Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 548
Máy theo dõi được trang bị quanh bãi đậu xe đã bị dừng sử dụng từ mấy năm trước, không hề quay được bất cứ hình ảnh nào.
Hơn nữa khu nhà xưởng bỏ hoang này không có một bóng người, bắt đầu từ đường phố, đến cả camera cũng không tìm được.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn Chiết Lam đứng bên cạnh.
“Sao các anh phát hiện ra Tiêu Nhĩ Giai ở nơi này?”
Chiết Lam nhíu mày nhớ lại.
“Có một cấp dưỡi phát hiện xe của Tiêu Nhĩ Giai rời khỏi nội thành, chúng ta lập tức cử người đuổi theo đến đây.”
“Trước đó bọn họ có từng nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai không?”
Chiết Lam hơi nâng tay, gọi mấy tên vệ sĩ bên cạnh lại, cẩn thận dò hỏi.
Một người nói: “Lúc chúng tôi đến đã hơi chậm trễ, từ đằng xa nhìn thấy có người ra khỏi xe, lập tức thông báo cho anh Khúc.”
“Anh Khúc ra lệnh ở lại đây chờ anh ấy đến, chúng tôi cũng không đi vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài, chặn hết tất cả cửa ra vào, mãi đến khi anh ấy đến.”
An Diệc Diệp nghe bọn họ nói, nhí mày: “Các anh chỉ nhìn thấy bóng người, cũng không nhìn thấy rõ người đó là Tiêu Nhĩ Giai sao?”
Mấy người nhìn nhau nói: “Đó là chiếc xe Tiêu Nhĩ Giai từng thuê mấy ngày trước, không sai được.”
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, nếu Tiêu Nhĩ Giai thật sự đã chết trước khi Khúc Chấn Sơ đến, như vậy lúc đó chắc chắn còn có người ở cùng cô ta.
Người kia rất có khả năng là hung thủ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, thật sự tìm được một vài dấu chân khác ở một góc, cũng không giống như là do Khúc Chấn Sơ để lại.
An Diệc Diệp ngồi xổm xuống đo lường, quay đầu nói: “Lúc các anh điều tra Tiêu Nhĩ Giai, Dư Nhã Thiểm ở đâu?”
“Hình như Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã xảy ra tranh chấp gì trước đó, đã tách ra, hiện tại Dư Nhã Thiểm đang ở khách sạn.”
“Lúc Khúc Chấn Sơ gặp chuyện, cô ta đang ở đâu?”
Chiết Lam hơi sửng sốt nói: “Cô An, cô nghi ngờ Dư Nhã Thiểm sao? Nhưng không phải cô ta và Tiêu Nhĩ Giai là người một phe sao?”
“Bất cứ hợp tác nào cũng có khả nãng sẽ tan vỡ vì lợi ích trước mắt, thiếu cô ta, cho dù chỉ là một chút nghi ngờ thì cũng cần phải biết rõ ràng.”
An Diệc Diệp đứng lên, nhìn xung quanh nói: “Anh đi tìm Dư Nhã Thiểm, đưa cô ta đến lâu đài cổ, tôi muốn hỏi thăm cô ta một vài chuyện.”
“Được.”
Chiết Lam gật đầu, lập tức dẫn người rời đi.
An Diệc Diệp ở lại, kiểm tra hiện trường lần nữa, lại không tìm được manh mối gì.
Bên phía Khúc Chấn Sơ đưa tin, có thể đến thăm hỏi.
An Diệc Diệp hít sâu, quyết định đi thăm Khúc Chấn Sơ trước.
Khi gặp lại Khúc Chấn Sơ, anh vẫn không hề thay áo tù, vẫn mặc áo sơ mi trắng và vest đen ngồi trên ghế.
Hơi dựa lưng ra sau, trông không giống phạm nhân trong trại tạm giam chút nào, ngược lại càng giống người mẫu trong tủ kính.
An Diệc Diệp cách cửa sổ nhìn người ngồi bên trong, lập tức có chút hoảng hốt.
Khúc Chấn Sơ vằ nhìn thấy An Diệc Diệp đứng bên ngoài, lập tức nhíu mày.
“Không phải bảo cô về sao?” Giọng điệu của anh vô cùng khó chịu, mang theo chút tức giận.
An Diệc Diệp lại bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tìm được hung thủ giúp anh.”
“Không cần cô!” Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói.
An Diệc Diệp hít thở sâu, nhìn anh không nói gì.
Khúc Chấn Sơ hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu hơi mềm đi.
“Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, cô về nhà họ Nguyễn, đừng nhúng tay vào nữa.”
An Diệc Diệp lại cứng đầu nói: “Tôi không đi đâu nữa, Khúc Chấn Sơ.”
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, đập mạnh tay lên bàn, phát ra tiếng vang lớn.
