Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Cảnh cáo
Hà Tụng mặt mũi bầm dập nằm cạnh tường, cả người co quắp như con tôm, trên mặt lấm tấm vết máu, toàn thân đau đớn đến mức bất tỉnh, nằm thoi thóp thở hổn hển, như người sắp chết kéo lại chút hơi tàn.
Kiều Triết đi đến bên bồn rửa tay trong góc, vặn vòi nước gỉ sét, rửa sạch vết máu trên tay.
Người đàn ông đứng bên ngoài thấy anh đi ra, sau đó lại liếc nhìn người đang nằm ôm đầu thở hổn hển trên mặt đất, nếu không quan sát kỹ, anh ta sẽ nghĩ rằng liệu có phải tên kia đã bị đánh chết rồi hay không.
“Ra tay hơi nặng rồi.” Hà Minh Thịnh nhàn nhạt lên tiếng.
“Có lẽ nhà họ Hà cũng sắp có động thái rồi.” Anh vừa bước ra ngoài vừa nói.
“Anh đưa cậu ta từ đồn cảnh sát bình thường ném đến đây, lúc này chắc chắn nhà họ Hà đang vô cùng lo lắng.”
Nhà tù quốc gia số 957 thường được sử dụng để giam giữ những tội phạm đặc biệt.
Ví dụ, những tội phạm không thể bị truy tố thông qua các thủ tục tư pháp thông thường sẽ được gửi đến đây.
Nơi này không có hệ thống camera giám sát, thậm chí còn không có nhân viên cai ngục, những người vào đây hoặc là ngoan ngoãn thành khẩn khai báo, hoặc là ở đó chờ chết, chờ tàn phế, trước giờ chưa từng có ai chống lại được các cuộc thẩm vấn tại đây.
Và nhà tù này tình cờ được chuẩn bị cho đội chống ma túy quốc gia và không được tính vào số nhà tù chính quy thông thường, nhưng một số nội quy vẫn mặc định tồn tại, bởi vì đôi khi không nhất thiết phải tử tế với một vài tội phạm phạm phải tội ác tày trời.
“Phiền cậu một việc, giúp tôi điều tra một chút về tay chân trong hộp đêm của nhà họ Hà.”
“Gia đình đó đã không sạch sẽ từ rất lâu rồi, trước giờ vẫn chưa động đến là vì gia đình họ chưa đủ tiêu chuẩn để dùng đội phòng chống ma túy Quốc gia xử lý, vài năm gần đây không chừng mấy viên cảnh sát cấp nhỏ cũng đã bị mua chuộc rồi.”
“Nhà họ Hà không dám chơi lớn, trong mấy năm nay cũng chỉ lợi dụng kẽ hở của chính sách để hành động, vụ lớn nhất vào vài năm trước điều tra được cũng chưa đến 200 gram cần sa bị thu giữ.”
“Cứ giao cho tôi, nếu như nhà họ Hà làm lớn hơn thì nhân cơ hội này dập luôn một thể.”
Kiều Triết gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hà Minh Thịnh: “Việc tối qua đã hỏi ra chưa?”
“Cậu ta không chịu khai thật, tôi sợ tiếp tục tra tấn sẽ xảy ra chuyện, nếu không chịu mở miệng, thì đổi cách khác, kiểu gì cũng có cách khiến cậu ta phải tình nguyện khai báo.”
……….
Sau khi Tào Hân Hân rời đi, Hạ Diệp nằm một mình trên ghế sofa, cô có chút sứng sờ, một là kinh ngạc trước quyết định của Tào Hân Hân, cô ấy đã quyết định hủy hôn, hai là kinh ngạc vì những mưu mô trong sự thông đồng giữa giới quan chức và các doanh nghiệp, sự cấu kết đó đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi hay sao? theo lý mà nói thì mỗi một ứng cử viên được đề bạt đều sẽ lên dần từ các cấp cơ sở mới đúng chứ, hay là do trong vài năm cô ra nước ngoài thì trong nước đã có những biến đổi to lớn rồi?
