Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-745
Chương 348-3: Hắn đã chết 3
Đầu ngõ có cảnh sát chặn lại không cho vào, phóng viên cũng đang có mặt phỏng vấn hỏi mọi người xung quanh xem chuyện gì đã xảy ra.
Cách chúng tôi không xa, nghe có người nói với phóng viên: “Thật đáng sợ, người đó chắc bị điên đó. Tự nhiên ra đóng cửa tiệm lại, nói sẽ khiến chúng tôi chết ở bên trong, tất cả, không cho ai ra vào hết. Nhưng may có người đứng đó vờ diễn kịch với gã để câu giờ chúng tôi mới chạy ra ngoài được. Chúng tôi chạy ra xong thì ở trong đó giống như có tà ma ấy, bàn ghế tự nhiên bay lên trời, bay tới đập người kia. Cửa đóng sập lại, tôi cũng không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, không lâu sau thì ở trong đó phát lửa.
Tôi đứng đây lâu vậy mà chờ mãi mà không thấy bọn họ đi ra. Cũng không biết là có phải đã bị thiêu cháy ở trong đó chưa. Trời ạ, lửa lớn đến như vậy, cũng không biết là có những gì bị cháy. Mọi người nhìn đi, cây đa bên kia cũng bị hun tới khô luôn.”
Tôi cũng nhìn sang cây đa lấp ló bên trong ngõ nhỏ. Nhìn cây đa không giống như bị lửa táp khiến cho khô héo, mà có vẻ như bị khô héo từ bên trong. Cây đa vốn dĩ không phải loại cây bị khô héo khi mùa đông về, hoặc khi khí hậu khắc nghiệt, huống hồ gì bây giờ đã vào mùa xuân. Tuy tôi không biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng vào mùa này, cây đa lớn như vậy mà bị khô héo căn bản là không bình thường.
Trực giác nói với tôi rằng chuyện M e o m u p này vì Tông Thịnh nên mới phat sinh.
Phóng viên kia hỏi tiếp: “Kẻ tâm thần kia có để lộ thông tin gì về cá nhân hắn không?”
“Không hề có. Mọi người còn đang đọc sách tự nhiên nghe gã tâm thần đó ngồi trong góc la to: “Tại sao tao không làm được? Chỉ cần tao muốn, tao sẽ làm được. Đừng nói là chỉ một cái cao ốc, một khu vực, cho tao đủ đồ nghề thì tao có thể làm cho tài vận cả một thành phố chảy hết vào túi tao. Gã này, chắc thèm tiền tới điên rồi, hắn cho rằng chính mình là thế giới chúa tể chắc. Nhưng ngay sau đó, hắn liền lao tới, nói phải giết hết tất cả chúng tôi.”
“Còn người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm kia thì sao? Anh ta có để lộ cái gì để chứng minh thân phận mình không?”
“Không có, anh ấy cũng không cho chúng tôi xem giấy tờ hay gì hết.” Người đó trả lời, khiến phóng viên khá xấu hổ: “Ý tôi là, quần áo có phải là đồng phục gì không? Hay mặc đồ hàng hiệu gì không, hoặc có gì đặc biệt, đại biểu cho nghề nghiệp không.”
“À… anh ta mặc đồ lao động, nhìn không ra làm nghề gì. Tuổi M e o Mu pcũng có vẻ còn trẻ tầm hơn hai mươi. Anh ta đi ra đứng trước mặt gã tâm thần đó, nói là có bản lĩnh thì giết tôi đi, anh ta cứ đứng đó chậm rãi nói chuyện để chúng tôi có thể rời đi.”
“Là ai phóng hỏa?”
“Hẳn là cái gã bệnh tâm thần đó. Lúc bọn tôi rời đi thì trong tay hắn cầm bật lửa đó, lại còn hút thuốc nữa. Rõ ràng ở đó nói là không cho hút thuốc, nhưng ở đây rõ ràng không cho hút thuốc, nhưng từ khi hắn vừa xuất hiện trong tay đã cầm điếu thuốc rồi.”
Tôi đang mải theo dõi đối thoại của phóng viên không để ý tới bên cạnh. Một bàn tay hất tới ý đồ tát vào mặt tôi, tôi không kịp phản ứng, nhắm chặt mắt lại, nhưng bàn tay kia không rơi xuống, tôi nghe tiếng Tiểu Mễ vang lên bên cạnh: “Cô làm cái gì vậy?”
Tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tiểu Mễ đẩy Hạ Lan Lan ra, Lan Lan loạng choạng đụng vào người đang cầm camera.
Lan Lan hung hăng trừng mắt với tôi ta, đột nhiên khóc lên: “Hắn đã chết, hắn đã chết, hắn đã chết!”
Phóng viên vô cùng chuyên nghiệp và mẫn cảm, cô ta vỗ tay vào vai đồng nghiệp, chỉ về phía Lan Lan. Lan Lan vẫn luôn khóc lóc, cái gì cũng không muốn nói, liền như vậy khóc lóc.
Tiểu Mễ nhìn tình huống, lập tức kéo tôi bỏ đi khỏi chỗ đó. Tôi bị Tiểu Mễ kéo đi, nhưng vẫn muốn theo dõi tình hình bên kia. Tiểu Mễ nói với tôi: “Chạy nhanh đi. Cô ả kia khóc tới như vậy, người ta không biết khéo lại tưởng là em hại ả đó. Mà đúng rồi, ả nói cái gì ‘ hắn đã chết? ’ không phải là tiểu lão bản đã xảy ra chuyện gì chứ? Công ty chúng ta phải chăng cũng không giữ được?”
