-
Chương 8
Chương 8: Quy Hoạch Lại Đất Đai
Bên này, Lê An Hảo đã đi dạo một vòng xung quanh khu vực mình đang ở, sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên cậu có bất động sản riêng cho mình, tuy nói cho cùng thì khu vực này vẫn thuộc sở hữu của chính phủ Liên Bang, nhưng nếu cậu không làm gì phạm pháp thì nó sẽ luôn là phần đất do cậu quản lý.
Nói đây là hành tinh cấp thấp cũng không sai, nếu đặt ở địa cầu thì nơi này chẳng khác gì nông thôn, vật chất vừa nghèo nàn lại thiếu thốn, dân cư phải lao động chân tay, không xa hoa đầy đủ tiện nghi như hành tinh trung tâm Vusket, hơn nữa theo Lê An Hảo tìm hiểu thì thể chất nhân loại được phân chia theo cấp bậc, mà thể chất của dân cư hành tinh Eakar thấp hơn hẳn hành tinh Vusket, tương đương như việc so sánh với trình độ học vấn giữa nông thôn và thành thị ở địa cầu vậy, chỉ khác là tại tinh tế có sự phân hóa rõ ràng hơn mà thôi.
Ví dụ người ở nông thôn lên thành thị lập nghiệp kiếm sống, mặc dù không có bằng cấp nhưng dựa vào tay nghề vẫn có thể vượt qua người khác, tri thức thì bổ sung sau cũng được, nhưng ở đây, từ lúc mới sinh ra mỗi người đang mang gien sẵn, một khi đo lường ra người đó thuộc thể chất cấp thấp thì sẽ bị coi là phế vật, giai cấp cũng thấp hơn người khác một bậc.
Gien thể chất của Karol cũng thấp, nhưng cậu ta lại được mọi người nịnh bợ, bởi vì cậu ta có một người cha được mệnh danh là thiên tài ngàn năm có một của vũ trụ hết lòng yêu thương cậu ta, nếu muốn có cơ hội leo lên vị trí cao hoặc chen một chân vào viện nghiên cứu, không lấy lòng cậu ta thì còn lấy lòng ai nữa? Không thấy ngay cả tướng quân Ragnar cũng phải chịu xuống nước đồng ý liên hôn với nhà cậu ta sao?
Nói thật ra thì cho đến tận bây giờ, Lê An Hảo vẫn còn chưa ý thức được rằng mình đang phải đối mặt với rắc rối lớn cỡ nào khi sống trong thân thể của Karol.
Lúc này cậu vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu tài sản của mình, cậu nhận thấy phần lớn đất ở đây là đều đã bị nhiễm một ít phóng xạ, cả một hành tinh to lớn mà chỉ có hơn hai trăm năm mươi triệu hecta là đất thịt và đất sét dùng cho trồng trọt, hơn nữa mọi người vẫn chưa thật sự nắm được phương pháp canh tác đúng đắn, cho nên mới dẫn tới tình trạng khan hiếm thực phẩm như bây giờ.
May mắn đất ở xung quanh khu nhà của Lê An Hảo là hỗn hợp giữa đất phèn và đất cát, dân cư đánh giá loại đất này khó trồng trọt cho nên mới đồng ý cho gia đình cậu xây nhà và sinh sống ở khu vực này, chính vì thế mà một đứa con nhà nông chính hiệu như Lê An Hảo tự dưng nhặt được của hời.
Mất cả buổi sáng và buổi trưa, Lê An Hảo và người máy nội trợ mới tân trang lại xong cho khu vườn nhà mình, sau đó cậu thả hạt giống vừa mua được trên hệ thống mua sắm xuống những cái luống vừa mới bổ xong, tiếp đến cậu và N57 lại tiếp tục xây hàng rào bao bọc xung quanh khu vườn, không phải để phòng ăn trộm mà chỉ đơn thuần làm cho khu vườn dễ coi hơn mà thôi.
Sau khi làm xong xuôi mọi thứ thì trời cũng chập tối, Lê An Hảo mệt lả người, vừa mới định vào trong nhà tắm rửa một cái thật thoải mái rồi lấy cơm trên cửa hàng xuống để ăn thì nhận được cuộc gọi từ quang não.
Là mẹ của Karol gọi tới.
Lê An Hảo do dự một lúc, cuối cùng bắt máy.
Màn hình ảo hiện lên trước mắt cậu, đầu dây bên kia bà Jennet vừa nhìn thấy khuôn mặt lấm lem dính đầy bùn đất của con trai lập tức bật khóc, bà gấp gáp hỏi: “Con bị làm sao vậy? Sao con lại thành ra thế này, là đứa nào bắt nạt con, mau nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ ngồi phi thuyền đến lật nhà nó lên ngay.”
