Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Tư Không Viêm Nghiêu cùng Ô Thuần Nhã và Bánh Bao đi một xe, Lâm Tịch và Mạc Tuấn Nghị đi một xe.
Đỗ xe trước cửa nhà hàng, Tư Không Viêm Nghiêu một tay ôm Bánh Bao, một tay nắm tay Ô Thuần Nhã bước vào đại sảnh.
Bánh Bao chống hai tay trên bả vai nam nhân, ngửa mặt, tán thưởng, “Nơi này lớn ghê!”
Ô Thuần Nhã gật đầu, nơi này là nhà hàng số một số hai ở thành phố X, trước kia cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đến nơi này ăn.
Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, “Đây là tài sản cá nhân của anh.” Không phải là nhà hàng của nhà mình sao, bảo bối cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt ao ước như vậy.
Bánh Bao chớp mắt, vỗ tay, “Cha giàu thế!”
Ô Thuần Nhã trợn mắt, Bánh Bao chính là một đứa nhỏ tham tiền, tưởng cậu không biết hử, hơn nửa năm nay trong con heo đất của bé đầy ứ ự tiền mệnh giá cao, còn giàu hơn cả cậu nữa, tên tiểu tử thúi này còn suốt ngày khóc than, không có việc gì liền đi ôm chân ông nội kêu, ông nội ơi, Bánh Bao không có tiền tiêu vặt ~
Quản lý đại sảnh thấy Tư Không Viêm Nghiêu lập tức tiến lên tiếp đón, “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã đến, ở phòng 288.”
Tư Không Viêm Nghiêu ngầu bá cháy gật đầu, kéo Ô Thuần Nhã vào thang máy.
Ô Thuần Nhã trừng mắt, khó hiểu nhìn nam nhân, hỏi, “Phòng 288 ở cao lắm à?” Cậu còn tưởng là ở tầng hai chứ.
Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ giọng nói, “Đi cầu thang bộ sẽ mệt.”
Khóe miệng run rẩy, cậu bất đắc dĩ thở dài, “Vận động thích hợp tốt cho thân thể.”
Nam nhân gật đầu, nhìn số hiện trên thang máy, xoay người dắt cậu đi thang bộ.
Mạc Tuấn Nghị và Lâm Tịch đến sớm hơn ba người một chút, lúc này Mạc Tuấn Nghị đang ôm Cảnh Hoán, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhóc, không để ý tới tình huống xung quanh, tự coi bản thân như không khí.
Lâm Tịch thì đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Thụy, nội dung toàn là về Tư Không Viêm Nghiêu.
Sở Tây Tây ngồi cạnh Tư Không Dực Dương, trên mặt là nụ cười mỉm khéo léo, nhìn như không có ý kiến gì với mấy người chung quanh, tuy nhiên tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động của cô ta đã biểu hiện rõ cô ta còn chưa ngừng tính toán đâu!
Ô Thuần Nhã thấy trong phòng có nhiều thêm hai người thì sửng sốt, khó hiểu nhìn nam nhân, nhướn mày — anh đây là gọi tình nhân cũ cùng đến ăn cơm sao? Anh không sợ nghẹn chết à!
Tư Không Viêm Nghiêu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn người đang hầm hừ bên cạnh, lại gần hôn lên quai hàm cậu một cái, trấn an, “Không phải ý của anh.”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, có lẽ do bởi vì đang mang thai được mọi người cưng chiều, che chở, Tư Không Viêm Nghiêu lại nâng niu cậu như một viên ngọc quý, cho nên tính tình cậu mới dễ nổi cáu hơn. Nếu đổi là trước kia, chắc chắn cậu sẽ mỉm cười đón nhận ánh mắt gắt gao trừng mình của hai người kia, còn giờ? Xin lỗi nhé, cậu không có cái tâm tình đó!
Bánh Bao quơ chân muốn xuống, nam nhân khom người thả bé xuống, bé lập tức khua khoắng chân chạy tới chỗ Cảnh Hoán.
Bé ngửa đầu khó hiểu hỏi, “Ca làm sao vậy?” Trong mắt đầy lo lắng.
Tư Không Cảnh Hoán lắc đầu, vươn tay xoa xoa mặt Bánh Bao, nói, “Ca không sao đâu.”
Bánh Bao không tin, tính Cảnh Hoán thế nào chứ, nếu không có việc gì sao lại để cho Mạc thúc thúc ôm!
Gắt gao mím môi, Bánh Bao chổng mông bò lên ghế dựa bên cạnh, hai cánh tay be bé khoanh trước ngực, nói, “Ca gạt em!”
Cảnh Hoán chớp mắt mấy cái, không có xíu tinh thần gì cả.
Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh Bánh Bao, quan tâm hỏi, “Sinh bệnh rồi?” Lúc sáng đi không phải vẫn còn khỏe mạnh sao.
Mạc Tuấn Nghị nâng tay sờ trán Cảnh Hoán, không thấy thân nhiệt của nhóc tăng cao, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
“Vừa rồi lúc đi đón nhóc đã không có tinh thần như vậy rồi, có lẽ do cơm trưa có vấn đề.” Nói xong Mạc Tuấn Nghị không hài lòng liếc xéo người đàn ông đang ngồi một bên xem tin tức trên di động, chả ra làm sao cả, ngay cả cơm trưa của con cũng không để ý.
“Có buồn nôn không?” Mạc Tuấn Nghị nhẹ giọng hỏi Cảnh Hoán.
Cảnh Hoán được hắn ôm vào lòng, nhóc cọ cọ vào ngực hắn, lắc đầu, “Không ạ.”
Ô Thuần Nhã không ngờ nhìn Cảnh Hoán, đứa nhỏ này vậy mà lại có thể thân thiết với Tuấn Nghị đến thế. Khó có được khó có được, đến cả cậu Cảnh Hoán cũng chưa từng gần gũi như này đâu.
Mạc Tuấn Nghị nhìn dáng vẻ không chút tinh thần của nhóc thì rất lo lắng, không có cách nào, đành quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, “Để tôi dẫn nhóc đến bệnh viện.”
