-
Chương 55
Editor: Sakura Trang
“Có lời liền nói thẳng đi, Ký Ẩn.” Ở một phần tấu chương cuối cùng chờ xử lý viết xuống mấy chữ, Vi Sinh Lan cầm chu bút trong tay gác xuống, cuối cùng mở miệng giải cứu người đang làm tư tưởng tranh đấu bên cạnh.
Ở trong ngự thư phòng cũng đợi hơn nửa ngày, người này đi theo nàng vào bên trong rõ ràng nghẹn tràn đầy nghi vấn, nhưng cuối cùng ở nàng cũng đem tấu chương phê duyệt xong rồi cũng còn chịu đựng không mở miệng.
“Thần...” Nữ tử một thân trúc xanh chần chờ chỉ nói ra một chữ, tiếp đó vẫn là vẩy một cái vạt áo quỳ xuống.
“Bệ hạ vì sao muốn đồng ý với yêu cầu của Tả tướng, hơn nữa cũng không có động tác ứng đối về sau. Thần cả gan góp lời, bệ hạ đối với… Chính quân, vẫn là có chút đề phòng là tốt nhất.” Liễu Ký Ẩn dừng mấy giây mới nói ra chữ ‘chính quân’, dẫu sao bây giờ nàng tạm cũng không tìm được xưng hô thích hợp để gọi.
Như vậy cũng tốt so với thà giết lầm một ngàn, cũng không bỏ qua một cái, trực tiếp dập tắt bất kỳ ngọn nguồn có thể gây ra hậu quả bất lợi. Đi theo bên người Cảnh đế. Liễu Ký Ẩn dĩ nhiên là biết được những năm gần đây Cảnh đế vẫn là bất động thanh sắc áp chế phe của Tả tướng.
Kỳ Yến nhưng cũng là người Kỳ gia.
“Liễu cận thị sẽ phản bội mẫu hoàng của trẫm sao?” Vi Sinh Lan hơi thở dài một cái, lúc hỏi câu này nhưng là mỉm cười.
Liễu Ký Ẩn vạn không nghĩ tới đế vương trẻ tuổi sẽ bất ngờ không kịp đề phòng hỏi ra vấn đề như vậy, nghe xưng hô biến hóa, nàng cũng ở đây một cái chớp mắt thu liễm thần sắc, trầm giọng trả lời: “Thần dẫu có chết cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”
Thấy trên mặt người đang quỳ nghiêm túc đến không có một tia biểu tình, Vi Sinh Lan nhưng là bất đắc dĩ khoát tay một cái, ôn thanh nói: “Trẫm hỏi cái vấn đề này cũng không ý tứ gì khác, chỉ là muốn báo cho Ký Ẩn biết… Kỳ Yến đối với trẫm cũng là như vậy.”
Nếu như là nàng yêu cầu, chỉ sợ phu lang nhà mình sẽ không chút do dự giúp nàng trở tay thọt một đao cho Kỳ gia. Lại nhắc tới việc này dường như đã là thọt một đao rồi… Lúc trước Tả tướng bên kia gửi mật hàm, ngày thứ hai từ Ký châu về hoàng thành, phu lang nhà mình không phải liền đưa đến trên tay nàng đó sao.
Khi đó xe lăn người nọ nhìn nàng còn do do dự dự lặp lại mấy lần ‘Ta không…” Siết chặt ống tay áo nàng không chịu buông ra, cho đến bị nàng ôm vào trong ngực hôn môi chừng mấy lần mới cuối cùng yên lòng.
Khi đó Vi Sinh Lan nhìn bộ dáng xe lăn người nọ có chút bối rối thất thố còn cảm thấy có chút buồn cười, nàng chẳng qua là nhìn phong thư hơi trầm mặc mấy giây, phu lang nhà mình là có thể rối loạn tâm thần như vậy.
Phạm nhân cũng sẽ không chủ động đem chứng cớ đưa đến trên tay quan xử án, Vi Sinh Lan dĩ nhiên biết phu lang nhà mình là chuyện gì đều không làm.
“Bệ hạ...” Liễu Ký Ẩn còn muốn nói thêm gì nữa. Lời thật thì khó nghe, có mấy lời cho dù khó nghe nàng cũng là phải nói.
