Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo bảo yêu anh chưa-18.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Bảo Bối bị thất sủng
- Sao rồi? Bên đối tác đồng ý chứ?
Giọng nam trầm ấm vang lên trong căn phòng rộng lớn, anh ta vẫn cặm cụi kiểm tra sổ sách của công ty, ngoại từ tiếng ma sát của trang giấy thì hầu như căn phòng không hề có một âm thanh nào phát ra cả.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
- Dạ công ty bên đó báo là rất hài lòng với định hướng phát triển cũng như hợp đồng của chúng ta đưa ra, chắc không bao lâu nữa họ sẽ bắt tay hợp tác với chúng ta.
- Tốt! Nếu không còn gì nữa thì cậu có thể ra về.
- Vâng!
Chàng trai cung kính cúi người chào rồi tiến ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Sau khi chàng trai khép cánh cửa thì cũng là lúc người đàn ông dừng công việc. Anh ta tựa lưng vào lưng ghế dài, lấy trong ngăn kéo một điếu xì gà và bắt đầu châm lửa. Chẳng mấy chốc cả căn phòng đã ngập tràn mùi hương thoang thoảng của nó.
Rít một hơi dài rồi phả ra những làn khói mờ nhạt, anh ta mải mê ngắm nhìn mọi người đang vui vẻ nô đùa trên con phố. Ừ thì trời cũng đã tối rồi, nhìn dòng người tất tả qua lại, trong lòng anh ta bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ngày hôm sau, tại một căn nhà nhỏ.
[ Thức ăn anh để trên bàn, em ăn hết rồi uống thuốc, tuyệt đối không được bỏ bữa ]
Khánh Tường mắt nhắm mắt mở xem di động, vốn định coi giờ nhưng tin nhắn này lại đập vào mắt cô đầu tiên. Đặt di động về chỗ cũ, cô tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp.
Nhưng chẳng được bao lâu, Khánh Tường cứ mở mắt nhìn trần nhà đếm xem trên đó có bao nhiêu con thằn lằn, huhu cô muốn ngủ nhưng tại sao mắt cứ mở thao láo như thế này, tất cả đều do tin nhắn của Minh Hào mà ra.
Khánh Tường cảm thấy dạo này Minh Hào lạ lắm, sau trận ốm của cô anh có thường chủ động nhắn tin, đa số là nhắc nhở cô ăn uống đúng bữa, không bỏ bữa, không được coi thường sức khỏe của bản thân và phải ăn hết số thức ăn mà anh ấy làm. Và rồi từ khi có anh về sống chung, số lần vào bếp của Khánh Tường chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Riết rồi thân hình mảnh mai này sẽ biến thành bà cô mập ú mất thôi.
Nghĩ tới hình ảnh đó Khánh Tường thở dài thườn thượt, nhưng biết làm sao được bây giờ, ai bảo đồ ăn anh làm ngon quá nên bữa ăn nào cô cũng ăn tới khi no căng bụng thì mới thôi.
Đúng là cái miệng hại cái thân. Haizzzz
Dòng nước mát lạnh đang chảy dài trên thân hình mảnh mai của cô, nó cứ như một con rắn uốn éo trên làn da trắng mịn mãi không rời.
Tắm rửa xong xuôi Khánh Tường bước ra khỏi nhà, hôm nay cô lại đến tiệm chăm sóc thú cưng để làm việc. Vì không có ai ở nhà nên đành dẫn theo cục lông màu trắng này.
Bảo Bối ở nhà được Khánh Tường chăm sóc nên có da có thịt lắm, mập ú ù luôn. Nay dẫn Bảo Bối ra ngoài cô còn mặc cho bé chiếc áo xinh xắn nữa, nhìn rồi chỉ muốn ẵm về giấu đi thôi.
Đúng y như dự đoán, Bảo Bối vừa tới đã chiếm trọn trái tim của những chị đẹp rồi, nhưng bé lại không dễ gần người khác đâu nha, bé đẹp chứ bé không có dễ dãi à nghen. Bảo Bối chỉ sáp sáp lại với Khánh Tường mà thôi.
Bảo Bối không sủa khi người khác tới gần, cũng không gầm gừ mà chỉ đơn giản là bỏ đi chỗ khác, mỗi khi có một chị đẹp hoặc khách hàng nào tới gần và chạm vào bộ lông mềm mượt của bé là bé lập tức đứng dậy chạy lại chỗ Khánh Tường, dụi đầu vào chân cô làm nũng.
