• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu (2 Viewers)

  • Chương 226

Mà Nhiếp Tử Vũ, người đang ngồi quay lưng lại với Nhiếp Tử Phong thì đang đưa tay lên che miệng cười trộm, nơi đáy mắt tràn ngập sự xúc động sâu sắc. Đáng tiếc là nhóc con đang ở trong ngực mẹ kia lại chưa biết gì, nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình lúc thì tràn đầy tức giận, một lúc sau lại thấy cười trộm rất vui vẻ, trên gương mặt phấn nộn kia liền biểu lộ rõ sự nghi hoặc, cái đầu nhỏ lập tức bắt đầu ngọ nguậy nhốn nháo.


"Anh…Anh yêu cô ta? Chậm chạp một lúc Sở Nhan mới kịp phản ứng lại, lên tiếng hỏi, sự đả kích này khiến cho cô ta không thể kìm chế nổi cảm xúc, nên đã để cho âm lượng cất cao lên.


"Đúng vậy!" Nhiếp Tử Phong thừa nhận không chút do dự, trong đáy mắt đen nhánh kia tràn ngập sự kiên định, làm cho người khác khó có thể xem thường."Mà đó cũng chính là nguyên nhân để hôm nay tôi gọi cô tới đây." Anh cười lên một tiếng đầy vẻ lạnh lùng, sau đó móc từ trong túi ra chiếc điện thoại mà anh chưa trả lại cho Nhiếp Tử Vũ. Anh mở lại tin nhắn có những tấm hình ướt át rồi đặt ở trước mặt của Sở Nhan, ánh mắt của anh chiếu vào cô ta.


Đến lúc Sở Nhan nhìn thấy rõ những tấm ảnh chụp hiện lên trên màn hình kia thì xoạt một cái, sắc mặt của cô ta lập tức liền thay đổi. Hai mắt của Sở Nhan trừng lớn, đôi môi run rẩy như muốn nói điều gì, nhưng đến khi ánh mắt của cô ta chạm phải cái nhìn sắc lạnh của Nhiếp Tử Phong, tất cả lời nói liền cắm lại ở trong cổ họng, rốt cuộc không thể thốt ra nổi một câu nói.


"Cái này có đúng là cô đã gửi cho cô ấy hay không?" Nhiếp Tử Phong lạnh lùng hỏi, đồng thời cũng thu lại chiếc điện thoại. Trong đôi mắt sáng của anh chợt lóe lên một ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao, anh nói tiếp: "Tôi hi vọng từ nay về sau cô không cần thiết phải tiếp tục làm loại chuyện này nữa! Bởi vì bất kể cô có làm như thế nào đi nữa, cũng không bao giờ có thể chia rẽ được hai chúng tôi đâu! Nhưng nếu như cô vẫn cứ khăng khăng một mực, thì đến lúc đó, cô đừng có trách tôi đã cạn tàu ráo máng." Đây chính là mệnh lệnh cũng là sự uy hiếp của anh.


"Anh…Vì sao…" Lông mi của Sở Nhan run rẩy như cánh chim, nơi đáy mắt trong sáng bỗng nhiên như có một tầng hơi nước tựa như lớp sương mù bao trùm lên. Ánh mắt của cô sáng quắc, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh tanh như quỷ Satan của Nhiếp Tử Phong, nói: "Vì cái gì mà cô ta thì có thể, mà em thì lại không thể chứ?"


"Bởi vì cô ấy là Nhiếp Tử Vũ! Mà cô, chỉ là Sở Nhan!" Nhiếp Tử Phong lạnh lùng ném ra một câu nói như vậy.


Trái tim của Sở Nhan run lên một hồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn đau đớn như bị xé rách. Nhìn Nhiếp Tử Phong từ đầu đến cuối cũng chưa từng có một vẻ mặt tươi cười với mình, cô ta biết rõ, nếu như còn tiếp tục lấy cứng đối chọi lại với cứng nữa cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, vì vậy Sở Nhan sửa lại cách nói: "Nhưng em cũng có thể làm tình nhân của anh, cũng giống như Nana vậy..."