Đột nhiên chuông cửa nhà lại vang lên, Hạ Diệp sốt ruột đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ không biết lần này lại là ai đến đây, cô ở trong nước chẳng có mấy bạn bè, càng không nói đến việc bọn họ biết cô hiện tại đang sống ở đâu, nếu không phải đến tìm cô, vậy có lẽ là đến vì Kiều Triết?
Hạ Diệp nhìn qua mắt mèo, trông thấy một cô gái mặc váy xanh đứng ngoài cửa, mái tóc buông xõa trên vai, ăn mặc chỉnh tề, như thể đang rất mong chờ cánh cửa được mở ra.
“Cạnh” một tiếng, khóa kéo chống trộm được kéo ra, người phụ nữ bên ngoài nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng vừa thấy người mở cửa, nụ cười trên gương mặt lập tức đông cứng lại.
Đối phương tiếp tục mỉm cười một cách mất tự nhiên, giả bộ kinh ngạc nói: “Là Hạ tiểu thư phải không?”
“Cô là chị gái của Lâm Nghị?” Hạ Diệp nhất thời không nhớ ra tên của cô ấy.
“Là tôi, tôi tên Lâm Phỉ Phỉ, chữ Phỉ bên trên có bộ thảo bên dưới là chữ phi.”
“Cô đến có việc gì không?” Hạ Diệp cảnh giác hỏi.
“Tôi đến để tìm sư huynh, anh ấy có nhà không?”
“Không, hình như anh ấy đi làm rồi.”
“Không ở nhà sao, vậy thì càng tốt, nói chuyện với cô sẽ tiện hơn.” Lâm Phỉ Phỉ mặt cười nhưng bụng thì không, tiếp tục nói: “Hạ tiểu thư, không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?”
Mặc dù Hạ Diệp không muốn giao lưu với những người như vậy, nhưng cô ấy đến tìm Kiều Triết, vì phép lịch sự, nên cô vẫn tránh đường, để cô ấy vào phòng.
Lâm Phỉ Phỉ vươn đầu ngón tay quét qua cây tùng nhỏ đặt trên kệ ở huyền quan, nhìn ngó trái phải trên dưới đánh giá căn phòng, cô ấy đi đến ban công, nhìn xuống mấy chậu cây dưới mặt đất, sau đó lại phóng tầm mắt ra ngoài mặt hồ, nói: “Căn hộ của sư huynh đúng là đắc địa, tiếc là bây giờ không mua nổi, vốn dĩ quanh đây không có quá nhiều khu nhà ở, lại được thiên nhiên ưu ái thế này, quả thực là muốn ở gần anh ấy một chút cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Diệp ngồi trên sofa, nhìn người phụ nữ kiêu kỳ này, nghe được ý tứ khác trong câu nói của cô ấy, dường như đối phương không hề có ý định che giấu, nếu như cô ấy đã thoải mái thừa nhận như vậy, thì bản thân cô cũng chẳng việc gì phải giả bộ như không biết: “Sống ở gần anh ấy một chút? Nghe Lâm tiểu thư nói thì có vẻ như cô để ý tới Kiều Triết phải không?”
Người Phụ nữ xách váy đi tới, ngồi xuống một bên ghế sofa, cánh tay đặt trên tay vịn: “Đúng vậy, tôi thích sư huynh từ rất lâu rồi.”
“Anh ấy có biết không?” Hạ Diệp khẽ cười.
“Tại sao cô lại cười? Hiện tại anh ấy không biết, nhưng sau này chắc chắn sẽ biết.”
“Vậy hôm nay Lâm tiểu thư tới đây không phải là vì để nói việc này đó chứ?”
Lâm Phỉ Phỉ không để ý tới vẻ mặt chế giễu của Hạ Diệp, sau đó lấy ra chiếc điện thoại trong túi xách đang đeo trên vai, mở đoạn video trong album ảnh lên, đưa cho cô gái ở phía đối diện xem, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Chất lượng hình ảnh của đoạn video hơi mờ, nhưng có thể thấy rõ người ở giữa khung hình, cô gái lộ ra cặp đùi cùng bờ vai trắng nõn, lúc này đang nép vào cánh tay người đàn ông đồng thời không ngừng cọ xát vào ngực anh ta, thậm chí cả cánh tay cũng ôm chặt lấy cẳng tay của đối phương.