Khánh Tường rất chuyên tâm làm việc của mình, nhiều khi còn bỏ lơ bé nữa cơ, Bảo Bối khó chịu khi nhìn thấy Khánh Tường chăm sóc những chú cún khác mà lại bỏ rơi mình nên cắn vào ống quần của cô để gây sự chú ý.
Khánh Tường cúi xuống thì bắt gặp ánh mắt tròn xoe nũng nịu của Bảo Bối, ánh mắt chất chứa biết bao ưu phiền khi thấy mình bị thất sủng.
Khánh Tường! Xoa đầu bé đi, mặc kệ mấy con cún thằng cún khác, đừng quan tâm tụi nó. Quan tâm bé thôi. Nhaaaaa
Mỗi lần như vậy Khánh Tường đành cúi xuống vuốt vuốt vài cái để khỏi bị làm phiền, nhưng dần dần có vẻ như những cái vuốt ve ấy không thể nào xoa dịu tâm hồn yếu đuối khi bị thất sủng, bé muốn được Khánh Tường quan tâm nhiều hơn.
Số lần Bảo Bối cắn ống quần của Khánh Tường ngày càng nhiều, đến nỗi muốn rách luôn ý. Khánh Tường đen mặt nhìn xuống chân mình, cục lông nào đó vẫn ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn cô.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Khánh Tường chuyên tâm tỉa lông Su, chú chó thuộc giống poodle lần trước. Su ngoan ngoãn ngồi yên cho cô Tường tỉa lông, không loi nhoi như lần đầu nữa.
Còn về phần bạn nhỏ kia, chỉ biết ngồi rên ư ử ở một góc tiệm.
Này thì tâm hồn yếu đuối, này thì thất sủng, này thì đòi nựng. Rồi kết quả là bị xích ở góc tiệm cho mấy chị đẹp nựng, cho khách sờ soạng khắp người. Bảo Bối khó chịu ra mặt, cả khuôn mặt xị xuống, đôi mắt to tròn vừa rồi cũng híp lại lườm người khác, ánh mắt khó chịu ấy đang bắn về phía bé Su đang được Khánh Tường tỉa lông.
Thông qua biểu cảm trên gương mặt có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Bảo Bối.
Bố hờn cả thế giới.
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Bảo Bối bị thất sủng
- Sao rồi? Bên đối tác đồng ý chứ?
Giọng nam trầm ấm vang lên trong căn phòng rộng lớn, anh ta vẫn cặm cụi kiểm tra sổ sách của công ty, ngoại từ tiếng ma sát của trang giấy thì hầu như căn phòng không hề có một âm thanh nào phát ra cả.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
- Dạ công ty bên đó báo là rất hài lòng với định hướng phát triển cũng như hợp đồng của chúng ta đưa ra, chắc không bao lâu nữa họ sẽ bắt tay hợp tác với chúng ta.
- Tốt! Nếu không còn gì nữa thì cậu có thể ra về.
- Vâng!
Chàng trai cung kính cúi người chào rồi tiến ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Sau khi chàng trai khép cánh cửa thì cũng là lúc người đàn ông dừng công việc. Anh ta tựa lưng vào lưng ghế dài, lấy trong ngăn kéo một điếu xì gà và bắt đầu châm lửa. Chẳng mấy chốc cả căn phòng đã ngập tràn mùi hương thoang thoảng của nó.
Rít một hơi dài rồi phả ra những làn khói mờ nhạt, anh ta mải mê ngắm nhìn mọi người đang vui vẻ nô đùa trên con phố. Ừ thì trời cũng đã tối rồi, nhìn dòng người tất tả qua lại, trong lòng anh ta bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ngày hôm sau, tại một căn nhà nhỏ.
[ Thức ăn anh để trên bàn, em ăn hết rồi uống thuốc, tuyệt đối không được bỏ bữa ]
Khánh Tường mắt nhắm mắt mở xem di động, vốn định coi giờ nhưng tin nhắn này lại đập vào mắt cô đầu tiên. Đặt di động về chỗ cũ, cô tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp.
Nhưng chẳng được bao lâu, Khánh Tường cứ mở mắt nhìn trần nhà đếm xem trên đó có bao nhiêu con thằn lằn, huhu cô muốn ngủ nhưng tại sao mắt cứ mở thao láo như thế này, tất cả đều do tin nhắn của Minh Hào mà ra.
Khánh Tường cảm thấy dạo này Minh Hào lạ lắm, sau trận ốm của cô anh có thường chủ động nhắn tin, đa số là nhắc nhở cô ăn uống đúng bữa, không bỏ bữa, không được coi thường sức khỏe của bản thân và phải ăn hết số thức ăn mà anh ấy làm. Và rồi từ khi có anh về sống chung, số lần vào bếp của Khánh Tường chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Riết rồi thân hình mảnh mai này sẽ biến thành bà cô mập ú mất thôi.
Nghĩ tới hình ảnh đó Khánh Tường thở dài thườn thượt, nhưng biết làm sao được bây giờ, ai bảo đồ ăn anh làm ngon quá nên bữa ăn nào cô cũng ăn tới khi no căng bụng thì mới thôi.
Đúng là cái miệng hại cái thân. Haizzzz
Dòng nước mát lạnh đang chảy dài trên thân hình mảnh mai của cô, nó cứ như một con rắn uốn éo trên làn da trắng mịn mãi không rời.
Tắm rửa xong xuôi Khánh Tường bước ra khỏi nhà, hôm nay cô lại đến tiệm chăm sóc thú cưng để làm việc. Vì không có ai ở nhà nên đành dẫn theo cục lông màu trắng này.
Bảo Bối ở nhà được Khánh Tường chăm sóc nên có da có thịt lắm, mập ú ù luôn. Nay dẫn Bảo Bối ra ngoài cô còn mặc cho bé chiếc áo xinh xắn nữa, nhìn rồi chỉ muốn ẵm về giấu đi thôi.
Đúng y như dự đoán, Bảo Bối vừa tới đã chiếm trọn trái tim của những chị đẹp rồi, nhưng bé lại không dễ gần người khác đâu nha, bé đẹp chứ bé không có dễ dãi à nghen. Bảo Bối chỉ sáp sáp lại với Khánh Tường mà thôi.
Bảo Bối không sủa khi người khác tới gần, cũng không gầm gừ mà chỉ đơn giản là bỏ đi chỗ khác, mỗi khi có một chị đẹp hoặc khách hàng nào tới gần và chạm vào bộ lông mềm mượt của bé là bé lập tức đứng dậy chạy lại chỗ Khánh Tường, dụi đầu vào chân cô làm nũng.
Khánh Tường rất chuyên tâm làm việc của mình, nhiều khi còn bỏ lơ bé nữa cơ, Bảo Bối khó chịu khi nhìn thấy Khánh Tường chăm sóc những chú cún khác mà lại bỏ rơi mình nên cắn vào ống quần của cô để gây sự chú ý.
Khánh Tường cúi xuống thì bắt gặp ánh mắt tròn xoe nũng nịu của Bảo Bối, ánh mắt chất chứa biết bao ưu phiền khi thấy mình bị thất sủng.
Khánh Tường! Xoa đầu bé đi, mặc kệ mấy con cún thằng cún khác, đừng quan tâm tụi nó. Quan tâm bé thôi. Nhaaaaa
Mỗi lần như vậy Khánh Tường đành cúi xuống vuốt vuốt vài cái để khỏi bị làm phiền, nhưng dần dần có vẻ như những cái vuốt ve ấy không thể nào xoa dịu tâm hồn yếu đuối khi bị thất sủng, bé muốn được Khánh Tường quan tâm nhiều hơn.
Số lần Bảo Bối cắn ống quần của Khánh Tường ngày càng nhiều, đến nỗi muốn rách luôn ý. Khánh Tường đen mặt nhìn xuống chân mình, cục lông nào đó vẫn ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn cô.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Khánh Tường chuyên tâm tỉa lông Su, chú chó thuộc giống poodle lần trước. Su ngoan ngoãn ngồi yên cho cô Tường tỉa lông, không loi nhoi như lần đầu nữa.
Còn về phần bạn nhỏ kia, chỉ biết ngồi rên ư ử ở một góc tiệm.
Này thì tâm hồn yếu đuối, này thì thất sủng, này thì đòi nựng. Rồi kết quả là bị xích ở góc tiệm cho mấy chị đẹp nựng, cho khách sờ soạng khắp người. Bảo Bối khó chịu ra mặt, cả khuôn mặt xị xuống, đôi mắt to tròn vừa rồi cũng híp lại lườm người khác, ánh mắt khó chịu ấy đang bắn về phía bé Su đang được Khánh Tường tỉa lông.
Thông qua biểu cảm trên gương mặt có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Bảo Bối.
Bố hờn cả thế giới.