Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258-270
Bá khí bức người, giọng nói đanh thép phảng phất chút ma mị hút người. Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại có sẵn câu trả lời.
Tất cả chúng đều khiến cho Mỹ Quyên khiếp sợ đến tột cùng, ả ta bất giác ngồi thẳng lưng góc chín mươi độ, một luồng khí lạnh lẽo bất giác chạy dọc sống lưng của ả. Khuôn mặt méo mó tới mức khó coi.
Thần sắc của Minh Hào bây giờ thật sự rất đáng sợ, nó giống như một con quỷ đang ung dung chơi đùa với mạng sống của phạm nhân, thái độ nửa đùa nửa thật khiến cho không ai có thể đoán được bước tiếp theo Minh Hào sẽ làm gì.
Run sợ tới mức xanh mặt, Mỹ Quyên lắp bắp nói trong sự nghẹn ngào.
- Anh ... Anh sẽ ... sẽ không làm điều đó chứ? Đừng có đùa ... giết người là phải đi tù đấy.
Đầu óc quay cuồng trống rỗng, bây giờ cô ta không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ muốn tìm kiếm tất cả những lý do để khiến cho Minh Hào không ra tay với chồng của ả ta.
Nhưng Mỹ Quyên đâu có ngờ, câu nói vừa rồi của ả không khác gì một cái tát thẳng vào mặt, là thứ chống đối lại với suy nghĩ hung tợn ban đầu của ả.
Giết Khánh Tường.
Nghe thế Minh Hào chỉ biết cười khinh, cái điều mà cô ta vừa nói tới không phải rất mâu thuẫn với tâm trạng của cô ta lúc đó sao?
Liếc nhìn Mỹ Quyên một cái, Minh Hào phấn khởi nói.
- Hóa ra cô cũng biết giết người có thể đi tù sao? Ấy vậy mà sao lúc cô thuê người đâm Khánh Tường cô lại không nghĩ tới việc mình phải chịu trách nhiệm trước pháp luật?
Dừng lại một chút, Minh Hào nói tiếp.
- Hay là ... cô nghĩ rằng gia thế nhà chồng cô đủ to để che chắn cho cô thoát khỏi lưới pháp luật? Và cô thật sự tin tưởng vào bọn lính đánh thuê nghiệp dư này sao?
Mỹ Quyên im lặng không nói bất cứ điều gì. Cổ họng của ả ta bây giờ đau như bị ai đó bóp nghẹn lại. Bởi vì thứ đạo lý mà cô ta đem ra để phản đối hành động của Minh Hào thì có khác gì so với việc làm của ả ta? Sợ rằng còn nặng hơn nhiều nữa cơ.
- Sao? Không nói được gì à?
Để tôi xem cô còn nói đạo lý tới đâu.
Mỹ Quyên đâu thể ngồi yên nghe người khác sỉ vả mình được, thân là một người phụ nữ kiêu sa thì đương nhiên ả ta phải lên tiếng rồi chứ. Cô ta lớn giọng nói rằng.
- Thế thì đã sao? Tôi cố ý giết chết Khánh Tường đấy, nhưng mà anh đừng có quên tôi là con nuôi của nhà họ Hoàng, anh nghĩ chỉ bằng một câu nói của anh có thể khiến cho họ tin tưởng sao?
Nói cho cùng thì chỉ bằng một câu nói không bằng chứng thì mấy ai tin? Tên lính đánh thuê này coi bộ cũng sắp chết rồi, nếu anh ta không chết thì ả ta sẽ tìm cách bịt đầu mối, không có bằng chứng thì làm gì được cô ta?
Cho tới bây giờ tấm bình phong mang tên Khánh Tường vẫn còn có hiệu quả, ai sẽ tin rằng em nuôi ám hại chị gái?
Thật nực cười.
Minh Hào dường như đoán được suy nghĩ thâm độc đang chạy quanh quẩn trong đầu của Mỹ Quyên. Anh lập tức đứng phắt dậy, đôi chân thon dài sải từng bước đến chỗ Mỹ Quyên.
Cúi người xuống nhìn vào cái bụng bầu tròn vo của cô ta, khóe môi Minh Hào hơi cong lên một chút. Thứ vật dụng sắc lạnh đặt lên trên bụng cô ta rồi cười nói.
- Cô cho rằng tôi nhàm chán tới mức độ đó sao? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn méc phụ huynh. Cô cho rằng tôi ấu trĩ như cô à?
Mỹ Quyên bất giác lạnh người, hai tay vô thức che lại bụng bầu, ánh mắt hằn lên tia cảnh giác khi thấy hành động kì lạ của Minh Hào.
Anh ta tính làm gì?
Minh Hào hơi liếc Mỹ Quyên một cái, sau đó ngửa cổ lên trời cười khúc khích. Anh nói.
- Tôi không làm hại tới con của cô đâu, cái thứ tôi hứng thú là cha của nó cơ. Cô hành hạ vợ tôi, khiến cho cô ấy buồn rầu rồi suy nghĩ tiêu cực về tôi. Thì thử hỏi rằng tôi sẽ để cho chồng cô yên sao?
Có chết Mỹ Quyên cũng không nghĩ Minh Hào lại tung ra chiêu độc ác như vầy. Sở dĩ cô ta lớn mật làm như thế vì nghĩ rằng nếu mình vẫn còn mang cái vỏ bọc con nuôi nhà họ Hoàng thì có mười Minh Hào cũng không thể làm gì được ả, hay chí ít thì cũng không thể làm gì quá đáng.
Đúng, suy nghĩ của Mỹ Quyên không hề sai. Minh Hào chả làm gì tổn hại tới cô ta cả. Nhưng mà anh ta lại chơi đòn tâm lý. Hành hạ Trung Hiếu trước mặt cô ta, để cô ta chứng kiến người mình yêu bị hãm hại mà bản thân lại không làm gì khác ngoài việc ngồi nhìn.
Chết tiệt! Anh ta cao tay quá!
Nhưng mà, có chết Mỹ Quyên cũng không thể để chuyện này xảy ra được. Mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, ả ta lên tiếng.
- Anh không thể làm như thế được, Trung Hiếu không có tội tình gì cả, mọi chuyện là do tôi gây ra thì cứ đổ hết trách nhiệm lên người tôi đây này.
Bằng mọi cách, ả ta sẽ không để Trung Hiếu xảy ra bất cứ tổn thương nào đâu. Vì khi hắn ta đau một thì tâm can của Mỹ Quyên như bị ai đó cào xé vậy.
Đau cực kì.
- Cô cho rằng mình có quyền lên tiếng? Nếu cô nói vậy thì tôi muốn hỏi cô một việc. Vợ của tôi có liên quan gì? Có động chạm gì tới cô mà cô năm lần bảy lượt hãm hại cô ấy?
Nói xong câu này, Minh Hào tự nhận thấy rằng mình đã rất kiên trì giải thích cũng như trò chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này.
Thật là nể bản thân này quá đi mất thôi.
Mỹ Quyên hơi cúi mặt xuống dưới, ả ta cố gắng kiềm chế bản thân bởi việc cắn răng thật chặt vào môi dưới khiến cho nó xém bật máu.
- Có nhiều chuyện đàn ông các anh không nên biết đâu.
Bên trong sợ sệt nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, bộ dạng này thật khiến cho Minh Hào bật cười vì khinh bỉ.
Tốt tốt lắm! Cứ cứng đầu như thế đi, để tôi coi cái vỏ bọc này của cô còn trụ được bao lâu nữa.
Búng tay cái tách một cái, cánh cửa to lớn phía sau Minh Hào đột nhiên di chuyển. Cánh cửa cuốn từ từ cuộn hẳn vào với nhau rồi di chuyển lên phía trên trần nhà.
Đằng sau cánh cửa cuốn là một căn phòng khá quen thuộc, rất giống với những gì xuất hiện trên màn hình laptop.
Trung Hiếu ngồi gục mặt xuống đất. Mái tóc đã bết dính lại rũ rượi xuống gần mắt. Gương mặt cũng đã xuất hiện vài vết bầm tím. Trông hắn ta tội nghiệp tới đáng thương.
Mỹ Quyên tròn mắt kinh ngạc tột độ, ngay khi ả ta thấy hình dáng của Trung Hiếu thấp thoáng sau cánh cửa thì đã dùng hết sức lao về phía chồng của mình hòng muốn giúp đỡ.
Nhưng vô ích, Mỹ Quyên mau chóng bị chặn lại và ấn người ngồi xuống cái ghế của mình.
Cô ta bất lực gào thét lên.
- Thả chồng tôi ra, anh ấy không có liên quan gì trong việc này cả. Mọi lỗi lầm tôi gây ra tôi sẽ hứng chịu.
Minh Hào không nói gì cả, chỉ tập trung quan sát từng hành động đang xảy ra bên trong căn phòng mà thôi. Mặc cho Mỹ Quyên có gào thét tới đâu thì cũng chả mảy may liếc nhìn một cái.
Thấy Mỹ Quyên đang cố gắng trong vô vọng, Peter có một chút mềm lòng nhắc nhở cô ta rằng.
- Đừng cố gắng vô ích, căn phòng này cách âm với mọi thứ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong chứ bên trong tuyệt đối không nhìn thấy chúng ta. Cô đừng cố gắng gào thét làm gì.
Một câu nói như sét đánh ngang tai, Mỹ Quyên quỳ gối xuống dưới đất rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Ả ta bây giờ chả biết làm gì ngoài việc căng mắt ra mà nhìn bọn họ tra tấn Trung Hiếu.
Những vật dụng sắc nhọn đâm vào da thịt của chồng ả, moi móc ra những thớ thịt đỏ hỏn còn vương máu. Bên dưới chân, máu đã đọng lại thành vũng lớn từ khi nào.
Bọn họ ác độc lắm xẻo thịt của Trung Hiếu ra rồi phết lên miệng vết thương một chút mật ong ngọt lịm, sau đó thả ra những đàn kiến độc để chúng chạy tới xâu xé miệng vết thương.
Vì là cách âm cho nên Mỹ Quyên không thể nghe được tiếng kêu gào thảm thương của Trung Hiếu, chỉ có thể thấy được hình ảnh hắn ta quằn quại trong cơn đau, gương mặt thống khổ đến đáng thương trước sự tra tấn kinh khủng này.
Tiếng khóc ai oán của Mỹ Quyên vang vọng khắp ngôi nhà, ả ta cứ gục mặt xuống rồi khóc nức nở, hoàn toàn không dám ngẩng lên để theo dõi diễn biến trong phòng. Sau đó kiệt sức rồi ngất lịm đi dưới sàn.
Minh Hào vẫn chăm chú quan sát cảnh tượng kinh tởm ấy với sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí trong đáy mắt còn hiện lên tia thích thú một cách kì quái.
Có vẻ như, để trả thù cho Khánh Tường, Minh Hào không ngần ngại biến mình thành một tên hung ác máu lạnh như bây giờ.
Giật mình choàng tỉnh giấc sau cơn ngủ mê. Khánh Tường mau chóng ngồi bật dậy, một tay ôm lấy đầu, hai mắt nhắm tịt lại vì khó chịu.
Chết tiệt, lại gặp ác mộng nữa rồi.
Vương Nhã từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Khánh Tường thì lòng có hơi nhói lên một chút. Gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng khó gần vốn có. Cô gái này nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt mê muội nhìn Khánh Tường như bảo bối rồi nói.
- Khó chịu chỗ nào nói chị nghe, chị sẽ kiếm cách giúp em.
Khánh Tường chẳng nói gì cả, chỉ cầm lấy tay của Vương Nhã, đặt nó vào nơi lồng ngực đang đập phập phồng từ nhịp.
Ánh mắt Khánh Tường vô hồn đến lạ, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, cô nói.
- Đau ở đây này, chị có thể giúp em được sao?
Vương Nhã đột nhiên khựng lại trong giây lát khi nghe tới câu nói phảng phất ý thách thức của Khánh Tường. Trong đầu cô ấy đang có một suy nghĩ khá ư là táo bạo.
Trong khi Khánh Tường còn đang chìm đắm trong nỗi mơ hồ của chính mình thì Vương Nhã đã nhanh tay hơn. Cô ấy mau chóng xoay người đè Khánh Tường ngã ngửa về phía sau. Ánh mắt mê muội thích thú nhìn người con gái đang nằm phía dưới.
Vương Nhã nhanh chóng cúi đầu xuống, thì thầm to nhỏ vào tai Khánh Tường vài điều. Cô ấy nói.
- Nếu em thích thì chị chiều.
Mặt đối mặt, khoảng cách dường như thu hẹp lại chỉ trong một nốt nhạc, hành động của Vương Nhã quá nhanh quá nguy hiểm khiến cho Khánh Tường không kịp trở tay. Chỉ biết nằm yên tròn mắt nhìn Vương Nhã khoan thai nằm đè lên người mình.
Bốn cặp mắt chăm chăm nhìn nhau, thời gian dường nhưng đọng lại vậy.
Mãi tới khi Vương Nhã chuẩn bị hôn Khánh Tường thì cô mới sực tỉnh giấc, mau chóng dùng hết sức bình sinh để đẩy Vương Nhã ra khỏi người mình. Nhưng mà sức lực của Khánh Tường dạo này xuống cấp hẳn luôn, cho nên mãi mới có thể khiến cô gái kia xê dịch một chút.
Vương Nhã không nói gì, khóe môi chỉ hơi cong lên, lộ ra nụ cười khá thích thú. Sau đó cũng tự giác rời khỏi người Khánh Tường, không để cho cô phải mất sức quá nhiều.
Nhưng mà, Vương Nhã cũng chẳng rời đi đâu xa mà còn ngồi lại bên cạnh Khánh Tường, bàn tay thon dài mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Khánh Tường, tiếp tục nói.
- Không cần phải hoảng sợ như thế, chỉ là thấy dạo này tâm trạng của em không thoải mái nên muốn chọc cho em vui một chút mà thôi.
Nói xong câu nói giả tạo này, Vương Nhã khẽ hừ lạnh một cái trong bụng.
Không ngờ, có một ngày Vương Nhã phải tìm ra một lý do hết sức ngớ ngẩn này để phủ nhận tình cảm mà mình dành cho người con gái này. Vì cô ấy biết, nếu có thổ lộ bây giờ thì chắc gì Khánh Tường đã chấp nhận? Không khéo lại tạo ra khoảng cách giữa mối quan hệ này mất.
Thời gian chưa thích hợp, chỉ có thể biết chờ đợi thời cơ mà thôi.
Sẽ có một ngày, người con gái này sẽ thuộc về cô, chỉ là của riêng Vương Nhã mà thôi
Sắc mặt của Khánh Tường không mấy vui vẻ, trên mặt còn tràn ngập vẻ nghi hoặc trước hành động bất ngờ của Vương Nhã.
Trong đầu của cô bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ khá táo bạo, nhưng lại rất nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi, sau đó Saint nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra để tiến vào trong.