Người đàn ông trong video còn có thể là ai khác nữa? Chính là Hà Minh Thịnh đêm qua đã xông vào giải cứu Hạ Diệp.
Trông thấy cảnh tượng trong video, Hạ Diệp đã không còn cười được nữa, mỗi hình ảnh trong đó đều gợi nhớ đến nỗi nhục nhã mà cô suýt phải chịu đựng đêm qua, cô lạnh lùng hỏi: “Không phải cô định dùng thứ này để đe dọa tôi đó chứ?”
“Chẳng lẽ cô không sợ đoạn video này sẽ lộ ra ngoài sao? Nói cách khác, lẽ nào cô không muốn biết biểu cảm của sư huynh sẽ như thế nào nếu như trông thấy bộ dạng như vậy của cô khi ở trong vòng tay người đàn ông khác?” Lâm Phỉ Phỉ nở nụ cười ghê tởm, không hề che giấu sự điên cuồng của bản thân.
“Cô muốn gì?” Hạ Diệp cười lạnh trong lòng, cô chẳng việc gì phải sợ, sống trên đời ngần ấy năm, cái mà Hạ Diệp cô không quan tâm chính là ánh mắt của người khác.
Cô chỉ cảm thấy người phụ nữ đối diện quá ngu ngốc, cô ấy không hiểu suy nghĩ của người bình thường, hoặc có thể nói bản thân cô ấy là một người hoàn toàn không bình thường.
Theo tình hình phát sinh đêm qua, nếu Kiều Triết xem đoạn video này thì về cơ bản anh sẽ có thể xác thực chính Lâm Phỉ Phỉ và Hà Tụng thông đồng với nhau để bỏ thuốc cô, người khác hiểu hay không không quan trọng, nhưng Kiều Triết chắc chắn sẽ biết.
“Tôi có thể muốn gì được chứ, chẳng lẽ lại đòi tiền của cô, không phải cô mới ở nước ngoài về sao, tôi muốn cô đưa tiền cô có nổi tiền mà đưa không, còn dám hỏi tôi muốn gì, tôi không thích người khác đàm phán điều kiện với mình một cách tùy tiện.”
Có lẽ thói quen kiêu ngạo đã ngấm vào tận xương máu của người phụ nữ này, muốn dùng từng câu từng chữ để châm chọc người khác, lại còn chế nhạo theo cách ba trăm sáu mươi lăm độ chẳng góc chết nữa.
Hạ Diệp âm thầm trợn tròn mắt, tự nhủ bản thân mình phải kiên nhẫn, nếu kẻ địch đã tự mò đến thì phải từ từ tìm hiểu tình hình rồi mới có thể chơi đùa cũng đối phương được.
Hạ Diệp giả bộ căng thẳng: “Lẽ nào cô muốn tôi rời xa Kiều Triết?” Một màn kịch cẩu huyết như vậy, chỉ có loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chơi bời trác táng mới có thể làm ra được thôi chứ?
Lâm Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, như thể vừa nghe thấy một câu nói đùa: “Đương nhiên sẽ chẳng đơn giản như vậy, tôi muốn cô từ bỏ việc truy tố Hà Tụng, còn về phần Kiều Triết, nhà họ Kiều sẽ không đồng ý để anh ấy cưới cô, nên cô cũng bớt nằm mơ đi.”
Cũng là trước khi tới đây, Lâm Phỉ Phỉ mới biết được thông tin từ Lâm Nghị rằng người con gái này thực sự định khởi kiện ra tòa, quả thực là không biết tự lượng sức mình, nhưng đây vẫn chưa phải là việc khiến cô ấy kinh ngạc nhất, càng khiến cô ấy kinh ngạc hơn đó là cô gái này có liên quan gì đó tới nhóm tội phạm ở nước ngoài, tuy tình tiết chưa rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào chuyện này thôi thì ông cụ Kiều sẽ không thể cho cô bước vào cửa nhà họ Kiều.
