Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Bồn tắm
Không ai bấm công tắc đèn, chỉ có ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa sổ, chiếu lên góc cửa ra vào, nhìn trộm dục vọng vấn vương.
Mu bàn chân cong tới cực điểm, cô ưỡn người ra sau, mặc anh ngắt hái nụ hoa trước ngực, cùng điểm nhạy cảm phía dưới, đôi môi cắn chặt chịu đựng, cuối cùng không chịu được nữa đành hét lên…
Cực khoái của điểm G cộng với khoái cảm bên trong “mật đạo” dồn dập ập đến, khiến cơ thể Hạ Diệp run lên bần bật vì sung sướng, các dây thần kinh căng cứng, hạ thể co rút ép chặt lấy anh.
Kiều Triết mím môi, trong mắt ẩn hiện tia máu, tại thời điểm bị cô siết chặt một lần nữa hung hãn đâm vào.
Khuôn ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, người đàn ông rên rỉ thở dốc…
Khoái cảm chạy dọc khắp cơ thể, từ đầu tới ngón chân cho tới chân tóc, khắp nơi đều phát ra cơn rùng mình.
Dư vị thật lâu vẫn không tan biến, hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thình liên hồi của nhau.
Vật cương cứng vẫn vui sâu trong cơ thể cô, được cô gắt gao bao quanh.
Kiều Triết để Hạ Diệp tựa trên vai mình, đợi đến khi nhịp thở ổn định trở lại mới ôm cô vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống bồn tắm rồi chậm rãi rút phân thân của mình ra, rũ mắt nhìn hoa huy*t đang từ từ khép lại…
Kiều Triết nhẹ nhàng kéo chiếc quần mỏng manh duy nhất còn sót lại trên người cô xuống, giúp cô ngồi vào bồn tắm, vặn van nước, để dòng nước ấm dần dần chảy khắp cơ thể cô.
Anh lấy một chiếc khăn tắm đặt sau lưng Hạ Diệp, để cô dựa vào đó rồi bước ra cởi quần áo trên người mình.
Đũng quần bám đầy dịch thể của cô, Kiều Triết cởi ra ném vào giỏ đựng quần áo bẩn, rồi liếc nhìn chiếc quần mình vừa mới thay ra lúc chiều, đáy quần cũng dính một lớp nhờn nhờn màu trắng sữa, chỉ có điều đã khô rồi, trong lòng tự hỏi, tại sao cô lại nhiều nước đến vậy cơ chứ.
Hạ Diệp đang ngồi trong bồn tắm, mặc dù vẫn còn ý thức nhưng lười chẳng buồn nhúc nhích, cô thoải mái tựa vào đó, cảm nhận được mặt nước dâng lên, biết anh đã vào trong, nên khẽ nhích mông để nhường chỗ cho anh.
Trong bồn nước ấm áp, Kiều Triết ôm lấy Hạ Diệp, tựa cằm lên cổ cô.
Cô lười biếng nằm trên khuôn ngực nóng bỏng của anh, như yêu tinh không xương, mặc anh trêu đùa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào hoa tâm, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ giúp cô rửa sạch chất dính giữa hai chân, sau đó quấn khăn tắm bế cô trở lại giường nghỉ ngơi.
Hạ Diệp gối đầu lên tay anh, bất luận là thể xác hay tâm lý, đều đã được vui thích thỏa mãn, lúc này cô hoàn toàn mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, dường như có thể vừa đặt lưng đã lập tức đi vào giấc ngủ…
Kiều Triết ôm Hạ Diệp trong lòng, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi phía sau lưng cô.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cô độc qua đêm dài, nhưng anh chẳng hề chán ghét, thế nhưng lúc này đã bắt đầu mong chờ tới việc có cô ở bên cạnh bầu bạn hàng ngày.
—-
Ngày hôm sau, khi Hạ Diệp tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô nép vào chăn, cố gắng vươn mình, kết quả từng thớ thịt trên cơ thể đều đau nhức, mà vị trí bên cạnh đã hoàn toàn trống không, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng anh đã hôn mình trước khi rời đi.