Trong một khoảnh khắc nào đó, đồng tử của Saint bất ngờ giãn ra khi nhìn thấy khung cảnh đầy ám muội kia, và ánh mắt của Vương Nhã khi nhìn Khánh Tường hoàn toàn không che giấu bất cứ điều gì. Sự yêu chiều, mê đắm Khánh Tường ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.
Còn cái vuốt mặt kia là thế nào? Và tại sao Khánh Tường lại ngồi im để cho chị ta sờ soạng như thế chứ?
Hắng giọng một cái, Saint đang cố gắng thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ kia, cho họ có cảm giác rằng mình có hiện diện trong căn phòng này.
Dù gì thì hành động của Vương Nhã cũng phải bị ngăn chặn ngay lập tức.
Khánh Tường có hơi giật mình, sau đó mau chóng quay sang nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy người đang đứng ở phía cửa là Saint, Khánh Tường nhẹ giọng lên tiếng.
- Có chuyện gì sao?
Đáp lại câu nói của Khánh Tường, Saint có một chút e dè nhìn Vương Nhã, cô gái này có đang si mê quá mức không vậy? Ánh mắt kia chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Tường? Nếu để Vương Nhã bên cạnh Khánh Tường quá lâu thì sợ sẽ có chuyện không hay.
Hít một hơi thật sâu, Saint mới nói.
- Tối nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Jame, bây giờ chị có muốn đi chuẩn bị một chút không? Em sẽ đưa chị đi.
- Ừ nhỉ, quên mất.
Khánh Tường vội vàng đứng phắt dậy, lập tức đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô có hẹn với một người để thử váy dự tiệc, thế mà lại lỡ ngủ quên mất. Bây giờ là quá trưa mất rồi, không biết có còn kịp hay không.
Đã vậy còn chưa mua quà biếu ông nữa. Nếu Saint không nhắc thì chắc cô cũng quên mất tối nay có bữa tiệc quan trọng mất.
Haiz, đầu óc dạo này lú lẫn thật rồi.
Không lâu sau đó, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy xối xả trong phòng, mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cũng bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng.
Dựa người vào cửa phòng, Vương Nhã ngửa cổ uống một ngụm nước cho không đỡ khô cổ. Sau đó cô nhìn về phía Saint với bộ dạng khiêu khích rồi nói.
- Tôi biết cậu đang nghĩ gì, người con gái này là của tôi, không sớm thì muộn.
- Tôi khuyên chị nên từ bỏ đi, Khánh Tường vốn dĩ không phải là người mà chị muốn bẻ cong là có thể bẻ được đâu.
Người phụ nữ cố chấp này, tới khi nào mới chịu nhận ra sự thật đây?
- Nói cho cậu biết điều này. Trước đây tôi thích con trai, tôi là gái thẳng một trăm phần trăm. Nhưng từ khi gặp cô bé này, không biết tôi đã bị cô ấy bẻ cong từ khi nào. Mỗi lần thấy Khánh Tường buồn rầu chuyện gì là lòng tôi lại thấp thỏm lo âu, khi em ấy về tổ chức làm việc, thần thái ngút trời ấy, ánh mắt ấy, bộ dạng đáng yêu lúc thưởng thức món ăn của tôi nữa. Tất cả chúng đều khiến tôi mê mệt. Người bẻ cong tôi là em ấy, tôi có thể dễ dàng buông tay được sao?
Vừa dứt câu, không gian trong phòng bỗng nhiên bị trùng xuống, không có bất cứ câu nói nào được phát ra cả. Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Saint trầm ngâm không nói gì cả, vì anh không thể phủ nhận được những gì mà Vương Nhã nói. Anh ta chỉ lo rằng nếu để Khánh Duy biết được kế hoạch này của Vương Nhã thì anh ấy sẽ không ngần ngại đuổi Vương Nhã đi đâu
- Bảo Bối! Em thật xinh đẹp.
Vương Nhã không dấu nổi tia tán thưởng trong ánh mắt thích thú của cô ấy. Ngay khi Khánh Tường vừa bước ra khỏi tấm rèm che thì mọi sự thu hút đã đổ dồn về cô bé xinh đẹp này rồi.
Khánh Tường không để tâm tới lời tán thưởng của Vương Nhã, cô đứng nhìn mình trong gương, trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt hiện lên vẻ vô hồn mờ nhạt.
Người trong gương là mình sao?
Sao lại tàn tạ thế này?
- Có chuyện gì không ổn sao? Em không thích bộ váy này à? Thế thì chúng ta đổi kiểu khác.
Vương Nhã đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ kì cục của tiểu bảo bối, chỉ cần liếc mắt một cái Vương Nhã đều nhìn ra. Cô ấy liền xoay người đề nghị nhân viên mang tới cho Khánh Tường bộ váy mới, nhưng lại bị người nào đó xua tay không đồng ý.
Khánh Tường tỏ ý không cần, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà khóe môi hơi lay động, nở một nụ cười khe khẽ.
Cô nói.
- Vương Nhã! Không cần đâu.
Một dấu hỏi lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu của Vương Nhã, không phải em ấy không thích bộ này sao? Thế mà lại không chịu đổi, cuối cùng là muốn như thế nào đây nhỉ?
Hình như cô gái nhỏ của chúng ta đã bị thứ gì đó thu hút mất tiêu rồi. Ánh mắt vô hồn ban nãy bỗng nhiên thoáng qua một tia tinh nghịch lanh lợi, khóe môi bây giờ chính thức lộ ra nụ cười nhếch môi xinh xắn.
Cuối cùng em cũng cười rồi, mà người làm cho em vui vẻ là ai thế?
Nghĩ tới đó, Vương Nhã liền hướng mắt về phía cửa, nơi đang chuẩn bị xảy ra cuộc tranh cãi với nhân viên bán hàng.
Thái độ của vị khách kia hình như đang rất giận dữ thì phải.
Trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, Vương Nhã đành lên tiếng hỏi Khánh Tường
- Người đó là ai?
Đáp lại câu hỏi của cô là một câu trả lời cụt ngủn nhưng cũng đầy xúc tích của Khánh Tường.
- Bạn học cũ, cái đuôi trung thành của Mỹ Quyên.
Người phụ nữ này, Khánh Tường không ưa một chút nào, chỉ là lâu rồi không gặp. Tính tình vẫn không khác gì mấy, lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ. Thật muốn xem hôm nay có thể chọc ghẹo gì cô ta.
Vẫn mặc trên người bộ váy sang trọng, Khánh Tường từng chút một tiến về phía bọn họ để xem xét. Vừa bước tới đã nghe thấy ả ta lớn giọng.
- Cửa hàng lớn như thế này, sang trọng thế mà thái độ nhân viên lại không tôn trọng khách hàng là thế nào?
Đối diện với cô ta là một nhân viên khá nhút nhát, chắc là người mới tới đây làm nên còn thiếu sót. Phải hỏi cho ra lẽ mới được.
- Có chuyện gì sao?
Cô bé khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Khánh Tường mà không nói lên lời, còn ái ngại nhìn sang vị khách gây rối kia, một câu cũng không nói nên lời.
Phỉ Phỉ nhìn thấy Khánh Tường, thái độ bỗng nhiên thay đổi vài phần. Ả ta nói.
- Ơ! Đây không phải là bạn thân của tôi sao? Khéo quá lại gặp cậu ở đây.
Cái thái độ của cô ta không hề có dấu hiệu vui vẻ khi gặp lại bạn học, mà sự xem thường lại nhiều hơn vài phần.
Khánh Tường đương nhiên biết được hàm ý sâu xa ẩn sau câu nói và điệu cười giả lả của Phỉ Phỉ, bề ngoài là thế nhưng bên trong lại không hề như vậy.
- Thật trùng hợp, không biết rằng cô bé nhân viên này có thái độ gì với cậu vậy?
Dù gì cũng đã làm rầm rộ lên rồi, cô cũng muốn biết nguyên nhân dẫn tới cớ sự này.
Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn nhân viên rồi quay sang nói với Khánh Tường.
- Tôi muốn mua chiếc váy giống như cái mà cậu đang mặc, nhưng có vẻ như cái cuối cùng bị cậu giành lấy rồi. Hay là ...
Dừng lại một chút, Phỉ Phỉ khẽ cười. Sau đó dùng tay vuốt ve chiếc váy Khánh Tường đang mặc. Ánh mắt lộ rõ tia khinh khỉnh rồi nói tiếp.
- Chi bằng cậu đưa nó lại cho tôi đi, người như cậu được bước chân vô cửa hàng này là may mắn lắm rồi, những bộ đồ sang trọng và đắt tiền như thế không phù hợp với một người nghèo nàn như cậu đâu.
Trong tiềm thức của Phỉ Phỉ, cô ta chỉ nhớ Khánh Tường là một người mờ nhạt, không có dấu ấn gì đặc biệt để ả ta phải nhớ tới cả. Khánh Tường khi ấy chơi thân với Mỹ Quyên, Mỹ Quyên còn là con nhà có điều kiện, lúc nào cũng mặc vào người những bộ đồ đắt tiền, đi chơi ở những nơi xa xỉ. Vung tiền không tiếc tay. Đây mới là những người thượng lưu, đáng để ả ta để ý tới.
Còn Khánh Tường?
Một con người nhạt nhẽo, lúc nào cũng mặc những bộ đồ tầm thường, ăn uống cũng không khác gì những đứa bình dân là bao nhiêu. Lại còn ít khi tụ tập ăn chơi với bạn bè, suốt ngày cứ nhốt mình ở trong nhà.
Nếu như lúc đó Phỉ Phỉ không vô tình bắt gặp Mỹ Quyên và Khánh Tường đi chơi với nhau thì có lẽ ả ta cũng không biết đến sự tồn tại của Khánh Tường.
Nói cho cùng, vì để ý tới Mỹ Quyên nên mới có chút ấn tượng mờ nhạt với Khánh Tường.
- Cô ...
Vương Nhã ở phía bên cạnh bất ngờ lên tiếng, hàng lông mày thanh tú bất giác cau lại vì khó chịu. Dám đụng đến tiểu bảo bối của cô? Con mụ này có phải muốn chết rồi không?
Không được, phải kiềm chế lại. Nhất định không được đánh người, không được đánh người.
Vương Nhã hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, trong đầu lẩm nhẩm câu nói kia tựa như câu thần chú để nhắc nhở bản mình ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Khánh Tường.
Thôi được rồi, bảo bối không cho phép làm càng, không được không được.
Vì em! Tôi nhịn.
Nếu không là cô ta xong đời với Vương Nhã.
Liếc mắt nhìn thấy tâm trạng của Vương Nhã dần ổn định lại, Khánh Tường mới quay sang đối chất với Phỉ Phỉ. Tuy bị cô ta sỉ nhục nhưng trên môi của Khánh Tường vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như đang cười vào cái sự ngu ngốc của cô ta vậy đấy.
- Phỉ Phỉ, cô nói những bộ đồ sang trọng này không phù hợp với những người nghèo nàn về kinh tế như tôi? Vậy cho tôi hỏi rằng liệu nó sẽ phù hợp đối với người nghèo nàn nhân cách như cô sao?
Vừa dứt câu, không gian bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường. Tưởng chừng còn có thể nghe được tiếng muỗi vo ve bên tai nữa cơ.
Nụ cười đắc thắng trên khóe môi của Phỉ Phỉ bỗng nhiên cứng đờ lại. Người phụ nữ này dám nói cô nghèo nàn nhân cách ư? Sao cô ta dám?
- Người như cô không có tư cách nói chuyện với tôi.
Ả ta tức giận nói lớn, sau đó quay sang quát cô nhân viên nhút nhát đang đứng khép nép một bên.
- Gọi quản lý ra đây, tôi muốn mua cái váy này bằng mọi giá, nếu không cái cửa hàng này đừng hòng tiếp tục kinh doanh
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền tới âm thanh vững chãi của người đàn ông, đôi chân thon dài đang dần dần tiến về chỗ ồn ào. Mùi hương nam tính bắt đầu phảng phất xung quanh.
Ivan cầm theo một túi đồ nhỏ trên tay, ánh mắt như đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc nào đó.
Cô bé nhân viên thấy Ivan liền nhanh chóng chạy tới, núp sau tấm lưng rộng lớn của anh chàng rồi thút thít nói.
- Quản lý! Có người gây chuyện.
Ivan bất ngờ trước hành động đột ngột này của cô bé, nhưng cũng không nỡ đẩy ra. Thôi thì em nó còn nhỏ, nên hướng dẫn từ từ vậy.
- Được rồi, mọi chuyện là như thế nào? Để anh giải quyết.
Vừa nói Ivan vừa quay sang thì đồng tử đột nhiên co dãn cực độ, giống như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm vậy đấy.
Người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chưa kịp mở miệng nói điều gì, Ivan liền bị cái nháy mắt của Khánh Tường làm cho im bặt. Tuy có hơi khó hiểu nhưng anh chàng không dám hỏi khi có sự xuất hiện của nhiều người ở đây. Không lẽ bà chủ không muốn tiết lộ danh tính sao?
Còn về phía Phỉ Phỉ, thì ngay khi Ivan xuất hiện thì đã hớp mất hồn của cô ta rồi. Toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào người con trai mang nét đẹp phương Tây này.
- Đây ... đây là ...
Vẫn còn choáng ngợp giữa không khí này, Phỉ Phỉ vẫn còn ấp úng nói không lên lời.
- Là quản lý của chúng tôi, không phải cô muốn gặp sao? Hãy để anh ấy giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Tuy là người mới, lại không quen với môi trường làm việc, cách thức giao tiếp nên cô bé có phần hơi nhút nhát, nhưng vẫn cố ló đầu ra khỏi tấm lưng rộng lớn của Ivan, nhẹ nhàng giải thích cho Phỉ Phỉ hiểu.
- A! Ra là quản lý
Nhưng đã lấy lại được phần hồn đang lơ lửng vì được gặp trai đẹp. Phỉ Phỉ liền mau chóng lấy lại tâm lý, sau đó nở nụ cười duyên với Ivan rồi chỉ thẳng vào người Khánh Tường rồi nói.
- Tôi muốn chiếc váy này, tôi trả giá gấp ba.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm Khánh Tường, Vương Nhã và cả Ivan đều nhíu mày trước hành động thô lỗ của Phỉ Phỉ. Chỉ tay vào người khác chưa bao giờ được coi là một hành vi lịch sự và tao nhã.
Vương Nhã khẽ lườm ả ta một cái, sau đó mấp máy môi nói vài từ.
Kém sang!
Nhận thấy lời nói của mình không được tôn trọng, ả ta lại một lần nữa lên tiếng để thu hút sự chú ý của Ivan.
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi muốn chiếc váy này, nếu như hôm nay tôi không có thứ tôi muốn thì cửa hàng này đừng hòng kinh doanh được.
Phỉ Phỉ cười khẩy, dù gì thì ả ta cũng là môt nhà báo có tiếng, chỉ cần dùng một tiểu xảo nào đó là có thể khiến cho cửa hàng này không còn làm ăn được như xưa nữa.
