Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 543
Chiết Lam cẩn thận nhìn anh, lo lắng sẽ chọc giận anh ngay lúc này.
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, hình như cô ta đã ý thức được chúng ta chắc chắn sẽ tìm cô ta, vội vàng trốn đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
Khúc Chấn Sơ xoay người, giọng điệu lạnh lẽo âm u.
“Sau khi tìm được cô ta, không cần báo cảnh sát, giao cho tôi, tôi tự xử lý việc này.”
Nghe được lời này, Chiết Lam chấn động, cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, lại thấy trong mắt anh đầy sát khí.
Ngay hôm sau, chuyện viện bảo tàng Duy Thê bị cháy đã truyền khắp kinh thành.
Sau khi An Diệc Diệp nghe được tin tức này, đọc hết toàn bộ các tin tức liên quan.
Mấy ngày nay, cô đã đến lâu đài cổ vài lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối không cho vào.
Chuyện buồn cười là lúc trước cô nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi lâu đài cổ, mà bây giờ lại phải tìm đủ mọi cách để quay về.
Cô suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức phát hiện ra manh mối.
Khúc Chấn Sơ lại đuổi cô đi vào lúc này rất có khả năng là vì bệnh tình của anh.
Bởi vì không muốn tổn thương cô, cho nên đuổi cô đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ làm như thế.
Tuy là cô đã đoán được suy nghĩ của Khúc Chấn Sơ, nhưng lại không thể nhìn thấy mắt anh.
Khó khăn lắm mới từ tin tức thời sự biết được Khúc Chấn Sơ đã ra khỏi lâu đài cổ, cô vội vàng đi ra ngoài, quyết định đứng bên ngoài lâu đài cổ chặn người.
Tài xế chở cô đến trước cửa lâu đài cổ, sau đó lập tức nhìn thấy xe của Khúc Chấn Sơ từ bên ngoài chạy về.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, trốn đi, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Khúc Chấn Sơ xuống xe, vừa trò chuyện với quản gia, vừa đi vào trong.
“Cậu chủ, nếu tìm được cô Tiêu thì phải xử lý như thế nào?”
Giọng của Khúc Chấn Sơ vừa trầm thấp lại bình tĩnh, mang theo khí thế như mưa gió sắp đến.
“Đưa cho cảnh sát thì quá hời cho cô ta rồi.”
Khúc Chấn Sơ đã rút được một bài học từ chuyện lần trước.
Có một vài người anh cần phải đích thân trừng phạt, bảo đảm không thể gây uy hiếp đến An Diệc Diệp mới được.
Quản gia lo lắng nhìn anh.
“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút, Tiêu Nhĩ Giai không đáng.”
Hiện tại cảm xúc của Khúc Chấn Sơ vốn đã không ổn định, thật sự giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Cố tình vào lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại còn chạy đến trước mặt anh kiếm chuyện, chẳng phải là đang tìm đường chết sao?
Quản gia lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãng được.
Khúc Chấn Sơ hơi khựng lại, cười mỉa nói: “Nếu cô ta đã muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn.”
An Diệc Diệp nghe hai người bọn họ nói chuyện, sợ hãi run rẩy.
Không lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự định…
Đang suy nghĩ, điện thoại Khúc Chấn Sơ lại vang lên.
Anh dừng trước cửa, lấy điện thoại ra xem thử, nghe máy.
Nghe một lúc, anh hơi nhếch khóe môi.
“Tìm được rồi? Tôi sẽ sang đó.”
Nói xong, anh cúp máy, xoay người đi ra ngoài.
Quản gia hoảng sợ mà đi theo sau.
“Cậu chủ, cậu muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân.
“Cúng tế cho viện bảo tàng của vợ tôi!”
“Bắt đầu từ ngày hôm qua, hình như cô ta đã ý thức được chúng ta chắc chắn sẽ tìm cô ta, vội vàng trốn đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
Khúc Chấn Sơ xoay người, giọng điệu lạnh lẽo âm u.
“Sau khi tìm được cô ta, không cần báo cảnh sát, giao cho tôi, tôi tự xử lý việc này.”
Nghe được lời này, Chiết Lam chấn động, cẩn thận nhìn Khúc Chấn Sơ, lại thấy trong mắt anh đầy sát khí.
Ngay hôm sau, chuyện viện bảo tàng Duy Thê bị cháy đã truyền khắp kinh thành.
Sau khi An Diệc Diệp nghe được tin tức này, đọc hết toàn bộ các tin tức liên quan.
Mấy ngày nay, cô đã đến lâu đài cổ vài lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối không cho vào.
Chuyện buồn cười là lúc trước cô nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi lâu đài cổ, mà bây giờ lại phải tìm đủ mọi cách để quay về.
Cô suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức phát hiện ra manh mối.
Khúc Chấn Sơ lại đuổi cô đi vào lúc này rất có khả năng là vì bệnh tình của anh.
Bởi vì không muốn tổn thương cô, cho nên đuổi cô đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ làm như thế.
Tuy là cô đã đoán được suy nghĩ của Khúc Chấn Sơ, nhưng lại không thể nhìn thấy mắt anh.
Khó khăn lắm mới từ tin tức thời sự biết được Khúc Chấn Sơ đã ra khỏi lâu đài cổ, cô vội vàng đi ra ngoài, quyết định đứng bên ngoài lâu đài cổ chặn người.
Tài xế chở cô đến trước cửa lâu đài cổ, sau đó lập tức nhìn thấy xe của Khúc Chấn Sơ từ bên ngoài chạy về.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, trốn đi, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Khúc Chấn Sơ xuống xe, vừa trò chuyện với quản gia, vừa đi vào trong.
“Cậu chủ, nếu tìm được cô Tiêu thì phải xử lý như thế nào?”
Giọng của Khúc Chấn Sơ vừa trầm thấp lại bình tĩnh, mang theo khí thế như mưa gió sắp đến.
“Đưa cho cảnh sát thì quá hời cho cô ta rồi.”
Khúc Chấn Sơ đã rút được một bài học từ chuyện lần trước.
Có một vài người anh cần phải đích thân trừng phạt, bảo đảm không thể gây uy hiếp đến An Diệc Diệp mới được.
Quản gia lo lắng nhìn anh.
“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút, Tiêu Nhĩ Giai không đáng.”
Hiện tại cảm xúc của Khúc Chấn Sơ vốn đã không ổn định, thật sự giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Cố tình vào lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại còn chạy đến trước mặt anh kiếm chuyện, chẳng phải là đang tìm đường chết sao?
Quản gia lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãng được.
Khúc Chấn Sơ hơi khựng lại, cười mỉa nói: “Nếu cô ta đã muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn.”
An Diệc Diệp nghe hai người bọn họ nói chuyện, sợ hãi run rẩy.
Không lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự định…
Đang suy nghĩ, điện thoại Khúc Chấn Sơ lại vang lên.
Anh dừng trước cửa, lấy điện thoại ra xem thử, nghe máy.
Nghe một lúc, anh hơi nhếch khóe môi.
“Tìm được rồi? Tôi sẽ sang đó.”
Nói xong, anh cúp máy, xoay người đi ra ngoài.
Quản gia hoảng sợ mà đi theo sau.
“Cậu chủ, cậu muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân.
“Cúng tế cho viện bảo tàng của vợ tôi!”