“Trước kia cũng Kỳ Yến cũng coi như là thủ hạ của mẫu hoàng.” Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền trực tiếp vạch rõ, chuyện này đối với người trước mắt thực cũng không có cái gì cần phải giấu giếm.
Nữ tử đang quỳ hiển nhiên sợ run sửng sốt một chút, yên lặng thật lâu nàng khẽ rũ đầu đáp: “Vâng.”
Chỉ đáng một chữ, nhưng hiển nhiên nàng là đã bị lý do này thuyết phục. Tuy coi như đã từng là quan cận thị của Cảnh đế, Cảnh đế cũng đối với nàng đủ tín nhiệm, nàng cũng vẫn là sẽ có chuyện không biết.
“Đừng quỳ nữa, tới giúp trẫm nhìn một chút phân tội chứng Trưởng sứ tham ô này.” Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, đẩy chồng giấy lớn và một quyển sổ ghi chép về phía trước một chút. Từ hôm lên ngôi bắt đầu điều tra, hiện cũng coi là có chút manh mối.
Trưởng sứ liền tương đương với phụ tá của Thừa tướng, vốn là đứng giữa Tả tướng và Hữu tướng, nhưng trước mắt tình trạng hiển nhiên không phải như vậy, Trưởng sứ này cùng Tả tướng đứng ở trên một cái thuyền. Nhất vinh câu vinh nhất tổn hại… Bên kia cũng không tránh được thương cân động cốt.
Vi Sinh Lan tuy là có lòng sẽ đối Kỳ gia tiến hành đả kích một phen, để cho tiêu mất niệm tưởng không nên có, nhưng cũng không tính đem mũi dùi nhắm thẳng vào. Mặc dù trong lòng phu lang nhà mình chỉ nghĩ cho nàng, nhưng trên thân phận vẫn là có gắn kết không thể tiêu trừ với Kỳ gia…
Nàng cũng không muốn tiếng ‘con tội thần’ rơi vào trên đầu Kỳ Yến, đối với Kỳ gia, nếu không có quyền lực mà chịu an phận xuống liền cũng được.
Vào buổi tối, Vi Sinh Lan rất là thói quen về Chiêu Quân điện. Cung điện này đã từng là tẩm cung của nàng, dùng chữ về này nàng tự nhận là cũng không có bất kỳ không ổn gì.
Còn chuyện gần đây trong cung đồn đại nàng chuyên sủng một người… Phu lang nàng thú hỏi đàng hoàng cũng chỉ có một, lại cũng không có ý định nạp thị tới thương lòng phu lang nhà mình, dưới tình huống này nàng trừ Kỳ Yến cũng không có người có thể sủng ái.
Nếu lại có, chỉ có thể là con cháu của hai người.
“Thê chủ.” Gần như là ở Vi Sinh Lan đến gần phạm vi có thể đụng chạm, Kỳ Yến liền bắt được ống tay áo của nàng.
Tràng cảnh này, dường như có chút giống như đã từng quen biết...? Không phải là cảnh trong thư phòng mà nàng vừa nhớ đến hay sao? Vi Sinh Lan giả bộ ho nhẹ một tiếng, nhưng là khóe miệng không nhịn được nhếch thành độ cong nho nhỏ, cuối cùng là tạo thành nụ cười nhẹ.
Kỳ Yến thấy môi nữ tử trước mắt hơi cong lên, liền hơi mở đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó lại cố gắng gần sát chút. Tả tướng tới gặp y, người trước mắt nhất định là biết được, lại nhất định là nàng cho phép.
“Mẫu thân nàng... Ngô...” Người trên xe lăn mới mở miệng, liền bị nữ tử một thân huyền sắc long bào nắm cằm, bờ môi nhạt màu bị ngón tay thon dài xoa nhẹ, thẳng tới nơi đó trở nên hồng hào.
Bây giờ bộ dáng ngốc lăng tùy người bắt nạt của người trên xe lăn, nhìn ở trong mắt Vi Sinh Lan liền thật giống như mèo sữa nhỏ không đủ tháng vẫn còn u mê non nớt vậy, cuối cùng không nhịn được đi trêu đùa một phen.
