-
Chương 1
Chương 1: Nhận Con
Giữa trưa, cái nắng gắt của mùa hè biến đường sá thành cái nồi hấp ngoài trời khổng lồ, cho dù là ở nông thôn, cây cối khá nhiều thì thời tiết vẫn cực kỳ nóng bức, đừng nói trẻ nhỏ mà ngay cả người lớn cũng chả buồn ra đường.
Hiện tại đang là mùa thu hoạch lúa, người ta phơi lúa ra giữa đường, chờ đến khi khô rồi thì xúc vào bao, chất đống tại một góc, cuối cùng chỉ còn đợi thương lái tới mua thôi.
Lúc trước lúa của nhà nào thì người của nhà đó sẽ tự canh chừng, nhưng bây giờ đời sống được nâng cao, người ta không ngại bỏ ra mấy chục ngàn để thuê mấy đứa trẻ trong xóm làm thay họ.
Lê An Hảo cũng là một trong số những đứa trẻ được thuê để trông chừng lúa, khác với lũ trẻ lấy tiền xong thì chạy đi chơi, thấy trời mưa hoặc chập tối mới kéo về đậy tấm cao su lại rồi phủi mông về nhà, Lê An Hảo rất nghiêm túc ngồi ở tại chỗ, cậu thường xuyên đội nắng ra đảo lúa cho mau khô, đồng thời còn đuổi gà vịt tới ăn thóc và lợi dụng thời gian rảnh để lấy bài vở ra học.
Chính vì vậy, chủ thuê rất hài lòng với cậu, thường xuyên cho thêm tiền, nhưng điều này lại khiến cậu bị nhóm thiếu niên trong xóm bài xích, không tới nỗi hùa nhau ức hiếp cậu, nhưng cùng nhau xa lánh không chơi với cậu.
Lúc đầu Lê An Hảo còn buồn về chuyện này, nhưng lâu dần cậu đã quen với việc độc lai độc vãng, cảm thấy không giao tiếp với ai cũng khá tốt.
Hôm nay, Lê An Hảo vẫn vừa canh lúa vừa học bài như thường ngày, nhưng đến gần xế chiều, lúc cậu đang chuẩn bị kéo tấm cao su đậy lúa lại để đi về nhà thì bỗng chú ba hàng xóm hớt hãi chạy tới, hô to: “Hảo, Hảo, bà nội mày kêu mày về kìa.”
Lê An Hảo ngơ ngác nhìn chú ba, chủ thuê của cậu thấy vậy lại tò mò hỏi: “Chuyện gì mà gọi thằng nhỏ về gấp vậy?”
Chú ba hàng xóm dừng lại thở gấp, sau đó đặt tay lên ngực rồi nói: “Tôi có biết đâu, bà nội nó nhờ tôi chạy đi kêu nó về, mà tôi thấy có chiếc xe hơi đậu trước sân nhà của bà ấy, nhìn sang trọng lắm.”
Ông chủ thuê nghe xong lại càng thêm tò mò, từ trước tới giờ ông ấy đâu nghe nói bà ngoại của thằng Hảo có họ hàng thân thích giàu có gì đâu, chẳng lẽ là chủ nợ tới siết nhà?
Có thể là khả năng này lắm, cha của thằng Hảo bỏ đi biệt xứ mười mấy năm nay, nói không chừng làm cái gì bậy bạ ở bên ngoài bây giờ bị người ta tìm tới nhà, không lẽ hai ông bà kia kêu thằng Hảo về là định cho thằng nhỏ đi làm gán nợ?
Tuy trong lòng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng chủ thuê vẫn không dám nói ra, chỉ vỗ vào vai Lê An Hảo rồi bảo: “Thôi cháu về đi, để lúa chú đậy cho, mà chú dặn này, nếu có ai đó bắt cháu làm gì mà cháu không muốn thì cứ chạy đi báo công an.”
