Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Chuẩn bị hồ sơ đăng ký nguyện vọng vào trường đại học, cả buổi sáng ồn ào náo nhiệt bàn từ ngành nghề sang trường tư qua trường công. Chuyện chọn trường và nghành giờ đây là quyết định lớn đối với mỗi học sinh, Du Uyên Nhi không muốn Khang Bất Dịch phân tâm nên không nói cho anh biết cô sẽ vào trường nào và học ngành gì.
Giờ ra chơi Du Uyên Nhi bị cô chủ nhiệm gọi đến văn phòng, lần bị gọi lên gần nhất có lẽ là lúc cô được nhờ khuyên Khang Bất Dịch cùng lớp tham gia chuyến huấn luyện quân sự, lần này bị gọi lên chắc chắn cũng liên quan đến anh.
Du Uyên Nhi vào phòng giáo viên, đến gần cô chủ nhiệm liền được đưa cho cô một tờ hồ sơ nguyện vọng, cô chủ nhiệm đề nghị: “Uyên Nhi, đây là của Bất Dịch, em xem đi”
Không rõ vì sao cô chủ nhiệm lại muốn Du Uyên Nhi xem hồ sơ nguyện vọng của Khang Bất Dịch, cầm tờ giấy trên tay, tay cô khẽ run nhẹ lên vì căng thẳng.
Lướt qua thông tin cá nhân vẫn rất bình thường, chỉ có tên phụ huynh Khang Bất Di điền tên của anh trai và chị dâu. Du Uyên Nhi nhìn xuống dưới, trong lòng lập tức cảm thán dù là ảnh thẻ Khang Bất Dịch vẫn vô cùng đẹp trai. May mà vẫn còn chút lý trí kịp khống chế lại nụ cười mê muội của mình, Du Uyên Nhi xem tiếp trang sau.
Ở khung điền nguyện vọng chọn trường và ngành học, ở khung đầu tiên Khang Bất Dịch ghi: *Du Uyên Nhi nuôi*.
Từ khung thứ hai cho đến hết Khang Bất Dịch chỉ lặp lại đúng một dòng: *Du Uyên Nhi nuôi*.
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của cô chủ nhiệm, Du Uyên Nhi đổ mồ hột, cô thật sự không thể ngờ chỉ vì lời nói vào đêm Giáng sinh lại khiến Khang Bất Dịch bận tâm đến mức mang điều đó biến thành nguyện vọng trước khi bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.
Cô chủ nhiệm mỉm cười khi thấy sắc mặt kém đi của Du Uyên Nhi, cô lên tiếng an ủi: “Cô biết, cô cũng từng trải qua độ tuổi như các em, Bất Dịch vốn là một nam sinh nổi loạn, vì em ấy thích em nên mới vì em mà thay đổi, cho nên em ấy có điền nguyện vọng như thế này cô cũng không thấy bất ngờ. Có điều, muốn xây dựng một tổ ấm không phải có tình cảm là đủ, mà phải có kiến thức và tiền bạc, các em phải tự lo cho bản thân được mới có thể nghĩ tới việc lo cho đối phương”
Cô chủ nhiệm lấy một bộ hồ sơ mới đưa cho Du Uyên Nhi, cười nói: “Hai đứa cứ bàn bạc lại cho kỹ lưỡng, ngày mai hẵng nộp cho cô cũng được”
Cầm trên tay hai bộ hồ sơ trở về lớp, cảnh vật trước mắt Du Uyên Nhi bị nhòe đi bởi nước mắt, nhớ đến Khang Bất Dịch từng nói đã nghĩ đến chuyện yêu một cô gái tiến đến hôn nhân trước khi đến gặp cô, giờ đây anh lại lấy cô làm nguyện vọng lớn có ảnh hưởng đến tương lai cả đời người.
Về đến gần lớp Du Uyên Nhi lau khô nước mắt vương trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc đi vào lớp, cất hai bộ hồ sơ vào cặp.
Ái Ái hiếu kỳ hỏi: “Cô tìm cậu làm gì vậy? Liên quan đến Khang Bất Dịch sao?”
