Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Tốt nghiệp
Tòa nhà cũ kỹ chẳng có mấy hộ sinh sống, bóng người điêu tàn, lại là một khu dân cư tương đối nghèo nên các chủ đầu tư đã để ý đến khu đất này từ lâu, chẳng mấy chốc đã có người đến hỏi về việc đền bù phá dỡ và di dời.
Trong nhà lúc này chỉ còn lại duy nhất một mình Thẩm Uyển, nếu tiếp tục sống ở đây, bản thân cô ấy sẽ có ngày phát điên, nên rất nhanh đã đồng ý với điều kiện của bọn họ, tiền nhiều hay ít cũng chẳng quan tâm, chỉ hy vọng có thể rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Thẩm Uyển còn một năm nữa là tốt nghiệp, cô ấy thuê một căn phòng trọ gần trường, chủ nhà là một bà cụ tốt bụng.
Năm học bắt đầu vào mùa thu, không lâu sau đó, một ngày cô ấy đứng ở bến xe bus đợi xe, dự định sẽ lần lượt chuyển đồ từ nhà cũ tới căn nhà mới thuê.
Đột nhiên một chiếc moto đi tới, là Phạm Gia, anh ta vẫy tay với cô: “Để tôi đưa chị đi, nghe mấy người trong Câu lạc bộ nói gần đây chị đang chuyển nhà, tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ một chút.”
“Trong nhà vẫn còn đồ đạc chưa phân loại, nên sẽ mất ít nhiều thời gian.” Cô ấy vẫy vẫy tay, ra hiệu cần tốn một khoảng thời gian.
Phạm Gia dừng xe, sau khi ổn định, liền kéo cô ấy đến trước xe, nói bằng giọng không cho người khác cự tuyệt: “Cho tôi một cơ hội đi mà, hôm nay tôi đã đặc biệt mượn chiếc xe này đó.”
Nếu anh ta đã nói như vậy, thì cô ấy cũng không từ chối nữa, liền nhận lấy mũ bảo hiểm mà đối phương đưa cho rồi ngồi lên ghế sau.
Động cơ mô tô ầm ầm vang lên, Thẩm Uyển nhẹ nhàng ôm lấy hai đầu vai anh ta, cô ấy rất cần một người mang lại hơi ấm cho mình.
Gió trên con phố thổi vào mặt, nhẹ nhàng và ấm áp, trên đầu ánh mặt trời không quá gay gắt, cuộc sống rõ ràng đang vô cùng tươi đẹp.
Phạm Gia bắt đầu theo đuổi Thẩm Uyển, anh ta âm thầm đối xử tốt với cô ấy, dùng phương thức ám chỉ để từng chút từng chút sưởi ấm trái tim kiên cường sắt đá của cô ấy.
Sau nửa năm, hai người thuận lợi trở thành một đôi, nhưng Thẩm Uyển phải ra trường sớm hơn anh ta một năm, khoảng thời gian chuẩn bị cho tốt nghiệp thường rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị luận văn lại vừa phải làm việc, còn cần liên tục nộp hồ sơ.
Hôm đó, Thẩm Uyển đang sửa luận văn trong phòng, cửa sổ trước bàn học mở toang, gió ấm phả vào mặt.
Phạm Gia đem theo một túi trái cây đến tìm cô ấy, anh ta đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào má cô gái, gương mặt cô ấy phản chiếu ánh mặt trời, được nhuộm thêm một tầng ánh vàng, đẹp đến động lòng người, mùa hè nóng bức, cô gái mặc chiếc áo khoét nách, lúc này đang cúi đầu chăm chú vào bài vở, bộ ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở, chứng kiến cảnh này không khỏi khiến chàng trai mặt hồng tai đỏ.
Cuối cùng đoạn sau cùng của bài luận văn cũng được sửa xong, cô gái vươn vai duỗi eo, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện anh ta đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ.
Thẩm Uyển mỉm cười: “Anh đến khi nào thế? Sao không gọi em một tiếng?”
Phạm Gia đặt trái cây lên bàn, hai tay bám ở mép cửa sổ: “Thấy em chăm chỉ học hành, anh không nỡ quấy rầy.”
