-
Chương 7
Chương 7: Mách Lẻo
Bà Jennet nghe tiếng gọi của con trai lớn lập tức đi nhanh xuống lầu, nghe thấy anh ta nói con trai út lại gây chuyện, trong lòng bà không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bà vội vàng kéo tay con trai lớn, hỏi: “Karol xảy ra chuyện gì sao? Nó mới tới Eakar không lâu mà, hơn nữa nó có thể tạo nên sóng gió gì ở một hành tinh cấp thấp như Eakar chứ?”
Dino hối hận vì mình đã quá hấp tấp, anh ta không hy vọng mẹ mình quá lo lắng, vì thế khuyên nhủ bà ngồi xuống, đang định mở miệng nói chuyện thì giáo sư Lawren đi vào nhà, đúng lúc nghe thấy lời nói của vợ mình, ngay lập tức ông nhăn mặt, khó chịu nói: “Nó lại gây ra chuyện gì nữa à, đã đưa đến tận Eakar rồi mà vẫn không ngăn được cái cách cư xử kỳ cục của nó, tôi đã phải vác cái mặt già này đến nhà người bị hại để xin lỗi người ta đấy, chẳng lẽ phải đưa nó vào nhà tù Liên Bang thì nó mới chịu cải tạo làm người đàng hoàng hay sao?”
Bà Jennet nghe chồng mình nói vậy lập tức không vui, bà phản bác: “Cái ông già này, có người cha nào lại muốn đưa con mình vào tù như ông không?”
Sau đó bà quay sang nhìn Dino, thúc giục anh ta: “Con mau nói cho mẹ nghe đi, rốt cuộc Karol đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Dino mở túi chứa đồ của mình ra rồi đặt bát cơm lên trên bàn, hương thơm từ bát cơm tỏa ra khắp phòng khách.
Giáo sư Lawren là người chuyên nghiên cứu về nguyên liệu dùng trong ẩm thực cho nên cực kỳ nhạy cảm với thực phẩm, sau khi ngửi được mùi vị thơm dịu nhẹ của bát cơm, ông lập tức nhận ra đây là một món ăn hoàn toàn mới lạ, chưa từng xuất hiện trong danh sách món ăn của bất kỳ nhà hàng nào ở Liên Bang.
Ông quan sát bát cơm một lúc, tuy nói từ trước tới giờ ông luôn thận trọng đối với những món ăn, những nguyên liệu mới, cho dù đã được các nhà khoa học thực nghiệm thành công trước đó rồi, ông vẫn ôm thái độ soi xét về chất lượng cũng như tính an toàn của nó, thế nhưng bây giờ ông lại bị hương thơm của một bát cơm mới lạ mê hoặc, tuyến nước bọt trong miệng của ông không ngừng trào ra.
Giáo sự Lawren gấp không chờ được quay sang hỏi Dino: “Cái này do đầu bếp nào nấu vậy? Mau nói cho ba biết, cho dù phải trả giá cao đến cỡ nào, ba cũng sẽ mời người này về làm việc cho viện nghiên cứu bằng được mới thôi.”
Dino nghe vậy ngập ngừng vài giây, sau đó quyết định nói sự thật: “Con cũng không rõ, em gái cấp dưới của con nói là mua từ cửa hàng của Karol.”
“Cái gì?” Hai ông bà trăm miệng một lời thốt lên.
“Không thể nào, trước giờ nó chưa từng chạm vào nguyên liệu nấu ăn chứ huống chi là bắt tay làm bếp, mẹ phải vào cửa hàng của nó xem thử mới được.”
Bà Jennet lập tức điều khiển quang não vào cửa hàng của Karol, sau đó bà thấy trên quầy hàng không có vật phẩm gì cả, tuy nhiên khu đánh giá dành cho khách hàng đã sử dụng có ba lượt đánh giá, tất cả đều là năm sao khen ngợi hết lời, ở bên dưới còn có đến mấy trăm lượt bình luận, bà nhấn vào xem thì phát hiện có rất nhiều người cũng đang hỏi món cơm chiên này có phải do Karol nấu hay không.
