Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Thỏa hiệp
Thấy anh ngồi xổm, khụy một chân xuống, mở nắp chai oxy già bắt đầu rửa đầu gối cho mình, Hạ Diệp khẽ rít lên một tiếng, cả người có chút run rẩy vì cảm giác đau nhói ở miệng vết thương.
“Chịu khó một chút, sắp xong rồi.” Những vết thương thế này, có thể rửa sạch đơn giản là được.
Bàn tay anh vuốt ve bắp đùi cô, trên làn da mịn màng trơn láng có dính chút cát, anh đang giúp cô phủi chúng đi.
Kiều Triết đứng dậy, vuốt má cô, rồi vén những lọn tóc đang lòa xòa sang bên tai, ngón tay anh mang theo cảm giác thô ráp của những vết chai mỏng.
Hạ Diệp không kìm được lòng, sống mũi hơi cay, không muốn để anh lại thấy mình khóc, nên vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
Thế nhưng anh vẫn trông thấy hai giọt lệ từ sống mũi cô chảy xuống, sau đó rơi vào bờ cát dưới chân.
Kiều Triết thở dài một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng không có chỗ nào phát tiết, nhưng lại bị đôi mắt ướt át của cô nhấn chìm, rồi biến mất không còn tăm tích.
Hạ Diệp nhận lấy chiếc phong bì trên tay anh, mở nó ra ngay trước mặt anh, lấy những món đồ bên trong xem xét, một chiếc thẻ xanh của nước M, một tấm thẻ tín dụng, ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn tấm thẻ trong tay, Hạ Diệp lập tức thay đổi sắc mặt, cô lúng túng ngẩng đầu nhìn anh: “Việc này chỉ là tạm thời thôi.”
“Xem ra em có rất nhiều chuyện cần phải giải thích với anh nhỉ?” Kiều Triết nói xong liền dắt cô đi về phía mấy cửa hàng sáng đèn phía trước.
“Có phải anh giận rồi không?”
Nghe thấy câu này, anh dừng lại bước chân, hai tay đặt lên vai cô, giữ chặt.
Hạ Diệp không dám nhìn anh, chỉ biết rũ đầu, cô biết rằng lần này mình chẳng còn gì để chối cãi.
“Nhìn anh.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, hoàn toàn không giống đang tức giận.
Hạ Diệp hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thấy đôi mắt sáng ngời đến gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì mệt mỏi của cô, cùng vài sợi tóc mái lòa xòa bên tai, cho dù trong lòng anh đang có hàng vạn câu hỏi muốn chất vấn nhưng lại bị mắc kẹt nơi cổ họng, không thể thốt nên lời, nghẹn đến mức hốc mắt ửng đỏ.
Hạ Diệp thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, quả táo Adam khẽ cuộn lên xuống, âm thanh có chút run rẩy: “Thực sự xin lỗi…”
Nuốt xuống những chua xót trong cổ họng, anh nói: “Em có biết lúc đó anh đã lo lắng thế nào khi nghe thấy em nói mình đang ở quanh đấy không? Em bảo anh làm sao có thể không tức giận được chứ, em có thể đừng lao đầu vào làm mấy chuyện nguy hiểm đó mà chẳng thèm nói một lời được không?”
“Em…” Hạ Diệp muốn nói đó là vì anh, nhưng lời nói ra đến miệng lại chẳng thể nào phát ra, cô không biết phải giải thích thế nào cho phải.
Thấy bộ dạng do dự rồi dừng lại của cô, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ, hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt, anh lập tức mềm lòng, tạm thời đè nén lại tất thảy những nghi ngờ đang muốn hỏi cô tại sao lại làm những việc nguy hiểm như vậy.
Anh nhướng mày, cố khiến giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể: “Thôi bỏ đi, sau này em cứ từ từ giải thích với anh cũng được, anh tin em, đừng khóc nữa.”
Lúc này, thấy thái độ đã dịu dàng hơn của anh, rõ ràng cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại nhất thời không kìm được cơn giận, cứ thế kéo cổ áo anh, rồi cắn mạnh lên môi anh một cái, trong lòng cảm thấy bực bội không thôi.