Tư Không Dực Dương giương mắt nhìn Cảnh Hoán trong lòng Mạc Tuấn Nghị, thấy con đang trợn mắt nhìn lại mình, sửng sốt một chút, gã chợt thấy buồn cười, lắc đầu, nói với Mạc Tuấn Nghị, “Không cần đâu, lát nữa uống ít đồ nóng là ổn. Con à, bụng có đau không?” Thực ra gã rất lo lắng, từ nhỏ hệ tiêu hóa của Cảnh Hoán đã không tốt, ăn phải đồ nguội lạnh hay chưa chín sẽ bị tiêu chảy, hôm nay có lẽ là do đồ ăn ở căng tin trường học không an toàn nên mới giày vò con như vậy. Nhưng khi thấy con nháy mắt với mình, Tư Không Dực Dương lập tức hiểu ra, thằng nhóc này là đang muốn giúp gã, kể cả lần trước chuyện nhóc kích Mạc Tuấn Nghị cũng thế, không tồi, con của gã đúng là hiếu thảo mà!
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, quay đầu nhìn Tống Thụy và Sở Tây Tây, nhướn mày, “Ai cho các người tới.”
Tống Thụy mở to mắt nhìn anh, biểu tình đáng thương cực kì, khẽ hé môi nói, “Viêm Nghiêu ca ca…Em…”
Sở Tây Tây xen vào, cắt ngang lời hắn, “Nghiêu, đây không phải là do trùng hợp sao, dù gì cũng không phải người xa lạ, chúng ta càng đông càng vui.” Nói xong còn trộm nhìn Ô Thuần Nhã mặt không có biểu tình gì, “Còn không phải là vội tới đưa thiệp mời cho mọi người ư!” Cô ta lấy ba thiệp mời trong túi để lên bàn.
Tư Không Viêm Nghiêu không để ý tới cô ta, vươn tay lấy hai thiệp mời của anh anh và Mạc Tuấn Nghị ném cho hai người, còn tấm thiệp dành cho mình thì cứ để trơ trọi ở đó.
Ô Thuần Nhã nhìn Tống Thụy đang giương mắt nhìn, thấy dáng vẻ sắp khóc đến nơi của hắn, thở dài, vươn tay cầm lấy thiệp mời, cười cười với hai người, “Chúc mừng.” Cậu không rõ lắm đám cưới của hai người về sau sẽ có ảnh hưởng thế nào, nhưng đối với cậu mà nói, như vậy càng tốt, ít nhất sẽ không bị hai người này đến gây phiền toái nữa.
Tống Thụy nhếch môi, trừng Ô Thuần Nhã, “Khỏi cần anh giả vờ tốt bụng!”
Ô Thuần Nhã hơi hạ mắt, nâng tay đè lại chân nam nhân, không cần thiết phải vì lời nói của kẻ khác mà tức giận, nam nhân nhà cậu là không chịu được phải nhìn cậu chịu ủy khuất, cậu hiểu.
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Em đói.”
Tư Không Viêm Nghiêu áp chế tức giận trong lòng, hung hăng trừng Tống Thụy, lại lạnh lùng nhìn Sở Tây Tây, rồi mới nói với anh anh, “Gọi món đi.”
Tư Không Dực Dương nhướn mày, “Đã sớm gọi xong rồi.” Nâng tay vỗ hai tiếng, cửa lập tức vang lên vài tiếng gõ nhẹ, sau đó cửa mở ra, hơn mười phục vụ bưng khay ăn tiến vào.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, có thể dùng rồi.” Quản lý mỉm cười gật đầu với hai người. Bởi vì đã nói trước với quản lý, đều là người trong nhà, không cần phải tuân thủ theo nguyên tắc, cho nên trực tiếp mang tất cả đồ ăn lên cùng một lúc. (đồ pháp có nhiều thứ tự, nên thường phải bưng từng món một như khai vị, món chính, tráng miệng bla bla)
Sở Tây Tây trộm nhìn Ô Thuần Nhã, mắt to đảo quanh, cực kì thân thiết mà nói với cậu, “Cậu chưa ăn mấy món này đúng không, lát ăn nhiều một chút.”
Ô Thuần Nhã thoải mái gật đầu, giọng nói ôn nhuận, thản nhiên nói, “Đúng, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt.”
Sở Tây Tây không ngờ mình lại đánh vô bị bông, người ta chả thèm để ý tới châm chọc của cô ta, bèn hơi bĩu môi, cầm dĩa cúi đầu ăn không nói nữa.
Ô Thuần Nhã nhìn bàn ăn toàn những món tinh mĩ đặc biệt, nhưng mỗi đĩa chỉ có tí xíu, không khỏi nghĩ, chả bằng đi ăn bò nướng, chỉ cần một tô lớn cũng đủ no bụng.
Tư Không Viêm Nghiêu lấy cho cậu một miếng bánh mì nướng tỏi, lại thêm chút khoai tây nghiền, ôn nhu nói, “Em ăn trước cái này đi, không được ăn thịt trước, nếu không em sẽ thấy ngấy.”
Ô Thuần Nhã đỏ mặt, gật đầu cầm lấy thìa đặt bên cạnh, cậu không quen dùng nĩa để ăn, hơn nữa ở đây xếp nhiều thìa như vậy, cậu liền thuận tay lấy một cái có kích cỡ vừa phải.
Tống Thụy ngẩng đầu, ánh mắt ẩn ẩn khinh thường nhìn Ô Thuần Nhã, lạnh lùng nói, “Không biết ăn rồi còn làm người bẽ mặt người khác.”
Lời này nói ra khiến ngay cả Lâm Tịch cũng nhíu mày, bản thân không mời mà tới tự nhảy vào, bây giờ còn xoi mói cái này cái nọ, trước kia hắn đã cảm thấy Tống Thụy tính tình thiếu gia, đều là do được người trong nhà quá chiều chuộng, nhưng cho dù cậu ta có ghen tị thì cũng không thể làm trò trước mặt mọi người nói ra mấy câu ác ý với Ô Thuần Nhã như vậy, không có chút phong độ nào.
Ô Thuần Nhã mỉm cười, nhìn về phía Tống Thụy hai mắt như muốn phun lửa, nhàn nhạt nói, “Không có ai mới sinh ra đã dùng đũa cả.” Nói xong cũng không thèm để ý tới sắc mặt hắn, cúi đầu ăn khoai tây nghiền.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, bảo bối miệng không buông tha cho người, anh thích.
Anh nhanh nhẹn chuyển ít ốc sên bỏ lò rượu vang cho bảo bối, “Ăn món này.”
Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn một lát, chớp chớp mắt, “Ốc đồng?”
Bánh Bao bên cạnh miệng nhồi ứ ự quay đầu múa may muỗng nhỏ, “Đây là ốc sên đó phụ thân, ăn ngon lắm!”
