Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Khách
Buổi sáng, Kiều Triết đúng giờ đến đồn cảnh sát làm việc, đến nơi anh định giao usb cho Lâm Nghị, vốn dĩ tưởng rằng Lâm Nghị chỉ đến muộn một chút, ai ngờ sắp đến giờ ăn trưa mới thấy anh ấy vội vàng đi vào.
Thấy đối phương gấp gấp gáp gáp, qua bức tường kính, Kiều Triết chỉ nhìn anh ấy với vẻ mặt thân thiện rồi chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường.
Lâm Nghị ngượng ngùng nở nụ cười, chỉ muốn cố gắng “té” về chỗ ngồi của mình thật nhanh.
Trước khi ổn định vị trí, lại nhìn thấy ổ usb trên tay Kiều Triết liền đứng dậy đi vào văn phòng của anh.
Lâm Nghị lộ vẻ mệt mỏi, đến râu còn chưa kịp cạo, Kiều Triết đưa đồ cho anh ấy, không khó có thể tượng ra cảnh tối qua người này đã chơi đùa hăng say đến mức nào.
Lâm Nghịn nhận lấy usb xoay người rời đi, đến văn phòng của tổ Công nghệ thông tin, đặt usb lên bàn Ngô Uyển Kiệt, rồi lại quay đầu đi ra.
Ngô Uyển Kiệt nhìn người đàn ông đang như mất hồn, để đồ xuống mà chẳng buồn nói lấy một câu, liền ngẩng đầu lên nhìn Mễ Hạo phía đối diện, sau đó lại nhìn Lâm Nghị người vừa mới đi ra ngoài.
Mễ Hạo nói: “Nhìn bộ dạng này, nhiều khả năng tối qua đã bị ‘ép khô’ rồi.”
Ngô Uyển Kiệt: “…”
Bởi vì sự am hiểu ngầm với nhau là quá đủ, nên cho dù Lâm Nghị không nói gì, Ngô Uyển Kiệt cũng biết anh ấy muốn mình làm gì.
Đưa món đồ này cho Ngô Uyển Kiệt, đơn giản chính là giải mã các tập tin để xác nhận xem có bất kỳ tận tin ẩn nào hay không.
Ngô Uyển Kiệt mở usb, chẳng mấy chốc lại rút nó ra, rồi quay người đi ra ngoài.
Lâm Nghị đang rót nước ở bình nước đặt trong văn phòng của Kiều Triết, anh ấy đang định nói chuyện với Kiều Triết về việc khởi tố Kiều Vỹ Ngạn.
Ngô Uyển Kiệt đẩy cửa vào, trả lại usb cho anh ấy: “File ẩn này đã được giải mã rồi, anh còn đưa cho tôi làm gì?”
“Cái gì?” Lâm Nghị khó hiểu.
“Cái gì mà cái gì, có một trình giải mã sẵn trong usb và tất cả các file ẩn bị mã hóa đều đã được giải mã hết rồi.”
“Ai làm thế?”
“Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Chẳng phải chính anh là người đưa usb cho tôi hay sao? Thôi được rồi, tôi đang bận, đi đã nhé.” Anh ấy nói xong lập tức ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại mà chẳng buồn quay đầu, trong lòng thầm mắng nhiếc, đúng là lãng phí thời gian.
Lâm Nghị cầm usb đi tới bàn làm việc của Kiều Triết, cảm thấy có chuyện nhất định phải nhắc nhở anh: “Hạ Diệp làm phải không? Việc bên mua ở Thủ Cảng là cô ấy, cậu cũng đã biết rồi đó.”
Nhưng anh lại không lên tiếng, cũng chẳng tỏ ý kiến gì cả.
“Ban đầu chúng ta cử người của Bộ An ninh Quốc gia đến để điều tra cô ấy, nhưng lại chẳng tìm thấy thông tin gì quý giá, sau đó chính cậu đã tiết lộ manh mối này cho Đường Bác mới tìm ra thân phận của Hạ Diệp.
Còn vụ việc tại Thủ Cảng, chúng ta không có bằng chứng, cũng không lợi dụng cô ấy, nhưng lúc này cậu với cô ấy lại ở cùng nhau, rốt cuộc hai người là loại tình cảm gì? Có thật là chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy hay không?” Lâm Nghị chất vấn.
Lâm Nghị đã là bạn của Kiều Triết rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh đối xử như vậy với một người con gái, ánh mắt hoàn toàn không thể nói dối.
