Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 534
Dứt lời, cô vội dùng hai tay ôm lấy anh, ôm chặt Khúc Chấn Sơ vào trong ngực, muốn hóa giải cơn thịnh nộ đang quay cuồng trên người anh.
Thấy thế, Tiêu Nhĩ Giai vội đứng lên, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.
Bị An Diệc Diệp ngăn lại, Khúc Chấn Sơ dừng bước, hai tay ôm lấy cô thật chặt.
Sức của anh rất lớn, khiến An Diệc Diệp đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nhất quyết không buông anh ra.
“Sau này, tôi sẽ không để em rời khỏi lâu đài cổ nữa.”
Âm thanh mang theo sự hoảng sợ, An Diệc Diệp biết, anh nói được nhất định sẽ làm được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hôm nay lại có tác dụng ngược, khiến bệnh của Khúc Chấn Sơ càng thêm nghiêm trọng.
Tất cả mọi cố gắng trước đó đều phí công vô ích.
Cô kéo chặt Khúc Chấn Sơ, với ý định vãn hồi.
“Không được, Khúc Chấn Sơ, em luôn phải ra ngoài, anh không thể nhốt em cả đời ở lâu đài cổ được.”
“Tôi có thể.” Khúc Chấn Sơ dứt khoát nói.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng cảm thấy tinh thần rất suy sụp.
Lại có thể vì chút sai lầm nhỏ như thế, mà cố gắng thời gian dài như vậy trước kia đều đổ sông đổ biển hết.
Cô không kìm được nói: “Khúc Chấn Sơ, anh có thể thử khống chế tâm trạng của mình một chút hay không?”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
An Diệc Diệp nhân tiện muốn thoát khỏi vòng ngực của anh.
Nhưng cô vừa động, bàn tay Khúc Chấn Sơ đã lại giữ chặt eo cô, bàn tay còn lại sờ lên gương mặt cô, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
“Tôi đã khống chế tâm trạng của mình rồi, em biết hiện tôi muốn làm điều gì nhất không?”
Giọng điệu của anh khiến An Diệc Diệp giật nảy mình, căng thẳng nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ nghiến chặt răng, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
“Tôi muốn khóa em lại, đặt ở bên cạnh tôi.”
“Tôi muốn hôn khắp người em, để trên người em chỉ lưu lại hương vị của tôi.”
“Có trời mới biết, tôi muốn làm như vậy cỡ nào.”
An Diệc Diệp bị lời của anh dọa mở to hai mắt nhìn, thoáng lui về phía sau một bước.
Nhưng chính một bước tưởng chừng vô nghĩa này lại dường như ngay lập tức đốt lên ngọn lửa trong lòng Khúc Chấn Sơ.
Hai tay anh lập tức dùng sức, cúi người về phía trước, trực tiếp bịt kín bờ môi An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ điên cuồng hôn cô, nhưng nụ hôn này lại giống cướp đoạt hơn.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, cuốn sạch từng ngóc ngách trong miệng cô.
Giống như lời anh vừa nói, anh muốn lưu lại trên người An Diệc Diệp dấu ấn thuộc về anh, mùi vị của anh, tất cả anh.
Nhưng mà sức của Khúc Chấn Sơ quá lớn, An Diệc Diệp cảm giác đầu lưỡi của mình bị anh cắn hơi đau, ngay cả bờ môi cũng bị rách rồi.
Khúc Chấn Sơ lại không hề dao động, anh ôm An Diệc Diệp ra phía sau đặt lên nắp capo xe, khiến cô không thể động đậy.
Bờ môi An Diệc Diệp không ngừng bị gặm cắn, máu tươi từ trong vết thương thật nhỏ chảy ra.
Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hương vị tanh tanh…
Nhưng lại khiến Khúc Chấn Sơ càng hôn càng cuồng nhiệt.
An Diệc Diệp không ngừng tránh về phía sau, cảm giác ngay cả đầu lưỡi cũng sắp bị anh cắn nát rồi.
Lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Chấn Sơ mới buông An Diệc Diệp ra, rồi lại bắt đầu hôn cổ và bả vai cô.
Nụ hôn dùng sức quá mạnh khiến trên da xuất hiện vết xanh tím, đồng thời truyền đến những cơn đau nhói rất nhỏ.
Nhưng An Diệc Diệp căn bản không cách nào cự tuyệt, cô thậm chí cảm giác nụ hôn của Khúc Chấn Sơ đang dần dần hướng xuống phía dưới, cứ tiến về phía trước không hề nghịch chuyển.
Cô bị dọa sắc mặt trắng bệch, cố gắng giằng co.
“Khúc Chấn Sơ! Đừng như vậy! Thả em ra!”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ hoàn toàn đắm chìm trong xúc động, không hề nghe thấy âm thanh của cô, không ngừng gặm cắn làn da trên người cô.