Lê An Hảo thấy bà Jennet hùng hổ như vậy thì có hơi sợ hãi, đồng thời cũng lúng túng không biết có phải mình vừa gây chuyện hay không, cậu vội vàng giải thích: “Không phải đâu dì… mẹ, cháu... con không bị sao hết, chỉ là lúc nãy con vừa ra ngoài xới đất cho nên quần áo mới dính chút vết bẩn mà thôi.”
Sao cậu lại quên mất bộ dạng dơ dáy lúc này của mình mà bắt máy nói chuyện với mẹ người ta như vậy chứ?
Bà Jennet nghe xong lại hỏi: “Sao tự dưng con lại đi xới đất, có phải ai đó ép con lao động không công cho nhà họ hay không?”
Lê An Hảo vội vàng lắc đầu, nói: “Không có ai bắt ép con hết, con chỉ xới đất khu vực mình sống thôi, con vẫn còn chưa gặp được ai ở hành tinh này.”
Bà Jennet không hỏi nữa mà nhìn chằm chằm vào Lê An Hảo khiến toàn thân cậu cứng đờ, vào lúc cậu cảm thấy mình sắp lòi thì bà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của cậu.
Lê An Hảo lập tức thở ra một hơi, cậu có cảm giác như mình vừa mới đi trên một tảng băng mỏng, không biết lúc nào sẽ rơi xuống nước.
Bà Jennet lau nước mắt, sau đó lại than thở cùng con trai út một hồi, bà mới vào vấn đề chính, hỏi: “ Món cơm chiên thập cẩm đó... là con nấu sao?”
Lê An Hảo không hiểu tại sao bà lại hỏi vậy, chỉ thành thật gật đầu.
Bà Jennet liếc nhìn ông chồng đang đóng vai bức tượng của mình một cái rồi hỏi tiếp: “Sao con lại biết nấu, mẹ chưa từng thấy con nấu ăn bao giờ cả?”
Lê An Hảo rũ lông mi xuống, sau đó nâng lên nhìn bà, lắp ba lắp bắp nói: “Con... con mày mò, vô tình học được thôi mẹ.”
Nói xong cậu cúi đầu xuống không dám nhìn bà.
Bà Jennet lại không để ý đến sự khác lạ của cậu, chỉ nghĩ con trai không thường xuyên trò chuyện với mình thông qua quang não cho nên lúc này mới thẹn thùng như thế, bà lại hỏi han cậu vài điều rồi chuyển quang não cho chồng.
Ông Lawren nhìn con trai của mình qua quang não, không nói những lời sến súa yêu thương mà chỉ hỏi một cách ngắn gọn: “Con có thể đưa công thức nấu cơm chiên thập cẩm cho cha không? Nếu con đồng ý cha sẽ đưa con về lại Vusket ngay.”
Cách nói chuyện của ông nghe như một cuộc giao dịch, nhưng không hiểu sao Lê An Hảo lại cảm thấy thoải mái hơn so với việc ông ân cần hỏi han mình.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Con cảm thấy ở đây khá ổn, không cần phải trở về Vusket, tuy nhiên con vẫn sẽ gửi công thức cho cha, nhưng con muốn ở đây thêm một thời gian, có được không?”
Câu trả lời của cậu khiến hai vợ chồng ông Lawren và cả Dino đều giật mình, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Karol lại thay đổi nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng trông ngoan ngoãn hơn lúc trước rất nhiều, hãy nghe giọng điệu nói chuyện của thằng bé đi, thật đáng thương biết là bao, thử hỏi người làm cha mẹ nghe xong, mấy ai có thể từ chối yêu cầu của con trẻ được chứ?
Ông Lawren hài lòng gật đầu, sau đó lại gãi mũi ngượng ngùng nói: “Còn nữa, ừm... Con còn bát cơm chiên nào không, gửi cho cha mẹ thêm một phần nữa nhé.”
Lê An Hảo mím môi gật đầu đồng ý, chỉ là một bát cơm mà thôi, cậu vẫn rất tôn kính người lớn, cuối cùng đầu dây bên kia cúp máy, cậu cũng thở phào một hơi.
Sau đó Lê An Hảo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho sạch bùn đất trên người, tắm xong, khi định vào cửa hàng của mình lấy cơm chiên xuống ăn lót bụng đồng thời gửi về cho cha mẹ ăn thử thì phát hiện quầy hàng trống trơn, hơn nữa bên góc phải cửa hàng còn có mấy trăm tin nhắn chưa đọc.