Ô Thuần Nhã lấy khăn tay lau miệng dính nước cho Bánh Bao, nhéo chóp mũi bé, “Ham ăn.”
Rồi lại quay đầu nói với nam nhân đang phục vụ cho mình, “Cảm ơn.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Rất vinh hạnh được phục vụ ngài, bảo bối của anh.”
Khuôn mặt Ô Thuần Nhã nháy mắt đỏ rực lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, cậu vươn tay đẩy nam nhân ra, nổi giận trừng anh một cái, nói cái gì thế hả! Đồ lưu manh!
Múc ốc sên bỏ vào miệng, vị cũng không tệ lắm, không có mùi gì lạ.
Nuốt xuống xong cậu chuẩn bị ăn khoai tây nghiền, kết quả sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, còn nhíu mày.
Tư Không Viêm Nghiêu vẫn luôn để ý đến sắc mặt cậu, sợ cậu lần đầu tiên ăn không quen, thấy biểu tình của cậu thay đổi, không khỏi hỏi, “Không thích sao?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, há miệng muốn nói, lại lập tức ngậm miệng, vươn tay che miệng, đẩy nam nhân ra, đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh.
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, lập tức đứng dậy đuổi theo, còn hô, “Không được chạy!”
Ô Thuần Nhã lúc này nào còn lo đến chuyện có được chạy hay không, vọt tới WC đạp cửa, ọe một tiếng nôn luôn ở bồn rửa tay. Nhanh tay mở vòi nước, sau đó cậu bắt đầu nôn khan, ngoại trừ một ít chất lỏng thì không còn cái gì khác, nhưng dạ dày cứ xoắn lên, thế nào cũng thấy khó chịu.
Tiếng động của cậu không nhỏ, cho dù đóng cửa nhưng những người ngồi ở bàn cũng loáng thoáng nghe được.
Tư Không Viêm Nghiêu mở cửa, đi vào lo lắng vỗ nhẹ lưng cậu, cầm một ly nước đưa cho cậu, để cậu súc miệng.
“Rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào?” Sao vừa ăn cơm lại nôn ra như thế!
Ô Thuần Nhã khoát tay, lại nôn tiếp, đến khi thực sự không còn gì để nôn nữa, mới nhận lấy ly nước súc miệng.
Thấy mặt cậu trắng bệch, Tư Không Viêm Nghiêu cho rằng đồ ăn nhà hàng có vấn đề, xoay người đi ra ngoài, lại bị Ô Thuần Nhã giữ lại.
“Em không sao.” Cậu thở hổn hển vài cái, dạ dày không cuộn lên nữa mới thấy đỡ hơn chút.
“Sao tự dưng lại nôn.” Tư Không Viêm Nghiêu đau lòng lau khóe miệng dính nước cho cậu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nhớ tới lời Giang Võ từng nói, mặt lại đỏ lên.
Tư Không Viêm Nghiêu khó hiểu, có chút buồn bực, lẽ nào bị bệnh rồi, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Nôn nghén….” Ô Thuần Nhã nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Cậu nói quá nhỏ, nam nhân không nghe rõ, nôn gì cơ?
Ô Thuần Nhã trợn mắt, “Nôn nghén!”
Lúc này nghe rõ rồi chứ, nam nhân kinh ngạc nhìn cái bụng bằng phẳng của Ô Thuần Nhã, vươn tay sờ sờ, “Tên nhóc này ở trong tác quái?”
Chụp lấy bàn tay nam nhân, Ô Thuần Nhã gật đầu, “Ừ, con anh làm khổ em. Chờ bao giờ sinh ra em để anh xử lý nó!” Khóe miệng mang ý cười dí dỏm, biểu tình của anh thật là rất buồn cười.
Tư Không Viêm Nghiêu rối rắm, nâng tay ôm eo cậu, giận dữ nói, “Bị em hù chết mất.” Anh còn tưởng bảo bối sinh bệnh!
“Không có việc gì, ra ngoài thôi.” Nói xong kéo tay nam nhân ra khỏi toilet.
Bánh Bao lo lắng nhảy xuống ghế, chạy lại ngửa mặt nhìn Ô Thuần Nhã, “Phụ thân sao vậy?”
“Không có việc gì.” Xoa xoa khuôn mặt Bánh Bao, Ô Thuần Nhã cười với bé, “Ăn cơm đi.”
Nam nhân ôm Bánh Bao ngồi lại lên ghế, nói cho bé, “Em con giày vò phụ thân con, bao giờ nó sinh ra con nhớ báo thù cho phụ thân con!”
Ô Thuần Nhã thở dài, cái tên này, nói năng chẳng để ý gì cả.
Trên bàn ngoài trừ Tống Thụy và Sở Tây Tây tất cả đều đã biết chuyện Ô Thuần Nhã mang thai, cho nên khi biết cậu chẳng qua chỉ là nôn nghén bình thường thì không lo lắng nữa.
Tống Thụy sắc mặt tái nhợt nhìn Ô Thuần Nhã, cắn răng hỏi, “Anh lại mang thai?”
Ô Thuần Nhã gật đầu, không nói gì.
Nắm chặt tay, Tống Thụy cúi đầu, che dấu hận ý thật sâu trong mắt.
Sở Tây Tây vẻ mặt cũng không tốt hơn Tống Thụy là bao, cô ta cứng ngắc nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo nói với Ô Thuần Nhã, “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.” Ô Thuần Nhã không có tinh thần gì, vừa rồi khiến cậu hơi mệt.
Tư Không Viêm Nghiêu thấy cậu không ăn gì, sốt ruột chết đi được, vốn định mau chóng đưa cậu về nhà, để Giang Võ đến xem xem, nhưng Ô Thuần Nhã lại không đồng ý, “Em không sao thật mà, một lúc nữa là ổn.” Vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay mình, cậu trấn an.
Tư Không Dực Dương lúc này mở miệng, “Được, chúng ta ăn nhanh lên một chút, ăn xong trở về nhà.” Dù sao có Lâm Tịch ở đây, không thể để hắn ngồi đây ăn cơm với mấy người vớ vẩn này được.
Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, coi như đồng ý, nhưng vẫn gọi người đem một ly sữa tới cho Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần Nhã cười nhận lấy, hôn lên má nam nhân một cái, “Ăn cơm đi.”
Nam nhân vô cùng vui vẻ vì biểu hiện thân thiết của cậu, phải biết rằng là, bảo bối chẳng mấy khi chủ động hôn anh đâu, đã thế đây còn là trước mặt người ngoài nữa.