“Chuyện Yến nhi không chuẩn bị làm, cần gì cần phải báo cho ta biết.” Cúi người thưởng thức một hồi đôi môi ngon miệng của mỹ nhân trên xe lăn, Vi Sinh Lan hơi cong mi mắt vui vẻ trả lời.
Nhưng mà đang lúc muốn xoay người về sau lấy mấy thứ trên giá sách hoa lê mộc, Vi Sinh Lan kéo một cái ống tay áo… Nhưng là không có thể kéo khỏi.
Dung nhan trong trẻo của mỹ nhân trên xe lăn rõ ràng là nhiễm một chút đỏ ửng, thế nhưng đôi con ngươi đen thui vẫn là trong suốt, trong con ngươi cũng rõ ràng hiện lên thân ảnh của nữ tử. Nếu là lúc bình thường… Được đối xử như vậy, đôi tròng mắt này nên là đã lượn lờ một tầng hơi nước thật mỏng rồi.
“Tuyển tú…” Đúng là tin tưởng người trong lòng, Kỳ Yến chẳng qua là muốn nghe lời nói trấn an của người trước mắt.
Mỹ nhân trên xe lăn lộ ra thần thái không biết nên nói là do do dự dự vẫn là ủy ủy khuất khuất, Vi Sinh Lan nhìn đôi con ngươi xinh đẹp của Kỳ Yến, không kiềm được cười nhẹ thành tiếng.
Chẳng lẽ y có biểu hiện rõ ràng như vậy… Xe lăn người nọ hơi rủ xuống tròng mắt, bất giác vành tai trắng nõn cũng hiện lên đỏ ửng.
“Không có chuyện đó.”
Nghe giọng ôn tồn trấn an của người trong lòng, người trên xe lăn một cái ý động liền hơi ngẩng đầu lên, nhưng là lại bị Vi Sinh Lan trêu đùa một phen.
Da thịt bên cổ trắng nõn hơi có chút tái nhợt mơ hồ hiện lên mạch máu màu xanh, chiếc cổ với độ cong ưu mỹ tỏ ra có chút yếu ớt. Lúc này đang liên tiếp thêm vào những dấu hôn màu đỏ.
“Thê... Ừ...” Đôi con ngươi trong suốt đen bóng càng hiện lên mờ mịt cũng không cách nào chống cự, nhất thời thở hào hển dường như chỉ dựa vào lỗ mũi là muốn không thở nổi, vì vậy bờ môi mới vừa bị thưởng thức xong hơi có chút sưng lên liền hơi hé ra, một chút thở dốc rất nhỏ mang theo tiếng than nhẹ.
“Ta cũng lệnh Vân Sanh chuyển tới nơi này đi, hắn nói ta cũng ở Chiêu Quân điện, hắn ở cung điện bên kia đợi cũng không có chuyện làm.” Cổ trắng nõn như ngọc bị thêm dấu vết tuyệt lệ giống như hồng mai giữa trời tuyết rơi, thật xinh đẹp, Vi Sinh Lan cảm thấy không sai biệt lắm liền dừng lại ở bên cổ mỹ nhân khẽ liếm.
Nghe được ‘cũng ở Chiêu Quân điện’, màu đỏ trên mặt xe lăn người nọ rõ ràng là càng đậm hơn.
“Đối với Tả tướng phủ... Ta đúng là muốn động thủ.” Điểm này Vi Sinh Lan cũng không tính giấu giếm Kỳ Yến, vả lại cũng có ý báo trước cho y biết.
Người trên xe lăn liền thuận gật đầu một cái cho biết là hiểu, từ lúc Ngu Kỳ rời khỏi phủ Tả tướng, trong phủ Tả tướng liền không người để u để ý nữa. Lại nghĩ đến cho dù người trong lòng sẽ động thủ với Kỳ gia, cũng chắc chắn sẽ không dính líu đến phụ thân của y.
Kỳ Yến không hề cân nhắc đến việc mình là người Kỳ gia hay có thể chịu liên lụy, cho dù là... Y cũng không muốn Vi Sinh Lan bởi vì băn khoăn y mà khắp nơi cản tay.