Hạ Diệp hoàn toàn mất đi lòng kiên nhẫn, đối với loại người chỉ hận không thể dùng lỗ mũi để nhìn mọi người như Lâm Phỉ Phỉ, thì quả thực không cần dùng thái độ hòa nhã với đối phương, xem ra là độ hiểu biết của cô còn quá ít, mẹ nó, đúng là rừng rộng loài chim nào cũng có, con mẹ nó chẳng qua cũng chỉ là một quan chức đời thứ hai thôi sao, cái đm.
Mặc dù trong lòng đang mặc sức mắng chửi, nhưng ngoài mặt Hạ Diệp vẫn tươi cười, nói: “Thuốc là do cô bỏ sao?”
Người phụ nữ bắt đầu giả ngu, lộ ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì: “Thuốc gì? Cô đang nói gì thế?” Thấy Hạ Diệp liếc nhìn đến chiếc điện thoại mình đang cầm trong tay, Lâm Phỉ Phỉ lại làm bộ làm tịch như mới vỡ lẽ: “Cô nói đoạn video này sao, khi đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và vô tình quay lại thôi.”
“Lâm tiểu thư, mời về cho, không khó để đoán ra người khởi xướng thực sự trong việc này là cô, tôi không chỉ kiện mình Hà Tụng, mà còn cả cô nữa, hẹn gặp cô tại tòa.” Hạ Diệp nghiến răng lên tiếng đuổi khách, cô sợ bản thân mình không kìm chế được, nếu còn nghe đối phương nói thêm một câu, sẽ cho cô ấy ăn một cái tát mất.
“Cô đừng có không biết tốt xấu, à phải rồi, suýt chút nữa thì quên, cô vừa từ nước ngoài về đúng không, nên có lẽ không hiểu lắm về quy tắc “trò chơi” trong nước.” Sau đó, Lâm Phỉ Phỉ lại hạ giọng, trầm ngâm nói: “Đây là xã hội của các mối quan hệ.
Tôi có lòng nhắc nhở cô, đừng cố chống lại gia tộc to lớn trong bộ máy quan chức, cũng đừng cố làm con thiêu thân trong thời kỳ nhạy cảm này, một kẻ vô danh tiểu tốt như cô, đến khi đó có chết cũng chẳng hiểu lý do tại sao mình lại chết cũng nên.”
Lâm Phỉ Phỉ một hơi nói xong, cảm thấy tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cho rằng mình đang đại phát từ bi, có lòng nhắc nhở một người không biết trời cao đất dày là gì, cũng chẳng qua chỉ là “câu” được Kiều Triết mà thôi, đúng là tự đem bản thân mình biến thành món đồ ăn.
“Nói xong chưa?” Hạ Diệp hừ lạnh một tiếng, quả thực là một người “tốt bụng” quá đi mà, làm quan thì có gì là to tát?
Lâm Phỉ Phỉ đắc thắng: “Nói xong rồi.”
“Nói xong rồi thì mau biến đi.”
“Cô!” Lâm Phỉ Phỉ tức giận đứng dậy, nhìn vẻ mặt không mấy đồng tình của cô gái trên ghế sofa, cũng chỉ cho rằng Hạ Diệp đang cố tỏ ra bình tĩnh, trước khi rời đi còn bổ sung thêm một câu cảnh cáo: “Tại đây, giẫm chết cô chẳng khó hơn giẫm chết một con kiến là bao.” Nếu như có người làm tổn hại tới lợi ích của gia tộc, thì chẳng cần Lâm Phỉ Phỉ phải ra tay, cũng có người khác tới loại bỏ cô.
“Đi thong thả, không tiễn.” Hạ Diệp khinh khỉnh ném ra một câu.