Kiểu Triết phát ra tiếng rít nhẹ từ cổ họng, đổi khách thành chủ, ghì chặt gáy cô, hôn cô say đắm, đồng thời cũng phát tiết nỗi bực bội đang bị đè nén của mình.
Khi đưa đầu lưỡi tới khóe miệng cô, anh cảm nhận rõ được vị mặn của nước biển, lúc này cảm giác hối hận lại ập đến, chắc cô đã rất mệt mỏi vì phải bơi liên tục để thoát thân, thực sự không nên nóng giận với cô vào lúc này.
Nụ hôn kéo dài mãnh liệt, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người, anh ngậm lấy đôi môi lạnh giá của cô, khuấy đảo đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng…
Kiều Triết dẫn Hạ Diệp vào một khách sạn, bên ngoài được treo tấm biển hiệu Hotel có đèn nhấp nháy xung quanh, tại quầy lễ tân ngoài đại sảnh chỉ có một nam thanh niên đang đứng trực ban, thủ tục hết sức đơn giản.
Sau khi thanh toán, Kiều Triết lấy một món đồ trên kệ trước mặt, sau đó ra hiệu với nam nhân viên rồi bỏ nó vào túi của mình.
Hạ Diệp đang quan sát cách trang trí ngoài đại sảnh của khách sạn, sau lưng cô là mấy bộ ghế sofa được sắp xếp ngay ngắn, bên cạnh là dãy máy bán hàng tự động, đi qua hành lang bên phải là phòng ăn, nhưng đèn bên trong đều tắt, sớm đã đóng cửa từ lâu.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Kiều Triết nhận xong thẻ phòng.
Anh nắm tay cô rời khỏi quầy lễ tân, đi tìm phòng của mình.
Bên trong phòng rất đầy đủ tiện nghi, cửa sổ hướng ra bãi biển phía Tây, ngọn lửa đằng xa đã được đội cứu hộ dập tắt, chỉ còn lại vài sợi khói bay lơ lửng trên bầu trời đêm.
Cạnh cửa sổ là bức tranh sơn dầu vẽ cảnh biển xanh, bầu trời sáng trong cùng hàng dừa rủ bóng mát, giấy dán tường cũng là màu xanh nước biển, phong cách tổng thể đem lại cảm giác vô cùng tươi mát và phù hợp với các cặp đôi.
Kiều Triết gọi cô một tiếng: “Em tắm trước đi.”
“Ừm.” Hạ Diệp vươn tay kéo rèm cửa sổ lại, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tái nhợt, mái tóc nửa khô nửa ướt buộc sau đầu, thật khó có thể chịu đựng thêm nữa, Hạ Diệp cởi khăn tắm, cùng bộ đồ lót ẩm ướt rồi bước vào bồn tắm, bật vòi hoa sen trên tường, bắt đầu rửa sạch những vết dính nhớp trên cơ thể.
Sau đó, Kiều Triết bước vào, lúc này nhiệt độ trong phòng tắm đã tăng lên, Hạ Diệp đang đứng tắm rửa sau tấm rèm không thấm nước.
Sắc phục cảnh sát đặc nhiệm được đặt ngay ngắn bên cạnh bồn rửa mặt, anh cởi trần, mở tấm rèm chống thấm bước vào.
Hạ Diệp đang quay mặt vào tường, nhắm mắt gội đầu nên không để ý đến động tĩnh sau lưng.
Kiều Triết chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, nước trên vòi hoa sen tùy ý dội xuống cơ thể hai người.
Biết đó là anh, cô dừng lại động tác, xấu hổ quay người nhìn anh, nói: “Anh giúp em xem trên đầu một chút được không, hình như có cát.” Cô vừa nói vừa chỉ lên tóc mình.
Nghe vậy, Kiều Triết nới lỏng bàn tay đang ôm eo cô, cẩn thận tìm kiếm vị trí mà cô chỉ, anh vén mái tóc mềm mại ra, thấy bên trong có một ít hạt cát lấp lánh như pha lê lẫn lộn trong đó, tiếp đến lại nhẹ nhàng giúp cô gỡ chúng xuống.
Hạ Diệp đưa tay vuốt lại mái tóc, thấy không còn hạt cát nào ẩn bên trong, mới vươn tay lấy dầu gội được khách sạn chuẩn bị sẵn bôi lên tóc, sau đó tránh sang một bên nhường lại vòi hoa sen cho anh.