Thẩm Uyển đang buộc tóc đuôi ngựa, có vài sợi tinh nghịch lòa xòa bên tai, cô ấy đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt chúng ra sau: “Anh vào ngồi một lát đi, hôm trước em mới mua dưa hấu, đợi chút em cắt cho anh ăn.”
Thẩm Uyển thu dọn tài liệu làm luận văn trên bàn để gọn sang một bên, sau đó xoay người lấy ra nửa quả dưa hấu trong chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh cửa.
Phạm Gia ngồi trên chiếc giường đơn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chất liệu mềm mại, không gian trong nhà không lớn, bên mép tường còn có một gian bếp nhỏ, thường ngày một mình cô ấy dùng để nấu nướng.
Một lúc sau, Thẩm Uyển cầm một miếng dưa hấu đưa cho anh ta, sau đó quay lại bàn lấy ghế ngồi đối diện với anh ta.
Cô ấy cắt dưa thành hình tam giác, cắn một miếng trên đầu, nước màu hồng đỏ chảy ngập trong miệng, vị ngon ngọt tan nơi đầu lưỡi rồi từ từ chảy vào cổ họng, cả không khí ngập tràn hương vị của sự ngọt ngào man mát.
Thẩm Uyển hỏi: “Cuộc thi biện luận chuẩn bị thế nào rồi?”
Anh ta đã đăng ký tham gia cuộc thi biện luận hàng năm của Câu lạc bộ tiếng Anh.
“Mới chuẩn bị thôi, học kỳ tới mới bắt đầu mà.”
Bên ngoài mặt trời không đành lòng khuất núi, những tia sáng rực rỡ còn sót lại lọt vào qua khung cửa sổ, chiếu sáng sau lưng cô gái, lộ ra vành tai mờ ảo dịu dàng, đôi tai mỏng manh được chiếu sáng trong suốt.
Chàng trai vươn người tới, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước màu hồng đỏ trên cằm cô ấy, nhưng sau đó đầu ngón tay lại không chịu rời đi, mà nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô ấy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta tôn trọng cô ấy, mỗi lần đều làm chủ tốt bản thân, rất ít khi vượt quá giới hạn, sắp tới cô ấy phải tốt nghiệp rồi, nên anh ta không thể nhịn được nữa.
Phạm Gia nâng cằm cô gái trước mặt, ánh mắt thăm dò, Thẩm Uyển từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn tiến tới.
Anh ta ôm lấy Thẩm Uyển, dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi mỏng của cô ấy, nuột trọn dư vị ngọt ngào còn đọng lại nơi đó.
Thẩm Uyển nép người xuống chiếc ghế bên dưới, đầu ngón tay trắng bệch, tim đập rộn ràng.
Không bị từ chối, chàng trai mạnh dạn mở đôi môi đỏ mọng của cô ấy, tiến sâu vào trong, cùng cô trao đổi nước miếng, tựa như trò chơi, cùng nhau liếm mút.
Nhưng không biết vì lý do nào đó, Thẩm Uyển lại nghĩ tới Thẩm Thành, nghĩ tới nụ hôn ly biệt cùng sự cầu xin của cậu ta, những hình ảnh vụn vặt đó xẹt qua trong đầu, cô ấy muốn vứt bỏ nó, nhưng khuôn mặt của cậu ta lại hiện ra trước mắt.
Mỗi khi nghĩ đến Thẩm Thành, trong lòng Thẩm Uyển lại như có một tảng đá, khiến cô ấy không thể nào thở nổi, đã một năm trôi qua, mà vẫn không có chút tin tức nào, không phải là cô ấy không biết oán trách, tại sao đến một chút tin tức cũng không thể cho cô, ít nhất phải cho cô ấy biết rằng cậu ta có còn sống hay đã chết cũng được…
Cảm nhận được sự phản kháng nhẹ của Thẩm Uyển, Phạm Gia liền buông cô ấy ra, một sợi chỉ bạc kết nối giữa đầu lưỡi hai người chậm rãi ngắt rời, rồi rơi xuống đôi môi ửng hồng.