Sau khi thay quần áo, Hạ Diệp vào bếp tìm thứ gì đó để ăn, cháo trắng và xíu mại đang còn nóng hổi trong nồi, dưới nồi là ngọn lửa nhỏ…
Vừa nhấc nắp nồi thủy tinh lên, cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Diệp cau mày tắt bếp, xoay người đi ra ngoài.
Nếu là Kiều Triết, chắc chắn anh sẽ tự mình mở cửa, cô nhìn qua mắt mèo, ngó người đang đứng bên ngoài.
Sau khi nhìn rõ là ai, Hạ Diệp lập tức trợn mắt, quay vào phòng bếp, vừa bước được hai bước thì giọng nói bên ngoài vọng vào:
“Hạ Diệp, tôi biết cô ở bên trong.”
Là anh ta, Tôn Mặc Văn, không khó để biết anh ta lấy được địa chỉ của Kiều Triết từ đâu, ông nội Kiều, ba anh ta, quản gia, thậm chí đến cả đầu bếp trong nhà bọn họ đều biết, đó cũng chẳng phải là bí mật gì ghê gớm, nhưng cô lại lười chẳng buồn suy nghĩ xem tại sao anh ta lại tới tìm mình, chắc chắn chẳng phải việc gì tốt điệp.
“Tối qua cô quên đồ không mang về, nên hôm nay tôi phải đích thân mang tới đây cho cô.” Người đàn ông ngoài cửa nói.
Hạ Diệp ngẫm nghĩ một hồi, nhưng không thể nhớ ra mình đã làm rơi thứ gì, chỉ đành bước tới mở cửa.
Tôn Mặc Văn nhìn Hạ Diệp đang mặc đồ ở nhà, mái tóc xõa trên vai, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, cần cổ trắng nõn còn lưu lại vài dấu đỏ, cô cũng chẳng quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy.
Anh ta mở rộng bàn tay, một chiếc hoa tai hình giọng nước đang đặt trên lòng bàn tay.
Mẹ nó, đó là chiếc bông tai tối qua trong thư phòng của ba anh ta, khi đó cô đã ném nó vào túi xách, không ngờ lại rơi ra ngoài một chiếc.
Hạ Diệp liếc nhìn người đàn ông một cái, đối phương đã biết đây là của mình, nên cô cũng chẳng cần phải nói dối, chỉ giả bộ kinh ngạc: “Anh tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi còn tưởng mình làm mất nó rồi cơ.”
Hạ Diệp nói xong định vươn tay ra lấy, nhưng anh ta lại nhanh chóng thu tay về, khiến cô chỉ tóm được không khí.
“Không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?” Anh ta tự tin nói.
Hạ Diệp mở cửa, để thừa một lối đi, rồi ra hiệu cho đối phương vào trong.
Tôn Mặc Văn ngồi trên ghế sofa, Hạ Diệp rót mời anh ta một cốc nước, rồi ngồi xuống bên canh chờ đợi đối phương lên tiếng.
“Sao thế, không chào đón tôi đến vậy à, khi ở nước ngoài tìm cô lúc nào là cô có mặt lúc đó, sao về nước lại thành ra thế này?” Tôn Mặc Văn trêu chọc.
Hạ Diệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi lông mày cong lên, nở nụ cười giả tạo: “Được chưa?” Cô nói xong lại xị mặt xuống: “Có chuyện gì thì mau nói đi.” Cô đói rồi.
“Nói thế nào thì năm đó tôi cũng từng chăm sóc việc làm ăn của cô, tại sao con người cô lại chẳng có chút tình nghĩa nào thế?”
“Nói đến tiền nong thì đừng nhắc đến tình cảm, còn đã nhắc đến tình cảm thì đừng lôi tiền ra, anh giới thiệu việc làm cho tôi, sau đó tôi cũng giới thiệu Đường Hoành cho anh, anh cùng anh ta trồng hoa* ở Mexico, cũng kiếm được không ít, ai cũng là vì nhu cầu của mình mà thôi, vậy anh muốn nói đến loại tình nghĩa nào?” Hạ Diệp chẳng khách khí nói.
