Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Bị bạn học nói như vậy, hơn nữa bình thường thái độ Sở Thiệu ân cần, Uyển Tình đoán được tâm tư của hắn, liền hơi xa lánh hắn.Chỉ là cô không nghĩ tới Thiên Tuyết đã khuyên Sở Thiệu rút lui, hơn nửa hiện tại hắn đang bị thương, cũng không có tâm tư suy nghĩ mờ ám. Vì thế, mọi người đều nắm chặt thời gian ôn tập cuối cùng.
Tháng năm đến thời gian ôn tập sắp hết, các bạn đã bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp. Đến ngày đó là lượt bọn họ, mọi người mang theo ghế xuống lầu, chủ nhiệm lớp đứng phía trước nói: “Nữ sinh ngồi phía trước, nam sinh ngồi phía sau, thầy giáo đứng hai bên! Bối cảnh là khu dạy học, các con đã nán lại bên trong đấy!”
“Em còn ăn cơm ở căn tin ba năm đó!” Sở Thiệu nói, “Bằng không chúng ta lấy căn tin làm bối cảnh đi? Toàn bộ đều lấy bối cảnh dạy học không có sáng kiến.”
“Sở Thiệu cậu nói cái gì? !” Mặt thầy giáo trầm xuống, hiệu trưởng còn ở nơi này đấy.
Chu Hiệu trưởng cười ha ha: “Chủ ý này tốt! Tôi chụp mấy trăm ảnh tốt nghiệp, cũng không có lấy căn tin làm bối cảnh.”
Vì thế mọi người khiêng ghế đi căn tin =.=
Sắp xếp đội 10 phút, thợ chụp ảnh kiểm tra máy ảnh tốt, nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, ngẩng đầu: “Cái kia……Chu hiệu trưởng bên trái, bên trái….. mắt kính cái kia, cầm mắt kính thả xuống một chút.”
Uyền Tình nhớ đến mình ngồi bên trái Chu hiệu trưởng, nhìn nhìn hai bên, đeo mắt kính chỉ có Liễu Y Y.
Liễu Y Y ngồi yên không nhúc nhích, ngồi thẳng, mặt nhìn chẳm chằm phía trước.
Thợ chụp ảnh sửng sốt một chút, chỉ vào cô lớn tiếng nói: “Chính là cô đó, mặc quần áo đen kia,mau chỉnh lại mắt kính!”
Liễu Y Y nâng tay lên, nâng gọng kính lên một chút, cho mắt kính ổn định, sau đó bỏ tay xuống, tiếp tục nhìn chẳm chằm phía trước.
Cả lớp….
Chủ niệm lớp đang muốn nói chuyện, Sở Thiệu đứng đằng sau Liễu Y Y nở nụ cười: “Không có việc gì! Liền chụp như vậy đi! Khi chúng tôi thực sụ cầm được ảnh khẳng định sẽ không nhận ra cô---“
“Ba!” Liễu Y Y quay đầu, lấy quyển sách nặng nề ở dưới ghế đánh lên đầu hắn.
“Ngao
~~” Sở Thiệu kêu lên.
“Ha ha ha ha---“ Cả lớp chợt cười.
“Vậy như thế đi.” Thợ chụp ảnh lau mồ hôi, răng rắc một tiếng, nhìn nhìn, đề nghị, “Cái kia…..một tấm nữa, vị bạn học kia, cô cười một chút là được rồi, mắt kính không lấy cũng không sao.”
Liễu Y Y: nhìn ngây ngốc …
Cả lớp: Tiếp tục cười……..
Thợ chụp ảnh lại lau mồ hôi, chờ đến khi bọn họ cười đã rồi, mở máy chụp hai cái.Chụp xong, hắn hô to một tiếng:: “Giải tán!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, không còn tiếng cười, toàn bộ âm thanh là tiếng bước chân đi ra, sau đó một bên cười một bên nhìn thợ chụp ảnh: “Cho em nhìn một chút! Người không có việc gì thì đừng chỉnh sửa PS, năm trước có người vì chỉnh sữa PS khuôn mặt đều sưng lên, trắng giống như ngâm trong formalin vậy….”
Thợ chụp ảnh thiếu chút nữa bị giẫm đạp chết, vội vàng cầm máy ảnh mà chạy.
Mọi người bắt lấy máy ảnh nhìn nhìn, nói: “Tấm thứ nhất không tệ.”
Trừ bỏ Liễu Y Y mặt không chút thay đổi, Sở Thiệu thống khổ ôm đầu, những người khác đều cười đến thật vui vẻ.Mở tấm thứ hai, xem ra nghiêm túc và trang trọng một chút, nhưng không có cảm giác.
Mọi người cầm máy ảnh trả lại cho thợ chụp ảnh: “Rửa cho chúng tôi tấm thứ nhất!”
Thợ chụp ảnh khó xử: “Vậy sao? Không tốt lắm đâu?” Nói xong nhìn chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp cầm máy ảnh nhìn thoáng qua, nhìn mọi người cười đến khoa trương như vậy, vội vàng nói: “Tấm thứ hai, tấm thứ hai đi!”
