vậy, Chiêm Chỉ Tĩnh mới đột nhiên nhớ hai người không ở chung cư, mà là ở trong công ty, trong phòng làm việc của anh.
Vẻ mặt cô biến chuyển, nhảy xuống bàn làm việc.
“Trước khi thảo luận, em muốn thanh minh trước.” Cô nhìn chằm chằm Phương Bách Hâm. “Anh tuyệt đối không thể vì quan hệ của chúng ta mà dễ dàng chấp nhận bản thảo của em.”
Phương Bách Hâm nhìn cô, một lúc sau nhếch môi.
“Em nghĩ vì anh và em có quan hệ cá nhân, mà dễ dãi trong công việc?” Anh cười như không cười.
Trên phương diện công việc, anh chưa bao giờ vì quan hệ cá nhân mà thiên vị, ngay cả người phụ nữ của anh cũng thế.
Bình thường trong cuộc sống anh có thể sủng cô 100%, yêu cô, nhưng mà nếu là đồng nghiệp, phải hợp tác, anh tuyệt đối không thiên vị — bạn gái thứ hai, thứ ba của anh có thể chứng minh.
Bạn gái thứ hai, thứ ba của anh từng là cấp dưới, hơn nữa đều cho rằng chỉ cần dùng quan hệ cá nhân, sẽ thoải mái hơn các đồng nghiệp khác trong công việc. Nhưng sự thật chứng minh ý nghĩ của họ quá sai!
Lúc làm việc ở Mỹ, anh cũng là giám chế, dù là bản thảo kế hoạch, lời văn hay chương trình sáng tác, chỉ cần anh cho rằng có thể chỉnh sửa, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Cũng bởi vậy, anh và họ cãi nhau nên chia tay, thậm chí bị họ gắn mác “Máu lạnh vô tình”.
“Em không biết, cho nên mới tuyên bố trước.” Chiêm Chỉ Tĩnh khoanh hai tay, nhìn Phương Bách Hâm đi ra sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế da, mười ngón tay thon dài đặt lên bàn.
“Chỉ Tĩnh, rất vui khi em có ý nghĩ như vậy.” Anh nói.
Chiêm Chỉ Tĩnh nhướng mày, chờ anh tiếp tục nói câu sau.
“Anh sẽ không dễ dãi. Tuyệt đối.”
Ánh mắt anh hiện lên sự kiên định.
Chiêm Chỉ Tĩnh bị Phương Bách Hâm gọi vào văn phòng giám chế, vốn cho rằng chỉ thảo luận qua về tình tiết trò chơi cần sửa, lại không nghĩ hai người càng thảo luận càng kích động, tiếng thảo luận oanh oanh liệt liệt không ngừng truyền ra ngoài cửa. Mọi người trong phòng, lúc đầu không quen, bây giờ đã thành thói quen, như lão tăng ngồi thiền tiếp tục làm việc.
“Em cảm thấy đối thoại này phù hợp nhất với tính cách nhân vật nam chính.”
“Nhưng em không nghĩ đến tình tiết trò chơi à? Em cho rằng theo tính cách nam chính, sẽ tới nơi này sao?”
“Vì sao không? Công viên mở ra, bất luận ai cũng có quyền vào.”
“Vậy em nói xem, tính cách nam chính thế nào? Nói ra ba điều chính là được.”
“Có nề nếp, lạnh lùng, không thích tiếp cận người lạ……” Thanh âm im bặt.
“Nghĩ ra chưa? Tỉnh tiết này cần sửa lại. mặt khác đoạn nữ chính và hoạ sĩ này, anh đồng ý cách nói vừa rồi của em, làm theo kịch bản của em là được.”
Thanh âm dừng lại, chỉ sau chốc lát, một bóng người đi ra khỏi văn phòng giám chế, trở lại vị trí của mình.
“Việc thảo luận của hai người thật kịch liệt, có phải em vẫn tranh luận?” Ôn Trí Hào chạy đến ngồi xuống cạnh Chiêm Chỉ Tĩnh, hào hứng dạt dào hỏi. Giải lao là vì làm việc nhiều giờ, công việc làm anh ta mệt mỏi, phải thư giãn một lát .
“Em cũng rất muốn kiềm chế mà!” Chiêm Chỉ Tĩnh nhăn mũi. “Haizz, bản thảo phải viết lại.”
“Vất vả cho em.” Ôn Trí Hào vỗ vai cô.
Chiêm Chỉ Tĩnh cười khổ. “Cũng không coi là vất vả, dù sao cũng do em làm sai.”
Lúc hai người nói chuyện, trong văn phòng giám chế cũng truyền ra tiếng thảo luận, nhưng lần này không kịch liệt như vừa rồi, là một kỹ sư phần mềm thảo luận với Phương Bách Hâm về vấn đề lập trình.
“Ở ‘Toàn Phương Vị’ có ưu điểm này.” Ôn Trí Hào cảm khái nói.
“Cái gì?”
“Chính là có thể phản bác giám chế, nếu giám chế cho rằng em đúng, sẽ nghe theo đề nghị của em, sẽ không cố chấp quan điểm của mình.”
“Công ty khác không có sao?” Chiêm Chỉ Tĩnh chưa làm ở công ty khác, cho nên không rõ lắm.
“Bằng không sao lúc trước anh luôn bị công ty vừa làm đuổi việc?” Ôn Trí Hào nhún vai.
Anh ta từng làm qua ba công ty, có lẽ vì cá tính, có rất nhiều lời không nói sẽ khó chịu, mới đầu quản lí của anh ta luôn miệng luôn nói họ rất rộng lượng, có vấn đề gì đều có thể nói, cho nên anh ta cũng không khách sáo. Nhưng dần dà, anh bị quản lí coi là cái đinh trong mắt, sau đó đã bị đuổi việc.
Anh ta từng cảm thán lòng người dễ thay đổi, sao quản lí “rộng lượng” lại thành như vậy? Đến lúc vào “Toàn Phương Vị”, mới tìm được ngày được làm chính mình.
Mặc dù “Toàn phương Vị” không phải hoàn mỹ, nhưng đối với anh ta mà nói, so với công ty khác, thật sự tốt rất nhiều.
“Cho nên em xem như may mắn?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.
“Đương nhiên. Nếu không theo tính cách của em, dù ở nơi nào cũng bị sa thải.” Nơi nào có thể để cô tranh luận?
“Anh đang hâm mộ còn ghen tị?” Hâm mộ cô vừa ra tay đã tìm được công ty tốt.
“Con bé chết tiệt, anh còn phải hâm mộ sao?” Ôn Trí Hào hét, vươn tay ôm cổ Chiêm Chỉ Tĩnh, hai người bắt đầu đùa giỡn.
Cảnh tượng này mọi người đã thấy qua nên coi như bình thường.