Ivan nhìn Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khó chịu, nhưng rồi cũng lên tiếng.
- Quý khách thích mẫu này thì lát nữa tôi sẽ cho người đem tới cho cô, hiện tại bộ trên người quý cô đây là bộ duy nhất còn sót lại trong cửa hàng này rồi.
Nói rồi mau chóng lướt qua người Phỉ Phỉ, rồi đi tới chỗ Khánh Tường.
Ivan tay cầm túi đồ, trên môi vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ không thay đổi. Khi vừa tới nơi, anh chàng liền đưa cho Khánh Tường rồi nói.
- Bà chủ, cô nhìn xem mẫu này có ưng ý hay không? Nó vừa được hoàn thiện cách đây hai ngày.
Một tiếng bà chủ của Ivan đủ để khiến Phỉ Phỉ tái xanh mặt mũi. Người đàn ông này gọi Khánh Tường là bà chủ? Một đứa nghèo nàn như cô ta lại là chủ của cửa hàng sang trọng này sao?
Khánh Tường thích thú khi nhìn thấy biểu hiện biến đổi linh hoạt trên khuôn mặt của Phỉ Phỉ. Thân hình nhẹ nhàng lướt ngang qua ấn người của cô ta ngồi bịch xuống ghế. Sau đó thỏ thẻ vào tai của Phỉ Phỉ vài câu.
- Nếu cô đã thích chiếc váy này như thế thì tôi sẽ nhường cho cô, nhưng nhớ là giá gấp ba như cô đã nói. Còn cô muốn phá cửa hàng của tôi? Muốn tôi không tiếp tục kinh doanh nữa?
Dừng lại một chút, Khánh Tường khẽ cười rồi nói tiếp.
- Phỉ Phỉ, cô đang chọc cười tôi sao? Muốn gây khó dễ cho tôi? Cô đang mơ tưởng đấy à
Màn đêm đã buông xuống. Trong khuôn viên rộng lớn của nhà họ Phi đã tấp nập người ra kẻ vào. Tất cả đều khoác trên người những bộ cánh lộng lẫy và kiêu sa.
Mùi nước hoa của nhiều người trộn lẫn vào với nhau, khiến cho không khí hiện tại có chút gì đó kì lạ.
Chiếc Ferrari màu đen sang trọng và lộng lẫy từ từ dừng bánh trước khuôn viên của nhà Jame. Ngay lập tức, một thân ảnh cao ráo điển trai lập tức bước xuống xe.
Khánh Duy từ vị trí lái đi vòng về sau xe, tới ghế phụ lái rồi mở cửa xe, bàn tay rộng lớn đưa ra ngỏ ý muốn nắm lấy tay ai đó.
Bàn tay trắng nõn nà nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay to lớn của Khánh Duy, Khánh Tường bước xuống xe trong bộ váy lộng lẫy không hề kém cạnh ai.
Thật ra mà nói, cô gái của chúng ta thích màu đen, nên hầu như tủ đồ rất ít khi có sự xuất hiện của những màu khác. Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Khánh Tường mặc một chiếc váy trễ vai, ở phía dưới còn xẻ tà để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, phía trên lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Để điểm tô thêm phần xinh đẹp, Khánh Tường có đeo một chiếc vòng choker cũng màu đen nốt, lại còn đính kèm thêm một số đá quý nữa.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận định được giá trị của chiếc vòng đơn giản này không hề nhỏ.
Hôm nay, Khánh Tường tựa như công chúa của buổi tiệc. mang theo thần thái cao cao tại thượng khiến người khác vừa ghen tỵ vừa phải kính trọng.
Vì đơn giản, đây là tiểu bảo bối của nhà họ Hoàng, còn ai có thân phận cao quý hơn cô nữa?
Khoác tay Khánh Duy rồi chậm rãi bước vào trước bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn vào mình. Trên mặt Khánh Tường vẫn giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, một cái nhếch môi cũng không thèm.
Đi được vài bước, vừa hay Jame nhận được tin báo Khánh Tường đã tới, nên đã vội vàng ra ngoài đón tiếp tiểu yêu tinh này. Nhìn thấy cô, Jame không kiềm được mà nở một nụ cười, sau đó nói.
- Em thật xinh đẹp.
Tới bây giờ, khi nhìn thấy Jame Khánh Tường mới thả lỏng khuôn mặt một chút, cô nhìn Jame rồi hỏi.
- Ông đang ở đâu? Em muốn tới chào ông một tiếng.
Không do dự, Jame liền gật đầu đồng ý rồi dẫn Khánh Tường và anh trai lên lầu, nơi mà ông cụ đang ngồi trò chuyện với vài người bạn già của mình.
- Cháu chào ông!
Giọng nói của Khánh Tường đột nhiên nhẹ nhàng đi vài phần, không còn ngữ khí mạnh mẽ như thường ngày nữa. Nhẹ nhàng tới nỗi ngay cả cô cũng không thể tin vào tai mình được.
Lão Phi nhanh chóng bị thu hút bởi giọng nói này, ông ấy đột nhiên quay mặt sang nơi phát ra tiếng nói. Ngay khi nhìn thấy Khánh Tường thì đuôi mắt chằng chịt vết chân chim của ông cụ khẽ nheo lại vì cười, sau đó còn đưa tay ra hiệu cho Khánh Tường, ông nói.
- Nhóc con! Lại đây với ông nào.
Lão Phi giống như ông tiên trong truyện cổ tích với mái tóc màu muối tiêu, nụ cười hiền hậu và đặc biệt đối xử rất tốt với Khánh Tường. Ngay cả Khánh Duy cũng nhận thấy tình thương mà ông dành cho Khánh Tường còn nhiều hơn đứa cháu nội của mình nữa.
Khánh Tường đi tới cúi đầu chào Lão Phi, sau đó nở nụ cười rất tươi, tựa như ánh mặt trời vậy. Nụ cười này đã hút hồn biết bao nhiêu nam nhân rồi, và Phi Hùng cũng không phải ngoại lệ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh ra đột nhiên ngẩn người ra, mải ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Khánh Tường tới mức quên cả đất trời.
Khiến cho Khánh Duy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cái thằng này! Có cần phải si mê em gái ông tới như thế không chứ?
Bàn tay nhỏ nhắn của Khánh Tường nằm gọn trong bàn tay to lớn của Lão Phi, ông ấy đang vuốt ve bàn tay của cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu chiều và sủng nịnh.
Lão Phi cười, sau đó nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Đứa cháu này! Ta rất thích
Nhìn thấy điệu bộ cưng chiều của lão Phi, bạn già của ông ấy cũng không ngần ngại mà liếc mắt nhìn sau cười, sau đó còn nhìn về phía Phi Hùng, ý muốn ám chỉ rằng.
Còn không mau mang lễ vật tới rước con gái người ta về? Lão Phi thèm cháu dâu tới phát cuồng rồi kia kìa.
Phi Hùng đương nhiên biết điều đó chứ, nhìn thấy bộ dạng của ông nội lúc này thì chắc chắn một trăm phần trăm đã mong muốn Khánh Tường là cháu dâu của mình rồi.
Cũng hay thật đấy, không hiểu sao ông lại yêu thích Khánh Tường như thế nữa. Bình thường ông khó gần lắm đấy.
Thấy Khánh Tường đang trong tình huống bị động một thời gian khá lâu rồi, Khánh Duy liền đi tới làm phân tán sự chú ý của Lão Phi để Khánh Tường được thoải mái một chút.
Đi tới chỗ Lão Phi, Khánh Duy cười cười rồi lấy trong túi ra một món quà tặng cho Lão Phi, rồi nói.
- Hôm nay là mừng thọ, tụi cháu có chút quà mọn biếu ông. Hy vọng ông sẽ thích, đây là thứ mà em gái đã cất công tìm kiếm rất lâu mới có được đấy.
Nghe tới món quà do chính tay Khánh Tường chọn lựa, ông cụ liền bị thu hút ngay lập tức. Khóe mắt cong lên vì cười, sau đó đưa tay cầm lấy món quà nhỏ, lập tức mở ra xem.
- Đây là ....
- Sâm Ngọc Linh.
Một người bạn của Lão Phi nhanh mắt nhìn thấy được món quà bên trong liền buột miệng thốt lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lão Phi, trên tay đang cầm thứ mà được gọi là sâm Ngọc Linh trên tay. Ngay cả ông cũng rất bất ngờ về món quà này.
Thấy biểu cảm bất ngờ của các vị trưởng, Khánh Duy cũng không thấy làm lạ gì. Vì đây chính là biểu cảm mà anh đã đoán được trước khi tặng quà.
Khánh Tường khẽ cười, sau đó nhanh chóng lên tiếng.
- Mừng thọ của ông, cháu không biết tặng cho ông món quà gì cả. Vì ông muốn gì đều được, nên kiếm được thứ ông cần thật là khó khăn đấy. Thôi thì cháu chỉ biết mua sức khỏe cho ông thôi. Hy vọng ông sẽ thích món quà mọn này của cháu. Kiếm chúng thật sự rất cực đấy ạ.
Điệu bộ tinh nghịch này của Khánh Tường thật khiến cho Khánh Duy lắc đầu vài cái.
Vừa nói vừa tươi cười như thế kia thì hỏi sao không hớp hồn người khác được chứ Khánh Tường ơi! Một mình Phi Hùng chưa đủ sao? Bây giờ ngay cả ông cũng bị em làm cho vui vẻ luôn rồi kìa.
- Ngoan! Ngoan lắm! Ông rất thích.
Lão Phi bây giờ đã cười híp hết cả mắt lại vì vui vẻ rồi. Đứa cháu gái này thật biết cách làm người khác vui lòng. Vừa có tâm vừa khéo léo như thế này thì ai mà không thích cho được chứ.
Đột nhiên có tiếng của một người vang lên, ông ta thắc mắc hỏi rằng.
- Các ông ai có thể giải thích cho tôi về loại sâm này không? Tôi đây chỉ biết là sâm quý chứ lại chả biết rõ về nó đâu.
Nghe tới đây Lão Phi vui vẻ cầm củ sâm quý lên ngắm nghía, sau đó mới ôn tồn giải thích cho bạn già của mình hiểu. Ông nói.
Trong sâm Ngọc Linh có chứa lượng saponin có hơn nhiều so với các loại sâm khác trên thế giới. Theo kết quả phân tích các bộ phận thân, rễ, củ từ các nhà khoa học thì sâm Ngọc Linh chứa lượng saponin nhiều nhất, có tới 52 loại saponin, trong đó có 26 loại có cấu trúc hóa học thường thấy trong sâm Mỹ, sâm Nhật Bản, sâm Triều Tiên, còn 26 loại saponin khác có cấu trúc mới, không hề có trong các loại sâm khác.
– Không chỉ có phần rễ, củ của sâm chứa nhiều dưỡng chất tốt không thôi mà bộ phận lá, thân của sâm Ngọc Linh đã phân lập được tới 19 saponin thuộc nhóm dammarane, trong số này thì có 8 loại saponin có cấu trúc mới.
– Bên cạnh đó, sâm Ngọc Linh còn chứa 17 loại acid amin, 20 khoáng chất vi lượng và chứa 1% hàm lượng tinh dầu.
Dừng lại một chút, lão Phi hít vào một hơi thật sâu để điều hòa nhịp thở của mình, rồi đắc ý nhìn bạn già của mình rồi nói.
- Thế nào, như vậy đã đủ để chứng minh giá trị to lớn của món quà mà cháu tôi tặng chưa.
Tạm gác lại nụ cười thích thú của lão Phi sang một bên. Tất cả mọi người đều cùng nhau bước xuống sảnh lớn để dự tiệc. Khách cũng đã tới đông đủ cả rồi, thời gian hẹn cũng vừa khít.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nói là buổi tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Phi, nhưng thực chất đây được coi là một bữa tiệc xã giao, gặp mặt khách hàng cũng như đối tượng làm ăn tiềm năng của những con người làm ăn kinh doanh.
Một bữa tiệc béo bở như thế này thì làm sao có thể thiếu được những nhà đầu tư, những công ty lớn cơ chứ?
Và tất nhiên rằng Khánh Duy và Phi Hùng đâu thể bỏ qua cơ hội này được. Hai người họ cũng đã bận rộn rời đi gặp khách hàng riêng của mình.
Để lại cô gái nhỏ của chúng ta một mình lẻ loi giữa đám đông. Hai người này thiệt là kì cục quá đi.
Khánh Tường kiếm một chỗ nào đó trong góc khuất rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, chân phải bắt chéo lên chân trái, toàn thân tựa vào lưng ghế. Ánh mắt thoáng tia sắc lạnh nhìn ngắm mọi người xung quanh.
Đông vui nhỉ? Thú vị nhỉ? Ấy vậy mà sao cô lại cảm thấy lạc lõng và nhàm chán như vầy?
Ngẫm nghĩ lại một chút, Khánh Tường vô thức đưa tay lên xoa đầu một cái rồi cười khẩy.
Đúng rồi! Hiện tại bây giờ trong lòng của cô còn thiếu một người, làm sao có thể vui vẻ khi không có anh ấy ở bên cạnh được?
Một hình dáng quen thuộc bỗng nhiên lướt nhanh qua tầm mắt của Khánh Tường, thân hình cao ráo mê người cùng với mùi hương nam tính quyến rũ đột nhiên phảng phất trước cánh mũi nhỏ xinh của cô.
Chỉ cần dựa vào mùi hương cũng đủ để Khánh Tường nhận ra người nào vừa lướt ngang qua tầm mắt của mình.
Hôm nay anh ấy cũng có mặt ở đây sao?
Người nào đó không ai khác chính là Minh Hào, vị tổng tài khó gần trong mắt mọi người. Hiện tại Minh Hào đang đứng ở quầy rượu, chăm chú tìm kiếm thức uống quen thuộc vẫn hay thường dùng, một ly vang đỏ chất lượng.
Dáng vẻ hiện tại của Minh Hào cũng chả khá hơn trước là bao nhiêu. Từ hồi không có sự xuất hiện của Khánh Tường trong cuộc sống thì anh dường như đã trở về bản chất vốn có của mình. Một người lãnh khốc, khó tình mà đặc biệt tàn nhẫn.
Đang đùa nghịch với chiếc ly thủy tinh trong tay, Minh Hào đột nhiên bị thu hút bởi tiếng quát mắng của người đàn ông lạ, hắn ta la lớn.
- Con đàn bà này thật không biết điều, dám đánh ông à? Mày có biết tao là ai không?
Vừa dứt lời còn dùng tay định động tay động chân với người phụ nữ kia. Hắn mặc trên người bộ đồ của doanh nhân thành đạt nhưng cách cư xử lại không khác gì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ cả.
Nhìn thật chướng mắt.
Cái vung tay của hắn rất mạnh, dường như sắp chạm vào da thịt trắng ngần của người phụ nữ xinh đẹp thì đột nhiên bị chặn lại giữa không trung.
