Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 524
“Về lâu đài cổ.”
Quản gia nhìn An Diệc Diệp, rồi khẽ hỏi: “Chúng ta có cần thông báo với bà Nguyễn một tiếng không…”
Giờ cậu chủ đưa thẳng An Diệc Diệp về nhà, chắc chắn sẽ hoàn toàn chọc giận nhà họ Nguyễn.
Đến lúc đó…
Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo thâm trầm.
“Không cần đâu, lần này, tôi sẽ không đưa người cho bà ta nữa.”
Quản gia ngạc nhiên nhìn anh, không biết An Diệc Diệp quay về sẽ khiến bệnh tình cậu chủ chuyển biến tốt, hay xấu đây…
Xe chạy vào lâu đài cổ, rồi ngừng ở cửa.
Dù là lúc lên xe, Khúc Chấn Sơ cũng không buông An Diệc Diệp ra.
Xe vừa ngừng lại, anh đã bế cô bước thẳng xuống xe.
An Diệc Diệp thấy mấy người nữ đầu bếp đều đứng đợi ở cửa, thì đẩy Khúc Chấn Sơ.
“Anh để em xuống đi, em sẽ tự đi.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ chẳng hề lay động, ngược lại càng ôm chặt cô, rồi sải bước đi vào bên trong.
Nữ đầu bếp nhìn thấy cô thì vội vàng đi tới.
“Cô An, cô bị gì thế? Cô không sao chứ?”
An Diệc Diệp chưa kịp trả lời, đã bị Khúc Chấn Sơ bế thẳng lên lầu.
Trong phòng ở trên tầng ba, phòng ngủ của An Diệc Diệp vẫn còn giữa nguyên cách bài trí như trước kia.
Khúc Chấn Sơ đặt cô xuống giường, rồi cúi người ôm chầm lấy cô.
Anh hơi cúi người, như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi!”
Anh khẽ nói.
“Vốn dĩ đó không phải là lỗi của anh.”
An Diệc Diệp hỏi: “Anh có biết hành động vừa rồi của anh nguy hiểm nhường nào không?”
Chặn đường máy bay, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông trước mặt cô mới làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại kiên định nói: “Tôi sẽ không để em đi.”
An Diệc Diệp thầm nghĩ.
Sao cô lại chịu rời đi chứ?
“Tôi không đi đâu hết.”
Hai cánh tay Khúc Chấn Sơ ôm chặt eo cô, như thể muốn hút lấy hơi ấm từ người An Diệc Diệp.
“Suýt chút nữa, suýt chút nữa là em bỏ tôi mà đi rồi.”
An Diệc Diệp đặt tay lên vai anh trấn an: “Tôi không đi. Khúc Chấn Sơ, cả đời này tôi không đi đâu hết.”
Nói một lúc lâu rồi mà vẫn không nghe tiếng anh đáp lời.
An Diệc Diệp phải cúi nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ?”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với An Diệc Diệp như muốn nhìn thẳng vào nội tâm của cô.
Sự điên cuồng trong ánh mắt ấy là thứ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
“Em hãy hứa là không đi nữa.”
“Tôi hứa.”
An Diệc Diệp gật đầu: “Vậy bà Nguyễn thì sao?”
“Chuyện đó để tôi.” Khúc Chấn Sơ nói.
Trong lúc An Diệc Diệp đang ở lâu đài cổ thì tin tức cô bị đưa đi đã truyền đến tai bà Nguyễn ở nhà họ Nguyễn.
Vừa nghe vệ sĩ báo tin, bà ta liền chau mày.
“Bị đưa đi?”
“Đúng vậy, máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp.”
Bà Nguyễn nghe thấy thế, hai mắt liền trố ra.
Tên điên Khúc Chấn Sơ!
Xem ra quả nhiên là không thể để An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ta được nữa.
“Hiện tại cô chủ bị đưa đến lâu đài cổ sao?”
“Đúng vậy.”
Bà Nguyễn đứng lên, hùng hổ.
“Tôi phải tự mình đến đó một chuyến để đích thân đứa Diệc Diệp về.”
Bà ta xoay người bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài thì gặp An Hồng Ngọc.
Có vẻ anh ta đã nghe thấy chuyện của An Diệc Diệp nên vội đến cản bà Nguyễn lại.
“Bà muốn đi tìm Khúc Chấn Sơ?”
Ánh mắt bà Nguyễn nhìn anh ta lại càng thêm kiên quyết.
“Lúc trước cậu kêu tôi phải cho Khúc Chấn Sơ một cơ hội, nhưng bây giờ thì sao chứ? Cậu không biết cậu ta vừa mới làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng đâu.”
An Hồng Ngọc không nói gì nữa, thấy bộ dạng của Nguyễn Lê lúc này, anh ta chỉ có thể gật đầu.