Bên này, Lê An Hảo đã đi dạo một vòng xung quanh khu vực mình đang ở, sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên cậu có bất động sản riêng cho mình, tuy nói cho cùng thì khu vực này vẫn thuộc sở hữu của chính phủ Liên Bang, nhưng nếu cậu không làm gì phạm pháp thì nó sẽ luôn là phần đất do cậu quản lý.
Nói đây là hành tinh cấp thấp cũng không sai, nếu đặt ở địa cầu thì nơi này chẳng khác gì nông thôn, vật chất vừa nghèo nàn lại thiếu thốn, dân cư phải lao động chân tay, không xa hoa đầy đủ tiện nghi như hành tinh trung tâm Vusket, hơn nữa theo Lê An Hảo tìm hiểu thì thể chất nhân loại được phân chia theo cấp bậc, mà thể chất của dân cư hành tinh Eakar thấp hơn hẳn hành tinh Vusket, tương đương như việc so sánh với trình độ học vấn giữa nông thôn và thành thị ở địa cầu vậy, chỉ khác là tại tinh tế có sự phân hóa rõ ràng hơn mà thôi.
Ví dụ người ở nông thôn lên thành thị lập nghiệp kiếm sống, mặc dù không có bằng cấp nhưng dựa vào tay nghề vẫn có thể vượt qua người khác, tri thức thì bổ sung sau cũng được, nhưng ở đây, từ lúc mới sinh ra mỗi người đang mang gien sẵn, một khi đo lường ra người đó thuộc thể chất cấp thấp thì sẽ bị coi là phế vật, giai cấp cũng thấp hơn người khác một bậc.
Gien thể chất của Karol cũng thấp, nhưng cậu ta lại được mọi người nịnh bợ, bởi vì cậu ta có một người cha được mệnh danh là thiên tài ngàn năm có một của vũ trụ hết lòng yêu thương cậu ta, nếu muốn có cơ hội leo lên vị trí cao hoặc chen một chân vào viện nghiên cứu, không lấy lòng cậu ta thì còn lấy lòng ai nữa? Không thấy ngay cả tướng quân Ragnar cũng phải chịu xuống nước đồng ý liên hôn với nhà cậu ta sao?
Nói thật ra thì cho đến tận bây giờ, Lê An Hảo vẫn còn chưa ý thức được rằng mình đang phải đối mặt với rắc rối lớn cỡ nào khi sống trong thân thể của Karol.
Lúc này cậu vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu tài sản của mình, cậu nhận thấy phần lớn đất ở đây là đều đã bị nhiễm một ít phóng xạ, cả một hành tinh to lớn mà chỉ có hơn hai trăm năm mươi triệu hecta là đất thịt và đất sét dùng cho trồng trọt, hơn nữa mọi người vẫn chưa thật sự nắm được phương pháp canh tác đúng đắn, cho nên mới dẫn tới tình trạng khan hiếm thực phẩm như bây giờ.
May mắn đất ở xung quanh khu nhà của Lê An Hảo là hỗn hợp giữa đất phèn và đất cát, dân cư đánh giá loại đất này khó trồng trọt cho nên mới đồng ý cho gia đình cậu xây nhà và sinh sống ở khu vực này, chính vì thế mà một đứa con nhà nông chính hiệu như Lê An Hảo tự dưng nhặt được của hời.
Mất cả buổi sáng và buổi trưa, Lê An Hảo và người máy nội trợ mới tân trang lại xong cho khu vườn nhà mình, sau đó cậu thả hạt giống vừa mua được trên hệ thống mua sắm xuống những cái luống vừa mới bổ xong, tiếp đến cậu và N57 lại tiếp tục xây hàng rào bao bọc xung quanh khu vườn, không phải để phòng ăn trộm mà chỉ đơn thuần làm cho khu vườn dễ coi hơn mà thôi.
Sau khi làm xong xuôi mọi thứ thì trời cũng chập tối, Lê An Hảo mệt lả người, vừa mới định vào trong nhà tắm rửa một cái thật thoải mái rồi lấy cơm trên cửa hàng xuống để ăn thì nhận được cuộc gọi từ quang não.
Là mẹ của Karol gọi tới.
Lê An Hảo do dự một lúc, cuối cùng bắt máy.
Màn hình ảo hiện lên trước mắt cậu, đầu dây bên kia bà Jennet vừa nhìn thấy khuôn mặt lấm lem dính đầy bùn đất của con trai lập tức bật khóc, bà gấp gáp hỏi: “Con bị làm sao vậy? Sao con lại thành ra thế này, là đứa nào bắt nạt con, mau nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ ngồi phi thuyền đến lật nhà nó lên ngay.”