“Tóm lại là người nhà của Yến nhi, ta sẽ không thật đối với các nàng như thế nào.” Nếu thật muốn mũi dùi nhắm thẳng vào, tội chứng tham ô này tụ tập lại, từ số lượng tham ô nhiều năm như vậy nhìn lên… Nhẹ nhưng lột bỏ quan chức, nếu là nàng muốn xử nặng, tịch thu tài sản chém đầu cũng không phải không được.
Do lời nói nhắc nhở của Tả tướng sáng nay, Vi Sinh Lan hiện hồi tưởng lại hôm hồi môn lần trước với Kỳ Yến…
Nàng kéo qua một ghế gỗ khắc hoa, sau khi ngồi xuống liền vuốt tóc dài đe như mực của xe lăn mỹ nhân, ôn thanh nói: “Lại nói một vị đại ca của Yến nhi, nếu không nhớ lầm nên gọi là... Kỳ Ngự? Tướng mạo còn có mấy phần tương tự với Yến nhi, ta như thế nào có thể nhẫn tâm.”
Đây vốn là lời giống như là tỏ tình, nhưng không ngờ xe lăn người nọ phản ứng càng nhiều đó là dùng sức chống một cái trên tay vịn, nhất thời cả người liền hướng ngã xuống phương hướng thân ảnh sắc.
Trong lòng Vi Sinh Lan cả kinh, dĩ nhiên động tác theo bản năng của thân thể là muốn nhanh hơn một chút, gần như là ở cùng chớp mắt thời gian liền đỡ được người nọ. Ôm chặt lấy chiếc eo đơn bạc nhưng thực tế hết sức mềm dẻo của Kỳ Yến, không chút suy nghĩ ôm vào trong ngực…
Mùi hương hoa hòe thoang thoảng chui vào mũi, Vi Sinh Lan cách quá gần chống lại đôi con ngươi trong suốt đen thui của mỹ nhân trong ngực. Mỹ nhân thanh tuyển điệt lệ nhìn chằm chằm vào nàng, bờ môi hồng nhuận hơi hé mở, thanh âm trong trẻo lạnh lùng gằn từng chữ một: “Ta không muốn thê chủ Yêu ai yêu tất cả của người đó.”
“Có lời liền nói thẳng đi, Ký Ẩn.” Ở một phần tấu chương cuối cùng chờ xử lý viết xuống mấy chữ, Vi Sinh Lan cầm chu bút trong tay gác xuống, cuối cùng mở miệng giải cứu người đang làm tư tưởng tranh đấu bên cạnh.
Ở trong ngự thư phòng cũng đợi hơn nửa ngày, người này đi theo nàng vào bên trong rõ ràng nghẹn tràn đầy nghi vấn, nhưng cuối cùng ở nàng cũng đem tấu chương phê duyệt xong rồi cũng còn chịu đựng không mở miệng.
“Thần...” Nữ tử một thân trúc xanh chần chờ chỉ nói ra một chữ, tiếp đó vẫn là vẩy một cái vạt áo quỳ xuống.
“Bệ hạ vì sao muốn đồng ý với yêu cầu của Tả tướng, hơn nữa cũng không có động tác ứng đối về sau. Thần cả gan góp lời, bệ hạ đối với… Chính quân, vẫn là có chút đề phòng là tốt nhất.” Liễu Ký Ẩn dừng mấy giây mới nói ra chữ ‘chính quân’, dẫu sao bây giờ nàng tạm cũng không tìm được xưng hô thích hợp để gọi.
Như vậy cũng tốt so với thà giết lầm một ngàn, cũng không bỏ qua một cái, trực tiếp dập tắt bất kỳ ngọn nguồn có thể gây ra hậu quả bất lợi. Đi theo bên người Cảnh đế. Liễu Ký Ẩn dĩ nhiên là biết được những năm gần đây Cảnh đế vẫn là bất động thanh sắc áp chế phe của Tả tướng.
Kỳ Yến nhưng cũng là người Kỳ gia.
“Liễu cận thị sẽ phản bội mẫu hoàng của trẫm sao?” Vi Sinh Lan hơi thở dài một cái, lúc hỏi câu này nhưng là mỉm cười.