Vội vàng ăn cơm, đám người Tư Không Viêm Nghiêu rời khỏi phòng, Ô Thuần Nhã không muốn chờ thang máy, lại tiếp tục đi thang bộ.
Mạc Tuấn Nghị mỗi tay dắt một nhóc chậm rãi đi phía sau Tư Không Viêm Nghiêu và Ô Thuần Nhã.
Tư Không Dực Dương đi song song với Lâm Tịch ở phía sau Mạc Tuấn Nghị.
Tư Không Viêm Nghiêu đi nhanh hơn Ô Thuần Nhã nửa bước, một tay đỡ cánh tay cậu, một tay ôm eo cậu, chỉ sợ cậu lúc xuống cầu thang có gì sơ xuất.
Mới vừa bước xuống một bậc thang, phía sau đột nhiên có người gọi cậu, “Ô Thuần Nhã!”
Ô Thuần Nhã quay đầu lại, trong mắt hiện lên hình ảnh Tống Thụy mặt mày dữ tợn đẩy Mạc Tuấn Nghị ra, đứng phía sau cậu, trong tay cầm một con dao ăn inox sáng loáng, giơ lên lao về phía cậu.
“Mày đi chết đi!” Giơ tay đâm xuống, muốn đâm thẳng vào ngực Ô Thuần Nhã!
“Thuần Nhã!” Mạc Tuấn Nghị nghiêng người đẩy Tống Thụy đi, Tống Thụy tay cầm dao lung lay, chuyển qua đâm về phía Mạc Tuấn Nghị, “Tất cả các người đều chết hết đi!”
“Tuấn Nghị cẩn thận!” Tư Không Dực Dương lao mạnh qua, một tay ôm Mạc Tuấn Nghị vào ngực, sau đó thân thể chợt cứng đờ.
“Dực Dương!” Mạc Tuấn Nghị mặt trắng bệch, cả kinh kêu lên.
“Anh!” Tư Không Viêm Nghiêu một cước đạp vào bụng Tống Thụy, đá hắn văng ra hai mét, quỳ rạp trên mặt đất không biết đã hôn mê hay chưa.
“Ba!” Cảnh Hoán kinh hoảng chạy lại gần, trong mắt đong đầy nước mắt, sau lưng ba nhóc cắm một con dao, toàn bộ lưỡi dao đều ngập vào thịt.
“Bác quái vật!” Bánh Bao sợ hãi kêu, mắt lóe ánh xanh lục, vị trí giữa lưng, nếu lúc này rút dao, không quá năm phút, Tư Không Dực Dương chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
“Mau, mau đưa đến bệnh viện!” Một đám người kinh hoảng không biết làm thế nào mới phải, vẫn là Ô Thuần Nhã bình tĩnh hơn một chút, giữ chặt nam nhân muốn đi đập chết Tống Thụy, “Viêm Nghiêu, bình tĩnh!”
Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn quản lý sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói, “Báo cảnh sát!”
Lâm Tịch đã gọi xe cứu thương, sau đó quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương đang tựa vào Mạc Tuấn Nghị, thấy gã vẫn còn tỉnh táo thì hơi yên lòng hơn một chút, không hôn mê là tốt rồi.
Tư Không Dực Dương lúc này đang cố chịu từng đợt choáng váng, tựa vào vai Mạc Tuấn Nghị, tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nỉ non, “……Lần này, em có thể tự do rồi……..Anh…….Rốt cuộc……rốt cuộc……….rốt cuộc không có cách nào………quấn quýt em nữa………” Nói xong, nam nhân hoàn toàn ngất đi.
Bàn tay Mạc Tuấn Nghị run rẩy, hắn vỗ nhè nhẹ lưng nam nhân, run giọng nói, “Dực Dương?…..Dực Dương anh nói gì với em đi……..Anh đừng làm em sợ……Dực Dương?” Trên tay hắn dính đầy máu tươi ấm nóng của nam nhân, càng làm tôn thêm sắc da tái nhợt của hắn.
Ô Thuần Nhã nhíu mày, mùi màu tươi khiến dạ dày cậu lại bắt đầu quặn lên, nhưng lúc này cậu không đủ sức đi lo lắng những chuyện khác, cậu lại gần đỡ Mạc Tuấn Nghị, nhẹ giọng an ủi, “Cậu đừng lo, xe cứu thương sẽ lập tức tới thôi.”
Mạc Tuấn Nghị qua loa gật đầu, hắn không lo lắng đâu, người đàn ông này là tên biến thái, sao có thể đột nhiên chết được? Nhưng gã chảy nhiều máu quá, biết làm thế nào bây giờ? Hắn rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ? Anh đừng chết được không? Em không muốn anh chết……
Gắt gao cắn môi, tự nói với bản thân không được khóc, giờ không phải là lúc khóc!
Tư Không Viêm Nghiêu ở bên cạnh mặt âm trầm, mày cau chặt lại, tốt nhất là anh anh giờ chỉ chảy máu, không có gì đáng ngại, nếu không…..
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Tư Không Dực Dương bị đưa tới bệnh viện, Mạc Tuấn Nghị một tấc không rời đi theo.
Cảnh Hoán vốn cũng muốn đi, nhưng lại bị Tư Không Viêm Nghiêu ngăn, “Bảo bối, đưa Cảnh Hoán và Bánh Bao về trước.”
Ô Thuần Nhã tuy cũng lo lắng, nhưng bên cạnh còn hai đứa nhỏ, đành phải gật đầu, “Nhớ gọi cho em.”
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu hôn lên trán Cảnh Hoán, xoa đầu nhóc, “Ngoan ngoãn về nhà, nhị thúc sẽ đi cùng ba con.”
Cảnh Hoán chớp chớp đôi mắt đẫm nước, hỏi, “Nhị thúc, ba sẽ không sao đúng không ạ?”
Anh gật đầu, “Ừ, ba con sẽ không sao.” Anh anh sao có thể chỉ vì trúng một nhát dao liền tèo? Quá không phù hợp với tính tình tai họa lưu lại ngàn năm của anh ấy rồi.
Ô Thuần Nhã đưa Cảnh Hoán và Bánh Bao về nhà, Tư Không Viêm Nghiêu và Lâm Tịch lái xe đi tới bệnh viện.
Tay Mạc Tuấn Nghị dính đầy máu, nhìn nam nhân nằm sấp trên cáng, vươn tay cầm lấy tay gã, mắt rưng rưng lại gần hôn lên khuôn mặt không còn chút máu mà trở nên tái nhợt của gã, nhẹ giọng nói, “Em không chạy nữa, anh đừng chết, được không?”