Lê An Hảo thấy bà Jennet hùng hổ như vậy thì có hơi sợ hãi, đồng thời cũng lúng túng không biết có phải mình vừa gây chuyện hay không, cậu vội vàng giải thích: “Không phải đâu dì… mẹ, cháu... con không bị sao hết, chỉ là lúc nãy con vừa ra ngoài xới đất cho nên quần áo mới dính chút vết bẩn mà thôi.”
Sao cậu lại quên mất bộ dạng dơ dáy lúc này của mình mà bắt máy nói chuyện với mẹ người ta như vậy chứ?
Bà Jennet nghe xong lại hỏi: “Sao tự dưng con lại đi xới đất, có phải ai đó ép con lao động không công cho nhà họ hay không?”
Lê An Hảo vội vàng lắc đầu, nói: “Không có ai bắt ép con hết, con chỉ xới đất khu vực mình sống thôi, con vẫn còn chưa gặp được ai ở hành tinh này.”
Bà Jennet không hỏi nữa mà nhìn chằm chằm vào Lê An Hảo khiến toàn thân cậu cứng đờ, vào lúc cậu cảm thấy mình sắp lòi thì bà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của cậu.
Lê An Hảo lập tức thở ra một hơi, cậu có cảm giác như mình vừa mới đi trên một tảng băng mỏng, không biết lúc nào sẽ rơi xuống nước.
Bà Jennet lau nước mắt, sau đó lại than thở cùng con trai út một hồi, bà mới vào vấn đề chính, hỏi: “ Món cơm chiên thập cẩm đó... là con nấu sao?”
Lê An Hảo không hiểu tại sao bà lại hỏi vậy, chỉ thành thật gật đầu.
Bà Jennet liếc nhìn ông chồng đang đóng vai bức tượng của mình một cái rồi hỏi tiếp: “Sao con lại biết nấu, mẹ chưa từng thấy con nấu ăn bao giờ cả?”
Lê An Hảo rũ lông mi xuống, sau đó nâng lên nhìn bà, lắp ba lắp bắp nói: “Con... con mày mò, vô tình học được thôi mẹ.”
Nói xong cậu cúi đầu xuống không dám nhìn bà.
Bà Jennet lại không để ý đến sự khác lạ của cậu, chỉ nghĩ con trai không thường xuyên trò chuyện với mình thông qua quang não cho nên lúc này mới thẹn thùng như thế, bà lại hỏi han cậu vài điều rồi chuyển quang não cho chồng.
Ông Lawren nhìn con trai của mình qua quang não, không nói những lời sến súa yêu thương mà chỉ hỏi một cách ngắn gọn: “Con có thể đưa công thức nấu cơm chiên thập cẩm cho cha không? Nếu con đồng ý cha sẽ đưa con về lại Vusket ngay.”
Cách nói chuyện của ông nghe như một cuộc giao dịch, nhưng không hiểu sao Lê An Hảo lại cảm thấy thoải mái hơn so với việc ông ân cần hỏi han mình.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Con cảm thấy ở đây khá ổn, không cần phải trở về Vusket, tuy nhiên con vẫn sẽ gửi công thức cho cha, nhưng con muốn ở đây thêm một thời gian, có được không?”
Câu trả lời của cậu khiến hai vợ chồng ông Lawren và cả Dino đều giật mình, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Karol lại thay đổi nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng trông ngoan ngoãn hơn lúc trước rất nhiều, hãy nghe giọng điệu nói chuyện của thằng bé đi, thật đáng thương biết là bao, thử hỏi người làm cha mẹ nghe xong, mấy ai có thể từ chối yêu cầu của con trẻ được chứ?
Ông Lawren hài lòng gật đầu, sau đó lại gãi mũi ngượng ngùng nói: “Còn nữa, ừm... Con còn bát cơm chiên nào không, gửi cho cha mẹ thêm một phần nữa nhé.”
Lê An Hảo mím môi gật đầu đồng ý, chỉ là một bát cơm mà thôi, cậu vẫn rất tôn kính người lớn, cuối cùng đầu dây bên kia cúp máy, cậu cũng thở phào một hơi.
Sau đó Lê An Hảo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho sạch bùn đất trên người, tắm xong, khi định vào cửa hàng của mình lấy cơm chiên xuống ăn lót bụng đồng thời gửi về cho cha mẹ ăn thử thì phát hiện quầy hàng trống trơn, hơn nữa bên góc phải cửa hàng còn có mấy trăm tin nhắn chưa đọc.