Khánh Tường liếc mắt nhìn hành động lỗ mãng này của hắn ta. Ánh mắt đã hằn rõ lên tia chán ghét cực độ. Giọng nói lạnh lùng lấn át cả tiếng nói giận dữ của hắn ta.
Phong thái cao cao tại thượng như vị công chúa nhỏ đang xử lý phạm nhân, cô nói.
- Muốn đánh tôi? Ông có khả năng sao?
Âm lượng không quá to nhưng lại đủ để khiến mọi người phải dừng lại trong giây lát để quan sát tình hình đang diễn ra ở phía bên kia. Và vô tình, giọng nói lạnh lùng ấy đã thu hút được sự chú ý của Minh Hào.
Ngay lập tức anh chàng liền xoay người đi đến nơi phát ra tiếng nói ấy. Cho dù âm điệu có hơi khác một chút, nhưng chắc chắn là cùng một người. Không thể nhầm lẫn vào nhau được.
Đúng như những gì Minh Hào dự đoán, anh đã tìm thấy hình bóng mà bấy lâu nay đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không rõ lý do rồi. Lần này nhất định không để cô đi mất nữa.
Minh Hào có chút bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí của Khánh Tường. Tuy rằng là một người phụ nữ nhưng khí thế bức người này của cô lại không hề thua kém bất cứ người nào.
Anh chàng yên lặng nép người vào một bên quan sát thử xem Khánh Tường sẽ xử lý người đàn ông này như thế nào. Không phải không muốn ra mặt giải vây cho cô, mà Minh Hào muốn nhìn thấy bộ dạng dạy dỗ người khác của bà xã nhỏ. Để cô ấy chơi chán rồi tới phiên anh ra mặt cũng không muộn. Hoặc chí ít thì bây giờ gã ta cũng chả thể làm gì vợ anh khi có mặt anh ở đây rồi.
- Mày ... mày là cái thá gì mà tao không thể? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà. Cao quý hơn ai mà ra vẻ chứ?
Gã đàn ông bất ngờ trước phản ứng khác thường của Khánh Tường, trong giây lát hắn ta đã bị ánh mắt sắc lạnh của cô dọa cho chết khiếp, khiến cho câu nói có phần lắp bắp.
Thái độ của cô ta nghĩa là gì? Không phải cô ta là con gái sao? Mà có người con gái nào lại cư xử như một tên đàn ông như thế này không?
Gã đàn ông này có vẻ như là một doanh nhân mới nổi gần đây. Hắn ta phải dùng hết quan hệ thân quen để xin được một vé vào bữa tiệc xa hoa lộng lẫy này. Chí ít gì cũng là người làm ăn, nếu không thể kiếm được một đối tác béo bở nào thì cũng phải kiếm được một kiều nữ để bám chân.
Đây chính là mục tiêu ban đầu mà hắn muốn nhắm tới.
Vừa hay đi ngang qua góc khuất, hắn bất chợt nhìn thấy một thân hình quyến rũ đang ngồi ủ rũ một mình bên chiếc ghế dài. Hàng lông minh cong vút khẽ chớp chớp vài cái, đôi môi căng mọng đỏ ửng khẽ mấp máy như đang kiêu gợi hắn ta vậy.
Đây đúng là món hàng tốt, bỏ qua thì thật là lãng phí.
Nghĩ sao làm vậy, gã ta đứng thẳng người chỉnh sửa lại trang phục cho ngay ngắn, vội vàng cầm lấy một ly rượu trên bàn sau đó nhắm tới hướng mà Khánh Tường đang ngồi, chầm chậm đi tới với dáng vẻ thư sinh phong trần.
Chào hỏi Khánh Tường được vài câu, hắn ta ngay lập tức ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Khánh Tường. Ánh mắt mê dại như con thú hoang mau chóng quan sát toàn bộ thân hình của cô. Bộ dạng biến thái như muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Tường ngay lập tức.
Cũng hợp lý thôi. Chả có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự thu hút mê hoặc của người phụ nữ quyến rũ này. Chỉ cần một cái nhấc tay, nháy mắt cũng đủ hút hồn người nhìn rồi.
Và rồi, bàn tay không an phận của hắn bắt đầu di chuyển. Ánh mắt dần dần chuyển động theo. Nhân lúc Khánh Tường không để ý mà khẽ chạm vào cặp đùi trắng nõn nà, lộ ra sau lớp vải mỏng.
Sau đó, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Trên khuôn mặt biến thái của hắn liền in dấu năm ngón tay nhỏ nhắn và đỏ ửng hết cả lên.
Ngẫm nghĩ lại hành động thô lỗ mà hắn ta cư xử với mình, bây giờ lại còn lớn tiếng khinh miệt thì Khánh Tường cảm thấy nực cười. Tên khốn này tính vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Được thôi, muốn thì cô chiều.
Những đường gân xanh đáng sợ dần dần hiện rõ dưới lớp da trắng ngần của Khánh Tường, điều này cho thấy cô đã dùng khá nhiều lực ở cổ tay khiến cho sắc mặt của gã đàn ông hơi biến chuyển. Không lâu sau đó, Khánh Tường liền bẻ ngược tay của hắn về phía sau, khiến cho hắn ta lảo đảo té khụy xuống đất.
Trước sự kinh ngạc cùng với những âm thanh bàn tán. Khánh Tường không ngần ngại gì mà dùng chân để lên đùi của hắn. Đôi giày cao gót năm phân dưới chân của cô mạnh mẽ dẫm thật mạnh xuống lớp da thịt của người đàn ông. Khiến cho hắn ta không kìm được mà kêu lên một tiếng đau đớn.
- Aaaaaaaa
Nhìn thấy bộ dạng hèn mọn này, Khánh Tường chỉ khẽ cười rồi nói.
- Ông nói đúng, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm mà thôi. Nhưng không phải là thứ mà ông muốn động tay động chân là được.
Dừng lại một chút, dường như đã nhớ ra điều gì đó, Khánh Tường liền mang bộ mặt ngây thơ vô tội ra nhìn gã đàn ông. Hàng lông mày cong vút khẽ chớp chớp vài cái rồi nói tiếp.
- À đúng rồi. Có thể tôi không cao quý hơn ai, nhưng chắc chắn là cao quý hơn ông. Vì thế cho nên hy vọng ông có thể cư xử cho đúng mực. Một con chó thấp hèn thì đừng hy vọng trèo cao.
Cả căn phòng như chìm trong tĩnh lặng khi nghe câu nói đậm mùi ngông cuồng và đầy thách thức của Khánh Tường. Họ dường như không biết rõ người con gái này là ai, nhưng đây là địa bàn của Phi gia, một gia đình có tiếng tăm trong giới thượng lưu của họ. Ấy vậy mà người con gái này dám ngông cuồng như vậy ở đây thì người ngu ngốc nhất cũng có thể hiểu được thân phận đáng sợ của người này to lớn như thế nào rồi.
Tên khốn này chọc nhầm người rồi.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh này lại vang lên một giọng nói đầy giận dữ và đanh thép của người đàn ông. Âm điệu mang theo sự lạnh lùng khiến người khác không rét mà run. Ngay cả Khánh Tường cũng bị dọa cho khiếp sợ.
Người đàn ông đấy nói.
- Tay nào của hắn động vào em? Tôi chặt đứt nó.
Khánh Tường đang mang tâm trạng thích thú khi đùa giỡn với một món đồ chơi mới thì đột nhiên khựng người lại. Cô khẽ rùng mình một cái khi có cảm giác một luồng điện vừa xẹt qua lưng mình vậy. Nói cho rõ thì giống như cảm giác của một đứa trẻ làm chuyện xấu vô tình bị người khác bắt quả tang ấy.
Có một sự chột dạ không hề nhẹ ở đây.
Giọng nói này cho dù có đầu thai mấy kiếp Khánh Tường cũng không thể nào quên được. Nó giống như một liều thuốc xoa dịu tâm trạng của cô vậy đấy. Chỉ cần nghe thấy giọng nói này thì mọi buồn bực đều mau chóng tan biến.
Nhưng có điều, anh ấy đã thấy toàn bộ chuyện xấu mà cô đã làm rồi sao? Ôi còn đâu hình ảnh thục nữ dịu dàng ngày nào nữa? Xấu hổ chết mất.
Thân ảnh cao ngạo mau chóng tách ra khỏi đám đông đang ồn ào bàn tán, sau đó bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên siết chặt lấy eo của Khánh Tường, nhẹ nhàng kéo cô ngã vào lòng mình.
Trước sự chứng kiến của nhiều người. Minh Hào không ngần ngại ôm chặt Khánh Tường vào lòng, giống như đang tuyên bố với cả thế giới rằng người phụ nữ này là của anh. Bất kì ai cũng không được chạm vào.
Cô là bảo vật của anh. Mọi người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt đối không thể động vào.
Và đúng như dự đoán, đám đông đang bàn tán đột nhiên im bặt lại trong giây lát. Họ không những ngạc nhiên vì Minh tổng cao ngạo lại thoải mái ôm phụ nữ vào lòng, lại còn che chở cho cô ấy nữa. Và hơn hết, họ lại được chứng kiến cảnh tượng một cô gái mới vài phút trước còn ngông cuồng thách thức cả thế giới bây giờ lại nằm trong lòng của Minh Hào một cách ngoan ngoãn.
Cảnh tượng này thật khiến người khác kinh ngạc mà.
Minh Hào khẽ cười rồi siết chặt eo của Khánh Tường hơn một xíu nữa. Anh rất hài lòng khi thấy bà xã biết nghe lời như một con mèo nhỏ. Hoàn toàn yên phận trong vòng tay rộng lớn của anh.
Được! Tốt lắm tốt lắm.
Trấn áp xong xuôi con mèo tinh nghịch này, Minh Hào ngay lập tức quay sang giải quyết tên to gan dám ức hiếp bà xã của mình. Giọng nói trầm khàn mang theo âm điệu lại một lần nữa được cất lên.
- Tay nào?
Ngắn gọn xúc tích như này mới chính là đặc trưng của Minh Hào. Chỉ cần hai chữ đã bao quát được cả nội dung của câu nói.
Vốn dĩ không muốn nghe theo, nhưng câu nói của Minh Hào dường như có sức thôi miên người khác. Gã gây sự đột nhiên giơ tay ra một cách vô thức, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô hồn một cách lạ thường.
Hắn ta giơ lên như một cỗ máy làm theo mệnh lệnh. Ngay sau đó trong đám đông lại xuất hiện thêm hai người mặc đồ đen, dường như là vệ sĩ luôn luôn đi theo Minh Hào.
Bọn họ không thèm nhìn mặt ai, lập tức cúi xuống đem người đi.
Rất nhanh! Đủ để khiến cho tên kia vẫn chưa nhận thức được hậu quả của việc ngu ngốc mình đã gây ra.
Minh Hào khẽ cười, nụ cười lạnh lùng như hoa tuyết ngàn năm. Đẹp hút hồn nhưng cũng rất mê hoặc. Anh chàng thoải mái tựa đầu vào hõm cổ của Khánh Tường như một thói quen khó bỏ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Anh nói bằng một giọng tràn đầy bá khí bức người
- Người phụ nữ của tôi. Có gan thì động vào thử xem
Ở một góc khuất nào đó, có hai người đàn ông đang nhâm nhi ly vang đỏ trong tay, ánh mắt tập trung quan sát sự việc hỗn loạn vừa xảy ra dưới sảnh lớn.
Khánh Duy và Jame đứng trên lầu cao đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh bên dưới, không hề bỏ sót bất cứ chi tiết nào cả.
Nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh. Khóe môi Khánh Duy bất giác cong lên sau đó khiêu khích nhìn bạn mình rồi nói.
- Thấy người đẹp được người khác bảo vệ thì trong lòng cảm thấy thế nào?
Biểu cảm trên gương mặt của Phi Hùng không giống như những gì Khánh Duy đã tưởng tượng. Không hề giận dữ hay nhăn nhó khó coi, mà trái lại lại vô cùng thích thú.
Anh ta ngửa cổ uống một ngụm rượu sau đó thong thả nói.
- Sao là sao? Cậu muốn tôi phải tức giận xông tới nói chuyện phải trái với hai người họ ư?
Phi Hùng trả lời một cách dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Ấy nhưng mà, ẩn sâu trong vẻ ngoài bình tĩnh ấy lại là một sự khó chịu không hề nhẹ. Để ý kĩ một xíu sẽ nhìn thấy ánh mắt mang tia sát khí nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ôm ấp nhau dưới sảnh lớn.
Khánh Duy khẽ cười, sau đó uống một ngụm rượu rồi mau chóng rời đi.
Tên ngốc này đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, không lẽ Khánh Duy lại không nhìn ra sao?
Phi Hùng có thể qua mắt được nhiều người nhưng lại không thể che dấu được con mắt tinh tường của Khánh Duy đâu.
Quay trở lại với khung cảnh hỗn loạn dưới sảnh, Minh Hào vẫn một mực ôm chặt lấy Khánh Tường không buông. Dường như chỉ cần anh nới lỏng tay ra một chút thì người con gái này sẽ lập tức biến mất vậy.
Điều này khiến cho Khánh Tường hơi e ngại một chút. Cái ôm ấm áp như thế này trong tình huống hiện tại hình như là không thích hợp cho lắm.
Quá nhiều con mắt đang soi mói rồi thì thầm to nhỏ với nhau, nội dung chắc chắn lại xoay quanh một mình cô mà thôi.
Không nghĩ ngợi gì nữa, Khánh Tường lập tức vẫy vùng hòng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con sói Minh Hào. Nhưng mà càng vùng vẫy anh lại càng siết chặt cô hơn mà thôi.
Ngoại trừ việc siết chặt con mèo nhỏ này trong tay thì Minh Hào không hề có bất cứ hành động nào khác. Mãi cho tới khi Khánh Tường sắp tức giận tới nơi thì anh mới chịu nới lỏng tay ra một chút, nhưng mà không phải để cho Khánh Tường chạy thoát. Mà là nhanh chóng xoay người cô lại, để mặt đối mặt, mắt chạm mắt với nhau.
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự cưng chiều của Minh Hào chăm chú nhìn Khánh Tường mặc cho cô tránh né rất quyết liệt.
Và rồi.
Một nụ hôn mãnh liệt của Minh Hào mau chóng đặt lên đôi môi căng mọng của Khánh Tường một cách thoải mái. Mùi vị này, sự mềm mại này đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận, thật là nhớ muốn chết đi được.
Mãi tới khi Khánh Tường sắp hết thở nổi rồi. Minh Hào mới luyến tiếc thả cô ra. Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đang đỏ ửng lên vì ngượng, Minh Hào lại không kiềm lòng được mà trêu chọc cô một chút.
Nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, Minh Hào véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của Khánh Tường, nhìn cô đầy yêu chiều rồi nói.
- Từ bây giờ trở đi, bất cứ có chuyện gì xảy ra cũng không cho phép em rời xa anh một giây nào cả. Anh nhớ em đến phát điên rồi em có biết không?
