Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 525
Nguyễn Lê cười khẩu: “Cậu đang nhắc đến đám cưới của mình với Tiêu Nhĩ Giai à? Cậu đừng quên, trên pháp luật, cậu đã là một người đàn ông đã có vợ.”
“Hơn nữa, vợ của cậu không phải là An Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy những lời này thì siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén.
“Tôi chỉ thừa nhận một mình cô ấy là bà Khúc.”
“Được thôi, câu đã được Diệc Diệp đồng ý chưa?” Bà Nguyễn tiếp tục nói: “Hơn nữa, con bé có biết bệnh của cậu không?”
Khúc Chấn Sơ nheo đôi mắt đầu uy hiếp lại.
“Bà điều tra tôi.”
“Tôi muốn điều tra ai mà chả được.” Bà Nguyễn cười nhạt như thể mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Cậu hẳn cũng biết rằng, với tình hình của cậu hiện tại, nếu Diệc Diệp còn ở lại bên cạnh cậu thì sẽ chỉ rước nguy hiểm vào mình mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, một đường gân xanh nổi lên trên trán.
“Bà đang uy hiếp tôi!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Bà Nguyễn chậm rãi nói: “Cậu cho rằng, cậu hiện tại có thể đối đầu với nhà họ Nguyễn sao? Cuối cùng, cậu sẽ lãnh hậu quả trắng tay mà thôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không để cô ấy đi.” Khúc Chấn Sơ kiên định nói.
Khí thế trong mắt anh khiến người ta phải kinh sợ.
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
An Hồng Ngọc thấy Khúc Chấn Sơ đã hoàn toàn bị chọc giận liền đưa tay kéo bà Nguyễn lại.
“A Lê.”
Bà Nguyễn quay đầu lại, nén giận nhìn anh ta.
An Hồng Ngọc trấn an bà ta rồi tiến lên nở một nụ cười hữu hảo với Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ, điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau, đều muốn tốt cho Diệc Diệp nên tôi hiểu được tình cảm của anh dành cho cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ nhìn người thừa kế tiền nhiệm của nhà họ Nguyễn.
Rất lâu trước kia, anh cũng có nghe qua tên của An Hồng Ngọc.
Tuy rằng nhà họ An xuất thân là quân đội, hầu như ai cũng đều nhập ngũ.
An Hồng Ngọc đang đứng trước mặt anh là một người có khí chất nho nhã, nhìn qua tuyệt không giống người đã từng đi lính mà giống một người chuyên sách đèn hơn.
Nhưng Khúc Chấn Sơ biết, người đàn ông đứng đối diện với anh từng bộc lộ tài năng của mình trong giới làm ăn khi còn được xem là người thừa kế nhà họ An.
Thủ đoạn cũng không ôn hòa như cái cách mà anh ta thể hiện ra ngoài.
Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng anh ta: “Nếu biết, các người đã không lặng lẽ đưa cô ấy đi.”
“Xin lỗi, Lê không có thương lượng trước với tôi chuyện này.”
Bà Nguyễn nghe đến đó, đang định lên tiếng thì bị An Hồng Ngọc kéo lại.
Ông ta trực tiếp nói với Khúc Chấn Sơ: “Nếu cậu có thể cam đoan sẽ không tổn thương An Diệc Diệp thì chúng tôi có thể đồng ý để cô ấy ở lại đây.”
“An Hồng Ngọc!” Bà Nguyễn không thể tin được hét lên.
Nhưng An Hồng Ngọc nhưng không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của mình.
“Cậu có đồng ý không?”
Khúc Chấn Sơ đang định đáp trả thì nhớ ra tình hình hiện tại của mình.
Anh trầm ngâm một lát rồi kiên định nói: “Dù tôi bị thương thì cũng sẽ không để cho cô ấy chịu tổn thương.”
“Được.”
An Hồng Ngọc gật đầu, kéo Nguyễn Lê rời đi.
Nguyễn Lê cau mày, bất mãn vì bị anh ta kéo lên xe.
“Diệc Diệp ở lại sẽ chỉ càng khiến con bé chịu nguy hiểm mà thôi!”
“Ít nhất Khúc Chấn Sơ cũng đối xử tốt với con bé.”
An Hồng Ngọc quay mặt bà ta lại và nghiêm túc nói: “Ít nhất thì nó cũng an toàn hơn những mối nguy hiểm tiềm tàng khác.”
Nguyễn Lê ngẩn ra, rốt cục cũng gật đầu.
“Nếu Khúc Chấn Sơ dám làm hại con bé dù chỉ một chút thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”
An Hồng Ngọc khẽ hôn lên trán bà ta một cái.
“Tôi cũng vậy.”
An Diệc Diệp ngồi trong phòng đọc sách, lo lắng về tình hình dưới lầu.
“Bọn họ đi chưa?”
Cô bếp lo lắng đứng bên cạnh.