Sắc trời ngoài cửa đã dần tối, ánh mắt anh ta lộ ra những tia sáng, các đầu ngón tay đặt trên eo cô ấy ngập ngừng di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút một.
“Có được không?” Anh ta hỏi.
Trong nhà lúc này chỉ còn lại duy nhất một mình Thẩm Uyển, nếu tiếp tục sống ở đây, bản thân cô ấy sẽ có ngày phát điên, nên rất nhanh đã đồng ý với điều kiện của bọn họ, tiền nhiều hay ít cũng chẳng quan tâm, chỉ hy vọng có thể rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Thẩm Uyển còn một năm nữa là tốt nghiệp, cô ấy thuê một căn phòng trọ gần trường, chủ nhà là một bà cụ tốt bụng.
Năm học bắt đầu vào mùa thu, không lâu sau đó, một ngày cô ấy đứng ở bến xe bus đợi xe, dự định sẽ lần lượt chuyển đồ từ nhà cũ tới căn nhà mới thuê.
Đột nhiên một chiếc moto đi tới, là Phạm Gia, anh ta vẫy tay với cô: “Để tôi đưa chị đi, nghe mấy người trong Câu lạc bộ nói gần đây chị đang chuyển nhà, tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ một chút.”
“Trong nhà vẫn còn đồ đạc chưa phân loại, nên sẽ mất ít nhiều thời gian.” Cô ấy vẫy vẫy tay, ra hiệu cần tốn một khoảng thời gian.
Phạm Gia dừng xe, sau khi ổn định, liền kéo cô ấy đến trước xe, nói bằng giọng không cho người khác cự tuyệt: “Cho tôi một cơ hội đi mà, hôm nay tôi đã đặc biệt mượn chiếc xe này đó.”
Nếu anh ta đã nói như vậy, thì cô ấy cũng không từ chối nữa, liền nhận lấy mũ bảo hiểm mà đối phương đưa cho rồi ngồi lên ghế sau.
Động cơ mô tô ầm ầm vang lên, Thẩm Uyển nhẹ nhàng ôm lấy hai đầu vai anh ta, cô ấy rất cần một người mang lại hơi ấm cho mình.
Gió trên con phố thổi vào mặt, nhẹ nhàng và ấm áp, trên đầu ánh mặt trời không quá gay gắt, cuộc sống rõ ràng đang vô cùng tươi đẹp.
Phạm Gia bắt đầu theo đuổi Thẩm Uyển, anh ta âm thầm đối xử tốt với cô ấy, dùng phương thức ám chỉ để từng chút từng chút sưởi ấm trái tim kiên cường sắt đá của cô ấy.
Sau nửa năm, hai người thuận lợi trở thành một đôi, nhưng Thẩm Uyển phải ra trường sớm hơn anh ta một năm, khoảng thời gian chuẩn bị cho tốt nghiệp thường rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị luận văn lại vừa phải làm việc, còn cần liên tục nộp hồ sơ.
Hôm đó, Thẩm Uyển đang sửa luận văn trong phòng, cửa sổ trước bàn học mở toang, gió ấm phả vào mặt.
Phạm Gia đem theo một túi trái cây đến tìm cô ấy, anh ta đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào má cô gái, gương mặt cô ấy phản chiếu ánh mặt trời, được nhuộm thêm một tầng ánh vàng, đẹp đến động lòng người, mùa hè nóng bức, cô gái mặc chiếc áo khoét nách, lúc này đang cúi đầu chăm chú vào bài vở, bộ ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở, chứng kiến cảnh này không khỏi khiến chàng trai mặt hồng tai đỏ.
Cuối cùng đoạn sau cùng của bài luận văn cũng được sửa xong, cô gái vươn vai duỗi eo, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện anh ta đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ.
Thẩm Uyển mỉm cười: “Anh đến khi nào thế? Sao không gọi em một tiếng?”
Phạm Gia đặt trái cây lên bàn, hai tay bám ở mép cửa sổ: “Thấy em chăm chỉ học hành, anh không nỡ quấy rầy.”
Thẩm Uyển đang buộc tóc đuôi ngựa, có vài sợi tinh nghịch lòa xòa bên tai, cô ấy đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt chúng ra sau: “Anh vào ngồi một lát đi, hôm trước em mới mua dưa hấu, đợi chút em cắt cho anh ăn.”