Tất cả chúng đều khiến cho Mỹ Quyên khiếp sợ đến tột cùng, ả ta bất giác ngồi thẳng lưng góc chín mươi độ, một luồng khí lạnh lẽo bất giác chạy dọc sống lưng của ả. Khuôn mặt méo mó tới mức khó coi.
Thần sắc của Minh Hào bây giờ thật sự rất đáng sợ, nó giống như một con quỷ đang ung dung chơi đùa với mạng sống của phạm nhân, thái độ nửa đùa nửa thật khiến cho không ai có thể đoán được bước tiếp theo Minh Hào sẽ làm gì.
Run sợ tới mức xanh mặt, Mỹ Quyên lắp bắp nói trong sự nghẹn ngào.
- Anh ... Anh sẽ ... sẽ không làm điều đó chứ? Đừng có đùa ... giết người là phải đi tù đấy.
Đầu óc quay cuồng trống rỗng, bây giờ cô ta không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ muốn tìm kiếm tất cả những lý do để khiến cho Minh Hào không ra tay với chồng của ả ta.
Nhưng Mỹ Quyên đâu có ngờ, câu nói vừa rồi của ả không khác gì một cái tát thẳng vào mặt, là thứ chống đối lại với suy nghĩ hung tợn ban đầu của ả.
Giết Khánh Tường.
Nghe thế Minh Hào chỉ biết cười khinh, cái điều mà cô ta vừa nói tới không phải rất mâu thuẫn với tâm trạng của cô ta lúc đó sao?
Liếc nhìn Mỹ Quyên một cái, Minh Hào phấn khởi nói.
- Hóa ra cô cũng biết giết người có thể đi tù sao? Ấy vậy mà sao lúc cô thuê người đâm Khánh Tường cô lại không nghĩ tới việc mình phải chịu trách nhiệm trước pháp luật?
Dừng lại một chút, Minh Hào nói tiếp.
- Hay là ... cô nghĩ rằng gia thế nhà chồng cô đủ to để che chắn cho cô thoát khỏi lưới pháp luật? Và cô thật sự tin tưởng vào bọn lính đánh thuê nghiệp dư này sao?
Mỹ Quyên im lặng không nói bất cứ điều gì. Cổ họng của ả ta bây giờ đau như bị ai đó bóp nghẹn lại. Bởi vì thứ đạo lý mà cô ta đem ra để phản đối hành động của Minh Hào thì có khác gì so với việc làm của ả ta? Sợ rằng còn nặng hơn nhiều nữa cơ.
- Sao? Không nói được gì à?
Để tôi xem cô còn nói đạo lý tới đâu.
Mỹ Quyên đâu thể ngồi yên nghe người khác sỉ vả mình được, thân là một người phụ nữ kiêu sa thì đương nhiên ả ta phải lên tiếng rồi chứ. Cô ta lớn giọng nói rằng.
- Thế thì đã sao? Tôi cố ý giết chết Khánh Tường đấy, nhưng mà anh đừng có quên tôi là con nuôi của nhà họ Hoàng, anh nghĩ chỉ bằng một câu nói của anh có thể khiến cho họ tin tưởng sao?
Nói cho cùng thì chỉ bằng một câu nói không bằng chứng thì mấy ai tin? Tên lính đánh thuê này coi bộ cũng sắp chết rồi, nếu anh ta không chết thì ả ta sẽ tìm cách bịt đầu mối, không có bằng chứng thì làm gì được cô ta?
Cho tới bây giờ tấm bình phong mang tên Khánh Tường vẫn còn có hiệu quả, ai sẽ tin rằng em nuôi ám hại chị gái?
Thật nực cười.
Minh Hào dường như đoán được suy nghĩ thâm độc đang chạy quanh quẩn trong đầu của Mỹ Quyên. Anh lập tức đứng phắt dậy, đôi chân thon dài sải từng bước đến chỗ Mỹ Quyên.
Cúi người xuống nhìn vào cái bụng bầu tròn vo của cô ta, khóe môi Minh Hào hơi cong lên một chút. Thứ vật dụng sắc lạnh đặt lên trên bụng cô ta rồi cười nói.
- Cô cho rằng tôi nhàm chán tới mức độ đó sao? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn méc phụ huynh. Cô cho rằng tôi ấu trĩ như cô à?
Mỹ Quyên bất giác lạnh người, hai tay vô thức che lại bụng bầu, ánh mắt hằn lên tia cảnh giác khi thấy hành động kì lạ của Minh Hào.
Anh ta tính làm gì?
Minh Hào hơi liếc Mỹ Quyên một cái, sau đó ngửa cổ lên trời cười khúc khích. Anh nói.
- Tôi không làm hại tới con của cô đâu, cái thứ tôi hứng thú là cha của nó cơ. Cô hành hạ vợ tôi, khiến cho cô ấy buồn rầu rồi suy nghĩ tiêu cực về tôi. Thì thử hỏi rằng tôi sẽ để cho chồng cô yên sao?
Có chết Mỹ Quyên cũng không nghĩ Minh Hào lại tung ra chiêu độc ác như vầy. Sở dĩ cô ta lớn mật làm như thế vì nghĩ rằng nếu mình vẫn còn mang cái vỏ bọc con nuôi nhà họ Hoàng thì có mười Minh Hào cũng không thể làm gì được ả, hay chí ít thì cũng không thể làm gì quá đáng.
Đúng, suy nghĩ của Mỹ Quyên không hề sai. Minh Hào chả làm gì tổn hại tới cô ta cả. Nhưng mà anh ta lại chơi đòn tâm lý. Hành hạ Trung Hiếu trước mặt cô ta, để cô ta chứng kiến người mình yêu bị hãm hại mà bản thân lại không làm gì khác ngoài việc ngồi nhìn.
Chết tiệt! Anh ta cao tay quá!
Nhưng mà, có chết Mỹ Quyên cũng không thể để chuyện này xảy ra được. Mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, ả ta lên tiếng.
- Anh không thể làm như thế được, Trung Hiếu không có tội tình gì cả, mọi chuyện là do tôi gây ra thì cứ đổ hết trách nhiệm lên người tôi đây này.
Bằng mọi cách, ả ta sẽ không để Trung Hiếu xảy ra bất cứ tổn thương nào đâu. Vì khi hắn ta đau một thì tâm can của Mỹ Quyên như bị ai đó cào xé vậy.
Đau cực kì.
- Cô cho rằng mình có quyền lên tiếng? Nếu cô nói vậy thì tôi muốn hỏi cô một việc. Vợ của tôi có liên quan gì? Có động chạm gì tới cô mà cô năm lần bảy lượt hãm hại cô ấy?
Nói xong câu này, Minh Hào tự nhận thấy rằng mình đã rất kiên trì giải thích cũng như trò chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này.
Thật là nể bản thân này quá đi mất thôi.
Mỹ Quyên hơi cúi mặt xuống dưới, ả ta cố gắng kiềm chế bản thân bởi việc cắn răng thật chặt vào môi dưới khiến cho nó xém bật máu.
- Có nhiều chuyện đàn ông các anh không nên biết đâu.
Bên trong sợ sệt nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, bộ dạng này thật khiến cho Minh Hào bật cười vì khinh bỉ.
Tốt tốt lắm! Cứ cứng đầu như thế đi, để tôi coi cái vỏ bọc này của cô còn trụ được bao lâu nữa.
Búng tay cái tách một cái, cánh cửa to lớn phía sau Minh Hào đột nhiên di chuyển. Cánh cửa cuốn từ từ cuộn hẳn vào với nhau rồi di chuyển lên phía trên trần nhà.
Đằng sau cánh cửa cuốn là một căn phòng khá quen thuộc, rất giống với những gì xuất hiện trên màn hình laptop.
Trung Hiếu ngồi gục mặt xuống đất. Mái tóc đã bết dính lại rũ rượi xuống gần mắt. Gương mặt cũng đã xuất hiện vài vết bầm tím. Trông hắn ta tội nghiệp tới đáng thương.
Mỹ Quyên tròn mắt kinh ngạc tột độ, ngay khi ả ta thấy hình dáng của Trung Hiếu thấp thoáng sau cánh cửa thì đã dùng hết sức lao về phía chồng của mình hòng muốn giúp đỡ.
Nhưng vô ích, Mỹ Quyên mau chóng bị chặn lại và ấn người ngồi xuống cái ghế của mình.
Cô ta bất lực gào thét lên.
- Thả chồng tôi ra, anh ấy không có liên quan gì trong việc này cả. Mọi lỗi lầm tôi gây ra tôi sẽ hứng chịu.
Minh Hào không nói gì cả, chỉ tập trung quan sát từng hành động đang xảy ra bên trong căn phòng mà thôi. Mặc cho Mỹ Quyên có gào thét tới đâu thì cũng chả mảy may liếc nhìn một cái.
Thấy Mỹ Quyên đang cố gắng trong vô vọng, Peter có một chút mềm lòng nhắc nhở cô ta rằng.
- Đừng cố gắng vô ích, căn phòng này cách âm với mọi thứ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong chứ bên trong tuyệt đối không nhìn thấy chúng ta. Cô đừng cố gắng gào thét làm gì.
Một câu nói như sét đánh ngang tai, Mỹ Quyên quỳ gối xuống dưới đất rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Ả ta bây giờ chả biết làm gì ngoài việc căng mắt ra mà nhìn bọn họ tra tấn Trung Hiếu.
Những vật dụng sắc nhọn đâm vào da thịt của chồng ả, moi móc ra những thớ thịt đỏ hỏn còn vương máu. Bên dưới chân, máu đã đọng lại thành vũng lớn từ khi nào.
Bọn họ ác độc lắm xẻo thịt của Trung Hiếu ra rồi phết lên miệng vết thương một chút mật ong ngọt lịm, sau đó thả ra những đàn kiến độc để chúng chạy tới xâu xé miệng vết thương.
Vì là cách âm cho nên Mỹ Quyên không thể nghe được tiếng kêu gào thảm thương của Trung Hiếu, chỉ có thể thấy được hình ảnh hắn ta quằn quại trong cơn đau, gương mặt thống khổ đến đáng thương trước sự tra tấn kinh khủng này.
Tiếng khóc ai oán của Mỹ Quyên vang vọng khắp ngôi nhà, ả ta cứ gục mặt xuống rồi khóc nức nở, hoàn toàn không dám ngẩng lên để theo dõi diễn biến trong phòng. Sau đó kiệt sức rồi ngất lịm đi dưới sàn.
Minh Hào vẫn chăm chú quan sát cảnh tượng kinh tởm ấy với sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí trong đáy mắt còn hiện lên tia thích thú một cách kì quái.
Có vẻ như, để trả thù cho Khánh Tường, Minh Hào không ngần ngại biến mình thành một tên hung ác máu lạnh như bây giờ.
Giật mình choàng tỉnh giấc sau cơn ngủ mê. Khánh Tường mau chóng ngồi bật dậy, một tay ôm lấy đầu, hai mắt nhắm tịt lại vì khó chịu.
Chết tiệt, lại gặp ác mộng nữa rồi.
Vương Nhã từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Khánh Tường thì lòng có hơi nhói lên một chút. Gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng khó gần vốn có. Cô gái này nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt mê muội nhìn Khánh Tường như bảo bối rồi nói.
- Khó chịu chỗ nào nói chị nghe, chị sẽ kiếm cách giúp em.
Khánh Tường chẳng nói gì cả, chỉ cầm lấy tay của Vương Nhã, đặt nó vào nơi lồng ngực đang đập phập phồng từ nhịp.
Ánh mắt Khánh Tường vô hồn đến lạ, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, cô nói.
- Đau ở đây này, chị có thể giúp em được sao?
Vương Nhã đột nhiên khựng lại trong giây lát khi nghe tới câu nói phảng phất ý thách thức của Khánh Tường. Trong đầu cô ấy đang có một suy nghĩ khá ư là táo bạo.
Trong khi Khánh Tường còn đang chìm đắm trong nỗi mơ hồ của chính mình thì Vương Nhã đã nhanh tay hơn. Cô ấy mau chóng xoay người đè Khánh Tường ngã ngửa về phía sau. Ánh mắt mê muội thích thú nhìn người con gái đang nằm phía dưới.
Vương Nhã nhanh chóng cúi đầu xuống, thì thầm to nhỏ vào tai Khánh Tường vài điều. Cô ấy nói.
- Nếu em thích thì chị chiều.
Mặt đối mặt, khoảng cách dường như thu hẹp lại chỉ trong một nốt nhạc, hành động của Vương Nhã quá nhanh quá nguy hiểm khiến cho Khánh Tường không kịp trở tay. Chỉ biết nằm yên tròn mắt nhìn Vương Nhã khoan thai nằm đè lên người mình.
Bốn cặp mắt chăm chăm nhìn nhau, thời gian dường nhưng đọng lại vậy.
Mãi tới khi Vương Nhã chuẩn bị hôn Khánh Tường thì cô mới sực tỉnh giấc, mau chóng dùng hết sức bình sinh để đẩy Vương Nhã ra khỏi người mình. Nhưng mà sức lực của Khánh Tường dạo này xuống cấp hẳn luôn, cho nên mãi mới có thể khiến cô gái kia xê dịch một chút.
Vương Nhã không nói gì, khóe môi chỉ hơi cong lên, lộ ra nụ cười khá thích thú. Sau đó cũng tự giác rời khỏi người Khánh Tường, không để cho cô phải mất sức quá nhiều.
Nhưng mà, Vương Nhã cũng chẳng rời đi đâu xa mà còn ngồi lại bên cạnh Khánh Tường, bàn tay thon dài mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Khánh Tường, tiếp tục nói.
- Không cần phải hoảng sợ như thế, chỉ là thấy dạo này tâm trạng của em không thoải mái nên muốn chọc cho em vui một chút mà thôi.
Nói xong câu nói giả tạo này, Vương Nhã khẽ hừ lạnh một cái trong bụng.
Không ngờ, có một ngày Vương Nhã phải tìm ra một lý do hết sức ngớ ngẩn này để phủ nhận tình cảm mà mình dành cho người con gái này. Vì cô ấy biết, nếu có thổ lộ bây giờ thì chắc gì Khánh Tường đã chấp nhận? Không khéo lại tạo ra khoảng cách giữa mối quan hệ này mất.
Thời gian chưa thích hợp, chỉ có thể biết chờ đợi thời cơ mà thôi.
Sẽ có một ngày, người con gái này sẽ thuộc về cô, chỉ là của riêng Vương Nhã mà thôi
Sắc mặt của Khánh Tường không mấy vui vẻ, trên mặt còn tràn ngập vẻ nghi hoặc trước hành động bất ngờ của Vương Nhã.
Trong đầu của cô bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ khá táo bạo, nhưng lại rất nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi, sau đó Saint nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra để tiến vào trong.