“Cô còn muốn làm cái gì? Không phải lúc trước tôi đã nói với cô ra sao? Tôi rất ghét cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Hơn nữa khu nhà xưởng bỏ hoang này không có một bóng người, bắt đầu từ đường phố, đến cả camera cũng không tìm được.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn Chiết Lam đứng bên cạnh.
“Sao các anh phát hiện ra Tiêu Nhĩ Giai ở nơi này?”
Chiết Lam nhíu mày nhớ lại.
“Có một cấp dưỡi phát hiện xe của Tiêu Nhĩ Giai rời khỏi nội thành, chúng ta lập tức cử người đuổi theo đến đây.”
“Trước đó bọn họ có từng nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai không?”
Chiết Lam hơi nâng tay, gọi mấy tên vệ sĩ bên cạnh lại, cẩn thận dò hỏi.
Một người nói: “Lúc chúng tôi đến đã hơi chậm trễ, từ đằng xa nhìn thấy có người ra khỏi xe, lập tức thông báo cho anh Khúc.”
“Anh Khúc ra lệnh ở lại đây chờ anh ấy đến, chúng tôi cũng không đi vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài, chặn hết tất cả cửa ra vào, mãi đến khi anh ấy đến.”
An Diệc Diệp nghe bọn họ nói, nhí mày: “Các anh chỉ nhìn thấy bóng người, cũng không nhìn thấy rõ người đó là Tiêu Nhĩ Giai sao?”
Mấy người nhìn nhau nói: “Đó là chiếc xe Tiêu Nhĩ Giai từng thuê mấy ngày trước, không sai được.”
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, nếu Tiêu Nhĩ Giai thật sự đã chết trước khi Khúc Chấn Sơ đến, như vậy lúc đó chắc chắn còn có người ở cùng cô ta.
Người kia rất có khả năng là hung thủ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, thật sự tìm được một vài dấu chân khác ở một góc, cũng không giống như là do Khúc Chấn Sơ để lại.
An Diệc Diệp ngồi xổm xuống đo lường, quay đầu nói: “Lúc các anh điều tra Tiêu Nhĩ Giai, Dư Nhã Thiểm ở đâu?”
“Hình như Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã xảy ra tranh chấp gì trước đó, đã tách ra, hiện tại Dư Nhã Thiểm đang ở khách sạn.”
“Lúc Khúc Chấn Sơ gặp chuyện, cô ta đang ở đâu?”
Chiết Lam hơi sửng sốt nói: “Cô An, cô nghi ngờ Dư Nhã Thiểm sao? Nhưng không phải cô ta và Tiêu Nhĩ Giai là người một phe sao?”
“Bất cứ hợp tác nào cũng có khả nãng sẽ tan vỡ vì lợi ích trước mắt, thiếu cô ta, cho dù chỉ là một chút nghi ngờ thì cũng cần phải biết rõ ràng.”
An Diệc Diệp đứng lên, nhìn xung quanh nói: “Anh đi tìm Dư Nhã Thiểm, đưa cô ta đến lâu đài cổ, tôi muốn hỏi thăm cô ta một vài chuyện.”
“Được.”
Chiết Lam gật đầu, lập tức dẫn người rời đi.
An Diệc Diệp ở lại, kiểm tra hiện trường lần nữa, lại không tìm được manh mối gì.
Bên phía Khúc Chấn Sơ đưa tin, có thể đến thăm hỏi.
An Diệc Diệp hít sâu, quyết định đi thăm Khúc Chấn Sơ trước.
Khi gặp lại Khúc Chấn Sơ, anh vẫn không hề thay áo tù, vẫn mặc áo sơ mi trắng và vest đen ngồi trên ghế.
Hơi dựa lưng ra sau, trông không giống phạm nhân trong trại tạm giam chút nào, ngược lại càng giống người mẫu trong tủ kính.
An Diệc Diệp cách cửa sổ nhìn người ngồi bên trong, lập tức có chút hoảng hốt.
Khúc Chấn Sơ vằ nhìn thấy An Diệc Diệp đứng bên ngoài, lập tức nhíu mày.
“Không phải bảo cô về sao?” Giọng điệu của anh vô cùng khó chịu, mang theo chút tức giận.
An Diệc Diệp lại bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tìm được hung thủ giúp anh.”
“Không cần cô!” Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói.
An Diệc Diệp hít thở sâu, nhìn anh không nói gì.
Khúc Chấn Sơ hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu hơi mềm đi.
“Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, cô về nhà họ Nguyễn, đừng nhúng tay vào nữa.”
An Diệc Diệp lại cứng đầu nói: “Tôi không đi đâu nữa, Khúc Chấn Sơ.”
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, đập mạnh tay lên bàn, phát ra tiếng vang lớn.
“Cô còn muốn làm cái gì? Không phải lúc trước tôi đã nói với cô ra sao? Tôi rất ghét cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.