Bà Jennet lướt xem một hồi bắt đầu bán tín bán nghi liếc nhìn qua bát cơm chiên đủ màu sắc đang tỏa khói trắng nghi ngút, mùi thơm đang câu con sâu đói trong bụng của bà ra, nghĩ thầm thật sự ngon đến vậy sao?
Bà Jennet đặt điện thoại xuống, ngượng ngùng nhìn chồng và con trai cả của mình, nói: “Trên mạng ai cũng khen ngon cả, hay là chúng ta ăn thử một chút đi, mỗi người một miếng rồi sau đó cùng nhau đánh giá có được không?”
Làm sao Dino có thể để cha mẹ của mình thử một món ăn không rõ nguồn gốc, lại còn được bán bởi đứa em trai hư đốn của mình chứ, anh ta đang định lên tiếng ngăn cản thì đã bị giáo sư Lawren phất tay làm lơ, ông cũng đồng ý với ý kiến của vợ, nếu món ăn đã được cho lên hệ thống mua bán trên toàn Liên Bang thì chứng tỏ nó đạt chuẩn an toàn, còn mùi vị thì ông đã gấp không chờ được muốn thử rồi.
Lawren múc một muỗng bỏ vào miệng, ngay sau đó ông lập tức đứng hình, hai mắt trợn to.
Hai mẹ con thấy vậy hoảng hốt muốn đỡ lấy ông nhưng không đợi họ chạm vào người mình, ông đã múc thêm muỗng nữa, thêm muỗng nữa, thêm muỗng nữa, sau đó, hết sạch bát cơm.
“Ông mau dừng lại cho tôi!” Bà Jennet la lên.
Thế nhưng muộn mất rồi, bát cơm đã thấy đáy, lúc này ông Lawren mới hoàn hồn lại, thấy bát cơm trống rỗng thì hơi xấu hổ liếc sang nhìn vợ mình.
Ông cười trừ mấy tiếng rồi nói: “Món cơm chiên này thật sự quá ngon, trước giờ tôi thử qua nhiều món ăn rồi nhưng chưa từng có món nào kích thích vị giác như vậy, mặc dù chỉ đơn giản làm từ tinh bột, vị hơi nhạt thiên về hậu ngọt, nhưng nuốt xuống cổ họng rồi lại vô cùng dễ chịu, cảm giác bao tử ấm lên thật sự rất thoải mái…”
Càng nói, vẻ mặt của giáo sư Lawren càng lộ rõ sự thỏa mãn làm bà Jennet vì không được ăn mà tức chết, rốt cuộc bà không nghe nổi nữa, càng nghe ông nói món cơm chiên này ngon cỡ nào thì bà càng tức giận.
“Ông mau im đi, đã ăn mảnh một mình rồi còn khoe khoang nữa à? Có tin tôi đánh cho ông nôn ra hết luôn không?”
Ông Lawren lập tức lắc đầu che miệng, đồ ăn ngon như vậy nếu nôn ra rồi thì lãng phí biết bao.
Bà Jennet hùng hổ xong lại thất thần nhìn bát cơm, nói: “Nghe ông nhận xét như vậy thì có nghĩa là món ăn này có thể xem là món ăn mới, chúng ta có nên hỏi thằng út cho rõ xuất xứ của nó từ đâu ra hay không?”
Ông Lawren nghe xong gật gù, tỏ vẻ đồng ý, lúc này Dino lại yếu ớt chen miệng vào: “Không cần hỏi cũng biết món này không phải do…”
“Con nín đi, chuyện này không tới lượt con xen vào, mẹ còn chưa hỏi tội của con đấy, nếu con chịu thường xuyên quan tâm đến tình hình của em trai mình thì có lẽ ba bát cơm kia cũng đã bị nhà mình mua nốt rồi, tại con chậm chạp mới hỏng việc đấy.” Bà Jennet cắt ngang lời Dino nói.