Nơi này là bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M. I.
Dù bây giờ đang trong giờ làm việc, hiếm khi có người xuất hiện, nhưng vẫn khiến An Diệc Diệp hoảng sợ.
“Khúc Chấn Sơ, Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy… bình tĩnh một chút…”
La hét một lúc, dường như cuối cùng Khúc Chấn Sơ đã nghe thấy âm thanh của cô.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt ẩn giấu vẻ điên cuồng.
Anh khẽ cong eo, trực tiếp ôm An Diệc Diệp lên, đi vào trong xe của anh bên cạnh.
Anh đóng cửa lại ầm một tiếng, rồi quay người đè lên người An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp bị dọa vội co về phía sau, cả người cuộn tròn lại, trốn ở trong góc.
Nhưng lại nhanh chóng bị Khúc Chấn Sơ kéo ra ngoài.
Chiều hôm đó, Chiết Lam đã đợi rất lâu.
Lúc đầu Khúc Chấn Sơ chỉ là đi xuống tầng đón người, nhưng một đi không trở lại.
Dù gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng không có ai nghe máy, Chiết Lam đành coi như không có gì.
Mãi cho đến đêm khuya, cuối cùng xe của Khúc Chấn Sơ mới rời khỏi bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M, rồi đi về phía lâu đài cổ ở vùng ngoại thành.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hết sức khó coi, trong mắt tràn đầy hối hận và đau khổ.
Từ trong kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy lúc này ở băng ghế phía sau có một người đang nằm.
Quần áo trên người cô đã bị xé rách, cả người trên dưới không có chỗ da nào còn nguyên vẹn, tất cả đều in dấu hôn xanh tím.
Bờ môi lưu lại dấu vết bị anh cắn rách, dù đã cầm máu, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
An Diệc Diệp nhắm mắt lại, sớm đã ngủ mê man rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt, đủ để nhìn ra vừa nãy cô đã đau khổ cỡ nào.
Trên người cô chỉ phủ một chiếc áo khoác của Khúc Chấn Sơ, dù có đang nằm mơ cũng co tròn lại như một con mèo nhỏ.
Đây là biểu hiện cảm thấy hết sức không an toàn.
Thấy cảnh này, trong lòng Khúc Chấn Sơ lại vô cùng đau đớn.
Giống như một cái kim thép rất to đâm thẳng vào trong lòng, không sờ tới cũng không nhổ ra được, đau đến mức mắt anh căng ra, cay xè.
Anh vẫn không khống chế được hành vi của mình.
Người tổn thương An Diệc Diệp nhiều nhất, không phải ai khác, mà chính là anh.
Bác sĩ nói đúng, nếu An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh anh, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương…
Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ rời đi, trái tim Khúc Chấn Sơ sẽ đau đến không thể thở nổi.
Anh sao có thể mất đi người phụ nữ này…
Cô ấy là tất cả những gì anh có.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trong lâu đài cổ, Khúc Chấn Sơ cẩn thận xuống xe, mở ghế sau của xe ra.
Anh cúi người, nhìn chăm chú người đã ngủ say, trong ánh mắt xen lẫn không cam lòng, đau khổ và hối hận.
Lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới thận trọng bế cô lên.
Động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dường như đang đối đãi với một khối thủy tinh sắp vỡ vụn, lo An Diệc Diệp sẽ bị đánh thức.
Vừa ôm An Diệc Diệp tiến vào lâu đài cổ, quản gia đã tiến lên đón.
Đang định nói chuyện, đã bị ánh mắt Khúc Chấn Sơ ngăn lại.
Vừa nhìn về phía ngực anh, ông ta lập tức giật nảy mình.
Buổi trưa, không phải An Diệc Diệp đi đưa đồ sao? Sao giờ lại biến thành dạng này?
Trước đó bọn họ còn dang thảo luận, bệnh tình Khúc Chấn Sơ sẽ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng nhìn trạng thái bây giờ của anh…
Sao lại chuyển biến xấu rồi?
Khúc Chấn Sơ không nói gì, mà ôm An Diệc Diệp đi về phía trước, cẩn thận đặt cô lên giường.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh mới nói với quản gia: “Gọi một bác sĩ nữ tới, chuẩn bị thuốc tiêu máu ứ đọng.”
Quản gia kinh hồn bạt vía nghe dặn dò của anh, dè dặt nói: “Cậu chủ, cô chủ, cô ấy làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ quay đầu liếc nhìn quản gia, đau lòng và tuyệt vọng trong ánh mắt lập tức khiến người ta kinh ngạc.
Anh há to miệng, âm thanh như mắc ở cổ họng, mang theo nghẹn ngào.
“Là do tôi.”