“Ừm” Du Uyên Nhi gật đầu, trong lòng chợt có cảm giác nặng nề. Truyện Teen Hay
Buổi tối ở nhà Du Uyên Nhi, đợi ăn cơm xong về phòng cô mới mang hồ sơ Khang Bất Dịch đã điền đưa anh, nghiêm túc tra hỏi: “Bất Dịch, sao cậu lại viết linh tinh vào giấy tờ quan trọng thế này?”
“Linh tinh chổ nào?” Khang Bất Dịch ngồi trên ghế ở bàn học Du Uyên Nhi, khẽ cau mày nhìn cô đang đứng trước mặt, bất mãn hỏi: “Cậu muốn nuốt lời?”
“Mình không nuốt lời, nhưng đó là thỏa thuận riêng của chúng ta, chẳng lẽ cậu không muốn vào đại học?”
“Phải”
Vốn buộc miệng hỏi Du Uyên Nhi lại bị câu trả lời của Khang Bất Dịch làm cho kinh ngạc không thốt nên lời.
“Bất Dịch... cậu nghiêm túc?”
“Ừ, nghiêm túc, tôi không muốn học đại học” Khang Bất Dịch điềm tĩnh đáp.
“Tại sao? Khả năng vào đại học của cậu hoàn toàn có thể, sao cậu lại không muốn học đại học?” Du Uyên Nhi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, cho dù anh có kinh doanh riêng thì đó cũng không phải là điểm anh nên dừng.
“Đại học không phải là con đường duy nhất, tôi có dự tính riêng của mình”
“Bất...”
“Cậu có tin tôi không? Tin tôi không cần học đại học vẫn có thể đường đường chính chính đi đến thành công?”
Định khuyên nhủ Khang Bất Dịch nhưng nghe anh hỏi đến, Du Uyên Nhi không còn sự lựa chọn nào khác, cô đương nhiên tin anh, cũng tin đại học không phải con đường duy nhất, nhưng đang có bước đệm tốt lại từ bỏ khiến cô cảm thấy tiếc nuối thay cho anh.
Khang Bất Dịch yên lặng quan sát biểu cảm phức tạp trên gương mặt Du Uyên Nhi, khẽ đưa ra một lời hẹn ước: “Nếu cậu thực sự tin tôi thành công thì hãy đợi tôi chứng minh cho cậu thấy”
Không chỉ Du Uyên Nhi, mà kể cả phụ huynh và học sinh cùng trang lứa luôn lấy đại học làm mục tiêu của một đời học sinh, việc chọn một ngã rẽ khác cũng giống như đánh liều với số phận, chẳng may thất bại thì lãng phí thời gian và sống trong nuối tiếc.
Khang Bất Dịch đã có lựa chọn riêng cho tương lai của anh, Du Uyên Nhi chỉ có thể ủng hộ hoặc góp ý, cô không sợ anh sẽ thất bại, chỉ sợ anh sẽ bỏ cuộc trong thất bại của chính mình.
Thấy sắc mặt Du Uyên Nhi vẫn chưa thật sự yên tâm, Khang Bất Dịch mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay cô mân mê từng đốt ngón tay, nhẹ nhàng trấn an: “Tôi hứa với cậu, đến trước khi cậu hai mươi lăm tuổi, tôi nhất định cho cậu danh phận hợp pháp”
Du Uyên Nhi bất động nhìn Khang Bất Dịch, nước mắt lập tức trào ra không đến một giây.
Hôm sau đến trường, Du Uyên Nhi mang bộ hồ sơ nguyện vọng cũ của Khang Bất Dịch nộp lên cho cô chủ nhiệm, cũng nói cho cô chủ nhiệm biết dự định của anh về việc không thi đại học.
Chỉ cần một ngày Khang Bất Dịch còn ngồi trên ghế nhà trường thì vẫn còn là học sinh dưới sự giám sát của gia đình và nhà trường. Cô chủ nhiệm biết sẽ không thể khuyên nhủ hay lay chuyển Khang Bất Dịch, nhưng việc không học đại học cũng là một vấn đề cần bận tâm.