Trong một khoảnh khắc nào đó, đồng tử của Saint bất ngờ giãn ra khi nhìn thấy khung cảnh đầy ám muội kia, và ánh mắt của Vương Nhã khi nhìn Khánh Tường hoàn toàn không che giấu bất cứ điều gì. Sự yêu chiều, mê đắm Khánh Tường ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.
Còn cái vuốt mặt kia là thế nào? Và tại sao Khánh Tường lại ngồi im để cho chị ta sờ soạng như thế chứ?
Hắng giọng một cái, Saint đang cố gắng thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ kia, cho họ có cảm giác rằng mình có hiện diện trong căn phòng này.
Dù gì thì hành động của Vương Nhã cũng phải bị ngăn chặn ngay lập tức.
Khánh Tường có hơi giật mình, sau đó mau chóng quay sang nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy người đang đứng ở phía cửa là Saint, Khánh Tường nhẹ giọng lên tiếng.
- Có chuyện gì sao?
Đáp lại câu nói của Khánh Tường, Saint có một chút e dè nhìn Vương Nhã, cô gái này có đang si mê quá mức không vậy? Ánh mắt kia chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Tường? Nếu để Vương Nhã bên cạnh Khánh Tường quá lâu thì sợ sẽ có chuyện không hay.
Hít một hơi thật sâu, Saint mới nói.
- Tối nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Jame, bây giờ chị có muốn đi chuẩn bị một chút không? Em sẽ đưa chị đi.
- Ừ nhỉ, quên mất.
Khánh Tường vội vàng đứng phắt dậy, lập tức đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô có hẹn với một người để thử váy dự tiệc, thế mà lại lỡ ngủ quên mất. Bây giờ là quá trưa mất rồi, không biết có còn kịp hay không.
Đã vậy còn chưa mua quà biếu ông nữa. Nếu Saint không nhắc thì chắc cô cũng quên mất tối nay có bữa tiệc quan trọng mất.
Haiz, đầu óc dạo này lú lẫn thật rồi.
Không lâu sau đó, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy xối xả trong phòng, mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cũng bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng.
Dựa người vào cửa phòng, Vương Nhã ngửa cổ uống một ngụm nước cho không đỡ khô cổ. Sau đó cô nhìn về phía Saint với bộ dạng khiêu khích rồi nói.
- Tôi biết cậu đang nghĩ gì, người con gái này là của tôi, không sớm thì muộn.
- Tôi khuyên chị nên từ bỏ đi, Khánh Tường vốn dĩ không phải là người mà chị muốn bẻ cong là có thể bẻ được đâu.
Người phụ nữ cố chấp này, tới khi nào mới chịu nhận ra sự thật đây?
- Nói cho cậu biết điều này. Trước đây tôi thích con trai, tôi là gái thẳng một trăm phần trăm. Nhưng từ khi gặp cô bé này, không biết tôi đã bị cô ấy bẻ cong từ khi nào. Mỗi lần thấy Khánh Tường buồn rầu chuyện gì là lòng tôi lại thấp thỏm lo âu, khi em ấy về tổ chức làm việc, thần thái ngút trời ấy, ánh mắt ấy, bộ dạng đáng yêu lúc thưởng thức món ăn của tôi nữa. Tất cả chúng đều khiến tôi mê mệt. Người bẻ cong tôi là em ấy, tôi có thể dễ dàng buông tay được sao?
Vừa dứt câu, không gian trong phòng bỗng nhiên bị trùng xuống, không có bất cứ câu nói nào được phát ra cả. Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Saint trầm ngâm không nói gì cả, vì anh không thể phủ nhận được những gì mà Vương Nhã nói. Anh ta chỉ lo rằng nếu để Khánh Duy biết được kế hoạch này của Vương Nhã thì anh ấy sẽ không ngần ngại đuổi Vương Nhã đi đâu
- Bảo Bối! Em thật xinh đẹp.
Vương Nhã không dấu nổi tia tán thưởng trong ánh mắt thích thú của cô ấy. Ngay khi Khánh Tường vừa bước ra khỏi tấm rèm che thì mọi sự thu hút đã đổ dồn về cô bé xinh đẹp này rồi.
Khánh Tường không để tâm tới lời tán thưởng của Vương Nhã, cô đứng nhìn mình trong gương, trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt hiện lên vẻ vô hồn mờ nhạt.
Người trong gương là mình sao?
Sao lại tàn tạ thế này?
- Có chuyện gì không ổn sao? Em không thích bộ váy này à? Thế thì chúng ta đổi kiểu khác.
Vương Nhã đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ kì cục của tiểu bảo bối, chỉ cần liếc mắt một cái Vương Nhã đều nhìn ra. Cô ấy liền xoay người đề nghị nhân viên mang tới cho Khánh Tường bộ váy mới, nhưng lại bị người nào đó xua tay không đồng ý.
Khánh Tường tỏ ý không cần, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà khóe môi hơi lay động, nở một nụ cười khe khẽ.
Cô nói.
- Vương Nhã! Không cần đâu.
Một dấu hỏi lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu của Vương Nhã, không phải em ấy không thích bộ này sao? Thế mà lại không chịu đổi, cuối cùng là muốn như thế nào đây nhỉ?
Hình như cô gái nhỏ của chúng ta đã bị thứ gì đó thu hút mất tiêu rồi. Ánh mắt vô hồn ban nãy bỗng nhiên thoáng qua một tia tinh nghịch lanh lợi, khóe môi bây giờ chính thức lộ ra nụ cười nhếch môi xinh xắn.
Cuối cùng em cũng cười rồi, mà người làm cho em vui vẻ là ai thế?
Nghĩ tới đó, Vương Nhã liền hướng mắt về phía cửa, nơi đang chuẩn bị xảy ra cuộc tranh cãi với nhân viên bán hàng.
Thái độ của vị khách kia hình như đang rất giận dữ thì phải.
Trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, Vương Nhã đành lên tiếng hỏi Khánh Tường
- Người đó là ai?
Đáp lại câu hỏi của cô là một câu trả lời cụt ngủn nhưng cũng đầy xúc tích của Khánh Tường.
- Bạn học cũ, cái đuôi trung thành của Mỹ Quyên.
Người phụ nữ này, Khánh Tường không ưa một chút nào, chỉ là lâu rồi không gặp. Tính tình vẫn không khác gì mấy, lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ. Thật muốn xem hôm nay có thể chọc ghẹo gì cô ta.
Vẫn mặc trên người bộ váy sang trọng, Khánh Tường từng chút một tiến về phía bọn họ để xem xét. Vừa bước tới đã nghe thấy ả ta lớn giọng.
- Cửa hàng lớn như thế này, sang trọng thế mà thái độ nhân viên lại không tôn trọng khách hàng là thế nào?
Đối diện với cô ta là một nhân viên khá nhút nhát, chắc là người mới tới đây làm nên còn thiếu sót. Phải hỏi cho ra lẽ mới được.
- Có chuyện gì sao?
Cô bé khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Khánh Tường mà không nói lên lời, còn ái ngại nhìn sang vị khách gây rối kia, một câu cũng không nói nên lời.
Phỉ Phỉ nhìn thấy Khánh Tường, thái độ bỗng nhiên thay đổi vài phần. Ả ta nói.
- Ơ! Đây không phải là bạn thân của tôi sao? Khéo quá lại gặp cậu ở đây.
Cái thái độ của cô ta không hề có dấu hiệu vui vẻ khi gặp lại bạn học, mà sự xem thường lại nhiều hơn vài phần.
Khánh Tường đương nhiên biết được hàm ý sâu xa ẩn sau câu nói và điệu cười giả lả của Phỉ Phỉ, bề ngoài là thế nhưng bên trong lại không hề như vậy.
- Thật trùng hợp, không biết rằng cô bé nhân viên này có thái độ gì với cậu vậy?
Dù gì cũng đã làm rầm rộ lên rồi, cô cũng muốn biết nguyên nhân dẫn tới cớ sự này.
Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn nhân viên rồi quay sang nói với Khánh Tường.
- Tôi muốn mua chiếc váy giống như cái mà cậu đang mặc, nhưng có vẻ như cái cuối cùng bị cậu giành lấy rồi. Hay là ...
Dừng lại một chút, Phỉ Phỉ khẽ cười. Sau đó dùng tay vuốt ve chiếc váy Khánh Tường đang mặc. Ánh mắt lộ rõ tia khinh khỉnh rồi nói tiếp.
- Chi bằng cậu đưa nó lại cho tôi đi, người như cậu được bước chân vô cửa hàng này là may mắn lắm rồi, những bộ đồ sang trọng và đắt tiền như thế không phù hợp với một người nghèo nàn như cậu đâu.
Trong tiềm thức của Phỉ Phỉ, cô ta chỉ nhớ Khánh Tường là một người mờ nhạt, không có dấu ấn gì đặc biệt để ả ta phải nhớ tới cả. Khánh Tường khi ấy chơi thân với Mỹ Quyên, Mỹ Quyên còn là con nhà có điều kiện, lúc nào cũng mặc vào người những bộ đồ đắt tiền, đi chơi ở những nơi xa xỉ. Vung tiền không tiếc tay. Đây mới là những người thượng lưu, đáng để ả ta để ý tới.
Còn Khánh Tường?
Một con người nhạt nhẽo, lúc nào cũng mặc những bộ đồ tầm thường, ăn uống cũng không khác gì những đứa bình dân là bao nhiêu. Lại còn ít khi tụ tập ăn chơi với bạn bè, suốt ngày cứ nhốt mình ở trong nhà.
Nếu như lúc đó Phỉ Phỉ không vô tình bắt gặp Mỹ Quyên và Khánh Tường đi chơi với nhau thì có lẽ ả ta cũng không biết đến sự tồn tại của Khánh Tường.
Nói cho cùng, vì để ý tới Mỹ Quyên nên mới có chút ấn tượng mờ nhạt với Khánh Tường.
- Cô ...
Vương Nhã ở phía bên cạnh bất ngờ lên tiếng, hàng lông mày thanh tú bất giác cau lại vì khó chịu. Dám đụng đến tiểu bảo bối của cô? Con mụ này có phải muốn chết rồi không?
Không được, phải kiềm chế lại. Nhất định không được đánh người, không được đánh người.
Vương Nhã hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, trong đầu lẩm nhẩm câu nói kia tựa như câu thần chú để nhắc nhở bản mình ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Khánh Tường.
Thôi được rồi, bảo bối không cho phép làm càng, không được không được.
Vì em! Tôi nhịn.
Nếu không là cô ta xong đời với Vương Nhã.
Liếc mắt nhìn thấy tâm trạng của Vương Nhã dần ổn định lại, Khánh Tường mới quay sang đối chất với Phỉ Phỉ. Tuy bị cô ta sỉ nhục nhưng trên môi của Khánh Tường vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như đang cười vào cái sự ngu ngốc của cô ta vậy đấy.
- Phỉ Phỉ, cô nói những bộ đồ sang trọng này không phù hợp với những người nghèo nàn về kinh tế như tôi? Vậy cho tôi hỏi rằng liệu nó sẽ phù hợp đối với người nghèo nàn nhân cách như cô sao?
Vừa dứt câu, không gian bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường. Tưởng chừng còn có thể nghe được tiếng muỗi vo ve bên tai nữa cơ.
Nụ cười đắc thắng trên khóe môi của Phỉ Phỉ bỗng nhiên cứng đờ lại. Người phụ nữ này dám nói cô nghèo nàn nhân cách ư? Sao cô ta dám?
- Người như cô không có tư cách nói chuyện với tôi.
Ả ta tức giận nói lớn, sau đó quay sang quát cô nhân viên nhút nhát đang đứng khép nép một bên.
- Gọi quản lý ra đây, tôi muốn mua cái váy này bằng mọi giá, nếu không cái cửa hàng này đừng hòng tiếp tục kinh doanh
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền tới âm thanh vững chãi của người đàn ông, đôi chân thon dài đang dần dần tiến về chỗ ồn ào. Mùi hương nam tính bắt đầu phảng phất xung quanh.
Ivan cầm theo một túi đồ nhỏ trên tay, ánh mắt như đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc nào đó.
Cô bé nhân viên thấy Ivan liền nhanh chóng chạy tới, núp sau tấm lưng rộng lớn của anh chàng rồi thút thít nói.
- Quản lý! Có người gây chuyện.
Ivan bất ngờ trước hành động đột ngột này của cô bé, nhưng cũng không nỡ đẩy ra. Thôi thì em nó còn nhỏ, nên hướng dẫn từ từ vậy.
- Được rồi, mọi chuyện là như thế nào? Để anh giải quyết.
Vừa nói Ivan vừa quay sang thì đồng tử đột nhiên co dãn cực độ, giống như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm vậy đấy.
Người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chưa kịp mở miệng nói điều gì, Ivan liền bị cái nháy mắt của Khánh Tường làm cho im bặt. Tuy có hơi khó hiểu nhưng anh chàng không dám hỏi khi có sự xuất hiện của nhiều người ở đây. Không lẽ bà chủ không muốn tiết lộ danh tính sao?
Còn về phía Phỉ Phỉ, thì ngay khi Ivan xuất hiện thì đã hớp mất hồn của cô ta rồi. Toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào người con trai mang nét đẹp phương Tây này.
- Đây ... đây là ...
Vẫn còn choáng ngợp giữa không khí này, Phỉ Phỉ vẫn còn ấp úng nói không lên lời.
- Là quản lý của chúng tôi, không phải cô muốn gặp sao? Hãy để anh ấy giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Tuy là người mới, lại không quen với môi trường làm việc, cách thức giao tiếp nên cô bé có phần hơi nhút nhát, nhưng vẫn cố ló đầu ra khỏi tấm lưng rộng lớn của Ivan, nhẹ nhàng giải thích cho Phỉ Phỉ hiểu.
- A! Ra là quản lý
Nhưng đã lấy lại được phần hồn đang lơ lửng vì được gặp trai đẹp. Phỉ Phỉ liền mau chóng lấy lại tâm lý, sau đó nở nụ cười duyên với Ivan rồi chỉ thẳng vào người Khánh Tường rồi nói.
- Tôi muốn chiếc váy này, tôi trả giá gấp ba.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm Khánh Tường, Vương Nhã và cả Ivan đều nhíu mày trước hành động thô lỗ của Phỉ Phỉ. Chỉ tay vào người khác chưa bao giờ được coi là một hành vi lịch sự và tao nhã.
Vương Nhã khẽ lườm ả ta một cái, sau đó mấp máy môi nói vài từ.
Kém sang!
Nhận thấy lời nói của mình không được tôn trọng, ả ta lại một lần nữa lên tiếng để thu hút sự chú ý của Ivan.
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi muốn chiếc váy này, nếu như hôm nay tôi không có thứ tôi muốn thì cửa hàng này đừng hòng kinh doanh được.
Phỉ Phỉ cười khẩy, dù gì thì ả ta cũng là môt nhà báo có tiếng, chỉ cần dùng một tiểu xảo nào đó là có thể khiến cho cửa hàng này không còn làm ăn được như xưa nữa.