Đỗ xe trước cửa nhà hàng, Tư Không Viêm Nghiêu một tay ôm Bánh Bao, một tay nắm tay Ô Thuần Nhã bước vào đại sảnh.
Bánh Bao chống hai tay trên bả vai nam nhân, ngửa mặt, tán thưởng, “Nơi này lớn ghê!”
Ô Thuần Nhã gật đầu, nơi này là nhà hàng số một số hai ở thành phố X, trước kia cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đến nơi này ăn.
Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, “Đây là tài sản cá nhân của anh.” Không phải là nhà hàng của nhà mình sao, bảo bối cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt ao ước như vậy.
Bánh Bao chớp mắt, vỗ tay, “Cha giàu thế!”
Ô Thuần Nhã trợn mắt, Bánh Bao chính là một đứa nhỏ tham tiền, tưởng cậu không biết hử, hơn nửa năm nay trong con heo đất của bé đầy ứ ự tiền mệnh giá cao, còn giàu hơn cả cậu nữa, tên tiểu tử thúi này còn suốt ngày khóc than, không có việc gì liền đi ôm chân ông nội kêu, ông nội ơi, Bánh Bao không có tiền tiêu vặt ~
Quản lý đại sảnh thấy Tư Không Viêm Nghiêu lập tức tiến lên tiếp đón, “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã đến, ở phòng 288.”
Tư Không Viêm Nghiêu ngầu bá cháy gật đầu, kéo Ô Thuần Nhã vào thang máy.
Ô Thuần Nhã trừng mắt, khó hiểu nhìn nam nhân, hỏi, “Phòng 288 ở cao lắm à?” Cậu còn tưởng là ở tầng hai chứ.
Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ giọng nói, “Đi cầu thang bộ sẽ mệt.”
Khóe miệng run rẩy, cậu bất đắc dĩ thở dài, “Vận động thích hợp tốt cho thân thể.”
Nam nhân gật đầu, nhìn số hiện trên thang máy, xoay người dắt cậu đi thang bộ.
Mạc Tuấn Nghị và Lâm Tịch đến sớm hơn ba người một chút, lúc này Mạc Tuấn Nghị đang ôm Cảnh Hoán, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhóc, không để ý tới tình huống xung quanh, tự coi bản thân như không khí.
Lâm Tịch thì đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Thụy, nội dung toàn là về Tư Không Viêm Nghiêu.
Sở Tây Tây ngồi cạnh Tư Không Dực Dương, trên mặt là nụ cười mỉm khéo léo, nhìn như không có ý kiến gì với mấy người chung quanh, tuy nhiên tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động của cô ta đã biểu hiện rõ cô ta còn chưa ngừng tính toán đâu!
Ô Thuần Nhã thấy trong phòng có nhiều thêm hai người thì sửng sốt, khó hiểu nhìn nam nhân, nhướn mày — anh đây là gọi tình nhân cũ cùng đến ăn cơm sao? Anh không sợ nghẹn chết à!
Tư Không Viêm Nghiêu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn người đang hầm hừ bên cạnh, lại gần hôn lên quai hàm cậu một cái, trấn an, “Không phải ý của anh.”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, có lẽ do bởi vì đang mang thai được mọi người cưng chiều, che chở, Tư Không Viêm Nghiêu lại nâng niu cậu như một viên ngọc quý, cho nên tính tình cậu mới dễ nổi cáu hơn. Nếu đổi là trước kia, chắc chắn cậu sẽ mỉm cười đón nhận ánh mắt gắt gao trừng mình của hai người kia, còn giờ? Xin lỗi nhé, cậu không có cái tâm tình đó!
Bánh Bao quơ chân muốn xuống, nam nhân khom người thả bé xuống, bé lập tức khua khoắng chân chạy tới chỗ Cảnh Hoán.
Bé ngửa đầu khó hiểu hỏi, “Ca làm sao vậy?” Trong mắt đầy lo lắng.
Tư Không Cảnh Hoán lắc đầu, vươn tay xoa xoa mặt Bánh Bao, nói, “Ca không sao đâu.”
Bánh Bao không tin, tính Cảnh Hoán thế nào chứ, nếu không có việc gì sao lại để cho Mạc thúc thúc ôm!
Gắt gao mím môi, Bánh Bao chổng mông bò lên ghế dựa bên cạnh, hai cánh tay be bé khoanh trước ngực, nói, “Ca gạt em!”
Cảnh Hoán chớp mắt mấy cái, không có xíu tinh thần gì cả.
Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh Bánh Bao, quan tâm hỏi, “Sinh bệnh rồi?” Lúc sáng đi không phải vẫn còn khỏe mạnh sao.
Mạc Tuấn Nghị nâng tay sờ trán Cảnh Hoán, không thấy thân nhiệt của nhóc tăng cao, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
“Vừa rồi lúc đi đón nhóc đã không có tinh thần như vậy rồi, có lẽ do cơm trưa có vấn đề.” Nói xong Mạc Tuấn Nghị không hài lòng liếc xéo người đàn ông đang ngồi một bên xem tin tức trên di động, chả ra làm sao cả, ngay cả cơm trưa của con cũng không để ý.
“Có buồn nôn không?” Mạc Tuấn Nghị nhẹ giọng hỏi Cảnh Hoán.
Cảnh Hoán được hắn ôm vào lòng, nhóc cọ cọ vào ngực hắn, lắc đầu, “Không ạ.”
Ô Thuần Nhã không ngờ nhìn Cảnh Hoán, đứa nhỏ này vậy mà lại có thể thân thiết với Tuấn Nghị đến thế. Khó có được khó có được, đến cả cậu Cảnh Hoán cũng chưa từng gần gũi như này đâu.
Mạc Tuấn Nghị nhìn dáng vẻ không chút tinh thần của nhóc thì rất lo lắng, không có cách nào, đành quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, “Để tôi dẫn nhóc đến bệnh viện.”
Tư Không Dực Dương giương mắt nhìn Cảnh Hoán trong lòng Mạc Tuấn Nghị, thấy con đang trợn mắt nhìn lại mình, sửng sốt một chút, gã chợt thấy buồn cười, lắc đầu, nói với Mạc Tuấn Nghị, “Không cần đâu, lát nữa uống ít đồ nóng là ổn. Con à, bụng có đau không?” Thực ra gã rất lo lắng, từ nhỏ hệ tiêu hóa của Cảnh Hoán đã không tốt, ăn phải đồ nguội lạnh hay chưa chín sẽ bị tiêu chảy, hôm nay có lẽ là do đồ ăn ở căng tin trường học không an toàn nên mới giày vò con như vậy. Nhưng khi thấy con nháy mắt với mình, Tư Không Dực Dương lập tức hiểu ra, thằng nhóc này là đang muốn giúp gã, kể cả lần trước chuyện nhóc kích Mạc Tuấn Nghị cũng thế, không tồi, con của gã đúng là hiếu thảo mà!