Sau khi nói chuyện với anh trai Khang Bất Dịch qua điện thoại, cô chủ nhiệm vơi đi bớt gánh nặng trong lòng, chuyện không học đại học Khang Bất Dịch đã bàn bạc cùng gia đình, ít ra gia đình ủng hộ thì không quá nghiêm trọng.
Giờ ra chơi Du Uyên Nhi bị cô chủ nhiệm gọi đến văn phòng, lần bị gọi lên gần nhất có lẽ là lúc cô được nhờ khuyên Khang Bất Dịch cùng lớp tham gia chuyến huấn luyện quân sự, lần này bị gọi lên chắc chắn cũng liên quan đến anh.
Du Uyên Nhi vào phòng giáo viên, đến gần cô chủ nhiệm liền được đưa cho cô một tờ hồ sơ nguyện vọng, cô chủ nhiệm đề nghị: “Uyên Nhi, đây là của Bất Dịch, em xem đi”
Không rõ vì sao cô chủ nhiệm lại muốn Du Uyên Nhi xem hồ sơ nguyện vọng của Khang Bất Dịch, cầm tờ giấy trên tay, tay cô khẽ run nhẹ lên vì căng thẳng.
Lướt qua thông tin cá nhân vẫn rất bình thường, chỉ có tên phụ huynh Khang Bất Di điền tên của anh trai và chị dâu. Du Uyên Nhi nhìn xuống dưới, trong lòng lập tức cảm thán dù là ảnh thẻ Khang Bất Dịch vẫn vô cùng đẹp trai. May mà vẫn còn chút lý trí kịp khống chế lại nụ cười mê muội của mình, Du Uyên Nhi xem tiếp trang sau.
Ở khung điền nguyện vọng chọn trường và ngành học, ở khung đầu tiên Khang Bất Dịch ghi: *Du Uyên Nhi nuôi*.
Từ khung thứ hai cho đến hết Khang Bất Dịch chỉ lặp lại đúng một dòng: *Du Uyên Nhi nuôi*.
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của cô chủ nhiệm, Du Uyên Nhi đổ mồ hột, cô thật sự không thể ngờ chỉ vì lời nói vào đêm Giáng sinh lại khiến Khang Bất Dịch bận tâm đến mức mang điều đó biến thành nguyện vọng trước khi bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.
Cô chủ nhiệm mỉm cười khi thấy sắc mặt kém đi của Du Uyên Nhi, cô lên tiếng an ủi: “Cô biết, cô cũng từng trải qua độ tuổi như các em, Bất Dịch vốn là một nam sinh nổi loạn, vì em ấy thích em nên mới vì em mà thay đổi, cho nên em ấy có điền nguyện vọng như thế này cô cũng không thấy bất ngờ. Có điều, muốn xây dựng một tổ ấm không phải có tình cảm là đủ, mà phải có kiến thức và tiền bạc, các em phải tự lo cho bản thân được mới có thể nghĩ tới việc lo cho đối phương”
Cô chủ nhiệm lấy một bộ hồ sơ mới đưa cho Du Uyên Nhi, cười nói: “Hai đứa cứ bàn bạc lại cho kỹ lưỡng, ngày mai hẵng nộp cho cô cũng được”
Cầm trên tay hai bộ hồ sơ trở về lớp, cảnh vật trước mắt Du Uyên Nhi bị nhòe đi bởi nước mắt, nhớ đến Khang Bất Dịch từng nói đã nghĩ đến chuyện yêu một cô gái tiến đến hôn nhân trước khi đến gặp cô, giờ đây anh lại lấy cô làm nguyện vọng lớn có ảnh hưởng đến tương lai cả đời người.
Về đến gần lớp Du Uyên Nhi lau khô nước mắt vương trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc đi vào lớp, cất hai bộ hồ sơ vào cặp.
Ái Ái hiếu kỳ hỏi: “Cô tìm cậu làm gì vậy? Liên quan đến Khang Bất Dịch sao?”
“Ừm” Du Uyên Nhi gật đầu, trong lòng chợt có cảm giác nặng nề. Truyện Teen Hay
Buổi tối ở nhà Du Uyên Nhi, đợi ăn cơm xong về phòng cô mới mang hồ sơ Khang Bất Dịch đã điền đưa anh, nghiêm túc tra hỏi: “Bất Dịch, sao cậu lại viết linh tinh vào giấy tờ quan trọng thế này?”
“Linh tinh chổ nào?” Khang Bất Dịch ngồi trên ghế ở bàn học Du Uyên Nhi, khẽ cau mày nhìn cô đang đứng trước mặt, bất mãn hỏi: “Cậu muốn nuốt lời?”
“Mình không nuốt lời, nhưng đó là thỏa thuận riêng của chúng ta, chẳng lẽ cậu không muốn vào đại học?”
“Phải”
Vốn buộc miệng hỏi Du Uyên Nhi lại bị câu trả lời của Khang Bất Dịch làm cho kinh ngạc không thốt nên lời.
“Bất Dịch... cậu nghiêm túc?”
“Ừ, nghiêm túc, tôi không muốn học đại học” Khang Bất Dịch điềm tĩnh đáp.
“Tại sao? Khả năng vào đại học của cậu hoàn toàn có thể, sao cậu lại không muốn học đại học?” Du Uyên Nhi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, cho dù anh có kinh doanh riêng thì đó cũng không phải là điểm anh nên dừng.
“Đại học không phải là con đường duy nhất, tôi có dự tính riêng của mình”
“Bất...”
“Cậu có tin tôi không? Tin tôi không cần học đại học vẫn có thể đường đường chính chính đi đến thành công?”
Định khuyên nhủ Khang Bất Dịch nhưng nghe anh hỏi đến, Du Uyên Nhi không còn sự lựa chọn nào khác, cô đương nhiên tin anh, cũng tin đại học không phải con đường duy nhất, nhưng đang có bước đệm tốt lại từ bỏ khiến cô cảm thấy tiếc nuối thay cho anh.
Khang Bất Dịch yên lặng quan sát biểu cảm phức tạp trên gương mặt Du Uyên Nhi, khẽ đưa ra một lời hẹn ước: “Nếu cậu thực sự tin tôi thành công thì hãy đợi tôi chứng minh cho cậu thấy”
Không chỉ Du Uyên Nhi, mà kể cả phụ huynh và học sinh cùng trang lứa luôn lấy đại học làm mục tiêu của một đời học sinh, việc chọn một ngã rẽ khác cũng giống như đánh liều với số phận, chẳng may thất bại thì lãng phí thời gian và sống trong nuối tiếc.
Khang Bất Dịch đã có lựa chọn riêng cho tương lai của anh, Du Uyên Nhi chỉ có thể ủng hộ hoặc góp ý, cô không sợ anh sẽ thất bại, chỉ sợ anh sẽ bỏ cuộc trong thất bại của chính mình.
Thấy sắc mặt Du Uyên Nhi vẫn chưa thật sự yên tâm, Khang Bất Dịch mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay cô mân mê từng đốt ngón tay, nhẹ nhàng trấn an: “Tôi hứa với cậu, đến trước khi cậu hai mươi lăm tuổi, tôi nhất định cho cậu danh phận hợp pháp”
Du Uyên Nhi bất động nhìn Khang Bất Dịch, nước mắt lập tức trào ra không đến một giây.
Hôm sau đến trường, Du Uyên Nhi mang bộ hồ sơ nguyện vọng cũ của Khang Bất Dịch nộp lên cho cô chủ nhiệm, cũng nói cho cô chủ nhiệm biết dự định của anh về việc không thi đại học.
Chỉ cần một ngày Khang Bất Dịch còn ngồi trên ghế nhà trường thì vẫn còn là học sinh dưới sự giám sát của gia đình và nhà trường. Cô chủ nhiệm biết sẽ không thể khuyên nhủ hay lay chuyển Khang Bất Dịch, nhưng việc không học đại học cũng là một vấn đề cần bận tâm.
Sau khi nói chuyện với anh trai Khang Bất Dịch qua điện thoại, cô chủ nhiệm vơi đi bớt gánh nặng trong lòng, chuyện không học đại học Khang Bất Dịch đã bàn bạc cùng gia đình, ít ra gia đình ủng hộ thì không quá nghiêm trọng.