Lâm Phỉ Phỉ liếc nhìn bộ dạng chẳng mấy để tâm của Hạ Diệp, cũng không buồn nhiều lời giải thích gì thêm, liền nhấc chân, tiếng giày cao gót “cộp, cộp” nện xuống sàn gỗ, rồi đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Kiều Triết đi đến bên bồn rửa tay trong góc, vặn vòi nước gỉ sét, rửa sạch vết máu trên tay.
Người đàn ông đứng bên ngoài thấy anh đi ra, sau đó lại liếc nhìn người đang nằm ôm đầu thở hổn hển trên mặt đất, nếu không quan sát kỹ, anh ta sẽ nghĩ rằng liệu có phải tên kia đã bị đánh chết rồi hay không.
“Ra tay hơi nặng rồi.” Hà Minh Thịnh nhàn nhạt lên tiếng.
“Có lẽ nhà họ Hà cũng sắp có động thái rồi.” Anh vừa bước ra ngoài vừa nói.
“Anh đưa cậu ta từ đồn cảnh sát bình thường ném đến đây, lúc này chắc chắn nhà họ Hà đang vô cùng lo lắng.”
Nhà tù quốc gia số 957 thường được sử dụng để giam giữ những tội phạm đặc biệt.
Ví dụ, những tội phạm không thể bị truy tố thông qua các thủ tục tư pháp thông thường sẽ được gửi đến đây.
Nơi này không có hệ thống camera giám sát, thậm chí còn không có nhân viên cai ngục, những người vào đây hoặc là ngoan ngoãn thành khẩn khai báo, hoặc là ở đó chờ chết, chờ tàn phế, trước giờ chưa từng có ai chống lại được các cuộc thẩm vấn tại đây.
Và nhà tù này tình cờ được chuẩn bị cho đội chống ma túy quốc gia và không được tính vào số nhà tù chính quy thông thường, nhưng một số nội quy vẫn mặc định tồn tại, bởi vì đôi khi không nhất thiết phải tử tế với một vài tội phạm phạm phải tội ác tày trời.
“Phiền cậu một việc, giúp tôi điều tra một chút về tay chân trong hộp đêm của nhà họ Hà.”
“Gia đình đó đã không sạch sẽ từ rất lâu rồi, trước giờ vẫn chưa động đến là vì gia đình họ chưa đủ tiêu chuẩn để dùng đội phòng chống ma túy Quốc gia xử lý, vài năm gần đây không chừng mấy viên cảnh sát cấp nhỏ cũng đã bị mua chuộc rồi.”
“Nhà họ Hà không dám chơi lớn, trong mấy năm nay cũng chỉ lợi dụng kẽ hở của chính sách để hành động, vụ lớn nhất vào vài năm trước điều tra được cũng chưa đến 200 gram cần sa bị thu giữ.”
“Cứ giao cho tôi, nếu như nhà họ Hà làm lớn hơn thì nhân cơ hội này dập luôn một thể.”
Kiều Triết gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hà Minh Thịnh: “Việc tối qua đã hỏi ra chưa?”
“Cậu ta không chịu khai thật, tôi sợ tiếp tục tra tấn sẽ xảy ra chuyện, nếu không chịu mở miệng, thì đổi cách khác, kiểu gì cũng có cách khiến cậu ta phải tình nguyện khai báo.”
……….
Sau khi Tào Hân Hân rời đi, Hạ Diệp nằm một mình trên ghế sofa, cô có chút sứng sờ, một là kinh ngạc trước quyết định của Tào Hân Hân, cô ấy đã quyết định hủy hôn, hai là kinh ngạc vì những mưu mô trong sự thông đồng giữa giới quan chức và các doanh nghiệp, sự cấu kết đó đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi hay sao? theo lý mà nói thì mỗi một ứng cử viên được đề bạt đều sẽ lên dần từ các cấp cơ sở mới đúng chứ, hay là do trong vài năm cô ra nước ngoài thì trong nước đã có những biến đổi to lớn rồi?