Ivan nhìn Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khó chịu, nhưng rồi cũng lên tiếng.
- Quý khách thích mẫu này thì lát nữa tôi sẽ cho người đem tới cho cô, hiện tại bộ trên người quý cô đây là bộ duy nhất còn sót lại trong cửa hàng này rồi.
Nói rồi mau chóng lướt qua người Phỉ Phỉ, rồi đi tới chỗ Khánh Tường.
Ivan tay cầm túi đồ, trên môi vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ không thay đổi. Khi vừa tới nơi, anh chàng liền đưa cho Khánh Tường rồi nói.
- Bà chủ, cô nhìn xem mẫu này có ưng ý hay không? Nó vừa được hoàn thiện cách đây hai ngày.
Một tiếng bà chủ của Ivan đủ để khiến Phỉ Phỉ tái xanh mặt mũi. Người đàn ông này gọi Khánh Tường là bà chủ? Một đứa nghèo nàn như cô ta lại là chủ của cửa hàng sang trọng này sao?
Khánh Tường thích thú khi nhìn thấy biểu hiện biến đổi linh hoạt trên khuôn mặt của Phỉ Phỉ. Thân hình nhẹ nhàng lướt ngang qua ấn người của cô ta ngồi bịch xuống ghế. Sau đó thỏ thẻ vào tai của Phỉ Phỉ vài câu.
- Nếu cô đã thích chiếc váy này như thế thì tôi sẽ nhường cho cô, nhưng nhớ là giá gấp ba như cô đã nói. Còn cô muốn phá cửa hàng của tôi? Muốn tôi không tiếp tục kinh doanh nữa?
Dừng lại một chút, Khánh Tường khẽ cười rồi nói tiếp.
- Phỉ Phỉ, cô đang chọc cười tôi sao? Muốn gây khó dễ cho tôi? Cô đang mơ tưởng đấy à
Màn đêm đã buông xuống. Trong khuôn viên rộng lớn của nhà họ Phi đã tấp nập người ra kẻ vào. Tất cả đều khoác trên người những bộ cánh lộng lẫy và kiêu sa.
Mùi nước hoa của nhiều người trộn lẫn vào với nhau, khiến cho không khí hiện tại có chút gì đó kì lạ.
Chiếc Ferrari màu đen sang trọng và lộng lẫy từ từ dừng bánh trước khuôn viên của nhà Jame. Ngay lập tức, một thân ảnh cao ráo điển trai lập tức bước xuống xe.
Khánh Duy từ vị trí lái đi vòng về sau xe, tới ghế phụ lái rồi mở cửa xe, bàn tay rộng lớn đưa ra ngỏ ý muốn nắm lấy tay ai đó.
Bàn tay trắng nõn nà nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay to lớn của Khánh Duy, Khánh Tường bước xuống xe trong bộ váy lộng lẫy không hề kém cạnh ai.
Thật ra mà nói, cô gái của chúng ta thích màu đen, nên hầu như tủ đồ rất ít khi có sự xuất hiện của những màu khác. Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Khánh Tường mặc một chiếc váy trễ vai, ở phía dưới còn xẻ tà để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, phía trên lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Để điểm tô thêm phần xinh đẹp, Khánh Tường có đeo một chiếc vòng choker cũng màu đen nốt, lại còn đính kèm thêm một số đá quý nữa.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận định được giá trị của chiếc vòng đơn giản này không hề nhỏ.
Hôm nay, Khánh Tường tựa như công chúa của buổi tiệc. mang theo thần thái cao cao tại thượng khiến người khác vừa ghen tỵ vừa phải kính trọng.
Vì đơn giản, đây là tiểu bảo bối của nhà họ Hoàng, còn ai có thân phận cao quý hơn cô nữa?
Khoác tay Khánh Duy rồi chậm rãi bước vào trước bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn vào mình. Trên mặt Khánh Tường vẫn giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, một cái nhếch môi cũng không thèm.
Đi được vài bước, vừa hay Jame nhận được tin báo Khánh Tường đã tới, nên đã vội vàng ra ngoài đón tiếp tiểu yêu tinh này. Nhìn thấy cô, Jame không kiềm được mà nở một nụ cười, sau đó nói.
- Em thật xinh đẹp.
Tới bây giờ, khi nhìn thấy Jame Khánh Tường mới thả lỏng khuôn mặt một chút, cô nhìn Jame rồi hỏi.
- Ông đang ở đâu? Em muốn tới chào ông một tiếng.
Không do dự, Jame liền gật đầu đồng ý rồi dẫn Khánh Tường và anh trai lên lầu, nơi mà ông cụ đang ngồi trò chuyện với vài người bạn già của mình.
- Cháu chào ông!
Giọng nói của Khánh Tường đột nhiên nhẹ nhàng đi vài phần, không còn ngữ khí mạnh mẽ như thường ngày nữa. Nhẹ nhàng tới nỗi ngay cả cô cũng không thể tin vào tai mình được.
Lão Phi nhanh chóng bị thu hút bởi giọng nói này, ông ấy đột nhiên quay mặt sang nơi phát ra tiếng nói. Ngay khi nhìn thấy Khánh Tường thì đuôi mắt chằng chịt vết chân chim của ông cụ khẽ nheo lại vì cười, sau đó còn đưa tay ra hiệu cho Khánh Tường, ông nói.
- Nhóc con! Lại đây với ông nào.
Lão Phi giống như ông tiên trong truyện cổ tích với mái tóc màu muối tiêu, nụ cười hiền hậu và đặc biệt đối xử rất tốt với Khánh Tường. Ngay cả Khánh Duy cũng nhận thấy tình thương mà ông dành cho Khánh Tường còn nhiều hơn đứa cháu nội của mình nữa.
Khánh Tường đi tới cúi đầu chào Lão Phi, sau đó nở nụ cười rất tươi, tựa như ánh mặt trời vậy. Nụ cười này đã hút hồn biết bao nhiêu nam nhân rồi, và Phi Hùng cũng không phải ngoại lệ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh ra đột nhiên ngẩn người ra, mải ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Khánh Tường tới mức quên cả đất trời.
Khiến cho Khánh Duy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cái thằng này! Có cần phải si mê em gái ông tới như thế không chứ?
Bàn tay nhỏ nhắn của Khánh Tường nằm gọn trong bàn tay to lớn của Lão Phi, ông ấy đang vuốt ve bàn tay của cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu chiều và sủng nịnh.
Lão Phi cười, sau đó nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Đứa cháu này! Ta rất thích
Nhìn thấy điệu bộ cưng chiều của lão Phi, bạn già của ông ấy cũng không ngần ngại mà liếc mắt nhìn sau cười, sau đó còn nhìn về phía Phi Hùng, ý muốn ám chỉ rằng.
Còn không mau mang lễ vật tới rước con gái người ta về? Lão Phi thèm cháu dâu tới phát cuồng rồi kia kìa.
Phi Hùng đương nhiên biết điều đó chứ, nhìn thấy bộ dạng của ông nội lúc này thì chắc chắn một trăm phần trăm đã mong muốn Khánh Tường là cháu dâu của mình rồi.
Cũng hay thật đấy, không hiểu sao ông lại yêu thích Khánh Tường như thế nữa. Bình thường ông khó gần lắm đấy.
Thấy Khánh Tường đang trong tình huống bị động một thời gian khá lâu rồi, Khánh Duy liền đi tới làm phân tán sự chú ý của Lão Phi để Khánh Tường được thoải mái một chút.
Đi tới chỗ Lão Phi, Khánh Duy cười cười rồi lấy trong túi ra một món quà tặng cho Lão Phi, rồi nói.
- Hôm nay là mừng thọ, tụi cháu có chút quà mọn biếu ông. Hy vọng ông sẽ thích, đây là thứ mà em gái đã cất công tìm kiếm rất lâu mới có được đấy.
Nghe tới món quà do chính tay Khánh Tường chọn lựa, ông cụ liền bị thu hút ngay lập tức. Khóe mắt cong lên vì cười, sau đó đưa tay cầm lấy món quà nhỏ, lập tức mở ra xem.
- Đây là ....
- Sâm Ngọc Linh.
Một người bạn của Lão Phi nhanh mắt nhìn thấy được món quà bên trong liền buột miệng thốt lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lão Phi, trên tay đang cầm thứ mà được gọi là sâm Ngọc Linh trên tay. Ngay cả ông cũng rất bất ngờ về món quà này.
Thấy biểu cảm bất ngờ của các vị trưởng, Khánh Duy cũng không thấy làm lạ gì. Vì đây chính là biểu cảm mà anh đã đoán được trước khi tặng quà.
Khánh Tường khẽ cười, sau đó nhanh chóng lên tiếng.
- Mừng thọ của ông, cháu không biết tặng cho ông món quà gì cả. Vì ông muốn gì đều được, nên kiếm được thứ ông cần thật là khó khăn đấy. Thôi thì cháu chỉ biết mua sức khỏe cho ông thôi. Hy vọng ông sẽ thích món quà mọn này của cháu. Kiếm chúng thật sự rất cực đấy ạ.
Điệu bộ tinh nghịch này của Khánh Tường thật khiến cho Khánh Duy lắc đầu vài cái.
Vừa nói vừa tươi cười như thế kia thì hỏi sao không hớp hồn người khác được chứ Khánh Tường ơi! Một mình Phi Hùng chưa đủ sao? Bây giờ ngay cả ông cũng bị em làm cho vui vẻ luôn rồi kìa.
- Ngoan! Ngoan lắm! Ông rất thích.
Lão Phi bây giờ đã cười híp hết cả mắt lại vì vui vẻ rồi. Đứa cháu gái này thật biết cách làm người khác vui lòng. Vừa có tâm vừa khéo léo như thế này thì ai mà không thích cho được chứ.
Đột nhiên có tiếng của một người vang lên, ông ta thắc mắc hỏi rằng.
- Các ông ai có thể giải thích cho tôi về loại sâm này không? Tôi đây chỉ biết là sâm quý chứ lại chả biết rõ về nó đâu.
Nghe tới đây Lão Phi vui vẻ cầm củ sâm quý lên ngắm nghía, sau đó mới ôn tồn giải thích cho bạn già của mình hiểu. Ông nói.
Trong sâm Ngọc Linh có chứa lượng saponin có hơn nhiều so với các loại sâm khác trên thế giới. Theo kết quả phân tích các bộ phận thân, rễ, củ từ các nhà khoa học thì sâm Ngọc Linh chứa lượng saponin nhiều nhất, có tới 52 loại saponin, trong đó có 26 loại có cấu trúc hóa học thường thấy trong sâm Mỹ, sâm Nhật Bản, sâm Triều Tiên, còn 26 loại saponin khác có cấu trúc mới, không hề có trong các loại sâm khác.
– Không chỉ có phần rễ, củ của sâm chứa nhiều dưỡng chất tốt không thôi mà bộ phận lá, thân của sâm Ngọc Linh đã phân lập được tới 19 saponin thuộc nhóm dammarane, trong số này thì có 8 loại saponin có cấu trúc mới.
– Bên cạnh đó, sâm Ngọc Linh còn chứa 17 loại acid amin, 20 khoáng chất vi lượng và chứa 1% hàm lượng tinh dầu.
Dừng lại một chút, lão Phi hít vào một hơi thật sâu để điều hòa nhịp thở của mình, rồi đắc ý nhìn bạn già của mình rồi nói.
- Thế nào, như vậy đã đủ để chứng minh giá trị to lớn của món quà mà cháu tôi tặng chưa.
Tạm gác lại nụ cười thích thú của lão Phi sang một bên. Tất cả mọi người đều cùng nhau bước xuống sảnh lớn để dự tiệc. Khách cũng đã tới đông đủ cả rồi, thời gian hẹn cũng vừa khít.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nói là buổi tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Phi, nhưng thực chất đây được coi là một bữa tiệc xã giao, gặp mặt khách hàng cũng như đối tượng làm ăn tiềm năng của những con người làm ăn kinh doanh.
Một bữa tiệc béo bở như thế này thì làm sao có thể thiếu được những nhà đầu tư, những công ty lớn cơ chứ?
Và tất nhiên rằng Khánh Duy và Phi Hùng đâu thể bỏ qua cơ hội này được. Hai người họ cũng đã bận rộn rời đi gặp khách hàng riêng của mình.
Để lại cô gái nhỏ của chúng ta một mình lẻ loi giữa đám đông. Hai người này thiệt là kì cục quá đi.
Khánh Tường kiếm một chỗ nào đó trong góc khuất rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, chân phải bắt chéo lên chân trái, toàn thân tựa vào lưng ghế. Ánh mắt thoáng tia sắc lạnh nhìn ngắm mọi người xung quanh.
Đông vui nhỉ? Thú vị nhỉ? Ấy vậy mà sao cô lại cảm thấy lạc lõng và nhàm chán như vầy?
Ngẫm nghĩ lại một chút, Khánh Tường vô thức đưa tay lên xoa đầu một cái rồi cười khẩy.
Đúng rồi! Hiện tại bây giờ trong lòng của cô còn thiếu một người, làm sao có thể vui vẻ khi không có anh ấy ở bên cạnh được?
Một hình dáng quen thuộc bỗng nhiên lướt nhanh qua tầm mắt của Khánh Tường, thân hình cao ráo mê người cùng với mùi hương nam tính quyến rũ đột nhiên phảng phất trước cánh mũi nhỏ xinh của cô.
Chỉ cần dựa vào mùi hương cũng đủ để Khánh Tường nhận ra người nào vừa lướt ngang qua tầm mắt của mình.
Hôm nay anh ấy cũng có mặt ở đây sao?
Người nào đó không ai khác chính là Minh Hào, vị tổng tài khó gần trong mắt mọi người. Hiện tại Minh Hào đang đứng ở quầy rượu, chăm chú tìm kiếm thức uống quen thuộc vẫn hay thường dùng, một ly vang đỏ chất lượng.
Dáng vẻ hiện tại của Minh Hào cũng chả khá hơn trước là bao nhiêu. Từ hồi không có sự xuất hiện của Khánh Tường trong cuộc sống thì anh dường như đã trở về bản chất vốn có của mình. Một người lãnh khốc, khó tình mà đặc biệt tàn nhẫn.
Đang đùa nghịch với chiếc ly thủy tinh trong tay, Minh Hào đột nhiên bị thu hút bởi tiếng quát mắng của người đàn ông lạ, hắn ta la lớn.
- Con đàn bà này thật không biết điều, dám đánh ông à? Mày có biết tao là ai không?
Vừa dứt lời còn dùng tay định động tay động chân với người phụ nữ kia. Hắn mặc trên người bộ đồ của doanh nhân thành đạt nhưng cách cư xử lại không khác gì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ cả.
Nhìn thật chướng mắt.
Cái vung tay của hắn rất mạnh, dường như sắp chạm vào da thịt trắng ngần của người phụ nữ xinh đẹp thì đột nhiên bị chặn lại giữa không trung.
