-
Phần 4 END
13
Có lẽ là bởi vì anh ấy không chịu nổi Cố Duy Nhất đến thăm đoàn phim. Vì vậy Trì Dã cũng đến.
Anh ấy mời cả đoàn đi uống trà chiều, món bánh anh mời là bánh sầu riêng.
Nhiều người không ngửi được mùi sầu riêng nên tôi hỏi anh: “Sao anh lại nghĩ đến món này?”.
"Em không phải thích ăn sao?"
"Em thích ăn, nhưng không có nghĩa là người khác cũng thích ăn."
"Không phải việc của anh."
Tại sao người này vẫn còn trẻ con như vậy? Làm vậy sao có thể kết thân trong giới giải trí?
Tôi biết được vào buổi tối anh ấy mời cả đoàn đi ăn tối, 2.000 tệ/người và nói với đạo diễn rằng anh sẵn sàng hát ca khúc chủ đề miễn phí, đạo diễn mừng đến mức uống cả chục ly rượu với anh.
Trì Dã lại say. Tôi đỡ anh lên phòng, anh vòng tay ôm tôi và nói: “Tuyết nhi”.
"Ừm?"
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của anh, khẽ hỏi tôi: “Em có muốn quay lại không?”
"Không."
Anh ấy đã viết rất nhiều bài hát để mắng tôi. Vậy mà vẫn muốn tôi quay lại với anh ấy.
Đúng là nằm mơ!
Sau đó tôi lại bị anh ấy hôn, tôi đẩy Trì Dã ra và nói: “Anh không giả vờ say đấy chứ?”
“Anh say hay không em không biết hả?”.
Đã hết thật rồi! Trì Dã lại được hành động một lần nữa!
14
Tôi cũng học được một điều từ Weibo.
Khi được một tạp chí phỏng vấn, khi phóng viên hỏi anh ấy có phải là người đặc biệt khó tính không, anh ấy đã suy nghĩ và nói: “Chắc là gần đây trợ lý bận giúp tôi xem điện thoại nên không thấy nó kịp và tôi đã mắng anh ấy, điều đó sẽ làm phiền tôi rất nhiều.”
Phóng viên có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
Trì Dã tinh nghịch, nói: "Bí mật."
Có người ở khu vực bình luận đáp: "Sao lại thế! Chắc là sợ chị dâu bỏ lỡ tin tức à!"
“Trì Dã đáng yêu quá đi!"
"Của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông là bộ não tình yêu của anh ta!"
"Đôi trẻ thương nhau quá đi! Sao vẫn là chúng ta đen đủi!"
"Chính chủ đã thừa nhận! Thủy quân liền câm miệng!"
Trợ lý của Trì Dã cũng đăng Weibo: Tôi hiểu tất cả mà.
Với một gói biểu tượng cảm xúc cay đắng.
Hai chúng tôi lại lên hot search, đụng phải đám người đã mắng tôi hai ngày trước, Cố Duy Nhất cũng đứng ra nói ảnh đó là của phóng viên. Anh ấy đã gửi thư luật sư rồi, Đường tỷ cũng gửi thư của luật sư.
Sự việc đã đến nước này, Lưu Nguyệt trở thành nạn nhân lớn nhất. Mọi người mắng mỏ cô ta.
“Tôi không có thiện cảm với cô ấy chút nào.”
Những người cố gắng thao túng dư luận phải sẵn sàng đón nhận phản ứng dữ dội của dư luận.
Một tháng sau, đạo diễn cho tôi nghỉ một ngày.
Thật ra thì không có ngày nghỉ, nhưng Trì Dã lại đồng ý tham gia buổi họp báo, với làn sóng nhiệt tình này, đạo diễn rất vui và cho phép tôi một ngày nghỉ.
Khi tôi đến lễ hội âm nhạc thì trời đã tối.
Trì Dã biểu diễn vào đêm chung kết, trước khi anh ấy bước lên sân khấu, khán giả bên dưới đã cổ vũ và hét tên anh ấy.
"Trì Dã! Trì Dã! Trì Dã! Trì Dã! Trì Dã!"
Tôi cũng sôi máu theo.
Có rất nhiều giọng nói và Trì Dã đang đứng trên sân khấu.
Tôi nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu.
Chợt nhớ ra——
Ngày tôi đồng ý lời tỏ tình của Trì Dã cũng là tại lễ hội âm nhạc.
Khi đó, anh ấy chỉ là một người đam mê ca hát, anh ấy đã tự quay video ca hát của mình trên Internet, có hàng triệu người hâm mộ và vừa ký hợp đồng với một công ty mới.
Khi ấy chúng tôi còn rất trẻ, chân chất và có vô vàn mộng tưởng về tương lai.
Khi đám đông giải tán, anh ấy kéo tôi lên sân khấu và nói: “Chung Tuyết, một ngày nào đó, anh sẽ đứng đây và hát cho em nghe.”
Ngày hôm sau, tôi bay đi nơi khác để quay phim. Nhân vật của tôi là những nhân vật phụ nhỏ chỉ có một vài cảnh quay.
Ngày thứ ba, tôi chia tay anh. Chúng tôi mập mờ mười tháng, bên nhau ba ngày, chia lìa bốn năm.
Sau đó, ở đây và bây giờ.
Trì Dã đứng trên sân khấu, ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi ở tầng hai, ánh sáng chiếu vào mặt anh ấy, và mọi người dưới khán đài đều reo hò tên anh ấy.
Anh ấy nhếch môi cười, giọng nói trong trẻo dễ chịu của anh ấy phát ra từ dàn âm thanh nổi, khắc sâu vào tim tôi.
"Bạn chỉ nghe 3.000 bài hát mà tôi đã mắng cô ấy. Nhưng chưa nghe bài thứ 3001 tôi yêu cô ấy. Cái này, ba ngàn lẻ một. Từ nay về sau, anh chỉ có thể yêu mình em. Chung Tuyết."
Khán giả bùng nổ.
Bọn họ đang nhảy múa, ca hát và gọi tên chúng tôi.
Những bức ảnh của chúng tôi chạy thành vòng lặp trên màn hình lớn. Những hình ảnh ngọt ngào.
Sau đó tôi mới biết rằng anh ấy đã bí mật đến thăm tôi rất nhiều lần, đã bí mật chụp rất nhiều bức ảnh về tôi và vô số lần thầm nghĩ về tôi.
"Mỗi khi tôi nghĩ về bạn, tôi nhặt bút của tôi.
Ta hôn ngươi ba vạn, yêu ngươi ba vạn.
Anh sẽ mãi yêu em cho đến tận cùng thế giới.
Anh sẽ mãi yêu em cho đến tận cùng thế giới”.
...
Phía dưới rất đông khán giả và ánh đèn sân khấu chập chờn.
Chàng trai của tôi, cuối cùng cũng như lời hứa năm 19 tuổi, hát cho tôi nghe.
Nước mắt từ từ rơi trên khóe mắt, tôi giơ tay phải lên, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, không nhãn hiệu, kiểu dáng thông thường nhất.
Nó giống hệt như cái trong tay Trì Dã. Tôi đã nói dối.
Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng vứt bỏ nó.
Trong không khí, tôi lấy ngón tay viết tên của anh ấy, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của chính mình.
"Em đồng ý."
Em sẽ yêu anh mãi mãi, cho đến ngày tận thế.
Cho dù đó là ngày tận thế, anh cũng sẽ luôn yêu em.
[Hoàn chính văn]
Phiên Ngoại
Ngày Trì Dã cầu hôn tôi khá đơn điệu.
Anh ấy đã thắng. Lần này là giải ca sĩ của năm.
Khi anh ấy phát biểu nhận giải, tôi có thể cảm thấy máy quay đang tiến lại gần mình, và tôi đã khóc vì hạnh phúc, đứng dậy và vẫy tay với anh ấy.
Trì Dã trên sân khấu cũng cười. Anh ấy cười nhiều hơn so với một năm trước.
Anh ấy nhìn về phía tôi, nắm chặt chiếc cúp trong tay và nói: "Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn bạn gái của tôi. Cô ấy là nàng thơ truyền cảm hứng của tôi. Nếu không có cô ấy, tôi sẽ không được như bây giờ."
Khán giả hoan hô, Trì Dã có chút khẩn trương, thanh âm run run, hít sâu mấy hơi, tay trái nắm chặt thành quyền.
“Tôi vẫn muốn hỏi cô ấy—“
"Tuyết nhi, em lấy anh nhé?"
_Hết_