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, quay đầu nhìn Tống Thụy và Sở Tây Tây, nhướn mày, “Ai cho các người tới.”
Tống Thụy mở to mắt nhìn anh, biểu tình đáng thương cực kì, khẽ hé môi nói, “Viêm Nghiêu ca ca…Em…”
Sở Tây Tây xen vào, cắt ngang lời hắn, “Nghiêu, đây không phải là do trùng hợp sao, dù gì cũng không phải người xa lạ, chúng ta càng đông càng vui.” Nói xong còn trộm nhìn Ô Thuần Nhã mặt không có biểu tình gì, “Còn không phải là vội tới đưa thiệp mời cho mọi người ư!” Cô ta lấy ba thiệp mời trong túi để lên bàn.
Tư Không Viêm Nghiêu không để ý tới cô ta, vươn tay lấy hai thiệp mời của anh anh và Mạc Tuấn Nghị ném cho hai người, còn tấm thiệp dành cho mình thì cứ để trơ trọi ở đó.
Ô Thuần Nhã nhìn Tống Thụy đang giương mắt nhìn, thấy dáng vẻ sắp khóc đến nơi của hắn, thở dài, vươn tay cầm lấy thiệp mời, cười cười với hai người, “Chúc mừng.” Cậu không rõ lắm đám cưới của hai người về sau sẽ có ảnh hưởng thế nào, nhưng đối với cậu mà nói, như vậy càng tốt, ít nhất sẽ không bị hai người này đến gây phiền toái nữa.
Tống Thụy nhếch môi, trừng Ô Thuần Nhã, “Khỏi cần anh giả vờ tốt bụng!”
Ô Thuần Nhã hơi hạ mắt, nâng tay đè lại chân nam nhân, không cần thiết phải vì lời nói của kẻ khác mà tức giận, nam nhân nhà cậu là không chịu được phải nhìn cậu chịu ủy khuất, cậu hiểu.
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Em đói.”
Tư Không Viêm Nghiêu áp chế tức giận trong lòng, hung hăng trừng Tống Thụy, lại lạnh lùng nhìn Sở Tây Tây, rồi mới nói với anh anh, “Gọi món đi.”
Tư Không Dực Dương nhướn mày, “Đã sớm gọi xong rồi.” Nâng tay vỗ hai tiếng, cửa lập tức vang lên vài tiếng gõ nhẹ, sau đó cửa mở ra, hơn mười phục vụ bưng khay ăn tiến vào.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, có thể dùng rồi.” Quản lý mỉm cười gật đầu với hai người. Bởi vì đã nói trước với quản lý, đều là người trong nhà, không cần phải tuân thủ theo nguyên tắc, cho nên trực tiếp mang tất cả đồ ăn lên cùng một lúc. (đồ pháp có nhiều thứ tự, nên thường phải bưng từng món một như khai vị, món chính, tráng miệng bla bla)
Sở Tây Tây trộm nhìn Ô Thuần Nhã, mắt to đảo quanh, cực kì thân thiết mà nói với cậu, “Cậu chưa ăn mấy món này đúng không, lát ăn nhiều một chút.”
Ô Thuần Nhã thoải mái gật đầu, giọng nói ôn nhuận, thản nhiên nói, “Đúng, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt.”
Sở Tây Tây không ngờ mình lại đánh vô bị bông, người ta chả thèm để ý tới châm chọc của cô ta, bèn hơi bĩu môi, cầm dĩa cúi đầu ăn không nói nữa.
Ô Thuần Nhã nhìn bàn ăn toàn những món tinh mĩ đặc biệt, nhưng mỗi đĩa chỉ có tí xíu, không khỏi nghĩ, chả bằng đi ăn bò nướng, chỉ cần một tô lớn cũng đủ no bụng.
Tư Không Viêm Nghiêu lấy cho cậu một miếng bánh mì nướng tỏi, lại thêm chút khoai tây nghiền, ôn nhu nói, “Em ăn trước cái này đi, không được ăn thịt trước, nếu không em sẽ thấy ngấy.”
Ô Thuần Nhã đỏ mặt, gật đầu cầm lấy thìa đặt bên cạnh, cậu không quen dùng nĩa để ăn, hơn nữa ở đây xếp nhiều thìa như vậy, cậu liền thuận tay lấy một cái có kích cỡ vừa phải.
Tống Thụy ngẩng đầu, ánh mắt ẩn ẩn khinh thường nhìn Ô Thuần Nhã, lạnh lùng nói, “Không biết ăn rồi còn làm người bẽ mặt người khác.”
Lời này nói ra khiến ngay cả Lâm Tịch cũng nhíu mày, bản thân không mời mà tới tự nhảy vào, bây giờ còn xoi mói cái này cái nọ, trước kia hắn đã cảm thấy Tống Thụy tính tình thiếu gia, đều là do được người trong nhà quá chiều chuộng, nhưng cho dù cậu ta có ghen tị thì cũng không thể làm trò trước mặt mọi người nói ra mấy câu ác ý với Ô Thuần Nhã như vậy, không có chút phong độ nào.
Ô Thuần Nhã mỉm cười, nhìn về phía Tống Thụy hai mắt như muốn phun lửa, nhàn nhạt nói, “Không có ai mới sinh ra đã dùng đũa cả.” Nói xong cũng không thèm để ý tới sắc mặt hắn, cúi đầu ăn khoai tây nghiền.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, bảo bối miệng không buông tha cho người, anh thích.
Anh nhanh nhẹn chuyển ít ốc sên bỏ lò rượu vang cho bảo bối, “Ăn món này.”
Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn một lát, chớp chớp mắt, “Ốc đồng?”
Bánh Bao bên cạnh miệng nhồi ứ ự quay đầu múa may muỗng nhỏ, “Đây là ốc sên đó phụ thân, ăn ngon lắm!”
Ô Thuần Nhã lấy khăn tay lau miệng dính nước cho Bánh Bao, nhéo chóp mũi bé, “Ham ăn.”