Liễu Ký Ẩn vạn không nghĩ tới đế vương trẻ tuổi sẽ bất ngờ không kịp đề phòng hỏi ra vấn đề như vậy, nghe xưng hô biến hóa, nàng cũng ở đây một cái chớp mắt thu liễm thần sắc, trầm giọng trả lời: “Thần dẫu có chết cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”
Thấy trên mặt người đang quỳ nghiêm túc đến không có một tia biểu tình, Vi Sinh Lan nhưng là bất đắc dĩ khoát tay một cái, ôn thanh nói: “Trẫm hỏi cái vấn đề này cũng không ý tứ gì khác, chỉ là muốn báo cho Ký Ẩn biết… Kỳ Yến đối với trẫm cũng là như vậy.”
Nếu như là nàng yêu cầu, chỉ sợ phu lang nhà mình sẽ không chút do dự giúp nàng trở tay thọt một đao cho Kỳ gia. Lại nhắc tới việc này dường như đã là thọt một đao rồi… Lúc trước Tả tướng bên kia gửi mật hàm, ngày thứ hai từ Ký châu về hoàng thành, phu lang nhà mình không phải liền đưa đến trên tay nàng đó sao.
Khi đó xe lăn người nọ nhìn nàng còn do do dự dự lặp lại mấy lần ‘Ta không…” Siết chặt ống tay áo nàng không chịu buông ra, cho đến bị nàng ôm vào trong ngực hôn môi chừng mấy lần mới cuối cùng yên lòng.
Khi đó Vi Sinh Lan nhìn bộ dáng xe lăn người nọ có chút bối rối thất thố còn cảm thấy có chút buồn cười, nàng chẳng qua là nhìn phong thư hơi trầm mặc mấy giây, phu lang nhà mình là có thể rối loạn tâm thần như vậy.
Phạm nhân cũng sẽ không chủ động đem chứng cớ đưa đến trên tay quan xử án, Vi Sinh Lan dĩ nhiên biết phu lang nhà mình là chuyện gì đều không làm.
“Bệ hạ...” Liễu Ký Ẩn còn muốn nói thêm gì nữa. Lời thật thì khó nghe, có mấy lời cho dù khó nghe nàng cũng là phải nói.
“Trước kia cũng Kỳ Yến cũng coi như là thủ hạ của mẫu hoàng.” Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền trực tiếp vạch rõ, chuyện này đối với người trước mắt thực cũng không có cái gì cần phải giấu giếm.
Nữ tử đang quỳ hiển nhiên sợ run sửng sốt một chút, yên lặng thật lâu nàng khẽ rũ đầu đáp: “Vâng.”
Chỉ đáng một chữ, nhưng hiển nhiên nàng là đã bị lý do này thuyết phục. Tuy coi như đã từng là quan cận thị của Cảnh đế, Cảnh đế cũng đối với nàng đủ tín nhiệm, nàng cũng vẫn là sẽ có chuyện không biết.
“Đừng quỳ nữa, tới giúp trẫm nhìn một chút phân tội chứng Trưởng sứ tham ô này.” Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, đẩy chồng giấy lớn và một quyển sổ ghi chép về phía trước một chút. Từ hôm lên ngôi bắt đầu điều tra, hiện cũng coi là có chút manh mối.
Trưởng sứ liền tương đương với phụ tá của Thừa tướng, vốn là đứng giữa Tả tướng và Hữu tướng, nhưng trước mắt tình trạng hiển nhiên không phải như vậy, Trưởng sứ này cùng Tả tướng đứng ở trên một cái thuyền. Nhất vinh câu vinh nhất tổn hại… Bên kia cũng không tránh được thương cân động cốt.
Vi Sinh Lan tuy là có lòng sẽ đối Kỳ gia tiến hành đả kích một phen, để cho tiêu mất niệm tưởng không nên có, nhưng cũng không tính đem mũi dùi nhắm thẳng vào. Mặc dù trong lòng phu lang nhà mình chỉ nghĩ cho nàng, nhưng trên thân phận vẫn là có gắn kết không thể tiêu trừ với Kỳ gia…
Nàng cũng không muốn tiếng ‘con tội thần’ rơi vào trên đầu Kỳ Yến, đối với Kỳ gia, nếu không có quyền lực mà chịu an phận xuống liền cũng được.