Lúc này lại lôi chuyện tình nghĩa ra nói, tôi tin anh mới lạ.
*Hoa: Anh túc.
Mu bàn chân cong tới cực điểm, cô ưỡn người ra sau, mặc anh ngắt hái nụ hoa trước ngực, cùng điểm nhạy cảm phía dưới, đôi môi cắn chặt chịu đựng, cuối cùng không chịu được nữa đành hét lên…
Cực khoái của điểm G cộng với khoái cảm bên trong “mật đạo” dồn dập ập đến, khiến cơ thể Hạ Diệp run lên bần bật vì sung sướng, các dây thần kinh căng cứng, hạ thể co rút ép chặt lấy anh.
Kiều Triết mím môi, trong mắt ẩn hiện tia máu, tại thời điểm bị cô siết chặt một lần nữa hung hãn đâm vào.
Khuôn ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, người đàn ông rên rỉ thở dốc…
Khoái cảm chạy dọc khắp cơ thể, từ đầu tới ngón chân cho tới chân tóc, khắp nơi đều phát ra cơn rùng mình.
Dư vị thật lâu vẫn không tan biến, hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thình liên hồi của nhau.
Vật cương cứng vẫn vui sâu trong cơ thể cô, được cô gắt gao bao quanh.
Kiều Triết để Hạ Diệp tựa trên vai mình, đợi đến khi nhịp thở ổn định trở lại mới ôm cô vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống bồn tắm rồi chậm rãi rút phân thân của mình ra, rũ mắt nhìn hoa huy*t đang từ từ khép lại…
Kiều Triết nhẹ nhàng kéo chiếc quần mỏng manh duy nhất còn sót lại trên người cô xuống, giúp cô ngồi vào bồn tắm, vặn van nước, để dòng nước ấm dần dần chảy khắp cơ thể cô.
Anh lấy một chiếc khăn tắm đặt sau lưng Hạ Diệp, để cô dựa vào đó rồi bước ra cởi quần áo trên người mình.
Đũng quần bám đầy dịch thể của cô, Kiều Triết cởi ra ném vào giỏ đựng quần áo bẩn, rồi liếc nhìn chiếc quần mình vừa mới thay ra lúc chiều, đáy quần cũng dính một lớp nhờn nhờn màu trắng sữa, chỉ có điều đã khô rồi, trong lòng tự hỏi, tại sao cô lại nhiều nước đến vậy cơ chứ.
Hạ Diệp đang ngồi trong bồn tắm, mặc dù vẫn còn ý thức nhưng lười chẳng buồn nhúc nhích, cô thoải mái tựa vào đó, cảm nhận được mặt nước dâng lên, biết anh đã vào trong, nên khẽ nhích mông để nhường chỗ cho anh.
Trong bồn nước ấm áp, Kiều Triết ôm lấy Hạ Diệp, tựa cằm lên cổ cô.
Cô lười biếng nằm trên khuôn ngực nóng bỏng của anh, như yêu tinh không xương, mặc anh trêu đùa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào hoa tâm, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ giúp cô rửa sạch chất dính giữa hai chân, sau đó quấn khăn tắm bế cô trở lại giường nghỉ ngơi.
Hạ Diệp gối đầu lên tay anh, bất luận là thể xác hay tâm lý, đều đã được vui thích thỏa mãn, lúc này cô hoàn toàn mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, dường như có thể vừa đặt lưng đã lập tức đi vào giấc ngủ…
Kiều Triết ôm Hạ Diệp trong lòng, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi phía sau lưng cô.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cô độc qua đêm dài, nhưng anh chẳng hề chán ghét, thế nhưng lúc này đã bắt đầu mong chờ tới việc có cô ở bên cạnh bầu bạn hàng ngày.
—-
Ngày hôm sau, khi Hạ Diệp tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô nép vào chăn, cố gắng vươn mình, kết quả từng thớ thịt trên cơ thể đều đau nhức, mà vị trí bên cạnh đã hoàn toàn trống không, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng anh đã hôn mình trước khi rời đi.