Đột nhiên chuông cửa nhà lại vang lên, Hạ Diệp sốt ruột đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ không biết lần này lại là ai đến đây, cô ở trong nước chẳng có mấy bạn bè, càng không nói đến việc bọn họ biết cô hiện tại đang sống ở đâu, nếu không phải đến tìm cô, vậy có lẽ là đến vì Kiều Triết?
Hạ Diệp nhìn qua mắt mèo, trông thấy một cô gái mặc váy xanh đứng ngoài cửa, mái tóc buông xõa trên vai, ăn mặc chỉnh tề, như thể đang rất mong chờ cánh cửa được mở ra.
“Cạnh” một tiếng, khóa kéo chống trộm được kéo ra, người phụ nữ bên ngoài nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng vừa thấy người mở cửa, nụ cười trên gương mặt lập tức đông cứng lại.
Đối phương tiếp tục mỉm cười một cách mất tự nhiên, giả bộ kinh ngạc nói: “Là Hạ tiểu thư phải không?”
“Cô là chị gái của Lâm Nghị?” Hạ Diệp nhất thời không nhớ ra tên của cô ấy.
“Là tôi, tôi tên Lâm Phỉ Phỉ, chữ Phỉ bên trên có bộ thảo bên dưới là chữ phi.”
“Cô đến có việc gì không?” Hạ Diệp cảnh giác hỏi.
“Tôi đến để tìm sư huynh, anh ấy có nhà không?”
“Không, hình như anh ấy đi làm rồi.”
“Không ở nhà sao, vậy thì càng tốt, nói chuyện với cô sẽ tiện hơn.” Lâm Phỉ Phỉ mặt cười nhưng bụng thì không, tiếp tục nói: “Hạ tiểu thư, không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?”
Mặc dù Hạ Diệp không muốn giao lưu với những người như vậy, nhưng cô ấy đến tìm Kiều Triết, vì phép lịch sự, nên cô vẫn tránh đường, để cô ấy vào phòng.
Lâm Phỉ Phỉ vươn đầu ngón tay quét qua cây tùng nhỏ đặt trên kệ ở huyền quan, nhìn ngó trái phải trên dưới đánh giá căn phòng, cô ấy đi đến ban công, nhìn xuống mấy chậu cây dưới mặt đất, sau đó lại phóng tầm mắt ra ngoài mặt hồ, nói: “Căn hộ của sư huynh đúng là đắc địa, tiếc là bây giờ không mua nổi, vốn dĩ quanh đây không có quá nhiều khu nhà ở, lại được thiên nhiên ưu ái thế này, quả thực là muốn ở gần anh ấy một chút cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Diệp ngồi trên sofa, nhìn người phụ nữ kiêu kỳ này, nghe được ý tứ khác trong câu nói của cô ấy, dường như đối phương không hề có ý định che giấu, nếu như cô ấy đã thoải mái thừa nhận như vậy, thì bản thân cô cũng chẳng việc gì phải giả bộ như không biết: “Sống ở gần anh ấy một chút? Nghe Lâm tiểu thư nói thì có vẻ như cô để ý tới Kiều Triết phải không?”
Người Phụ nữ xách váy đi tới, ngồi xuống một bên ghế sofa, cánh tay đặt trên tay vịn: “Đúng vậy, tôi thích sư huynh từ rất lâu rồi.”
“Anh ấy có biết không?” Hạ Diệp khẽ cười.
“Tại sao cô lại cười? Hiện tại anh ấy không biết, nhưng sau này chắc chắn sẽ biết.”
“Vậy hôm nay Lâm tiểu thư tới đây không phải là vì để nói việc này đó chứ?”
Lâm Phỉ Phỉ không để ý tới vẻ mặt chế giễu của Hạ Diệp, sau đó lấy ra chiếc điện thoại trong túi xách đang đeo trên vai, mở đoạn video trong album ảnh lên, đưa cho cô gái ở phía đối diện xem, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Chất lượng hình ảnh của đoạn video hơi mờ, nhưng có thể thấy rõ người ở giữa khung hình, cô gái lộ ra cặp đùi cùng bờ vai trắng nõn, lúc này đang nép vào cánh tay người đàn ông đồng thời không ngừng cọ xát vào ngực anh ta, thậm chí cả cánh tay cũng ôm chặt lấy cẳng tay của đối phương.