Rồi lại quay đầu nói với nam nhân đang phục vụ cho mình, “Cảm ơn.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Rất vinh hạnh được phục vụ ngài, bảo bối của anh.”
Khuôn mặt Ô Thuần Nhã nháy mắt đỏ rực lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, cậu vươn tay đẩy nam nhân ra, nổi giận trừng anh một cái, nói cái gì thế hả! Đồ lưu manh!
Múc ốc sên bỏ vào miệng, vị cũng không tệ lắm, không có mùi gì lạ.
Nuốt xuống xong cậu chuẩn bị ăn khoai tây nghiền, kết quả sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, còn nhíu mày.
Tư Không Viêm Nghiêu vẫn luôn để ý đến sắc mặt cậu, sợ cậu lần đầu tiên ăn không quen, thấy biểu tình của cậu thay đổi, không khỏi hỏi, “Không thích sao?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, há miệng muốn nói, lại lập tức ngậm miệng, vươn tay che miệng, đẩy nam nhân ra, đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh.
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, lập tức đứng dậy đuổi theo, còn hô, “Không được chạy!”
Ô Thuần Nhã lúc này nào còn lo đến chuyện có được chạy hay không, vọt tới WC đạp cửa, ọe một tiếng nôn luôn ở bồn rửa tay. Nhanh tay mở vòi nước, sau đó cậu bắt đầu nôn khan, ngoại trừ một ít chất lỏng thì không còn cái gì khác, nhưng dạ dày cứ xoắn lên, thế nào cũng thấy khó chịu.
Tiếng động của cậu không nhỏ, cho dù đóng cửa nhưng những người ngồi ở bàn cũng loáng thoáng nghe được.
Tư Không Viêm Nghiêu mở cửa, đi vào lo lắng vỗ nhẹ lưng cậu, cầm một ly nước đưa cho cậu, để cậu súc miệng.
“Rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào?” Sao vừa ăn cơm lại nôn ra như thế!
Ô Thuần Nhã khoát tay, lại nôn tiếp, đến khi thực sự không còn gì để nôn nữa, mới nhận lấy ly nước súc miệng.
Thấy mặt cậu trắng bệch, Tư Không Viêm Nghiêu cho rằng đồ ăn nhà hàng có vấn đề, xoay người đi ra ngoài, lại bị Ô Thuần Nhã giữ lại.
“Em không sao.” Cậu thở hổn hển vài cái, dạ dày không cuộn lên nữa mới thấy đỡ hơn chút.
“Sao tự dưng lại nôn.” Tư Không Viêm Nghiêu đau lòng lau khóe miệng dính nước cho cậu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nhớ tới lời Giang Võ từng nói, mặt lại đỏ lên.
Tư Không Viêm Nghiêu khó hiểu, có chút buồn bực, lẽ nào bị bệnh rồi, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Nôn nghén….” Ô Thuần Nhã nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Cậu nói quá nhỏ, nam nhân không nghe rõ, nôn gì cơ?
Ô Thuần Nhã trợn mắt, “Nôn nghén!”
Lúc này nghe rõ rồi chứ, nam nhân kinh ngạc nhìn cái bụng bằng phẳng của Ô Thuần Nhã, vươn tay sờ sờ, “Tên nhóc này ở trong tác quái?”
Chụp lấy bàn tay nam nhân, Ô Thuần Nhã gật đầu, “Ừ, con anh làm khổ em. Chờ bao giờ sinh ra em để anh xử lý nó!” Khóe miệng mang ý cười dí dỏm, biểu tình của anh thật là rất buồn cười.
Tư Không Viêm Nghiêu rối rắm, nâng tay ôm eo cậu, giận dữ nói, “Bị em hù chết mất.” Anh còn tưởng bảo bối sinh bệnh!
“Không có việc gì, ra ngoài thôi.” Nói xong kéo tay nam nhân ra khỏi toilet.
Bánh Bao lo lắng nhảy xuống ghế, chạy lại ngửa mặt nhìn Ô Thuần Nhã, “Phụ thân sao vậy?”
“Không có việc gì.” Xoa xoa khuôn mặt Bánh Bao, Ô Thuần Nhã cười với bé, “Ăn cơm đi.”
Nam nhân ôm Bánh Bao ngồi lại lên ghế, nói cho bé, “Em con giày vò phụ thân con, bao giờ nó sinh ra con nhớ báo thù cho phụ thân con!”
Ô Thuần Nhã thở dài, cái tên này, nói năng chẳng để ý gì cả.
Trên bàn ngoài trừ Tống Thụy và Sở Tây Tây tất cả đều đã biết chuyện Ô Thuần Nhã mang thai, cho nên khi biết cậu chẳng qua chỉ là nôn nghén bình thường thì không lo lắng nữa.
Tống Thụy sắc mặt tái nhợt nhìn Ô Thuần Nhã, cắn răng hỏi, “Anh lại mang thai?”
Ô Thuần Nhã gật đầu, không nói gì.
Nắm chặt tay, Tống Thụy cúi đầu, che dấu hận ý thật sâu trong mắt.
Sở Tây Tây vẻ mặt cũng không tốt hơn Tống Thụy là bao, cô ta cứng ngắc nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười vặn vẹo nói với Ô Thuần Nhã, “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.” Ô Thuần Nhã không có tinh thần gì, vừa rồi khiến cậu hơi mệt.
Tư Không Viêm Nghiêu thấy cậu không ăn gì, sốt ruột chết đi được, vốn định mau chóng đưa cậu về nhà, để Giang Võ đến xem xem, nhưng Ô Thuần Nhã lại không đồng ý, “Em không sao thật mà, một lúc nữa là ổn.” Vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay mình, cậu trấn an.
Tư Không Dực Dương lúc này mở miệng, “Được, chúng ta ăn nhanh lên một chút, ăn xong trở về nhà.” Dù sao có Lâm Tịch ở đây, không thể để hắn ngồi đây ăn cơm với mấy người vớ vẩn này được.
Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, coi như đồng ý, nhưng vẫn gọi người đem một ly sữa tới cho Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần Nhã cười nhận lấy, hôn lên má nam nhân một cái, “Ăn cơm đi.”
Nam nhân vô cùng vui vẻ vì biểu hiện thân thiết của cậu, phải biết rằng là, bảo bối chẳng mấy khi chủ động hôn anh đâu, đã thế đây còn là trước mặt người ngoài nữa.
Vội vàng ăn cơm, đám người Tư Không Viêm Nghiêu rời khỏi phòng, Ô Thuần Nhã không muốn chờ thang máy, lại tiếp tục đi thang bộ.