“Sau khi bắt được Thẩm Thành, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Đường Hoành ở biên giới Trung Đông, giữ cô ấy lại vẫn còn tác dụng.”
Lâm Nghị thở dài, nói với anh trước khi rời đi: “Tôi hy vọng cậu thực sự nghĩ vậy, những người như Hạ Diệp, vì tiền có thể đạp đổ đạo đức, cậu đừng dấn thân vào đó là được.”
Trong chuyện tình cảm, chẳng ai có thể nói trước điều gì.
—-
Trong bệnh viện, Phan Tu Vi đang nằm trên giường bệnh.
Lâm Nghị đặt một tập hồ sơ có tên “Phan Tu Vi” trước mặt anh ta.
Phan Tu Vi lật xem tập hồ sơ của chính mình, bên trong có liệt kê chi tiết hoàn cảnh gia đình cùng với hoàn cảnh của từng người thân bạn bè của anh ta, nên hỏi với vẻ mặt khó hiểu:”Cái này là cái gì?”
Kiều Triết không muốn vòng vo: “Là đồ của Kiều Vĩ Ngạn, anh cảm thấy có thể là cái gì?”
“Còn giấu giếm điều gì thì mua khai rõ, nếu không sau này khởi tố anh sẽ chẳng xin giảm án nổi vì thái độ không tốt đâu.” Lâm Nghị quát lớn.
“Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi, Thẩm Thành là do tôi cố ý thả.” Phan Tu Vi nắm chặt một góc chăn, hơi căng thẳng đáp.
Kiều Triết chế nhạo: “Anh cho rằng mình chỉ khai ra Thẩm Thành là xong à? Nếu Kiều Vỹ Ngạn không thể tự bảo vệ mình, thì anh đoán xem ông ta sẽ giết anh để diệt khẩu hay là liều mạng để bảo vệ anh?”
Phan Tu Vi có chút run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ như đang phân vân không biết có nên khai hay không.
Kiều Triết lại ném cho anh ta một tập hồ sơ khác, đó là thông tin chi tiết về nhân sự của các bộ phận khác nhau, tất cả đều được trích xuất từ usb.
“Anh biết đây là gì chứ? Những người này mấy năm nay đều được Kiều Vỹ Ngạn đề bạt thăng chức, đã điều tra đến bước này rồi, thì làm gì còn điều gì chưa làm rõ nữa?” Lâm Nghị nói.
Phan Tu Vi im lặng cúi đầu, cuối cùng không thể không thú nhận: “Tôi khai.”
“Bộ trưởng Kiều hỏi tôi về hồ sơ thẩm vấn của Thẩm Thành, lúc đó tôi đã chuyển hồ sơ cho ông ta trong khi đang làm nhiệm vụ và việc thả Thẩm Thành cũng là chỉ thị của ông ta.” Phan Tu Vi nói.
Kiều Triết hỏi: “Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng, bằng chứng gì?” Phan Tu Vi hơi lo lắng.
“Bằng chứng về việc Kiều Vỹ Ngạn đã liên lạc với anh và bằng chứng cho sự thông đồng của anh và Thẩm Thành.” Lâm Nghị bổ sung.
“Mọi tin tức thông báo của họ đều thông qua các cuộc gọi ẩn danh trên Internet và chúng sẽ được xóa ngay sau mỗi cuộc gọi.
Còn về bằng chứng thông đồng giữa bọn họ, tôi thực sự không biết.”
“Nếu đã như vậy, anh có muốn làm chứng chống lại Kiều Vỹ Ngạn và Thẩm Thành trước tòa hay không?” Kiều Triết từng bước áp sát.
Phan Tu Vi chần chừ, mồ hôi lạnh vã ra như tắm: “Không, không, tôi còn vợ và con, bọn họ sẽ trả thù gia đình tôi.”
“Sau khi ký vào văn bản buộc tội, chúng tôi sẽ cử người đến bảo vệ gia đình anh, còn về tội ác của bản thân anh, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra mức hình phạt.” Lâm Nghị lấy ra một tập tài liệu mới, ở một bên châm lửa thổi gió.
Đột nhiên điện thoại Kiều Triết vang lên tiếng rung ngắn, anh lấy ra để kiểm tra tin nhắn.
“Ông cụ Kiều gọi tôi về nhà một chuyến.” Anh nói với Lâm Nghị.