Nghe câu nói này, không chỉ riêng có Nhiếp Tử Phong thấy ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Nhiếp Tử Vũ ở phía sau lưng, cả người cũng lâm vào trạng thái ngây ngẩn.


Thấy anh bộ dáng sửng sốt của Nhiếp Tử Phong, Sở Nhan cho rằng anh đã động lòng, vì vậy cô ta cắn răng một cái, mạnh mẽ quyết tâm nói: "Những chuyện mà anh đã làm cùng với Nana, em đều đã nhìn thấy hết. Nếu như anh không muốn để cho Nhiếp Tử Vũ biết rõ chuyện của anh với Nana, vậy thì anh hãy cho phép em được làm tình nhân của anh." Chỉ cần trở thành tình nhân của anh thôi, sợ gì cô không có cơ hội để ra mặt chứ?!


"A!" Một tiếng cười khẽ tràn ra từ đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong, nhìn gương mặt của Sở Nhan đầy vẻ kiên định, anh bắt đầu thấy hoài nghi bản thân mình, không hiểu vì sao lúc trước anh lại có thể yêu cô ta được! Nhưng bất kể trước đây anh đã yêu cô ta như thế nào, hiện tại và tương lai anh đều không thể có khả năng yêu cô ta được nữa."Có phải là cô muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi chăng?" Anh hơi nhíu mày, hỏi lại một câu với vẻ đầy hứng thú.


"Không, em chỉ muốn đề nghị anh mà thôi!" Sở Nhan hơi híp mi mắt lại, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin.


Ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong cứ nhìn chằm chằm vào cô ta thật lâu, đột nhiên anh gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với cô, nhưng cho dù tôi có chấp nhận cô đi nữa… thì cũng cần phải có sự chấp nhận của cô ấy rồi mới được."


Cô sao?


Sở Nhan còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của cô ta, anh đi lùi lại xuống phía dưới, đi đến sau lưng người nào đó.


Nhiếp Tử Vũ đang nghe lén cũng không kịp phản ứng lại, cho đến khi nhìn thấy nhóc con ở trong ngực mình chợt ngẩng đầu toét miệng, nở một nụ cười sáng lạn, sau đó theo tầm mắt của cậu nhóc, cô ngẩng đầu nhìn lên, một giây sau, cô liền bị người đàn ông xuất hiện ở trước mặt làm cho giật mình.


"Cô gái nhỏ này, em còn muốn nghe lén bao lâu nữa đây?!" Gương mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong bày ra cái vẻ đầy nghiêm túc. Anh tóm vào cái vành của chiếc mũ lưỡi trai mà Nhiếp Tử Vũ vẫn đội trên đầu, kéo lên một chút.


Bị tóm ngay tại chỗ, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt lặng người cũng không kịp phản ứng."Hóa ra anh đã phát hiện ra em à?" Nhiếp Tử Vũ le lưỡi ra một cái đầy vẻ nghịch ngợm, nhấc cậu nhóc Tử Ngôn đang ở trong ngực mình ra, ấn vào trong tay anh. "Con trai anh nói rằng nó rất nhớ anh, cho nên em mới mang con đuổi theo anh tới đây." Lời nói vớ vẩn, lấy cớ vừa mới ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ liền hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.


Nghe thấy cô giải thích hoang đường như vậy, Nhiếp Tử Phong chỉ biết dở khóc dở cười, đón lấy con trai, không nói gì thêm.


"Anh phát hiện được em từ khi nào vậy?" Nhiếp Tử Vũ chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi lại một câu không khác gì một đứa trẻ con.


"Từ khi em cùng với con ra khỏi nhà." Nhiếp Tử Phong ôm con trai trong ngực nói. Khi anh vừa đặt một chiếc hôn lên trên gương mặt phấn nộn kia, lập tức liền bị cậu nhóc Tử Ngôn trừng mắt.