“Chịu khó một chút, sắp xong rồi.” Những vết thương thế này, có thể rửa sạch đơn giản là được.
Bàn tay anh vuốt ve bắp đùi cô, trên làn da mịn màng trơn láng có dính chút cát, anh đang giúp cô phủi chúng đi.
Kiều Triết đứng dậy, vuốt má cô, rồi vén những lọn tóc đang lòa xòa sang bên tai, ngón tay anh mang theo cảm giác thô ráp của những vết chai mỏng.
Hạ Diệp không kìm được lòng, sống mũi hơi cay, không muốn để anh lại thấy mình khóc, nên vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
Thế nhưng anh vẫn trông thấy hai giọt lệ từ sống mũi cô chảy xuống, sau đó rơi vào bờ cát dưới chân.
Kiều Triết thở dài một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng không có chỗ nào phát tiết, nhưng lại bị đôi mắt ướt át của cô nhấn chìm, rồi biến mất không còn tăm tích.
Hạ Diệp nhận lấy chiếc phong bì trên tay anh, mở nó ra ngay trước mặt anh, lấy những món đồ bên trong xem xét, một chiếc thẻ xanh của nước M, một tấm thẻ tín dụng, ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn tấm thẻ trong tay, Hạ Diệp lập tức thay đổi sắc mặt, cô lúng túng ngẩng đầu nhìn anh: “Việc này chỉ là tạm thời thôi.”
“Xem ra em có rất nhiều chuyện cần phải giải thích với anh nhỉ?” Kiều Triết nói xong liền dắt cô đi về phía mấy cửa hàng sáng đèn phía trước.
“Có phải anh giận rồi không?”
Nghe thấy câu này, anh dừng lại bước chân, hai tay đặt lên vai cô, giữ chặt.
Hạ Diệp không dám nhìn anh, chỉ biết rũ đầu, cô biết rằng lần này mình chẳng còn gì để chối cãi.
“Nhìn anh.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, hoàn toàn không giống đang tức giận.
Hạ Diệp hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thấy đôi mắt sáng ngời đến gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì mệt mỏi của cô, cùng vài sợi tóc mái lòa xòa bên tai, cho dù trong lòng anh đang có hàng vạn câu hỏi muốn chất vấn nhưng lại bị mắc kẹt nơi cổ họng, không thể thốt nên lời, nghẹn đến mức hốc mắt ửng đỏ.
Hạ Diệp thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, quả táo Adam khẽ cuộn lên xuống, âm thanh có chút run rẩy: “Thực sự xin lỗi…”
Nuốt xuống những chua xót trong cổ họng, anh nói: “Em có biết lúc đó anh đã lo lắng thế nào khi nghe thấy em nói mình đang ở quanh đấy không? Em bảo anh làm sao có thể không tức giận được chứ, em có thể đừng lao đầu vào làm mấy chuyện nguy hiểm đó mà chẳng thèm nói một lời được không?”
“Em…” Hạ Diệp muốn nói đó là vì anh, nhưng lời nói ra đến miệng lại chẳng thể nào phát ra, cô không biết phải giải thích thế nào cho phải.
Thấy bộ dạng do dự rồi dừng lại của cô, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ, hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt, anh lập tức mềm lòng, tạm thời đè nén lại tất thảy những nghi ngờ đang muốn hỏi cô tại sao lại làm những việc nguy hiểm như vậy.
Anh nhướng mày, cố khiến giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể: “Thôi bỏ đi, sau này em cứ từ từ giải thích với anh cũng được, anh tin em, đừng khóc nữa.”
Lúc này, thấy thái độ đã dịu dàng hơn của anh, rõ ràng cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại nhất thời không kìm được cơn giận, cứ thế kéo cổ áo anh, rồi cắn mạnh lên môi anh một cái, trong lòng cảm thấy bực bội không thôi.
Kiểu Triết phát ra tiếng rít nhẹ từ cổ họng, đổi khách thành chủ, ghì chặt gáy cô, hôn cô say đắm, đồng thời cũng phát tiết nỗi bực bội đang bị đè nén của mình.
