-
Chương 7
Tôi nuốt nước miếng, giấu Trì Dật sau lưng “Sao, muốn hỏi cái gì cứ hỏi, anh ấy là một con ma tốt. Chuyện xấu xa nhất mà anh ấy từng làm là cướp chăn của em mà thôi.”
Sắc mặt Huyền Trạm tối sầm lại.
Xử lý ma nữ áo đỏ xong, anh ta chĩa hướng sang tôi …
À, chủ yếu là Trì Dật.
Giờ phút này, tôi với Trì Dật đang ngồi xếp bằng trên sô pha, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, cúi đầu, nghe phạt.
Huyền Trạm ngồi vào sô pha bên cạnh, cái động tác nhàn nhã của anh ta càng khiến da đầu tôi ngứa ran.
Thêm cái tên ngốc bạch ngọt Trì Dật nữa, vừa nghe ra Huyền Trạm là “người thân” của tôi đã muốn trèo lên nhận họ hàng, nhưng rồi bị Huyền Trạm trừng mắt, sợ tới mức suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc
“Sao cậu lại ám Huyên Thảo?” Huyền Trạm hỏi Trì Dật.
Trì Dật ấp a ấp úng, xoa xoa lòng bàn tay “Bởi vì… Bởi vì…”
Huyền Trạm thấy anh ta ngập ngừng, liền trực tiếp bóp lấy ma khí.
“Bởi vì tôi thích Huyên Thảo.” Trì Dật, kẻ thức thời là người tài giỏi, trực tiếp thừa nhận.
Anh ta nói xong liền xấu hổ cúi đầu xuống, cái mặt tái nhợt lấm tấm phấn hồng.
“Cậu thích Huyên Thảo?” Huyền Trạm hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vừa lòng, “Cậu là ma, em ấy là người, người ma khác lối, cậu thích em có kết quả sao?
Bị Huyền Trạm công kích một trận, Trì Dật đáng thương càng cúi thấp đầu, hai mắt ảm đạm “Tôi biết, nhưng tôi chỉ thích em ấy.”
Huyền Trạm quay sang tôi “Còn em thì sao?”
Bị hỏi đột ngột như vậy làm tôi không kịp trở tay, đang tính trả lời thì thấy Trì Dật cũng đang nhướng mắt, tha thiết nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Tôi không ngần ngại “Em cũng thích anh ấy.”
Không đợi Huyền Trạm nói, tôi còn nói thêm một câu: “Dù anh ấy có là người hay ma, em đã quyết là anh ấy rồi.”
Nhất định phải nói thêm câu này.
Huyền Trạm hiện tại, trong mắt tôi chính là vị cha già chia rẽ đôi uyên ương, nếu mà tôi không nói nghiệm trọng thêm một chút, cái linh hồn bé bỏng của Trì Dật không được yên đâu.
Nghe được lời bộc bạch của tôi, khóe miệng Trì Dật gần như toét đến tận mang tai.
Bị chúng tôi cưỡng ép nhét một nồi cơm chó, cái mặt đẹp trai của Huyền Trạm càng đen như mực.
“Rồi sao?” Huyền Trạm chế nhạo “Giờ là cậu ta biến thành người, cùng em gắn bó keo sơn, hay là em biến thành ma, bay lượn cùng cậu ta?
Mặt tôi đầy vạch đen.
Trì Dật dường như cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, đôi mắt vốn sáng ngời trong chốc lát tối sầm lại, trầm mặc hồi lâu, mới hạ quyết tâm “Huyên Thảo, em vẫn nên tìm người bình thường để yêu đi, chúng ta không hợp. ”
TÔI:”……”
Đại ca, chính anh tỏ tình trước, cách đây không lâu còn cướp nụ hôn đầu của tôi, bây giờ lại bắt đầu trích dẫn câu nói của tra nam à?
Nếu không phải vì xem anh ta là một con ma, tôi đã đánh anh ta một trận tơi bời rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi “Trì Dật, em, Lâm Huyên Thảo là một kẻ cố chấp. Một khi đã thích anh rồi, mãi mãi sẽ không thay lòng. Cái loại ba buổi sáng, bốn buổi chiều* đó, em làm không được.”
*Người thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm = lập lờ hai mặt
“Hơn nữa, nếu ban nãy không nhờ anh kéo em ra khỏi sự mê muội của ma nữ áo đỏ thì em đã chết từ lâu rồi.”
Hiếm khi Trì Dật bày vẻ trịnh trọng: “Huyên Thảo, em đừng ương bướng như vậy nữa, hai ta sinh tử cách biệt, sẽ không có kết quả đâu.”
Huyền Trạm bên cạnh khoanh chân ngồi xem kịch.
Tôi rống lên với Huyền Trạm: “Tốt xấu gì em cũng gọi anh một tiếng anh, anh mau nghĩ cách đi.”
Huyền Trạm: “…”
Trì Dật: “…”
Lúc biết Trì Dật chết vì cứu đứa trẻ, thái độ Huyền Trạm đối với Trì Dật thay đổi rất nhiều, ánh mắt anh chuyển từ khinh bỉ ghét bỏ sang kính trọng.
Nhưng, để biến một con ma thành một người đàn ông, thật sự là một chuyện viển vông.