Mạc Tuấn Nghị mỗi tay dắt một nhóc chậm rãi đi phía sau Tư Không Viêm Nghiêu và Ô Thuần Nhã.
Tư Không Dực Dương đi song song với Lâm Tịch ở phía sau Mạc Tuấn Nghị.
Tư Không Viêm Nghiêu đi nhanh hơn Ô Thuần Nhã nửa bước, một tay đỡ cánh tay cậu, một tay ôm eo cậu, chỉ sợ cậu lúc xuống cầu thang có gì sơ xuất.
Mới vừa bước xuống một bậc thang, phía sau đột nhiên có người gọi cậu, “Ô Thuần Nhã!”
Ô Thuần Nhã quay đầu lại, trong mắt hiện lên hình ảnh Tống Thụy mặt mày dữ tợn đẩy Mạc Tuấn Nghị ra, đứng phía sau cậu, trong tay cầm một con dao ăn inox sáng loáng, giơ lên lao về phía cậu.
“Mày đi chết đi!” Giơ tay đâm xuống, muốn đâm thẳng vào ngực Ô Thuần Nhã!
“Thuần Nhã!” Mạc Tuấn Nghị nghiêng người đẩy Tống Thụy đi, Tống Thụy tay cầm dao lung lay, chuyển qua đâm về phía Mạc Tuấn Nghị, “Tất cả các người đều chết hết đi!”
“Tuấn Nghị cẩn thận!” Tư Không Dực Dương lao mạnh qua, một tay ôm Mạc Tuấn Nghị vào ngực, sau đó thân thể chợt cứng đờ.
“Dực Dương!” Mạc Tuấn Nghị mặt trắng bệch, cả kinh kêu lên.
“Anh!” Tư Không Viêm Nghiêu một cước đạp vào bụng Tống Thụy, đá hắn văng ra hai mét, quỳ rạp trên mặt đất không biết đã hôn mê hay chưa.
“Ba!” Cảnh Hoán kinh hoảng chạy lại gần, trong mắt đong đầy nước mắt, sau lưng ba nhóc cắm một con dao, toàn bộ lưỡi dao đều ngập vào thịt.
“Bác quái vật!” Bánh Bao sợ hãi kêu, mắt lóe ánh xanh lục, vị trí giữa lưng, nếu lúc này rút dao, không quá năm phút, Tư Không Dực Dương chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
“Mau, mau đưa đến bệnh viện!” Một đám người kinh hoảng không biết làm thế nào mới phải, vẫn là Ô Thuần Nhã bình tĩnh hơn một chút, giữ chặt nam nhân muốn đi đập chết Tống Thụy, “Viêm Nghiêu, bình tĩnh!”
Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn quản lý sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói, “Báo cảnh sát!”
Lâm Tịch đã gọi xe cứu thương, sau đó quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương đang tựa vào Mạc Tuấn Nghị, thấy gã vẫn còn tỉnh táo thì hơi yên lòng hơn một chút, không hôn mê là tốt rồi.
Tư Không Dực Dương lúc này đang cố chịu từng đợt choáng váng, tựa vào vai Mạc Tuấn Nghị, tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nỉ non, “……Lần này, em có thể tự do rồi……..Anh…….Rốt cuộc……rốt cuộc……….rốt cuộc không có cách nào………quấn quýt em nữa………” Nói xong, nam nhân hoàn toàn ngất đi.
Bàn tay Mạc Tuấn Nghị run rẩy, hắn vỗ nhè nhẹ lưng nam nhân, run giọng nói, “Dực Dương?…..Dực Dương anh nói gì với em đi……..Anh đừng làm em sợ……Dực Dương?” Trên tay hắn dính đầy máu tươi ấm nóng của nam nhân, càng làm tôn thêm sắc da tái nhợt của hắn.
Ô Thuần Nhã nhíu mày, mùi màu tươi khiến dạ dày cậu lại bắt đầu quặn lên, nhưng lúc này cậu không đủ sức đi lo lắng những chuyện khác, cậu lại gần đỡ Mạc Tuấn Nghị, nhẹ giọng an ủi, “Cậu đừng lo, xe cứu thương sẽ lập tức tới thôi.”
Mạc Tuấn Nghị qua loa gật đầu, hắn không lo lắng đâu, người đàn ông này là tên biến thái, sao có thể đột nhiên chết được? Nhưng gã chảy nhiều máu quá, biết làm thế nào bây giờ? Hắn rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ? Anh đừng chết được không? Em không muốn anh chết……
Gắt gao cắn môi, tự nói với bản thân không được khóc, giờ không phải là lúc khóc!
Tư Không Viêm Nghiêu ở bên cạnh mặt âm trầm, mày cau chặt lại, tốt nhất là anh anh giờ chỉ chảy máu, không có gì đáng ngại, nếu không…..
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Tư Không Dực Dương bị đưa tới bệnh viện, Mạc Tuấn Nghị một tấc không rời đi theo.
Cảnh Hoán vốn cũng muốn đi, nhưng lại bị Tư Không Viêm Nghiêu ngăn, “Bảo bối, đưa Cảnh Hoán và Bánh Bao về trước.”
Ô Thuần Nhã tuy cũng lo lắng, nhưng bên cạnh còn hai đứa nhỏ, đành phải gật đầu, “Nhớ gọi cho em.”
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu hôn lên trán Cảnh Hoán, xoa đầu nhóc, “Ngoan ngoãn về nhà, nhị thúc sẽ đi cùng ba con.”
Cảnh Hoán chớp chớp đôi mắt đẫm nước, hỏi, “Nhị thúc, ba sẽ không sao đúng không ạ?”
Anh gật đầu, “Ừ, ba con sẽ không sao.” Anh anh sao có thể chỉ vì trúng một nhát dao liền tèo? Quá không phù hợp với tính tình tai họa lưu lại ngàn năm của anh ấy rồi.
Ô Thuần Nhã đưa Cảnh Hoán và Bánh Bao về nhà, Tư Không Viêm Nghiêu và Lâm Tịch lái xe đi tới bệnh viện.
Tay Mạc Tuấn Nghị dính đầy máu, nhìn nam nhân nằm sấp trên cáng, vươn tay cầm lấy tay gã, mắt rưng rưng lại gần hôn lên khuôn mặt không còn chút máu mà trở nên tái nhợt của gã, nhẹ giọng nói, “Em không chạy nữa, anh đừng chết, được không?”