Người đàn ông trong video còn có thể là ai khác nữa? Chính là Hà Minh Thịnh đêm qua đã xông vào giải cứu Hạ Diệp.
Trông thấy cảnh tượng trong video, Hạ Diệp đã không còn cười được nữa, mỗi hình ảnh trong đó đều gợi nhớ đến nỗi nhục nhã mà cô suýt phải chịu đựng đêm qua, cô lạnh lùng hỏi: “Không phải cô định dùng thứ này để đe dọa tôi đó chứ?”
“Chẳng lẽ cô không sợ đoạn video này sẽ lộ ra ngoài sao? Nói cách khác, lẽ nào cô không muốn biết biểu cảm của sư huynh sẽ như thế nào nếu như trông thấy bộ dạng như vậy của cô khi ở trong vòng tay người đàn ông khác?” Lâm Phỉ Phỉ nở nụ cười ghê tởm, không hề che giấu sự điên cuồng của bản thân.
“Cô muốn gì?” Hạ Diệp cười lạnh trong lòng, cô chẳng việc gì phải sợ, sống trên đời ngần ấy năm, cái mà Hạ Diệp cô không quan tâm chính là ánh mắt của người khác.
Cô chỉ cảm thấy người phụ nữ đối diện quá ngu ngốc, cô ấy không hiểu suy nghĩ của người bình thường, hoặc có thể nói bản thân cô ấy là một người hoàn toàn không bình thường.
Theo tình hình phát sinh đêm qua, nếu Kiều Triết xem đoạn video này thì về cơ bản anh sẽ có thể xác thực chính Lâm Phỉ Phỉ và Hà Tụng thông đồng với nhau để bỏ thuốc cô, người khác hiểu hay không không quan trọng, nhưng Kiều Triết chắc chắn sẽ biết.
“Tôi có thể muốn gì được chứ, chẳng lẽ lại đòi tiền của cô, không phải cô mới ở nước ngoài về sao, tôi muốn cô đưa tiền cô có nổi tiền mà đưa không, còn dám hỏi tôi muốn gì, tôi không thích người khác đàm phán điều kiện với mình một cách tùy tiện.”
Có lẽ thói quen kiêu ngạo đã ngấm vào tận xương máu của người phụ nữ này, muốn dùng từng câu từng chữ để châm chọc người khác, lại còn chế nhạo theo cách ba trăm sáu mươi lăm độ chẳng góc chết nữa.
Hạ Diệp âm thầm trợn tròn mắt, tự nhủ bản thân mình phải kiên nhẫn, nếu kẻ địch đã tự mò đến thì phải từ từ tìm hiểu tình hình rồi mới có thể chơi đùa cũng đối phương được.
Hạ Diệp giả bộ căng thẳng: “Lẽ nào cô muốn tôi rời xa Kiều Triết?” Một màn kịch cẩu huyết như vậy, chỉ có loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chơi bời trác táng mới có thể làm ra được thôi chứ?
Lâm Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, như thể vừa nghe thấy một câu nói đùa: “Đương nhiên sẽ chẳng đơn giản như vậy, tôi muốn cô từ bỏ việc truy tố Hà Tụng, còn về phần Kiều Triết, nhà họ Kiều sẽ không đồng ý để anh ấy cưới cô, nên cô cũng bớt nằm mơ đi.”
Cũng là trước khi tới đây, Lâm Phỉ Phỉ mới biết được thông tin từ Lâm Nghị rằng người con gái này thực sự định khởi kiện ra tòa, quả thực là không biết tự lượng sức mình, nhưng đây vẫn chưa phải là việc khiến cô ấy kinh ngạc nhất, càng khiến cô ấy kinh ngạc hơn đó là cô gái này có liên quan gì đó tới nhóm tội phạm ở nước ngoài, tuy tình tiết chưa rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào chuyện này thôi thì ông cụ Kiều sẽ không thể cho cô bước vào cửa nhà họ Kiều.