Ông chỉ có thể giúp tới đây, bản thân ông cũng không muốn bị liên lụy vào chuyện nhà người khác.
Lê An Hảo ngơ ngác gật đầu, sau đó thu dọn sách vở đi về nhà.
Về đến trước cổng, Lê An Hảo nhìn thấy chiếc xe hơi đậu ngoài sân, đang lúc cậu do dự không biết có nên bước vào hay không thì bà nội của cậu đã gọi vọng từ trong nhà ra: “Mày đứng đó làm gì? Mau vô đây.”
Lê An Hảo rụt cổ, cúi đầu chậm rãi đi vào trong sân.
Khi đi tới trước nhà, Lê An Hảo mới phát hiện có một đôi nam nữ tầm ba bốn mươi tuổi, ăn mặc quý phái xa hoa, người nam mặc sơ mi quần tây đeo kính trông rất tri thức, còn người nữ mặc váy trang điểm kỹ lưỡng, toàn thân toát lên vẻ sang trọng đang ngồi đối diện với ông bà nội của cậu.
Mà lúc này, hai người họ cũng đang nhìn chằm chằm vào Lê An Hảo khiến cậu sợ hãi cúi thấp đầu xuống, thấy biểu hiện này của cậu, trong ánh mắt của hai người kia chợt hiện lên vẻ thất vọng.
Đứa nhỏ này bị nuôi ở nông thôn quá lâu, trông quê mùa nhút nhát quá, đem nó về chắc lại thành trò cười mất thôi.
Bà nội của Lê An Hảo thường được người ta gọi là bà Tư theo thứ tự vai vế của chồng, ngồi bên cạnh không nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt hai người đối diện, quay sang nói với cậu: “Mau tới chào ba mẹ ruột của mày kia, sau này ăn sung mặc sướng đừng có quên công ông bà già này nuôi mày lớn đó.”
Đôi nam nữ nghe vậy sự bất mãn lộ rõ trên mặt, trong lòng thầm nghĩ được một người tham lam như vậy dạy dỗ, có khi nào thằng bé này sẽ bị lây tính nết xấu của bà ấy hay không? Lớn như vậy rồi, chắc khó sửa đổi tính tình được, thật đáng lo mà.
Ông Tư khẽ ho khan một tiếng, mở miệng trách: “Bà nói năng gì kỳ cục vậy, bà không biết nói chuyện thì im đi.”
Sau đó ông nhìn Lê An Hảo, nói tiếp: “Ba mẹ ruột của mày tới tìm mày rồi, nhớ lời ông dặn, sau này phải học hành cho đàng hoàng, đừng đua đòi đánh mất tương lai, có biết không?”
Lê An Hảo đứng ngay cửa nhà không nhúc nhích, trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang, cậu nhìn ông bà nội của mình, sau đó lại quay sang nhìn đôi nam nữ, một lúc sau nước mắt bỗng như thủy triều không kiểm soát được mà rơi xuống, cậu cứ đứng tại chỗ, cắn môi không để mình phát ra tiếng khóc.
Bà Tư thấy vậy tức giận đứng lên nắm lấy cánh tay của cậu lôi vào trong, sau đó vừa đánh lên vai cậu vừa mắng: “Mày khóc cái gì? Ai làm gì mày mà mày khóc? Nín cho tao! Đi qua khoanh tay chào ba mẹ ruột của mày kìa.”
Lê An Hảo vẫn khóc, đôi nam nữ được cho là ba mẹ ruột của cậu càng lúc càng mất kiên nhẫn, vì thế họ bèn đứng lên ra về, trước khi đi, họ còn dùng giọng điệu ra lệnh bảo cậu chuẩn bị, ngày mai họ sẽ đến đón, không cần phải mang theo mấy bộ đồ quê mùa cũ rích kia, họ sẽ mua đồ mới cho cậu mặc.