Tự dưng bị mẹ mắng, Dino giận mà không dám phản bác, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ mẹ thật quá vô lý.
Mắng con trai lớn xong, bà Jennet định lấy quang não ra gọi điện hỏi thăm con trai út, đồng thời dò hỏi về món cơm chiên mới lạ này, nhưng vừa định gọi đi, dường như bà bỗng nhớ tới cái gì đó, quay sang hỏi Dino: “Lúc nãy con nói em con gây chuyện kia mà, là chuyện thế nào vậy?”
Lúc này Dino như mở cờ trong bụng, bắt đầu nói xấu em trai: “Mẹ không biết đâu, nó làm bừa lắm, nguyên liệu nấu ăn đắt tiền như thế, hơn nữa còn rất thơm, vậy mà nó chỉ bán có mười đồng tinh tế, mẹ nói có phải rất lãng phí, rất càn rỡ không?”
Bà Jennet nghe xong lại gật gù, bà nói: “Con nói vậy mẹ cũng cảm thấy không tốt…”
Dino mỉm cười đắc ý, nhưng sau đó bà lại nói tiếp: “Chỉ trách lúc trước khi thằng bé đến Eakar, mẹ cho nó quá ít tiền để bây giờ nó phải bán đồ ăn như vậy, thằng bé không hiểu giá thị trường, sợ mắc quá không ai mua cho nên mới cố ý hạ thấp giá, vì kiếm chút tiền, thằng út của mẹ quá vất vả rồi.”
Dino: “...”
Ý anh ta không phải như vậy! Anh ta chỉ muốn mẹ sẽ giận mắng đứa em không nên thân kia thôi.
Sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Mặc kệ nội tâm Dino đang quay cuồng, bà Jennet vẫn cứ mang lòng thương cảm gọi quang não cho Karol.
Bà Jennet nghe tiếng gọi của con trai lớn lập tức đi nhanh xuống lầu, nghe thấy anh ta nói con trai út lại gây chuyện, trong lòng bà không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bà vội vàng kéo tay con trai lớn, hỏi: “Karol xảy ra chuyện gì sao? Nó mới tới Eakar không lâu mà, hơn nữa nó có thể tạo nên sóng gió gì ở một hành tinh cấp thấp như Eakar chứ?”
Dino hối hận vì mình đã quá hấp tấp, anh ta không hy vọng mẹ mình quá lo lắng, vì thế khuyên nhủ bà ngồi xuống, đang định mở miệng nói chuyện thì giáo sư Lawren đi vào nhà, đúng lúc nghe thấy lời nói của vợ mình, ngay lập tức ông nhăn mặt, khó chịu nói: “Nó lại gây ra chuyện gì nữa à, đã đưa đến tận Eakar rồi mà vẫn không ngăn được cái cách cư xử kỳ cục của nó, tôi đã phải vác cái mặt già này đến nhà người bị hại để xin lỗi người ta đấy, chẳng lẽ phải đưa nó vào nhà tù Liên Bang thì nó mới chịu cải tạo làm người đàng hoàng hay sao?”
Bà Jennet nghe chồng mình nói vậy lập tức không vui, bà phản bác: “Cái ông già này, có người cha nào lại muốn đưa con mình vào tù như ông không?”
Sau đó bà quay sang nhìn Dino, thúc giục anh ta: “Con mau nói cho mẹ nghe đi, rốt cuộc Karol đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Dino mở túi chứa đồ của mình ra rồi đặt bát cơm lên trên bàn, hương thơm từ bát cơm tỏa ra khắp phòng khách.
Giáo sư Lawren là người chuyên nghiên cứu về nguyên liệu dùng trong ẩm thực cho nên cực kỳ nhạy cảm với thực phẩm, sau khi ngửi được mùi vị thơm dịu nhẹ của bát cơm, ông lập tức nhận ra đây là một món ăn hoàn toàn mới lạ, chưa từng xuất hiện trong danh sách món ăn của bất kỳ nhà hàng nào ở Liên Bang.
Ông quan sát bát cơm một lúc, tuy nói từ trước tới giờ ông luôn thận trọng đối với những món ăn, những nguyên liệu mới, cho dù đã được các nhà khoa học thực nghiệm thành công trước đó rồi, ông vẫn ôm thái độ soi xét về chất lượng cũng như tính an toàn của nó, thế nhưng bây giờ ông lại bị hương thơm của một bát cơm mới lạ mê hoặc, tuyến nước bọt trong miệng của ông không ngừng trào ra.
Giáo sự Lawren gấp không chờ được quay sang hỏi Dino: “Cái này do đầu bếp nào nấu vậy? Mau nói cho ba biết, cho dù phải trả giá cao đến cỡ nào, ba cũng sẽ mời người này về làm việc cho viện nghiên cứu bằng được mới thôi.”
Dino nghe vậy ngập ngừng vài giây, sau đó quyết định nói sự thật: “Con cũng không rõ, em gái cấp dưới của con nói là mua từ cửa hàng của Karol.”
“Cái gì?” Hai ông bà trăm miệng một lời thốt lên.
“Không thể nào, trước giờ nó chưa từng chạm vào nguyên liệu nấu ăn chứ huống chi là bắt tay làm bếp, mẹ phải vào cửa hàng của nó xem thử mới được.”
Bà Jennet lập tức điều khiển quang não vào cửa hàng của Karol, sau đó bà thấy trên quầy hàng không có vật phẩm gì cả, tuy nhiên khu đánh giá dành cho khách hàng đã sử dụng có ba lượt đánh giá, tất cả đều là năm sao khen ngợi hết lời, ở bên dưới còn có đến mấy trăm lượt bình luận, bà nhấn vào xem thì phát hiện có rất nhiều người cũng đang hỏi món cơm chiên này có phải do Karol nấu hay không.
Bà Jennet lướt xem một hồi bắt đầu bán tín bán nghi liếc nhìn qua bát cơm chiên đủ màu sắc đang tỏa khói trắng nghi ngút, mùi thơm đang câu con sâu đói trong bụng của bà ra, nghĩ thầm thật sự ngon đến vậy sao?
Bà Jennet đặt điện thoại xuống, ngượng ngùng nhìn chồng và con trai cả của mình, nói: “Trên mạng ai cũng khen ngon cả, hay là chúng ta ăn thử một chút đi, mỗi người một miếng rồi sau đó cùng nhau đánh giá có được không?”
Làm sao Dino có thể để cha mẹ của mình thử một món ăn không rõ nguồn gốc, lại còn được bán bởi đứa em trai hư đốn của mình chứ, anh ta đang định lên tiếng ngăn cản thì đã bị giáo sư Lawren phất tay làm lơ, ông cũng đồng ý với ý kiến của vợ, nếu món ăn đã được cho lên hệ thống mua bán trên toàn Liên Bang thì chứng tỏ nó đạt chuẩn an toàn, còn mùi vị thì ông đã gấp không chờ được muốn thử rồi.
Lawren múc một muỗng bỏ vào miệng, ngay sau đó ông lập tức đứng hình, hai mắt trợn to.
Hai mẹ con thấy vậy hoảng hốt muốn đỡ lấy ông nhưng không đợi họ chạm vào người mình, ông đã múc thêm muỗng nữa, thêm muỗng nữa, thêm muỗng nữa, sau đó, hết sạch bát cơm.
“Ông mau dừng lại cho tôi!” Bà Jennet la lên.
Thế nhưng muộn mất rồi, bát cơm đã thấy đáy, lúc này ông Lawren mới hoàn hồn lại, thấy bát cơm trống rỗng thì hơi xấu hổ liếc sang nhìn vợ mình.