Mọi người lắc đầu: “Rửa tấm đẩu tiên! Như vậy đi, lớp chúng ta rửa tấm thứ nhất, thầy chủ nhiệm rửa tấm thứ hai!”
Các thầy thấy lạ, đều nhìn thoáng qua, cuối củng cảm thấy nên rửa tấm thứ nhất không tồi, nói: “Đều rửa tấm thứ nhất đi!” Về sau vừa nhìn bức ảnh này, sẽ nhớ tới lớp này, chơi thật tốt
~Vài ngày sau, lần thi thử thứ ba kết thúc, ôn tập cũng hoàn thành xong, tiết học chính thức đều chuyển thành tiết tự học, mọi người tự do đọc sách, đề cũng chưa từng làm.
Chủ nhiệm lớp cầm ảnh tốt nghiệp đến, mọi người cầm trên tay vừa nhìn, lại nhịn không được cười lên một trận.
Uyển Tình nhìn mình trong đó, lại có thể cười. Tuy rằng cười thấy hơi ngại ngùng, cũng rất vui vẻ. Bên cạnh Thiên Tuyết vui vẻ phấn chấn, sáng ngời như mặt trời, thật xinh đẹp!
Bốn ngày bắt đầu nghỉ học, ba ngày buổi chiều, mọi người chuyển toàn bộ sách trong phòng học đi. Có người để lại phòng ngủ, có người ném vào thùng rác, có người xé thành mảnh nhỏ trực tiếp bỏ xuống lầu.
Suốt buổi trưa, xung quanh chỗ cấp ba học, giấy được rãi như bông tuyết bay lên, rơi trên mặt đất dày lên một tầng.Thầy giáo thấy, bất đắc dĩ thỡ dài. Theo bọn họ lâu vậy, cuối cùng lại tiễn bước bọn họ như vậy………..
Uyển Tình không điên cuồng như vậy, một chuyến lại một chuyến lấy toàn bộ về để trên bàn học trong phòng ngủ, Thiên Tuyết xé mấy bản thảo, cũng để lại phòng ngủ.
“Mình về nhà ở hai ngày, thứ sáu mới vào, cậu phải về nhà sao?”Thiên Tuyết hỏi.
Uyển Tình lắc đầu: “Tớ không có về, thi xong mới về.”Hiện tại trở về, mẹ nhất định lo lắng, như vậy cũng khiến cô lo lắng.
Thiên Tuyết gật gật đầu, thu dọn đồ thật tốt trở về.
Các bạn học khác rất nhiều người cũng về nhà, phòng ngủ chỉ còn lại mình Uyển Tình. Ăn cơm chiều xong, cô cầm theo quyển sách đi dạo sân thể dục, nhìn đến lớp nam sinh đang chơi bóng rổ. Cô không đi qua, đang nhìn trên đài tìm ghế ngồi, cuối đầu đọc sách, đáng tiếc tinh thần có hơi không tập trung.
Hắn sẽ không tìm đến cô? Gần đây hoàn toàn không có tin tức của hắn, mấy ngày liền Thiên Tuyết cũng không có nhắc tới, hắn cũng không kêu Thiên Tuyết mang đồ đến cho cô…..Việc này biểu thị cho hắn không tìm đến cô à?
Ngày đó thi thử xong, Uyển Tình trở lại phòng ngủ, nói với Thiên Tuyết: “Tớ đi bán sách, cậu đi không?”
“Bán sách? “ Thiên Tuyết đang ăn kem, phản ứng có hơi không kip.
Uyển Tình thở dài: “Phế phẩm bán đi! Những thứ sách này trừ bỏ xé, ném vào thùng rác, còn có thể làm phế phẩm bán đi!” Cô ấy là đại tiểu thư khẳng định không hiểu!
Mắt Thiên Tuyết sáng lên: “Có thể bán được bao nhiêu tiền? Tớ có rất nhiều tạp chí và tiểu thuyết, có cái mua trên vạn đồng!”
Uyển Tình nhíu mày một lúc: “Phỏng chừng năm đồng một ký! Phế phẩm không nhìn giá chỉ nhìn ký thôi.”
Thiên Tuyết ngây người một lát: “Chúng ta đi bán đi, xem thử ba năm nay rốt cuộc giá trị mấy ký mấy gam, được bao nhiêu tiền!”
Hai người cầm sách thật nhiều đi ra!
Thiên Tuyết tự hỏi nữa ngày : “Cậu nói xem chúng ta chuyển bao nhiêu lần mới hết?”
“À…..” Uyển Tình nghĩ nghĩ,” Tớ nhớ rõ trường học trước, mỗi lần đến thời điểm này, đều có người đến trường học thu mua. Nơi này…..Hẳn là không có.” Nơi này học sinh lại không tham chút tiền này.
“Vậy trực tiếp ném đi?” Thiên Tuyết có chút không đành lòng, “Tớ còn muốn nhìn xem được mấy ký mấy gam…..”
Uyển Tình nghĩ nghĩ: “Tớ đi hỏi dì quản lý lâu năm đã!”
Uyển Tình chạy một vòng xuống dưới lầu hỏi, không có thu phế phẩm, trở về nói với Thiên Tuyết.