“Tôi đi với bà.”
Hai người mang theo vệ sĩ, nhanh chóng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ tựa hồ đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ đến nên cử mấy tên vệ sĩ đứng chờ sẵn ở cổng lớn.
Người nhà họ Nguyễn vừa đến nơi đã bị cản lại.
Bà ta đứng trước cổng lừ mắt.
“Khúc Chấn Sơ đâu? Bảo cậu ta thả Diệc Diệp ra.”
Quản gia đứng ở cửa, lấy làm khó xử nhìn họ.
Những người trước mặt đều là người của nhà họ Nguyễn và họ An, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nếu chọc giận bọn họ thì không ai dám gánh hậu quả.
Nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của Khúc Chấn Sơ, quản gia chỉ có thể kiên định đứng chắn trước mặt.
“Thật xin lỗi, bà Nguyễn.”
Sắc mặt bà Nguyễn triệt để sa sầm.
“Nói vậy tức là cậu ta sẽ đối đầu với nhà họ Nguyễn?”
Quản gia khó xử nhìn bà ta không biết phải nói thế nào.
Bà Nguyễn hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói với Khúc Chấn Sơ, cho dù hôm nay cậu ta không thả người thì tôi cũng sẽ đưa được người đi.”
Nói xong, vệ sĩ của nhà họ Nguyễn ở phía sau nhanh chóng chen lên muốn xông vào.
Vệ sĩ của lâu đài cổ cũng đứng hết dậy.
Hai phe giằng co, giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ mới từ bên trong đi ra.
Bà Nguyễn vừa thấy anh ra thì cao giọng nói: “Khúc Chấn Sơ, thả Diệc Diệp ra.”
Đối mặt với hai người họ, Khúc Chấn Sơ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Anh trực tiếp đi tới phía trước vệ sĩ, nhìn thẳng Nguyễn Lê và An Hồng Ngọc.
“Tôi sẽ không để cô ấy quay về nữa.”
Nguyễn Lê lườm anh, khí thế trên người bà ta lập tức dâng cao.
Nhưng Khúc Chấn Sơ ở phía đối diện không hề bị đe dọa, anh hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn bà ta.
“Diệc Diệp là vợ của tôi, cô ấy đã hứa sẽ không bỏ tôi đi.”
“Vợ?”
Quản gia nhìn An Diệc Diệp, rồi khẽ hỏi: “Chúng ta có cần thông báo với bà Nguyễn một tiếng không…”
Giờ cậu chủ đưa thẳng An Diệc Diệp về nhà, chắc chắn sẽ hoàn toàn chọc giận nhà họ Nguyễn.
Đến lúc đó…
Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo thâm trầm.
“Không cần đâu, lần này, tôi sẽ không đưa người cho bà ta nữa.”
Quản gia ngạc nhiên nhìn anh, không biết An Diệc Diệp quay về sẽ khiến bệnh tình cậu chủ chuyển biến tốt, hay xấu đây…
Xe chạy vào lâu đài cổ, rồi ngừng ở cửa.
Dù là lúc lên xe, Khúc Chấn Sơ cũng không buông An Diệc Diệp ra.
Xe vừa ngừng lại, anh đã bế cô bước thẳng xuống xe.
An Diệc Diệp thấy mấy người nữ đầu bếp đều đứng đợi ở cửa, thì đẩy Khúc Chấn Sơ.
“Anh để em xuống đi, em sẽ tự đi.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ chẳng hề lay động, ngược lại càng ôm chặt cô, rồi sải bước đi vào bên trong.
Nữ đầu bếp nhìn thấy cô thì vội vàng đi tới.
“Cô An, cô bị gì thế? Cô không sao chứ?”
An Diệc Diệp chưa kịp trả lời, đã bị Khúc Chấn Sơ bế thẳng lên lầu.
Trong phòng ở trên tầng ba, phòng ngủ của An Diệc Diệp vẫn còn giữa nguyên cách bài trí như trước kia.
Khúc Chấn Sơ đặt cô xuống giường, rồi cúi người ôm chầm lấy cô.
Anh hơi cúi người, như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi!”
Anh khẽ nói.
“Vốn dĩ đó không phải là lỗi của anh.”
An Diệc Diệp hỏi: “Anh có biết hành động vừa rồi của anh nguy hiểm nhường nào không?”
Chặn đường máy bay, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông trước mặt cô mới làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại kiên định nói: “Tôi sẽ không để em đi.”
An Diệc Diệp thầm nghĩ.
Sao cô lại chịu rời đi chứ?
“Tôi không đi đâu hết.”
Hai cánh tay Khúc Chấn Sơ ôm chặt eo cô, như thể muốn hút lấy hơi ấm từ người An Diệc Diệp.