“Chính tôi đã tổn thương cô ấy.”
Thấy thế, Tiêu Nhĩ Giai vội đứng lên, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.
Bị An Diệc Diệp ngăn lại, Khúc Chấn Sơ dừng bước, hai tay ôm lấy cô thật chặt.
Sức của anh rất lớn, khiến An Diệc Diệp đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nhất quyết không buông anh ra.
“Sau này, tôi sẽ không để em rời khỏi lâu đài cổ nữa.”
Âm thanh mang theo sự hoảng sợ, An Diệc Diệp biết, anh nói được nhất định sẽ làm được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hôm nay lại có tác dụng ngược, khiến bệnh của Khúc Chấn Sơ càng thêm nghiêm trọng.
Tất cả mọi cố gắng trước đó đều phí công vô ích.
Cô kéo chặt Khúc Chấn Sơ, với ý định vãn hồi.
“Không được, Khúc Chấn Sơ, em luôn phải ra ngoài, anh không thể nhốt em cả đời ở lâu đài cổ được.”
“Tôi có thể.” Khúc Chấn Sơ dứt khoát nói.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng cảm thấy tinh thần rất suy sụp.
Lại có thể vì chút sai lầm nhỏ như thế, mà cố gắng thời gian dài như vậy trước kia đều đổ sông đổ biển hết.
Cô không kìm được nói: “Khúc Chấn Sơ, anh có thể thử khống chế tâm trạng của mình một chút hay không?”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
An Diệc Diệp nhân tiện muốn thoát khỏi vòng ngực của anh.
Nhưng cô vừa động, bàn tay Khúc Chấn Sơ đã lại giữ chặt eo cô, bàn tay còn lại sờ lên gương mặt cô, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
“Tôi đã khống chế tâm trạng của mình rồi, em biết hiện tôi muốn làm điều gì nhất không?”
Giọng điệu của anh khiến An Diệc Diệp giật nảy mình, căng thẳng nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ nghiến chặt răng, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
“Tôi muốn khóa em lại, đặt ở bên cạnh tôi.”
“Tôi muốn hôn khắp người em, để trên người em chỉ lưu lại hương vị của tôi.”
“Có trời mới biết, tôi muốn làm như vậy cỡ nào.”
An Diệc Diệp bị lời của anh dọa mở to hai mắt nhìn, thoáng lui về phía sau một bước.
Nhưng chính một bước tưởng chừng vô nghĩa này lại dường như ngay lập tức đốt lên ngọn lửa trong lòng Khúc Chấn Sơ.
Hai tay anh lập tức dùng sức, cúi người về phía trước, trực tiếp bịt kín bờ môi An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ điên cuồng hôn cô, nhưng nụ hôn này lại giống cướp đoạt hơn.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, cuốn sạch từng ngóc ngách trong miệng cô.
Giống như lời anh vừa nói, anh muốn lưu lại trên người An Diệc Diệp dấu ấn thuộc về anh, mùi vị của anh, tất cả anh.
Nhưng mà sức của Khúc Chấn Sơ quá lớn, An Diệc Diệp cảm giác đầu lưỡi của mình bị anh cắn hơi đau, ngay cả bờ môi cũng bị rách rồi.
Khúc Chấn Sơ lại không hề dao động, anh ôm An Diệc Diệp ra phía sau đặt lên nắp capo xe, khiến cô không thể động đậy.
Bờ môi An Diệc Diệp không ngừng bị gặm cắn, máu tươi từ trong vết thương thật nhỏ chảy ra.
Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hương vị tanh tanh…
Nhưng lại khiến Khúc Chấn Sơ càng hôn càng cuồng nhiệt.
An Diệc Diệp không ngừng tránh về phía sau, cảm giác ngay cả đầu lưỡi cũng sắp bị anh cắn nát rồi.
Lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Chấn Sơ mới buông An Diệc Diệp ra, rồi lại bắt đầu hôn cổ và bả vai cô.
Nụ hôn dùng sức quá mạnh khiến trên da xuất hiện vết xanh tím, đồng thời truyền đến những cơn đau nhói rất nhỏ.
Nhưng An Diệc Diệp căn bản không cách nào cự tuyệt, cô thậm chí cảm giác nụ hôn của Khúc Chấn Sơ đang dần dần hướng xuống phía dưới, cứ tiến về phía trước không hề nghịch chuyển.
Cô bị dọa sắc mặt trắng bệch, cố gắng giằng co.
“Khúc Chấn Sơ! Đừng như vậy! Thả em ra!”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ hoàn toàn đắm chìm trong xúc động, không hề nghe thấy âm thanh của cô, không ngừng gặm cắn làn da trên người cô.
Nơi này là bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M. I.