Vào buổi tối, Vi Sinh Lan rất là thói quen về Chiêu Quân điện. Cung điện này đã từng là tẩm cung của nàng, dùng chữ về này nàng tự nhận là cũng không có bất kỳ không ổn gì.
Còn chuyện gần đây trong cung đồn đại nàng chuyên sủng một người… Phu lang nàng thú hỏi đàng hoàng cũng chỉ có một, lại cũng không có ý định nạp thị tới thương lòng phu lang nhà mình, dưới tình huống này nàng trừ Kỳ Yến cũng không có người có thể sủng ái.
Nếu lại có, chỉ có thể là con cháu của hai người.
“Thê chủ.” Gần như là ở Vi Sinh Lan đến gần phạm vi có thể đụng chạm, Kỳ Yến liền bắt được ống tay áo của nàng.
Tràng cảnh này, dường như có chút giống như đã từng quen biết...? Không phải là cảnh trong thư phòng mà nàng vừa nhớ đến hay sao? Vi Sinh Lan giả bộ ho nhẹ một tiếng, nhưng là khóe miệng không nhịn được nhếch thành độ cong nho nhỏ, cuối cùng là tạo thành nụ cười nhẹ.
Kỳ Yến thấy môi nữ tử trước mắt hơi cong lên, liền hơi mở đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó lại cố gắng gần sát chút. Tả tướng tới gặp y, người trước mắt nhất định là biết được, lại nhất định là nàng cho phép.
“Mẫu thân nàng... Ngô...” Người trên xe lăn mới mở miệng, liền bị nữ tử một thân huyền sắc long bào nắm cằm, bờ môi nhạt màu bị ngón tay thon dài xoa nhẹ, thẳng tới nơi đó trở nên hồng hào.
Bây giờ bộ dáng ngốc lăng tùy người bắt nạt của người trên xe lăn, nhìn ở trong mắt Vi Sinh Lan liền thật giống như mèo sữa nhỏ không đủ tháng vẫn còn u mê non nớt vậy, cuối cùng không nhịn được đi trêu đùa một phen.
“Chuyện Yến nhi không chuẩn bị làm, cần gì cần phải báo cho ta biết.” Cúi người thưởng thức một hồi đôi môi ngon miệng của mỹ nhân trên xe lăn, Vi Sinh Lan hơi cong mi mắt vui vẻ trả lời.
Nhưng mà đang lúc muốn xoay người về sau lấy mấy thứ trên giá sách hoa lê mộc, Vi Sinh Lan kéo một cái ống tay áo… Nhưng là không có thể kéo khỏi.
Dung nhan trong trẻo của mỹ nhân trên xe lăn rõ ràng là nhiễm một chút đỏ ửng, thế nhưng đôi con ngươi đen thui vẫn là trong suốt, trong con ngươi cũng rõ ràng hiện lên thân ảnh của nữ tử. Nếu là lúc bình thường… Được đối xử như vậy, đôi tròng mắt này nên là đã lượn lờ một tầng hơi nước thật mỏng rồi.
“Tuyển tú…” Đúng là tin tưởng người trong lòng, Kỳ Yến chẳng qua là muốn nghe lời nói trấn an của người trước mắt.
Mỹ nhân trên xe lăn lộ ra thần thái không biết nên nói là do do dự dự vẫn là ủy ủy khuất khuất, Vi Sinh Lan nhìn đôi con ngươi xinh đẹp của Kỳ Yến, không kiềm được cười nhẹ thành tiếng.
Chẳng lẽ y có biểu hiện rõ ràng như vậy… Xe lăn người nọ hơi rủ xuống tròng mắt, bất giác vành tai trắng nõn cũng hiện lên đỏ ửng.
“Không có chuyện đó.”
Nghe giọng ôn tồn trấn an của người trong lòng, người trên xe lăn một cái ý động liền hơi ngẩng đầu lên, nhưng là lại bị Vi Sinh Lan trêu đùa một phen.
Da thịt bên cổ trắng nõn hơi có chút tái nhợt mơ hồ hiện lên mạch máu màu xanh, chiếc cổ với độ cong ưu mỹ tỏ ra có chút yếu ớt. Lúc này đang liên tiếp thêm vào những dấu hôn màu đỏ.