Hạ Diệp hoàn toàn mất đi lòng kiên nhẫn, đối với loại người chỉ hận không thể dùng lỗ mũi để nhìn mọi người như Lâm Phỉ Phỉ, thì quả thực không cần dùng thái độ hòa nhã với đối phương, xem ra là độ hiểu biết của cô còn quá ít, mẹ nó, đúng là rừng rộng loài chim nào cũng có, con mẹ nó chẳng qua cũng chỉ là một quan chức đời thứ hai thôi sao, cái đm.
Mặc dù trong lòng đang mặc sức mắng chửi, nhưng ngoài mặt Hạ Diệp vẫn tươi cười, nói: “Thuốc là do cô bỏ sao?”
Người phụ nữ bắt đầu giả ngu, lộ ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì: “Thuốc gì? Cô đang nói gì thế?” Thấy Hạ Diệp liếc nhìn đến chiếc điện thoại mình đang cầm trong tay, Lâm Phỉ Phỉ lại làm bộ làm tịch như mới vỡ lẽ: “Cô nói đoạn video này sao, khi đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và vô tình quay lại thôi.”
“Lâm tiểu thư, mời về cho, không khó để đoán ra người khởi xướng thực sự trong việc này là cô, tôi không chỉ kiện mình Hà Tụng, mà còn cả cô nữa, hẹn gặp cô tại tòa.” Hạ Diệp nghiến răng lên tiếng đuổi khách, cô sợ bản thân mình không kìm chế được, nếu còn nghe đối phương nói thêm một câu, sẽ cho cô ấy ăn một cái tát mất.
“Cô đừng có không biết tốt xấu, à phải rồi, suýt chút nữa thì quên, cô vừa từ nước ngoài về đúng không, nên có lẽ không hiểu lắm về quy tắc “trò chơi” trong nước.” Sau đó, Lâm Phỉ Phỉ lại hạ giọng, trầm ngâm nói: “Đây là xã hội của các mối quan hệ.
Tôi có lòng nhắc nhở cô, đừng cố chống lại gia tộc to lớn trong bộ máy quan chức, cũng đừng cố làm con thiêu thân trong thời kỳ nhạy cảm này, một kẻ vô danh tiểu tốt như cô, đến khi đó có chết cũng chẳng hiểu lý do tại sao mình lại chết cũng nên.”
Lâm Phỉ Phỉ một hơi nói xong, cảm thấy tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cho rằng mình đang đại phát từ bi, có lòng nhắc nhở một người không biết trời cao đất dày là gì, cũng chẳng qua chỉ là “câu” được Kiều Triết mà thôi, đúng là tự đem bản thân mình biến thành món đồ ăn.
“Nói xong chưa?” Hạ Diệp hừ lạnh một tiếng, quả thực là một người “tốt bụng” quá đi mà, làm quan thì có gì là to tát?
Lâm Phỉ Phỉ đắc thắng: “Nói xong rồi.”
“Nói xong rồi thì mau biến đi.”
“Cô!” Lâm Phỉ Phỉ tức giận đứng dậy, nhìn vẻ mặt không mấy đồng tình của cô gái trên ghế sofa, cũng chỉ cho rằng Hạ Diệp đang cố tỏ ra bình tĩnh, trước khi rời đi còn bổ sung thêm một câu cảnh cáo: “Tại đây, giẫm chết cô chẳng khó hơn giẫm chết một con kiến là bao.” Nếu như có người làm tổn hại tới lợi ích của gia tộc, thì chẳng cần Lâm Phỉ Phỉ phải ra tay, cũng có người khác tới loại bỏ cô.
“Đi thong thả, không tiễn.” Hạ Diệp khinh khỉnh ném ra một câu.
Lâm Phỉ Phỉ liếc nhìn bộ dạng chẳng mấy để tâm của Hạ Diệp, cũng không buồn nhiều lời giải thích gì thêm, liền nhấc chân, tiếng giày cao gót “cộp, cộp” nện xuống sàn gỗ, rồi đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại.