Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-791
Chương 377: Phiên ngoại 5: anh còn đi nữa không?
Anh từ tốn ngồi xuống, đỡ tôi lên. Đôi mắt đỏ rực cứ thế nhìn tôi, tôi quẹt nước mắt, đứng lên nhìn anh.
“Chuyện người giấy sau này anh tính sổ với em sau. Giờ đi về giường!” Anh nói, xoay người tìm quần áo mặc vào. Nhưng sau đó, lại không đi về giường mà lại đi ra ngoài.
Tôi ngồi trên giường hốt hoảng: “Anh tính ra ngoài sao?”
Anh vừa quay về, vết thương trên người vẫn còn, chúng tôi mới gặp nhau thôi, chẳng lẽ anh lại đi sao? Còn nữa, anh mà đi, vậy đêm nay Vương Càn tới thì sao?
“Em đang có thai, tới giờ ngủ rồi!”
Tôi vội nhổm dậy, kéo tay anh: “Không! Anh đừng đi mà!”
Tông Thịnh có chút không kiên nhẫn: “Buông tay ra! Anh ra ngoài vứt đồ đã!”
Tôi nhìn về đống quần áo bị vứt ở cửa phòng tắm, không phải cái áo choàng tắm ban nãy, mà là bộ đồ giấy, dính nước nên nhăn nhúm cả lại, chính là đám đồ mà tôi đã đốt hồi khuya.
Tôi trước giờ không nghĩ tới đồ mình đốt cho người âm lại xuất hiện trước mặt mình lại. tôi vội buông tay, nhìn anh ôm đống đồ đi ra ngoài. Tôi cứ thế ngây ngốc cười với bóng lưng của anh.
Tông Thịnh của tôi, ba của con tôi đã quay về!
Tông Thịnh quay lại thấy tôi vẫn ngây ngốc thì gầm nhẹ: “Đi ngủ!”
Tôi vội nhào lên giường kéo chăn lên đắp.
Anh cũng nằm cạnh tôi, khẽ hôn lên môi tôi. Hóa ra, anh nói ngủ, không phải là ngủ mà là lên giường vận động.
Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đêm đó chuyện gì đã xảy ra, anh làm sao thoát khỏi đống đổ nát nơi đó, mấy tháng qua, anh đã sống ra sao, vết thương trên ngực anh thế nào.
Cả một đống câu hỏi và băn khoăn lại bị anh dùng nụ hôn ngăn cản lại hết.
Anh cẩn thận rời khỏi môi tôi, xoa tay lên phần bụng đã căng phồng của tôi. Hiện tại, bụng tôi đã rõ lắm rồi, hơn nữa dường như con cảm nhận được bất thường khẽ cựa quậy trong bụng tôi, ngay bên dưới lòng bàn tay anh.
“Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng tới con.” Anh nói, vật cứng trên đùi tôi đã làm rõ ý tứ của anh.
Tôi quay mặt đi, không trả lời. Trong lòng có khẩn trương, có sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có chờ mong. Tôi muốn anh, để tôi có thể chứng minh rằng anh thật sự đã trở lại, anh đang ở đây.
Thấy tôi không phản đối, Tông Thịnh kéo tôi lại, để tôi quỳ trên giường, môi anh dán chặt vào lưng tôi, cắn khẽ. Ngón tay khẽ lướt theo sống lưng tôi.
Anh nhẹ giọng nói: “Lúc đó Vương Càn cũng ở trong tòa nhà, hắn lập kết giới đưa anh tới nghĩa trang gần đó. Hắn là quỷ thai, lại còn có oán khí mạnh mẽ, nên những gì hắn có thể làm thật sự lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Tôi nghe thấy tiếng anh cởi áo choàng tắm ra, đang định quay đầu lại nhìn, nhưng anh lại dùng áo choàng che mắt tôi lại. Tôi nói: “Cho em nhìn vết thương trên ngực anh.”
“Đừng nhìn!”
“Để em nhìn mà!”
“Nếu không phải em đi đốt hai hình nhân giấy giống y như em cho hắn, thì với thương thế của anh như giờ, anh sẽ không về nhanh tới vậy đâu. Anh vốn nghĩ chờ đến khi em sinh con, anh sẽ đi thẳng tới bệnh viện, thực hiện trách nhiệm của người làm cha, làm khai sinh cho con. Nhưng không ngờ tới, em lại đâm cho anh thêm một cú trí mạng vậy, anh chỉ còn cách quay trở về ngay! Vết thương này, em đừng xem!”
Đôi mắt tôi bị che lại, chỉ còn bóng tối, nhưng cảm quan lại thêm phần mẫn cảm. tôi có thể cảm nhận được rõ ràng những ngón tay của anh, bờ môi và cả hàm răng của anh.
Còn có anh, khi thong thả, khi nhẹ nhàng, thật sự để ý đến bụng của tôi.
Ban đầu, tôi còn lo lắng anh sẽ mất khống chế, giống như anh trước đây, bị mùi máu kích thích hưng phấn làm mất đi khống chế. Nhưng mà, thật sự không có. Anh vô cùng nhẹ nhàng, từ phía sau tiến vào khiến cho bụng tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí, đôi lúc còn nói khẽ bên tai tôi: “Nâng mông cao lên một chút.”
Tôi có cảm giác nóng rực như phát sốt, có lẽ là cả người tôi đã đỏ rực lên như con tôm luộc rồi, nhưng không dám phát ra âm thanh mà yên lặng phối hợp.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh xoay người nằm xuống bên cạnh tôi, có lẽ anh đã thả lỏng người. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế, kéo vải bịt mắt xuống quay sang nhìn Tông Thịnh. Vết thương trên ngực anh thật đáng sợ, máu lại trào ra, thậm chí dính cả lên người tôi, lên chăn gối.
Miệng vết thương còn có dấu hiệu thối rữa, giống như là bị đóng vảy và kết mủ ở bên trên vết thương bị thiêu cháy. Bị thế này đau đến mức nào chứ!
Thấy ánh mắt của tôi, Tông Thịnh vội kéo chăn che ngực lại, rồi kéo tôi nằm xuống, ôm lấy tôi nhẹ nhàng và hỏi: “Em muốn đi tắm lại không?”
“Vết thương của anh?”
“Đừng lo lắng, ban nãy có khí của em rồi, miệng vết thương sẽ mau chóng ổn thôi.”
“Tại sao hả? Tại sao sau khi thoát hiểm không tới tìm em ngay? Như vậy, anh sẽ không bị đau như vậy.” Tôi hít mũi, cố không bật khóc. Tôi không thể quên được, vết thương kia của anh là do tôi đâm anh mà thành.
Tông Thịnh nhìn tôi lại khóc thì khoác áo choàng tắm lên, rồi kéo tôi đi vào phòng tắm.
“Vì khi đó, sức khỏe em không tốt, em lại còn đang mang thai, mà anh thì bị thương quá nhiều. Cả người đều bị thương. Nếu anh tới tìm em thì có thể anh sẽ hút em thành thây khô mất, cả con cũng thế! Nên khi đó, người anh không được gặp nhất chính là em. Ưu Tuyền, đi tắm rồi đi ngủ nào, đừng suy nghĩ nữa.”
Tôi lại nắm chặt lấy tay anh: “Anh có đi nữa không?”
Anh từ tốn ngồi xuống, đỡ tôi lên. Đôi mắt đỏ rực cứ thế nhìn tôi, tôi quẹt nước mắt, đứng lên nhìn anh.
“Chuyện người giấy sau này anh tính sổ với em sau. Giờ đi về giường!” Anh nói, xoay người tìm quần áo mặc vào. Nhưng sau đó, lại không đi về giường mà lại đi ra ngoài.
Tôi ngồi trên giường hốt hoảng: “Anh tính ra ngoài sao?”
Anh vừa quay về, vết thương trên người vẫn còn, chúng tôi mới gặp nhau thôi, chẳng lẽ anh lại đi sao? Còn nữa, anh mà đi, vậy đêm nay Vương Càn tới thì sao?
“Em đang có thai, tới giờ ngủ rồi!”
Tôi vội nhổm dậy, kéo tay anh: “Không! Anh đừng đi mà!”
Tông Thịnh có chút không kiên nhẫn: “Buông tay ra! Anh ra ngoài vứt đồ đã!”
Tôi nhìn về đống quần áo bị vứt ở cửa phòng tắm, không phải cái áo choàng tắm ban nãy, mà là bộ đồ giấy, dính nước nên nhăn nhúm cả lại, chính là đám đồ mà tôi đã đốt hồi khuya.
Tôi trước giờ không nghĩ tới đồ mình đốt cho người âm lại xuất hiện trước mặt mình lại. tôi vội buông tay, nhìn anh ôm đống đồ đi ra ngoài. Tôi cứ thế ngây ngốc cười với bóng lưng của anh.
Tông Thịnh của tôi, ba của con tôi đã quay về!
Tông Thịnh quay lại thấy tôi vẫn ngây ngốc thì gầm nhẹ: “Đi ngủ!”
Tôi vội nhào lên giường kéo chăn lên đắp.
Anh cũng nằm cạnh tôi, khẽ hôn lên môi tôi. Hóa ra, anh nói ngủ, không phải là ngủ mà là lên giường vận động.
Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đêm đó chuyện gì đã xảy ra, anh làm sao thoát khỏi đống đổ nát nơi đó, mấy tháng qua, anh đã sống ra sao, vết thương trên ngực anh thế nào.
Cả một đống câu hỏi và băn khoăn lại bị anh dùng nụ hôn ngăn cản lại hết.
Anh cẩn thận rời khỏi môi tôi, xoa tay lên phần bụng đã căng phồng của tôi. Hiện tại, bụng tôi đã rõ lắm rồi, hơn nữa dường như con cảm nhận được bất thường khẽ cựa quậy trong bụng tôi, ngay bên dưới lòng bàn tay anh.
“Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng tới con.” Anh nói, vật cứng trên đùi tôi đã làm rõ ý tứ của anh.
Tôi quay mặt đi, không trả lời. Trong lòng có khẩn trương, có sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có chờ mong. Tôi muốn anh, để tôi có thể chứng minh rằng anh thật sự đã trở lại, anh đang ở đây.
Thấy tôi không phản đối, Tông Thịnh kéo tôi lại, để tôi quỳ trên giường, môi anh dán chặt vào lưng tôi, cắn khẽ. Ngón tay khẽ lướt theo sống lưng tôi.
Anh nhẹ giọng nói: “Lúc đó Vương Càn cũng ở trong tòa nhà, hắn lập kết giới đưa anh tới nghĩa trang gần đó. Hắn là quỷ thai, lại còn có oán khí mạnh mẽ, nên những gì hắn có thể làm thật sự lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Tôi nghe thấy tiếng anh cởi áo choàng tắm ra, đang định quay đầu lại nhìn, nhưng anh lại dùng áo choàng che mắt tôi lại. Tôi nói: “Cho em nhìn vết thương trên ngực anh.”
“Đừng nhìn!”
“Để em nhìn mà!”
“Nếu không phải em đi đốt hai hình nhân giấy giống y như em cho hắn, thì với thương thế của anh như giờ, anh sẽ không về nhanh tới vậy đâu. Anh vốn nghĩ chờ đến khi em sinh con, anh sẽ đi thẳng tới bệnh viện, thực hiện trách nhiệm của người làm cha, làm khai sinh cho con. Nhưng không ngờ tới, em lại đâm cho anh thêm một cú trí mạng vậy, anh chỉ còn cách quay trở về ngay! Vết thương này, em đừng xem!”
Đôi mắt tôi bị che lại, chỉ còn bóng tối, nhưng cảm quan lại thêm phần mẫn cảm. tôi có thể cảm nhận được rõ ràng những ngón tay của anh, bờ môi và cả hàm răng của anh.
Còn có anh, khi thong thả, khi nhẹ nhàng, thật sự để ý đến bụng của tôi.
Ban đầu, tôi còn lo lắng anh sẽ mất khống chế, giống như anh trước đây, bị mùi máu kích thích hưng phấn làm mất đi khống chế. Nhưng mà, thật sự không có. Anh vô cùng nhẹ nhàng, từ phía sau tiến vào khiến cho bụng tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí, đôi lúc còn nói khẽ bên tai tôi: “Nâng mông cao lên một chút.”
Tôi có cảm giác nóng rực như phát sốt, có lẽ là cả người tôi đã đỏ rực lên như con tôm luộc rồi, nhưng không dám phát ra âm thanh mà yên lặng phối hợp.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh xoay người nằm xuống bên cạnh tôi, có lẽ anh đã thả lỏng người. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế, kéo vải bịt mắt xuống quay sang nhìn Tông Thịnh. Vết thương trên ngực anh thật đáng sợ, máu lại trào ra, thậm chí dính cả lên người tôi, lên chăn gối.
Miệng vết thương còn có dấu hiệu thối rữa, giống như là bị đóng vảy và kết mủ ở bên trên vết thương bị thiêu cháy. Bị thế này đau đến mức nào chứ!
Thấy ánh mắt của tôi, Tông Thịnh vội kéo chăn che ngực lại, rồi kéo tôi nằm xuống, ôm lấy tôi nhẹ nhàng và hỏi: “Em muốn đi tắm lại không?”
“Vết thương của anh?”
“Đừng lo lắng, ban nãy có khí của em rồi, miệng vết thương sẽ mau chóng ổn thôi.”
“Tại sao hả? Tại sao sau khi thoát hiểm không tới tìm em ngay? Như vậy, anh sẽ không bị đau như vậy.” Tôi hít mũi, cố không bật khóc. Tôi không thể quên được, vết thương kia của anh là do tôi đâm anh mà thành.
Tông Thịnh nhìn tôi lại khóc thì khoác áo choàng tắm lên, rồi kéo tôi đi vào phòng tắm.
“Vì khi đó, sức khỏe em không tốt, em lại còn đang mang thai, mà anh thì bị thương quá nhiều. Cả người đều bị thương. Nếu anh tới tìm em thì có thể anh sẽ hút em thành thây khô mất, cả con cũng thế! Nên khi đó, người anh không được gặp nhất chính là em. Ưu Tuyền, đi tắm rồi đi ngủ nào, đừng suy nghĩ nữa.”
Tôi lại nắm chặt lấy tay anh: “Anh có đi nữa không?”