Nói xong, cả hai lập tức đi ra xe, cứ như thể ngồi lại thêm một phút giây nào nữa thì sẽ mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Đợi hai người kia đi rồi, Lê An Hảo vẫn khóc rấm rứt, bà Tư đang định mắng cậu không có tiền đồ thì bị ông Tư ngăn lại, bảo bà đi nấu cơm đi, còn mình thì ở lại nói rõ mọi chuyện cho cậu nghe.
Ngồi nghe ông Tư kể lại mọi chuyện, sống với ông bà nội suốt mười sáu năm, Lê An Hảo mới biết mình không phải cháu ruột của họ, từ khi mới sinh ra, cậu đã bị bắt cóc bán cho người ta làm con, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà trong quá trình di chuyển cậu đến tay người nhận nuôi, xe của bọn buôn người bị vây bắt, một tên đồng phạm thoát được, gã ta bế cậu về cho cha mẹ mình ở dưới quê chăm sóc, nói cậu là con rơi của gã ta, sau đó chưa về được lâu gã ta lại lặn mất tăm.
Từ đó, Lê An Hảo sống với hai ông bà, mãi cho tới khi ba mẹ ruột của cậu tới đón.
Sáng hôm sau, ba mẹ ruột của Lê An Hảo thật sự lái xe đến đón, cậu cũng không mang quần áo gì theo, chỉ thu dọn sách vở cần thiết cho việc học tập, trước khi đi, cậu ngoảnh đầu lại căn nhà mái ngói mình đã sinh sống suốt mười sáu năm, trong lòng bỗng dâng lên một sự sợ hãi vô tận, đó chính là sự sợ hãi của tương lai không biết bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì.
Và điều Lê An Hảo sợ hãi thật sự đã đến, khi cậu vào sống trong căn biệt thự sang trọng mà cậu chỉ toàn thấy trên phim ảnh không được bao lâu, những người trong ngôi nhà này luôn nhìn cậu với cặp mắt ghét bỏ, khinh thường, rất hay nhân lúc ba mẹ vắng mặt bắt nạt cậu.
Giữa trưa, cái nắng gắt của mùa hè biến đường sá thành cái nồi hấp ngoài trời khổng lồ, cho dù là ở nông thôn, cây cối khá nhiều thì thời tiết vẫn cực kỳ nóng bức, đừng nói trẻ nhỏ mà ngay cả người lớn cũng chả buồn ra đường.
Hiện tại đang là mùa thu hoạch lúa, người ta phơi lúa ra giữa đường, chờ đến khi khô rồi thì xúc vào bao, chất đống tại một góc, cuối cùng chỉ còn đợi thương lái tới mua thôi.
Lúc trước lúa của nhà nào thì người của nhà đó sẽ tự canh chừng, nhưng bây giờ đời sống được nâng cao, người ta không ngại bỏ ra mấy chục ngàn để thuê mấy đứa trẻ trong xóm làm thay họ.
Lê An Hảo cũng là một trong số những đứa trẻ được thuê để trông chừng lúa, khác với lũ trẻ lấy tiền xong thì chạy đi chơi, thấy trời mưa hoặc chập tối mới kéo về đậy tấm cao su lại rồi phủi mông về nhà, Lê An Hảo rất nghiêm túc ngồi ở tại chỗ, cậu thường xuyên đội nắng ra đảo lúa cho mau khô, đồng thời còn đuổi gà vịt tới ăn thóc và lợi dụng thời gian rảnh để lấy bài vở ra học.
Chính vì vậy, chủ thuê rất hài lòng với cậu, thường xuyên cho thêm tiền, nhưng điều này lại khiến cậu bị nhóm thiếu niên trong xóm bài xích, không tới nỗi hùa nhau ức hiếp cậu, nhưng cùng nhau xa lánh không chơi với cậu.
Lúc đầu Lê An Hảo còn buồn về chuyện này, nhưng lâu dần cậu đã quen với việc độc lai độc vãng, cảm thấy không giao tiếp với ai cũng khá tốt.