“Có chuyện gì thế?”
“Không biết, chỉ nói là có khách.”
“Vậy cậu về trước đi, ở đây cứ giao lại cho tôi.” Lâm Nghị nói.
Thấy đối phương gấp gấp gáp gáp, qua bức tường kính, Kiều Triết chỉ nhìn anh ấy với vẻ mặt thân thiện rồi chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường.
Lâm Nghị ngượng ngùng nở nụ cười, chỉ muốn cố gắng “té” về chỗ ngồi của mình thật nhanh.
Trước khi ổn định vị trí, lại nhìn thấy ổ usb trên tay Kiều Triết liền đứng dậy đi vào văn phòng của anh.
Lâm Nghị lộ vẻ mệt mỏi, đến râu còn chưa kịp cạo, Kiều Triết đưa đồ cho anh ấy, không khó có thể tượng ra cảnh tối qua người này đã chơi đùa hăng say đến mức nào.
Lâm Nghịn nhận lấy usb xoay người rời đi, đến văn phòng của tổ Công nghệ thông tin, đặt usb lên bàn Ngô Uyển Kiệt, rồi lại quay đầu đi ra.
Ngô Uyển Kiệt nhìn người đàn ông đang như mất hồn, để đồ xuống mà chẳng buồn nói lấy một câu, liền ngẩng đầu lên nhìn Mễ Hạo phía đối diện, sau đó lại nhìn Lâm Nghị người vừa mới đi ra ngoài.
Mễ Hạo nói: “Nhìn bộ dạng này, nhiều khả năng tối qua đã bị ‘ép khô’ rồi.”
Ngô Uyển Kiệt: “…”
Bởi vì sự am hiểu ngầm với nhau là quá đủ, nên cho dù Lâm Nghị không nói gì, Ngô Uyển Kiệt cũng biết anh ấy muốn mình làm gì.
Đưa món đồ này cho Ngô Uyển Kiệt, đơn giản chính là giải mã các tập tin để xác nhận xem có bất kỳ tận tin ẩn nào hay không.
Ngô Uyển Kiệt mở usb, chẳng mấy chốc lại rút nó ra, rồi quay người đi ra ngoài.
Lâm Nghị đang rót nước ở bình nước đặt trong văn phòng của Kiều Triết, anh ấy đang định nói chuyện với Kiều Triết về việc khởi tố Kiều Vỹ Ngạn.
Ngô Uyển Kiệt đẩy cửa vào, trả lại usb cho anh ấy: “File ẩn này đã được giải mã rồi, anh còn đưa cho tôi làm gì?”
“Cái gì?” Lâm Nghị khó hiểu.
“Cái gì mà cái gì, có một trình giải mã sẵn trong usb và tất cả các file ẩn bị mã hóa đều đã được giải mã hết rồi.”
“Ai làm thế?”
“Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Chẳng phải chính anh là người đưa usb cho tôi hay sao? Thôi được rồi, tôi đang bận, đi đã nhé.” Anh ấy nói xong lập tức ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại mà chẳng buồn quay đầu, trong lòng thầm mắng nhiếc, đúng là lãng phí thời gian.
Lâm Nghị cầm usb đi tới bàn làm việc của Kiều Triết, cảm thấy có chuyện nhất định phải nhắc nhở anh: “Hạ Diệp làm phải không? Việc bên mua ở Thủ Cảng là cô ấy, cậu cũng đã biết rồi đó.”
Nhưng anh lại không lên tiếng, cũng chẳng tỏ ý kiến gì cả.
“Ban đầu chúng ta cử người của Bộ An ninh Quốc gia đến để điều tra cô ấy, nhưng lại chẳng tìm thấy thông tin gì quý giá, sau đó chính cậu đã tiết lộ manh mối này cho Đường Bác mới tìm ra thân phận của Hạ Diệp.
Còn vụ việc tại Thủ Cảng, chúng ta không có bằng chứng, cũng không lợi dụng cô ấy, nhưng lúc này cậu với cô ấy lại ở cùng nhau, rốt cuộc hai người là loại tình cảm gì? Có thật là chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy hay không?” Lâm Nghị chất vấn.
Lâm Nghị đã là bạn của Kiều Triết rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh đối xử như vậy với một người con gái, ánh mắt hoàn toàn không thể nói dối.
“Sau khi bắt được Thẩm Thành, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Đường Hoành ở biên giới Trung Đông, giữ cô ấy lại vẫn còn tác dụng.”