Sau khi thay quần áo, Hạ Diệp vào bếp tìm thứ gì đó để ăn, cháo trắng và xíu mại đang còn nóng hổi trong nồi, dưới nồi là ngọn lửa nhỏ…
Vừa nhấc nắp nồi thủy tinh lên, cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Diệp cau mày tắt bếp, xoay người đi ra ngoài.
Nếu là Kiều Triết, chắc chắn anh sẽ tự mình mở cửa, cô nhìn qua mắt mèo, ngó người đang đứng bên ngoài.
Sau khi nhìn rõ là ai, Hạ Diệp lập tức trợn mắt, quay vào phòng bếp, vừa bước được hai bước thì giọng nói bên ngoài vọng vào:
“Hạ Diệp, tôi biết cô ở bên trong.”
Là anh ta, Tôn Mặc Văn, không khó để biết anh ta lấy được địa chỉ của Kiều Triết từ đâu, ông nội Kiều, ba anh ta, quản gia, thậm chí đến cả đầu bếp trong nhà bọn họ đều biết, đó cũng chẳng phải là bí mật gì ghê gớm, nhưng cô lại lười chẳng buồn suy nghĩ xem tại sao anh ta lại tới tìm mình, chắc chắn chẳng phải việc gì tốt điệp.
“Tối qua cô quên đồ không mang về, nên hôm nay tôi phải đích thân mang tới đây cho cô.” Người đàn ông ngoài cửa nói.
Hạ Diệp ngẫm nghĩ một hồi, nhưng không thể nhớ ra mình đã làm rơi thứ gì, chỉ đành bước tới mở cửa.
Tôn Mặc Văn nhìn Hạ Diệp đang mặc đồ ở nhà, mái tóc xõa trên vai, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, cần cổ trắng nõn còn lưu lại vài dấu đỏ, cô cũng chẳng quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy.
Anh ta mở rộng bàn tay, một chiếc hoa tai hình giọng nước đang đặt trên lòng bàn tay.
Mẹ nó, đó là chiếc bông tai tối qua trong thư phòng của ba anh ta, khi đó cô đã ném nó vào túi xách, không ngờ lại rơi ra ngoài một chiếc.
Hạ Diệp liếc nhìn người đàn ông một cái, đối phương đã biết đây là của mình, nên cô cũng chẳng cần phải nói dối, chỉ giả bộ kinh ngạc: “Anh tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi còn tưởng mình làm mất nó rồi cơ.”
Hạ Diệp nói xong định vươn tay ra lấy, nhưng anh ta lại nhanh chóng thu tay về, khiến cô chỉ tóm được không khí.
“Không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?” Anh ta tự tin nói.
Hạ Diệp mở cửa, để thừa một lối đi, rồi ra hiệu cho đối phương vào trong.
Tôn Mặc Văn ngồi trên ghế sofa, Hạ Diệp rót mời anh ta một cốc nước, rồi ngồi xuống bên canh chờ đợi đối phương lên tiếng.
“Sao thế, không chào đón tôi đến vậy à, khi ở nước ngoài tìm cô lúc nào là cô có mặt lúc đó, sao về nước lại thành ra thế này?” Tôn Mặc Văn trêu chọc.
Hạ Diệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi lông mày cong lên, nở nụ cười giả tạo: “Được chưa?” Cô nói xong lại xị mặt xuống: “Có chuyện gì thì mau nói đi.” Cô đói rồi.
“Nói thế nào thì năm đó tôi cũng từng chăm sóc việc làm ăn của cô, tại sao con người cô lại chẳng có chút tình nghĩa nào thế?”
“Nói đến tiền nong thì đừng nhắc đến tình cảm, còn đã nhắc đến tình cảm thì đừng lôi tiền ra, anh giới thiệu việc làm cho tôi, sau đó tôi cũng giới thiệu Đường Hoành cho anh, anh cùng anh ta trồng hoa* ở Mexico, cũng kiếm được không ít, ai cũng là vì nhu cầu của mình mà thôi, vậy anh muốn nói đến loại tình nghĩa nào?” Hạ Diệp chẳng khách khí nói.
Lúc này lại lôi chuyện tình nghĩa ra nói, tôi tin anh mới lạ.
*Hoa: Anh túc.