Hôm nay, Lê An Hảo vẫn vừa canh lúa vừa học bài như thường ngày, nhưng đến gần xế chiều, lúc cậu đang chuẩn bị kéo tấm cao su đậy lúa lại để đi về nhà thì bỗng chú ba hàng xóm hớt hãi chạy tới, hô to: “Hảo, Hảo, bà nội mày kêu mày về kìa.”
Lê An Hảo ngơ ngác nhìn chú ba, chủ thuê của cậu thấy vậy lại tò mò hỏi: “Chuyện gì mà gọi thằng nhỏ về gấp vậy?”
Chú ba hàng xóm dừng lại thở gấp, sau đó đặt tay lên ngực rồi nói: “Tôi có biết đâu, bà nội nó nhờ tôi chạy đi kêu nó về, mà tôi thấy có chiếc xe hơi đậu trước sân nhà của bà ấy, nhìn sang trọng lắm.”
Ông chủ thuê nghe xong lại càng thêm tò mò, từ trước tới giờ ông ấy đâu nghe nói bà ngoại của thằng Hảo có họ hàng thân thích giàu có gì đâu, chẳng lẽ là chủ nợ tới siết nhà?
Có thể là khả năng này lắm, cha của thằng Hảo bỏ đi biệt xứ mười mấy năm nay, nói không chừng làm cái gì bậy bạ ở bên ngoài bây giờ bị người ta tìm tới nhà, không lẽ hai ông bà kia kêu thằng Hảo về là định cho thằng nhỏ đi làm gán nợ?
Tuy trong lòng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng chủ thuê vẫn không dám nói ra, chỉ vỗ vào vai Lê An Hảo rồi bảo: “Thôi cháu về đi, để lúa chú đậy cho, mà chú dặn này, nếu có ai đó bắt cháu làm gì mà cháu không muốn thì cứ chạy đi báo công an.”
Ông chỉ có thể giúp tới đây, bản thân ông cũng không muốn bị liên lụy vào chuyện nhà người khác.
Lê An Hảo ngơ ngác gật đầu, sau đó thu dọn sách vở đi về nhà.
Về đến trước cổng, Lê An Hảo nhìn thấy chiếc xe hơi đậu ngoài sân, đang lúc cậu do dự không biết có nên bước vào hay không thì bà nội của cậu đã gọi vọng từ trong nhà ra: “Mày đứng đó làm gì? Mau vô đây.”
Lê An Hảo rụt cổ, cúi đầu chậm rãi đi vào trong sân.
Khi đi tới trước nhà, Lê An Hảo mới phát hiện có một đôi nam nữ tầm ba bốn mươi tuổi, ăn mặc quý phái xa hoa, người nam mặc sơ mi quần tây đeo kính trông rất tri thức, còn người nữ mặc váy trang điểm kỹ lưỡng, toàn thân toát lên vẻ sang trọng đang ngồi đối diện với ông bà nội của cậu.
Mà lúc này, hai người họ cũng đang nhìn chằm chằm vào Lê An Hảo khiến cậu sợ hãi cúi thấp đầu xuống, thấy biểu hiện này của cậu, trong ánh mắt của hai người kia chợt hiện lên vẻ thất vọng.
Đứa nhỏ này bị nuôi ở nông thôn quá lâu, trông quê mùa nhút nhát quá, đem nó về chắc lại thành trò cười mất thôi.
Bà nội của Lê An Hảo thường được người ta gọi là bà Tư theo thứ tự vai vế của chồng, ngồi bên cạnh không nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt hai người đối diện, quay sang nói với cậu: “Mau tới chào ba mẹ ruột của mày kia, sau này ăn sung mặc sướng đừng có quên công ông bà già này nuôi mày lớn đó.”