“Thê... Ừ...” Đôi con ngươi trong suốt đen bóng càng hiện lên mờ mịt cũng không cách nào chống cự, nhất thời thở hào hển dường như chỉ dựa vào lỗ mũi là muốn không thở nổi, vì vậy bờ môi mới vừa bị thưởng thức xong hơi có chút sưng lên liền hơi hé ra, một chút thở dốc rất nhỏ mang theo tiếng than nhẹ.
“Ta cũng lệnh Vân Sanh chuyển tới nơi này đi, hắn nói ta cũng ở Chiêu Quân điện, hắn ở cung điện bên kia đợi cũng không có chuyện làm.” Cổ trắng nõn như ngọc bị thêm dấu vết tuyệt lệ giống như hồng mai giữa trời tuyết rơi, thật xinh đẹp, Vi Sinh Lan cảm thấy không sai biệt lắm liền dừng lại ở bên cổ mỹ nhân khẽ liếm.
Nghe được ‘cũng ở Chiêu Quân điện’, màu đỏ trên mặt xe lăn người nọ rõ ràng là càng đậm hơn.
“Đối với Tả tướng phủ... Ta đúng là muốn động thủ.” Điểm này Vi Sinh Lan cũng không tính giấu giếm Kỳ Yến, vả lại cũng có ý báo trước cho y biết.
Người trên xe lăn liền thuận gật đầu một cái cho biết là hiểu, từ lúc Ngu Kỳ rời khỏi phủ Tả tướng, trong phủ Tả tướng liền không người để u để ý nữa. Lại nghĩ đến cho dù người trong lòng sẽ động thủ với Kỳ gia, cũng chắc chắn sẽ không dính líu đến phụ thân của y.
Kỳ Yến không hề cân nhắc đến việc mình là người Kỳ gia hay có thể chịu liên lụy, cho dù là... Y cũng không muốn Vi Sinh Lan bởi vì băn khoăn y mà khắp nơi cản tay.
“Tóm lại là người nhà của Yến nhi, ta sẽ không thật đối với các nàng như thế nào.” Nếu thật muốn mũi dùi nhắm thẳng vào, tội chứng tham ô này tụ tập lại, từ số lượng tham ô nhiều năm như vậy nhìn lên… Nhẹ nhưng lột bỏ quan chức, nếu là nàng muốn xử nặng, tịch thu tài sản chém đầu cũng không phải không được.
Do lời nói nhắc nhở của Tả tướng sáng nay, Vi Sinh Lan hiện hồi tưởng lại hôm hồi môn lần trước với Kỳ Yến…
Nàng kéo qua một ghế gỗ khắc hoa, sau khi ngồi xuống liền vuốt tóc dài đe như mực của xe lăn mỹ nhân, ôn thanh nói: “Lại nói một vị đại ca của Yến nhi, nếu không nhớ lầm nên gọi là... Kỳ Ngự? Tướng mạo còn có mấy phần tương tự với Yến nhi, ta như thế nào có thể nhẫn tâm.”
Đây vốn là lời giống như là tỏ tình, nhưng không ngờ xe lăn người nọ phản ứng càng nhiều đó là dùng sức chống một cái trên tay vịn, nhất thời cả người liền hướng ngã xuống phương hướng thân ảnh sắc.
Trong lòng Vi Sinh Lan cả kinh, dĩ nhiên động tác theo bản năng của thân thể là muốn nhanh hơn một chút, gần như là ở cùng chớp mắt thời gian liền đỡ được người nọ. Ôm chặt lấy chiếc eo đơn bạc nhưng thực tế hết sức mềm dẻo của Kỳ Yến, không chút suy nghĩ ôm vào trong ngực…
Mùi hương hoa hòe thoang thoảng chui vào mũi, Vi Sinh Lan cách quá gần chống lại đôi con ngươi trong suốt đen thui của mỹ nhân trong ngực. Mỹ nhân thanh tuyển điệt lệ nhìn chằm chằm vào nàng, bờ môi hồng nhuận hơi hé mở, thanh âm trong trẻo lạnh lùng gằn từng chữ một: “Ta không muốn thê chủ Yêu ai yêu tất cả của người đó.”