Không để ý đến Sở Nhan ở phía đối diện đang lộ ra cái nhìn nghẹn họng, trân trối, Nhiếp Tử Phong dứt khoát đưa cô đến chỗ ngồi của mình bảo cô ngồi xuống, "Lần sau muốn theo dõi anh thì phải nhớ rõ là nấp ở nơi nào xa xa một chút." Anh thân thiết ghé vào bên vành tai của cô dặn dò, sau đó mới ôm cậu nhóc ngồi xuống ở bên cạnh cô.


"Tử Phong… Anh, việc này …" Sở Nhan trừng lớn hai mắt không dám tin Nhiếp Tử Vũ và cậu con trai lại xuất hiện ở trước mặt mình vào lúc này, vẻ mặt thanh thuần của cô ta thoáng cái trở nên méo mó rất khó coi. Chuyện này là thế nào vậy? Đã hẹn cô ra đây rồi mà lại còn mang theo vợ và con trai theo! Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?


Nhưng mà Nhiếp Tử Phong hoàn toàn lại không hề để ý tới lời của cô ta, anh dùng ánh mắt ôn nhu liếc qua Sở Nhan đang ở đó với ánh mắt chất chứa sự phẫn nộ, hướng sang Nhiếp Tử Vũ cũng đang đứng ngồi không yên. Sau đó vẻ mặt của anh thay đổi biểu cảm, trở nên nghiêm túc lạnh lùng vừa liếc nhìn Sở Nhan nói: "Tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu hai người với nhau nhỉ."


Lời nói vừa dứt, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy nghi ngờ.


Hiện tại Nhiếp Tử Phong đang định lôi cái chuyện đó ra hay sao?


Không đếm xỉa đến cái nhìn mang đầy sự nghi hoặc khó hiểu của Nhiếp Tử Vũ đang nhìn sang mình, Nhiếp Tử Phong nâng ngón tay trắng nõn non mềm của cậu nhóc lên, chỉ về phía Sở Nhan nói: "Vũ Vũ, vị này chính là Tổng kinh lý Sở Nhan của Ever." Làm xong cái việc giới thiệu cho Nhiếp Tử Vũ, tiếp đó, anh quay sang Sở Nhan tiếp tục giới thiệu: "Sở tiểu thư, vị này chính là Nhiếp Tử Vũ, phu nhân của tôi, mặt khác cũng là người phát ngôn lần này của chúng ta, tiểu thư Nana." Nói xong, anh nhấc chiếc mũ lưỡi trai mà Nhiếp Tử Vũ vẫn đang đội trên đầu xuống, trong nháy mắt những sợi tóc được nhuộm màu vàng rực rỡ nhìn đến chói mắt, vẫn được cuốn cao lên trên đầu lập tức đổ thẳng xuống dưới tựa như thác nước.


Cái gì!


Phu nhân? Nana?


Nghe xong lời giới thiệu của Nhiếp Tử Phong, sắc mặt của Sở Nhan trở nên khó coi tới cực điểm. Đúng khi Sở Nhan nhìn thấy mái tóc vàng rực kia đổ xuống, tiếp đó là khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ tuyệt luân của Nhiếp Tử Vũ, sắc mặt của Sở Nhan sớm đã như tro tàn. Cô ta không thể ngờ rằng Nhiếp Tử Vũ kia vậy mà lại chính là tiểu Thiên hậu Nana của giới âm nhạc… A! Chuyện này quả thực… quá hoang đường rồi! Sở Nhan vẫn cho là, Nhiếp Tử Vũ kia bất quá cũng chỉ là một người chơi bời lêu lổng, chỉ biết tiêu tiền như một vị tiểu thư nhà giàu, cho nên cô ta mới có suy nghĩ rất tự tin rằng, một người đàn ông cao quý thông minh như Nhiếp Tử Phong, chỉ có hứng thú nhất thời đối với Nhiếp Tử Vũ mà thôi, nhưng hiện tại không ngờ rằng Nhiếp Tử Vũ kia vậy mà lại…


Sắc mặt của Sở Nhan nhìn Nhiếp Tử Vũ lộ rõ vẻ đầy phức tạp, thật lâu sau cũng không thể nói ra một câu thành lời.


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom