-
Chương 2
Chương 2 (3)
Chương 2: Hiến Tủy
Nhưng ba mẹ của Lê An Hảo lại làm như không nhìn thấy chuyện cậu bị bắt nạt, bởi vì họ đang bận chăm sóc cho đứa con gái nhỏ của mình ở trong bệnh viện, cô bé bị mắc căn bệnh ung thư máu đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh điều trị rất đau đớn.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày mẹ của Lê An Hảo đến tìm cậu và muốn cậu hiến tủy cho cô em gái chưa từng gặp mặt.
“Hảo à, con đừng lo lắng, lát nữa tới bệnh viện xét nghiệm một lần, nếu tủy của con phù hợp, em gái con sẽ được cứu, sau này con chính là anh hùng của cả nhà, mẹ nhất định sẽ cho con điều kiện sống tốt nhất.” Người phụ nữ tầm ba mươi ngoài ăn mặc đẹp đẽ sang trọng nắm lấy tay cậu, khẩn thiết nói.
Lê An Hảo nhìn vào mắt bà ấy, trong ánh mắt ấy chỉ có sự lo lắng cho bệnh tình của con gái út, còn cậu, cậu không tìm thấy mình ở đâu trong mắt bà ấy cả.
Lê An Hảo khẽ gật đầu một cái, sau đó cậu không nói gì nữa mà quay mặt đi, tựa đầu vào thành xe, đưa mắt nhìn khung cảnh thành phố đang tua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Hóa ra đúng như lời của những người rời quê lên thành phố kiếm sống đã nói, Sài Gòn thật sự nhộn nhịp, thật sự phồn hoa, nhưng cũng thật sự... lạnh lùng.
Xe nhanh chóng chạy tới trước cổng bệnh viện, một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao đã đợi sẵn ở đó, người này chính là cha cậu.
Ông ấy nghiêm mặt dẫn hai người đi vào, trên đường đi, không ai nói với ai câu nào.
Vào bên trong bệnh viện, đầu tiên, cha dẫn cậu đi xét nghiệm trước, một tuần sau mới có kết quả, vì thế sau đó ông ấy lại dẫn cậu đến phòng bệnh của em gái.
Cô bé chỉ mới mười tuổi, vừa thi lên cấp hai xong thì phát bệnh, mặc dù được phát hiện sớm, nhưng bệnh tình của cô bé chuyển biến quá nhanh, chỉ mới hai tháng mà tóc của cô bé đã rụng hết, cơ thể gầy gò chỉ còn da với xương, sắc mặt của cô bé cũng trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt, rất giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, mẹ đã khóc không ngừng, còn cha thì nắm lấy cánh tay của cậu kéo đến bên giường bệnh, ông nói: “Con ngồi chơi với em một lát, hai anh em lần đầu gặp nhau, hai đứa làm quen với nhau đi.”
Lê An Hảo ngồi xuống bên mép giường nhìn em gái mình, cô bé cũng mở to đôi mắt trong trẻo hồn nhiên nhìn cậu, sau đó mỉm cười hỏi: “Anh là anh hai của em hả?”
Lê An Hảo khẽ gật đầu, cô bé lại nói tiếp: “Vậy đợi sau này em khỏe rồi, anh đi chơi với em nha, em sẽ dẫn anh đi khoe với bạn em là em cũng có anh trai rồi.”
Khóe môi của Lê An Hảo cong lên, cậu lại gật đầu một cái, từ nhỏ cậu vốn đã không thích nói chuyện, cả ngày lặng lẽ không hề có cảm giác tồn tại, cũng chính vì như thế, đám trẻ con trong xóm không ai muốn chơi với cậu cả, họ đều mắng cậu là đồ con hoang, là thằng khùng!
Chưa bao giờ có ai mỉm cười nói với cậu rằng sẽ khoe cậu với bạn bè, chỉ có cô bé này, cậu cảm thấy thiên thần mà mọi người thường hay nói chính là miêu tả cô bé, một thiên thần dũng cảm lạc quan.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, kết quả xét nghiệm đã có, quả nhiên tủy của cậu phù hợp, em gái thiên thần được cứu rồi, cha mẹ cậu đều rơi lệ vì quá vui mừng, họ ôm chầm lấy cậu, luôn miệng cảm ơn cậu.
Nhưng mà cậu thật sự muốn nhận lấy câu cảm ơn này của họ sao?
Ngoài hành lang bệnh viện.
“Anh à, bác sĩ cũng đã nói có nguy hiểm, hay là chúng ta đợi thêm một thời gian nữa, chờ lại có người có tủy thích hợp, chúng ta hãy ghép cho Lan Bình nhé.” Người phụ nữ lo lắng nói.
Người đàn ông lắc đầu, đáp: “Không được, bệnh tình của Lan Bình càng ngày càng xấu rồi, không thể kéo dài thêm được, bác sĩ chỉ nói có năm mươi phần trăm nguy hiểm, chúng ta còn tới một nửa tỷ lệ thành công mà, thằng bé khỏe mạnh như thế, chắc chắn sẽ không sao, nếu như có rủi ro, chúng ta có thể bỏ tiền mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho thằng bé, chúng ta... chỉ còn một cơ hội duy nhất này mà thôi.”
Người phụ nữ bật khóc ngã vào lòng ngực của người đàn ông, dường như bà ấy cũng đã tán thành quyết định của chồng.
Lê An Hảo ngồi trên ghế dựa trước cửa phòng bệnh của em gái, quay mặt sang nhìn mẹ đi tới, bà ấy ngồi xuống mỉm cười vuốt đầu cậu, hỏi: “Có thể bắt đầu từ hôm nay, con sẽ ở lại đây theo dõi sức khỏe, nhanh thôi, ba ngày sau chúng ta được về nhà rồi. À, con có đói bụng không, mẹ đi mua đồ ăn cho con nhé.”
Người phụ nữ định đứng lên đi mua đồ ăn, nhưng chưa kịp đi thì bàn tay đã bị Lê An Hảo nắm lấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn bà, ánh mắt tĩnh lặng không hề có bất cứ cảm xúc nào, hỏi: “Lúc trước... Cha mẹ có đi tìm con không?”
Người phụ nữ nghe xong lập tức giật mình, đứng ngây người trong chốc lát, vài giây sau bà ấy lấy lại tinh thần, quay đầu lại, ngượng nghịu đáp lời cậu: “Tất nhiên là có, nhưng lúc ấy tin tức quá lạc hậu, cha mẹ đã buồn khổ rất lâu.”
Nói xong bà ấy thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm thì chột dạ quay đầu đi.
Thật ra bà ấy nói không sai, hai vợ chồng thật sự đã đi tìm con trai lớn suốt một năm trời ròng rã nhưng không có kết quả, vào lúc đó bà ấy vừa mới sinh xong lại bị bắt mất con, tinh thần trở nên hoảng hốt, lâu dần xuất hiện dấu hiệu trầm cảm sau sinh, trong suốt một khoảng thời gian dài, lúc nào bà ấy cũng gào thét với chồng, hai vợ chồng suýt rơi vào tình trạng hôn nhân đổ vỡ.
Chính vì điều này mà bà ấy đâm ra ghét đứa con mình vừa sinh, bà ấy đổ hết mọi bứt rứt điên loạn của mình lên đầu cậu.
Tinh thần của chồng bị bà ấy hành hạ đến mức cũng bắt đầu phiền chán đứa con này, vì thế, chỉ mới sau một năm tìm kiếm không thấy, họ đã quyết định từ bỏ cậu.
Mấy năm sau, bà ấy lại mang thai, sinh ra một cô công chúa đáng yêu, đồng thời cũng quên hẳn đứa con trai tội nghiệp của mình, mãi cho đến khi con gái phát bệnh.
Ung thư máu! Căn bệnh này cần phải làm hóa trị rất đau đớn hoặc phải tìm được người hiến tủy thích hợp để cấy ghép thì mới khỏi được, tỷ lệ tủy thích hợp của cha mẹ khá thấp, dĩ nhiên hai người không đủ điều kiện hiến tủy.
Sau hai tháng nhìn con gái dần dần yếu đi, họ mới bắt đầu nhớ tới đứa con trai kia. Tên buôn người ngày xưa nay đã bị bắt, họ dễ dàng cạy từ miệng của gã ra tin tức về đứa bé năm đó.
Tìm được con trai, điều đầu tiên không phải là vui mừng vì nhận lại được con sau mười sáu năm xa cách, mà là vui mừng vì con gái của họ đã được cứu rồi.
Họ có áy náy, nhưng họ lại muốn bù đắp sự áy náy này bằng tiền. Sau cuộc phẫu thuật, họ sẽ cho cậu cuộc sống sang giàu hay bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ là cậu muốn gì?
Chính bản thân cậu cũng không biết.
Nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn ống tiêm gây mê đâm vào da thịt, trong đầu cậu xẹt qua rất nhiều hình ảnh, bị bạn bè đồng trang lứa xua đuổi, những trận đòn roi của ông nội trong cơn say, khuôn mặt tươi cười của bà nội khi nhận được tiền "chuộc con" và cả ánh mắt né tránh của cha mẹ ruột khi nhìn vào cậu.
Cậu là đồ thừa, phải không?
Nếu có kiếp sau, cậu hi vọng mình sẽ có một cuộc đời giống như cái tên của mình vậy, An Hảo, bình an sống tốt.
...
“Bác sĩ! Không hay rồi, tim bệnh nhân ngừng đập rồi.”
“Chuẩn bị máy kích tim.”
“Không kịp nữa, não của bệnh nhân đã chết, cậu bé tử vong rồi…”
Chương 2: Hiến Tủy
Nhưng ba mẹ của Lê An Hảo lại làm như không nhìn thấy chuyện cậu bị bắt nạt, bởi vì họ đang bận chăm sóc cho đứa con gái nhỏ của mình ở trong bệnh viện, cô bé bị mắc căn bệnh ung thư máu đã hơn hai tháng, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh điều trị rất đau đớn.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một ngày mẹ của Lê An Hảo đến tìm cậu và muốn cậu hiến tủy cho cô em gái chưa từng gặp mặt.
“Hảo à, con đừng lo lắng, lát nữa tới bệnh viện xét nghiệm một lần, nếu tủy của con phù hợp, em gái con sẽ được cứu, sau này con chính là anh hùng của cả nhà, mẹ nhất định sẽ cho con điều kiện sống tốt nhất.” Người phụ nữ tầm ba mươi ngoài ăn mặc đẹp đẽ sang trọng nắm lấy tay cậu, khẩn thiết nói.
Lê An Hảo nhìn vào mắt bà ấy, trong ánh mắt ấy chỉ có sự lo lắng cho bệnh tình của con gái út, còn cậu, cậu không tìm thấy mình ở đâu trong mắt bà ấy cả.
Lê An Hảo khẽ gật đầu một cái, sau đó cậu không nói gì nữa mà quay mặt đi, tựa đầu vào thành xe, đưa mắt nhìn khung cảnh thành phố đang tua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Hóa ra đúng như lời của những người rời quê lên thành phố kiếm sống đã nói, Sài Gòn thật sự nhộn nhịp, thật sự phồn hoa, nhưng cũng thật sự... lạnh lùng.
Xe nhanh chóng chạy tới trước cổng bệnh viện, một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao đã đợi sẵn ở đó, người này chính là cha cậu.
Ông ấy nghiêm mặt dẫn hai người đi vào, trên đường đi, không ai nói với ai câu nào.
Vào bên trong bệnh viện, đầu tiên, cha dẫn cậu đi xét nghiệm trước, một tuần sau mới có kết quả, vì thế sau đó ông ấy lại dẫn cậu đến phòng bệnh của em gái.
Cô bé chỉ mới mười tuổi, vừa thi lên cấp hai xong thì phát bệnh, mặc dù được phát hiện sớm, nhưng bệnh tình của cô bé chuyển biến quá nhanh, chỉ mới hai tháng mà tóc của cô bé đã rụng hết, cơ thể gầy gò chỉ còn da với xương, sắc mặt của cô bé cũng trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt, rất giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, mẹ đã khóc không ngừng, còn cha thì nắm lấy cánh tay của cậu kéo đến bên giường bệnh, ông nói: “Con ngồi chơi với em một lát, hai anh em lần đầu gặp nhau, hai đứa làm quen với nhau đi.”
Lê An Hảo ngồi xuống bên mép giường nhìn em gái mình, cô bé cũng mở to đôi mắt trong trẻo hồn nhiên nhìn cậu, sau đó mỉm cười hỏi: “Anh là anh hai của em hả?”
Lê An Hảo khẽ gật đầu, cô bé lại nói tiếp: “Vậy đợi sau này em khỏe rồi, anh đi chơi với em nha, em sẽ dẫn anh đi khoe với bạn em là em cũng có anh trai rồi.”
Khóe môi của Lê An Hảo cong lên, cậu lại gật đầu một cái, từ nhỏ cậu vốn đã không thích nói chuyện, cả ngày lặng lẽ không hề có cảm giác tồn tại, cũng chính vì như thế, đám trẻ con trong xóm không ai muốn chơi với cậu cả, họ đều mắng cậu là đồ con hoang, là thằng khùng!
Chưa bao giờ có ai mỉm cười nói với cậu rằng sẽ khoe cậu với bạn bè, chỉ có cô bé này, cậu cảm thấy thiên thần mà mọi người thường hay nói chính là miêu tả cô bé, một thiên thần dũng cảm lạc quan.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, kết quả xét nghiệm đã có, quả nhiên tủy của cậu phù hợp, em gái thiên thần được cứu rồi, cha mẹ cậu đều rơi lệ vì quá vui mừng, họ ôm chầm lấy cậu, luôn miệng cảm ơn cậu.
Nhưng mà cậu thật sự muốn nhận lấy câu cảm ơn này của họ sao?
Ngoài hành lang bệnh viện.
“Anh à, bác sĩ cũng đã nói có nguy hiểm, hay là chúng ta đợi thêm một thời gian nữa, chờ lại có người có tủy thích hợp, chúng ta hãy ghép cho Lan Bình nhé.” Người phụ nữ lo lắng nói.
Người đàn ông lắc đầu, đáp: “Không được, bệnh tình của Lan Bình càng ngày càng xấu rồi, không thể kéo dài thêm được, bác sĩ chỉ nói có năm mươi phần trăm nguy hiểm, chúng ta còn tới một nửa tỷ lệ thành công mà, thằng bé khỏe mạnh như thế, chắc chắn sẽ không sao, nếu như có rủi ro, chúng ta có thể bỏ tiền mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho thằng bé, chúng ta... chỉ còn một cơ hội duy nhất này mà thôi.”
Người phụ nữ bật khóc ngã vào lòng ngực của người đàn ông, dường như bà ấy cũng đã tán thành quyết định của chồng.
Lê An Hảo ngồi trên ghế dựa trước cửa phòng bệnh của em gái, quay mặt sang nhìn mẹ đi tới, bà ấy ngồi xuống mỉm cười vuốt đầu cậu, hỏi: “Có thể bắt đầu từ hôm nay, con sẽ ở lại đây theo dõi sức khỏe, nhanh thôi, ba ngày sau chúng ta được về nhà rồi. À, con có đói bụng không, mẹ đi mua đồ ăn cho con nhé.”
Người phụ nữ định đứng lên đi mua đồ ăn, nhưng chưa kịp đi thì bàn tay đã bị Lê An Hảo nắm lấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn bà, ánh mắt tĩnh lặng không hề có bất cứ cảm xúc nào, hỏi: “Lúc trước... Cha mẹ có đi tìm con không?”
Người phụ nữ nghe xong lập tức giật mình, đứng ngây người trong chốc lát, vài giây sau bà ấy lấy lại tinh thần, quay đầu lại, ngượng nghịu đáp lời cậu: “Tất nhiên là có, nhưng lúc ấy tin tức quá lạc hậu, cha mẹ đã buồn khổ rất lâu.”
Nói xong bà ấy thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm thì chột dạ quay đầu đi.
Thật ra bà ấy nói không sai, hai vợ chồng thật sự đã đi tìm con trai lớn suốt một năm trời ròng rã nhưng không có kết quả, vào lúc đó bà ấy vừa mới sinh xong lại bị bắt mất con, tinh thần trở nên hoảng hốt, lâu dần xuất hiện dấu hiệu trầm cảm sau sinh, trong suốt một khoảng thời gian dài, lúc nào bà ấy cũng gào thét với chồng, hai vợ chồng suýt rơi vào tình trạng hôn nhân đổ vỡ.
Chính vì điều này mà bà ấy đâm ra ghét đứa con mình vừa sinh, bà ấy đổ hết mọi bứt rứt điên loạn của mình lên đầu cậu.
Tinh thần của chồng bị bà ấy hành hạ đến mức cũng bắt đầu phiền chán đứa con này, vì thế, chỉ mới sau một năm tìm kiếm không thấy, họ đã quyết định từ bỏ cậu.
Mấy năm sau, bà ấy lại mang thai, sinh ra một cô công chúa đáng yêu, đồng thời cũng quên hẳn đứa con trai tội nghiệp của mình, mãi cho đến khi con gái phát bệnh.
Ung thư máu! Căn bệnh này cần phải làm hóa trị rất đau đớn hoặc phải tìm được người hiến tủy thích hợp để cấy ghép thì mới khỏi được, tỷ lệ tủy thích hợp của cha mẹ khá thấp, dĩ nhiên hai người không đủ điều kiện hiến tủy.
Sau hai tháng nhìn con gái dần dần yếu đi, họ mới bắt đầu nhớ tới đứa con trai kia. Tên buôn người ngày xưa nay đã bị bắt, họ dễ dàng cạy từ miệng của gã ra tin tức về đứa bé năm đó.
Tìm được con trai, điều đầu tiên không phải là vui mừng vì nhận lại được con sau mười sáu năm xa cách, mà là vui mừng vì con gái của họ đã được cứu rồi.
Họ có áy náy, nhưng họ lại muốn bù đắp sự áy náy này bằng tiền. Sau cuộc phẫu thuật, họ sẽ cho cậu cuộc sống sang giàu hay bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ là cậu muốn gì?
Chính bản thân cậu cũng không biết.
Nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn ống tiêm gây mê đâm vào da thịt, trong đầu cậu xẹt qua rất nhiều hình ảnh, bị bạn bè đồng trang lứa xua đuổi, những trận đòn roi của ông nội trong cơn say, khuôn mặt tươi cười của bà nội khi nhận được tiền "chuộc con" và cả ánh mắt né tránh của cha mẹ ruột khi nhìn vào cậu.
Cậu là đồ thừa, phải không?
Nếu có kiếp sau, cậu hi vọng mình sẽ có một cuộc đời giống như cái tên của mình vậy, An Hảo, bình an sống tốt.
...
“Bác sĩ! Không hay rồi, tim bệnh nhân ngừng đập rồi.”
“Chuẩn bị máy kích tim.”
“Không kịp nữa, não của bệnh nhân đã chết, cậu bé tử vong rồi…”
Bình luận facebook