“Suýt chút nữa, suýt chút nữa là em bỏ tôi mà đi rồi.”
An Diệc Diệp đặt tay lên vai anh trấn an: “Tôi không đi. Khúc Chấn Sơ, cả đời này tôi không đi đâu hết.”
Nói một lúc lâu rồi mà vẫn không nghe tiếng anh đáp lời.
An Diệc Diệp phải cúi nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ?”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với An Diệc Diệp như muốn nhìn thẳng vào nội tâm của cô.
Sự điên cuồng trong ánh mắt ấy là thứ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
“Em hãy hứa là không đi nữa.”
“Tôi hứa.”
An Diệc Diệp gật đầu: “Vậy bà Nguyễn thì sao?”
“Chuyện đó để tôi.” Khúc Chấn Sơ nói.
Trong lúc An Diệc Diệp đang ở lâu đài cổ thì tin tức cô bị đưa đi đã truyền đến tai bà Nguyễn ở nhà họ Nguyễn.
Vừa nghe vệ sĩ báo tin, bà ta liền chau mày.
“Bị đưa đi?”
“Đúng vậy, máy bay đã phải hạ cánh khẩn cấp.”
Bà Nguyễn nghe thấy thế, hai mắt liền trố ra.
Tên điên Khúc Chấn Sơ!
Xem ra quả nhiên là không thể để An Diệc Diệp tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ta được nữa.
“Hiện tại cô chủ bị đưa đến lâu đài cổ sao?”
“Đúng vậy.”
Bà Nguyễn đứng lên, hùng hổ.
“Tôi phải tự mình đến đó một chuyến để đích thân đứa Diệc Diệp về.”
Bà ta xoay người bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài thì gặp An Hồng Ngọc.
Có vẻ anh ta đã nghe thấy chuyện của An Diệc Diệp nên vội đến cản bà Nguyễn lại.
“Bà muốn đi tìm Khúc Chấn Sơ?”
Ánh mắt bà Nguyễn nhìn anh ta lại càng thêm kiên quyết.
“Lúc trước cậu kêu tôi phải cho Khúc Chấn Sơ một cơ hội, nhưng bây giờ thì sao chứ? Cậu không biết cậu ta vừa mới làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng đâu.”
An Hồng Ngọc không nói gì nữa, thấy bộ dạng của Nguyễn Lê lúc này, anh ta chỉ có thể gật đầu.
“Tôi đi với bà.”
Hai người mang theo vệ sĩ, nhanh chóng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ tựa hồ đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ đến nên cử mấy tên vệ sĩ đứng chờ sẵn ở cổng lớn.
Người nhà họ Nguyễn vừa đến nơi đã bị cản lại.
Bà ta đứng trước cổng lừ mắt.
“Khúc Chấn Sơ đâu? Bảo cậu ta thả Diệc Diệp ra.”
Quản gia đứng ở cửa, lấy làm khó xử nhìn họ.
Những người trước mặt đều là người của nhà họ Nguyễn và họ An, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nếu chọc giận bọn họ thì không ai dám gánh hậu quả.
Nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của Khúc Chấn Sơ, quản gia chỉ có thể kiên định đứng chắn trước mặt.
“Thật xin lỗi, bà Nguyễn.”
Sắc mặt bà Nguyễn triệt để sa sầm.
“Nói vậy tức là cậu ta sẽ đối đầu với nhà họ Nguyễn?”
Quản gia khó xử nhìn bà ta không biết phải nói thế nào.
Bà Nguyễn hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói với Khúc Chấn Sơ, cho dù hôm nay cậu ta không thả người thì tôi cũng sẽ đưa được người đi.”
Nói xong, vệ sĩ của nhà họ Nguyễn ở phía sau nhanh chóng chen lên muốn xông vào.
Vệ sĩ của lâu đài cổ cũng đứng hết dậy.
Hai phe giằng co, giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ mới từ bên trong đi ra.
Bà Nguyễn vừa thấy anh ra thì cao giọng nói: “Khúc Chấn Sơ, thả Diệc Diệp ra.”
Đối mặt với hai người họ, Khúc Chấn Sơ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Anh trực tiếp đi tới phía trước vệ sĩ, nhìn thẳng Nguyễn Lê và An Hồng Ngọc.
“Tôi sẽ không để cô ấy quay về nữa.”
Nguyễn Lê lườm anh, khí thế trên người bà ta lập tức dâng cao.
Nhưng Khúc Chấn Sơ ở phía đối diện không hề bị đe dọa, anh hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn bà ta.
“Diệc Diệp là vợ của tôi, cô ấy đã hứa sẽ không bỏ tôi đi.”
“Vợ?”