Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 73
CHƯƠNG 73
Các tòa nhà xung quanh đều đã được san thành bãi đất bằng phẳng, chỉ còn lại có đất và đống đổ nát.
Ở giữa đống đổ nát này chỉ còn lại có một căn nhà cũ hai tầng.
Trên cổng treo một tấm biển, trên đó viết năm chữ………Cô nhi viện Thần Hi.
Cửa lớn đóng chặt, một trận gió thổi qua làm bụi bay mù mịt, mang đến cảm giác hiu quạnh.
An Diệc Diệp đi tới gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa mới lặng lẽ được hé ra một chút.
Một gương mặt nhỏ nhắn thò ra.
Vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đứng ngoài cửa, đôi mắt kia lập tức sáng ngời!
“Chị Diệc Diệp !”
Cô bé vội vàng mở cửa ra, nhào về phía trước, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của An Diệc Diệp .
An Diệc Diệp bế cô bé lên, thấy phía sau cửa đã có thêm mấy cái khóa.
“Tiểu Đậu, ở đây bị sao vậy? Vì sao phải khóa cửa?”
“Là dì viện trưởng nói không thể để cho người xấu vào.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
Mảnh đất này trên danh nghĩa là của viện trưởng Trần. Khi An Diệc Diệp mới đến, ở đây còn không phải là cô nhi viện.
Ban đầu, viện trưởng Trần chỉ nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi lang thang, sau đó càng lúc càng nhiều người mới xin thành lập cô nhi viện tư nhân này.
Khoảng thời gian trước, nhà họ Tiêu muốn xây khu biệt thự cao cấp ở đây nên thu mua đất gần đó, chỉ có viện trưởng Trần là không chịu rời đi.
Tiêu Hàm Tuyên lại bảo người ta lặng lẽ trộm chứng nhận bất động sản và quyền sử dụng đất của cô nhi viện.
Khi An Diệc Diệp rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng Trần còn tự trách, lo lắng không biết những đứa trẻ mồ côi sẽ phải đi đâu.
Nhưng Tiêu Hàm Tuyên rõ ràng đã hứa với cô, chỉ cần cô thay Tiêu Nhĩ Giai ở lại nhà họ Khúc , ông ta sẽ không động tới cô nhi viện!
Tiểu Đậu ngây thơ ôm lấy cổ của An Diệc Diệp .
“Chị, bọn họ nói sau này em không thể ở lại đây nữa, chuyện này là thật sao?”
An Diệc Diệp giơ tay khẽ sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô bé.
“Sẽ không đâu, có chị ở đây rồi.”
Cô đi vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang dựa bàn làm việc, đeo kính lão, động tác thong thả nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Viện trưởng Trần.”
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn tới.
“Diệc Diệp à?”
“Mấy ngày hôm trước cháu đã đi đâu vậy? Sao không có chút tin tức nào thế? Dì còn tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi.”
Viện trưởng Trần đi tới, giơ tay kéo An Diệc Diệp lại.
“Cháu quen với một người bạn, mấy ngày nay đều ở trong nhà anh ấy.”
Viện trưởng nghe xong liền thở dài, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở cửa.
CHƯƠNG 73
Các tòa nhà xung quanh đều đã được san thành bãi đất bằng phẳng, chỉ còn lại có đất và đống đổ nát.
Ở giữa đống đổ nát này chỉ còn lại có một căn nhà cũ hai tầng.
Trên cổng treo một tấm biển, trên đó viết năm chữ………Cô nhi viện Thần Hi.
Cửa lớn đóng chặt, một trận gió thổi qua làm bụi bay mù mịt, mang đến cảm giác hiu quạnh.
An Diệc Diệp đi tới gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa mới lặng lẽ được hé ra một chút.
Một gương mặt nhỏ nhắn thò ra.
Vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đứng ngoài cửa, đôi mắt kia lập tức sáng ngời!
“Chị Diệc Diệp !”
Cô bé vội vàng mở cửa ra, nhào về phía trước, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của An Diệc Diệp .
An Diệc Diệp bế cô bé lên, thấy phía sau cửa đã có thêm mấy cái khóa.
“Tiểu Đậu, ở đây bị sao vậy? Vì sao phải khóa cửa?”
“Là dì viện trưởng nói không thể để cho người xấu vào.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
Mảnh đất này trên danh nghĩa là của viện trưởng Trần. Khi An Diệc Diệp mới đến, ở đây còn không phải là cô nhi viện.
Ban đầu, viện trưởng Trần chỉ nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi lang thang, sau đó càng lúc càng nhiều người mới xin thành lập cô nhi viện tư nhân này.
Khoảng thời gian trước, nhà họ Tiêu muốn xây khu biệt thự cao cấp ở đây nên thu mua đất gần đó, chỉ có viện trưởng Trần là không chịu rời đi.
Tiêu Hàm Tuyên lại bảo người ta lặng lẽ trộm chứng nhận bất động sản và quyền sử dụng đất của cô nhi viện.
Khi An Diệc Diệp rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng Trần còn tự trách, lo lắng không biết những đứa trẻ mồ côi sẽ phải đi đâu.
Nhưng Tiêu Hàm Tuyên rõ ràng đã hứa với cô, chỉ cần cô thay Tiêu Nhĩ Giai ở lại nhà họ Khúc , ông ta sẽ không động tới cô nhi viện!
Tiểu Đậu ngây thơ ôm lấy cổ của An Diệc Diệp .
“Chị, bọn họ nói sau này em không thể ở lại đây nữa, chuyện này là thật sao?”
An Diệc Diệp giơ tay khẽ sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô bé.
“Sẽ không đâu, có chị ở đây rồi.”
Cô đi vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang dựa bàn làm việc, đeo kính lão, động tác thong thả nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Viện trưởng Trần.”
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn tới.
“Diệc Diệp à?”
“Mấy ngày hôm trước cháu đã đi đâu vậy? Sao không có chút tin tức nào thế? Dì còn tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi.”
Viện trưởng Trần đi tới, giơ tay kéo An Diệc Diệp lại.
“Cháu quen với một người bạn, mấy ngày nay đều ở trong nhà anh ấy.”
Viện trưởng nghe xong liền thở dài, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở cửa.