Đầu ngõ có cảnh sát chặn lại không cho vào, phóng viên cũng đang có mặt phỏng vấn hỏi mọi người xung quanh xem chuyện gì đã xảy ra.
Cách chúng tôi không xa, nghe có người nói với phóng viên: “Thật đáng sợ, người đó chắc bị điên đó. Tự nhiên ra đóng cửa tiệm lại, nói sẽ khiến chúng tôi chết ở bên trong, tất cả, không cho ai ra vào hết. Nhưng may có người đứng đó vờ diễn kịch với gã để câu giờ chúng tôi mới chạy ra ngoài được. Chúng tôi chạy ra xong thì ở trong đó giống như có tà ma ấy, bàn ghế tự nhiên bay lên trời, bay tới đập người kia. Cửa đóng sập lại, tôi cũng không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, không lâu sau thì ở trong đó phát lửa.
Tôi đứng đây lâu vậy mà chờ mãi mà không thấy bọn họ đi ra. Cũng không biết là có phải đã bị thiêu cháy ở trong đó chưa. Trời ạ, lửa lớn đến như vậy, cũng không biết là có những gì bị cháy. Mọi người nhìn đi, cây đa bên kia cũng bị hun tới khô luôn.”
Tôi cũng nhìn sang cây đa lấp ló bên trong ngõ nhỏ. Nhìn cây đa không giống như bị lửa táp khiến cho khô héo, mà có vẻ như bị khô héo từ bên trong. Cây đa vốn dĩ không phải loại cây bị khô héo khi mùa đông về, hoặc khi khí hậu khắc nghiệt, huống hồ gì bây giờ đã vào mùa xuân. Tuy tôi không biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng vào mùa này, cây đa lớn như vậy mà bị khô héo căn bản là không bình thường.
Trực giác nói với tôi rằng chuyện M e o m u p này vì Tông Thịnh nên mới phat sinh.
Phóng viên kia hỏi tiếp: “Kẻ tâm thần kia có để lộ thông tin gì về cá nhân hắn không?”
“Không hề có. Mọi người còn đang đọc sách tự nhiên nghe gã tâm thần đó ngồi trong góc la to: “Tại sao tao không làm được? Chỉ cần tao muốn, tao sẽ làm được. Đừng nói là chỉ một cái cao ốc, một khu vực, cho tao đủ đồ nghề thì tao có thể làm cho tài vận cả một thành phố chảy hết vào túi tao. Gã này, chắc thèm tiền tới điên rồi, hắn cho rằng chính mình là thế giới chúa tể chắc. Nhưng ngay sau đó, hắn liền lao tới, nói phải giết hết tất cả chúng tôi.”
“Còn người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm kia thì sao? Anh ta có để lộ cái gì để chứng minh thân phận mình không?”
“Không có, anh ấy cũng không cho chúng tôi xem giấy tờ hay gì hết.” Người đó trả lời, khiến phóng viên khá xấu hổ: “Ý tôi là, quần áo có phải là đồng phục gì không? Hay mặc đồ hàng hiệu gì không, hoặc có gì đặc biệt, đại biểu cho nghề nghiệp không.”
“À… anh ta mặc đồ lao động, nhìn không ra làm nghề gì. Tuổi M e o Mu pcũng có vẻ còn trẻ tầm hơn hai mươi. Anh ta đi ra đứng trước mặt gã tâm thần đó, nói là có bản lĩnh thì giết tôi đi, anh ta cứ đứng đó chậm rãi nói chuyện để chúng tôi có thể rời đi.”
“Là ai phóng hỏa?”
“Hẳn là cái gã bệnh tâm thần đó. Lúc bọn tôi rời đi thì trong tay hắn cầm bật lửa đó, lại còn hút thuốc nữa. Rõ ràng ở đó nói là không cho hút thuốc, nhưng ở đây rõ ràng không cho hút thuốc, nhưng từ khi hắn vừa xuất hiện trong tay đã cầm điếu thuốc rồi.”
Tôi đang mải theo dõi đối thoại của phóng viên không để ý tới bên cạnh. Một bàn tay hất tới ý đồ tát vào mặt tôi, tôi không kịp phản ứng, nhắm chặt mắt lại, nhưng bàn tay kia không rơi xuống, tôi nghe tiếng Tiểu Mễ vang lên bên cạnh: “Cô làm cái gì vậy?”
Tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tiểu Mễ đẩy Hạ Lan Lan ra, Lan Lan loạng choạng đụng vào người đang cầm camera.
Lan Lan hung hăng trừng mắt với tôi ta, đột nhiên khóc lên: “Hắn đã chết, hắn đã chết, hắn đã chết!”
Phóng viên vô cùng chuyên nghiệp và mẫn cảm, cô ta vỗ tay vào vai đồng nghiệp, chỉ về phía Lan Lan. Lan Lan vẫn luôn khóc lóc, cái gì cũng không muốn nói, liền như vậy khóc lóc.
Tiểu Mễ nhìn tình huống, lập tức kéo tôi bỏ đi khỏi chỗ đó. Tôi bị Tiểu Mễ kéo đi, nhưng vẫn muốn theo dõi tình hình bên kia. Tiểu Mễ nói với tôi: “Chạy nhanh đi. Cô ả kia khóc tới như vậy, người ta không biết khéo lại tưởng là em hại ả đó. Mà đúng rồi, ả nói cái gì ‘ hắn đã chết? ’ không phải là tiểu lão bản đã xảy ra chuyện gì chứ? Công ty chúng ta phải chăng cũng không giữ được?”