Huyền Trạm nói: “Nếu mà hôm nay Trì Dật vẫn còn hôn mê, biến thành người thực vật, chỉ có linh hồn tạm thời rời khỏi thể xác, thì anh vẫn có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại, thân thể của cậu ta đã hoàn toàn phân hủy rồi, biết đi đâu mượn xác hoàn hồn bây giờ.”
Trì Dật và tôi nhất thời trầm mặc.
Đúng vậy, Huyền Trạm nói không sai.
Trì Dật không thể trở thành người, tôi với anh ấy không thể có kết quả.
Tôi cười nhạt: “Không ngờ lần đầu yêu mà lại có kết cục thế này”.
Trì Dật cũng đau lòng “Huyên Thảo, xin lỗi em, ngay từ dầu anh không nên quấn lấy em, anh…”
Tôi xua tay “Để em yên tĩnh.”
Kết quả, bên này tôi vừa yên tĩnh, bên kia Trì Dật đã biến mất.
Tôi tìm từ trong ra ngoài, vòng qua mấy chỗ anh ấy hay lui tới, móc hết từng bụi cỏ, thậm chí còn vào nhà vệ sinh nam để xem anh ấy có trốn ở đó không.
Kết quả, đều không có.
Anh ấy cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Thấy tôi lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng Huyền Trạm cũng nói thật: “Trì Dật tự bỏ đi rồi.”
“Anh ấy đi đâu?” Tôi hỏi, kéo cổ áo Huyền Trạm.
Huyền Trạm do dự: “Lâm Huyên Thảo, em bình tĩnh đi, Trì Dật cũng là vì muốn tốt cho em thôi, em nên quên cậu ta đi.”
Quên anh ấy?
Nói cứ như dễ lắm ấy.
Làm sao tôi có thể quên được, anh ấy đã cẩn thận từng li từng tí theo sau lưng tôi, lúc nào cũng thập thò như tên trộm, rõ ràng nhát gan, nhưng vẫn luôn bảo vệ tôi.
Làm sao tôi có thể quên được, anh ấy đã kiên nhẫn đắp chăn cho tôi, hết lần này đến lần khác.
Làm sao tôi có thể quên được, ngay khi vừa mở mắt, đã thấy anh ngoan ngoãn nằm bên cạnh …
Bây giờ bảo tôi quên anh ấy, thực sự rất khó.
Huyền Trạm thấy tôi khóc liền vô cùng kinh ngạc.
Trong đời này, tôi chỉ khóc hai lần.
Lần đầu tiên là lúc Huyền Trạm tách khỏi nhà tôi.
Lần thứ hai là lúc ông tôi mất.
Đây là lần thứ ba tôi khóc.
Huyền Trạm trầm mặc, một lúc sau mới thở dài nói: “Em thật sự rất thích cậu ta sao?”
Tôi gạt nước mắt “Nói thế này đi, không có anh ấy, em sẽ độc thân cả đời.”
Huyền Trạm im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tôi “Lâm Huyên Thảo, em đúng là con lừa cứng đầu.”
—–
Nháy mắt đã ba năm trôi qua.
Tôi đã được đề bạt làm giám đốc công ty.
Có xe riêng nhà riêng, mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mày.
Nhưng tôi vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ đó.
Những người không biết còn tưởng tôi tiết kiệm.
Chỉ mình tôi biết, tôi canh giữ ngôi nhà này chỉ là vì muốn có cơ hội gặp lại Trì Dật.
Còn cái lão Huyền Trạm, ở nhà tôi được một thời gian liền bảo có việc, đi một phát biệt tích ba năm, đến năm mới mới gửi cho tôi lời chúc.
Trong ba năm trở lại đây, có rất nhiều người đã giới thiệu đối tượng cho tôi.
Những lúc không thể từ chối, tôi chỉ đành đến cuộc hẹn.
Nhưng rồi tôi phát hiện, tôi đã mang tâm bệnh.
Bất kể đang hẹn hò với ai, tôi đều gọi đối phương là Trì Dật.
Từng nụ cười, từng hành động của anh ấy dường như đã khắc sâu vào gen tôi, làm sao cũng không biến mất được.
Hôm nay, tan làm xong, tôi đến buổi hẹn đã hẹn trước, mới ngồi xuống không được bao lâu, một giọng nói có chút quen thuộc chậm rãi vang lên: “Lâm Huyên Thảo?”
Tôi nhìn lên, một người đàn ông có lông mày thanh tú, ngũ quan và nét mặt của người đứng trước mặt này giống Trì Dật đến bảy phần.
Tôi cau mày “Anh là ai?”
“Anh tên Trì Lâm, là đối tượng xem mắt hôm nay của em.” Người đàn ông trước mặt nhìn tôi, đôi lông mày cau lại, đôi mắt đã như ướt đẫm như mùa xuân tháng ba.
Đôi mắt anh ta quá quen thuộc.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã nghĩ anh ta là Trì Dật.
Cổ họng tôi hơi khô, do dự hồi lâu mới đưa tay lên bắt tay anh ta.
Lúc hai tay vừa chạm nhau, một luồng điện xuyên thẳng qua lục phủ ngũ tạng của tôi, rồi truyền đến tứ chi, nhịp tim của tôi đột nhiên tăng nhanh, tôi vô thức hỏi anh ta: “Có phải anh có một người anh họ tên Trì Dật không? ”
“Lâm Huyên Thảo, anh, Trì Dật đây.” Anh ấy đến gần tôi, thì thầm.
Đồng tử tôi mở to.