Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 34
CHƯƠNG 34
Nhưng hôm nay lại có hơi khác, họ nhìn như đang nói chuyện nhưng lại có chút không yên lòng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía cửa.
Mặc dù người trong phòng đến gần đủ nhưng người họ đợi lại mãi chưa thấy đến.
Người ở cửa vừa đi vào lập tức mọi người đều yên tĩnh, ai nấy đều nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Thân phận của Khúc Chấn Sơ ở Nhà họ Khúc rất đặc biệt, không ai coi trọng người như anh, nhưng nghĩ đến tập đoàn M.I trong tay anh bây giờ, vẻ khinh thường trên mặt họ chỉ dám dừng trong đáy mắt sâu.
An Diệc Diệp vừa vào phòng khách liền cảm nhận được cảm giác khác thường từ bốn phương tám hướng.
Dù họ đều không nhìn về phía này nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng, sự chú ý những người đó đang đặt lên người mình.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không đổi dẫn cô vào trong, ánh mắt An Diệc Diệp nhìn qua liền thấy mọi người đều mặc lễ phục, tay nâng ly rượu, nở nụ cười khéo léo nói chuyện với nhau.
Còn chưa đợi cô nhìn hết mọi người đã có một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh đậm mặt mang ý cười đi tới.
Tóc bà búi theo kiểu phục cổ, trên mặt mang theo ý cười, chắc hẳn là mẹ Khúc Chấn Sơ , nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt này, An Diệc Diệp lại cảm thấy có phần kỳ lạ.
“Chấn Sơ , sao giờ mới đến? Mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện gì rồi, vừa nãy còn định để em trai đi tìm con này.”
Còn chưa đợi Khúc Chấn Sơ nói, bà ấy lại kéo An Diệc Diệp , tỉ mỉ đánh giá cô một lượt.
“Nhĩ Giai , mấy năm không gặp, cháu đúng là càng lớn càng xinh nha.”
An Diệc Diệp vừa nghe lập tức trở nên căng thẳng.
“Trước đây bác từng gặp cháu ạ?”
“Trước đây khi cháu còn chưa ra nước ngoài, bác còn từng bế cháu nữa mà.”
Thì ra là trước đây, vậy chắc hẳn bà ấy không nhận ra cô là Tiêu Nhĩ Giai giả.
Cô thả lỏng một chút rồi nở nụ cười.
“Chào buổi tối, mẹ…”
Vừa mới mở miệng, bỗng Khúc Chấn Sơ kéo cô về sau một chút, cắt lời cô nói.
“Thời gian không sớm nữa, bắt đầu bữa tiệc thôi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Chiêu cứng ngắc lại một chút, dường như đang cố gắng điều hoà biểu cảm trên mặt mình.
Chính lúc này, một người mặc âu phục màu trắng, trên cổ áo có thắt nơ đi tới.
Một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, khác hẳn với ngũ quan khoẻ mạnh thâm thuý của Khúc Chấn Sơ , khoé miệng anh ta giương lên, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ phong nhã, mái tóc màu nâu không chải ra sau như đại đa số người mà mặc cho nó loà xoà rũ xuống che đi vầng trán trơn bóng.
Sau gọng kính màu vàng là đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, dừng trên người An Diệc Diệp nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Anh ta đi tới, giống như tuỳ ý mà đỡ lấy Từ Thuý Cầm.
“Mẹ, con nói rồi mà, anh trai sẽ không có chuyện gì đâu, không phải anh ấy đã đến rồi sao?”
Người trước mắt là em trai Khúc Chấn Sơ ?
Khúc Diên Nghị ?
CHƯƠNG 34
Nhưng hôm nay lại có hơi khác, họ nhìn như đang nói chuyện nhưng lại có chút không yên lòng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía cửa.
Mặc dù người trong phòng đến gần đủ nhưng người họ đợi lại mãi chưa thấy đến.
Người ở cửa vừa đi vào lập tức mọi người đều yên tĩnh, ai nấy đều nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Thân phận của Khúc Chấn Sơ ở Nhà họ Khúc rất đặc biệt, không ai coi trọng người như anh, nhưng nghĩ đến tập đoàn M.I trong tay anh bây giờ, vẻ khinh thường trên mặt họ chỉ dám dừng trong đáy mắt sâu.
An Diệc Diệp vừa vào phòng khách liền cảm nhận được cảm giác khác thường từ bốn phương tám hướng.
Dù họ đều không nhìn về phía này nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng, sự chú ý những người đó đang đặt lên người mình.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không đổi dẫn cô vào trong, ánh mắt An Diệc Diệp nhìn qua liền thấy mọi người đều mặc lễ phục, tay nâng ly rượu, nở nụ cười khéo léo nói chuyện với nhau.
Còn chưa đợi cô nhìn hết mọi người đã có một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh đậm mặt mang ý cười đi tới.
Tóc bà búi theo kiểu phục cổ, trên mặt mang theo ý cười, chắc hẳn là mẹ Khúc Chấn Sơ , nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt này, An Diệc Diệp lại cảm thấy có phần kỳ lạ.
“Chấn Sơ , sao giờ mới đến? Mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện gì rồi, vừa nãy còn định để em trai đi tìm con này.”
Còn chưa đợi Khúc Chấn Sơ nói, bà ấy lại kéo An Diệc Diệp , tỉ mỉ đánh giá cô một lượt.
“Nhĩ Giai , mấy năm không gặp, cháu đúng là càng lớn càng xinh nha.”
An Diệc Diệp vừa nghe lập tức trở nên căng thẳng.
“Trước đây bác từng gặp cháu ạ?”
“Trước đây khi cháu còn chưa ra nước ngoài, bác còn từng bế cháu nữa mà.”
Thì ra là trước đây, vậy chắc hẳn bà ấy không nhận ra cô là Tiêu Nhĩ Giai giả.
Cô thả lỏng một chút rồi nở nụ cười.
“Chào buổi tối, mẹ…”
Vừa mới mở miệng, bỗng Khúc Chấn Sơ kéo cô về sau một chút, cắt lời cô nói.
“Thời gian không sớm nữa, bắt đầu bữa tiệc thôi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Chiêu cứng ngắc lại một chút, dường như đang cố gắng điều hoà biểu cảm trên mặt mình.
Chính lúc này, một người mặc âu phục màu trắng, trên cổ áo có thắt nơ đi tới.
Một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, khác hẳn với ngũ quan khoẻ mạnh thâm thuý của Khúc Chấn Sơ , khoé miệng anh ta giương lên, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ phong nhã, mái tóc màu nâu không chải ra sau như đại đa số người mà mặc cho nó loà xoà rũ xuống che đi vầng trán trơn bóng.
Sau gọng kính màu vàng là đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, dừng trên người An Diệc Diệp nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Anh ta đi tới, giống như tuỳ ý mà đỡ lấy Từ Thuý Cầm.
“Mẹ, con nói rồi mà, anh trai sẽ không có chuyện gì đâu, không phải anh ấy đã đến rồi sao?”
Người trước mắt là em trai Khúc Chấn Sơ ?
Khúc Diên Nghị ?