Đôi nam nữ nghe vậy sự bất mãn lộ rõ trên mặt, trong lòng thầm nghĩ được một người tham lam như vậy dạy dỗ, có khi nào thằng bé này sẽ bị lây tính nết xấu của bà ấy hay không? Lớn như vậy rồi, chắc khó sửa đổi tính tình được, thật đáng lo mà.
Ông Tư khẽ ho khan một tiếng, mở miệng trách: “Bà nói năng gì kỳ cục vậy, bà không biết nói chuyện thì im đi.”
Sau đó ông nhìn Lê An Hảo, nói tiếp: “Ba mẹ ruột của mày tới tìm mày rồi, nhớ lời ông dặn, sau này phải học hành cho đàng hoàng, đừng đua đòi đánh mất tương lai, có biết không?”
Lê An Hảo đứng ngay cửa nhà không nhúc nhích, trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang, cậu nhìn ông bà nội của mình, sau đó lại quay sang nhìn đôi nam nữ, một lúc sau nước mắt bỗng như thủy triều không kiểm soát được mà rơi xuống, cậu cứ đứng tại chỗ, cắn môi không để mình phát ra tiếng khóc.
Bà Tư thấy vậy tức giận đứng lên nắm lấy cánh tay của cậu lôi vào trong, sau đó vừa đánh lên vai cậu vừa mắng: “Mày khóc cái gì? Ai làm gì mày mà mày khóc? Nín cho tao! Đi qua khoanh tay chào ba mẹ ruột của mày kìa.”
Lê An Hảo vẫn khóc, đôi nam nữ được cho là ba mẹ ruột của cậu càng lúc càng mất kiên nhẫn, vì thế họ bèn đứng lên ra về, trước khi đi, họ còn dùng giọng điệu ra lệnh bảo cậu chuẩn bị, ngày mai họ sẽ đến đón, không cần phải mang theo mấy bộ đồ quê mùa cũ rích kia, họ sẽ mua đồ mới cho cậu mặc.
Nói xong, cả hai lập tức đi ra xe, cứ như thể ngồi lại thêm một phút giây nào nữa thì sẽ mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Đợi hai người kia đi rồi, Lê An Hảo vẫn khóc rấm rứt, bà Tư đang định mắng cậu không có tiền đồ thì bị ông Tư ngăn lại, bảo bà đi nấu cơm đi, còn mình thì ở lại nói rõ mọi chuyện cho cậu nghe.
Ngồi nghe ông Tư kể lại mọi chuyện, sống với ông bà nội suốt mười sáu năm, Lê An Hảo mới biết mình không phải cháu ruột của họ, từ khi mới sinh ra, cậu đã bị bắt cóc bán cho người ta làm con, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà trong quá trình di chuyển cậu đến tay người nhận nuôi, xe của bọn buôn người bị vây bắt, một tên đồng phạm thoát được, gã ta bế cậu về cho cha mẹ mình ở dưới quê chăm sóc, nói cậu là con rơi của gã ta, sau đó chưa về được lâu gã ta lại lặn mất tăm.
Từ đó, Lê An Hảo sống với hai ông bà, mãi cho tới khi ba mẹ ruột của cậu tới đón.
Sáng hôm sau, ba mẹ ruột của Lê An Hảo thật sự lái xe đến đón, cậu cũng không mang quần áo gì theo, chỉ thu dọn sách vở cần thiết cho việc học tập, trước khi đi, cậu ngoảnh đầu lại căn nhà mái ngói mình đã sinh sống suốt mười sáu năm, trong lòng bỗng dâng lên một sự sợ hãi vô tận, đó chính là sự sợ hãi của tương lai không biết bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì.
Và điều Lê An Hảo sợ hãi thật sự đã đến, khi cậu vào sống trong căn biệt thự sang trọng mà cậu chỉ toàn thấy trên phim ảnh không được bao lâu, những người trong ngôi nhà này luôn nhìn cậu với cặp mắt ghét bỏ, khinh thường, rất hay nhân lúc ba mẹ vắng mặt bắt nạt cậu.
Bình luận facebook