Khánh Tường liếc mắt nhìn hành động lỗ mãng này của hắn ta. Ánh mắt đã hằn rõ lên tia chán ghét cực độ. Giọng nói lạnh lùng lấn át cả tiếng nói giận dữ của hắn ta.
Phong thái cao cao tại thượng như vị công chúa nhỏ đang xử lý phạm nhân, cô nói.
- Muốn đánh tôi? Ông có khả năng sao?
Âm lượng không quá to nhưng lại đủ để khiến mọi người phải dừng lại trong giây lát để quan sát tình hình đang diễn ra ở phía bên kia. Và vô tình, giọng nói lạnh lùng ấy đã thu hút được sự chú ý của Minh Hào.
Ngay lập tức anh chàng liền xoay người đi đến nơi phát ra tiếng nói ấy. Cho dù âm điệu có hơi khác một chút, nhưng chắc chắn là cùng một người. Không thể nhầm lẫn vào nhau được.
Đúng như những gì Minh Hào dự đoán, anh đã tìm thấy hình bóng mà bấy lâu nay đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không rõ lý do rồi. Lần này nhất định không để cô đi mất nữa.
Minh Hào có chút bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí của Khánh Tường. Tuy rằng là một người phụ nữ nhưng khí thế bức người này của cô lại không hề thua kém bất cứ người nào.
Anh chàng yên lặng nép người vào một bên quan sát thử xem Khánh Tường sẽ xử lý người đàn ông này như thế nào. Không phải không muốn ra mặt giải vây cho cô, mà Minh Hào muốn nhìn thấy bộ dạng dạy dỗ người khác của bà xã nhỏ. Để cô ấy chơi chán rồi tới phiên anh ra mặt cũng không muộn. Hoặc chí ít thì bây giờ gã ta cũng chả thể làm gì vợ anh khi có mặt anh ở đây rồi.
- Mày ... mày là cái thá gì mà tao không thể? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà. Cao quý hơn ai mà ra vẻ chứ?
Gã đàn ông bất ngờ trước phản ứng khác thường của Khánh Tường, trong giây lát hắn ta đã bị ánh mắt sắc lạnh của cô dọa cho chết khiếp, khiến cho câu nói có phần lắp bắp.
Thái độ của cô ta nghĩa là gì? Không phải cô ta là con gái sao? Mà có người con gái nào lại cư xử như một tên đàn ông như thế này không?
Gã đàn ông này có vẻ như là một doanh nhân mới nổi gần đây. Hắn ta phải dùng hết quan hệ thân quen để xin được một vé vào bữa tiệc xa hoa lộng lẫy này. Chí ít gì cũng là người làm ăn, nếu không thể kiếm được một đối tác béo bở nào thì cũng phải kiếm được một kiều nữ để bám chân.
Đây chính là mục tiêu ban đầu mà hắn muốn nhắm tới.
Vừa hay đi ngang qua góc khuất, hắn bất chợt nhìn thấy một thân hình quyến rũ đang ngồi ủ rũ một mình bên chiếc ghế dài. Hàng lông minh cong vút khẽ chớp chớp vài cái, đôi môi căng mọng đỏ ửng khẽ mấp máy như đang kiêu gợi hắn ta vậy.
Đây đúng là món hàng tốt, bỏ qua thì thật là lãng phí.
Nghĩ sao làm vậy, gã ta đứng thẳng người chỉnh sửa lại trang phục cho ngay ngắn, vội vàng cầm lấy một ly rượu trên bàn sau đó nhắm tới hướng mà Khánh Tường đang ngồi, chầm chậm đi tới với dáng vẻ thư sinh phong trần.
Chào hỏi Khánh Tường được vài câu, hắn ta ngay lập tức ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Khánh Tường. Ánh mắt mê dại như con thú hoang mau chóng quan sát toàn bộ thân hình của cô. Bộ dạng biến thái như muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Tường ngay lập tức.
Cũng hợp lý thôi. Chả có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự thu hút mê hoặc của người phụ nữ quyến rũ này. Chỉ cần một cái nhấc tay, nháy mắt cũng đủ hút hồn người nhìn rồi.
Và rồi, bàn tay không an phận của hắn bắt đầu di chuyển. Ánh mắt dần dần chuyển động theo. Nhân lúc Khánh Tường không để ý mà khẽ chạm vào cặp đùi trắng nõn nà, lộ ra sau lớp vải mỏng.
Sau đó, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Trên khuôn mặt biến thái của hắn liền in dấu năm ngón tay nhỏ nhắn và đỏ ửng hết cả lên.
Ngẫm nghĩ lại hành động thô lỗ mà hắn ta cư xử với mình, bây giờ lại còn lớn tiếng khinh miệt thì Khánh Tường cảm thấy nực cười. Tên khốn này tính vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Được thôi, muốn thì cô chiều.
Những đường gân xanh đáng sợ dần dần hiện rõ dưới lớp da trắng ngần của Khánh Tường, điều này cho thấy cô đã dùng khá nhiều lực ở cổ tay khiến cho sắc mặt của gã đàn ông hơi biến chuyển. Không lâu sau đó, Khánh Tường liền bẻ ngược tay của hắn về phía sau, khiến cho hắn ta lảo đảo té khụy xuống đất.
Trước sự kinh ngạc cùng với những âm thanh bàn tán. Khánh Tường không ngần ngại gì mà dùng chân để lên đùi của hắn. Đôi giày cao gót năm phân dưới chân của cô mạnh mẽ dẫm thật mạnh xuống lớp da thịt của người đàn ông. Khiến cho hắn ta không kìm được mà kêu lên một tiếng đau đớn.
- Aaaaaaaa
Nhìn thấy bộ dạng hèn mọn này, Khánh Tường chỉ khẽ cười rồi nói.
- Ông nói đúng, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm mà thôi. Nhưng không phải là thứ mà ông muốn động tay động chân là được.
Dừng lại một chút, dường như đã nhớ ra điều gì đó, Khánh Tường liền mang bộ mặt ngây thơ vô tội ra nhìn gã đàn ông. Hàng lông mày cong vút khẽ chớp chớp vài cái rồi nói tiếp.
- À đúng rồi. Có thể tôi không cao quý hơn ai, nhưng chắc chắn là cao quý hơn ông. Vì thế cho nên hy vọng ông có thể cư xử cho đúng mực. Một con chó thấp hèn thì đừng hy vọng trèo cao.
Cả căn phòng như chìm trong tĩnh lặng khi nghe câu nói đậm mùi ngông cuồng và đầy thách thức của Khánh Tường. Họ dường như không biết rõ người con gái này là ai, nhưng đây là địa bàn của Phi gia, một gia đình có tiếng tăm trong giới thượng lưu của họ. Ấy vậy mà người con gái này dám ngông cuồng như vậy ở đây thì người ngu ngốc nhất cũng có thể hiểu được thân phận đáng sợ của người này to lớn như thế nào rồi.
Tên khốn này chọc nhầm người rồi.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh này lại vang lên một giọng nói đầy giận dữ và đanh thép của người đàn ông. Âm điệu mang theo sự lạnh lùng khiến người khác không rét mà run. Ngay cả Khánh Tường cũng bị dọa cho khiếp sợ.
Người đàn ông đấy nói.
- Tay nào của hắn động vào em? Tôi chặt đứt nó.
Khánh Tường đang mang tâm trạng thích thú khi đùa giỡn với một món đồ chơi mới thì đột nhiên khựng người lại. Cô khẽ rùng mình một cái khi có cảm giác một luồng điện vừa xẹt qua lưng mình vậy. Nói cho rõ thì giống như cảm giác của một đứa trẻ làm chuyện xấu vô tình bị người khác bắt quả tang ấy.
Có một sự chột dạ không hề nhẹ ở đây.
Giọng nói này cho dù có đầu thai mấy kiếp Khánh Tường cũng không thể nào quên được. Nó giống như một liều thuốc xoa dịu tâm trạng của cô vậy đấy. Chỉ cần nghe thấy giọng nói này thì mọi buồn bực đều mau chóng tan biến.
Nhưng có điều, anh ấy đã thấy toàn bộ chuyện xấu mà cô đã làm rồi sao? Ôi còn đâu hình ảnh thục nữ dịu dàng ngày nào nữa? Xấu hổ chết mất.
Thân ảnh cao ngạo mau chóng tách ra khỏi đám đông đang ồn ào bàn tán, sau đó bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên siết chặt lấy eo của Khánh Tường, nhẹ nhàng kéo cô ngã vào lòng mình.
Trước sự chứng kiến của nhiều người. Minh Hào không ngần ngại ôm chặt Khánh Tường vào lòng, giống như đang tuyên bố với cả thế giới rằng người phụ nữ này là của anh. Bất kì ai cũng không được chạm vào.
Cô là bảo vật của anh. Mọi người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt đối không thể động vào.
Và đúng như dự đoán, đám đông đang bàn tán đột nhiên im bặt lại trong giây lát. Họ không những ngạc nhiên vì Minh tổng cao ngạo lại thoải mái ôm phụ nữ vào lòng, lại còn che chở cho cô ấy nữa. Và hơn hết, họ lại được chứng kiến cảnh tượng một cô gái mới vài phút trước còn ngông cuồng thách thức cả thế giới bây giờ lại nằm trong lòng của Minh Hào một cách ngoan ngoãn.
Cảnh tượng này thật khiến người khác kinh ngạc mà.
Minh Hào khẽ cười rồi siết chặt eo của Khánh Tường hơn một xíu nữa. Anh rất hài lòng khi thấy bà xã biết nghe lời như một con mèo nhỏ. Hoàn toàn yên phận trong vòng tay rộng lớn của anh.
Được! Tốt lắm tốt lắm.
Trấn áp xong xuôi con mèo tinh nghịch này, Minh Hào ngay lập tức quay sang giải quyết tên to gan dám ức hiếp bà xã của mình. Giọng nói trầm khàn mang theo âm điệu lại một lần nữa được cất lên.
- Tay nào?
Ngắn gọn xúc tích như này mới chính là đặc trưng của Minh Hào. Chỉ cần hai chữ đã bao quát được cả nội dung của câu nói.
Vốn dĩ không muốn nghe theo, nhưng câu nói của Minh Hào dường như có sức thôi miên người khác. Gã gây sự đột nhiên giơ tay ra một cách vô thức, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô hồn một cách lạ thường.
Hắn ta giơ lên như một cỗ máy làm theo mệnh lệnh. Ngay sau đó trong đám đông lại xuất hiện thêm hai người mặc đồ đen, dường như là vệ sĩ luôn luôn đi theo Minh Hào.
Bọn họ không thèm nhìn mặt ai, lập tức cúi xuống đem người đi.
Rất nhanh! Đủ để khiến cho tên kia vẫn chưa nhận thức được hậu quả của việc ngu ngốc mình đã gây ra.
Minh Hào khẽ cười, nụ cười lạnh lùng như hoa tuyết ngàn năm. Đẹp hút hồn nhưng cũng rất mê hoặc. Anh chàng thoải mái tựa đầu vào hõm cổ của Khánh Tường như một thói quen khó bỏ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Anh nói bằng một giọng tràn đầy bá khí bức người
- Người phụ nữ của tôi. Có gan thì động vào thử xem
Ở một góc khuất nào đó, có hai người đàn ông đang nhâm nhi ly vang đỏ trong tay, ánh mắt tập trung quan sát sự việc hỗn loạn vừa xảy ra dưới sảnh lớn.
Khánh Duy và Jame đứng trên lầu cao đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh bên dưới, không hề bỏ sót bất cứ chi tiết nào cả.
Nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh. Khóe môi Khánh Duy bất giác cong lên sau đó khiêu khích nhìn bạn mình rồi nói.
- Thấy người đẹp được người khác bảo vệ thì trong lòng cảm thấy thế nào?
Biểu cảm trên gương mặt của Phi Hùng không giống như những gì Khánh Duy đã tưởng tượng. Không hề giận dữ hay nhăn nhó khó coi, mà trái lại lại vô cùng thích thú.
Anh ta ngửa cổ uống một ngụm rượu sau đó thong thả nói.
- Sao là sao? Cậu muốn tôi phải tức giận xông tới nói chuyện phải trái với hai người họ ư?
Phi Hùng trả lời một cách dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Ấy nhưng mà, ẩn sâu trong vẻ ngoài bình tĩnh ấy lại là một sự khó chịu không hề nhẹ. Để ý kĩ một xíu sẽ nhìn thấy ánh mắt mang tia sát khí nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ôm ấp nhau dưới sảnh lớn.
Khánh Duy khẽ cười, sau đó uống một ngụm rượu rồi mau chóng rời đi.
Tên ngốc này đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, không lẽ Khánh Duy lại không nhìn ra sao?
Phi Hùng có thể qua mắt được nhiều người nhưng lại không thể che dấu được con mắt tinh tường của Khánh Duy đâu.
Quay trở lại với khung cảnh hỗn loạn dưới sảnh, Minh Hào vẫn một mực ôm chặt lấy Khánh Tường không buông. Dường như chỉ cần anh nới lỏng tay ra một chút thì người con gái này sẽ lập tức biến mất vậy.
Điều này khiến cho Khánh Tường hơi e ngại một chút. Cái ôm ấm áp như thế này trong tình huống hiện tại hình như là không thích hợp cho lắm.
Quá nhiều con mắt đang soi mói rồi thì thầm to nhỏ với nhau, nội dung chắc chắn lại xoay quanh một mình cô mà thôi.
Không nghĩ ngợi gì nữa, Khánh Tường lập tức vẫy vùng hòng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con sói Minh Hào. Nhưng mà càng vùng vẫy anh lại càng siết chặt cô hơn mà thôi.
Ngoại trừ việc siết chặt con mèo nhỏ này trong tay thì Minh Hào không hề có bất cứ hành động nào khác. Mãi cho tới khi Khánh Tường sắp tức giận tới nơi thì anh mới chịu nới lỏng tay ra một chút, nhưng mà không phải để cho Khánh Tường chạy thoát. Mà là nhanh chóng xoay người cô lại, để mặt đối mặt, mắt chạm mắt với nhau.
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự cưng chiều của Minh Hào chăm chú nhìn Khánh Tường mặc cho cô tránh né rất quyết liệt.
Và rồi.
Một nụ hôn mãnh liệt của Minh Hào mau chóng đặt lên đôi môi căng mọng của Khánh Tường một cách thoải mái. Mùi vị này, sự mềm mại này đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận, thật là nhớ muốn chết đi được.
Mãi tới khi Khánh Tường sắp hết thở nổi rồi. Minh Hào mới luyến tiếc thả cô ra. Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đang đỏ ửng lên vì ngượng, Minh Hào lại không kiềm lòng được mà trêu chọc cô một chút.
Nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, Minh Hào véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của Khánh Tường, nhìn cô đầy yêu chiều rồi nói.
- Từ bây giờ trở đi, bất cứ có chuyện gì xảy ra cũng không cho phép em rời xa anh một giây nào cả. Anh nhớ em đến phát điên rồi em có biết không?