Ông cười trừ mấy tiếng rồi nói: “Món cơm chiên này thật sự quá ngon, trước giờ tôi thử qua nhiều món ăn rồi nhưng chưa từng có món nào kích thích vị giác như vậy, mặc dù chỉ đơn giản làm từ tinh bột, vị hơi nhạt thiên về hậu ngọt, nhưng nuốt xuống cổ họng rồi lại vô cùng dễ chịu, cảm giác bao tử ấm lên thật sự rất thoải mái…”
Càng nói, vẻ mặt của giáo sư Lawren càng lộ rõ sự thỏa mãn làm bà Jennet vì không được ăn mà tức chết, rốt cuộc bà không nghe nổi nữa, càng nghe ông nói món cơm chiên này ngon cỡ nào thì bà càng tức giận.
“Ông mau im đi, đã ăn mảnh một mình rồi còn khoe khoang nữa à? Có tin tôi đánh cho ông nôn ra hết luôn không?”
Ông Lawren lập tức lắc đầu che miệng, đồ ăn ngon như vậy nếu nôn ra rồi thì lãng phí biết bao.
Bà Jennet hùng hổ xong lại thất thần nhìn bát cơm, nói: “Nghe ông nhận xét như vậy thì có nghĩa là món ăn này có thể xem là món ăn mới, chúng ta có nên hỏi thằng út cho rõ xuất xứ của nó từ đâu ra hay không?”
Ông Lawren nghe xong gật gù, tỏ vẻ đồng ý, lúc này Dino lại yếu ớt chen miệng vào: “Không cần hỏi cũng biết món này không phải do…”
“Con nín đi, chuyện này không tới lượt con xen vào, mẹ còn chưa hỏi tội của con đấy, nếu con chịu thường xuyên quan tâm đến tình hình của em trai mình thì có lẽ ba bát cơm kia cũng đã bị nhà mình mua nốt rồi, tại con chậm chạp mới hỏng việc đấy.” Bà Jennet cắt ngang lời Dino nói.
Tự dưng bị mẹ mắng, Dino giận mà không dám phản bác, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ mẹ thật quá vô lý.
Mắng con trai lớn xong, bà Jennet định lấy quang não ra gọi điện hỏi thăm con trai út, đồng thời dò hỏi về món cơm chiên mới lạ này, nhưng vừa định gọi đi, dường như bà bỗng nhớ tới cái gì đó, quay sang hỏi Dino: “Lúc nãy con nói em con gây chuyện kia mà, là chuyện thế nào vậy?”
Lúc này Dino như mở cờ trong bụng, bắt đầu nói xấu em trai: “Mẹ không biết đâu, nó làm bừa lắm, nguyên liệu nấu ăn đắt tiền như thế, hơn nữa còn rất thơm, vậy mà nó chỉ bán có mười đồng tinh tế, mẹ nói có phải rất lãng phí, rất càn rỡ không?”
Bà Jennet nghe xong lại gật gù, bà nói: “Con nói vậy mẹ cũng cảm thấy không tốt…”
Dino mỉm cười đắc ý, nhưng sau đó bà lại nói tiếp: “Chỉ trách lúc trước khi thằng bé đến Eakar, mẹ cho nó quá ít tiền để bây giờ nó phải bán đồ ăn như vậy, thằng bé không hiểu giá thị trường, sợ mắc quá không ai mua cho nên mới cố ý hạ thấp giá, vì kiếm chút tiền, thằng út của mẹ quá vất vả rồi.”
Dino: “...”
Ý anh ta không phải như vậy! Anh ta chỉ muốn mẹ sẽ giận mắng đứa em không nên thân kia thôi.
Sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Mặc kệ nội tâm Dino đang quay cuồng, bà Jennet vẫn cứ mang lòng thương cảm gọi quang não cho Karol.