Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-222
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Thử nghiệm sản phẩm.
Tuy trong lòng không muốn nhưng Khánh Tường cũng đành lòng nghe theo lời anh trai, cô thở dài một cái rồi buông bàn tay đang siết chặt eo của Khánh Duy ra sau đó lững thững đi lên lầu.
Hình bóng mềm mại của người con gái cứ thế nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi lên cầu thang. Dáng đi uyển chuyển và bóng lưng của Khánh Tường như muốn mê hoặc người nhìn từ phía sau vậy.
Chờ cho tới khi Khánh Tường khuất bóng sau cánh cửa thì Khánh Duy mới nhanh chóng bước ra ngoài. Nơi mà anh ta muốn tới là một căn nhà nhỏ ở phía sau ngôi biệt thự, dưới sự chỉ đạo của Khánh Duy thì nó đã được hoàn thành cách đây hai tháng, bao gồm các thiết bị chuyên dụng cũng đã được chuyển tới đây.
Tận dụng khoảng không rộng lớn trong khuôn viên, anh chàng đã cho xây một căn nhà để chuyên nghiên cứu và chế tạo thuốc và vũ khí điện tử. Và mục đích để làm gì thì chưa ai biết được.
Mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra, Khánh Duy khoan thai bước vào bên trong. Tiếng đi rất chắc chắn và mạnh mẽ, tạo ra âm thanh vang vọng cả một ngôi nhà.
- Anh tới rồi hả?
Minh Anh không biết đã tới từ khi nào nữa, cậu nhóc đang mặc một chiếc áo blue trắng, đeo mắt kính và có thêm một chiếc khẩu trang y tế che đi nửa khuôn mặt. Giọng nói cũng biến thành khàn khàn khó nghe bởi sự ngăn cách của chiếc khẩu trang.
Trên tay có cầm một ống nghiệm thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ ở phía trong. Minh Anh tỉ mỉ bóp nhẹ công tơ hút để hút lên một thứ dung dịch nào đó rồi bỏ nó vào ống nghiệm màu đỏ.
Dùng tay lắc lắc ống nghiệm cho hai thứ dung dịch hòa tan lại với nhau, ánh mắt tràn đầy tập trung quan sát phản ứng trong ống nghiệm.
- Thành công rồi! Sau bao nhiêu lần thất bại thì cuối cùng cũng ăn được quả ngọt.
Cậu nhóc vui mừng nhìn Khánh Duy, sau đó nhanh chóng chạy lại chiếc lồng đang giam giữ con chuột bạch đáng thương.
Mau chóng cầm con chuột lên để tiến hành thí nghiệm, Minh Anh một tay cầm lấy công tơ hút nhỏ từng giọt vào miệng con chuột, một tay bóp chặt nó lại để không chạy thoát.
Con chuột đáng thương không thể chống cự được, sau khi vài giọt thuốc được cho vào miệng, đột nhiên cơ thể của nó bắt đầu xuất hiện triệu chứng co giật liên hồi, miệng cũng bất ngờ trào ra thứ gì đó màu trắng trắng.
Chưa đầy năm giây sau liền lăn quay ra chết ngắc.
Toàn bộ quá trình thử nghiệm thuốc đều được Khánh Duy quan sát rất cẩn thận, sau khi nhìn thấy được kết quả khả quan, anh chàng vỗ vai tán thưởng Minh Anh, khóe môi cong lên thể hiện ý cười, anh nói.
- Giết người chỉ bằng một giọt thuốc? Giỏi lắm! Cố gắng cải tiến nó thêm một chút, tốt nhất là để nó ở dạng viên và vỏ bên ngoài phải cực kì dễ tan trong nước. Thời gian sắp tới có lẽ phải sử dụng chúng rồi.
Tuy trong lòng không muốn nhưng Khánh Tường cũng đành lòng nghe theo lời anh trai, cô thở dài một cái rồi buông bàn tay đang siết chặt eo của Khánh Duy ra sau đó lững thững đi lên lầu.
Hình bóng mềm mại của người con gái cứ thế nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi lên cầu thang. Dáng đi uyển chuyển và bóng lưng của Khánh Tường như muốn mê hoặc người nhìn từ phía sau vậy.
Chờ cho tới khi Khánh Tường khuất bóng sau cánh cửa thì Khánh Duy mới nhanh chóng bước ra ngoài. Nơi mà anh ta muốn tới là một căn nhà nhỏ ở phía sau ngôi biệt thự, dưới sự chỉ đạo của Khánh Duy thì nó đã được hoàn thành cách đây hai tháng, bao gồm các thiết bị chuyên dụng cũng đã được chuyển tới đây.
Tận dụng khoảng không rộng lớn trong khuôn viên, anh chàng đã cho xây một căn nhà để chuyên nghiên cứu và chế tạo thuốc và vũ khí điện tử. Và mục đích để làm gì thì chưa ai biết được.
Mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra, Khánh Duy khoan thai bước vào bên trong. Tiếng đi rất chắc chắn và mạnh mẽ, tạo ra âm thanh vang vọng cả một ngôi nhà.
- Anh tới rồi hả?
Minh Anh không biết đã tới từ khi nào nữa, cậu nhóc đang mặc một chiếc áo blue trắng, đeo mắt kính và có thêm một chiếc khẩu trang y tế che đi nửa khuôn mặt. Giọng nói cũng biến thành khàn khàn khó nghe bởi sự ngăn cách của chiếc khẩu trang.
Trên tay có cầm một ống nghiệm thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ ở phía trong. Minh Anh tỉ mỉ bóp nhẹ công tơ hút để hút lên một thứ dung dịch nào đó rồi bỏ nó vào ống nghiệm màu đỏ.
Dùng tay lắc lắc ống nghiệm cho hai thứ dung dịch hòa tan lại với nhau, ánh mắt tràn đầy tập trung quan sát phản ứng trong ống nghiệm.
- Thành công rồi! Sau bao nhiêu lần thất bại thì cuối cùng cũng ăn được quả ngọt.
Cậu nhóc vui mừng nhìn Khánh Duy, sau đó nhanh chóng chạy lại chiếc lồng đang giam giữ con chuột bạch đáng thương.
Mau chóng cầm con chuột lên để tiến hành thí nghiệm, Minh Anh một tay cầm lấy công tơ hút nhỏ từng giọt vào miệng con chuột, một tay bóp chặt nó lại để không chạy thoát.
Con chuột đáng thương không thể chống cự được, sau khi vài giọt thuốc được cho vào miệng, đột nhiên cơ thể của nó bắt đầu xuất hiện triệu chứng co giật liên hồi, miệng cũng bất ngờ trào ra thứ gì đó màu trắng trắng.
Chưa đầy năm giây sau liền lăn quay ra chết ngắc.
Toàn bộ quá trình thử nghiệm thuốc đều được Khánh Duy quan sát rất cẩn thận, sau khi nhìn thấy được kết quả khả quan, anh chàng vỗ vai tán thưởng Minh Anh, khóe môi cong lên thể hiện ý cười, anh nói.
- Giết người chỉ bằng một giọt thuốc? Giỏi lắm! Cố gắng cải tiến nó thêm một chút, tốt nhất là để nó ở dạng viên và vỏ bên ngoài phải cực kì dễ tan trong nước. Thời gian sắp tới có lẽ phải sử dụng chúng rồi.