“Cô chủ, ông chủ sẽ xử lý ổn thỏa mà, sẽ không sao đâu.”
An Diệc Diệp gật đầu, nhưng vẫn không kìm chế được mà đi tới bên cửa sổ.
Người dưới lầu đã rời đi hết rồi.
Nhưng cô vẫn có chút tò mò, tại sao bà Nguyễn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng đọc sách đã bị đẩy ra.
An Diệc Diệp quay lại thì thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa.
“Thế nào rồi?”
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên, trấn a: “Bọn họ đồng ý để em ở lại.”
“Đơn giản như vậy?” An Diệc Diệp có chút hoài nghi: “Không đưa ra điều kiện gì sao?”
Khúc Chấn Sơ lắc lắc đầu: “Không có. Mấy ngày nay cô cứ ở trong lâu đài cổ, tôi sợ họ sẽ còn đến tìm cô nữa.”
“Được.”
Khúc Chấn Sơ ôm chặt chặt cô, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.
“Tôi sẽ không để họ đưa em đi.”
Mấy ngày kế tiếp, An Diệc Diệp vẫn luôn quanh quẩn trong lâu đài cổ.
Nàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Mấy ngày nay bất luận là Mai Ấn Cầm hay người nhà họ Nguyễn, đều không xuất hiện.
“Bọn họ không tới nữa à?”
Quản gia đứng ở một bên gật đầu.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy sự xuất hiện của cô An trong lâu đài cổ, cảm giác này cứ như được quay về lúc trước vậy.
Ông ta không thể che giấu được nụ cười mãn nguyện trên mặt.
“Đúng vậy, cô An cứ yên tâm mà ở lại lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp nhíu mày, cho tới hôm nay, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì của nhà họ Nguyễn.
“Bà Nguyễn nghĩ gì vậy nhỉ?”
Cô cảm ơn bà Nguyễn đã cứu và giúp đỡ cô rất nhiều nhưng cô không thể chấp nhận được việc bà Nguyễn muốn cưỡng ép đưa cô đi.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.
Quản gia đứng sau cô đột nhiên biến sắc, vội vàng đi lên phía trước.
“Cô An cứ ở trong lâu đài cổ đợi ông chủ về là được.”
Những lời này càng khiến An Diệc Diệp phải nhíu mày.
“Nhưng đã mấy ngày rồi tôi không được ra ngoài, bà Nguyễn đã đồng ý để tôi ở lại đây thì chắc là sẽ không đưa tôi đi nữa đâu.
Quản gia kiên trì nói: “Nhưng mà…’
“Hơn nữa, vợ của cậu không phải là An Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy những lời này thì siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén.
“Tôi chỉ thừa nhận một mình cô ấy là bà Khúc.”
“Được thôi, câu đã được Diệc Diệp đồng ý chưa?” Bà Nguyễn tiếp tục nói: “Hơn nữa, con bé có biết bệnh của cậu không?”
Khúc Chấn Sơ nheo đôi mắt đầu uy hiếp lại.
“Bà điều tra tôi.”
“Tôi muốn điều tra ai mà chả được.” Bà Nguyễn cười nhạt như thể mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Cậu hẳn cũng biết rằng, với tình hình của cậu hiện tại, nếu Diệc Diệp còn ở lại bên cạnh cậu thì sẽ chỉ rước nguy hiểm vào mình mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, một đường gân xanh nổi lên trên trán.
“Bà đang uy hiếp tôi!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Bà Nguyễn chậm rãi nói: “Cậu cho rằng, cậu hiện tại có thể đối đầu với nhà họ Nguyễn sao? Cuối cùng, cậu sẽ lãnh hậu quả trắng tay mà thôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không để cô ấy đi.” Khúc Chấn Sơ kiên định nói.
Khí thế trong mắt anh khiến người ta phải kinh sợ.
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
An Hồng Ngọc thấy Khúc Chấn Sơ đã hoàn toàn bị chọc giận liền đưa tay kéo bà Nguyễn lại.
“A Lê.”
Bà Nguyễn quay đầu lại, nén giận nhìn anh ta.
An Hồng Ngọc trấn an bà ta rồi tiến lên nở một nụ cười hữu hảo với Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ, điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau, đều muốn tốt cho Diệc Diệp nên tôi hiểu được tình cảm của anh dành cho cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ nhìn người thừa kế tiền nhiệm của nhà họ Nguyễn.
Rất lâu trước kia, anh cũng có nghe qua tên của An Hồng Ngọc.
Tuy rằng nhà họ An xuất thân là quân đội, hầu như ai cũng đều nhập ngũ.
An Hồng Ngọc đang đứng trước mặt anh là một người có khí chất nho nhã, nhìn qua tuyệt không giống người đã từng đi lính mà giống một người chuyên sách đèn hơn.