Khi đưa đầu lưỡi tới khóe miệng cô, anh cảm nhận rõ được vị mặn của nước biển, lúc này cảm giác hối hận lại ập đến, chắc cô đã rất mệt mỏi vì phải bơi liên tục để thoát thân, thực sự không nên nóng giận với cô vào lúc này.
Nụ hôn kéo dài mãnh liệt, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người, anh ngậm lấy đôi môi lạnh giá của cô, khuấy đảo đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng…
Kiều Triết dẫn Hạ Diệp vào một khách sạn, bên ngoài được treo tấm biển hiệu Hotel có đèn nhấp nháy xung quanh, tại quầy lễ tân ngoài đại sảnh chỉ có một nam thanh niên đang đứng trực ban, thủ tục hết sức đơn giản.
Sau khi thanh toán, Kiều Triết lấy một món đồ trên kệ trước mặt, sau đó ra hiệu với nam nhân viên rồi bỏ nó vào túi của mình.
Hạ Diệp đang quan sát cách trang trí ngoài đại sảnh của khách sạn, sau lưng cô là mấy bộ ghế sofa được sắp xếp ngay ngắn, bên cạnh là dãy máy bán hàng tự động, đi qua hành lang bên phải là phòng ăn, nhưng đèn bên trong đều tắt, sớm đã đóng cửa từ lâu.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Kiều Triết nhận xong thẻ phòng.
Anh nắm tay cô rời khỏi quầy lễ tân, đi tìm phòng của mình.
Bên trong phòng rất đầy đủ tiện nghi, cửa sổ hướng ra bãi biển phía Tây, ngọn lửa đằng xa đã được đội cứu hộ dập tắt, chỉ còn lại vài sợi khói bay lơ lửng trên bầu trời đêm.
Cạnh cửa sổ là bức tranh sơn dầu vẽ cảnh biển xanh, bầu trời sáng trong cùng hàng dừa rủ bóng mát, giấy dán tường cũng là màu xanh nước biển, phong cách tổng thể đem lại cảm giác vô cùng tươi mát và phù hợp với các cặp đôi.
Kiều Triết gọi cô một tiếng: “Em tắm trước đi.”
“Ừm.” Hạ Diệp vươn tay kéo rèm cửa sổ lại, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tái nhợt, mái tóc nửa khô nửa ướt buộc sau đầu, thật khó có thể chịu đựng thêm nữa, Hạ Diệp cởi khăn tắm, cùng bộ đồ lót ẩm ướt rồi bước vào bồn tắm, bật vòi hoa sen trên tường, bắt đầu rửa sạch những vết dính nhớp trên cơ thể.
Sau đó, Kiều Triết bước vào, lúc này nhiệt độ trong phòng tắm đã tăng lên, Hạ Diệp đang đứng tắm rửa sau tấm rèm không thấm nước.
Sắc phục cảnh sát đặc nhiệm được đặt ngay ngắn bên cạnh bồn rửa mặt, anh cởi trần, mở tấm rèm chống thấm bước vào.
Hạ Diệp đang quay mặt vào tường, nhắm mắt gội đầu nên không để ý đến động tĩnh sau lưng.
Kiều Triết chậm rãi đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, nước trên vòi hoa sen tùy ý dội xuống cơ thể hai người.
Biết đó là anh, cô dừng lại động tác, xấu hổ quay người nhìn anh, nói: “Anh giúp em xem trên đầu một chút được không, hình như có cát.” Cô vừa nói vừa chỉ lên tóc mình.
Nghe vậy, Kiều Triết nới lỏng bàn tay đang ôm eo cô, cẩn thận tìm kiếm vị trí mà cô chỉ, anh vén mái tóc mềm mại ra, thấy bên trong có một ít hạt cát lấp lánh như pha lê lẫn lộn trong đó, tiếp đến lại nhẹ nhàng giúp cô gỡ chúng xuống.
Hạ Diệp đưa tay vuốt lại mái tóc, thấy không còn hạt cát nào ẩn bên trong, mới vươn tay lấy dầu gội được khách sạn chuẩn bị sẵn bôi lên tóc, sau đó tránh sang một bên nhường lại vòi hoa sen cho anh.