Thẩm Uyển thu dọn tài liệu làm luận văn trên bàn để gọn sang một bên, sau đó xoay người lấy ra nửa quả dưa hấu trong chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh cửa.
Phạm Gia ngồi trên chiếc giường đơn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chất liệu mềm mại, không gian trong nhà không lớn, bên mép tường còn có một gian bếp nhỏ, thường ngày một mình cô ấy dùng để nấu nướng.
Một lúc sau, Thẩm Uyển cầm một miếng dưa hấu đưa cho anh ta, sau đó quay lại bàn lấy ghế ngồi đối diện với anh ta.
Cô ấy cắt dưa thành hình tam giác, cắn một miếng trên đầu, nước màu hồng đỏ chảy ngập trong miệng, vị ngon ngọt tan nơi đầu lưỡi rồi từ từ chảy vào cổ họng, cả không khí ngập tràn hương vị của sự ngọt ngào man mát.
Thẩm Uyển hỏi: “Cuộc thi biện luận chuẩn bị thế nào rồi?”
Anh ta đã đăng ký tham gia cuộc thi biện luận hàng năm của Câu lạc bộ tiếng Anh.
“Mới chuẩn bị thôi, học kỳ tới mới bắt đầu mà.”
Bên ngoài mặt trời không đành lòng khuất núi, những tia sáng rực rỡ còn sót lại lọt vào qua khung cửa sổ, chiếu sáng sau lưng cô gái, lộ ra vành tai mờ ảo dịu dàng, đôi tai mỏng manh được chiếu sáng trong suốt.
Chàng trai vươn người tới, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước màu hồng đỏ trên cằm cô ấy, nhưng sau đó đầu ngón tay lại không chịu rời đi, mà nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô ấy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta tôn trọng cô ấy, mỗi lần đều làm chủ tốt bản thân, rất ít khi vượt quá giới hạn, sắp tới cô ấy phải tốt nghiệp rồi, nên anh ta không thể nhịn được nữa.
Phạm Gia nâng cằm cô gái trước mặt, ánh mắt thăm dò, Thẩm Uyển từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn tiến tới.
Anh ta ôm lấy Thẩm Uyển, dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi mỏng của cô ấy, nuột trọn dư vị ngọt ngào còn đọng lại nơi đó.
Thẩm Uyển nép người xuống chiếc ghế bên dưới, đầu ngón tay trắng bệch, tim đập rộn ràng.
Không bị từ chối, chàng trai mạnh dạn mở đôi môi đỏ mọng của cô ấy, tiến sâu vào trong, cùng cô trao đổi nước miếng, tựa như trò chơi, cùng nhau liếm mút.
Nhưng không biết vì lý do nào đó, Thẩm Uyển lại nghĩ tới Thẩm Thành, nghĩ tới nụ hôn ly biệt cùng sự cầu xin của cậu ta, những hình ảnh vụn vặt đó xẹt qua trong đầu, cô ấy muốn vứt bỏ nó, nhưng khuôn mặt của cậu ta lại hiện ra trước mắt.
Mỗi khi nghĩ đến Thẩm Thành, trong lòng Thẩm Uyển lại như có một tảng đá, khiến cô ấy không thể nào thở nổi, đã một năm trôi qua, mà vẫn không có chút tin tức nào, không phải là cô ấy không biết oán trách, tại sao đến một chút tin tức cũng không thể cho cô, ít nhất phải cho cô ấy biết rằng cậu ta có còn sống hay đã chết cũng được…
Cảm nhận được sự phản kháng nhẹ của Thẩm Uyển, Phạm Gia liền buông cô ấy ra, một sợi chỉ bạc kết nối giữa đầu lưỡi hai người chậm rãi ngắt rời, rồi rơi xuống đôi môi ửng hồng.
Sắc trời ngoài cửa đã dần tối, ánh mắt anh ta lộ ra những tia sáng, các đầu ngón tay đặt trên eo cô ấy ngập ngừng di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút một.
“Có được không?” Anh ta hỏi.