Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Những ngày tiếp theo trôi qua rất bình yên, chỉ có Hà Quân là có vấn đề, nói chính xác hơn là Du Uyên Nhi lẫn Trư Mỹ Nhân đều là những cô gái ngây thơ đã bị Hà Quân lừa, với tính tình cởi mở làm gì có chuyện anh thích một người không dám bày tỏ?
Có điều, chuyện Hà Quân rung động là thật, nhưng người anh thích không phải là Trư Mỹ Nhân mà là Du Uyên Nhi, hôm đó chính miệng cô đã xác nhận có bạn trai dẫn đến làm tâm trạng bất ổn khiến anh buộc miệng bịa chuyện, và cả những lời nói với Trư Mỹ Nhân đêm đó cũng là dành cho Du Uyên Nhi.
Hà Quân gặp Du Uyên Nhi lần đầu vào hôm ăn tiệc chia tay tiễn anh trai cô ra nước ngoài du học, khi ấy cô vẫn còn là một cô bé mũm mĩm và nụ cười lúm đồng tiền khiến anh không bao giờ quên được, lúc đó trong anh chỉ xem cô giống như một cô em gái. Tết hai năm trước gặp lại, cô đã trở thành thiếu nữ cấp ba, dù đã gầy đi rất nhiều nhưng vẫn giữ được gương mặt phúng phính cùng đôi lúm đồng tiền, anh xem đó là có duyên không nợ cho đến khi lần nữa gặp lại ở ngay tại quân trại, khi nhìn thấy tên cô trong danh sách lớp được giao, anh cứ nghĩ duyên phận lần nữa quay trở lại, nhưng không ngờ cô đã có bạn trai và ngay từ đầu không hề để ý đến anh.
Giờ thì có làm gì chuyện cũng đâu vào đó, ai cũng có cuộc sống và niềm vui riêng, trong lòng Hà Quân cũng đã chấp nhận giữa anh và Du Uyên Nhi thích hợp làm anh em, làm những người bạn thông thường.
Sáng chủ nhật của tuần thứ hai được hoạt động tự do không cần luyện tập, trong phòng ký túc xá đang yên ắng bỗng có tiếng kinh hãi vang lên của một nữ sinh đang ngồi ở giường tầng xem tin nhắn trên điện thoại liền thông báo cho tất cả cùng biết: “Ê, ê, mấy đứa nam sinh phá rối hôm ở vườn bị Khang Bất Dịch tìm đến tính sổ ở sân bóng rổ kìa!”
Đang cùng Ái Ái và Trư Mỹ Nhân tán dóc, Du Uyên Nhi nghe đến Khang Bất Dịch chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vàng xỏ dép chạy ào đến sân bóng, Ái Ái cùng Trư Mỹ Nhân và mọi người thấy cô ra mặt cũng nhanh chóng chạy ra sân bóng xem như thế nào.
Phía ngoài sân bóng học sinh lớp khác vây kín, Du Uyên Nhi chen vào đám đông lên phía trước, lập tức sững sờ khi thấy Khang Bất Dịch đang đấu bóng cùng những nam sinh gây sự lần trước, gọi là đánh bóng nhưng những người đó đều bị cơ thể cao lớn của Khang Bất Dịch đẩy ngã với lực mạnh, kể cả lúc chuyền bóng anh cũng không chuyền cho Lý Vũ Hàn hay đồng đội mà đều cố ý ném bóng rất mạnh vào thẳng những tên nam sinh đó.
Trong lòng Du Uyên Nhi sinh ra cảm giác tức giận, Khang Bất Dịch thực sự rất hay, anh hứa không động thủ sẽ không động thủ, thay vào đó là mượn cớ đánh bóng để đánh người gián tiếp. Những nam sinh đó bước chân không còn vững, mặt mày đến dáng vẻ đều bê bết, Du Uyên Nhi không thể kiềm chế gọi lớn: “Bất Dịch!”
Bước chân Khang Bất Dịch chậm lại, trên gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, thẳng tay ném bóng qua cho Lý Vũ Hàn, ung dung cất bước đến chổ Du Uyên Nhi, những người đứng gần cô khi thấy anh đi tới liền vội tản ra. Đến trước mặt Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch thản nhiên như kẻ vô tội: “Chuyện gì?”
“Cậu...” Du Uyên Nhi định nói Khang Bất Dịch đánh người nhưng chợt nhận ra không có bằng chứng thuyết phục, việc động chạm trong lúc chơi thể thao cũng là điều rất bình thường không thể lấy đó làm lý do bắt tội. Du Uyên Nhi thở dài chịu thua, tìm cách khác dừng việc Khang Bất Dịch mượn cớ đánh người kia: “Mình muốn hỏi cậu đánh bóng xong chưa?”
Khang Bất Dịch nhếch môi cười khiêu khích: “Muốn xem?”
Thầm nghĩ Khang Bất Dịch sẽ ngừng động tay động chân khi có Du Uyên Nhi, cô liền miễn cưỡng gật đầu.
“Xem đi” Khang Bất Dịch quay trở lại sân bóng, trên môi mang theo một nụ cười ẩn ý, ánh mắt khi đối diện với Du Uyên Nhi là sự điềm tĩnh và ánh mắt khi nhìn những nam sinh kia là sự bất mãn.
Những tên nam sinh mặt mày trở nên kinh hãi nhưng không thể thốt lên lời nào, ngay khi bị hẹn ra đánh bóng bọn họ đã sớm dự đoán được kết cục, ngay khi mở đầu trận đấu, Khang Bất Dịch cũng đã nói rằng bất kỳ ai trong bọn họ dám than thở sẽ có cơ hội làm thân với bác sĩ.
Trận đấu bắt đầu lại, trong lúc Du Uyên Nhi đang căng thẳng không rời mắt khỏi Khang Bất Dịch dù anh không giữ bóng thì chính ngay lúc ấy một giọng nam bỗng hét lớn: “Cẩn thận!”
Du Uyên Nhi vừa xoay đầu phát hiện quả bóng đang bay thẳng về phía cô, bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng gọi hoảng hốt của Ái Ái. Du Uyên Nhi ngã ra đất, lần này cũng như lần trước, cô không những không trúng bóng mà còn được ngã lên cơ thể người thay vì mặt đất cứng.
Ngay khi Du Uyên Nhi mở mắt ra, gương mặt Khang Bất Dịch ngay sát trong tầm mắt cô, những hình ảnh của năm đó bỗng hiện lên, vẫn là ánh mắt dịu dàng pha chút lo lắng nhưng lại thuộc hai thái cực khác nhau. Du Uyên Nhi đã nhớ được anh trai nhỏ và Khang Bất Dịch là cùng một người, ngày đó anh rất gầy lại có chút hốc hác, anh của hiện tại đúng là rất đẹp trai, rất cuốn hút nhưng không còn ấm áp dễ gần như xưa nữa.
Được Khang Bất Dịch đỡ dậy, Du Uyên Nhi không cách nào đối diện được với hiện thực, rõ ràng cô đã luôn muốn nhớ lại chuyện năm xưa, đến khi nhớ được rồi cảm xúc trong cô liền xáo trộn, cô không biết bản thân nên vui hay buồn, duy nhất một cảm giác đau lòng.
Có điều, chuyện Hà Quân rung động là thật, nhưng người anh thích không phải là Trư Mỹ Nhân mà là Du Uyên Nhi, hôm đó chính miệng cô đã xác nhận có bạn trai dẫn đến làm tâm trạng bất ổn khiến anh buộc miệng bịa chuyện, và cả những lời nói với Trư Mỹ Nhân đêm đó cũng là dành cho Du Uyên Nhi.
Hà Quân gặp Du Uyên Nhi lần đầu vào hôm ăn tiệc chia tay tiễn anh trai cô ra nước ngoài du học, khi ấy cô vẫn còn là một cô bé mũm mĩm và nụ cười lúm đồng tiền khiến anh không bao giờ quên được, lúc đó trong anh chỉ xem cô giống như một cô em gái. Tết hai năm trước gặp lại, cô đã trở thành thiếu nữ cấp ba, dù đã gầy đi rất nhiều nhưng vẫn giữ được gương mặt phúng phính cùng đôi lúm đồng tiền, anh xem đó là có duyên không nợ cho đến khi lần nữa gặp lại ở ngay tại quân trại, khi nhìn thấy tên cô trong danh sách lớp được giao, anh cứ nghĩ duyên phận lần nữa quay trở lại, nhưng không ngờ cô đã có bạn trai và ngay từ đầu không hề để ý đến anh.
Giờ thì có làm gì chuyện cũng đâu vào đó, ai cũng có cuộc sống và niềm vui riêng, trong lòng Hà Quân cũng đã chấp nhận giữa anh và Du Uyên Nhi thích hợp làm anh em, làm những người bạn thông thường.
Sáng chủ nhật của tuần thứ hai được hoạt động tự do không cần luyện tập, trong phòng ký túc xá đang yên ắng bỗng có tiếng kinh hãi vang lên của một nữ sinh đang ngồi ở giường tầng xem tin nhắn trên điện thoại liền thông báo cho tất cả cùng biết: “Ê, ê, mấy đứa nam sinh phá rối hôm ở vườn bị Khang Bất Dịch tìm đến tính sổ ở sân bóng rổ kìa!”
Đang cùng Ái Ái và Trư Mỹ Nhân tán dóc, Du Uyên Nhi nghe đến Khang Bất Dịch chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vàng xỏ dép chạy ào đến sân bóng, Ái Ái cùng Trư Mỹ Nhân và mọi người thấy cô ra mặt cũng nhanh chóng chạy ra sân bóng xem như thế nào.
Phía ngoài sân bóng học sinh lớp khác vây kín, Du Uyên Nhi chen vào đám đông lên phía trước, lập tức sững sờ khi thấy Khang Bất Dịch đang đấu bóng cùng những nam sinh gây sự lần trước, gọi là đánh bóng nhưng những người đó đều bị cơ thể cao lớn của Khang Bất Dịch đẩy ngã với lực mạnh, kể cả lúc chuyền bóng anh cũng không chuyền cho Lý Vũ Hàn hay đồng đội mà đều cố ý ném bóng rất mạnh vào thẳng những tên nam sinh đó.
Trong lòng Du Uyên Nhi sinh ra cảm giác tức giận, Khang Bất Dịch thực sự rất hay, anh hứa không động thủ sẽ không động thủ, thay vào đó là mượn cớ đánh bóng để đánh người gián tiếp. Những nam sinh đó bước chân không còn vững, mặt mày đến dáng vẻ đều bê bết, Du Uyên Nhi không thể kiềm chế gọi lớn: “Bất Dịch!”
Bước chân Khang Bất Dịch chậm lại, trên gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, thẳng tay ném bóng qua cho Lý Vũ Hàn, ung dung cất bước đến chổ Du Uyên Nhi, những người đứng gần cô khi thấy anh đi tới liền vội tản ra. Đến trước mặt Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch thản nhiên như kẻ vô tội: “Chuyện gì?”
“Cậu...” Du Uyên Nhi định nói Khang Bất Dịch đánh người nhưng chợt nhận ra không có bằng chứng thuyết phục, việc động chạm trong lúc chơi thể thao cũng là điều rất bình thường không thể lấy đó làm lý do bắt tội. Du Uyên Nhi thở dài chịu thua, tìm cách khác dừng việc Khang Bất Dịch mượn cớ đánh người kia: “Mình muốn hỏi cậu đánh bóng xong chưa?”
Khang Bất Dịch nhếch môi cười khiêu khích: “Muốn xem?”
Thầm nghĩ Khang Bất Dịch sẽ ngừng động tay động chân khi có Du Uyên Nhi, cô liền miễn cưỡng gật đầu.
“Xem đi” Khang Bất Dịch quay trở lại sân bóng, trên môi mang theo một nụ cười ẩn ý, ánh mắt khi đối diện với Du Uyên Nhi là sự điềm tĩnh và ánh mắt khi nhìn những nam sinh kia là sự bất mãn.
Những tên nam sinh mặt mày trở nên kinh hãi nhưng không thể thốt lên lời nào, ngay khi bị hẹn ra đánh bóng bọn họ đã sớm dự đoán được kết cục, ngay khi mở đầu trận đấu, Khang Bất Dịch cũng đã nói rằng bất kỳ ai trong bọn họ dám than thở sẽ có cơ hội làm thân với bác sĩ.
Trận đấu bắt đầu lại, trong lúc Du Uyên Nhi đang căng thẳng không rời mắt khỏi Khang Bất Dịch dù anh không giữ bóng thì chính ngay lúc ấy một giọng nam bỗng hét lớn: “Cẩn thận!”
Du Uyên Nhi vừa xoay đầu phát hiện quả bóng đang bay thẳng về phía cô, bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng gọi hoảng hốt của Ái Ái. Du Uyên Nhi ngã ra đất, lần này cũng như lần trước, cô không những không trúng bóng mà còn được ngã lên cơ thể người thay vì mặt đất cứng.
Ngay khi Du Uyên Nhi mở mắt ra, gương mặt Khang Bất Dịch ngay sát trong tầm mắt cô, những hình ảnh của năm đó bỗng hiện lên, vẫn là ánh mắt dịu dàng pha chút lo lắng nhưng lại thuộc hai thái cực khác nhau. Du Uyên Nhi đã nhớ được anh trai nhỏ và Khang Bất Dịch là cùng một người, ngày đó anh rất gầy lại có chút hốc hác, anh của hiện tại đúng là rất đẹp trai, rất cuốn hút nhưng không còn ấm áp dễ gần như xưa nữa.
Được Khang Bất Dịch đỡ dậy, Du Uyên Nhi không cách nào đối diện được với hiện thực, rõ ràng cô đã luôn muốn nhớ lại chuyện năm xưa, đến khi nhớ được rồi cảm xúc trong cô liền xáo trộn, cô không biết bản thân nên vui hay buồn, duy nhất một cảm giác đau lòng.