Dù bây giờ đang trong giờ làm việc, hiếm khi có người xuất hiện, nhưng vẫn khiến An Diệc Diệp hoảng sợ.
“Khúc Chấn Sơ, Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy… bình tĩnh một chút…”
La hét một lúc, dường như cuối cùng Khúc Chấn Sơ đã nghe thấy âm thanh của cô.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt ẩn giấu vẻ điên cuồng.
Anh khẽ cong eo, trực tiếp ôm An Diệc Diệp lên, đi vào trong xe của anh bên cạnh.
Anh đóng cửa lại ầm một tiếng, rồi quay người đè lên người An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp bị dọa vội co về phía sau, cả người cuộn tròn lại, trốn ở trong góc.
Nhưng lại nhanh chóng bị Khúc Chấn Sơ kéo ra ngoài.
Chiều hôm đó, Chiết Lam đã đợi rất lâu.
Lúc đầu Khúc Chấn Sơ chỉ là đi xuống tầng đón người, nhưng một đi không trở lại.
Dù gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng không có ai nghe máy, Chiết Lam đành coi như không có gì.
Mãi cho đến đêm khuya, cuối cùng xe của Khúc Chấn Sơ mới rời khỏi bãi đỗ xe ngầm tập đoàn M, rồi đi về phía lâu đài cổ ở vùng ngoại thành.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hết sức khó coi, trong mắt tràn đầy hối hận và đau khổ.
Từ trong kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy lúc này ở băng ghế phía sau có một người đang nằm.
Quần áo trên người cô đã bị xé rách, cả người trên dưới không có chỗ da nào còn nguyên vẹn, tất cả đều in dấu hôn xanh tím.
Bờ môi lưu lại dấu vết bị anh cắn rách, dù đã cầm máu, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
An Diệc Diệp nhắm mắt lại, sớm đã ngủ mê man rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt, đủ để nhìn ra vừa nãy cô đã đau khổ cỡ nào.
Trên người cô chỉ phủ một chiếc áo khoác của Khúc Chấn Sơ, dù có đang nằm mơ cũng co tròn lại như một con mèo nhỏ.
Đây là biểu hiện cảm thấy hết sức không an toàn.
Thấy cảnh này, trong lòng Khúc Chấn Sơ lại vô cùng đau đớn.
Giống như một cái kim thép rất to đâm thẳng vào trong lòng, không sờ tới cũng không nhổ ra được, đau đến mức mắt anh căng ra, cay xè.
Anh vẫn không khống chế được hành vi của mình.
Người tổn thương An Diệc Diệp nhiều nhất, không phải ai khác, mà chính là anh.
Bác sĩ nói đúng, nếu An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh anh, cô chắc chắn sẽ bị tổn thương…
Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ rời đi, trái tim Khúc Chấn Sơ sẽ đau đến không thể thở nổi.
Anh sao có thể mất đi người phụ nữ này…
Cô ấy là tất cả những gì anh có.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trong lâu đài cổ, Khúc Chấn Sơ cẩn thận xuống xe, mở ghế sau của xe ra.
Anh cúi người, nhìn chăm chú người đã ngủ say, trong ánh mắt xen lẫn không cam lòng, đau khổ và hối hận.
Lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ mới thận trọng bế cô lên.
Động tác của anh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dường như đang đối đãi với một khối thủy tinh sắp vỡ vụn, lo An Diệc Diệp sẽ bị đánh thức.
Vừa ôm An Diệc Diệp tiến vào lâu đài cổ, quản gia đã tiến lên đón.
Đang định nói chuyện, đã bị ánh mắt Khúc Chấn Sơ ngăn lại.
Vừa nhìn về phía ngực anh, ông ta lập tức giật nảy mình.
Buổi trưa, không phải An Diệc Diệp đi đưa đồ sao? Sao giờ lại biến thành dạng này?
Trước đó bọn họ còn dang thảo luận, bệnh tình Khúc Chấn Sơ sẽ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng nhìn trạng thái bây giờ của anh…
Sao lại chuyển biến xấu rồi?
Khúc Chấn Sơ không nói gì, mà ôm An Diệc Diệp đi về phía trước, cẩn thận đặt cô lên giường.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh mới nói với quản gia: “Gọi một bác sĩ nữ tới, chuẩn bị thuốc tiêu máu ứ đọng.”
Quản gia kinh hồn bạt vía nghe dặn dò của anh, dè dặt nói: “Cậu chủ, cô chủ, cô ấy làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ quay đầu liếc nhìn quản gia, đau lòng và tuyệt vọng trong ánh mắt lập tức khiến người ta kinh ngạc.
Anh há to miệng, âm thanh như mắc ở cổ họng, mang theo nghẹn ngào.
“Là do tôi.”
“Chính tôi đã tổn thương cô ấy.”