Nhưng Khúc Chấn Sơ biết, người đàn ông đứng đối diện với anh từng bộc lộ tài năng của mình trong giới làm ăn khi còn được xem là người thừa kế nhà họ An.
Thủ đoạn cũng không ôn hòa như cái cách mà anh ta thể hiện ra ngoài.
Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng anh ta: “Nếu biết, các người đã không lặng lẽ đưa cô ấy đi.”
“Xin lỗi, Lê không có thương lượng trước với tôi chuyện này.”
Bà Nguyễn nghe đến đó, đang định lên tiếng thì bị An Hồng Ngọc kéo lại.
Ông ta trực tiếp nói với Khúc Chấn Sơ: “Nếu cậu có thể cam đoan sẽ không tổn thương An Diệc Diệp thì chúng tôi có thể đồng ý để cô ấy ở lại đây.”
“An Hồng Ngọc!” Bà Nguyễn không thể tin được hét lên.
Nhưng An Hồng Ngọc nhưng không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của mình.
“Cậu có đồng ý không?”
Khúc Chấn Sơ đang định đáp trả thì nhớ ra tình hình hiện tại của mình.
Anh trầm ngâm một lát rồi kiên định nói: “Dù tôi bị thương thì cũng sẽ không để cho cô ấy chịu tổn thương.”
“Được.”
An Hồng Ngọc gật đầu, kéo Nguyễn Lê rời đi.
Nguyễn Lê cau mày, bất mãn vì bị anh ta kéo lên xe.
“Diệc Diệp ở lại sẽ chỉ càng khiến con bé chịu nguy hiểm mà thôi!”
“Ít nhất Khúc Chấn Sơ cũng đối xử tốt với con bé.”
An Hồng Ngọc quay mặt bà ta lại và nghiêm túc nói: “Ít nhất thì nó cũng an toàn hơn những mối nguy hiểm tiềm tàng khác.”
Nguyễn Lê ngẩn ra, rốt cục cũng gật đầu.
“Nếu Khúc Chấn Sơ dám làm hại con bé dù chỉ một chút thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”
An Hồng Ngọc khẽ hôn lên trán bà ta một cái.
“Tôi cũng vậy.”
An Diệc Diệp ngồi trong phòng đọc sách, lo lắng về tình hình dưới lầu.
“Bọn họ đi chưa?”
Cô bếp lo lắng đứng bên cạnh.
“Cô chủ, ông chủ sẽ xử lý ổn thỏa mà, sẽ không sao đâu.”
An Diệc Diệp gật đầu, nhưng vẫn không kìm chế được mà đi tới bên cửa sổ.
Người dưới lầu đã rời đi hết rồi.
Nhưng cô vẫn có chút tò mò, tại sao bà Nguyễn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng đọc sách đã bị đẩy ra.
An Diệc Diệp quay lại thì thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa.
“Thế nào rồi?”
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên, trấn a: “Bọn họ đồng ý để em ở lại.”
“Đơn giản như vậy?” An Diệc Diệp có chút hoài nghi: “Không đưa ra điều kiện gì sao?”
Khúc Chấn Sơ lắc lắc đầu: “Không có. Mấy ngày nay cô cứ ở trong lâu đài cổ, tôi sợ họ sẽ còn đến tìm cô nữa.”
“Được.”
Khúc Chấn Sơ ôm chặt chặt cô, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.
“Tôi sẽ không để họ đưa em đi.”
Mấy ngày kế tiếp, An Diệc Diệp vẫn luôn quanh quẩn trong lâu đài cổ.
Nàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Mấy ngày nay bất luận là Mai Ấn Cầm hay người nhà họ Nguyễn, đều không xuất hiện.
“Bọn họ không tới nữa à?”
Quản gia đứng ở một bên gật đầu.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy sự xuất hiện của cô An trong lâu đài cổ, cảm giác này cứ như được quay về lúc trước vậy.
Ông ta không thể che giấu được nụ cười mãn nguyện trên mặt.
“Đúng vậy, cô An cứ yên tâm mà ở lại lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp nhíu mày, cho tới hôm nay, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì của nhà họ Nguyễn.
“Bà Nguyễn nghĩ gì vậy nhỉ?”
Cô cảm ơn bà Nguyễn đã cứu và giúp đỡ cô rất nhiều nhưng cô không thể chấp nhận được việc bà Nguyễn muốn cưỡng ép đưa cô đi.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.
Quản gia đứng sau cô đột nhiên biến sắc, vội vàng đi lên phía trước.
“Cô An cứ ở trong lâu đài cổ đợi ông chủ về là được.”
Những lời này càng khiến An Diệc Diệp phải nhíu mày.
“Nhưng đã mấy ngày rồi tôi không được ra ngoài, bà Nguyễn đã đồng ý để tôi ở lại đây thì chắc là sẽ không đưa tôi đi nữa đâu.
Quản gia kiên trì nói: “Nhưng mà…’