Lâm Nghị thở dài, nói với anh trước khi rời đi: “Tôi hy vọng cậu thực sự nghĩ vậy, những người như Hạ Diệp, vì tiền có thể đạp đổ đạo đức, cậu đừng dấn thân vào đó là được.”
Trong chuyện tình cảm, chẳng ai có thể nói trước điều gì.
—-
Trong bệnh viện, Phan Tu Vi đang nằm trên giường bệnh.
Lâm Nghị đặt một tập hồ sơ có tên “Phan Tu Vi” trước mặt anh ta.
Phan Tu Vi lật xem tập hồ sơ của chính mình, bên trong có liệt kê chi tiết hoàn cảnh gia đình cùng với hoàn cảnh của từng người thân bạn bè của anh ta, nên hỏi với vẻ mặt khó hiểu:”Cái này là cái gì?”
Kiều Triết không muốn vòng vo: “Là đồ của Kiều Vĩ Ngạn, anh cảm thấy có thể là cái gì?”
“Còn giấu giếm điều gì thì mua khai rõ, nếu không sau này khởi tố anh sẽ chẳng xin giảm án nổi vì thái độ không tốt đâu.” Lâm Nghị quát lớn.
“Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi, Thẩm Thành là do tôi cố ý thả.” Phan Tu Vi nắm chặt một góc chăn, hơi căng thẳng đáp.
Kiều Triết chế nhạo: “Anh cho rằng mình chỉ khai ra Thẩm Thành là xong à? Nếu Kiều Vỹ Ngạn không thể tự bảo vệ mình, thì anh đoán xem ông ta sẽ giết anh để diệt khẩu hay là liều mạng để bảo vệ anh?”
Phan Tu Vi có chút run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ như đang phân vân không biết có nên khai hay không.
Kiều Triết lại ném cho anh ta một tập hồ sơ khác, đó là thông tin chi tiết về nhân sự của các bộ phận khác nhau, tất cả đều được trích xuất từ usb.
“Anh biết đây là gì chứ? Những người này mấy năm nay đều được Kiều Vỹ Ngạn đề bạt thăng chức, đã điều tra đến bước này rồi, thì làm gì còn điều gì chưa làm rõ nữa?” Lâm Nghị nói.
Phan Tu Vi im lặng cúi đầu, cuối cùng không thể không thú nhận: “Tôi khai.”
“Bộ trưởng Kiều hỏi tôi về hồ sơ thẩm vấn của Thẩm Thành, lúc đó tôi đã chuyển hồ sơ cho ông ta trong khi đang làm nhiệm vụ và việc thả Thẩm Thành cũng là chỉ thị của ông ta.” Phan Tu Vi nói.
Kiều Triết hỏi: “Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng, bằng chứng gì?” Phan Tu Vi hơi lo lắng.
“Bằng chứng về việc Kiều Vỹ Ngạn đã liên lạc với anh và bằng chứng cho sự thông đồng của anh và Thẩm Thành.” Lâm Nghị bổ sung.
“Mọi tin tức thông báo của họ đều thông qua các cuộc gọi ẩn danh trên Internet và chúng sẽ được xóa ngay sau mỗi cuộc gọi.
Còn về bằng chứng thông đồng giữa bọn họ, tôi thực sự không biết.”
“Nếu đã như vậy, anh có muốn làm chứng chống lại Kiều Vỹ Ngạn và Thẩm Thành trước tòa hay không?” Kiều Triết từng bước áp sát.
Phan Tu Vi chần chừ, mồ hôi lạnh vã ra như tắm: “Không, không, tôi còn vợ và con, bọn họ sẽ trả thù gia đình tôi.”
“Sau khi ký vào văn bản buộc tội, chúng tôi sẽ cử người đến bảo vệ gia đình anh, còn về tội ác của bản thân anh, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra mức hình phạt.” Lâm Nghị lấy ra một tập tài liệu mới, ở một bên châm lửa thổi gió.
Đột nhiên điện thoại Kiều Triết vang lên tiếng rung ngắn, anh lấy ra để kiểm tra tin nhắn.
“Ông cụ Kiều gọi tôi về nhà một chuyến.” Anh nói với Lâm Nghị.
“Có chuyện gì thế?”
“Không biết, chỉ nói là có khách.”
“Vậy cậu về trước đi, ở đây cứ giao lại cho tôi.” Lâm Nghị nói.